DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
Chương 58: Không đất dụng võ

Âm nhạc khu tập gym sống động đầy sức sống, Phương Tuấn nghe không quá rõ tiếng trò chuyện của những người này, nhưng vẫn có thể phát giác bầu không khí không bình thường.
Gã cao to đứng trước anh lộ ra vẻ mặt khó xử, dùng ánh mắt truyền đạt thông tin: Có diễn tiếp không?
Súng đã lên nòng, Phương Tuấn tạm thời không nghĩ ra được cách nào hay hơn, khẽ gật đầu.
Gã cao to không khỏi có chút nôn nóng, đánh cược một lần, đẩy mạnh Phương Tuấn một cái, mắng đã nể mặt còn không biết điều.
Anh ta lảo đảo về phía Trần Trản, về tình về lý đều phải đỡ một tay.
"Có sao không?"
Chờ Phương Tuấn lấy lại thăng bằng, ánh mắt Trần Trản tỏ ra thân thiết.
Thiếu niên cạnh đó tấm tắc nói với doanh nhân: "Trông có vẻ đã sắp cắn câu rồi."
Doanh nhân sáng suốt hơn một chút, người có thể làm bạn với Ân Vinh Lan, bên ngoài nhìn như mèo con, nhưng bên trong tuyệt đối là một quả tim cáo già.
Trong những người tới hóng chuyện, có một người từng là nhà đầu tư được Lâm Trì Ngang giới thiệu lúc trước.
Gần đây cuộc sống tẻ nhạt, trông thấy cảnh này, đối phương nghiêm túc suy xét có nên tham gia diễn chung hay không.
Chần chờ phút chốc, thân thể đã có phản ứng trước, anh bước tới một bước, đảm nhiệm vai phe cánh của "thế lực hắc ám": "Chẳng qua chỉ là một đứa phục vụ, có tư cách gì trả treo với khách?"
Thiếu niên vừa thấy cosplayer chân chính, trông còn thú vị hơn so với chơi game, tức thì hắng giọng phụ hoạ nói: "Đúng vậy, cũng không sợ làm bẩn mắt người khác!"
Theo lý thì tình hình này còn tốt hơn dự đoán, tuy trực giác vẫn thấy không đúng chỗ nào, nhưng Phương Tuấn vẫn hơi nghiêng mặt đi, cắn răng thật chặt.
Mọi người đều đang lúng túng, làm nhân vật chính, Trần Trản cũng không tiện không góp công, chỉ có thể bị ép phối hợp mà đứng về phía Phương Tuấn, lớp lang thoại rằng: "Có tiền cũng không có nghĩa là có thể ỷ thế hiếp người."
Phương Tuấn níu cậu lại: "Đừng bận tâm đến tôi, nếu anh gặp phải phiền toái thì sẽ không hay."
Ánh mắt Trần Trản lạnh lùng, bình tâm như cũ nói: "Không sao."
Thiếu niên là cậu ấm chân chính được gia đình cưng chiều không lo cơm áo gạo tiền, thường thức về cuộc sống ít ỏi, tham chiếu hành vi của cường hào ác bá trong phim truyền hình, lạnh lùng nói: "Hôm nay hoặc quỳ xuống nhận lỗi, hoặc đừng mơ sống tiếp ở thành phố Y này!"
Sắc mặt Phương Tuấn tái xanh, Trần Trản than thở: "Tôi dẫn anh qua góc khác."
Lời thoại thiểu năng kiểu này, cậu thật sự không muốn tiếp lời.
Một người lớn tuổi ở đó tương đối phúc hậu, thời điểm Trần Trản cất bước rời đi, như thể trào phúng nhưng thật ra là một lời hai nghĩa: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
Câu lạc bộ có rất nhiều phương tiện giải trí, nhưng nơi để có thể yên tĩnh nghỉ ngơi hẳn hòi thì lại chẳng được mấy góc.
Một ly nước chanh cũng yết giá rõ ràng, Trần Trản bất đắc dĩ, quét thẻ trả mười mấy đồng rồi đưa ly nước đến trước mặt Phương Tuấn.
Phương Tuấn cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, giọng nói nghe có chút khổ sở: "Không sao, tôi quen rồi."
Đến khi anh ta ngẩng đầu lên lại, biểu cảm thoáng chút yếu đuối: "Anh có xem thường tôi không?"
Nếu điều kiện cho phép, Trần Trản rất muốn gọi Ân Vinh Lan đến đây, cho y xem thế nào là diễn xuất chân chính, tình cảm nhân vật phải phát triển dần theo từng cấp. Nhìn lại xem y diễn ra cái gì... Chỉ có mỗi khuôn mặt toả nắng chói chang mà diễn mãi.
"Mỗi một nghề nghiệp được pháp luật thừa nhận cũng đều đáng được tôn trọng." Vứt bỏ tạp niệm, Trần Trản sắm vai anh trai triết lý.
"Cảm ơn anh." Phương Tuấn đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
Trần Trản nhíu mày... Đây là đang dùng chiêu kiểm tra nói dối?
Kín đáo rút tay ra: "Ở đây làm việc cũng không phải kế lâu dài, cần phải tìm con đường khác."
Khi cậu nói xong câu đó, chú ý thấy ánh mắt Phương Tuấn hơi sáng lên, tựa như chỉ chờ mỗi câu này.
"Tôi sẽ cân nhắc."
Một lúc lâu sau, Phương Tuấn mới ấp úng nói câu như thế.
Vì một khúc nhạc đệm này, hành trình ở câu lạc bộ của Trần Trản kết thúc sớm.
Phương Tuấn không biết đang có mưu mô gì, trước khi chia tay diễn đạt biểu cảm thấp thỏm vô cùng nhuần nhuyễn: "Ngày mai anh còn đến đây nữa không?"
Trần Trản không lập tức trả lời.
"Tôi sợ người lúc nãy lại đến gây chuyện vào ngày mai."
Thỉnh cầu vô cùng hợp tình hợp lý.
Trần Trản cười cười: "Được." Nói rồi ý tứ sâu xa: "Ai bảo chúng ta là bạn làm chi?"
.
Lại nói về Ân Vinh Lan, không hiểu ra sao mà nhận được một thùng mì. Phản ứng đầu tiên là gửi nhầm, cho cấp dưới liên lạc hoàn trả.
Cấp dưới là người thận trọng: "Tên và địa chỉ đều là của ngài, hơn nữa người gửi chính là tổng giám đốc Trương."
Ân Vinh Lan bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên nói: "Mở hai cái ra xem."
Sự thật chứng mình, đây cũng chỉ là một thùng chứa mì ăn liền thông thường.
Suy nghĩ vài giây, Ân Vinh Lan mở máy tính tra cứu thông tin hãng mì ăn liền này một chút. Quảng cáo có vẻ rất nổi tiếng, thanh tìm kiếm tự động nhảy ra một câu slogan quảng cáo.
Ân Vinh Lan nhìn chốc lát, hiểu ra ít nhiều lập tức gọi cho Trần Trản, kết quả đường dây bận.
Sau năm phút, cuộc gọi mới kết nối thành công.
Âm thanh Ân Vinh Lan không lạnh lùng như trong công việc, rất ôn hoà nói: "Đang gọi cho ai?"
Trần Trản: "Một diễn viên."
Ân Vinh Lan: "Nhận vai?"
"Diễn viên đời thực." Trần Trản kể lại màn tình cờ gặp gỡ bên thùng rác, không nghe kỹ sẽ không nhận ra ý giễu cợt trong đó.
Ánh mắt Ân Vinh Lan biến hoá: "Giả nghèo tiếp cận cậu?"
Thậm chí có người đánh cắp trí tuệ của y.
Cách một khoảng không gian, dường như cũng có thể biết được ý nghĩ của đối phương lúc này, giọng Trần Trản pha chút nhấn nhá: "Giả nghèo không phải hàng độc quyền của riêng ai."
Trêu chọc hai câu, trở lại chuyện chính: "Có nghe qua tên người này chưa?"
Ân Vinh Lan đưa ra câu trả lời phủ định.
Trần Trản cũng không cảm thấy thất vọng.
Hôm nay những người ở câu lạc bộ đều có vẻ không biết Phương Tuấn, Ân Vinh Lan không nghe thấy cũng bình thường.
Cuộc gọi kết thúc, cấp dưới nhìn ánh mắt y dò hỏi: "Ngài có muốn tra xét không?"
Ân Vinh Lan nhìn màn hình suy nghĩ, chốt lát gật gật đầu: "Tôi ghét người khác chơi trò mình đã từng sử dụng."
Cấp dưới bĩu môi, thầm nghĩ trò giả heo ăn thịt hổ đã sớm bị chơi nát nhừ từ mấy trăm năm trước.
.
Câu lạc bộ cần chi phí rất cao. Liên tục điểm danh hai ngày, trong thẻ của Trần Trản đã dùng hết mấy trăm.
Người tới nơi này đa số để giải trí, khách ban ngày không nhiều, khu tập gym thường chỉ lác đác. Nhưng đến ngày thứ ba, người đã mọc lên như nấm sau mưa.
Tuy rằng bọn họ đều che giấu vô cùng tốt, Trần Trản vẫn có thể cảm giác được ít nhiều tầm mắt chú ý về phía mình.
Công việc của Phương Tuấn chủ yếu là chạy vặt, có lúc đang lau máy tập, khách kêu đồ uống cũng phải giúp đưa tới.
Người làm khó anh ta không nhiều, nhưng cũng không tính là ít.
Từ góc độ của Trần Trản, đây chính là một vở diễn không ra sao ở quy mô lớn.
Bên cạnh có người dựa vào máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa lơ đãng nói: "Ngón tay kia vừa trắng vừa đẹp, không giống từng làm việc chân tay, mùi nước hoa đó là hàng hiệu mới ra mắt..."
Suy luận bài bản như Sherlock Holmes, mí mắt Trần Trản giật giật: "Anh muốn biểu đạt ý gì?"
"Anh bị bạn anh lừa."
Trần Trản gật đầu: "Tôi biết."
Nhanh chóng có người thứ hai đến tiếp lời: "Là cậu út nhà họ Tôn, theo họ mẹ, mới trở về từ nước ngoài, trên còn có một người anh trai."
Sức mạnh của quần chúng quả là vô hạn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được thông tin có liên quan đến thân phận của Phương Tuấn, Trần Trản lập tức dựa cột mà nghe nghiêm túc.
Ngay đúng lúc này, Phương Tuấn cũng vừa bước vào, nhưng đáng tiếc lại nhanh chóng bị một cậu nhóc đuổi đi: "Giúp tôi lấy một phần bánh ngọt để lên bàn."
Sắc mặt Phương Tuấn hơi chút khó coi, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Người vừa lên tiếng tiếp tục: "Anh của người này trước đây từng quấy rầy Khương Dĩnh ở phim trường."
Câu nói kế tiếp không cần nói ra cũng biết, nhất định là bị Trần Trản chỉnh cho một vố đau điếng.
Một bên khác có người tháo tai nghe: "Dốc công mưu tính, rõ ràng không định giải quyết đơn giản bằng vũ lực."
"Đúng vậy." Một cô bé đi ngang qua mím mím môi: "Nếu không động đến tính mạng, vậy thì chính là vì tình hoặc tiền."
Trần Trản phức tạp mà nhìn bọn họ một lượt, những người này hoàn toàn không có chút nào chột dạ khi hóng chuyện, cô bé còn tựa như hiểu ý nói: "Anh là bạn của chú Ân, chúng tôi không thể nhìn anh bị lừa."
Đứng đắn đến mức làm người ta không thể phản bác.
Bị người khác âm thầm ngó nghiêng cũng không dễ chịu gì, không tập được bao lâu, Trần Trản đã đến một góc được ngăn cách bởi một mặt thuỷ tinh mờ nghỉ ngơi.
Trên bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc bánh nhỏ, Phương Tuấn chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, cười híp mắt nói: "Mời anh ăn."
Nhìn anh ta vài giây, Trần Trản đột nhiên rất muốn chuyển tiếp nguyên văn lời mình từng nói với Ân Vinh Lan... Có được giai nhân, ngại chi làm tặc.
Than nhẹ một tiếc, ra hiệu mời ngồi: "Ngồi đây một chốc đi."
Phương Tuấn: "Bây giờ đang trong thời gian làm việc."
Trần Trản: "Nếu bị truy cứu thì cứ nói là do khách hàng yêu cầu vô lý."
Phương Tuấn cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện cậu, tựa như do dự một phen mới mở miệng: "Thật ra tôi tới đây làm việc là vì lương cao, có thể thanh toán nửa tháng một lần."
Thái độ Trần Trản hơi qua loa: "Cũng tốt."
"Tôi muốn tích góp ít tiền để đầu tư," Biểu cảm Phương Tuấn đặt rất đúng chỗ, thấp giọng nói: "Gần đây có một dự án rất được, kiếm bộn không lỗ."
Vì tiền mà đến.
Sắc mặt không hề thay đổi, cậu phối hợp hỏi: "Cần phải đầu tư bao nhiêu?"

Phương Tuấn chưa báo giá cả cụ thể, chỉ nói: "Một vốn bốn lời."
Nếu chỉ nghe giới thiệu thì rất hấp dẫn, Phương Tuấn thỉnh thoảng đệm thêm mấy từ ngữ chuyên ngành, khi giới thiệu còn bỏ vào vài từ tiếng nước ngoài cậu nghe không hiểu, trông có vẻ vô cùng quy mô.
Trần Trản nói rõ sẽ suy xét xem.
Phương Tuấn tựa như một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi, giả mù sa mưa nói: "Nghĩ xong thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào." Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Tiền vay du học của tôi hoàn toàn là nhờ vụ này mà trả hết."
Không chuyện trò được bao lâu, Phương Tuấn lại bị sai đi làm chuyện khác.
Trần Trản vừa về lại chỗ máy tập, lập tức có không ít người phóng ánh mắt tới.
Lần này cậu chủ động tán gẫu với người bên cạnh: "Có từng nghe đến công ty Hồng Lưu hay không?"
"Là một công ty công nghệ sinh học, không ít người nhờ đầu tư vào đó mà kiếm lời được một phen."
Trần Trản nghĩ cách nào cũng không ra, Phương Tuấn còn giới thiệu cho cậu một mối có thể thật sự hái ra tiền.
Doanh nhân nắm bắt tin tức linh hoạt nhất xua tay: "Bây giờ thì không được. Tôi có tin nội bộ, khâu tài chính của bọn họ đang gãy gánh, tối đa chỉ cố được đến giữa năm."
"Sợ cái gì?" Cô bé vốn chỉ bàng thính, không nhịn được tham gia vào: "Sau đó tôi bảo ba tôi đầu tư, lập tức lật ngược tình thế."
"..."
Tiếng nhạc quá lớn, điện thoại di động vang lên hồi lâu Trần Trản mới nhận ra, vội vã thoát khỏi phạm vi thảo luận nguy hiểm, đi tới sau một cây cột nhận điện thoại.
Ân Vinh Lan: "Phương Tuấn thật ra là..."
Trần Trản: "Thân thích nhà họ Tôn."
Ân Vinh Lan: "Người này muốn..."
Trần Trản: "Dẫn tôi đầu tư vào công ty sắp phá sản."
Ân Vinh Lan hơi dừng một chút mới nói: "Cậu đã... tra ra hết rồi?"
"Nếu tôi nói không hề làm gì cả, anh có tin không?"
"..."
Không đợi lời đáp lại, Trần Trản uyển chuyển biểu thị, nếu có thể, hi vọng y ra tay giúp cậu giải quyết chuyện này.
Ân Vinh Lan cười nói: "Thế này không giống tác phong của cậu."
Trần Trản nghiêm túc nói: "Nếu tiếp tục nữa, tôi sợ anh ta sẽ bị chơi đến hắc hoá mất."
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Cuộc sống buộc tôi phải lương thiện.

Lời Không Cánh:
Không hiểu nổi cách giải trí của người giàu :)

Đọc truyện chữ Full