Anh làm công tác viện trợ pháp luật nên tam quan của anh phải tuyệt đối chính nghĩa, phải có thái độ bình tĩnh và tự cường, phải có năng lực thấu hiểu và đồng cảm với nỗi đau của nạn nhân, và phải có đầy đủ mánh khóe thủ đoạn để đối đầu với những kẻ hại người.
Nhưng một người sống, cho dù có thể làm được điều trên nhưng liệu có thể đảm bảo giống Mục Từ Túc trăm phần trăm, không ăn không ngủ, làm việc suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không thiếu ngày nào?
Thậm chí anh còn không quan tâm đến tiền bạc, không màng danh lợi, ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng mặc kệ không để trong lòng, chỉ quan tâm đến việc có thể đòi lại công bằng cho nạn nhân hay không.
Sư huynh nhớ Mục Từ Túc có theo dõi tình hình sức khỏe của bản thân nhưng chỉ là vì để đảm bảo trạng thái tốt nhất trước khi ra hầu tòa. Ngay cả khi bị bệnh thì cũng đều là đột ngột phát bệnh sau khi phiên tòa kết thúc.
Một Mục Từ Túc như vậy có thể nói là sự tồn tại hoàn mỹ nhất mà mọi người hy vọng có được. Nhưng còn Mục Từ Túc thật sự thì sao?
Anh thật sự cam tâm tình nguyện biến thành như vậy?
Sư huynh nhớ lại cuộc tranh chấp lúc nãy giữa thầy và Phó Chiêu Hoa, lần này anh ta cẩn thận suy ngẫm từng câu từng chữ trong đó, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện trở nên có chút đáng sợ.
"Về chuyện nhà cửa của ba mẹ cậu ấy, rốt cuộc là làm thế nào lấy lại được?"
"Thầy của anh khởi kiện, đáng ra anh là học trò của ông ấy thì phải biết rõ chứ? Tại sao anh không hỏi anh ấy xem lúc đầu là làm thế nào để lấy được bằng chứng?"
"..." Bằng chứng, sư huynh lật đật lấy laptop trong cặp ra, trực tiếp sử dụng quyền hạn của mình đăng nhập vào mạng nội bộ.
Vụ án năm đó của Mục Từ Túc không phải cơ mật gì, tất cả mọi người nếu muốn biết thì có thể tra hỏi được. Tất nhiên là sư huynh có đủ quyền hạn để xem. Nhưng khi anh ta đọc kĩ nội dung trong phần miêu tả thì không khỏi rùng mình.
Bởi vì tất cả bằng chứng đều do một tay Mục Từ Túc mới mười mấy tuổi lấy được.
Nhưng một đứa trẻ mười mấy tuổi phải có bao nhiêu năng lực thì mới có thể lấy được tội chứng từ người lớn?
"Một cái chân." Phó Chiêu Hoa dứt khoát vạch trần bí mật ẩn sâu nhất của Mục Từ Túc.
"Thầy của anh đã cứu anh ấy tổng cộng hai lần. Một lần là anh ấy ngất xỉu ở trước cổng Trung tâm viện trợ pháp luật, sau đó thầy thuận tay mở ra con đường sáng, nói rằng vụ án của anh ấy có thể khởi kiện. Mà lúc đó ông ấy không nhận nuôi anh ấy mà chỉ nói anh hãy trở lại Trung tâm khi đã có đầy đủ bằng chứng. Nhưng lúc đó rõ ràng là anh ấy không có nhà để về nên mới phải tới đây."
"Lần thứ hai, anh ấy vì lấy được bằng chứng mà bị đánh gãy một cái chân, giữ chặt giấy tờ bất động sản nhảy xuống lầu để trốn thoát khỏi sự truy đuổi và uy hiếp của đám người muốn cướp nhà của anh. Khi đó thầy của anh xuất hiện, cứu anh ấy."
"Có phải rất giống cảnh thần tiên giáng trần cứu giúp chúng sinh không? Đáng tiếc vị thần tiên này luôn đợi đến khi anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng mới xuất hiện giúp đỡ."
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Phó Chiêu Hoa đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, trên đó có ghi tên của một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước.
"Lúc trước tôi đã nhiều lần khuyên anh ấy nên khi khám thử, nhưng anh ấy không chịu nghe tôi. Tôi nghĩ nếu anh đi gặp bác sĩ này thì có thể sẽ giải đáp tất cả nghi ngờ."
"Nhân tiện nhìn cho rõ xem thầy, thậm chí cả tôi và anh rốt cuộc đã làm gì anh ấy."
Sư huynh gật đầu một cách máy móc rồi cầm danh thiếp rời khỏi. Phó Chiêu Hoa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, sau đó trở mình nằm xuống.
Cậu biết bây giờ không phải là lúc thích hợp. Nhưng có những lời đã giấu quá lâu rồi nên không thể không nói ra, dù sao cũng phải thanh toán rõ ràng. Cho dù thế nào đi nữa, cậu tuyệt đối sẽ không để Mục Từ Túc dẫm vào vết xe đổ của đời trước.
Mục Từ Túc trở về phòng bệnh, thầy và sư huynh đều đã đi hết, còn Phó Chiêu Hoa thì quay lưng về phía cửa, trông có vẻ đã ngủ.
Mục Từ Túc đi tời sờ trán của cậu, muốn xem cậu có phát sốt vì vết thương không, nhưng bất ngờ bị giữ chặt tay.
"Sao rồi?"
"Sau này em sẽ chăm sóc anh thật tốt." Phó Chiêu Hoa nói một câu không đầu không đuôi, câu nói tiếp theo cũng không đầu không đuôi như vậy, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
"Trong lòng anh không thoải mái, đánh em, mắng em, không để ý em đều được hết. Chỉ là đừng chịu đựng như vậy nữa, nhìn anh như vậy, trong lòng em rất đau."
Mục Từ Túc khẽ sửng sốt, không hiểu tại sao lại nhớ đến bác gái đã nói chuyện phiếm với anh ở hành lang. Khi bác ấy nói về đám con bất hiếu của mình, có lẽ bác ấy không phải là không hận, nhưng ngẫm nghĩ lại thì đó cũng chỉ là những lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống, rồi cũng sẽ hòa tan trong tình cảm ruột thịt không thể chia lìa.
Tài sản thừa kế. Bốn chữ này nói ra thì dễ nhưng khi thật sự phải tuyên bố từ miệng mình thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu và xấu hổ. Nhưng dù vậy, bác ấy vẫn có thể nói ra, thậm chí còn không quan tâm mấy.
Dù sao cũng không thể thật sự đợi đến khi người chết rồi, xuống dưới Âm phủ hỏi xin Phán quan một cái cân, sau đó kêu tất cả con cháu của mình móc tim gan phèo phổi ra để cân đo đong đếm, sau đó dựa vào số ký để phân chia tài sản cho hợp lý được.
Có vẻ như bản thân vừa tưởng tượng ra một cảnh tượng khôi hài và hoang đường, Mục Từ Túc không khỏi phì cười.
Sau đó anh lại im lặng thêm một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi đầu kề sát bên tai Phó Chiêu Hoa và nói một câu ngang ngược "Anh thích chịu đựng như thế đấy, em khó chịu thì kệ em, có thể làm gì được anh?"
Phó Chiêu Hoa quay đầu lại, trợn to mắt không dám tin nhìn Mục Từ Túc.
Nhưng mà lần này trong mắt Mục Từ Túc tràn ngập ý cười, anh cúi đầu hôn phớt lên gò má của Phó Chiêu Hoa "Không quan trọng, anh nguyện ý."
Giống như bác gái kia đã nói, cuộc sống phải trải qua thăng trầm. Nếu anh thích Phó Chiêu Hoa thì tất nhiên sẽ trao ra tấm chân tình, như vậy cho dù phần ân tình này là chân thành hay có được từ sự tính toán của Phó Chiêu Hoa, thì cũng đều không quan trọng.
Chỉ cần Phó Chiêu Hoa cũng nguyện ý trao ra chân tình thì không cần phải rối rắm thêm chi nữa. Cuộc sống không dễ dàng, tha cho bản thân cũng chính là tha cho cậu ấy.
Ý cười trong mắt Mục Từ Túc càng thêm nồng nàn, cuối cùng anh vẫn là quay về với Mục Từ Túc dịu dàng hiền lành thích cưng chiều người yêu như lúc trước.
Phó Chiêu Hoa trố mắt nhìn, vươn tay ôm lấy Mục Từ Túc "Anh ơi..."
"Sao? Khóc nữa hả?" Mục Từ Túc cố ý chọc quê cậu.
Nhưng Phó Chiêu Hoa thế mà lại thẳng thắn gật đầu, sau đó cẩn thận hôn Mục Từ Túc "Anh ơi, em thích anh."
Mục Từ Túc cười đáp lại "Ừ, anh cũng vậy."
Theo lý, sau khi đôi bên bộc bạch tất cả và có một bên đang bị thương, với một người dịu dàng săn sóc như Mục Từ Túc thì tất nhiên sẽ phải chăm nom Phó Chiêu Hoa. Đáng tiếc trong tay anh còn vụ án chưa xử lý, vì thế sau khi xác định Phó Chiêu Hoa vẫn ổn thì lại chạy ra ngoài làm việc tiếp.
Dĩ nhiên là ban ngày làm việc, ban đêm vào bệnh viện thăm người.
Tiểu tiên sinh bị thương là chuyện lớn, hơn nữa với cái danh tiểu thiếu gia nhà họ Phó, người đến thăm cậu nối liền không dứt, hoa tươi được đưa tới có thể chất cao thành núi.
Mục Từ Túc vào cửa thì thấy Phó Chiêu Hoa đắp chăn che mặt giả ngủ để trốn người tới thăm bệnh.
"Ngủ rồi? Vậy anh ra ngoài trước." Mục Từ Túc ngứa ngáy muốn chọc tức cậu, sau đó bị kéo tay lại.
"Anh cố ý."
Mục Từ Túc ngồi ở đầu giường nhìn cậu cười, Phó Chiêu Hoa ngoan ngoãn ngồi dậy cầm lấy bình giữ nhiệt rót cho Mục Từ Túc một chén canh.
Mục Từ Túc nếm thử "Không ngon bằng em nấu."
"Chờ em khỏe lại sẽ nấu cho anh ăn."
Hai người trò chuyện một hồi, đề tài tự động quay về chuyện vụ án.
Những ngày qua có thể nói là Mục Từ Túc không có chút thu hoạch nào.
Anh chia ra đi thăm hỏi công ty gia công phần mềm của của tên nhà giàu mới nổi họ Lục kia, cũng đến xem khu nhà trọ của công nhân nhập cư. Nhưng đều nhận về kết quả giống như bên phía cảnh sát và sư huynh đã đưa ra, không có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Mạnh, cho thấy Dương Thiên Xương là nói mò.
Còn về vụ án của em vợ tài xế kia, Mục Từ Túc cũng đã điều tra sâu thêm nhưng tất cả đều được che đậy quá hoàn hảo không tỳ vết.
Nhưng đối với Mục Từ Túc, sự hoàn hảo này giống như đang khiêu chiến thách thức anh. Dù sao cách thức hãm hại y hệt nhau, người bị bệnh chết một cách khó hiểu, và cả bảng quảng cáo bất ngờ từ trên trời rớt xuống.
Thậm chí Mục Từ Túc có cảm giác rằng nếu không phải ngày đó Phó Chiêu Hoa xuất hiện kịp thời cứu anh, sợ rằng bây giờ anh không còn ngồi ở đây gặp bế tắc trong điều tra, mà là đã chết trong khi đi điều tra.
Hiển nhiên Phó Chiêu Hoa cũng có suy nghĩ giống như vậy. nhưng cậu còn suy nghĩ sâu sắc hơn Mục Từ Túc.
Cậu cảm thấy nhà họ Mạnh không có lí do gì để giết Mục Từ Túc. Ngày đó khi cậu đi cứu anh, bảng quảng cáo kia là rớt xuống dưới góc độ muốn mưu sát Mục Từ Túc.
Nhưng Mục Từ Túc là luật sư có tiếng trong giới, lại còn là viện trợ pháp luật. Có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh! Nếu không vì có lí do vô cùng quan trọng, nhà họ Mạnh hà tất gì phải bí quá hóa liều?
Trừ khi bọn họ có lí do buộc phải giết Mục Từ Túc, ví dụ như bọn họ sợ Mục Từ Túc sẽ phát hiện ra điều gì đó trong quá trình điều tra hoặc là anh đã lấy được cái gì quan trọng?
"Nhưng nếu bọn họ sợ anh điều tra ra được gì đó thì có khả năng cao là nhổ cỏ tận gốc. Đừng quên chuyện gia đình của người tài xế kia." Mục Từ Túc hiểu ý Phó Chiêu Hoa.
"Vậy cũng chỉ có thể là vì món đồ trong tay anh."
"Là gì vậy?"
"La Thiến, là con gái của người đàn ông gặp tai nạn trên công trường, cô bé nói cha của cô bé giấu trong nhà một món đồ, ngày hôm sau liền xảy ra tại nạn ngoài ý muốn. Cô bé đã đưa cho anh thứ này ở quán cơm."
Mục Từ Túc vừa nói vừa lấy ra gói thuốc lá cho Phó Chiêu Hoa xem.
"Em cảm thấy đây là gì?"
Phó Chiêu Hoa không nói gì, nếu Mục Từ Túc nảy ra nghi vấn thì chứng minh các biện pháp thông thường không thể tra ra được bất kỳ thông tin nào lưu lại trên gói thuốc.
"Còn mã vạch thì sao?"
"Không thấy có liên quan gì. Anh đã nhờ một người bạn ở bộ phận giám định kiểm tra qua, phía trên có rất nhiều dấu vân tay, nhưng thời gian đã quá lâu, hầu hết đều không thể xác định được."
"Em nói xem tại sao cha của La Thiến lại giấu cái này? Hơn nữa..." Mục Từ Túc chần chừ một lát.
"Hơn nữa gì anh?"
"Em có cảm thấy gói thuốc này hơi quen mắt không?" Thật ra khi Mục Từ Túc mới nhìn thấy vật này thì đã có cảm giác quen thuộc. Thế nhưng chỉ cần cố nắm bắt cảm giác quen thuộc này thì nó tự động tan thành mây khói.
Phó Chiêu Hoa nghe anh nói như vậy thì cũng chăm chú quan sát gói thuốc lá một hồi, nhưng vẫn không thấy quen thuộc gì cả.
"Loại thuốc lá này xưa lắm rồi, em chưa từng hút nên không thấy quen cũng bình thường." Mục Từ Túc cười nói. Tuổi tác của Phó Chiêu Hoa vốn còn nhỏ, đến khi cậu đủ tuổi có thể hút thì loại thuốc lá này đã ngừng sản xuất. Huống chi, cho dù Phó Chiêu Hoa nổi loạn sớm biết hút thuốc nhả khói thì cũng không có khả năng dùng loại thuốc lá bình dân này.
Khoan đã, Phó Chiêu Hoa không dùng? Ngừng sản xuất? Ba chữ này thoáng lóe lên trong đầu Mục Từ Túc. Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện, hãng thuốc lá này thật ra đã đột nhiên ngừng sản xuất sau khi cha của La Thiến xảy ra chuyện.
Lúc đó giải thích là do buôn bán ế ẩm. Nhưng Mục Từ Túc nhớ tài xế kia nói loại thuốc này khá nồng giúp tinh thần tỉnh táo, rất thích hợp cho các tài xế đi đường khuya.
Tại sao một hãng thuốc lá với giá cả bình dân và được ưa chuộng như vậy mà lại bị đóng cửa vì lí do buôn bán ế ẩm?
Trừ khi có điều gì đó kì lạ chắn ngang ở đây.
Một lúc lâu sau Phó Chiêu Hoa đột nhiên lên tiếng "Hình vẽ phía trên này có phải là một cái bình cổ không?"
"Cái gì?"
"Em đã từng thấy cái bình cổ này rồi, nó xuất hiện trong một buổi bán đấu giá ở nước M, lúc đó được mua với giá hơn bảy mươi triệu đô la Mỹ."
"Khoan đã, cái bình này được bán đấu giá ở nước M khi nào?"
"Tháng chín năm ngoái."
Ánh mắt của Mục Từ Túc bỗng chốc trở nên thâm thúy "Ba của La Thiến, chính là bị tai nạn ngoài ý muốn."
Thật giống như vụ án này đột nhiên xuất hiện bước ngoặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống
Chương 100
Chương 100