DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
Chương 52: Trạch năm hai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thật ra Thương Am cũng không muốn mang cậu đi du lịch, nghỉ mát hay hưởng tuần trăng mật.

Ban đầu chỉ là xuôi theo mà nói đùa, dường như đã thành bản năng không nghĩ gì đã muốn trêu ghẹo cậu.

Thậm chí cũng không được tính là trêu chọc, chỉ là muốn chơi với cậu, thuận tiện có chút kích thích.

Theo lô-gích của Thương Am, Du Dữu lẽ ra nên vui vẻ, không kinh ngạc thì cũng sẽ làm nũng.

Kết quả lại là không muốn đi…

Hắn tỉ mỉ suy nghĩ. Đi du lịch vào mùa hè thực sự không được thân thiện cho lắm với người không thích phơi nắng và không phải ai cũng thích rám nắng.

Nếu ra nước ngoài thì hình như không nóng như thế, khí hậu cũng thoải mái, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ra khỏi nhà.  

Thương Am đưa tay nhéo nhéo mặt thịt của Du Dữu, cũng không dùng sức, như đang bưng miếng đậu hủ dễ nát, chỉ bóp xíu xíu thôi.

Trắng trắng mềm mềm.

“Chú?”

“…”

Một thoáng mất tinh thần cho đến khi Thương Am tỉnh táo lại, tay đã bắt đầu chuyển động xác nhận xem Du Dữu có phải chỗ nào cũng trắng như vậy hay không.

Giống như bị ngắt giữa chừng.

Trên màn hình, nhạc điệu cuối tập du dương vang lên báo hiệu anime đã chiếu xong.

Du Dữu nhanh chóng đứng dậy và chạy đi, vừa chạy vừa sửa lại quần áo: “Em ngửi thấy mùi cơm chín!”

Đùa thôi! Không ai có thể ngăn cậu nói sang chuyện khác!

“Làm chuyện kia” cũng không được! Lỡ như tâm trí lơ mơ đồng ý việc đáng sợ gì đó thì sao!

Thương Am hít mũi, có hả?

Cách một tầng cũng có thể ngửi được mùi cơm chín sao??

Hắn chậm rãi đi theo vào trong thang máy, ôm lấy Du Dữu từ phía sau, trêu cậu:

“Gấp vậy thì lát nữa lắp thêm cho em cái thang trượt?”

Nói như vậy bởi hôm nay lúc hắn tiếp khách ở công ty, nói chuyện từ công sang tư. Khách hàng là người cuồng con gái có đứa nhỏ lớn chừng ba bốn tuổi, bảo rằng vì biệt thự quá lớn, lúc trang trí muốn làm giống như khu vui chơi trẻ em, người lớn leo cầu thang, đứa nhỏ ngồi thang trượt, dưới đáy thang trượt là một bể nhỏ chứa đầy bóng.

Thương Am nghe chuyện này ngay lập tức nghĩ đến ở nhà cũng có đứa nhỏ lười biếng.

Lúc nói chuyện này là muốn xem Du Dữu có phát hiện ra bị xem như dỗ dành trẻ nhỏ không. Lúc cậu thẹn quá hóa giận rất dễ đỏ mặt, sau đó hôn rất thích.

Kết quả Du Dữu ngây người. Không có chút nào da mặt mỏng mà thẹn thùng, ngược lại vô cùng thích thú, vẻ mặt vô cùng vui sướng.

“Thật sao?!!”

Đôi mắt to tròn lóe lên đầy mong đợi.

Thương Am vừa rồi ám chỉ muốn đi du lịch cùng cậu chính là muốn trông thấy bộ dạng này.

Thương Am trầm mặc vài giây, sờ đầu cậu, kiềm chế cảm xúc không nói sự thật chỉ là nói đùa.

“Thật.”

Du Dữu lập tức càng trở nên vui vẻ, không đi nổi chờ cửa thang máy vừa mở lập tức nhảy chân sáo ra ngoài.

Tại phòng ăn tầng một, Thiết Khắc đang bày bát đũa.

Từ lúc Thiết Khắc thăng cấp, từ nho nhỏ biến thành to, một lần nữa lại có xu hướng thu nhỏ, Du Dữu bắt đầu huấn luyện nó làm những việc nhà đơn giản.

Bày bát đũa, dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, đưa đồ ăn từ nhà bếp lên phòng ăn đều là nó làm.

Lúc nào Du Dữu lười quản nó, 451 sẽ tiếp nhận. Dù sao cũng đều là AI, càng dễ hiểu nhau hơn.

Nhưng chỉ bằng mắt thường rất khó phát hiện rổt cuộc ai mới là người khống chế Thiết Khắc.

Du Dữu nhìn chằm chằm vào Thiết Khắc, người khác nhìn không ra nhưng cậu  rất rõ ràng. Bởi vì hôm nay cậu cả ngày cá ướp muối, cũng không có hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho Thiết Khắc.

Mà 451 ở cùng một chỗ với cá ướp muối, lúc này nó còn bận rộn chơi game. 451 là một AI, vì quá nhân tính hóa, quá nghiện game, thời điểm chơi game không muốn cùng lúc vận hành các chương trình khác, cũng không để ý tới người khác.

Cậu không  lên tiếng, nhìn cả bàn đồ ăn với chú, sau đó chậm rãi đi đến gọi Thiết Khắc thăm dò.

“Thiết Khắc?”

Thiết Khắc trả lời tự động: “Chào ngài, xin hỏi ngài có gì dặn dò?”

“Nếu thấy vui thì vỗ vỗ tay?”

Thiết Khắc vỗ vỗ tay.

“Nếu thấy vui thì dậm dậm chân?”

Thiết Khắc vụng về phối hợp dậm chân.

“Nếu thành tinh thì kêu be be?”

Thiết Khắc không nhúc nhích: “Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý của ngài.”

Du Dữu nhẹ nhàng thở ra: “Còn tốt còn tốt, không thành tinh.”

Thiết Khắc: “…”

Thương Am dở khóc dở cười nhìn bọn họ lắc đầu, kéo ghế giúp Du Dữu, ấn bả vai ngồi xuống: “Ăn thôi.”

Bữa tối hôm nay là đồ ăn hàng ngày, ba món một canh cùng đồ tráng miệng. Ba thức ăn có hai nóng một nguội, rất thích hợp ăn ngay.

Du Dữu đặt máy tính bảng đặt một bên, như bình thường vừa ăn vừa xem, xem xem thì pad bên trên cột thông báo hiện ra một tin nhắn.

【Hệ thống 100: Là tôi. ]

Du Dữu gỡ nhắn nhở tin nhắn khỏi màn hình, sau đó đem pad dựng thẳng, chia màn hình thành hai phần tỷ lệ hai tám.

Và nhắn lại ba dấu hỏi.

【Hệ thống 100: Thiết Khắc. ]

[YOYO: yoyo? ]

【Hệ thống 100: Không phải hát, là tôi điều khiển Thiết Khắc. ]

[YOYO: 451 cấp quyền cho cậu? Cậu tỉnh táo lại đi, đừng bốc đồng! ]

【  Hệ thống 100:??? Tôi kích động? Tôi thay nó làm việc, như thế không phải chơi game. ]

[YOYO: Vậy sao cậu không nói mà gửi tin nhắn, giống như ăn trộm vậy? ]

Thương Am nhìn Du Dữu bắt đầu chơi pad không ăn cơm, thành thạo đưa đũa lên miệng từng miếng một, mình  một miếng, Du Dữu một miếng. Dựa theo thói quen của Du Dữu, lần lượt từng miếng một theo trình tự, xen kẽ cơm ở giữa.

【Hệ thống 100: Chỉ là tôi có chút không cam tâm, dù sao cậu vẫn còn trói buộc quan hệ với tôi, không bằng đấu tranh hỏi cậu một chút … ]

[YOYO: Chưa từng yêu hệ thống, không có cha mẹ, có chú cứu tôi, không định sinh con, tôi rất hạnh phúc, bài tập về nhà không làm, không hẹn. ]

【  Hệ thống 100: … ]

[YOYO: Không có chuyện gì tôi xem tiếp Anime, vừa rồi mới có hai tập đã hết, xem chưa đã. ]

Thương Am múc một bát canh, cầm thìa thổi nguội đút cho Du Dữu.

Du Dữu không nhìn, tưởng là đũa kẹp đồ ăn hoặc cơm, há miệng cắn. Thương Am được huấn luyện nghiêm chỉnh, cầm thìa ổn định tránh đi, nước canh bên trong thìa không đổ ra một giọt.

Du Dữu cắn cái phải không khí, sửng sốt, vô tội nhìn sang, nghĩ chú cố ý.

“Uống canh cá.”

Du Dữu cái này mới phản ứng được, cậu lấy thìa uống hết.

【  Hệ thống 100: Cậu rất thích cuộc sống hiện tại? ]

[YOYO:Thích chứ! Đương nhiên thích, vừa rồi cậu không ăn cẩu lương hử? ]

【Hệ thống 100: Cậu không giống 451, nó đã bị phán định nằm ngoài không gian hệ thống chính, cũng là có lịch sử làm hệ thống phản nghịch. Nhưng trên người cậu từ đầu đến cuối đều gắn với tôi, cho đến bây giờ ký chủ vẫn không có bất cứ bất thường nào. ]

[YOYO: O_o? ]

【  Hệ thống 100: Tui cảm thấy cậu thực sự nên biết lựa chọn nào là tốt nhất. Cho nên vẫn muốn nói cho cậu, chỉ cần cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tại thời điểm giá trị hắc hóa của hắn về không, cùng tui rời khỏi thế giới. Như vậy, khi trở lại không gian, cậu có thể thu hoạch được gấp mười lần điểm tích lũy với khoản thưởng thêm kếch xù, trở thành tỷ phú điểm tích lũy. ]

[YOYO: Cái này tôi biết! Tiền âm phủ cũng có hàng trăm triệu đô la mỗi lượt!! ]

【  Hệ thống 100: … Có những điểm tích lũy này cùng thân phận ký chủ, cậu có thể mua tuổi thọ vô tận cùng vô số tài sản, bất kể cậu muốn cuộc sống tuyệt vời như thế nào, bất kể cậu có muốn tiếp tục làm ký chủ hay không, tiếp tục xuyên đến các thế giới hoàn thành những nhiệm vụ khác, đều là tự do của cậu. Đến lúc đó, dù là tài, sắc, quyền... dục vọng vân vân, hầu như không có gì là không làm cậu hài lòng. ]

Du Dữu không có vội vã trả lời lại, cúi đầu cắn một miếng ngó sen ướp osmanthus [1] nhai nhai nhai.

Sau khi ăn vài miếng, mắt cậu sáng lên đưa cho Thương Am một miếng: “Rất thơm!”

Thương Am không vội ăn ngó sen cậu đưa mà lau miệng, rồi hôn lên má cậu.

Đúng là rất thơm.

【  Hệ thống 100: Cậu có thể cứ như bây giờ, phụ thuộc một người sắp trở thành chúa tể thế giới, hoặc có thể trở thành thần sáng tạo thế giới của mình hoặc là chọn vào ở một thế giới cậu thích. Những thứ cậu thích cũng đều có thể có, thậm chí là sách, anime, thế giới game cũng chưa chắc là không thể. ]

[YOYO: À? Ý cậu là chú tôi sau này sẽ trở thành chúa tể của thế giới này sao? Lợi hại như vậy! Vậy chẳng phải chú tôi phất tay cũng có thể khiến CP của tôi thành sự thật!!! ]

【  Hệ thống 100: Du Dữu. ]

[YOYO: Chuyện cậu nói, ôi, tôi không thể giả vờ không thấy được. Nhưng mà hiện tại tôi cũng có thể sáng tạo thế giới của mình và trở thành thần. ]

【  Hệ thống 100:??? ]

Du Dữu tắt video, khởi động minecraft*!

(*Minecraft cho phép người chơi xây dựng các công trình bằng cách xây các khối kết cấu trong một thế giới 3D. Các hoạt động khác trong game bao gồm tìm kiếm, thu thập tài nguyên, chế tạo và chiến đấu. Có nhiều chế độ chơi có sẵn, bao gồm chế độ sinh tồn, khi người chơi phải tìm tài nguyên để xây dựng thế giới và duy trì sức khỏe, chế độ sáng tạo, nơi người chơi có được tài nguyên không giới hạn để xây dựng và có khả năng bay, chế độ phiêu lưu, nơi người chơi chơi các bản đồ được người khác tạo ra và chế độ khán giả, nơi người chơi có thể bay qua khối, nhưng không thể tương tác với các khối.)

[YOYO: Nhìn đi! Đây là thế giới của tôi! ]

【  Hệ thống: … ]

Không biết cuối cùng là nó chạm mạch chỗ nào, mới có thể sinh ra ảo giác ký chủ này còn có thể cứu?

[YOYO: Ka Ka Ka, không đùa đâu, thế giới của tôi là thế giới hai chiều đó. Hiện tại tôi đã có thể tùy ý tạo nên bọn chúng, với lại kỹ thuật 3D càng ngày càng phát triển, tôi cũng có thể trải nghiệm mà không cần xuyên qua, vì thế tôi không nhất thiết phải rời khỏi chú đâu. ]

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt nhất nên nói cho rõ ràng. Lại tiếp tục nhìn giải thích với 100.

[YOYO: Với lại mặc dù tôi rất thích nhiều trò chơi, anime, cốt truyện, nhưng tôi cũng không hi vọng toàn bộ đều trở thành sự thật, trở thành thế giới mà tôi cũng có thể vào đó…

Cứ xem như đến lúc đấy, hệ thống nói với tôi đó là thế giới giả tưởng giống như thế giới bây giờ, chỉ là số liệu cùng NPC ảo. Nhưng để tôi tận mắt chứng kiến nhân vật mình yêu thích có quá khứ thê thảm, trải qua sinh ly tử biệt, máu đổ, lệ rơi thật sự là tôi không làm được… ]

[YOYO: Ai bảo những thứ tôi yêu nhất không phải thịt thì cũng là đại đao, ầy ╮(╯▽╰)╭ ]

【  Hệ thống 100: Cảm giác kiểu gì cũng đều là lấy cớ thế? ]

[YOYO: Ai nha, bị cậu phát hiện rồi! ]

【  Hệ thống 100: … ]

[YOYO: Được rồi, cậu đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi thì tôi cũng mở lòng từ bi nói cho cậu… ]

【  Hệ thống 100:??? ] Tôi nào đã nói gì??

[YOYO: Lý do thực sự ở ngay trước mắt cậu! Nhớ rõ, đừng dùng mắt hãy dùng cái tâm để nhìn! ]

【  Hệ thống 100:????? ] Tôi là trí tuệ nhân tạo. Tâm cái rắm?

[YOYO: Cậu xem trong căn nhà lớn có nhiều phòng như này, phòng nào tôi thường xuyên sử dụng? ]

A.

100 cẩn thận suy nghĩ rồi kết nối mạng chạy đi hỏi 451.

Đáp án là chỉ có phòng ngủ với phòng đọc của Du Dữu là được sử dụng thường xuyên nhất.

Trong phòng sách có máy tính, ghế lười, ghế sô pha, máy chơi game, mạng, có điều hòa, tủ lạnh, có tủ đồ ăn vặt…

Phương thức Du Dữu sử dụng không phải giống như nhà giàu mới nổi có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, mà là từ từ lấp đầy ổ nhỏ đó.

Thậm chí ngay cả 451 cùng Thiết Khắc, robot quét nhà, đều bị yêu cầu ở yên một chỗ, rất ít khi chuyển chỗ.

Phòng chiếu phim là xem phim và GV với Thương Am.

Phòng chơi VR là lúc bị giục tập thể dục, đi qua chơi trò leo núi ảo, trò có tiết tấu nhịp nhàng mới chơi.

Hai hoạt động thể thao chết cũng không đi.

Các nơi khác…

100 choáng váng.

[YOYO: Yêu linh linh, tôi nói cậu ngốc mà còn không tin. Nhìn đi, ngay cả 451 cũng hiểu được đạo lý đơn giản như vậy. Tôi có thể kiếm tiền, tui có thể làm việc ở nhà, có thể trạch. Tôi có thể tạo người máy giúp tui dọn rác, làm việc nhà. Tôi không cần điểm tích lũy, cũng không cần ở nhà cực kỳ lớn. Càng không cần làm chúa tể ở một thế giới thuộc về riêng tôi.]

[YOYO: Nhưng mà Thương Am cần tôi. ]

Du Dữu vào lưu trữ của minecraft, click click nhanh chóng tạo ra một trái tim thật to, nhảy, nhảy lên.

[YOYO: Bởi vì chú cần tôi, cho nên tui không chết. Linh hồn tôi bất tử, sống lại ở bên cạnh chú. ]

[YOYO: Chỉ có người trong cuộc mới biết được rằng thế nào là tình yêu. ]

Cho nên yêu linh linh, đối với việc cậu yêu 451 cần phải dũng cảm, không cần bị định nghĩa bởi thế giới bên ngoài! Cả ngày đừng nghĩ chỉ muốn bỏ trốn bỏ trốn bỏ trốn, tất cả đều nói các cậu không có tiền đồ! Tui rất ủng hộ các cậu!!

Câu nói cuối cùng này còn chưa kịp đánh ra một câu hoàn chỉnh câu, Du Dữu đột nhiên cảm giác một bên tai ngứa ngứa.

“Du Dữu.” Thương Am gần sát cậu, hơi thở phả lên tóc cậu: “Em nói những lời có ý là yêu thích?”

Du Dữu toàn thân cứng ngắc, từ cổ trở lên nhuộm đỏ, tim giống như bị một trăm nghìn con hươu điên cuồng giẫm đạp! Giống như lở đất!!!

A a a!!!

Thịt ngon tê dại a a a a a mà tui lại không được nhìn!!!

Cậu đặt mạnh pad lên bàn, kết quả run tay ném pad ra ngoài.

Suy nghĩ của tác giả:

 Du Dữu: Một vài người sống sót, còn cậu đã chết.

[1] Ngó sen ướp osmanthus:

doc-chiem-em-de-em-trach-52-0

Đọc truyện chữ Full