Lúc Nhạc Chí xuống núi, thằng bé thò lò mũi xanh đang nghịch đất trước cửa nhà.
Khi thấy người đang trên đường đi tới kia, nó mở mắt tròn xoe, lấy bàn tay lấm lem đất cát nhéo mặt mình, thế là trên gương mặt lem luốc dính thêm hai vệt đen thui.
“Ca ca đẹp hổng bị quái vật ăn!” Nó la hét om sòm, rồi vọt lên, ôm chầm lấy đùi Nhạc Chí.
Lần này gương mặt nó không chỉ tèm lem nước mũi, mà còn bê bết bùn đen, tất cả dây hết vào tà áo trắng của hắn.
Nhạc Chí nhìn lớp áo ngoài bị dính đầy nước mũi và bùn sình, rồi nhìn vẻ mặt ngây thơ của đứa nhỏ, không nỡ quở nó.
Mới cọ cọ hai ba cái, thằng bé bỗng cảm thấy sau cổ có một luồng gió lạnh lẽo, lạnh đến nỗi nó phải ngoái lại, mới nhận ra còn có một người đứng kế bên ca ca đẹp.
Y mặc áo choàng đen, che kín mít từ cổ trở lên, tựa như lão yêu từ trong sơn động đi ra.
Khí lạnh đó toát ra từ trên người lão yêu này.
Cứ như thể nếu nó dám ôm ca ca thêm chút nữa, lão yêu đó sẽ há mồm to như bồn máu, nuốt chửng nó vào.
Đứa nhỏ bị khí lạnh đâm vào da thịt, đành buông đùi ca ca đẹp ra.
“Ca ca, quái vật trên núi bị huynh bắt rồi sao?” Nó ngẩng đầu, nhấp nháy ánh mắt đen láy dò hỏi.
Nhìn thằng bé cố ngẩng đầu, trên mặt là vẻ tò mò và sùng bái, lại cảm giác được cánh tay đang nắm tay mình siết chặt hơn, Nhạc Chí đáp: “Ta bắt được rồi.”
Nó mở to mắt, miệng há hốc: “Ca ca lợi hại quá…”
Thằng bé nhìn Nhạc Chí và lão yêu kia đi khỏi, gương mặt nhỏ xíu cười ngô nghê, bỗng một cơn gió thổi qua, nụ cười trên mặt nó cứng đờ, rồi đột nhiên òa khóc nức nở.
Lúc gió thổi tung áo choàng lên, nó thấy mái tóc trắng và gương mặt dữ tợn nọ.
Sau khi đi cách xa đứa nhỏ một lúc lâu, người bên cạnh đột nhiên hỏi: “Trên núi có quái vật à?”
Trong mắt Nhạc Chí hấp háy nét cười: “Ừ, nghe đâu răng nanh dài xanh lét, mắt đỏ ngầu như ma.”
Người nọ ngỡ ngàng một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Đúng là bị em thu phục, còn trói thật chặt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Nhạc Chí héo đi một chút, nhưng người đang khoác áo choàng không thấy được.
Lúc nói xong câu đó, y bỗng thấy vui rạo rực. Nếu bỏ áo choàng ra, hẳn sẽ thấy được trên gương mặt tuấn mỹ là nụ cười ngu ngơ.
Phải trói thật chặt mới được.
Thôn làng nhỏ này nằm cách biệt với thế giới bên ngoài, tuy khá đơn sơ nhưng cũng không thiếu thốn gì, cũng có một khu chợ nho nhỏ.
Nhạc Chí mang Tất Cảnh xuống núi may vài bộ quần áo.
Với người sống trên đời, y phục là rất quan trọng, ngay cả chủ nhân Yêu giới cũng không ngoại lệ.
Tất Cảnh mặc áo của hắn giống hệt như quần áo con nít tròng vào người lớn, kỳ cục hết chỗ nói.
Hai người đi vào khu phố chợ nhỏ kia, chẳng mấy chốc đã tìm được một tiệm may, bên trong xếp vài cuộn vải dệt, bà chủ tiệm thì ngồi trước cửa quay khung cửi.
Bà chủ rất niềm nở, sốt sắng muốn giúp Tất Cảnh đo đạc.
Cả người Tất Cảnh cứng đờ, toan tránh ra sau Nhạc Chí. Hắn phải nghiêm khắc trừng mắt nhìn, y mới ngoan ngoãn để bà chủ lấy số đo.
Chỉ là lúc đo đạc, hắn chợt phát hiện Yêu Chủ và bà chủ đang thậm thà thậm thụt trao đổi gì đó.
… Tất Cảnh phủ áo choàng trên đầu, hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt bà chủ.
May hai bộ quần áo cũng phải chờ nửa ngày, hai người bèn đi dạo một vòng quanh thôn nhỏ.
“Vì sao ngài không quay về Vạn Yêu Tông?” Nhạc Chí hỏi.
Tất Cảnh không trả lời, chỉ hỏi lại: “Em thấy Vạn Yêu Tông thế nào?”
Hắn không rõ ý y, chỉ đáp: “Rất tốt.”
“Nếu ta muốn em cùng về Vạn Yêu Tông thì sao?” Y hỏi tiếp.
Cuối cùng Nhạc Chí cũng hiểu ra: “Không được.”
“Vậy thì thôi, em không về, ta cũng không về, em ở đâu, ta ở đó.” Y nói.
“Ha ha, Tất Cảnh, ngài thế này giống như mấy vị oán phụ bám chồng ấy.” Cũng giống như hắn trước kia.
“Chỉ cần giữ chặt lang quân là được rồi.” Giờ thì da mặt Yêu Chủ dày lắm.
Nửa ngày sau, hai người về lại cửa hàng nọ.
Quần áo đã xong xuôi, bà chủ đưa túi quần áo đã bọc kỹ càng cho Tất Cảnh.
“Chúc mừng.” Bà nói.
Tất Cảnh hơi dừng bước, giọng nói dịu lại: “Đa tạ.”
“Vị kia là huynh đệ của vợ cậu sao? Sao lại không để cậu ấy biết?” Bà chủ tỏ vẻ kinh ngạc, tò mò hỏi.
Y đã cất bước đi khỏi.
Nhạc Chí nhìn bà chủ khẽ khàng trao đổi với Tất Cảnh, xem ra Yêu Chủ đang toan tính gì đó.
Hai người về lại núi Thanh Đài, vẫn trú trong sơn động cũ.
Tất Cảnh ôm khư khư bọc quần áo không chịu buông tay, một mình ngồi thu lu trong một góc, không biết đang ủ mưu gì.
Nhạc Chí biết y có một pháp bảo giống cái dùi, có thể triệu hồi sấm sét, rất lợi hại. Hắn tò mò đến gần, y lại nhanh tay cất đồ vật nọ vào trong ngực.
Giả thần giả quỷ.
Hắn không để ý tới y nữa, ngồi xuống giường, lấy từ trong lòng ra hai vật.
Một hòn đá lấp lánh ánh sáng bảy màu, chính là đá Thất Sắc, giờ đã khôi phục vầng sáng.
Một hạt châu tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Hạt châu đó do Phượng Hư Đạo Nhân trao cho hắn.
Phượng Hư Đạo Nhân đã tính toán chu toàn, cái chết của hắn sẽ giúp Tất Cảnh ngộ đạo, đường tiên chẳng còn mấy xa vời. Tiếc là trên đời này có nhiều việc ngoài ý muốn, hắn lại không chết, nên y vẫn giậm chân tại chỗ trên đường giác ngộ.
Hắn lại nghĩ, nợ kiếp của Phượng Hư Đạo Nhân chính là Tất Cảnh, nên chỉ khi nào y thành tiên, Phượng Hư Đạo Nhân mới có thể về tiên giới đoàn tụ với phu quân. Nên trong việc nàng muốn giúp y thành tiên, liệu có bao nhiêu tư tâm của chính nàng?
Có điều việc này không liên quan đến hắn.
Hắn và Phượng Hư Đạo Nhân đều có mục đích riêng. Hiện giờ hắn và Tất Cảnh quan hệ nhập nhằng, hắn biết mình chẳng thể cùng y vãn hồi duyên xưa, lại không ngăn được y liên lụy tâm trí. Giữa bọn họ đã không thể phân rõ là yêu hay không yêu được nữa.
Vậy nếu Tất Cảnh thành tiên thì sao?
Nếu y thành tiên, vậy ân oán tình cừu trước đây giữa họ có thể giải trừ hết không?
Hơn nữa Tất Cảnh đã cứu mạng hắn nhiều lần, nếu chỉ bàn ân oán, không tính tình cừu, thì hắn đã nợ y quá nhiều, vậy sao lại không giúp y thành tiên được chứ?
Nên hắn đã nhận lời Phượng Hư Đạo Nhân.
Hạt châu màu vàng kim này là nội đan của xà tinh, sau khi giải trừ yêu tính, nó sẽ có hiệu quả chuyển đổi âm dương. Chỉ cần dùng máu đầu tim của Tất Cảnh nhỏ lên nó, sẽ làm y nghĩ rằng tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.
Người đứng ở góc sáng kia bỗng đến gần, Nhạc Chí cất viên đá Thất Sắc và hạt châu vào, ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy người trước mặt, hắn ngẩn cả người.
Tất Cảnh đã thay một bộ y phục đỏ thắm, mái tóc bạc xõa sau lưng, gương mặt tuấn lãng, mắt lấp lánh ánh sáng, trông đẹp đẽ rạng ngời.
Màu đỏ đó quá chói mắt, Nhạc Chí phải nheo mắt lại.
“Đẹp không?” Tất Cảnh hỏi.
“Ngài chọn màu đỏ à, xem ra nhiều năm trôi qua, sở thích của người ta cũng phải thay đổi nhỉ.” Hắn đáp.
“Áo cưới dĩ nhiên phải là màu đỏ rồi.” Y cười, vẻ mặt lạnh lùng tức khắc trở nên dịu dàng.
Nhạc Chí nheo mắt không nói lời nào, vẻ mặt thật khó dò.
Thấy hắn như thế, lòng Tất Cảnh giật thót, lần cầu thân khi xưa vẫn còn canh cánh trong lòng y.
Y làm như tùy tiện đi qua, ngồi xuống bên người hắn.
“Yêu Chủ đại nhân muốn thành thân sao? Xin chúc mừng.” Nhạc Chí nói với vẻ mặt vô cảm.
“Sao em không hỏi đối tượng là ai?” Tất Cảnh chống cằm, mở to mắt nói.
Cái bẫy lộ liễu thế này, dĩ nhiên hắn sẽ không mắc mưu rồi.
Đợi một lúc lâu mà không thấy hắn trả lời, Tất Cảnh không nhẫn nại nổi nữa, y đưa một bộ áo cho hắn.
Cũng là một bộ áo cưới đỏ thắm, nhỏ hơn của y một chút.
“Em mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.” Tất Cảnh nghiêm túc nói, rồi dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Nhạc Chí.
Hắn cười nói: “Tất Cảnh, ngài cho rằng tại hạ là đứa ngốc sao?”
Hắn quay đầu nhìn y, trong mắt y là vẻ thương tâm pha nỗi bất an. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhạc Chí dần dần rũ xuống.
Hắn cúi đầu nhìn bộ áo đỏ một lúc lâu.
Lúc mở miệng lên tiếng, hắn chợt cảm thấy cổ họng khô rát: “Được.” Hắn nói.
Tất Cảnh sững sờ một chút, rồi khẽ nhoẻn miệng cười, cười rất ngốc.
Lúc Nhạc Chí thay quần áo, hắn cảm thấy bộ áo này rất vừa người.
Tất Cảnh mở to mắt nhìn, trên mặt vẫn là vẻ ngỡ ngàng.
Nhạc Chí đi đến trước mặt y, chọc chọc vài cái, y mới hồi phục tinh thần.
Y đột ngột vươn tay, ôm siết lấy hắn vào lòng.
Áo dài đỏ thắm hòa lẫn vào nhau, chủ nhân tà áo cũng đang quấn quýt say mê.
Tính cách Tất Cảnh đã thay đổi rất nhiều, Yêu Chủ đại nhân kiêu ngạo ngày xưa giờ cẩn thận từng li từng tí, nhưng nụ hôn thì vẫn mãnh liệt trước sau như một.
Lúc người nọ hôn mình, tim Nhạc Chí nhảy nhanh vài nhịp, nhịp đập càng lúc càng mau, cuối cùng thì rộn rã như trống.
Ban đầu y vẫn dịu dàng hôn, rồi sau đó là gặm cắn, như thể muốn nuốt trọn hắn vào tận xương tủy.
Khi bàn tay Tất Cảnh chen vào trong làn áo Nhạc Chí, bất chợt bị ngăn lại.
Nhạc Chí hít sâu một hơi, tiếng tim đập dần dần tĩnh lặng lại.
Tất Cảnh giãy giụa một chút, cuối cùng ngoan ngoãn ôm lấy hắn, không lộn xộn nữa.
Hai người cứ ngồi ở cửa động suốt đêm như thế, để làn gió lạnh vờn qua, ngắm nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao.
Tất Cảnh chợt phát hiện mình thật dễ dàng thỏa mãn, nếu cứ thế này mà chết đi cũng không tệ.
Lúc y tỉnh lại, Nhạc Chí đang ngồi bên mép giường nhìn y.
Y vươn tay muốn vuốt ve gương mặt gần trong gang tấc kia, tay đột nhiên bị bắt được.
Nhạc Chí nhìn chằm chằm ngón tay y.
Y nắm ngược lại tay hắn, nắm rất chặt.
“Chí nhi, chũng ta lập khế ước đi.” Đột nhiên Tất Cảnh nói.
Lập khế ước tức là kết thành đạo lữ, để máu đầu tim giao hòa.
Nhạc Chí không nói gì, Tất Cảnh lại rất phấn chấn, chỉ có lập khế ước, y mới có thể an tâm.
Y hưng phấn cắt một vệt trên ngón tay, máu đỏ rơi xuống đất.
“Chí nhi.” Tất Cảnh vươn tay, đưa tới trước mặt hắn.
Lúc Nhạc Chí đưa tay ra, trong tay còn giữ một hạt châu màu vàng kim.
Tất Cảnh lấy hạt châu ra để cầm lấy tay hắn, nhưng không thả ra được.
Trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, y nhìn người trước mặt đang cười, cười mắng y “ngốc”, nụ cười lại cực kỳ khó coi.
Sau đó, y ngã xuống, mọi thứ xung quanh trôi xa dần.
Lúc Tất Cảnh tỉnh lại, y đã nằm trong Cảnh Sinh điện ở Vạn Yêu Tông, lư hương tỏa ra khói nhẹ lượn lờ.
Dường như tất cả chỉ là giấc mộng Hoàng Lương*.
*Mộng Hoàng Lương: Hoàng Lương là hạt kê vàng. Câu này lấy ý từ một điển tích Trung Hoa cổ. Vào thời Đường có chàng thư sinh nọ gặp một vị đạo sĩ trong một lữ quán. Khi chờ đợi chủ quán nấu cơm hạt kê, chàng tâm sự với vị đạo sĩ chuyện đường công danh trắc trở, rồi ngủ thiếp đi trên chiếc gối của đạo sĩ. Trong giấc mơ, chàng trải qua một cuộc đời khác, cũng trắc trở và không như ý nguyện. Lúc tỉnh lại, chàng ngộ ra đời người chỉ như một cơn mộng phù du thoáng qua. Lúc này, nồi cơm hạt kê cũng vừa chín.
Y đứng dậy, một hạt châu màu vàng kim rơi xuống từ trên người, lăn lông lốc trên mặt đất, cuối cùng mất tăm.
Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu y.
Tất Cảnh, đợi ngài đăng tiên, hai ta tái ngộ.
Người nọ đã đi rồi, hóa ra, tất cả chỉ là mộng thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần
Chương 62: Ngoại truyện 2: Ba mươi năm | Phần 2
Chương 62: Ngoại truyện 2: Ba mươi năm | Phần 2