Đúng vậy! Nếu những đứa trẻ này cho rằng tất cả những gì bọn chúng đối xử với Kiều Tây đều không phải là bạo lực học đường thì sao?
Nếu bọn chúng tự nhận hành vi của mình là hợp tình hợp lý, còn Kiều Tây mới là sai thì sao?
Nhưng nếu thật sự là như vậy, những đứa trẻ này có phải đều quá ác độc không? Chẳng phải rất đáng sợ sao?
Nhưng Mục Từ Túc không cho bọn họ thời gian suy ngẫm, lời nói phát ra trúng ngay chỗ ngứa.
"Bạo lực thể xác và bạo lực ngôn từ đều là bạo lực học đường. Ngay cả cô lập ác ý và bạo lực lạnh cũng đều là bạo lực học đường."
(Bạo lực lạnh là bạo hành vô hình không để lại tổn thương trên da thịt, nhưng nó vẫn gây ra tổn thương mà mắt thường không thể nhìn thấy đối với người bị bạo hành. Bao gồm bị ngó lơ, bị quát mắng hoặc bị một người mình quan tâm đe dọa, thường bị người ta thờ ơ khi mình cầu xin giúp đỡ, dẫn đến việc chán nản và bộc phát những suy nghĩ tiêu cực. Phổ biến trong gia đình, trường học, công sở và các mối quan hệ.)
"Còn về suy nghĩ của những đứa trẻ này cũng dễ hiểu thôi. Một con nhỏ quê mùa đến từ nông thôn, tôi chán ghét nó, không muốn nói chuyện với nó thì có lỗi gì? Tại sao lại ép tôi kết bạn với nó? Không hợp nhau thì mắc mớ gì phải chơi với nhau? Không phải bạn của tôi thì việc gì tôi phải quan tâm nó?"
"Nhưng nếu rơi vào trường hợp trên thì không thể cấu thành hành vi bạo lực. Tuy nhiên, vì lý do này mà bọn họ liên tục động tay động chân, dùng những lời lẽ miệt thị nhân cách của thân chủ tôi cũng đã cấu thành tội xâm phạm danh dự, tội cố ý gây thương tích!"
"Phản đối! Tất cả chỉ là suy đoán ác ý của luật sư nguyên cáo, không có hiệu lực pháp lý!"
"Tôi có bằng chứng!" Mục Từ Túc đưa một đoạn thu âm cho thẩm phán, tuy lẫn nhiều tạp âm nhưng vẫn có thể nghe rõ nội dung trong đó.
"Đây là đoạn thu âm của thân chủ đã đưa cho tôi trước đó, ghi lại những lời nói mà thân chủ tôi thường xuyên nghe ở trường học."
"Gái điếm", "Cả người sặc mùi hôi thối của bùn đất, thật kinh tởm!", "Cút ra khỏi trường học đi, ngồi bên cạnh mày thôi đã đ*o nuốt nổi cơm rồi!".
Những lời này chỉ nghe thoáng qua là đã thấy được sự ghét bỏ trong đó, toàn bộ hiện trường đều im phăng phắc, Mục Từ Túc tắt máy ghi âm, xoay người đối mặt với thẩm phán "Tôi muốn hỏi, đều sinh ra làm người như nhau, sao lại có chuyện ai thấp kém hơn ai?"
"Cho dù là nghèo khó nhưng thân chủ của tôi không có bất kỳ khiếm khuyết nào về nhân phẩm, thậm chí còn lạc quan hiền lành hơn những người có tiền kia. Nhưng sự xúc phạm tinh thần kéo dài như vậy không phải bạo lực thì là cái gì?"
"Chính xác, trong mắt bọn họ, những gì bọn họ làm đều là chuyện hiển nhiên, là duy trì trật tự nên có ở trường học."
"Nhưng không phải bọn họ cảm thấy đúng là tự cho mình cái quyền tổn thương thân chủ của tôi! Là không phải phạm tội!"
Hiện trường nghiêm túc hẳn lên, luật sư nhà họ Vu á khẩu không trả lời được, nửa chữ phản đối cũng không thể nói ra miệng.
Chỉ là những đứa trẻ mới 16, 17 tuổi thôi mà! Sao lòng dạ lại có thể ác độc đến như vậy! Rốt cuộc cái trường trung học quốc tế này là trường học kiểu gì mà làm cho giá trị quan và nhân sinh quan của đám trẻ này lệch lạc tới mức hết thuốc chữa?
Mà Mục Từ Túc còn điều khác muốn nói "Kính thưa quan tòa, ngoài vụ án chính của ngày hôm nay ra, tôi còn có chứng cứ mới cần phải trình lên, đồng thời xin điều trần."
"Chấp nhận đệ trình."
Mục Từ Túc đưa chứng cứ của Duẫn Ngôn và Lục Tiêu giao cho thư ký tòa án, thẩm phán xem xong liền nhíu mày.
"Tạm thời hoãn phiên tòa."
Theo quy định của Luật tố tụng Trung Hoa, trong phiên tòa, khi phải điều tra, xác minh bằng chứng, thẩm vấn và đưa ra kết luận của bằng chứng mới, thẩm phán có thể tự xác định có nên tạm hoãn phiên tòa hay không.
Dễ nhận thấy, Mục Từ Túc đã đệ trình không ít chứng cứ trong phiên tòa, nên thẩm phán cần ít thời gian để đưa ra phán quyết mới.
Bên ngoài pháp đình, Mục Từ Túc đỡ Kiều Tây ngồi trên băng ghế dài.
"Khỏe không?"
"Dạ khỏe, anh Mục yên tâm, em không sao đâu." Kiều Tây gật đầu, lúc nãy cô bé thật sự rất sợ, nhưng sau khi Mục Từ Túc lên tiếng, cô bé đã bình tĩnh lại.
Dường như cô bé đã hiểu ra một chuyện, kẻ phạm tội có thể phạm tội trước ánh sáng, thì tại sao một người bị hại như mình sao lại phải che che nấp nấp?
Kiều Tây muốn giãi bày tâm tình hiện tại của mình với Mục Từ Túc, nhưng lúc này cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, người đi ra là bạn học duy nhất của Kiều Tây – Du Du.
"Cậu..." Kiều Tây vừa định gọi nhưng lại ngập ngừng.
Mà Du Du cũng đỏ hoe hai mắt, nhỏ muốn nói gì đó nhưng không dám nói.
Dù sao nhỏ đã phản bội bạn mình ngay lúc thời khắc mấu chốt.
Không giống như những học sinh khác mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết gì, Du Du tận mắt chứng kiến Kiều Tây bị bắt nạt vô cùng thê thảm, cũng là nhỏ khuyên Kiều Tây đi kiện, đi tìm luật sư, đừng bỏ qua cho đám khốn kiếp kia.
Thậm chí lúc Kiều Tây đứng trên sân thượng muốn tự tử, nhỏ chỉ có thể bất lực đứng dưới sân trơ mắt nhìn lên.
Lúc đó Du Du thề, nếu Kiều Tây thật sự xảy ra chuyện, nhỏ sẽ liều mạng lấy lại công bằng cho Kiều Tây.
Còn bây giờ... Nhỏ chẳng khác gì lũ súc vật mất nhân tính kia, không, phải nói nhỏ còn đáng khinh hơn lũ người đó.
Thật xin lỗi. Du Du rất muốn nói lời này với Kiều Tây nhưng lại không thể cất tiếng thành lời, nhỏ sợ lời xin lỗi của mình sẽ làm Kiều Tây cảm thấy chán ghét.
Du Du cúi đầu muốn quay người chạy đi. Nhưng bất ngờ là Kiều Tây chạy tới hai bước nắm lấy tay nhỏ.
"Tớ..." Xin lỗi cậu nhiều lắm. Du Du cố gắng xin lỗi nhưng bị Kiều Tây cắt ngang.
"Cám ơn cậu."
"Cái gì?"
"Cám ơn cậu. Anh Mục đã nói với tớ, anh ấy có thể nộp đơn kiện là nhờ vào bằng chứng cậu đưa, chúng rất hữu dụng, nên mình muốn cảm ơn cậu."
"Tớ, tớ không muốn làm như vậy. Nhưng tớ không còn cách nào cả. Nếu tớ không làm, ba mẹ tớ sẽ thất nghiệp. Kiều Kiều, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu nhiều lắm..."
"Không sao, không phải lỗi của cậu." Kiều Tây ôm lấy Du Du, mỉm cười vuốt tóc của nhỏ "Đừng khóc, tớ không sao cả."
Kiều Tây trải qua một trận sinh tử, hơn nữa còn bị bệnh nặng, cả người gầy sọp như que củi, còn Du Du cũng không khác gì.
Bị lương tâm dằn vặt, ăn không ngon ngủ không yên, tối nào cũng nằm mơ thấy Kiều Tây lạnh lùng trách mắng mình. Bây giờ Kiều Tây nói cảm ơn nhỏ, không sao, nếu nói tha thứ thì không bằng nói là cứu rỗi.
"Kiều Kiều, xin lỗi, xin lỗi..." Du Du vòng tay ôm lại Kiều Tây, khóc nấc nghẹn.
Kiều Tây vỗ lưng an ủi nhỏ "Không sao rồi Du Du, bọn tớ cũng không sợ."
Kiều Tây nói không phải là khách sáo mà cô bé bây giờ sống rất tốt. Sau khi đi theo Mục Từ Túc, cô bé học được lòng dũng cảm và đương đầu với sợ hãi. Cũng học được vấp ngã phải tự đứng dậy, buông bỏ quá khứ nhìn vào tương lai.
Hai cô bé ôm nhau một lúc lâu, tâm trạng cũng dần lắng xuống. Nhỏ ngẩng đầu quan sát xung quanh, thấy không có ai theo dõi liền lén nhét di động của mình vào tay Kiều Tây.
"Kiều Kiều, cậu xem cái này đi."
Thoạt nhìn là một nhóm chat. Tên nhóm bị làm mờ nhưng có thể xem được nội dung bên trong, đó là những bức hình chụp Kiều Tây khi đó.
Sắc mặt Kiều Tây nhất thời tái nhợt "Bọn, bọn nó..."
"Tớ chụp lén màn hình điện thoại của Vu Mỹ Thiến, tớ cũng không biết có ích hay không. Lúc đó bọn chúng nói không có bằng chứng nhưng tớ rất muốn nói là có. Có nhiều học sinh trong trường đều thấy được bức hình này, chẳng qua tụi nó không nói thôi."
"Cậu nói với anh Mục để anh ấy nghĩ cách, nếu có thể tìm được thì chắc chắn bọn chúng sẽ bị kết án!"
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu." Kiều Tây nhanh chóng đưa điện thoại cho Mục Từ Túc, sau khi Mục Từ Túc xem xong liền gửi bức hình này vào điện thoại của mình.
Đây đúng là bằng chứng, nhưng tiếc là ảnh chỉ chụp được một phần nội dung trò chuyện, theo góc độ bằng chứng mà nói, nó chưa được hoàn chỉnh, vì vậy không thể đệ trình lên tòa án. Tuy nhiên trong trường hợp tự truy tố hình sự, có thể thông qua tòa án xin phép sử dụng ứng dụng trò chuyện có liên quan để truy xuất lịch sử trò chuyện.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ lý do và tên nhóm chat đó, nếu không chẳng khác gì mò kim đáy bể.
"Đừng lo lắng, sẽ có cách giải quyết."
"Tòa án sẽ đồng ý không?" Du Du cũng hơi lo lắng.
"Sẽ đồng ý. Chứng cứ của chúng ta xác thực!"
Đúng như dự đoán, sau khi phiên tòa tiếp tục, tòa án thông báo "Dời lại phiên tòa và sẽ mở lại vào ba tuần sau. Bổ sung thêm nguyên cáo Lục Tiêu và Duẫn Ninh."
Dời phiên tòa và hoãn phiên tòa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hoãn phiên tòa chủ yếu là mang tính thủ tục, còn dời phiên tòa chính là bản án sẽ được tuyên bố vào đợt mở phiên tòa kế tiếp, hầu hết các phiên điều trần đều có liên quan đến tình tiết vụ án hoặc thay thế người tham gia, đợt mở phiên tòa sắp tới này, Lục Tiêu và Duẫn Ninh có thể ngồi chung ở vị trí nguyên cáo.
Tuyệt quá! Trên mặt Kiều Tây cuối cùng cũng có nụ cười, còn Lục Tiêu ngồi ở ghế khán giả không khỏi kích động đứng lên. Theo quy định thông thường, Lục Tiêu còn vị thành niên nên chưa được tham gia phiên tòa, nhưng vì cậu là nhân chứng và cũng là một trong những người bị hại, vì vậy Mục Từ Túc đã giúp cậu được vào trong tham dự.
Do đó cậu có thể tận mắt chứng kiến oan khuất của mình có thể được rửa sạch.
Hai năm, cuối cùng cậu cũng chờ được hai chữ công lý muộn màng, có thể danh chính ngôn thuận đứng ở vị trí nguyên cáo, tố cáo những kẻ gây tổn thương cho mình.
Mục Từ Túc quay đầu nhìn cậu, thấy đôi mắt của cậu đỏ quạch, thân thể không ngừng run rẩy.
Mục Từ Túc thở dài, mấp máy môi nói với cậu "Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Lục Tiêu sửng sốt trong ba giây, một cậu bé vì không muốn ba mẹ phiền lòng, sau khi mắt bị thương tật cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, giờ đây bụm mặt khóc lớn.
Mà cậu còn chưa khóc ra tiếng thì đã ho dữ dội, nước mắt tuôn rơi như cuốn theo những sỉ nhục dơ bẩn trong hai năm qua, và cũng là những giọt nước mắt vui mừng vì cuối cùng cũng lấy lại được công bằng từ hố sâu tuyệt vọng!
Năm phút sau, thẩm phán rời khỏi pháp đình, Mục Từ Túc cũng mang đám nhỏ rời đi. Bởi vì nhiều người nên ra ngoài hơi chậm, bọn họ đi sau cùng đoàn người. Nhưng ông trời thích trêu ngươi, bọn họ chạm mặt gia đình Vu Mỹ Thiến ngay ở cổng tòa.
Phiên tòa hôm nay thất bại khiến Vu Mỹ Thiến nhìn chằm chằm Kiều Tây với ánh mắt càng ngày càng khủng bố, nhưng ba mẹ cô ả vẫn còn rất bình tĩnh dẫn cô ả rời đi.
Luật sư kia thì nán lại nói chuyện với Mục Từ Túc.
"Thủ đoạn của luật sư Mục thật thâm sâu khó lường, ngài Vu rất có hứng thú với anh, vừa nãy còn nói có quan hệ sâu xa với anh nữa, có thể hẹn gặp mặt vào hai ngày sau."
Sâu xa? Đây là đang ám chỉ quan hệ với Thời Cẩm?
Mục Từ Túc quay đầu nhìn đối phương, bình tĩnh trả lời "Hẹn thì không cần đâu. Còn về phần hứng thú, tôi đây cũng vậy. Dù sao hiếm khi thấy nhà nào đều được thừa hưởng trọn dòng gen khốn kiếp như nhà này."
Mục Từ Túc nói xong liền xoay người rời đi. Người nhà họ Vu đúng là quá ngây thơ. Anh và Thời Cẩm chỉ có thù hận sâu đậm qua cả hai đời, không xé xác gã là đã nhân từ lắm rồi.
Vì vậy, mặc kệ nhà họ Vu muốn dùng quan hệ giữa anh và Thời Cẩm làm bàn đạp hay uy hiếp, bọn họ đều sai quá sai. Còn về phần Vu Mỹ Thiến, lần này anh nhất định sẽ cho cô ả phải chuộc lỗi cho tất cả tội nghiệt mình!
Cuộc đối đầu với nhà họ Vu chỉ là một gợn sóng nước nhỏ, sau khi kết thúc phiên tòa, mọi người quyết định đến nhà Kiều Tây để bàn bạc thêm. Cũng thật trùng hợp, Duẫn Ninh bên kia cũng gọi điện đến, cậu đã hỏi bác sĩ, có thể dẫn theo Duẫn Ngôn đến.
"Đúng dịp ghê! Tối nay chúng ta ăn cơm với nhau đi!" Mẹ Kiều Tây và mẹ Lục Tiêu đều nhiệt tình hiếu khách, dứt khoát trực tiếp quyết định, nhanh chóng xưng chị gọi em rồi cùng nhau đi mua thức ăn chuẩn bị cho bữa tối.
Năm giờ chiều, Duẫn Ninh và Duẫn Ngôn đến nhà Kiều Tây. Hiếm khi thấy ba gia đình tụ hội đông đủ, sủi cảo trở thành món ăn chính trong đêm nay.
Người miền Bắc đều gói sủi cảo ăn mừng năm mới, ngụ ý mang điềm lành, mọi người xúm lại vui vẻ gói sủi cảo, bầu không khí vô cùng rộn rã.
"Mục Mục ngồi nghỉ một lát đi, hôm nay cháu có công lớn nhất, đừng làm gì hết, ngồi yên một chỗ là được." Mẹ Kiều Tây vội vàng kéo anh ra ngồi ghế sofa xem tivi.
Mấy ngày qua cô và Mục Từ Túc cũng đã quen thuộc lẫn nhau, không kiềm lòng mà coi anh là con cháu trong nhà. Thấy anh bôn ba vất vả nhiều ngày qua, cô đều đau lòng cho anh.
Mục Từ Túc lắc đầu nói "Không sao đâu cô, cháu thích làm chung với mọi người."
Anh rất thích bầu không khí đông vui ấm áp này, từ khi ba mẹ qua đời, cũng chỉ khi ra ngoài tụ họp với bạn bè mới có thể đông vui như vậy. Tuy đời trước sau khi xảy ra chuyện, anh có thể bò dậy chiến đấu tiếp, nhưng thời gian chung quy vẫn là không trở lại được.
Nhưng mà thật may, lần này anh có thể bù đắp lại tất cả.
Mục Từ Túc nghĩ thế liền vội vàng chạy đi rửa tay rồi xúm vào hỗ trợ. Nhưng chưa đến năm phút lại bị đuổi ra ngoài.
"Anh Mục! Anh làm như vậy là không được, nhồi nhiều nhân quá bánh sẽ bị bục." Lúc đầu Kiều Tây còn kiên nhẫn chỉ anh làm.
"Anh phải bóp cái bánh như vậy mới đúng nè!"
"Không phải, khoan đã, không được nhồi hai loại nhân vào chung một cái!"
"Ôi thôi thôi! Anh làm ơn đi nghỉ ngơi dùm em!" Kiều Tây im lặng nhìn Mục Từ Túc một lát, nhưng sau đó không khỏi cười phá lên.
Lúc đầu cô bé thấy Mục Từ Túc như một vị thần vạn năng, không gì không làm được, nhưng lần này rốt cuộc cũng nhận ra, Mục Từ Túc không biết một chút xíu gì về việc bếp núc, đôi tay của anh rất đẹp và khéo léo, vậy mà nặn cái bánh thành hình thù trông vô cùng kỳ dị.
Mục Từ Túc bị đuổi ra khỏi nhà bếp, giờ đang ngồi trên sofa, trước mặt bỗng xuất hiện một tách trà, là Duẫn Ninh.
"Sau khi vụ án này kết thúc, anh Mục sẽ thường ở lại Yến Kinh không?" Không biết cậu ra đây từ lúc nào, trên tay cầm một dĩa hạt dưa.
"Ừm." Mục Từ Túc nhấp một miếng trà, cảm thấy trà ngon ngoài ý muốn, anh thuận tay nhét một miếng hạt dưa đã lột vỏ vào miệng Duẫn Ninh.
"Cần ăn nhiều lên." Mục Từ Túc quan sát toàn thân cậu "Quá gầy!"
Rõ ràng anh cũng gầy không kém gì, vậy mà còn đi lo cho người khác. Duẫn Ninh không biết làm sao, sau đó vốc một nắm hạt dưa bỏ vào tay Mục Từ Túc "Ăn dằn bụng trước, lát nữa cơm lên là vừa vặn."
Trước khi vào bếp hỗ trợ tiếp, Duẫn Ninh do dự nói với Mục Từ Túc "Anh Mục... Sau này anh có thể đến nhà em ăn cơm, trình nấu ăn của em không tệ đâu."
Cậu nhìn Mục Từ Túc là người sẽ không biết nấu cơm, hơn nữa ăn một mình sẽ rất buồn. Mục Từ Túc giúp anh em cậu rất nhiều, cậu không có gì để báo đáp, cũng chỉ có cái này.
Duẫn Ninh nói xong liền quay đầu chạy vào bếp, nhanh đến nỗi Mục Từ Túc ngồi trên sofa còn chưa kịp phản ứng lại.
"Anh của em ngượng đó." Không biết Duẫn Ngôn lại đây từ lúc nào, cậu bé vẫn chưa có thói quen tiếp xúc với người khác, lúc trước toàn ở một mình. Nhưng Mục Từ Túc là đặc biệt, trên người anh có mùi hương khiến người ta cảm thấy an tâm và muốn dựa vào, cho nên Duẫn Ngôn cũng không sợ, thậm chí còn muốn gần gũi anh.
"Vậy à?" Mục Từ Túc chia cho cậu nửa số hạt dưa rồi đi đến cửa phòng bếp nhìn vào, quả nhiên vành tai của Duẫn Ninh đỏ rực cả lên, làm anh không khỏi bật cười.
Một phút sau, trong phòng bếp truyền ra tiếng nói của mẹ Lục Tiêu "Ối! Tiểu Ninh, cái bánh này sắp bị cháu bóp nát rồi kìa!"
Mục Từ Túc im lặng một lát, cùng Duẫn Ngôn bốn mắt nhìn nhau, lần này hai người cười càng vui vẻ. Không chỉ bọn họ mà những người khác cũng vậy.
Mặc dù còn khó khăn nhưng mây đen che rợp bầu trời rốt cuộc bắt đầu tản ra.
Một bữa cơm xum vầy vui vẻ. Sau khi ăn xong, Mục Từ Túc đưa hai nhà còn lại đi khách sạn rồi quay về nhà Kiều Tây. Liên quan đến phiên tòa đợt sau, có một vài chi tiết anh cần nói rõ với Kiều Tây.
Đến lúc sắp xếp xong mọi việc thì đã gần mười giờ tối, Mục Từ Túc nhìn đồng hồ liền đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng trong lúc anh đang thu dọn tài liệu thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Mục Từ Túc cúi đầu nhìn dãy số lạ trên màn hình.
"A lô?" Mục Từ Túc nhận điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói không thể quen thuộc hơn.
"Túc Túc, em ra ban công đi."
Mục Từ Túc đi ra ban công nhìn xuống, đối diện với cái mặt tươi cười của Thời Cẩm.
"Túc Túc, anh tới đón em nè, em có nhớ anh không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống
Chương 14: Công Lý Muộn Màng
Chương 14: Công Lý Muộn Màng