Ánh mắt Thanh Dương không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Tề, chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng quay cuồng, ở sâu trong nội tâm có một thanh âm gào thét thúc giục hắn: ăn hắn, ăn hắn!
Hắn càng áp chế loại xúc động này thì khí trong cơ thể càng nhộn nhạo, cảm giác khát khao xông thẳng từ đan điền lên đại não, bản năng kêu gào muốn ăn sạch khế ước giả trước mắt.
Lúc đầu Thanh Dương cho rằng đâylà do khối thân thể này nhận được ra năng lượng phong hồ, kẻ đã giết mẫu thân hắn nên chân khí trong cơ thể mới trở lên nhộn nhạo, ai ngờ đây căn bản không phải do thù giết mẫu thân mà là do thân thể này điên cuồng muốn đoạt đi năng lượng của phong hồ!
Lý trí cùng bản năng tranh chấp khiến thân thể Thanh Dương không ngừng phát run, trong chốc lát bản năng muốn hắn xông ra, trong chốc lát lý chí lại muốn liều mạng khắc chế chính mình.
Loại thống khổ này khiến hắn không tự giác mà phát ra tiếng gào thét đầy áp lực, móng vuốt gắt gao bám trụ vạt áo Dịch Trạch, sợ chính mình trong phút chốc không khống chế được mà chạy ra cắn Hoa Thiên Tề đã ở trạng thái hợp thể.
Dị thường của hắn lập tức bị Dịch Trạch phát hiện, ánh mắt tiểu nãi báo bỗng nhiên có lúc thất thần, có lúc chợt điên cuồng, lại chợt thống khổ, thân mình càng ngày càng run rẩy đến đáng ngờ. Dịch Trạch vội vàng ôm Thanh Dương khỏi lòng ngực phát hiện móng vuốt của tiểu báo tử trong chốc lát vươn ra trong chốc lát lùi về, đệm thịt thống khổ mà run rẩy, cái đuôi gian nan cuộn mình lại. Hắn đưa tay sờ sờ chóp mũi báo tử, lạnh toát giống 1 khối băng, tiểu báo tử thân thể vốn nóng hầm hập lúc này lại lạnh như băng giống thi thể mẫu thú của nó.
Dịch Trạch không tiếp tục quan sát cuộc thi của Hoa Thiên Tề nữa mà ôm nãi báo xoay người đi hướng về khoa y của đại học St.Tres. Hiện tại hắn đã biết tình huống này tiểu nãi báo không đơn giản như việc nó muốn đi nhà cầu hoặc là nó đói bụng nữa, tiểu báo tử đã sinh bệnh nặng phải lập tức chạy chữa. Đại học St.Tres có bác sĩ khế ước thú ưu tú nhất, hy vọng hôm nay bọn họ cũng thuộc ban giám khảo của cuộc thi này.
Bất tri bất giác nguồn năng lượng trong không gian giảm bớt đi rất nhiều, ánh mắt thống khổ của Thanh Dương trong nháy mắt trở nên trống rỗng, ngoắc ngoắc nhìn Dịch Trạch.
Dịch Trạch không chút ngần ngại phát ra dị năng, không để ý đến quy tắc cơ bản nhất khi dùng dị năng là không được để cho năng lượng phát tán nhiều ra khỏi cơ thể, năng lượng thường được sử dụng ở dạng hình cầu bởi đó là cách tốt nhất để bảo tồn năng lượng. Nhưng mà hiện tại thân thể Dịch Trạch tản mát ra năng lượng, Thanh Dương giống như ngửi được một cỗ khí tức thơm ngọt từ Dịch Trạch, liều mạng mà nhíc lại gần hắn, muốn ăn luôn hắn.
Lý trí đứt đoạn, đầu lưỡi hồng nhạt liếm quá cái mũi, trong lòng suy nghĩ nên bắt đầu cắn từ đâu?
Lúc này Dịch Trạch đã chạy đến khoa thú y khế ước thú trực tiếp vọt vào trường thi, đem nãi báo đặt ở trên bàn giám khảo lớn tiếng hỏi: "Ai là bác sĩ khế ước thú lợi hại nhất?"
Một lão nhân nghiêm túc đứng lên răn dạy Dịch Trạch: "Đây là trường thi, ngươi..."
Dịch Trạch căn bản không nghe người kia nói trực tiếp đem người xách lên: "Chạy nhanh xem hắn bị làm sao! Nếu không..."
Hắn cũng không nói nếu không thì làm sao, nhưng lão nhân vốn kiêu ngạo như vậy đã hoàn toàn bị kinh hách, ánh mắt Dịch Trạch nhìn hắn giống như muốn nói nếu ngươi ko chữa được thì lấy mạng bồi theo đi, lão nhân hoàn toàn tin tưởng, nếu như mình không đi cứu chữa cho đoàn trắng trắng kia, thì người trẻ tuổi này nhất định khiến lão sống không được an ổn.
Hắn run run rẩy rẩy đi kiểm tra tình huống cho khế ước thú, một bàn tay thon dài lại đoạt lại nãi báo ôm nãi báo vào lòng.
"Để ta xem." Một thanh niên mặc vạt áo dài nói.
Dịch Trạch dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người thanh niên ôn hòa kia, thanh niên không thèm để ý đến tầm mắt của hắn, tiếp tục ôn nhu nói: "Nếu ta trị không được nó, như vậy toàn hành tinh này có không quá 3 người có thể trị liệu."
"Hoa tiên sinh..." lão nhân cùng 5 vị giám khảo khác lo lắng nhìn thanh niên.
Thanh niên lắc đầu, mang theo nụ cười trấn an nói: "Ta dẫn bọn hắn đến phòng trị liệu, các ngươi tiếp tục cuộc thi, không cần chậm trễ những học sinh này."
Nói xong hắn ôm Thanh Dương đang liều mạng giãy dụa muốn nhào về phía Dịch Trạch ra khỏi trường thi, Dịch Trạch cũng lãnh mặt cùng hắn đi ra ngoài.
Vừa rồi Dịch Trạch có hành động như vậy là bởi vì hắn lo lắng về thân phận người này, hiện tại ngược lại đã biết người nọ là Hoa Sở, thúc thúc Hoa Thiên Tề, là nhà nghiên cứu số 1, số 2 về khế ước thú của toàn hành tinh.
Hoa Sở là 1 tinh anh điển hình, mười tám tuổi xác định dị năng không thể thức tỉnh, dứt khoát tuyên bố đối với ký giả công khai bản thân muốn thoát ly khỏi Hoa gia, không cần thừa kế bất kỳ tài sản nào từ Hoa gia. Sau đó hắn lẻ loi một mình đi đến hành tinh khế ước thú, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đi chọn khế ước thú,
ai biết hắn cứ như vậy vừa đi là mười năm không trở về, lúc trở về không mang theo bất kỳ khế ước thú nào, lại mang về một quyển 《thăm dò tập tính khế ước thú 》, một thư thành danh. Sau đó hắn lại đem các đoạn phim ngắn hắn đã quay về khế ước thú tặng cho đài truyền hình, vì thế liền có kỳ đầu tiên của《thế giới khế ước thú》.
3 kỳ đầu tiên của《thế giới khế ước thú》toàn bộ là miễn phí đã gây oanh động hành tinh, nhưng sau đó đài truyền hình nhận ra bộ phim phóng sự này có tiềm năng lớn, muốn tìm Hoa Sở chấp nhận giá cao để thu mua thì Hoa Sở lại không bán cũng không tặng nữa.
Cuối cùng, hắn chiếm được 5% cổ phần công ty giải trí này, thậm chí còn được cung cấp tinh hạm quân sự loại nhỏ để hắn tùy thời tự do đi đến các tinh hệ kế ước thú nghiên cứu.
Tiếp sau đó, hắn trở thành giáo sư giảng dạy trên danh nghĩa của đại học St.Tres, tại trường có được phòng trị liệu chuyên biệt cho khế ước thú, cùng với vô số người ngưỡng mộ.
Toàn hành tinh lượng dị năng giả thức tỉnh chiếm không quá 10%, mà khế ước giả lại đạt tới 30%! Bởi vì khế ước thú có thể có năng lực dùng trong chiến đấu, cũng có năng lực có thể ứng dụng trong các ngành các nghề, cho nên khế ước giả là lực lượng chủ yếu của các hành tinh.
Nói cách khác, toàn hành tinh ít nhất có 30% người muốn làm quen với Hoa Sở, Hoa Sở nếu muốn tham gia vào hàng ngũ chính quyền thực dễ dàng. Mười mấy năm trước hắn bất quá chỉ là 1 kẻ không thể thức tỉnh dị năng của Hoa gia, hiện tại thực lực của hắn có thể sánh cùng Hoa gia!
Hoa Sở có thể nói là kỳ tích, sau khi hắn rời khỏi Hoa gia, hắn thậm chí còn từ bỏ cái tên Hoa Văn của mình đổi sang tên Hoa Sở.
Hắn là sỉ nhục của Hoa gia cũng là kiêu ngạo của Hoa gia. Nhưng vô luận Hoa gia muốn Hoa Sở trở về như thế nào hắn đều không chấp nhận. Điều này khiến cho rất nhiều tạp chí bát quái điên cuồng muốn điều tra chân tướng vì sao năm đó Hoa Sở thoát ly khỏi Hoa gia, nhưng dùng đủ mọi cách mà không tìm được manh mối.
Bất quá Dịch Trạch cũng không có chút hứng thú với truyền kỳ của Hoa Sở, hắn chỉ quan tâm đến 1 điều, Hoa Sở có thể hay không thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nãi báo.
Đối với Hoa Sở việc gì đáng làm thì vẫn phải làm, là 1 nhà nghiên cứu khế ước thú, hắn năm nay mới hơn bốn mươi tuổi mà đã trở thành nhà nghiên cứu khế ước thú hơn 20 năm ( hiện nay tuổi thọ con người đều trên 200 tuổi, bốn mươi tuổi, tương đương hiện tại khoảng hai mươi tuổi cho nên mới nói hắn thực trẻ), có thể nói, trong tâm hắn, nhân loại còn không trọng yếu bằng khế ước thú.
Nếu Hoa Sở không có cách nào, như vậy chỉ sợ thật sự không còn ai có thể cứu tiểu nãi báo.
Trên đường đến phòng trị liệu, Thanh Dương không ngừng giãy dụa, đi phía sau Hoa Sở chính là Dịch Trạch – cả người tản ra khí tức thơm ngọt như bánh. Vì muốn thoát khỏi Hoa Sở, hắn đã dùng toàn bộ lực lượng của mình, thậm chí dù trong cơ thể không còn nhiều chân nguyên bản mạng hắn cũng điều động đi ra, vậy mà lại vô pháp tránh khỏi vòng tay Hoa Sở phảng phất nặng như kìm sắt.
Vào phòng trị liệu, Hoa Sở đặt Thanh Dương lên giường, sờ sờ mũi hắn, bụng, cái đuôi, cuối cùng là móng vuốt. Vào lúc đụng tới móng vuốt, trong nháy mắt đó Thanh Dương đánh mất lý trí vươn ra lợi trảo hung hăng trảo vào cánh tay phải của Hoa Sở một phen, sau đó...
"Rống ~~ ngao ~~ miêu ~~" tiểu nãi báo thống khổ lui móng vuốt, tại giường bệnh không ngừng lăn lộn. Dịch Trạch vừa nhìn thấy, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Hắn tức giận nhìn về phía Hoa Sở, Hoa Sở thản nhiên liếc mắt một cái, vén ống tay áo bên phải ra, lộ ra một cánh tay giả.
Hắn bình thản nói: "Bị khế ước thú đang đói khát ăn mất, lại chữa trị trễ nên miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn tới hoại tử, vô pháp tái sinh. Ta lại không muốn tái tạo 1 bàn tay mới, liền dùng cánh tay máy này."
Hắn nói thoải mái, nhưng Dịch Trạch hiểu, Hoa Sở chính là đã hiểu cánh tay kia không thể tái tạo nên mới cùng cánh tay máy. Như vậy, kế ước thú đã ăn cánh tay hắn, đối với Hoa Sở mà nói nhất định rất quan trọng. Dịch Trạch biểu tình vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng hắn đã hiểu, hiểu vì sao Hoa Sở lại lãnh đạm với Hoa gia như vậy, cũng hiểu vì sao người kia lại coi khế ước thú như thân nhân của mình. Giống như chính bản thân mình đem tiểu nãi báo trở thành người 1 nhà, Hoa Sở cũng vậy mà thôi.
Chính bởi phần tình cảm này mà Hoa Sở mới có thể bỏ lại cái vị trí giám khảo để đi giúp Thanh Dương trị liệu, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều thấu hiểu được tâm trạng hiện giờ của Dịch Trạch. Trong mắt Hoa Sở khế ước thú không phải là công cụ của nhân loại, mà đó là những bằng hữu chân chính của hắn là người 1 nhà của hắn.
Hắn ôn nhu vuốt ve móng vuốt Thanh Dương, cẩn thận bôi thuốc lên, miệng vết thương trên móng vuốt khép lại nhanh chóng, chỉ khoảng 3 ngày là Thanh Dương có thể khỏe mạnh bình thường.
Đau đớn giúp Thanh Dương khôi phục lại chút lý trí, biết người trước mắt này đang giúp hắn chữa trị, ánh mắt tròn tròn đậm chờ mong nhìn Hoa Sở, lại không dám nhìn sang Dịch Trạch. Hắn sợ, sợ chính mình lại muốn ăn hắn.
Dịch Trạch nhìn ánh mắt tiểu nãi báo chăm chú đặt trên người kia mà có chút khó chịu, lại thực cảm tạ Hoa Sở đã giúp mình, nội tâm hắn thực mâu thuẫn. Hắn đứng sau lưng Hoa Sở nhìn chằm chằm vào tiểu nãi báo kẻ không thèm liếc mắt nhìn hắn 1 chút - tràn ngập áp lực nha T^T.
Hoa Sở lại không thèm để ý chút nào đến người phía sau, sau khi làm một loạt các kiểm tra sau hắn có chút kinh ngạc mà nói: "Bởi vì... Đói khát mà lý trí rối loạn, không kiểm soát được hành vi của mình?"
"Buổi sáng nó mới ăn cơm, " Dịch Trạch chống lại tầm mắt hoài nghi của Hoa Sở mà giải thích, lại bổ sung một câu, "Nhưng mấy ngày nay nó ăn ít hơn mọi khi."
Mấy ngày nay trong lòng Thanh Dương có mê chướng, làm sao có thể ăn nhiều. Nhưng Thanh Dương tự biết đây cũng không phải nguyên nhân thực sự, nhưng mà hắn không thể nói nên không ai có thể biết cả.
Hoa Sở nghĩ nghĩ, từ trong kho chứa chân không lấy ra một ít thức ăn cho kế ước thú còn nhỏ đặt bên người Thanh Dương. Bởi vì kho chứa chân không có tác dụng giữ nhiệt nên thức ăn vẫn còn rất nóng hổi.
Thanh Dương chậm rãi đứng lên, quờ móng vuốt kéo thức ăn về phía mình. Rõ ràng là thức ăn thơm ngào ngạt ngon hơn gấp trăm lần so với thức ăn do người máy gia dụng nhà nhà Dịch Trạch làm, cũng thích hợp ấu thú dùng nhưng Thanh Dương lại cảm thấy miệng đầy mùi tanh, căn bản không thể nuốt xuống.
Hắn cố gắng ép bản thân mình phải nuốt xuống, dạ dày phút chốc nhộn nhạo lại làm hắn nôn ra khiến bao công sức nãy giờ đều xuống sông xuống biển.
Dịch Trạch gấp đến độ ánh mắt đều bốc hỏa, Hoa Sở nhăn mày, sờ sờ bộ lông thuần trắng của Thanh Dương, sờ soạng trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, từ trong tủ quần áo lấy ra một dụng cụ đặt lên cái bụng nhỏ của Thanh Dương, 1 ánh hồng quang lóe lên, dụng cụ phát ra tiếng cảnh báo mãnh liệt: "Cảnh báo, năng lượng quá thấp. Cảnh báo, năng lượng quá thấp."
Hoa Sở hít một hơi, nghiêm túc nói với Dịch Trạch: "Ta nghĩ ta đã biết nguyên nhân."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Tế Tu Yêu
Chương 13: Hoa Sở
Chương 13: Hoa Sở