DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Chương 36: Tình nhân của tổng tài bá đạo (1)

"...... Tiểu Diệp tổng, đây là lịch trình chiều nay đấy ạ." Thư ký Tân Nguyệt báo cáo xong thấy người trước mắt chẳng có phản ứng gì, không thể không lên tiếng hỏi lại, "Tiểu Diệp tổng?"

"Ừm, tôi biết rồi." Đường Cửu kịp phản ứng gật đầu, lúc này Tân Nguyệt mới gấp lại sổ tay nhẹ nhàng lui ra.

Đường Cửu mới bị chuyển đến thế giới này, một câu cũng không nghe thấy, chỉ để ý mấy chữ cuối cùng "Tiểu Diệp tổng" mà thư ký gọi.

Hóa ra lần này xuyên thành tổng tài à?

Đúng lúc 233 cũng vừa gửi đến nội dung thế giới này, nguyên chủ tên Diệp Doanh, cha là người săn tìm nghệ sĩ đứng đầu giới giải trí, dưới trướng Tinh Doanh Entertainment có vô số minh tinh lớn nhỏ, còn có mấy Ảnh đế và Ảnh hậu, là công ty giải trí số một trong nước, cũng là xưởng chế tạo ngôi sao mà vô số nghệ sĩ tranh nhau đầu quân. Diệp Doanh là con trai độc nhất của Diệp gia, kế thừa đầu óc kinh doanh độc đáo nhạy bén và ánh mắt tinh đời của cha mình, năm mười sáu tuổi sản xuất một chương trình giải trí động não và mạo hiểm, sau khi phát sóng tỉ suất người xem độc chiếm hạng nhất trong số các tiết mục giải trí cùng loại liên tiếp ba năm không giảm, trở thành tiết mục được đông đảo minh tinh nổi tiếng tranh nhau tham gia. Năm mười bảy tuổi thì tinh mắt ký hợp đồng với Thôi Tử Minh, chưa đầy hai năm sau Thôi Tử Minh đã giành được giải Ảnh đế, trở thành nam diễn viên chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí.

Ông Diệp cũng đánh giá cao và tin tưởng năng lực con trai nên giao Tinh Doanh Entertainment cho Diệp Doanh quản lý, Diệp Doanh trở thành giám đốc danh bất hư truyền của công ty. Vì muốn phân biệt với lão Diệp tổng và vì Diệp Doanh tiếp nhận công ty lúc mới mười tám tuổi, thực sự còn quá trẻ nên cả công ty đều thân thiết gọi cậu là Tiểu Diệp tổng.

Lẽ ra thiên tài như Diệp Doanh sẽ sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, làm rạng danh đế chế giải trí mà cha mình gầy dựng, nhưng mọi vinh quang và huy hoàng của cậu đều kết thúc vào năm hai mươi tuổi, tiếp theo đó là sinh mệnh trẻ trung của mình.

Mọi chuyện đều do kẻ mà cậu tự tay ký hợp đồng gây ra.

Khi Diệp Doanh gặp Thôi Tử Minh, đối phương hai mươi lăm tuổi, độ tuổi này trong ngành giải trí không còn trẻ nữa, nhưng Diệp Doanh nhìn trúng dã tâm và năng lực của hắn nên cho hắn một cơ hội. Quả nhiên Thôi Tử Minh đã nắm bắt cơ hội này, nhờ vai nam phụ trong một bộ phim bom tấn mà đổi đời sau một đêm, cộng với ngoại hình tuấn lãng mê người nên nhanh chóng thu hút được khá nhiều fan hâm mộ. Lúc đầu Diệp Doanh chỉ đánh giá cao Thôi Tử Minh, sau khi tiếp xúc lâu dài thì dần bị khí chất thành thục trang nhã của hắn lôi cuốn, thế là bắt đầu ráo riết theo đuổi đối phương. Cậu nhờ vào ưu thế địa vị và tài nguyên đỉnh cấp quảng bá rộng rãi cho Thôi Tử Minh, quả nhiên giá trị của Thôi Tử Minh lên nhanh như diều gặp gió, sau đó thuận lợi đoạt được giải Ảnh đế.

Vô số người trong giới đố kỵ ghen ghét với Thôi Tử Minh đến chảy máu mắt, nói tài nguyên của Thôi Tử Minh thực sự nhiều đến mức khác thường, e là đã bị chủ công ty bao nuôi. Diệp Doanh nào có thể chịu được bị người trong giới chửi bới, tuy cậu còn trẻ nhưng không thiếu thủ đoạn, chẳng bao lâu sau mấy lời đồn đại ác ý đều biến mất sạch, không ai còn dám đặt điều nói xấu sau lưng nữa.

Có lẽ vì bị lòng chân thành của Diệp Doanh làm cảm động, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu, rốt cuộc Thôi Tử Minh nhận lời yêu cậu. Diệp Doanh vui mừng quên hết trời đất, cảm thấy đây là sinh nhật hạnh phúc nhất từ lúc mình ra đời đến nay. Sau khi hai người hẹn hò, Thôi Tử Minh cũng rất tốt với cậu, hắn lớn hơn Diệp Doanh bảy tuổi, giống như trưởng bối dịu dàng quan tâm đối đãi cậu, Tiểu Diệp tổng tuổi trẻ tài cao uy phong lẫm liệt trong mắt hắn chỉ là cậu bé không chịu lớn mà thôi. Diệp Doanh được hắn cưng chiều ngày càng lún sâu, hoàn toàn trầm luân, giao hết cả thân lẫn tâm của mình cho đối phương, chỉ mong vĩnh viễn được ở bên hắn.

"Đương nhiên chúng ta sẽ luôn bên nhau rồi." Thôi Tử Minh dịu dàng nói với cậu, "Đợi sau này sự nghiệp của anh ổn định lại sẽ kết hôn với em, sau đó công bố cho mọi người biết quan hệ của chúng ta."

Mặc dù thế giới này đã thông qua luật hôn nhân đồng giới nhưng vì chưa lâu lắm nên vẫn còn rất nhiều người không chấp nhận được, minh tinh trong ngành giải trí công khai thừa nhận mình đồng tính càng hiếm thấy hơn. Diệp Doanh hoàn toàn không ngờ Thôi Tử Minh sẽ cam kết với mình như vậy, nhất thời cảm xúc dâng trào muốn rơi lệ, cuối cùng hạnh phúc nhào vào lòng người yêu.

Diệp Doanh nghĩ kỹ rồi, cậu không nỡ cản trở tiền đồ của Thôi Tử Minh, cậu sẽ chờ đến khi Thôi Tử Minh đóng phim mệt mỏi, sau khi giải nghệ sẽ kết hôn với đối phương, đến lúc đó cậu sẽ giao công ty cho người thừa kế được mình bồi dưỡng rồi cùng với Thôi Tử Minh đi du lịch cùng trời cuối đất, không buồn không lo vượt qua nửa đời còn lại đến khi bạc đầu.

Cậu bí mật ôm ước mơ tươi đẹp này âm thầm chờ mong trông ngóng, cho đến ngày một chủ đề hot search đột nhiên leo lên hạng đầu.

"Thôi Tử Minh hẹn hò lộ ra ánh sáng"

Lúc đầu Diệp Doanh còn tưởng là paparazzi nào đó tung tin câu view, khi bấm vào xem thì nụ cười đột ngột cứng lại trên mặt. Đập vào mắt là hai bức ảnh chụp rất rõ, mặc dù Thôi Tử Minh đeo khẩu trang nhưng người quen biết hắn vẫn có thể nhận ra, địa điểm trong ảnh là một bãi đậu xe ngầm nào đó, Thôi Tử Minh và một cô gái có vóc dáng nóng bỏng không thấy rõ mặt cùng đi đến chỗ đậu xe, một tay hắn còn ôm eo cô ta, nhìn hai người có vẻ rất thân mật.

Trong lòng Diệp Doanh lập tức khủng hoảng trầm trọng, cậu gọi ngay Thôi Tử Minh tới hỏi cho rõ chuyện này. Thái độ Thôi Tử Minh lại rất bình tĩnh: "Em biết anh vẫn chưa thú nhận mình đồng tính với cha mẹ mà, anh cũng không còn trẻ nữa, mấy năm nay họ bắt anh đi xem mắt rất nhiều nhưng nghĩ đến đến cảm nhận của em nên anh đều từ chối. Hiện giờ ba anh đang nổi giận với anh vì chuyện này, anh cũng hết cách nên đành phải đối phó một lần. Anh chỉ đi ăn bữa cơm với cô gái kia rồi đưa về nhà thôi, chẳng làm gì khác cả."

Diệp Doanh không thể nào tin tưởng hắn: "Không có quan hệ gì thì sao anh lại ôm eo cô ta?"

Thôi Tử Minh giải thích: "Đây chẳng qua là phép xã giao bình thường thôi."

Nếu là tình huống khác thì có lẽ Diệp Doanh đã giận quá hóa cười, cậu cũng không biết từ lúc nào lại có phép xã giao này?

Cậu kiên quyết yêu cầu Thôi Tử Minh cho mình một lời giải thích, nếu không sẽ sai người điều tra thân phận cô gái kia. Thôi Tử Minh nghe xong sắc mặt liền trở nên khó coi: "Tiểu Doanh, trong mắt em anh chính là hạng người như vậy à? Tình cảm hai năm qua của chúng ta chẳng lẽ còn không bằng một bức ảnh sao?"

Diệp Doanh không nói nên lời, trong mắt Thôi Tử Minh hiện ra thất vọng, không nói một lời bỏ đi.

Diệp Doanh mờ mịt đứng tại chỗ, cậu nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng đối phương vượt quá giới hạn mà sao người có lỗi lại là mình?

Chẳng lẽ do cậu suy diễn nhiều quá hay sao?

Diệp Doanh vẫn còn trẻ, chỉ mới yêu đương lần đầu với Thôi Tử Minh, hai năm qua hầu như chưa từng cãi nhau, lần này chiến tranh lạnh bốn năm ngày khiến Diệp Doanh luống cuống.

Cậu rất yêu đối phương, còn ôm mơ ước bạc đầu giai lão nên không muốn mất hắn. Thế là cậu chủ động đi tìm Thôi Tử Minh xin lỗi hắn, nói mình không nên nghi ngờ hắn. Thôi Tử Minh cũng dịu dàng ôm cậu, còn cam đoan sau này không đi xem mắt nữa, sẽ chú ý giữ khoảng cách với những phụ nữ khác.

Hai người lại hòa thuận như lúc ban đầu, nhưng từ đó Diệp Doanh trở nên nhạy cảm hay lo lắng, đồng thời còn phát hiện rất nhiều điểm khác thường:

Trước kia mỗi lần gọi điện cho Thôi Tử Minh, đối phương đều nghe máy, trừ khi quay phim thì trợ lý nghe dùm, sau đó Thôi Tử Minh sẽ gọi lại cho cậu. Nhưng bây giờ điện thoại thường xuyên tắt máy, khoanh tay khổ sở đợi một hai tiếng sau đối phương chỉ nhắn tin cụt ngủn nói hắn đang bận.

Thôi Tử Minh thay áo quần mới lại là phong cách thời trang mấy năm trước hắn chưa hề mặc.

Trong điện thoại của Thôi Tử Minh có thêm một album ảnh cài mật mã, Diệp Doanh đòi xem nhưng đối phương lại cười nói bên trong là ảnh chụp lén khi cậu đang ngủ nên rất ngại để cậu xem, sau đó giật phắt điện thoại đi.

......

Diệp Doanh bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều nghi thần nghi quỷ nôn nóng bất an. Cậu đi khám bác sĩ, sau đó bắt đầu uống thuốc chống trầm cảm nhưng cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.

Rốt cuộc sau một lần gọi điện cho Thôi Tử Minh mà không được, cậu sai người làm một việc.

Sau đó đối mặt với bì thư chứa đầy ảnh giường chiếu của người mình yêu và một cô gái xa lạ, cậu hoàn toàn sụp đổ.

"Anh giải thích thế nào đây?" Cậu tức giận ném xấp ảnh vào mặt Thôi Tử Minh, "Tôi hỏi anh giải thích thế nào!?"

Thôi Tử Minh sầm mặt nhìn đống ảnh rơi đầy đất, cuối cùng nói một câu: "Tiểu Doanh, chúng ta chia tay đi."

Diệp Doanh ngây người, lắp bắp hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Xin lỗi, trước kia anh quá nông cạn." Thôi Tử Minh cúi đầu nói, "Anh không thể kết hôn với đàn ông được."

Đột nhiên Diệp Doanh cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn trong lòng mình, nhưng cậu vẫn nhịn xuống đau đớn kịch liệt và bối rối, cố gắng trấn tĩnh nói: "...... Không sao. Chúng ta không kết hôn nữa. Chỉ cần anh và cô gái này đoạn tuyệt, tôi sẽ ——"

"Không thể nào." Thôi Tử Minh ngước mắt nhìn cậu với vẻ thương hại, "Anh muốn kết hôn với cô ấy."

"......"

"Cha mẹ anh lớn tuổi rồi, họ đã nuôi anh lớn thế này, anh không thể bất hiếu được." Thôi Tử Minh bất đắc dĩ thở dài, "Anh nhất định phải lấy vợ sinh con như người bình thường thì họ mới yên lòng."

Cổ họng Diệp Doanh dâng lên mùi máu tươi, cả người cậu bắt đầu mất tự chủ run rẩy, dốc hết sức lực ra chất vấn từng câu từng chữ: "Vậy còn tôi là gì?"

"Anh đã muốn lấy vợ sinh con thì sao lúc trước còn nhận lời yêu tôi!?"

Thôi Tử Minh mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói: "Xin lỗi."

Diệp Doanh nhìn hắn một hồi mới cười khẽ, sau đó nước mắt lăn dài.

Thì ra những nhu tình mật ý kia, những nguyện vọng chờ mong kia, những hồi ức và tình cảm cậu trân trọng muốn cất giữ cả đời trong mắt người khác chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa sạch.

Thật nực cười.

"Thôi Tử Minh," Diệp Doanh chậm chạp cúi xuống nhặt lên một tấm ảnh, "Nếu anh muốn chia tay với tôi thì tôi sẽ tung hết những bức ảnh này lên mạng."

Thôi Tử Minh chấn động, bàng hoàng nhìn cậu.

Diệp Doanh cũng cảm thấy mình điên rồi. Rõ ràng cậu đã nhìn thấu bản chất xấu xa của gã đàn ông này nhưng vẫn không nỡ tỉnh lại trong giấc mộng do đối phương dệt nên, thậm chí còn buột miệng nói ra điều trái với nguyên tắc hành xử của mình.

Chỉ vì cậu quá tức giận nên mới nói ra câu kia chứ không thể nào làm thật.

Nhưng Thôi Tử Minh lại tưởng thật.

Hắn không thể để lộ những bức ảnh này, không thể kết thúc sự nghiệp huy hoàng mà mình khó khăn lắm mới tạo dựng nên.

Hắn giả vờ đáp ứng Diệp Doanh, nhưng ngay trong đêm đó đã dùng mật mã mở ra máy tính Diệp Doanh copy toàn bộ văn kiện cơ mật của công ty.

Tinh Doanh là công ty hàng đầu trong ngành, có vô số đối thủ âm thầm dòm ngó, muốn tìm cách kéo nó rớt đài. Những văn kiện này lưu truyền ra làm Tinh Doanh nhanh chóng sụp đổ, kéo theo các sản nghiệp khác của Diệp thị.

Đế chế ông Diệp gầy dựng hơn nửa đời người tan tành sau một đêm, ông đã lớn tuổi không chịu nổi đả kích này nên đổ bệnh nặng. Diệp Doanh cố nén nỗi xấu hổ và tự trách sắp nhấn chìm cậu, ngày đêm liều mạng cứu vãn lại, ai ngờ ngay trong lúc mấu chốt này trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin tức tiêu cực về cậu.

Nói cậu còn trẻ mà đã dùng quy tắc ngầm với vô số nghệ sĩ của công ty, là một kẻ bại hoại vô liêm sỉ.

Nói sau khi cậu tiếp nhận Tinh Doanh thì bắt đầu xuống dốc, công ty bị cậu tự tay phá sập, chửi rủa cậu chẳng khác gì rác rưởi.

Nói lão Diệp tổng vì vậy mà bệnh nặng nguy kịch, uổng công sinh ra đứa con trai như cậu.

Thậm chí còn có rất nhiều ảnh sεメ, mặt người đàn ông trong ảnh đều bị photoshop thành mặt cậu......

Dân mạng không rõ chân tướng hè nhau chửi bới nhục mạ, mỗi ngày mấy vạn tin nhắn mắng cậu cặn bã, bảo cậu chết đi, nói cậu là kẻ ghê tởm nhất mình từng thấy. Trận bạo lực mạng này kéo dài hơn nửa tháng, về sau Diệp Doanh vừa nhìn thấy điện thoại máy tính hay nghe tiếng điện thoại rung lên thì bắt đầu run rẩy, cũng không dám gặp ai, mỗi ngày trốn trong phòng liều mạng uống thuốc.

Nhưng thuốc đã không cứu được cậu.

Rốt cuộc một đêm nọ, cậu dùng dao rọc giấy cắt cổ tay mình, vĩnh biệt thế giới tối tăm không ánh sáng này.

Thật ra lúc ấy Diệp thị cũng chưa sụp đổ đến mức không cứu vãn nổi, với thủ đoạn và năng lực của Diệp Doanh thì vẫn có thể cầm cự được.

Nhưng đối thủ lại quá đặc biệt.

Kẻ đâm vào tim cậu nhát dao trí mạng này.

Chính là người yêu mà cậu đã từng ảo tưởng muốn chung sống đến già.

Đọc truyện chữ Full