DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Còn Nói Em Không Thích Ta
Chương 15: Phong Trúc quán

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Đặt người xuống giường, thần thức của Thanh Huyền tách ra rơi vào giữa biển ý thức của Ân Du.

Hình ảnh trong trí nhớ lần lượt tái hiện, Ân Du thuở niên thiếu lưu lạc bên ngoài. Ngày ngày tìm kiếm quả dại ăn cho chắc bụng, dầm mưa dãi nắng, thường xuyên bị đói. Một đường lưu lạc cách thôn không biết mấy ngàn dặm, tới một thành trấn phồn hoa, giàu có và đông đúc, trở thành một kẻ ăn mày không nhà không cửa, bị người ức hiếp.

Ăn mày ở trong thành đặc biệt bị người dân xa lánh hắt hủi, biết an phận còn tốt, nếu động tâm tư muốn trộm chút đồ ăn, thì bất kể trộm được hay không, một khi để người ta tóm được, không bị đập chết thì cũng bị đánh cho tàn phế mới thôi.

Ân Du khi vào thành đã tám tuổi, thân hình cao lên chút ít, nhưng gầy như que củi.

Ăn mày mới tới đương nhiên sẽ bị bắt nạt, cố gắng tìm được nơi xin ăn thì đều bị người khác đoạt mất, tốt hơn chút nữa thì tìm được cái miếu rách nát để trú ngụ, gầm cầu có thể ở lại cũng sớm đã có người chiếm hết.

Tìm không được đồ ăn, thành trấn xem ra còn thua kém núi rừng. Núi rừng tuy nhiều mãnh thú, nhưng có thể hái trái cây ăn cho đỡ đói, đêm đến Ân Du còn có thể trèo lên cây để ngủ.

Hơn nữa lúc trước mẹ cậu đã đeo cho cậu khối ngọc bội che giấu hơi thở, Ân Du sẽ không khiến mãnh thú chú ý.

Hiển nhiên ở thành trấn này, khối ngọc bội mất đi tác dụng lớn nhất.

Vào thành, Ân Du đánh không lại những kẻ ăn mày lớn hơn, cậu bị đói bụng ba ngày liền, bước chân đi đường cũng xiêu vẹo. Cậu vô lực ngồi xổm ven đường, cuộn tròn thân mình lại. Một cụ già bán màn thầu bên cạnh nhìn không nổi, bèn lấy một cái màn thầu thiu còn dư lại từ hôm qua đưa cho Ân Du.

"Cậu bé, mau ăn đi."

Cụ già cười hiền từ.

Nhưng Ân Du vừa mới nhận lấy, cắn ngấu nghiến được vài miếng thì đã bị một tên ăn mày khác nhìn thấy, liền cứng rắn giật lấy từ trong tay cậu. Trước khi hắn bỏ đi còn không quên hung hăng đạp cho cậu một cước, làm cậu há miệng, suýt nữa rơi mất miếng màn thầu chưa kịp nuốt xuống. Ân Du liều mạng dùng cánh tay gầy trơ xương che miệng lại, không cho miếng bánh rớt ra.

Sau đó Ân Du bắt đầu làm quen với nơi này, cậu biết nếu ở đây cậu mà nhún nhường, cắn răng chịu đựng thì chỉ khiến người ta trèo lên đầu lên cổ ngồi, rồi cuối cùng không chết lạnh thì chết đói.

Nhưng mà Ân Du quá nhỏ, cậu đánh không lại những tên ăn mày đó, chỉ đành phải lén lút vụng trộm, nhưng mà đám người kia đều đúng lúc chạy tới cướp đồ ăn của cậu, không có cách nào đoạt lại.

Sau đó bởi vì Ân Du gắng gượng để sống, rốt cuộc cậu tìm được một nơi ổn định để trú ngụ qua ngày, tuy rằng chỉ là một cái miếu rách nát, lung lay sắp đổ, hơn nữa còn chen chúc một đống ăn mày.

Cứ như vậy mà sống qua ngày cũng được, mặc dù vẫn phải chịu đói, nhưng chung quy không chết được.

Cho đến khi Ân Du quen một tên ăn mày lớn hơn cậu vài tuổi.

Đêm đó, Ân Du bị âm thanh rên rỉ thống khổ đánh thức, cậu mệt mỏi hé mắt thì thấy cách đó không xa có một tên ăn mày mới tới, khuôn mặt lem luốc ửng đỏ, lông mày chau lại, miệng bất lực há ra.

Một ăn mày có kinh nghiệm thấy hắn như vậy, liền nói: "Người này nhiễm phong hàn rồi, nhìn dáng vẻ hẳn là bị không nhẹ, không biết có sốt cao quá mà thành kẻ đần độn hay không." Thái độ rất thờ ơ.

"Hắn ồn ào như vậy thật phiền, ngủ cũng không yên."

"Ném ra ngoài là xong."

"Mẹ nó ai biết bệnh này có thể lây hay không?"

"Dùng chân đá ra, không chạm vào là được."

Nói xong, thực sự có mấy kẻ ăn mày đứng lên, dùng chân đẩy tên ăn mày sinh bệnh lăn trên mặt đất, đẩy ra thật xa, hoàn toàn không màng tới an nguy của người nọ.

Ân Du mím môi, ngọc bội treo trên ngực phát ra ánh sáng ấm áp dìu dịu, cậu đứng dậy, nói: "Để ta đưa hắn ra."

Có người chủ động hỗ trợ, đương nhiên cầu còn không được. Mấy tên ăn mày mắng vài câu, sau đó trở lại chỗ cũ tiếp tục ngủ vùi.

Ân Du cúi người, đôi tay xốc dưới nách người nọ, cố sức kéo hắn ra ngoài từng chút một. Lúc này đang là đầu thu, bên ngoài gió lạnh thổi qua, người nọ nhịn không được co rúm thân mình, run rẩy vì lạnh.

Ân Du nhìn thoáng qua, xoay người đi vào miếu rách, ôm hết đống rơm rạ chỗ người nọ nằm và cả ở chỗ của cậu đem ra. Sau đó cậu trải một ít trên mặt đất rồi kéo hắn lên trên, phần còn dư lại thì đắp lên người.

Cứ như vậy, rốt cuộc hắn không run rẩy nữa. Ngồi trên chút ít rơm rạ thừa ra ở dưới thân người nọ, hai tay Ân Du ôm chặt đầu gối, nỗ lực khiến một chút ấm áp còn sót lại bên trong cơ thể không tiêu tán đi. Ngón tay dần dần cứng đờ, Ân Du lấy miếng ngọc bội được cậu bọc kín mít ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, áp lên má quyến luyến cọ cọ.

"Nương, cha..."

Tên ăn mày kia khá may mắn, tình huống hôm sau chuyển biến tốt, hắn biết Ân Du giúp mình cho nên tự nhiên gần gũi với Ân Du hơn.

Ăn mày này tính tình mềm mỏng hiền lành, đối với Ân Du chân thành thật lòng, không bao lâu hai người liền trở nên thân thiết hơn.

Nghiêm túc mà nói, có thể tính hắn là người bạn đầu tiên của Ân Du.

Đáng tiếc không được bao lâu, trong lúc vô ý hắn nhìn thấy gương mặt thật của Ân Du liền động lòng tham. Hắn dụ dỗ cậu là đã tìm được việc làm, bảo Ân Du rửa mặt sạch sẽ, sau đó dẫn cậu tới gặp tú bà ở Phong Trúc quán trên Hồng phố mà hắn sớm đã liên hệ tốt.

Ân Du trời sinh vẻ ngoài tinh xảo, mặc dù gầy trơ xương, nhưng không khó từ ngũ quan nhìn ra được phong thái khi trưởng thành.

Tú bà lập tức trả không ít tiền cho tên ăn mày kia.

Lúc Ân Du phát hiện có điểm không đúng, cậu giãy giụa muốn chạy thì lại bị người ta ấn chặt đầu xuống nền đất.

Kẻ được coi là bạn bè hứa hẹn no đói có nhau đi đến trước mặt cậu, như ngày thường dùng giọng điệu dịu dàng, mềm mỏng nói: "Ân Du à, ngày sau ngươi cần phải biết nghe lời, sẽ không thiếu thịt cá mà ăn, cũng không phải ở lại cùng chúng ta lo bữa no bữa đói."

Tú bà mang Ân Du trở về, mấy phen cậu giãy giụa hòng chạy thoát, tú bà nói tính tình Ân Du ngỗ ngược, cần phải dạy dỗ cho tốt.

Nhốt người trong phòng chứa củi, không cho uống nước không cho ăn cơm, ước chừng đúng ba ngày.

Cao thấp toàn thân Ân Du chỉ có duy nhất khối ngọc bội mẹ để lại, tuy cậu không rõ nhưng cũng biết ngọc bội này vô giá, không giống vật phàm. Cậu sợ sau này không giữ được, bèn tìm một khúc gỗ nhọn, cắn răng đào thịt trên đùi, rồi vùi miếng ngọc vào.

Đây chỉ là tâm ma mang ký ức liên quan, không phải sợi tâm ma chân chính.

Thanh Huyền bắt lấy tâm ma, xem đoạn ký ức này xong, thần thức lại lần nữa nhoáng lên, trước mắt hiện lên hai hình ảnh.

Nến đỏ ấm áp rèm mỏng buông lơi, không khí ái muội kiều diễm nói không nên lời, từng mảnh sứ nát vụn rơi đầy đất, máu bắn tung toé trên thảm. Còn có vết thương hở miệng che kín thân thể, một khuôn mặt toàn là máu tươi chói mắt.

Căn phòng tối tăm lạnh lẽo, vài tia sáng lộn xộn, một người ngồi trong góc tường đang vươn cánh tay chi chít vết thương, tiếp lấy ánh trăng xuyên thấu qua từng khe hở chiếu xuống.

Xem xong ký ức Ân Du, Thanh Huyền giống như trước tách thần thức ra tiến vào tâm ma. Ai ngờ bên trong truyền đến một luồng sức mạnh, chủ động hút thần thức của y vào.

Trời đất quay cuồng một trận, Thanh Huyền mở mắt, ánh nến bập bùng, rèm che mỏng lay động, chiếc gương đồng chiếu ra hình ảnh một thiếu niên dung nhan mỹ miều, mê hoặc lòng người.

Thanh Huyền còn đang nghi hoặc, phía ngoài bỗng vang lên âm thanh gõ cửa, chỉ nghe được tiếng nữ nhân lanh lảnh: "Hồ Nhi, đã chuẩn bị xong chưa? Ngươi nhanh lên một chút, chuẩn bị cho tốt, đừng bắt Chu đại gia đợi nữa. Người ta vung tiền như rác chỉ vì muốn cùng trải qua một đêm mặn nồng với ngươi, mà phải chờ từ nãy hiện giờ đã sớm không còn kiên nhẫn nữa rồi."

Hồ Nhi? Chu đại gia? Một đêm mặn nồng?

Đọc truyện chữ Full