Hoa Yên Vũ không ngoài mong đợi, y đứng trên sân khấu rực rỡ, tay nhấc chiếc cup vinh quang dành cho người chiến thắng. Hoa Yên Vũ cười đến sáng lạn, hôn lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, mắt hướng về người thương.
"Yêu anh!"
Chia tay nhau ở sân bay trở về nước, Hoa Yên Vũ bị William ôm chặt cứng. Anh nước mắt nước mũi tùm lum, đâu còn dáng vẻ của thiên tài trẻ tuổi kia. "Yên Vũ, cậu nhớ đến thăm tôi đấy. Dự án về con chip kia, tôi muốn cùng cậu thực hiện."
"Được. "
"Bảo bối, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Sắp xếp xong bên này, anh sẽ xin ba về nước."_ Hoa Tử Đình cười hiền, xoa đầu em trai bé bỏng.
"Anh nhớ về sớm. Em và mẹ chờ anh."
...----------------...
Hoa Yên Vũ cảm giác như dạo gần đây có người theo dõi mình. Mỗi lần y rời khỏi Tần Lục Nam một chút, bóng người ấy lại đi theo.
Hoa Yên Vũ đời này ghét nhất là lén lút, y đợi lúc trên đường đi lấy tài liệu giúp giáo viên, lại nhanh chân nhảy lên cây anh đào, thong dong chờ người đến. Quả nhiên, một nam sinh bước ra từ sau tường, quay trái quay phải tìm gì đó. Hoa Yên Vũ ngồi một lúc, đến khi thiếu niên ấy sắp bỏ đi liền nhảy xuống, túm lấy cổ áo gã. "Tại sao lại theo tôi?"
"Cậu nói gì vậy? Tôi chỉ muốn đi đến nhà vệ sinh thôi mà."_ Thiếu niên mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn ngoan cố chối tội. Y chẳng có kiên nhẫn, trực tiếp vật gã tiếp đất, bẻ ngược tay gã về phía sau, y đe dọa
"Cậu còn không khai, tôi cũng có cách để cậu chính miệng nói ra. Đến lúc đấy, hậu quả ra sao, tự mình cậu chịu."
Thiếu niên sắc mặt tái xanh, đắn đo rất lâu. Gã đã hứa với người ấy sẽ không nói ra cậu, hiện tại rất không biết phải làm sao? Nhưng cuối cùng, khi y đưa một dãy số đến trước mặt, thiếu niên liền lập tức van xin.
"Tôi khai.......là.....là........."
...----------------...
Tần lão gia tử tuổi tròn 80. Mừng thọ gần kề, tất cả các gia tộc lớn nhỏ đều được gửi thiếp mời danh dự. Hoa Yên Vũ tây trang trắng thuần, mái tóc xoăn bồng bềnh màu xám khói khiến cho đường nét gương mặt trở nên nổi bật. Y cùng Hoa mẫu thay mặt Hoa gia đến tham dự.
"Con chào bác."_Tần Lục Nam đợi sẵn 2 người. Thấy y cùng hoa mẫu xuống xe liền quy củ chào hỏi trưởng bối.
"Chào con tiểu Nam."_Bà cười hiền hậu, đưa bàn tay Hoa Yên Vũ đang nắm tay mình, giao đến cho hắn."Con giúp bác trông thằng bé. Bác phải đi thăm hỏi Tần lão một chút."
"Được."_ Tần Lục Nam nắm chặt tay y, mười ngón đan xen mà đi vào trong sảnh chính bữa tiệc.
"Anh hôm nay đẹp trai lắm."_ Hoa Yên Vũ ngắm nhìn nam nhân vest đen lịch lãm. Họa tiết trên áo là một kiểu với y. Bật ngón cái với hắn, y nhỏ giọng.
"Em cũng vậy."_ Tần Lục Nam xoa mái đầu y, sủng nịnh hôn lên tai Hoa Yên Vũ. Y ngượng ngùng, vành tai hơi đỏ lên.
"Ở đây có nhiều người như vậy, anh không biết xấu hổ sao?"_ Y trừng mắt.
"Không đâu."
Tần Tư do lần trước dám tự tiện qua Anh mà không xin phép, Tần mẫu nổi trận lôi đình, đặt vé máy bay đưa cậu sang Mỹ cấm túc. Hiện tại vẫn chưa về được. Hoa Yên Vũ chắc mẩm sẽ được yên bình trước khi kịch hay đến, lại chạm mặt với Đào Sư Tịch cùng Tần Lục Sinh.
"Tiểu Vũ, chuyện lần trước xin lỗi cậu. Là Hứa Vỹ vô tình xóa nó."_ Đào Sư Tịch vẻ mặt hối hận, định nắm tay y lại bị Tần Lục Nam dứt khoát kéo ra sau.
"Cậu tha thứ cho tôi nhé. Tôi thật sự không có ý đâu."_ Đào Sư Tịch cười gượng. Cậu rút lại tay, thành khẩn.
"Muộn rồi."_ Hoa Yên Vũ lắc đầu, làm ngơ lời xin lỗi của cậu ta.
"Tôi biết cậu sẽ không bỏ qua mà. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu. Mong chúng ta sẽ không có hiểu lầm nữa."
Tần Lục Sinh chẳng có phản ứng, đến cả 2 người trao đổi chuyện gì anh cũng không rõ. Trong lòng rối bời, anh không xác định được người trong lòng mình là ai? Lúc đầu, cứ nghĩ yêu Đào Sư Tịch sâu đậm, lại nhận ra bản thân chỉ là nhất thời. Đến khi thấy Hoa Yên Vũ vui vẻ bên anh trai, anh thấy tiếc nuối.
Tần Lục Sinh biết mình ích kỷ, lại chẳng dám thừa nhận. Anh thở ra một hơi nặng nề, bỏ đi trước. Đào Sư Tịch đang nước mắt ngắn nước mắt dài, thấy vậy liền chạy theo.
...----------------...
Hoa Yên Vũ một mình ngồi ở góc phòng, đợi Tần Lục Nam đi giải quyết chút chuyện. Nhưng 30 phút vẫn chưa thấy hắn quay về, y hơi lo một chút. Đang thấp thỏm, một phục vụ đến chỗ y, cung kính.
"Hoa thiếu gia, đại thiếu gia nhà chúng tôi muốn cậu ra hoa viên. Ngài ấy có lời muốn nói."_ Phục vụ cúi thấp đầu. Hoa Yên Vũ nghe vậy, khuôn mặt tươi tắn hẳn. Y hướng đến khu vườn sau biệt thự, trong lòng hồi hộp vô cùng. Không biết Tần Lục Nam định bày trò gì đây?
Hai bên đường đến hoa viên vô cùng tối, không một ánh điện. Hoa Yên Vũ dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi sâu vào bên trong. Từ xa vang lên tiếng lá cây xào xạc, còn có tiếng bước chân. Hoa Yên Vũ liền chạy theo.
" Bộp!!! "
...----------------...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Vận Mệnh
Chương 7: Tần thiếu thật phúc hắc! (6)
Chương 7: Tần thiếu thật phúc hắc! (6)