DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Chương 27: Cục cưng bé nhỏ của hắn (4)

Đường Cửu vui vẻ hát ngâm nga về nhà, vừa lấy ra chìa khoá thì cửa đã mở từ bên trong.

Đường Cửu kinh ngạc: "Ơ, hôm nay anh tan làm sớm thế!"

Trang Hoàn không trả lời hắn, thấy đôi mắt sưng đỏ và vệt nước mắt chưa khô thì sắc mặt lập tức trầm xuống, đưa tay kéo hắn vào nhà: "Xảy ra chuyện gì?"

"À......" Đường Cửu sờ lên làm một giọt lệ rơi xuống, nghĩ thầm hiệu ứng hoa lê đẫm mưa này cũng quá mạnh rồi, kịch đã diễn xong mà vẫn chưa hết tác dụng, "Không sao, tại ngoài đường gió lớn ấy mà."

Trang Hoàn nhíu mày tựa như biết hắn nói dối nhưng không vặn hỏi thêm nữa mà quay đi. Đường Cửu còn tưởng y không vui, nào ngờ Trang Hoàn nhanh chóng trở lại, trong tay còn cầm một con ếch xanh đồ chơi.

Vật này do Đường Cửu dọn nhà mang tới, chuyên dùng để dỗ lũ trẻ ở trường, hiện giờ Trang Hoàn cầm nó trên tay, mặt không đổi sắc giơ lên trước mặt Đường Cửu bóp một cái.

Ếch xanh lập tức phát ra một tiếng "oa~" thật dài.

Cảnh tượng trước mắt hết sức quái dị khiến Đường Cửu nhịn không được bật cười, vừa cười vừa thắc mắc: "Anh làm gì vậy chứ?"

Trang Hoàn thấy hắn cười thì lông mày mới từ từ giãn ra, rũ mắt đặt ếch xanh xuống nói khẽ: "Không muốn thấy cậu khóc."

Đường Cửu giật mình, trái tim đột nhiên đập thình thịch.

Có người đã từng nói với hắn câu tương tự.

Không chờ hắn nhớ ra, điện thoại của Trang Hoàn đột nhiên reo lên, y xoay người vào phòng nghe máy: "A lô."

Tưởng Minh biết Trang Hoàn vốn lạnh lùng nhưng tiếng "a lô" này hình như còn lạnh hơn trước kia. Hắn nuốt nước bọt hỏi: "Trang nhi, đang bận à?"

Trang Hoàn: "Không. Có chuyện gì?"

"Muốn hỏi cậu xem cuối tuần này có rảnh không ấy mà!" Tưởng Minh phởn phơ nói, "Lúc trước nhà tôi có xây khu du lịch trên núi Tiễn Vân, công trình đã hoàn thành rồi, cuối tuần này khai trương, chúng ta lên đó chơi hai ngày đi!"

"Các cậu đi đi." Trang Hoàn nói, "Thứ Bảy tôi bận trực rồi."

"Lại trực à! Cậu xin nghỉ đi," Tưởng Minh chưa từ bỏ ý định, "Không phải tôi nói điêu chứ trên núi cảnh đẹp cực kỳ ấy! Với lại không chỉ đi chơi mà quan trọng là giúp Hạo Tử nữa!"

Trang Hoàn nhướn mày: "Là sao?"

"Haizz cậu không biết đó thôi, Hạo Tử vừa gọi điện cho tôi khóc lóc kể lể nói cậu ta đã quỳ xuống xin tha thứ ngay giữa đường, kết quả chị dâu vẫn không bỏ qua cho cậu ta!" Tưởng Minh than thở, "Tôi nói đáng đời cậu ta, đã bảo tém tém lại đi, sớm một chút......"

"Nói trọng điểm."

"Được được được, trọng điểm," Tưởng Minh sợ đối phương cúp điện thoại nên vội nói, "Trọng điểm là nhóm chúng ta bàn bạc với nhau, cảm thấy không thể bỏ mặc huynh đệ chết mà không cứu, thế là quyết định lần này lên núi mời chị dâu đi cùng, sau đó cố gắng tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau, giúp bọn họ gương vỡ lại lành!"

Bốn chữ cuối cùng hừng hực khí thế, Tưởng Minh còn đang chìm đắm trong sự cảm động vì huynh đệ không tiếc mạng mình thì chợt nghe Trang Hoàn lạnh lùng hỏi hắn: "Có phải dạo này cậu rảnh quá không?"

"Hả?"

"Bọn họ chia tay thì mắc mớ gì tới cậu?"

"Ai da, robot lãnh khốc vô tình chỉ biết làm việc như cậu không thể hiểu được lòng nhiệt huyết này của tôi đâu". Tưởng Minh thở dài, "Huynh đệ gặp nạn có thể khoanh tay ngồi yên hay sao? Cậu có nghe cổ nhân nói chưa, phù sa không chảy ruộng ngoài! Điền Hân vừa đẹp vừa tốt tính như vậy sao có thể để người khác cướp mất? Đương nhiên phải giúp Hạo Tử bắt về rồi!"

Trang Hoàn hít sâu một hơi, nhẫn nại hỏi: "Điền Hân đồng ý chưa?"

"Chưa hỏi nữa, nhân tiện nhờ cậu hỏi dùm nhé." Tưởng Minh nói, "Nghe đồn chị dâu đang thuê nhà cậu hả? Thế thì tốt quá, cậu khuyên thử xem! Cậu không đến cũng được nhưng nhất định phải khuyên chị dâu cuối tuần có mặt đấy nhé!"

"Không khuyên." Trang Hoàn lạnh lùng phun ra hai chữ rồi cúp máy.

Trở lại phòng khách, y phát hiện Đường Cửu cũng đang nghe điện thoại, ậm ừ mấy tiếng, cuối cùng nói, "Được, vậy cuối tuần gặp."

Trang Hoàn im lặng, đột nhiên rất muốn bắt con rùa Tưởng Minh kia tới đập cho một trận.

Đường Cửu chủ động nói với y: "Tưởng Minh hẹn tôi cuối tuần lên núi chơi, còn gửi cả ảnh chụp nữa, phong cảnh thật sự rất đẹp nên tôi nhận lời rồi. Anh cũng đi chứ?"

Trang Hoàn nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, khẽ gật đầu: "Đi."

——

Cuối tuần, Trang Hoàn lái xe chở Đường Cửu đến núi Tiễn Vân tụ họp với đám người.

Tưởng Minh huých Trang Hoàn một cái: "Biết ngay cậu là người mặt lạnh tim nóng mà! Ráng thêm chút nữa đi, chờ thành công Hạo Tử sẽ mời chúng ta ăn cơm!"

Trang Hoàn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn người nào đó trước mặt. Hôm nay Đường Cửu mặc áo hoodie màu vàng sáng và quần thể thao màu đen, trên lưng đeo ba lô đen, tuổi hắn và những người ở đây thật ra không chênh nhau lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm, đôi mắt đen lúng liếng khiến hắn nhìn trẻ hơn vài tuổi.

Người đẹp ở đâu cũng trở thành tâm điểm, có người trước kia từng gặp Điền Hân nhưng lúc này vẫn lén lút dòm ngó. Triệu Gia Hạo tặc lưỡi, huých mạnh vào eo Phương Chu đứng cạnh rồi bất mãn nói: "Nhìn gì đó?"

"Ui da...... Nhìn một cái cũng không được sao? Cậu ghen quá rồi đấy." Phương Chu nhe răng trợn mắt xoa eo, sau đó lại chồm qua thì thào với Triệu Gia Hạo, "Nhưng tớ bảo này, chị dâu đẹp như vậy, đoán chừng đàn ông nhìn ngó cậu ấy cũng không ít đâu."

Triệu Gia Hạo ngờ vực trừng hắn một cái: "Đừng nói cậu cũng nằm trong số đó nhé?"

Phương Chu ho khan rồi vội vàng giải thích: "Tớ không có ý đó đâu! Tớ chỉ muốn nhắc cậu mau bắt người về thôi, chậm chân coi chừng bị người khác cướp mất đấy!"

"Còn cần cậu nhắc hay sao." Triệu Gia Hạo tự tin nói, "Cứ đợi đấy, hai ngày này tớ nhất định sẽ bắt được người về cho xem!"

Lên núi không thể lái xe, chặng đường đầu tiên cũng không có cáp treo nên chỉ có thể đi bộ lên. Bảy tám người đều ở độ tuổi trẻ trung không sợ mệt nhọc, vừa đùa giỡn vừa bắt đầu leo núi. Triệu Gia Hạo lượn tới cạnh Đường Cửu: "Bảo bối, hôm đó em ác quá nha. Mắng xong liền chạy mất, suýt nữa anh đã bị quần chúng vây xem nhổ nước bọt dìm chết rồi, còn có kẻ ném đá anh nữa đó."

Hôm đó sau khi nài nỉ tái hợp thất bại, lúc đầu Triệu Gia Hạo nổi nóng lên, hắn không ngờ Điền Hân chẳng thèm nể nang gì mình. Nhưng về sau ngẫm lại những lời Điền Hân nói cộng thêm bộ dạng khóc lóc đáng thương của cậu, Triệu Gia Hạo lại nguôi giận.

Điền Hân quả nhiên vẫn thích hắn, không nỡ bỏ hắn nên mới có biểu hiện như thế! Chỉ cần thái độ của mình thành khẩn hơn chút nữa thì nhất định có thể bắt được người về!

Triệu Gia Hạo cố ý dùng ngữ khí tủi thân nhắc lại chuyện hôm đó, cứ tưởng Điền Hân sẽ mềm lòng, ai ngờ đối phương chỉ lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lạnh đến nỗi ngay cả lông mi cũng sắp hóa thành băng, tràn ngập vẻ khinh bỉ: "Đáng đời."

Triệu Gia Hạo bị mắng chẳng những không giận mà trong lòng còn nổi lên cảm giác nhộn nhạo. Nếu nói trước kia Điền Hân là miếng bánh kem thơm mềm thì giờ đã biến thành một ly kem chanh, chua chua ngọt ngọt rất sướng miệng, khiến người ta càng say mê hơn.

Triệu Gia Hạo đè xuống những ý nghĩ kém lành mạnh trong đầu rồi mặt dạn mày dày chủ động nói: "Anh xách túi dùm em nhé, em đeo nặng quá!"

Đường Cửu chẳng thèm để ý tới hắn, tăng tốc bỏ hắn lại phía sau. Triệu Gia Hạo ăn chơi lâu năm nên kinh nghiệm phong phú, biết khi theo đuổi không được gấp gáp, đành phải hậm hực quay lại với đám bạn mình.

Phong cảnh núi Tiễn Vân quả thật rất đẹp, cây cối rậm rạp xanh tươi, ngẩng đầu nhìn ra xa còn có thể thấy mây mù lượn lờ quanh đỉnh núi giống như tiên cảnh. Nhưng khu thắng cảnh thiên nhiên này vừa được khai phát nên đường núi cực kỳ khó đi, đã quanh co uốn lượn lại còn dốc đứng. Thân thể mảnh khảnh này của Điền Hân không quen vận động lại phải đeo ba lô to đùng, chỉ chốc lát sau Đường Cửu đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Ba lô của hai cô gái đi cùng đều giao cho nam giới, mặc dù thể lực Đường Cửu hơi kém nhưng cũng ngại nhờ vả người khác, chỉ có thể cố gắng kiên trì.

"Còn nước không?"

Đường Cửu ngoái đầu, chẳng biết Trang Hoàn đã đi cạnh hắn từ lúc nào, đang quay sang hỏi hắn.

"Có!" Đường Cửu lập tức lấy ra một chai nước suối trong ba lô đưa qua, Trang Hoàn cầm lấy rồi nói cám ơn.

Một lát sau, đối phương lại vỗ vai hắn: "Cho thêm chai nữa đi."

Đường Cửu kinh ngạc: "Anh uống hết rồi à?"

Trang Hoàn ừ một tiếng.

Đường Cửu lại lấy ra một chai lớn đưa cho y. Hắn thấy Trang Hoàn mặt không đổi sắc hơi thở không gấp, cảm thấy đối phương hình như chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, không ngờ lại uống nhiều thế.

Qua một lát sau, Trang Hoàn hỏi lần thứ ba: "Ngại quá...... Còn nữa không?"

Đường Cửu hãi hùng. Lu nước cũng không chứa nhiều bằng anh đâu!

Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, ngờ vực nhìn chằm chằm Trang Hoàn rồi đi vòng ra sau lưng kéo khóa ba lô của y xuống, bên trong là năm sáu chai nước còn nguyên chưa khui xếp đầy ắp ba lô.

Trang Hoàn: "......"

Đường Cửu sửng sốt, chớp mắt một cái mới hiểu ra, trong lòng cảm động cực kỳ.

Tính cách bác sĩ Trang thật ân cần chu đáo!! Đáng yêu quá đi mất!!

"Tôi tự mang cũng được mà." Đường Cửu tỏ vẻ xấu hổ, "Đều là đàn ông cả, anh không cần chăm sóc tôi vậy đâu."

"Không sao, tôi không mệt." Trang Hoàn kéo khóa ba lô lên rồi đưa cho Đường Cửu một túi khăn giấy, "Lau mồ hôi đi, cố gắng thêm lát nữa, tới sườn núi là có thể nghỉ ngơi rồi."

Không có hai chai nước lớn làm vướng víu, bước chân Đường Cửu nhanh nhẹn hơn nhiều, cuối cùng tới gần trưa đoàn người đã tới được chỗ nghỉ chân ở sườn núi.

"Trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm ngay tại đây!" Tưởng Minh nhiệt tình giới thiệu với mọi người, "Bình thường đã quen ăn sơn hào hải vị, hôm nay chúng ta sẽ ăn món khác, nhà chúng tôi mở khu du lịch sinh thái, thức ăn đều lấy ngay tại chỗ nên bảo đảm tươi ngon trăm phần trăm! Nhưng trước khi ăn cơm chúng ta phải tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đây cũng là một phần của du lịch sinh thái. Câu cá, bắt gà, hái quả, nhổ rau dại...... Mọi người có thể chọn thứ mình cảm thấy hứng thú để trải nghiệm!"

Hầu hết mọi người đều chọn câu cá và hái quả, nguyên nhân chủ yếu là vì cảm thấy nhẹ nhàng sạch sẽ. Nhưng Đường Cửu thì khác, từ nhỏ hắn đã ham vui, chỗ nào có náo nhiệt thì chui tới đó, vừa nghe đến bắt gà thì hai mắt sáng lên, huých Trang Hoàn hớn hở nói: "Bác sĩ Trang, chúng ta bắt gà đi!"

Tưởng Minh lại gần cười nói: "Trang nhi có bệnh sạch sẽ, cậu ấy không chịu đi đâu, cậu đi với Hạo Tử......"

"Tôi đi." Trang Hoàn nói, "Đi thôi."

Tưởng Minh: "???"

Hai người đến trại gà, Triệu Gia Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này nên lẽo đẽo đi theo. Gà rừng trong trại được nuôi to béo cường tráng, lông vũ mượt mà bóng loáng, đang đi dạo loanh quanh sau khi ăn no, con nào cũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nhìn đầy sức sống. Nhân viên chăn nuôi là một đại ca đứng tuổi da ngăm đen, thấy ba thanh niên quần áo chỉnh tề đi tới liền cười nói: "Đây là gà rừng, mạnh lắm không dễ bắt đâu, có cần tôi giúp không?"

Tự mình bắt mới vui, Đường Cửu lập tức từ chối khéo, Triệu Gia Hạo cũng muốn nhân cơ hội này trổ tài nên dẫn đầu xông vào: "Bảo bối, để anh bắt cho em con mập nhất!"

Hắn nhắm trúng một con gà trống to béo vọt tới, nghĩ thầm bắt gà thì có gì khó, ai ngờ con gà kia nhanh không ngờ, vung cánh bay vụt lên!

"Đệt, con gà này còn có cơ ngực nữa chứ!"

Triệu Gia Hạo kinh hãi, còn đang cảm thán thì con gà kia đã bay tới phẫn nộ vỗ cánh vào mặt hắn, mùi tanh nồng xộc vào mũi rồi xông thẳng lên đầu, Triệu Gia Hạo ọe một tiếng muốn nôn, bụm mặt phi nước đại ra ngoài.

Trang Hoàn thấy cảnh tượng sinh động trước mắt thì đờ đẫn lui ra sau một bước nhỏ. Ý chí chiến đấu của Đường Cửu lại bị khơi dậy, nhắm vào con gà vừa đánh đuổi Triệu Gia Hạo rồi rón rén áp tới gần từ phía sau, bất thình lình khom người bổ nhào về phía trước!

Nửa cái phao câu bị túm lấy, con gà lập tức điên cuồng vỗ cánh thoát khỏi tay Đường Cửu rồi co cẳng chạy vụt đi, Đường Cửu dính đầy lông gà cũng chẳng đoái hoài, theo sát phía sau không bỏ, thấy con gà kia bị hắn truy đuổi chạy ra khỏi trại, Đường Cửu vội vàng hét to: "Trang Hoàn! Nhanh lên! Bắt nó lại!!"

Trang Hoàn thấy con gà dính đầy bụi đất kêu la quang quác lao tới chỗ mình thì sắc mặt tái xanh, nhưng bắt gặp ánh mắt trông mong của Đường Cửu nhìn về phía mình thì lập tức bỏ ngay ý định né tránh, hạ quyết tâm thấy chết không sờn cúi xuống giơ tay ra ——

Con gà bị y tóm được cánh, nghển cổ không dám nhúc nhích, trong nháy mắt biến thành một con gà ngốc.

"Oa! Lợi hại quá, một phát trúng luôn!" Đường Cửu trầm trồ khen ngợi rồi giao con gà kia cho nhân viên chăn nuôi xử lý, sau đó háo hức nói, "Đi đi đi, bắt thêm một con nữa nhé!"

Trang Hoàn cứng đờ, lập tức hít thở sâu rồi mỉm cười: "Ừ."

Tác giả có lời muốn nói: Lên núi đao xuống biển lửa đã là gì? Cưng em thì bắt gà cho em!

Đọc truyện chữ Full