Bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, bất tri bất giác, Trầm Ô lại nhớ tới bộ dạng lúc tối của Trầm Ngân.
Y phục ướt đẫm, thân hình nhỏ bé gầy gò, lệnh người sinh lòng thương tiếc. Ánh mắt bất khuất, kiên cường, ẩn chứa cao ngạo từ tận sâu trong linh hồn,...
Ngẫm nghĩ, ánh mắt Trầm Ô liền bắt đầu phiêu hốt. Chỉ là, đợi khi hồi thần, hắn lại không khỏi biến sắc. Hô hấp cứng lại, trừng lớn mắt nhìn xuống đũng quần đang dâng lên thành một cái lều nhỏ của mình...
Hắn...hắn thế mà lại ngạnh trong lúc nghĩ tới Trầm Ngân!
Điên rồi! Nhất định là điên rồi!
Chẳng lẽ hắn thật có hứng thú với nam nhân sao?
Không có vui sướng vì bản thân vẫn còn khả năng tình sự, trên trán Trầm Ô lúc này chỉ toàn là mồ hôi lạnh. Hắn lập tức hoảng thần từ trên giường ngồi bật dậy, hướng về bên ngoài hô hoán.
"Người đâu, mau đi đến Di Xuân Viện tìm vài tên tiểu quan về đây cho bổn vương!"
Nghe Trầm Ô phân phó, dù đầy bụng nghi hoặc, đám cung tì này cũng chỉ có thể vâng dạ nghe theo, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi Di Xuân Viện mang hai tiểu quan đầu bảng về cho hắn.
Hai cái tiểu quan vừa tiến vào, Trầm Ô liền đã lập tức để bọn họ cởi y phục, muốn nghiệm chứng suy đoán của mình.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, cả người Trầm Ô lại không khỏi như rơi vào hầm băng.
Bởi vì, đứng trước thân thể mềm mại non nớt của hai tên tiểu quan mi thanh mục tú, hắn vẫn như cũ không thể cương được! Thậm chí còn có chút bài xích.
Đem hai tên tiểu quan đuổi đi, không quản ánh mắt quái dị của đám cung tì, Trầm Ô lại lần nữa tự giam mình trong tẩm điện, nằm dài trên long sàn.
Trầm Ô nhắm chặt mắt, cố không để chính mình suy nghĩ lung tung nữa. Chỉ là, mỗi khi nghĩ tới bộ dạng chật vật, tàn phá kia của Trầm Ngân, vật vốn đang ỉu xìu không có sức sống của hắn liền không nghe theo sai bảo mà bừng bừng phấn chấn lên.
Rốt cuộc, Trầm Ô chỉ có thể dùng chăn phủ kín mặt, gầm thét trong vô vọng :"Cái thứ phản bội nhà ngươi, vì sao bỗng dưng lại phản bội bổn vương!"
Mặc dù ngàn vạn không muốn thừa nhận, nhưng hắn bây giờ, giống như chỉ có thể ngạnh được với một mình Trầm Ngân, kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng kia.
---------------------------
Trầm Ô nằm trên giường, trằn trọc không tài nào ngủ được. Chỉ là, ngay khi hắn đang bứt rứt trong lòng, bên ngoài liền đã truyền tới âm thanh của Viêm lão :"Vương thượng."
"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Trầm Ô nhướng mày hỏi, nhưng cũng không có ý định ngồi dậy.
Lúc này, ở bên ngoài, được Trầm Ô cho phép, Viêm lão mới lập tức bẩm báo :"Bẩm Vương thượng, lính canh vừa truyền tới tin tức, tù nhân Trầm Ngân đang bị sốt."
Trầm Ngân bị sốt?
"Chết chưa?" Đúng vậy, khi nghe tin Trầm Ngân bị sốt, phản ứng đầu tiên của Trầm Ô chính là y đã chết hay chưa.
Nghe Trầm Ô hỏi, Viêm lão giống như là thoáng sững sờ, vài giây sau mới kịp phản ứng lại :"Người chỉ là sốt cao, tính mạng vẫn còn chưa đáng ngại."
"Chưa chết là được rồi, cứ mặc kệ hắn ta, ai làm việc nấy đi." Nói xong, Trầm Ô lại đã chui trở về trong chăn của mình, một bộ dáng mắt không thấy, tâm không phiền.
Đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng chăn mền ma sát, biết rõ Trầm Ô là thật không muốn quản Trầm Ngân, Viêm lão cũng chỉ có thể thở dài.
Thế nhưng, lão chỉ vừa mới bước được mấy bước, tẩm cung vốn đang im ắng kia đã bất chợt truyền tới âm thanh của Trầm Ô.
"Bảo người vào thay y phục cho bổn vương đi. Bổn vương muốn đi nhìn bộ dạng thảm hại kia của hắn."
Đúng vậy, hắn chỉ là muốn đi châm chọc y mà thôi, không có ý gì khác cả.
--------------------------
Trầm Ô mặc một thân ám kim sắc trường bào chậm rãi bước vào trong nhà lao. Ngay tức khắc liền bị mùi hương khó ngửi ở đây làm cho hơi nhíu mày lại.
Bởi vì Trầm Ô đã sớm hạ lệnh từ trước, nên lúc này, lính canh bên trong lao ngục cũng đã sớm rút đi. Cả một phòng giam to lớn chỉ còn lại một mình hắn là ngoại nhân đang đi lại.
Tìm tới vị trí ngục giam của Trầm Ngân, Trầm Ô liền không nhanh không chậm mở cánh cửa sắt nặng trịch, loang lổ vết rỉ sét kia ra.
Đập vào mắt chính là thân ảnh đang cuộn tròn trong góc phòng giam của Trầm Ngân.
Lúc này, y vẫn còn mặc bộ y phục ẩm ướt khi bị hắn ném vào trong dục thùng ban nãy.
Y phục ướt nhẹp, cộng với hoàn cảnh và nhiệt độ trong ngục giam còn kém như vậy, chẳng trách lại bị sốt cao.
Thả nhẹ bước chân đi tới phía sau lưng y, Trầm Ô liền có chút nóng nảy đạp đạp lên người y vài cái :"Này, Trầm Ngân."
Thân thể Trầm Ngân bị đạp lăn đến cạnh vách tường, nhưng y vẫn không có chút phản ứng nào.
Cau mày, Trầm Ô liền mất kiên nhẫn đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh y, thô bạo đem y lật qua.
"Này, có chết hay chưa? Nếu sắp chết liền thông báo một tiếng, để bổn vương tìm nơi hỏa thiêu cho ngươi."
Chỉ là, đợi khi nhìn thấy trạng thái của Trầm Ngân lúc này, Trầm Ô lại không khỏi ngây người.
Sắc mặt y bây giờ có thể nói là trắng bệch như tờ giấy, gần như là không có chút huyết sắc. Môi tái xanh, thân thể không ngừng run lên, nhưng làn da lại nóng bỏng như bị lửa đốt.
Bàn tay đang bắt lấy vai y của hắn lúc này cũng đều đang bị nhiệt độ trên da thịt của y làm cho nóng rực lên.
"Trầm Ngân. Trầm Ngân." Trầm Ô dùng tay vỗ vỗ lên mặt y, mắt thấy y chỉ thống khổ nhíu chặt mày, vẫn không mở mắt. Nhớ tới lời hứa bản thân vừa hứa trước linh vị của Trầm gia tứ nhân, hắn chỉ có thể cắn răng, đem Trầm Ngân bế lên.
"Khốn kiếp, đợi ngươi khỏe lại rồi, xem bổn vương có ngược chết ngươi hay không!!?"
**Nhà có thằng con trai thích tự vả, thích khẩu thị tâm phi, lại còn hay bạo hành vợ, đôi khi làm ta bất lực vc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết
Chương 12: Sốt Cao
Chương 12: Sốt Cao