Ra khỏi buổi đấu giá, Dương Tư lấy cớ muốn đi ăn BBQ dụ dỗ Hàn Mạc đi chơi thêm một lát, đáng tiếc không thành công. Hàn Mạc lạnh lùng từ chối, ném cho Dương Tư một câu "đêm xuân ngắn ngủi" xong lập tức dẫn Nguyễn Đào đi vào thang máy, bỏ lại Dương Tư đứng đó cười mắng: "Đúng là ngắn thật, chỉ có năm phút!"
Thang máy đi lên, Nguyễn Đào có chút giật mình: "Tiên sinh, ngài ở đây ạ?"
"Ừ." Hàn Mạc cười xấu xa nói: "Cho dù không ở đây thì tôi cũng không kịp chờ đi tới chỗ khác, thuê phòng mới thì năm phút làm sao đủ?"
May mà trong thang máy không có người khác.
Túi xách ở trong tay Hàn Mạc, hai tay của Nguyễn Đào đều dùng để nâng cái hộp nhỏ tinh xảo, trong hộp là cái túi tiền lúc nãy, đã bị cậu lăn qua lộn lại cẩn thận chăm chú mà nhìn đường chỉ phía trên bên, ngoài hộp có một dải lụa đỏ buộc thành nơ con bướm.
Nguyễn Đào dùng đầu ngón tay chọc vào trong cái nơ, sau đó giống như làm nũng mà tựa vào người Hàn Mạc: "Tiên sinh."
"Ừ?"
"Cảm ơn ngài, em sẽ quý trọng nó."
Hàn Mạc cười: "Vậy em có biết nên cảm ơn thế nào không?"
Đương nhiên biết, Nguyễn Đào nghĩ thầm, cho dù không có món quà này thì cậu cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, biểu hiện cho tốt, mà bây giờ cậu càng thêm ra sức lấy lòng làm hắn vui.
Thang máy chậm rãi dừng lại, còn ở trên hàng lang nhưng Hàn Mạc đã bắt đầu cởi tây trang, nới rộng cà vạt. Nguyễn Đào đi sau một bước, hô hấp gấp gáp, cậu kẹp cái hộp dưới nách, đôi tay vốn xào rau vô cùng linh hoạt nhưng bây giờ lại giống như bị rút gân không nghe cậu sai bảo!
Hàn Mạc đẩy cửa vào phòng, ném túi xách xuống đất, trở tay kéo Nguyễn Đào, tới lúc cửa được khóa lại cũng là lúc hôn môi bắt đầu, Nguyễn Đào bị đè chỗ góc tường thừa nhận hắn mút cắn, cái hộp cản trở làm cậu không thể ôm Hàn Mạc, thế là một bên nhắm mắt đón ý nói hùa, một bên trộm duỗi tay muốn đặt cái hộp lên kệ.
Hôn môi không chuyên tâm, bị kim chủ bắt tại trận.
Hàn Mạc tùy tay ném cà vạt xuống đất, lại lấy cái hộp đặt sang một bên, hỏi: "Còn có chuyện gì muốn làm không?"
Nguyễn Đào bị hắn nhìn chằm chằm, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, lẩm bẩm: "Có ạ."
Nói xong duỗi cái tay đang đặt sau lưng nam nhân tới trước mặt, chỉ thấy trên cổ tay mảnh khảnh đang buộc một cái nơ bướm xấu hoắc xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Em... Lúc tới em sốt ruột hoảng hốt nên quên mua quà cho ngài." Khuôn mặt Nguyễn Đào đỏ lên: "Ngài tạm chấp nhận một chút có được không ạ?"
Hàn Mạc không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cười đủ rồi, muốn làm khó cậu lại không nỡ, hắn cúi xuống mút hôn mu bàn tay cậu, sau đó khom lưng bế cậu lên, hắn nói: "Càng ngày càng đáng yêu."
Nguyễn Đào được khen há hốc mồm, lúc bị đặt trên giường lớn còn không thể tin mà lẩm bẩm "em đáng yêu sao?", trước giờ cậu luôn được đánh giá là nhát gan, thẹn thùng, chậm nhiệt, hiền lành, chưa từng dính tới hai từ "đáng yêu".
Hàn Mạc áp xuống, đầu tiên hôn một cái an ủi bé cưng của hắn, vừa hôn vừa nỉ non "đáng yêu", lại há mồm ngậm lấy cái nơ bướm đã rời rạc, mở ra món quà chỉ thuộc về hắn.
Quần áo bị cởi hết, Nguyễn Đào động tình giống như một con bướm lẳng lơ, Hàn Mạc nắm lấy cái vú của cậu nhẹ nhàng xoa nắn, lại trêu cậu, hỏi cậu có trướng hay không?
Đôi chân dài của Nguyễn Đào dốc hết sức quấn lên eo nam nhân, cậu nói dối: "Đau, muốn tiên sinh, em đau... Muốn hút..."
Đôi tay của cậu cũng không thành thật sờ lên đường cong cơ bắp xinh đẹp, giống như sờ tới xuân dược, từ lòng bàn tay nhiễm lên toàn thân, cậu ưỡn vú cầu xin cắn mút, lại nhấc mông cầu thao, toàn thân đều dính sát vào trong ngực Hàn Mạc.
Vị sữa có chút ngọt, cũng có thể chỉ là tác dụng của tâm lý, Hàn Mạc mới vừa mút một chút đã bị bảo bối dưới thân cào vai phát đau, hắn không thèm quan tâm, một bên nghe cậu rên rỉ, một bên bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn tận tình mút sữa, loại cảm giác này thật kì diệu, ít nhất hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một tên đàn ông 30 tuổi như mình lại hứng thú với việc uống sữa như vậy.
Nguyễn Đào cũng khó hiểu, rơi vào cảm giác kì quái, cậu nhớ tới lúc mình uống thuốc xong, bộ ngực to lên tới cup A, lúc đi ngủ phải dùng mỗi tay nắm một bên mới có thể ngủ được, mãi cho đến khi phát triển thành cup B, cậu mới chấp nhận sự thật, mà trước mắt cậu lại lần nữa điên đảo, bị nam nhân mút sữa.
Cậu chỉ có thể nhớ lại chuyện cũ trong vài giây, bởi vì khoái cảm mãnh liệt đã lấp đầy giác quan và tư duy của Nguyễn Đào, nước sữa bị mút hút trào ra, sảng khoái đến mất khống chế, ngay cả linh hồn nhỏ bé của Nguyễn Đào cũng sắp bay đi mất, cậu không tự giác nắm lấy đầu tóc Hàn Mạc, dường như muốn lôi kéo, lại tựa như muốn đè xuống, trong khoái cảm xa lạ lại nảy lòng tham.
Nếu chỉ mới bị mút sữa đã tới cao trào, Nguyễn Đào cảm thấy mình quá mức vô dụng.
Cái đầu trước ngực cuối cùng cũng rời đi, Nguyễn Đào tủi thân không chịu mở mắt ra, cậu chủ môi về phía Hàn Mạc, chóp mũi chua xót: "Huhu... Đều tại ngài..."
Chưa gì hết đã muốn khóc, Hàn Mạc duỗi một tay xuống nắm lấy mông cậu, lòng bàn tay xoa bóp cục bột trắng, hắn một mặt ôn nhu hôn môi cậu, một bên dùng đầu ngón tay sờ tới lỗ nhỏ, quả nhiên đã ướt đẫm.
"Hử? Đang trộm làm gì vậy?"
Nguyễn Đào giả vờ bất tỉnh, giả chết, giả vờ câm điếc.
"Hôm nay có lũ lụt sao?"
Nguyễn Đào cắn môi, tức giận!
Hàn Mạc trêu ghẹo đủ rồi, mới dọc theo cánh môi mà hôn lên phía trên chóp mũi, giữa mày, tới đôi mi run rẩy, cuối cùng lại dời xuống cánh môi, hắn nói nhỏ: "Nước đào thật ngọt."
Nguyễn Đào rất muốn cười, khóe môi không ngăn nổi mà vểnh lên, cậu cũng nói nhỏ: "Ngài thích không ạ?"
Nếu thích thì có thể ăn luôn bên kia nữa.
Nhưng Hàn Mạc lại hỏi câu không liên quan: "Trước tiên nói cho tôi biết, em đã trộm làm gì?"
Phối hợp với ngữ cảnh, ngón tay đang quẩn quanh trên mông thịt lại bắt đầu sờ sờ cửa huyệt, còn thử thăm dò mà muốn cắm vào, trêu chọc nếp uốn ướt át, xoa đến xoa đi.
Nguyễn Đào tức muốn chết! Rõ ràng biết rồi nhưng ngài ấy cứ một hai phải hỏi!
Cậu quật cường mà im lặng, muốn chủ động nâng vú lên đưa đến bên miệng kim chủ, lấp kín miệng hắn để hắn không nói chuyện nữa.
Hàn Mạc kiên nhẫn dụ dỗ: "Nói đi, nói xong sẽ cho em."
Cậu cầu xin: "Tiên sinh."
Tiên sinh không làm người tốt, cửa huyệt bị bắt nuốt vào hai ngón tay rồi lại phun ra, lại nuốt vào, khép khép mở mở vang lên tiếng nước òm ọp, còn ngứa ngáy khó nhịn hơn cả bị trực tiếp cắm vào.
Nguyễn Đào lắc mông cũng không trốn thoát cậu, ôm cổ Hàn Mạc, vùi đầu thỏa hiệp: "Em, em trộm chảy nước... A! A đừng, đừng như vậy mà..."
Hàn Mạc rút ngón tay ra, tát lên cái mông thịt kia một cái, cánh môi lại lần nữa dán chặt, hôn đến tình dục lan tràn, thậm chí dưới tác dụng của tâm lý, Nguyễn Đào cảm giác được mình giống như đã nếm được một ít nước đào ngọt ngào từ trong môi lưỡi của nam nhân.
Cậu kích động hừ hừ, ưỡn ngực cọ lên lồng ngực Hàn Mạc, làm cho nơi nơi đều ướt đẫm, cậu lại to gan cọ xát, trên đùi cũng dùng sức, muốn xoay người.
Đáng tiếc chút sức này vẫn không đủ, vẫn là Hàn Mạc tốt bụng lăn nửa vòng.
"Vô sự hiến ân cần - - "
Nguyễn Đào đối diện với đôi mắt đang cười kia, chột dạ, cậu không dám phủ nhận, hơn nữa nam nhân ăn no mới dễ nói chuyện, trước tiên cứ đút hắn ăn no đã, ăn xong cậu sẽ tùy cơ ứng biến, thẳng thắn mở miệng, thành tâm muốn nhờ.
Nguyễn Đào nhấc đùi dịch dịch lên trên, đưa cái vú vẫn chưa được sủng ái, còn đang đứt quãng chảy sữa đến bên môi Hàn Mạc.
"Tiên sinh." Cậu xấu hổ đến mức khóc nức nở: "Nước đào rất ngọt."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Mềm
Chương 27
Chương 27