Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Trong lần xuống Nhân giới kia của Thanh Huyền, y đầu thai vào một gia tộc nhỏ, sinh ra không được bao lâu thì cha mẹ bị kẻ thù giết chết, các bậc cha chú trong nhà thay nhau nuôi nấng Thanh Huyền.
Bọn họ đối xử với Thanh Huyền không thể nói là tốt, nhưng tóm lại y có thể trưởng thành. Đệ tử trong tộc đều cần tu luyện, Thanh Huyền chẳng có cha mẹ, dĩ nhiên không chiếm được tài nguyên tốt, nhưng y chỉ dựa vào Thượng bất liễu - một quyển tâm pháp đơn giản, tu vi liền vượt qua kẻ được gọi là thiên chi kiêu tử trong gia tộc.
Sau đó Thanh Huyền vô cớ bị người đuổi giết, vừa lúc gặp gỡ Phong chủ Tuyệt Thiên phong đi dạo chơi ngang qua, ông bèn ra tay cứu giúp.
Phong chủ có dáng vẻ một nam tử trung niên nho nhã, người không biết cứ nghĩ ông chỉ là một tiên sinh dạy học trói gà không chặt, nào ngờ lại là Phong chủ Tuyệt Thiên phong được vô số tu luyện giả kính ngưỡng.
Phong chủ mang Thanh Huyền về, dốc lòng chỉ bảo, lại không màng các trưởng lão khuyên can, nhận Thanh Huyền gần mười tuổi làm đồ đệ.
Phong chủ trước nay tu vi cao thâm, lại chưa từng thu nhận đồ đệ, lần này phá lệ thu một đứa nhỏ có gia thế bình thường, khiến cho những kẻ đã từng cầu Phong chủ thu nạp con cháu nhà mình nhưng bị từ chối đều mang tâm trạng âm thầm chế giễu.
Không ngờ, lúc kiểm tra tư chất mới phát hiện Thanh Huyền chính là căn cốt hiếm có, thiên phú tuyệt đỉnh. Tu vi Thanh Huyền trong hai mươi năm ngắn ngủn đột phá Kim đan, rồi trở thành người trẻ tuổi duy nhất đạt tới tu vi Nguyên anh trong giới Tu Chân, khiến cho những người được coi là thiên tài xấu hổ không dám lộ mặt.
Không thể không nói, Phong chủ Tuyệt Thiên phong đối xử với Thanh Huyền vô cùng tốt. Mặc dù sau đó tu vi Thanh Huyền còn vượt qua cả ông, lại phi thăng trước, người đời đều nói Phong chủ Tuyệt Thiên phong không bằng đồ đệ, nhưng Phong chủ vẫn đối xử với Thanh Huyền trước sau như một.
Sau khi phi thăng, phong ấn được bài trừ, toàn bộ ký ức trở về.
Thanh Huyền lại ở trong Thần cung làm Thần quân, một chuyến xuống Nhân giới, nếu đã qua thì cứ để nó trôi qua thôi.
Chỉ là trong lúc lơ đãng, Thanh Huyền vẫn chú ý tới những người mới lên Tiên giới, nhưng không hề thấy một vị nam tử trung niên có dáng vẻ vô cùng nhã nhặn nào.
Tu sĩ nếu không phi thăng được, đợi cho năm tháng hao mòn cũng là lúc, tu vi tan biến linh hồn tiêu tán.
Chuyện cũ chợt lướt qua, Thanh Huyền nhìn gương đồng đối diện, ánh mắt thoáng đảo qua vị nam tử trung niên đang ngồi trên cao.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mỗi hành động của những thiếu niên trên Luyện tâm giai đều hiển thị rõ ràng trên gương đồng. Nghe nói tấm gương đã dựng ở đây bốn ngày, hay nói cách khác để đạt Luyện tâm giai thì ước chừng có người đã không ăn không uống cứ thế mà leo lên từng bậc thang đã bốn ngày.
Lúc này dẫn đầu Luyện tâm giai là một người mồ hôi đầm đìa, trên gương mặt còn mang theo chút ngây ngô của thiếu niên mười lăm, mười sáu. Mồ hôi trên trán chảy xuống gương mặt đỏ bừng, lại thấm vào quần áo khiến toàn thân thiếu niên ướt đẫm. Chỉ cần là người có tu vi đều phát hiện thiếu niên này đã có chút nền tảng tu luyện.
Phần lớn tầm mắt người ở đây tập trung trên mười người dẫn đầu, đây là những thiếu niên chắc chắn đã ít nhiều tiếp cận được con đường tu chân, nhưng cũng chẳng quan trọng, nếu có thể thành công dẫn khí nhập thể thì tức là bản thân họ có tư chất tu luyện không tồi.
Thanh Huyền xem vài lần, liền thấy nhàm chán.
Thân thể đứa nhỏ này linh khí còn ít, hiện giờ thần thức của y cũng chỉ tách ra được một sợi nên không thể thăm dò tu vi của Phong chủ Tuyệt Thiên phong, bằng không y có thể căn cứ vào trình độ tu vi mà kết luận đây là thời điểm nào, lúc này y đã chuyển thế xuống chưa.
Ước chừng lại qua thêm mấy canh giờ nữa, bỗng mọi người xôn xao thốt lên kinh ngạc.
Thanh Huyền xoay đầu nhìn gương đồng, thiếu niên lúc trước vốn đang chiếm vị trí số hai nghe thấy tiếng trống cổ vũ lập tức tinh thần hăng hái đột nhiên vượt qua thiếu niên dẫn đầu. Mà thiếu niên kia không cam lòng chịu thua cuộc, ra sức đuổi theo, tạo thành một cuộc phân tranh, trong phút chốc khoảng cách giữa cả hai vẫn không bị kéo giãn.
Nhìn xuống chút nữa, thế mà còn có kẻ muốn cướp lấy thứ tự tốt hơn bèn duỗi tay đẩy người bên cạnh ngã xuống.
May mắn trong quá trình Luyện tâm giai, Tuyệt Thiên phong luôn bố trí trận pháp truyền tống, một khi có người rơi xuống, trận pháp sẽ tự động đưa người bị ngã trở về chân núi. Nhưng cũng tương đương với việc người kia sẽ mất đi tư cách nhập môn lần này.
Tu chân chính là tu luyện tăng trình độ tu vi, nhưng ngờ nghệch lơ là để bị ám hại thì cũng định trước sẽ không đi được xa.
Đương nhiên, kẻ đẩy người khác xuống dù cuối cùng có vượt qua quá trình Luyện tâm giai vẫn sẽ bị đào thải. Loại người tâm tư độc ác hại người nếu giữ lại thì hơn nửa phần sẽ gây tai họa.
Tiếng bàn tán sôi nổi vang lên bốn phía, ai cũng thảo luận xem thiếu niên nào sẽ đoạt được vị trí đầu tiên.
Cuối cùng, thiếu niên thứ hai đặt chân lên trước một bước so với thiếu niên thứ nhất.
Hai người dùng cả tay lẫn chân mới gắng gượng trèo qua bậc thềm đá cuối cùng. Khi bọn họ mặt xám mày tro ngẩng đầu đứng lên thì một luồng ánh sáng thuần khiết chiếu vào khiến mỏi mệt trên người bay biến hết.
"Xin chúc mừng!"
Hai thiếu niên chưa kịp hưởng thụ cảm giác thoải mái trên thân thể, tai nghe thấy tiếng nói thì vội vàng ngước mắt, chỉ thấy một vị nam tử trung niên tướng mạo ôn hòa ngồi ở trên cao nhìn bọn họ, cả hai nháy mắt kích động nhanh chóng quỳ xuống.
An bài vị trí cho hai người nghỉ ngơi, tầm mắt mọi người lại tập trung vào gương đồng, hai thiếu niên kia cũng duỗi dài cổ ngó xem, lúc này mới phát hiện bốn ngày vừa rồi từng hành động cử chỉ của mình đều lọt vào tầm mắt người khác, cả hai không khỏi giật mình nghĩ kỹ lại xem mình có làm ra việc gì chưa ổn hay không.
Sau đó một lát, lại có người vừa lên tới nơi, khi được khôi phục linh khí trong cơ thể thì vui sướng cười đến không khép được miệng.
Sắc trời dần tối, vẫn còn người đang kiên trì không ngừng leo lên, nhưng chỉ còn một canh giờ nữa là kỳ hạn bốn ngày kết thúc, nếu qua thời điểm này thì dù trèo được lên đỉnh núi vẫn sẽ bị từ chối thu nhận.
Một người, hai người, ba người...
Mấy thiếu niên nữa lục tục bò lên tới nơi, trong đó có cả một cô nương.
Phong chủ Tuyệt Thiên phong nhìn sắc trời, làm lơ những người đã kiệt sức nhưng vẫn nỗ lực bò lên từng bậc thang trong gương, ông đứng dậy nói: "Canh giờ đã điểm, ta tuyên bố, thí luyện nhập môn chiêu sinh năm nay kết thúc!"
"Khoan.... đã."
Một cánh tay gầy yếu bám lấy bậc thềm đá cuối cùng, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên đeo mặt nạ đang run rẩy cố sức trèo lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Còn Nói Em Không Thích Ta
Chương 30: Người cuối cùng*
Chương 30: Người cuối cùng*