DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 43: Tìm con đường khác

Khi cảnh cáo hệ thống, thân thể Trần Trản hơi lung lay một chút.
Nhưng chính vì sự rung động khẽ khàng như gió nhẹ lướt qua này, làm hai người đang giành giật sổ đồng thời dừng lại.
Ân Vinh Lan buông tay ra trước, đứng thẳng người, khẽ cau mày dùng góc độ từ trên nhìn xuống Lâm Trì Ngang: "Anh đang làm gì đó?"
Vừa ăn cướp vừa la làng... Lâm Trì Ngang tức đến bật cười.
Động tĩnh lớn như vậy, Trần Trản muốn giả ngủ cũng không có đủ điều kiện, quay mặt sang, ánh mắt vì hơi sương mà trở nên sâu thẳm.
Ân Vinh Lan biểu cảm tự nhiên, bình tĩnh mà cầm lên áo khoác đặt vào tay Trần Trản: "Đồ riêng tư đừng để quá xa, dễ làm người khác nổi lòng tham."
Ánh mắt Trần Trản phức tạp, nói y đổi trắng thay đen cũng không hẳn, Lâm Trì Ngang quả thật có ý định nhìn lén. Chỉ là qua lời mình thì y thành người hoàn toàn vô can.
Ba người đều lặng thinh không đề cập việc mới vừa rồi, Lâm Trì Ngang đi sang bể nước nóng bên cạnh, Ân Vinh Lan thì không xuống nước, ngồi bên cạnh trò chuyện cùng Trần Trản.
"Bút ghi âm đâu?"
"Hết pin."
Hơi nước trôi nổi lững lờ trên không trung, mấy lọn tóc con trên trán Trần Trản ướt nhẹp, làm cậu trông có vẻ như trẻ đi mấy tuổi. Sổ nhỏ lại trở về trên tay, viết viết dừng dừng, như một đứa nhỏ đang nghiêm túc ghi chép.
Đáng tiếc hình ảnh này trong mắt người khác chỉ mang đến hơi lạnh thấu xương.
Lâm Trì Ngang không ở bao lâu, khoác lên áo choàng tắm rồi trực tiếp ra ngoài.
Trời đêm ngày càng sẫm màu, vài người khách lại lục tục rời đi.
Ân Vinh Lan đưa cho cậu khăn lông, tiện thể nhắc: "Đừng đùa quá trớn."
Trần Trản nghe ra ý bóng gió: "Tôi nghe nói sản nghiệp dưới tay nhà họ Lâm rất nhiều."
Ân Vinh Lan gật đầu, ánh mắt quét đến đuôi tóc hơi vểnh lên của cậu, cười cười nói: "Nếu muốn hợp tác làm ăn, thì đây là một lựa chọn rất tốt."
Trong lúc Trần Trản yên tĩnh suy nghĩ, Ân Vinh Lan từ từ phân tích: "Ví dụ như lần làm đại sứ này, cậu phải đến tận Chá Hải một chuyến, cuối cùng công ty cũng chỉ ký hợp đồng ba tháng."
Buông sổ xuống, Trần Trản gật đầu: "Bên thương hiệu ưng ý giá trị và giá mời tôi, nếu sau ba tháng có lượng tiêu thụ tốt, cũng có khả năng họ sẽ chuyển sang mời minh tinh để nâng độ nổi tiếng cho sản phẩm."
Ân Vinh Lan cố gắng quên đi quyển sổ trong tay đối phương, mỗi khi lướt mắt qua đều có khí lạnh bốc lên sau lưng: "Nếu có thể hợp tác với nhà họ Lâm, sẽ bớt được rất nhiều vấn đề về sau."
Trần Trản suy tư.
Nguyên thân đã bào độ thiện cảm xuống tới số âm, trừ phi Lâm Trì Ngang là thánh nhân tái thế, mới có thể không màng hiềm khích cũ mà hợp tác với cậu.
Ân Vinh Lan hiển nhiên cũng biết độ khó của việc này, liếc mắt nhìn cậu: "Thử suy xét đến công ty của tôi không?"
Trần Trản không cần nghĩ đã từ chối, nghiêm mặt nói: "Xin từ chối nhận trợ cấp."
Ân Vinh Lan sững sờ, bật cười.
Suối nước nóng ngâm quá lâu cũng không tốt, Trần Trản lau lau nước trên người, chào một tiếng rồi chuẩn bị trở về phòng.
Homestay này thiết kế kiểu cửa lùa, tiếng gỗ phát ra rất khó cho người ta có cảm giác an toàn, Trần Trản dời bàn đặt sát vào cửa: "Ba ngàn giá trị tẩy trắng."
Hệ thống ấp úng, cuối cùng vẫn phát cho cậu. Từ đó về sau, không nói một câu nào.
Trần Trản được dịp thanh tĩnh, dựa vào tường nghĩ cách mắc nối hợp tác với nhà họ Lâm.
Hôm sau dậy sớm, ra ngoài mua ít trái cây, lúc nhìn thấy Lâm Trì Ngang đặc biệt lấy một trái từ túi cho anh. Đáng tiếc người đối diện không đưa tay nhận, mà bình tĩnh nói: "Tôi có đọc "Bạch Tuyết và bảy chú lùn"."
"..."
Xem ra gặp nhau cười nụ hết oan cừu không mấy khả thi. [*]
Thị trấn Nhàn Khách có diện tích không lớn, nổi danh nhất chỉ có suối nước nóng, hôm qua Trần Trản gần như đã dạo hết các địa điểm đặc sắc, ăn điểm tâm xong loanh quanh một vòng rồi bắt đầu sáng tác --
Lâm Trì Ngang bị bắt cóc.
Tôi tận mắt thấy có người cướp xe, trong lúc căng thẳng vẫn chưa lập tức báo cảnh sát.
Đây là một cơ hội tốt.
Nếu có thể đơn thân độc mã cứu tên đó ra, nữ thần chắc chắn sẽ biết ai là anh hùng chân chính, ai chỉ là thứ anh hùng rơm.
Lặng lẽ theo đuôi cả đường, cuối cùng phát hiện bọn họ giấu người trong một căn nhà nhỏ hẻo lánh.
Băng bắt cóc có tổng cộng ba người, trước đó đã có kế hoạch tỉ mỉ. Bọn họ chọn thời gian rất khéo, vì Khương Dĩnh là người công chúng, khi Lâm Trì Ngang hẹn hò thường không mang theo vệ sĩ.
Quan sát hồi lâu, quyết định giải quyết dần từng tên.
Tay chân Lâm Trì Ngang bị trói lại khá chắc, bọn cướp chụp hai tấm hình.
"Nói chuyện phải ngắn gọn," Thủ lĩnh băng cướp nói: "Cho ông ta bốn mươi phút, tiền không tới, lập tức giết con tin."
"Thời gian có sít sao quá không?"
Thủ lĩnh băng cướp hiển nhiên rất có kinh nghiệm: "Không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ cho cảnh sát có thời gian chuẩn bị."
Cũng may chỗ này xây nhà vệ sinh kiểu bệt ở ngoài, không lâu sau thủ lĩnh đi vệ sinh, thừa dịp không đề phòng, bị tôi lấy đá đập bất tỉnh.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Kéo thủ lĩnh băng cướp đã hôn mê, hùng hổ quát to với người vừa nghe động tĩnh chạy tới: "Thả người, nếu không tao giết nó!"
Hai tên cướp còn lại liếc mắt nhìn nhau, một người hung hãn nói: "Giết hết, tiền chuộc hai ta chia đôi."
Nói xong cùng nhau vọt tói.
Tôi túm chặt mép áo, bỏ chạy lấy người.
Ngay khi tới cửa va vào một người: "Anh hùng tha mạng."
Ngẩng đầu lên lại, đâu chỉ một người, mà là một nhóm. Người nào cũng thân thể lực lưỡng, gấp đôi người thường.
Ngoài dự đoán, tôi chỉ bị hạn chế hành động, bọn cướp đuổi theo tôi thì bị đánh răng môi lẫn lộn.
Lâm Trì Ngang được người dìu ra từ trong phòng, ngạc nhiên gọi một tiếng ba.
Được hỏi làm sao tìm được đến, ba Lâm bình tĩnh nói: "GPS."
Lâm Trì Ngang theo bản năng nhìn về phía đồng hồ đeo tay, sau khi hiểu được lập tức tách mở vỏ ngoài, từ bên trong lấy ra một chip nhỏ.
Ba Lâm vẻ mặt không nổi chút cảm xúc: "Đó là bạn gái con cài."
Lâm Trì Ngang sững sờ, sau khi lục soát phát hiện thêm một cái kẹp trong đế giày da.
Ngay trước khi anh ta bốc hoả ba Lâm bình tĩnh nói: "Đây là bà nội con cài, vì con thường tuỳ tiện hành động mà không mang vệ sĩ." Dừng một chút mới nói: "Ba cài trong cúc áo sơ mi."
Không khí lúc này tựa như hoá đá.
Lúc này một vệ sĩ chạy tới báo phát hiện một tên cướp bị đập ngất ở nhà vệ sinh.
Tôi nhân cơ hội phủi sạch quan hệ, tỏ bày là tới cứu người.
Tuy rằng trong quá trình này vẫn luôn cầu cho bọn cướp nhất thời lỡ tay làm tên đó tịt ngòi.
"Lên xe." Ba Lâm mở cửa xe.
Tôi ngơ ngác, ngồi ở ghế phó lái.
Lâm Trì Ngang có lẽ còn chưa hoàn hồn sau việc định vị, chậm chạp lên một chiếc xe khác.
Lúc đi ngang hiệu thuốc, ba Lâm xuống xe mua thuốc khử trùng và băng cá nhân, cho tôi xử lý vết thương li ti trên tay: "Hai ngày tới cố gắng đừng chạm nước."
Tôi im lặng một chút, thấp giọng nói: "Người và Lâm Trì Ngang không giống nhau chút nào."
Năm tháng lắng động trên người đàn ông này một phong thái vững vàng như núi.
"Không giống chỗ nào?" Ông ấy hỏi.
Nghĩ đến hình ảnh đối phương thay mình mua thuốc, lại liên tưởng đến những mối nhục nhã Lâm Trì Ngang từng mang lại, viền mắt tôi hơi nóng lên: "Người biết quét thẻ trả tiền."
...
Sau khi đăng lên chương mới, Trần Trản dứng dậy hoạt động xương khớp, tiếp tục đi ngâm suối nước nóng.
Mơ mơ màng màng nghỉ ngơi một lát, tạo một clone: Lâm papa fansite.
Ngoài ra còn đặc biệt tạo một nhóm trên Weibo.
Hình tượng của cha Lâm Trì Ngang rất dễ được quần chúng nhân yêu thích: Đẹp trai phong độ, có quyền có thế mà lại chung thuỷ, đồng thời còn rất tích cực làm từ thiện.
Trần Trản liên lạc với cô bé thuỷ quân trong fan meeting lần trước, cho cô bé lên Weibo bình luận mấy câu tượng trưng.
Không cần quá cố tình pr, ba Lâm vừa xuất hiện trong mắt công chúng, lập tức đã có không ít cư dân mạng khen không dứt miệng... "Người cha gương mẫu", "Hận không thể sinh ra sớm hai mươi năm", đủ lời có cánh.
Trần Trản viết một bản thảo ca ngợi hàm súc, dùng clone đăng lên, Lâm papa fansite nhất thời thu được không ít sự chú ý.
Trải nền đã tương đối, gửi cho Vương Thành một tin nhắn, hi vọng gã có thể cho nghệ sĩ mình quản lý giúp like bài.
Tài khoản clone nháy mắt hơn vạn người theo dõi.
Tính chuẩn thời gian, qua hai giờ, Trần Trản viết gần hai ngàn chữ, từng câu từng lời xây dựng hình tượng nhân vật của ba Lâm thành trầm tĩnh vững chãi.
Tất cả những chuyện này Lâm Trì Ngang không hề biết, mục đích anh tới đây là để cầu hôn, dốc lòng chuuẩn bị nhưng đến lúc mấu chốt lại có hơi chùn bước.
Kết quả sau một hồi chần chờ, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, khi bình tĩnh trở lại thì đã ngồi trên chuyến bay khứ hồi.
Trần Trản vốn là bay cùng chuyến về với anh ta, nhưng vì quyết định về chung với Ân Vinh Lan, nên dời lại một ngày mới xuất phát.
Trước khi đi họp mặt bạn bè, mặc dù đã đoán được câu trả lời của đối phương, Ân Vinh Lan vẫn hỏi: "Cùng đi không, thuận tiện có thể làm quen với những người này."
Trần Trản xua xua tay từ chối, cũng không vì lòng tự trọng hão huyền gì đó: "Nếu ai cũng dẫn bạn theo, họp lớp sẽ thay đổi bản chất mất." Dứt lời nhún nhún vai: "Kiểu hội họp này thì người có thể danh chính ngôn thuận dẫn theo chỉ có người nhà."
Ân Vinh Lan cười lắc đầu: "Cũng đúng."
Hiếm khi ra ngoài du lịch, sinh hoạt của Trần Trản luân phiên giữa ngâm suối nước nóng và gõ chữ.
Bất kể là "Sám Hối Lục", hay "hãm hại ảnh hậu" đang tiến hành, hình tượng nhân vật trong đó đều có thiên hướng khoa trương dí dỏm.
Ba Lâm lên sân khấu, gần như chỉ trong phút chốc đã thu hút vô số fan, dưới bình luận kêu gào đòi tác giả viết thêm tình tiết liên quan đến ông.
Chờ hai người họ trở về thành phố Y, ở sân bay còn gặp vài fan yêu cầu thêm đất diễn cho ba Lâm.
Ân Vinh Lan nhìn cậu: "Được ái mộ đến vậy?"
"Đương nhiên." Trần Trản giải thích: "Dù sao cũng là người bình thường đầu tiên xuất hiện sau mấy trăm ngàn chữ."
Kịch bản đặt ra là một nâng một dìm, có Lâm Trì Ngang làm đối chiếu, ba Lâm lập tức toả ra vầng sáng tình người.
"..."
.
Để làm vui lòng người lớn trong nhà, khi đem quà đặc sản về, Khương Dĩnh chủ động nói hiện giờ ở trên mạng có rất nhiều người trở thành fan của ba Lâm.
Ba Lâm ban đầu không thèm để ý, nói rằng: "Càn quấy quá rồi."
Nhưng đến buổi tối trước khi đi ngủ, lại đeo kính mắt mở điện thoại di động: "Cái trang Nam gì gì?"
Mẹ Lâm thở dài: "Trang web Nam Cực Tinh."
Ba Lâm mò mẫm một chút, sau khi đọc xong cảm thấy tiểu thuyết này cũng không có chỗ nào quá mức đặc sắc, chỉ đơn thuần là tả thực xen chút khôi hài dí dỏm.
Mẹ Lâm lật ra bình luận trên mạng cho ông xem.
Người biết nịnh nọt ba Lâm đã thấy quá nhiều, mà bộc trực như trên mạng thế này, vẫn là lần đầu được trải nghiệm.
Mà được lòng ở chỗ rất mới mẻ.
Chỉ có cha mẹ hiểu lòng con nhất, nhưng đôi khi cũng có ngược lại.
Hôm sau lúc ăn cơm, Lâm Trì Ngang kín đáo nhắc nhở ông đừng đứng sai chiến tuyến.
"Người trẻ tuổi luôn có lúc phạm phải sai lầm," Âm thanh của ba Lâm vô cùng bình tĩnh: "Đừng quá áp đặt thành kiến."
Mẹ Lâm thì vẫn tao nhã mẫn tuệ: "Mẹ xem bình luận thấy có người còn ủng hộ chuyển thể "Sám Hối Lục" thành phim."
Ba Lâm bình tĩnh nói: "Tỉ lệ lợi nhuận cũng rất cao."
Lâm Trì Ngang dừng đũa.
Ba Lâm cũng thuận miệng đề xuất: "Biên kịch do tác giả đảm nhiệm, diễn viên có người thật diễn, với đội hình này thì không cần phải mất tiền quảng cáo."
Nghe xong Lâm Trì Ngang mất hồn mất mấy giây, khi mở miệng lần nữa mặt mày đầy lạnh lẽo: "Dù có lợi nhuận gấp trăm vạn lần, con cũng không bao giờ diễn."
Bắt anh diễn "Sám Hối Lục", chẳng khác nào thi hành án công khai!
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Con đường Lâm Trì Ngang hỏng rồi, thôi thì đi nịnh ba anh ta.

---
Chú thích:
[*] Gốc "Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu", trích từ bài Đề Tam Nghĩa tháp của Lỗ Tấn.

Đọc truyện chữ Full