DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Tế Tu Yêu
Chương 22: Chờ Mong

Dịch Trạch cũng không ở lại đây lâu, hắn không có hứng thú lớn với những việc phát sinh ở đây. Đối với hắn mà nói ái tình phải giống như cha mẹ hắn đến chết không rời.

Hắn đã gặp quá nhiều thủ hạ của hồng hồ tử, bọn họ đều là những kẻ ham hưởng lạc, bất chấp thân thể mưu cầu ích lợi, một giây trước còn thề non hẹn biển mà ngay lập tức có thể trở mặt thành thù, ái tình trong mắt những người này bất quá chỉ là lợi thế là công cụ mà thôi. Mặc dù như vậy Dịch Trạch vẫn tin tưởng ái tình giống như cha mẹ hắn tồn tại, cho nên mấy năm nay, hắn chưa bao giờ dùng thân thể của chính mình làm bất cứ loại giao dịch nào, dù như vậy khiến cuộc sống của hắn trở nên vất vả hơn rất nhiều nhưng hắn không muốn mình trở nên càng sa đọa.

Thời niên thiếu Dịch Trạch cũng không lãnh khốc tuấn lãng như bây giờ mà lúc đó hắn còn mang theo vẻ mềm mại cùng xinh đẹp của 1 thiếu niên mười mấy tuổi, cho dù thái độ vẫn lạnh lùng như vậy thì vẫn còn không ít kẻ thích hắn. Dịch Trạch cũng bởi những người này mà ăn không ít đau khổ, nhưng vô luận người khác khuyên thế nào,khuyên hắn nên thỏa hiệp sẽ sống thoải mái hơn, hắn đều cương quyết không đồng ý. Hồng hồ tử cũng bởi vì hắn kiên quyết cự tuyệt mà hung hăng giáo huấn hắn, thậm chí còn định cưỡng ép, nhưng cuối cùng dưới sự quyết tuyệt của Dịch Trạch mà buông tha.

Ta đã sai khi nghĩ đứa con nuôi lang sói của mình là 1 sủng vật trunh thành. Nhìn Dịch Trạch lạnh lùng đứng trước 1 biển lửa, hồng hồ tử đã nói như vậy trước khi chết. Khuôn mặt anh tuấn của Dịch Trạch dưới ánh lửa bập bùng có chút hoảng hốt, không hiểu hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì, là hận là oán hay là hối hận.

Hồng hồ tử nhặt hắn về, dưỡng dục hắn, cũng hủy diệt phần tốt đẹp nhất trong lòng hắn. Khiến hắn nhận ra thế giới này tối tăm u ám đến mức nào, đem những điều hạnh phúc hắn từng rất tin tưởng giẫm đạp giày xéo dưới chân, hủy diệt phần thiện lương cùng hy vọng trong hắn, dạy hắn cách ra tay tàn nhẫn vô tình, cũng dạy cho hắn biết làm như thế nào mới có thể sinh tồn trên thế giới này.

Dịch Trạch rất biết ơn người này, không có hồng hồ tử hắn căn bản không thể thoát khỏi sự đuổi bắt của liên minh, cũng căn bản vô pháp có được năng lực hiện tại, nhưng hắn cũng hận người này. Bởi vì tình cảm quá mức phức tạp, hắn liền đem toàn bộ tình cảm gạt bỏ, không yêu cũng không hận.

Hồng hồ tử nghĩ Dịch Trạch đã hủy diệt tất cả cơ nghiệp mà hắn vất vả tạo dựng lên, nhưng kỳ thật không phải vậy, Dịch Trạch nhận thấy nguy cơ tiềm ẩn sắp đổ dồn lên Hồng hồ tử nhưng hắn không nói rõ ra chỉ mịt mờ ám chỉ cho hồng hồ tử, rất tiếc đến phút cuối cùng hồng hồ tử vẫn không nhận ra.

Năm mười lăm tuổi hắn lấy tên giả là Dịch Trạch, làm 1 giấy căn cước giả, cùng vô số bí mật trở lại liên minh. Mang theo nhiều đồ vật bí mật như vậy, Dịch Trạch chỉ có thể che dấu tình cảm mà tiếp tục sống, hắn không có nhiều tinh lực đi lo những việc kia.

Che dấu lâu như vậy, hắn cõ lẽ cũng đã quên mình cất giấu những đồ vật kia ở đâu, tìm không thấy. Dịch Trạch cảm thấy chính mình một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến thành một người lãnh huyết vô tình, lúc này, tiểu nãi báo xuất hiện.

Đó là một liệt báo nhỏ yếu giống như hắn năm đó, ở trong gió rét run rẩy. Nhặt nó lên, cũng giống như năm đó có người nhặt hắn. Tối trọng yếu là nãi báo này sẽ không có bất luận uy hiếp gì đối với hắn, cả thế giới này ruốt cuộc cũng xuất hiện 1 vật sống sẽ không phản bội hắn, sẽ không thương tổn hắn, cho dù hắn nhịn không được mà đem bí mật nói cho nó biết, hắn cũng không cần phải lo lắng nó sẽ tiết lộ ra ngoài. Hắn có thể không kiêng nể gì mà đối xử tốt với nãi báo, đem loại tình cảm mình đã mất đi tìm lại trở về.

Dịch Trạch cũng không hy vọng mình trở thành một kẻ lãnh huyết vô tình, mẫu thân hắn trong lúc đem hắn bỏ khoang thuyền cứu sinh đã từng nói, cho dù con quên chúng ta, ta cũng không hy vọng con trở thành một người bị cừu hận trói buộc, bởi vì con xứng đáng có được hạnh phúc.

Vì muốn tìm lại phân ôn nhu kia hắn lợi dụng nãi báo, nghĩ muốn chứng minh chính mình không phải kẻ vô tình, nghĩ muốn biết mình còn hay không còn có ôn nhu. Cho nên hắn tận lực mà đối xử tốt với nãi báo, kỳ thật, chỉ là vì muốn lừa gạt chính mình.

Dịch Trạch tự nói với mình nãi báo là người nhà của hắn, hắn sẽ đối xử thật tốt với nãi báo, hắn thích nãi báo. Nhưng thực tế chỉ vào lúc hắn thấy nãi báo đau đớn nhưng vẫn lựa chọn cắn nát móng vuốt của nó chứ không chịu làm tổn thương hắn, hắn mới biết nãi báo trung thành với mình. Thậm chí lúc nãi báo không chịu nói cho hắn biết vì sao sóng điện não của nó lại gần giống con người thì Dịch Trạch cũng cảm thấy rất bất mãn, chính là hắn không có biểu hiện ra ngoài mà thôi. Việc hắn làm tốt nhất, cũng không có việc gì bằng việc này.

Nhưng nói dối nhiều cũng sẽ có 1 ngày lời nói dối ấy biến thành sự thật, tại lúc biết tiểu nãi báo đã vĩnh viễn rời khỏi hắn, Dịch Trạch mới hiểu được, nguyên lai, hắn sớm đã đem lời nói dối biến thành sự thật, nguyên lai, hắn đã sớm coi nãi báo là thân nhân của mình

Chính là, đã chậm.

Dịch Trạch vuốt ve ngực, cảm giác không hề đau đớn. Nhưng hắn biết, nơi đó có một chỗ đã thành vết sẹo không thế chữa trị.

Lúc hắn nhìn thấy chữ "Trạch" kia trong lòng hắn lại xuất hiện 1 tia ấm áp?

Chắc bởi do đó là tên hắn đi.

Họ là giả, nhưng tên là thật. Cha mẹ đặt cho hắn cái tên này chính là mang ý nghĩa như vậy đi? Trơn bóng vạn vật.

Bọn họ hy vọng hắn trở thành người như vậy, hắn lại hoàn toàn làm trái ước nguyện ban đầu của họ. Trừ bỏ còn sống, hắn cái gì cũng không làm được.

Không để ý đến lời gọi của Hoa Thiên Tề, Dịch Trạch bước nhanh về khu tân sinh viên, đem cái chữ "Trạch" cùng 1 phân cảm động kia chèn ép xuống, còn có...

Còn có thiếu niên mãnh liệt hấp dẫn tầm mắt hắn —— Thanh Dương.

Chính là Dịch Trạch, đã đem người đó bỏ lại phía sau, sẽ không để người đó ghi tạc trong lòng.



Thanh Dương mới chỉ tốt nghiệp chương trình tiểu học ở đây nên hắn cũng không tự tin mà đi thi đại học St.Tres. Vì muốn có thêm cơ hội nên hắn cũng đăng ký cả vào khoa âm nhạc, vốn là định đánh đàn tranh gì đó nhưng cuối cùng giám khảo năm nay lại thích mấy nhạc khí phương tây, nên cuối cùng hắn chỉ đậu vào khoa thư pháp.

Quản lý của đại học St.Tres đều lấy hình thức quản bên quân đội làm mẫu, nhưng riêng ban nghệ thuật thì không áp dụng hình thức như vậy, bởi vì cho dù là hội họa, thư pháp, âm nhạc hay điêu khắc cũng không thể sống quá cứng nhắc được. Cuối cùng bọn họ còn tương đối tự do, trường học cũng không bắt họ mặc quân phục cho nên có rất ít sinh viên ban nghệ thuật mặc quân phục khi đến lớp học.

Còn Thanh Dương là trường hợp đặc biệt rồi, hắn vốn không có yêu cầu cao với quần áo này nọ, lúc ở quân cục Hứa Chí Viễn chuẩn bị cho hắn 2 bộ quần áo vừa không vừa người lại thực quái dị nên khi trường học phát cho hắn 2 bộ quân phục, hắn phi thường vui vẻ mà xuyên vào 1 thân quân trang màu xanh nước biển.

Màu xanh lam của bầu trời cùng mặt biển, là màu sắc đẹp nhất trải dài hầu hết tinh cầu,đồng phục của sinh viên ban nghệ thuật đại học St.Tres chính là quân trang mang màu này. Loại đồng phục này, ai mặc vào đều sẽ thêm rạng rỡ vài phần, nhưng không ai ăn mặc nó phù hợp như Thanh Dương, giống như quần áo chính là vì hắn mà được thiết kế.

Dáng người hoàn mỹ, cơ thể thẳng tắp đến hai chân thon dài, áo sơmi bên người làm nổi bật lên thắt lưng mê người của hắn, cổ áo cao phô bày cái cổ duyên dáng nhưng lại che lại xương quai xanh tinh xảo khiến người ta phun trào. Quân trang màu xanh lam tôn lên làn da trắng nõn của hắn, màu mắt đen giống như bầu trời đêm thâm thúy, khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của người này. Vốn là 1 bộ quần áo gợi cảm giác cấm dục mà khi hắn mặc vào lại xuất hiện 1 tia mị hoặc

Thanh Dương mặc bộ quần áo này đi dạo 1 vòng thăm thú trường khiên vô số nam nữ học sinh nhìn rớt cả tròng mắt.

Vì thế trong lúc Thanh Dương không biết gì thì cái tên Thanh Dương hệ thư pháp đã được tuyên truyền rộng rãi cho toàn trường biết, thậm chí còn có người đem Thanh Dương, Dịch Trạch, Hoa Thiên Vũ, Trình Khải Á, 4 đại soái ca khí chất nhất năm nay ra để bình chọn. Bất quá cuối cùng bởi vì có rất nhiều sinh viên tỏ vẻ những người này mỗi người mỗi vẻ nếu muốn phân ra cao thấp thì thật sự rất khinh nhờn mỹ nam a.

Còn cái tên của Thanh Dương sau khi khai giảng vài ngày thì tất cả tân sinh khoa cơ giáp đều đã biết, thậm chí rất nhiều người còn chuẩn bị kỹ càng xoa tay chờ đợi ngày cộng khóa đến. Thiên a! Hệ Cơ giáp học chung với hệ nghệ thuật, đây quả thực chính là phúc lợi, đại phúc lợi! Nhất định là bởi vì các lão sư của đại họcSt.Tres biết bọn họ là người nối nghiệp các chiến sĩ cơ giáp của liên minh trong tương lai nên trước tiên mới đặt quả táo ngọt này cho họ a!

Kỳ thật hệ cơ giáp cũng là có nữ sinh, nhưng những nữ sinh đó thậm chí có người còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn cả nam sinh. Bọn họ cũng không muốn có 1 bạn đời giống dã nam nhân giống họ đâu. Mà chủ yếu thì những nữ sinh đó càng thưởng thức những nam sinh có dáng vẻ thư sinh hơn, tương lai kết hôn hắn chủ nội nàng chủ ngoại, hắn lo việc nhà còn nàng kiếm tiền nuôi gia đình, hắn hiền lành ấm áp còn nàng oai hùng, hắn thủ gia còn nàng thủ quốc, này thật sự là hoàn mỹ nha! Cho nên đối với việc cộng khóa này các nữ sinh còn chờ mong hơn cả các nam sinh!

Đồng dạng chờ mong cộng khóa còn có Thanh Dương, đây là cơ hội duy nhất để hắn gặp được Dịch Trạch! Hắn nhất định phải nhìn thấy Dịch Trạch!

Thanh Dương muốn đến gặp Dịch Trạch, muốn xuất hiện ràng buộc cùng người này một lần nữa, nhưng điều này cũng không chứng tỏ hắn muốn nói cho Dịch Trạch biết hắn là kẻ tu yêu. Vô luận là trong thế giới nào, thời đại nào, con người đều hết sức e sợ đối với kẻ tu yêu, sau khi Thanh Dương tu thành hình người cũng đã nghiên cứu qua về cái nhìn của người hiện tại, nhưng kết quả là hiện nay bọn họ vẫn vô pháp tiếp thu được chuyện này.

Không một kẻ tu yêu nào dám tiết lộ thân phận, thông qua rất nhiều truyện truyền kỳ nói cho Thanh Dương biết, cho dù quan hệ thân mật như thế nào thì người ta cũng rất khó tiếp thu thân phận yêu tu. Cho dù là thân mật như thế chả phải Hứa tiên khi biết được thân phận của bạch xà cũng hoảng sợ đó thôi. Dịch Trạch nhất định sẽ không hoảng sợ, nhưng Dịch Trạch sẽ làm như thế nào? Hắn không dám đánh cược.

Thanh Dương tín nhiệm Dịch Trạch, ỷ lại vào Dịch Trạch, hắn không muốn mình cùng Dịch Trạch thành 2 người lạ, nhưng lại càng không muốn Dịch Trạch dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn hắn. Hắn không định khiến Dịch Trạch nhớ tới quá khứ của bọn họ, mà là muốn mình mang 1 thân phận khác 1 lần nữa bước vào cuộc sống của Dịch Trạch. Cũng bởi vì như thế, khi lên mạng không lựa chọn tính danh Số 0 mà Dịch Trạch biết, cũng không có lộ ra bất kì tin tức nào có quan tới báo tử.

Không dám nói, không thể nói, mà không phải không nghĩ muốn nói.



Buổi sáng sớm Hoa Thiên Tề đã thay đổi bảy tám kiểu quần áo, trước mặt bạn cùng phòng đổi tới đổi lui: "Thế nào thế nào?"

Kiều Chính Nghiêm nhìn hồi lâu mới nói: "Ta cảm thấy bộ đồ vừa rồi ngươi mặc đẹp hơn, các ngươi cảm thấy thế nào?"

Cao Kỳ lắc đầu: "Có chú u ám, ta cảm thấy ngươi mặc bộ này sẽ có khí chất dương quang sán lạng hơn."

Ba người thay đổi quần áo nửa ngày, rốt cục lựa chọn được bộ đồ có khí chất nhất, đứng trước mặt Dịch Trạch chờ đợi lời bình.

Dịch Trạch buông quyển sách trên tay xuống, xuất ra một quyển điều lệ, nhấn 1 cái, trên không trung xuất hiện quang bình thật lớn, mặt trên viết ——

Trong lúc học tập, huấn luyện quy định các sinh viên thống nhất mặc đồng phục.

Đọc truyện chữ Full