DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Tế Tu Yêu
Chương 24: Tự Mộng

Thanh Dương nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong lòng luôn nghĩ về Dịch Trạch.

Rất nhiều người nhiệt tâm trên diễn đàn đã giải đáp nghi vấn cho hắn, Dịch Trạch là một người luyến thú nghiện. Nhưng luyến thú nghiện rốt cuộc là có ý gì? Hắn lại nhờ đến vạn độ huynh tìm không ít tư liệu, sau khi xem xong thì trợn tròn mắt.

Vạn độ là một trí năng có tác dụng tìm kiếm, chỉ cần ngươi không cần tìm hiểu nội dung cơ mật của quốc gia, không tìm kiếm những thứ vô đạo đức, chỉ cần vạn độ xác nhận sóng tinh thần của ngươi ổn định có thể thừa nhận nội dung kiến thức này thì vạn độ nhất định sẽ tìm kiếm đầy đủ kiến thức cho ngươi.

Tại thời đại phát triển như hiện nay, chúng ta đã trải quasinh hoạt xã hội nguyên thuỷ ăn tươi nuốt sống, trải qua xã hội phong kiến lễ giáo,từ sờ sờ tay cũng không cho phép, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy biến thành tự do luyến ái, lại từ kỳ thị đồng tính yêu nhau phát triển thành ái tình có thể vượt qua hết thảy mọi thời đại, nên chút tin tức này không bị cấm lưu hành.

Về phương diện giáo dục, vạn độ cùng hệ thống sẽ căn cứ vào tuổi cùng lực thừa nhận của người sử dụng, từng bước truyền phát một ít nội dung, có một số việc đến thời điểm cần biết thì phải biết. Cho nên vạn độ sẽ căn cứ tình huống thực tế người sử dụng để cung cấp tin tức.

Kiếp trước Thanh Dương đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đạo tâm vững chắc mà tinh thần lực cũng đủ cường hãn nên Vạn độ tại xác định tinh thần của Thanh Dương đủ khả năng thừa nhận lượng kiến thức này.

Trải qua một loạt phân tích nghiêm cẩn, vạn độ cung cấp cho Thanh Dương một ít tư liệu thích hợp có chiều sâu về luyến thú nghiện—— tỷ như một ít hình ảnh XXOO, còn video vạn độ là khẳng định là không dám cung cấp rồi.

Cho dù đó chỉ là 1 ít hình ảnh mơ hồ thì Thanh Dương là người có bề ngoài phong lưu nội tâm cực độ bảo thủ cũng phải triệt để kinh ngạc, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đã đem yêu đan mới tu thành không lâu phun ra, tinh thần bị hao tổn cực đại. Hệ thống phát ra cảnh báo mãnh liệt cũng đem người tự động logout khỏi internet, vạn độ cũng vì sai lầm của mình mà thiếu chút nữa suy sụp tự kỷ, cũng may kỹ thuật nhân viên đúng lúc phát hiện nên kịp thời điều chỉnh.

Thanh Dương cứ như vậy ngốc lăng lăng mà nằm ở trên giường, thậm chí còn quên đi đến buổi học thư pháp buổi chiều, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng nhu hòa vẩy vào trên giường hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Kỳ thật, hắn cũng không phải thiếu niên vô tri, cho dù không có chân chính tiếp xúc quá, nhưng mùa xuân vừa đến cầm thú đều cọ đến cọ đi kỵ đến kỵ đi khắp núi, loại chuyện này hắn hiểu. Huống chi đạo gia cũng không kiêng kị song tu, hoàng đế nội kinh tố / nữ / tâm / kinh cái gì hắn cũng từng xem qua. Cũng biết xem sách cùng chân chính tiếp xúc đó là hai chuyện khác nhau, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy lại có khẩu vị nặng như vậy thật khiến người ta khó có thể tiếp thu.

Bất quá Thanh Dương cũng coi như từng nghe qua chuyện nay, rất nhiều yêu tu tư phàm chạy xuống núi câu kết làm bậy với con người, nổi danh nhất chính là cái kia cái gì cái gì tố trinh, còn có cài gì Văn Khúc chuyển thế hài tử. Như vậy tưởng tượng 1 chút Thanh Dương ngược lại có chút hiểu rõ, chính là có thể lý giải, nhưng mà khó tiếp thu thì vẫn khó tiếp thu a.

Điều khiến hắn vô pháp tiếp thu nhất chính là ở thế giới này người duy nhất cho hắn ấm áp dĩ nhiên lại dùng ánh mắt này mà nhìn hắn.

Thanh Dương sờ sờ tiểu mông chính mình không tự chủ được mà run rẩy.

Dịch Trạch, Dịch Trạch, Dịch Trạch.

Trong lúc ngủ mơ cả tâm trí hắn tràn đầy hình ảnh về người kia,ánh mắt Dịch Trạch ôn nhu, bàn tay to của Dịch Trạch thật ấm áp, Dịch Trạch nhếch khóe môi...

Thanh Dương mãnh liệt ngồi dậy, một ít cảnh tượng vẫn bị hắn xem nhẹ lúc này hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.

Dịch Trạch, hắn, chưa từng dùng ánh mắt xấu xa như vậy để nhìn mình, Dịch Trạch cho tới bây giờ đều dung túng cùng sủng nịch hắn.

Có một số việc, phải tự mình đi xác nhận.

Thanh Dương nắm chặt tay quyết định, đoàn đoàn thân mình, một tiểu nãi báo màu trắng xuất hiện ở trên giường.

Cho tới nay, Thanh Dương không phải không định biến thành bộ dáng này tìm đến Dịch Trạch, hắn cũng biết mọi người ít khi cảnh giác với tiểu động vật. Nhưng lúc hóa hình yêu đan của hắn khuyết thiếu không đầy đủ, lúc đấy trực tiếp hóa thành hình người thành công là may mắn vô cùng lớn, nếu tùy tiện khôi phục nguyên hình, lần thứ hai biến hóa hắn sợ xảy ra sai lầm.

Thanh Dương vốn là người, có thể khôi phục hình người là nguyện vọng lớn nhất của hắn, nên hắn có chút không nguyện ý biến trở về bộ dáng báo tử, cho nên trong lúc yêu đan chưa được tu bổ hắn không dám biến thành báo tử.

Bất quá lúc này này đó đều không trọng yếu, việc cấp bách là Dịch Trạch. Thanh Dương là người tu chân, thời gian với hắn rất dài, đối với hắn mà nói thời gian bất quá chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng cũng chính bởi vì thời gian của người tu chân rất dài Thanh Dương lại càng hiểu rõ thời gian đối người thường quan trọng thế nào.

Còn nhớ rõ khi hắn mới bế quan, chỉ là 1 cái chớp mắt, lúc trở ra tiểu sư đệ mới sáu tuổi đã biến thành 1 thanh niên cường tráng. Càng nhớ rõ lúc hắn mới ngộ đạo, chỉ là một cái chớp mắt, tái quay đầu tiểu sư đệ Thanh Đới đã không còn ở thế giới này, bị cuốn vào một thế giới khác.

Thế sự vô thường, có một số việc, một khi đã nghĩ đến là phải đi làm ngay, tuyệt đối không thể có nửa điểm do dự.

Vô pháp biến trở về hình người thì chỉ cần tiếp tục tu luyện liền hảo, nhưng Dịch Trạch, có khả năng đợi đến khi hắn tu bổ xong yêu đan thì Dịch Trạch đã biến mất rồi.

Thanh Dương nhảy ra cửa sổ, một nãi báo màu trắng cước đạp như hòa vào ánh trăng màu đạm bạc quang mang, nhẹ nhàng nhay từ mấy chục thước trên không trung bình yên rơi trên mặt đất. Đã hiểu biết 1 chút về thế giới này, Thanh Dương sử dụng thủ thuật che mắt, vô luận là vệ tinh hay cảnh vệ đều chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng chợt lóe qua mà thôi, người ta sẽ cho rằng đây là một khối thủy tinh hoặc là 1 ít nước bị ai đó ném qua của sổ, hoàn toàn sẽ không nghĩ đến kỳ thật đây là 1 nãi báo nhảy xuống cửa sổ.

Vững vàng mà rơi trên mặt đất, đệm thịt mềm mềm khiến hắn không cần phát ra chút thanh âm nào. Thanh Dương chạy nhanh về phía khu tân sinh, chạy đến chỗ bảo vệ, hắn quơ quơ đầu nhỏ, một đại phì miêu giống hệt sủng vật bảo vệ dưỡng xuất hiện trong bóng đêm, đại phì miêu giả trừng mắt nhìn đại phì miêu thật đang cuồn tròn người run rẩy ở lùm cây bên cạnh không dám động đậy gì, tỏ vẻ ta tuyệt đối sẽ không làm ngài bị phát hiện, ta kỳ thật con mèo hoang đi ngang qua đây thôi, ta thật sự cái gì cũng không biết.

Phì miêu giả nghênh ngang mà đi vào khu tân sinh, cái mũi trên không trung ngửi ngửi, chạy thẳng đến hương vị trong trí nhớ.



Dịch Trạch không ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, cho dù ở đây có bảo vệ, nhưng việc này cũng không làm khó được Dịch Trạch. Hắn hôm nay tâm tình có chút loạn, làm vài cái mộng loạn thất bát tao, sau khi tỉnh lại thì rất khó đi vào giấc ngủ, nên hắn liền tránh quản lý viên, ra khỏi ký túc xá ở bên ngoài ngắm trăng.

hành tinh Dorset tinh có hai hành tinh vệ tinh quay xung quanh, luân phiên xuất hiện. Lúc nào ban đêm ở đây cũng sáng ngời, thậm chí 1 tháng sẽ có 2 ngày trăng tròn, còn có hôm sẽ có 2 mảnh trăng khuyết.

Đêm nay có 2 mặt trăng xuất hiện, đều là nửa vòng tròn, trên bầu trời nhìn giống 1 khuôn mặt tươi cười, vì chúng nó được gặp lại thoải mái.

Dịch Trạch nằm trong bụi cỏ ở dã chiến khu, nhìn hai mặt trăng, nghĩ chính mình đang nằm mơ.

Hắn nghĩ hắn nhất định là điên rồi, thế nhưng lại mơ thấy Thanh Dương trên mặt đất lăn một vòng, biến thành một cái bạch bạch đại phì miêu mập mạp, ở trong lòng ngực của hắn loạn cọ.

Hắn nhớ rõ là phì miêu, bảo vệ ở khu tân sinh cũng dưỡng 1 đại phì miêu, mỗi ngày ăn rồi ăn, thích nhất là lăn thân mình béo mập của nó làm nũng cọ ăn cọ uống, càng dưỡng càng béo. Nếu không phải hắn biết rõ đó là mèo, không hắn còn tưởng rằng đó là 1 tiểu trư biến dị!

Dịch Trạch thực thích con mèo kia, mỗi lần thấy nó đều không tự giác được mà nhớ tới tiểu nãi báo, nếu nãi báo có một ngày ăn uống xấu tính như vậy, hắn nhất định sẽ ném nó đến vùng đến đất hoang cho nó chạy bộ giảm béo.

Hắn thật không phải là một người tốt, Dịch Trạch nghĩ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cách đó không xa truyền thanh âm bộp bộp, chắc là tiểu động vật nào đó nghịch ngợm trong bụi cỏ đây mà, không địch ý, không sát khí, Dịch Trạch không mở mắt.

Thanh âm dừng lại bên cạnh hắn, một đồ vật mao nhung nhung củng củng trong lòng bàn tay.

Đại phì miêu? Dịch Trạch nghĩ đó là đại phì miêu liền mở ra mắt, hắn thấy nãi báo đang dùng đầu loạn cọ trong lòng bàn tay của hắn.

Dịch Trạch đột nhiên cứng người, hắn không dám chớp mắt, không dám hô hấp, thậm chí nếu có thể tim hắn còn muốn ngừng đập.

Hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, là kết quả của một tháng ưu tư mà sinh ra ảo giác, hắn sợ nếu hắn động đậy giấc mộng này sẽ vỡ vụn ra.

Nhưng mà nãi báo không biến mất, nó dùng đệm thịt mềm mềm cào cào vài cái vào trong lòng bàn tay Dịch Trạch, rồi bước lên bàn tay của hắn, treo người lên cánh tay vững vàng mà bước lên bả vai.

Tiểu báo tử màu trắng kiêu ngạo vươn ra tiểu móng vuốt, đưa lên mặt Dịch Trạch hung hăng thải vài cái.

Dịch Trạch gắt gao đem nãi báo ôm vào trong ngực, sợ sơ sẩy 1 chút vật nhỏ sẽ bỏ chạy.

Nếu đây là mộng, hắn sẽ bắt lấy không tha.

Thanh Dương bị Dịch ôm vào trong ngực cố gắng ngọ ngậy thân mình, khó chịu quá, cái bụng tròn vo đều bị Dịch Trạch đè bẹp dí.

Dịch Trạch dùng cái trán cụng nhẹ lên trán nãi báo, thân mật mà cọ cọ lên lông mao mềm mại của Thanh Dương. Đôi môi lạnh như băng hôn nhẹ lên cái mũi nhỏ của nãi báo, không mang bất luận dục vọng gì, chỉ có vui sướng cùng khoái hoạt.

Hắn ngồi dậy, hai tay đem nãi báo nâng lên, nhìn thẳng vàoánh mắt đen láy của nãi báo.

Thanh Dương ngồi ngay ngắn trên 2 tay Dịch Trạch, nghiêng đầu nhìn ánh mắt Dịch Trạch.

Có mừng như điên, có ấm áp, có bảo hộ, lại có cả sợ hãi.

Cái gì cũng đều có, ánh mắt giống như dã thú tràn ngập cô đơn.

Thanh Dương nhảy xuống khỏi tay Dịch Trạch, linh hoạt né tránh động tác bắt giữ của hắn, kích động nhảy đến gần 2 chân Dịch Trạch, nghiêng đầu nhìn nhìn địa phương cất dấu dục vọng nam tính trực tiếp nhất kia.

Có một số việc, vẫn cần đến đáp án hoàn mĩ nhất.

Dịch Trạch nhìn tiểu nãi báo nhảy xuống cho rằng hắn muốn đi, có chút khẩn trương, muốn bắt nó lại. Ai biết nãi báo không trốn, mà còn nhảy lên chân hắn, động tác linh hoạt gấp trăm lần so với trong trí nhớ, vẻ mặt nghiêm túc trừng giữa hai chân, tiếp đó lại có biểu tình giống như tráng sĩ tự chặt cổ tay, xoay qua thân mình, sau đó...

Sau đó dùng tiểu mông cọ cọ hắn...

Dù khu vực yếu hại bị ma xát, nhưng Dịch Trạch nhìn thấy tiểu đoàn tử trước mắt, thật sự là không dựng nổi một tia dục vọng nào, hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, vật nhỏ này là đang làm gì vậy?

Dịch Trạch không nghĩ tiểu nãi báo đang câu dẫn hắn, trên thực tế cũng không có kiểu câu dẫn như thế này.

Hay là nãi báo đến kỳ động dục? Bất quá không phải mùa thu mới là mùa động dục của khế ước thú sao?

Có lẽ ngày mai hắn nên mang nãi báo đi tìm Hoa Sở để kiểm tra 1 chút.

Hắn vươn tay bắt được nãi báo không ngừng loạn cọ, cúi đầu ghé vào lỗ tai khẽ hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"

Nãi báo cúi đầu khẽ cắn hắn ngón tay hắn một chút, Dịch Trạch dù không thấy đau, nhưng vẫn làm theo ý tứ của nãi báo buông lỏng tay ra.

vẻ mặt Tiểu nãi báo khoái hoạt nhìn nhìn Dịch Trạch, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm liếm đầu ngón tay của hắn, sau đó khoan khoái xoay xoay tiểu mông, xoay người chạy mất.

Dịch Trạch nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, chạy đến hàng rào phong bế lại chỉ nhìn thấy đại phì miêu mà bảo vệ nuôi vừa chạy ra khỏi khu phong bế.

Giống như đây chỉ là 1 giấc mơ đẹp.

Đọc truyện chữ Full