DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 86

Thẩm Lưu Hưởng nghĩ Đế Vân Vũ đang âm thầm quan sát, cố ý biến ra Nguyên Anh thử.

Quả nhiên dây leo hoạt động như rắn lửa bỗng dừng thế tấn công, mờ mịt giữa không trung, thân dây lắc nhẹ, nhìn chăm chú vào đôi tay tiểu Nguyên Anh đang ôm cờ hàng, múa may trái phải.

Một lát sau, một dây leo thu liễm sạch sẽ ngọn lửa vờn quanh thân, toàn thân chui xuống một đầm nước trong. Sau khi hết nhiệt nóng, nó nhẹ nhàng vợt một cái, đem Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng câu đi, đặt lên ghế bập bênh dây leo mới dệt ra giữa hai cây đại thụ.

Trong rừng hàn khí nặng, ước chừng là sợ hắn lạnh, dây leo bên cạnh bốc cháy lên hai ngọn lửa sưởi ấm.

Giây lát, lại không biết từ đâu hái tới một đống trái cây tươi, đưa tới trước mặt Nguyên Anh.

Nguyên Anh vốn định trở lại bên cạnh Thẩm Lưu Hưởng, thấy thế liền buông cờ hàng trong lòng ngực, đôi tay bế một quả quýt lên, thành thành thật thật ngồi lại ghế bập bênh.

Mặt mày lại cười nói: "Ta không đầu hàng nữa."

Thẩm Lưu Hưởng nhìn dây leo lửa bốn phương tám hướng vây quanh y, lại nhìn nhìn tiểu Nguyên Anh nhàn nhã gặm quả quýt, trợn mắt há hốc mồm.

Giả, Thiếu Quân giả, y thật sự là Đế Cung Thái Tử gia sao?

Không để y kịp phản ứng gì nhiều, cờ hàng trong tay bị một chuỗi ngọn lửa đốt thành khói nhẹ. Dây leo lúc trước ôn hòa chỉ là biểu hiện giả dối ngắn ngủi, dây leo lửa che trời lấp đất tựa như tầng tầng sóng lửa, mang theo hơi thở nóng rực vọt tới.

Thẩm Lưu Hưởng đành phải đối phó với địch. Y nhắm hai mắt, dùng thần thức bắt giữ hướng đi của dây leo lửa, tốc độ né tránh nháy mắt nhanh hơn rất nhiều.

Y ở trong rừng nhảy động có mục đích, chỉ chốc lát sau, dây leo dài theo sát quanh y đã quấn chặt vào nhau, trái lôi phải kéo, muốn tránh thoát lẫn nhau. Nhưng động tác như thế chỉ làm càng trói càng chặt.

Thẩm Lưu Hưởng đáp xuống đất, khóe môi câu lên một cái: "Chỉ thường thôi."

Vừa dứt lời, tiếng "rắc" chấn vỡ vang lên, Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, nhìn thấy dây leo quấn vào nhau đứt rời, thoát ra. Lại lấy chi thế sét đánh không kịp bưng tai, một lần nữa dài ra, thậm chí càng thô tráng cứng cáp hơn.

Thẩm Lưu Hưởng: "?!"

Phanh bang......!

Dây leo bị mỉa mai chọc giận tăng tốc độ lên mấy lần, Thẩm Lưu Hưởng không thể né tránh, bị quất đánh bên trái cánh tay, đau "xít" một tiếng. Những dây leo khác không cho y cơ hội thở dốc, cùng nhau vọt tới.

Trong rừng tức khắc vang lên tiếng vang lách cách.

Trong Đế Cung, Từ Tinh Liên nhìn chằm chằm màn này, mày liễu nhíu lại. Dây leo bên Thẩm Lưu Hưởng, bất kể là tốc độ hay lực đạo rõ ràng đều mạnh hơn hai người kia, không khỏi nói: "Có phải đối với huynh trưởng quá khắc nghiệt rồi không?"

"Không phải mệnh lệnh của ta, là nó quá kiêu ngạo." Tầm mắt Đế Vân Vũ dừng trên thân ảnh chật vật chạy trốn, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Một lát sau, làm như cười nhẹ một tiếng, "Thôi, xem diễn tiếp đi."

Kết quả là, hắn liền nhìn Thẩm Lưu Hưởng vào thế nước sôi lửa bỏng như thế.

Thẩm Lưu Hưởng phát hện mấy dây leo này quả thực thần kỳ, hoa trắng trên đó không chỉ có thể phun lửa, còn có thể bắn ra mũi tên băng. Y một hồi bị nướng đến kêu ngao ngao. Một hồi bị lạnh đến run bần bật. Lúc đánh cái hắt xì, đều đột nhiên không kịp phòng ngừa bị quất đánh mấy cái.

Cũng may lúc nào cũng phải tránh né, y dần dần quen với tốc độ như vậy, phản ứng tăng nhanh không ít.

Màn đêm buông xuống, Thẩm Lưu Hưởng đã có thể thành thạo né tránh lưới vây của hai đạo băng lửa. Nhưng linh lực trong cơ thể đã gần như khô kiệt, cả người một khối xanh một khối tím.

Y lau cái trán đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, lại chống đỡ một lát liền mệt nằm sấp xuống.

Nhưng dây leo tựa hồ đã chịu mệnh lệnh, không tiếp tục công kích, ném tới một cái ấm nước, tất cả lui xuống.

Nguyên Anh nhảy xuống ghế bập bênh, ôm quả quýt bước nhanh chạy đến, nửa đường bị cục đá vướng chân, vững chắc té ngã một cái. Tiểu thân ảnh bò một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

Thẩm Lưu Hưởng không nói gì, tiến lên nâng hắn dậy.

Nguyên Anh đầu váng mắt hoa, một bên đem quả quýt đưa cho y, một bên nói thầm: "Ta thấy vật nhỏ xanh mượt, vì sao không cho ta đánh?"

"Bồi ta luyện tập càng vất vả công lao càng lớn, bắt nó làm cái gì?" Thẩm Lưu Hưởng hiểu rõ ý Đế Vân Vũ, lau lau quả quýt, cắn một miếng, "Với lại, ngươi đến té ngã đều không bò dậy được, còn có thể đánh được ai?"

Nguyên Anh dẩu miệng, cúi đầu nhìn ngón trỏ.

Từ khi có thể tự mình luyện ra nguyên khí, thân thể hắn liền phá lệ cồng kềnh, nhảy lên không nổi.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn một bộ ủy khuất đến cực điểm, nhéo cằm hắn, nhìn kỹ một lúc, đuôi mày liền nhướn lên.

Khuôn mặt thịt đô đô đã gầy đi một chút, hẳn là trưởng thành hơn rồi.

Thẩm Lưu Hưởng nắm gương mặt mềm mụp, lúc Nguyên Anh trừng lớn mắt, vẻ mặt không vui, đem hắn thu vào đan điền, tiếp tục dưỡng.

Đế Vân Vũ từng nhắc tới, nguyên thần bị hao tổn, sẽ dẫn tới ký ức cũng mất đi. Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn cho rằng vì mình là người từ ngoài đến, mới không có ký ức của nguyên thân. Bây giờ xem ra, có lẽ trước khi y tới, ký ức của nguyên thân đã xuất hiện vấn đề.

Thẩm Lưu Hưởng xoa xoa mi tâm, cất bước ra khỏi khu rừng. Chờ nguyên thần tu bổ hoàn hảo, có lẽ có thể nhớ lại một vài thứ.

Hai người kia đã sớm ra ngoài, Từ Tinh Thần ôm đầu, tìm dây đằng tinh khắp nơi báo thù rửa hận. Chu Huyền Lan đứng chờ ở ngoài rừng. Thời khắc nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện, liền nhíu nhíu mày.

Sư tôn bị thương.

Thẩm Lưu Hưởng tóc dài tán loạn, áo ngoài bị lửa đốt đến rách tung toé, mặt xám mày tro ra tới. Vốn định tìm chút nước rửa mặt, rồi mới đi tìm người, không nghĩ tới ngước mắt đã thấy Chu Huyền Lan.

Nhất thời có loại xúc động quay đầu trở lại rừng.

"Sư tôn," Chu Huyền Lan gọi y lại, đảo mắt đuổi tới.

Tay Thẩm Lưu Hưởng bị nắm lấy, tay áo xốc lên, cổ tay có một miệng vết thương bị đốt đến da tróc thịt bong, rơi vào tầm mắt. Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, nghe thấy người trước mặt cười nói: "Không đau, chỉ là có chút ngứa."

Đây là dấu vết Thẩm Lưu Hưởng nhất thời không phản ứng kịp, cổ tay bị dây leo lửa cọ qua để lại, đã bôi linh dược, chẳng qua một chốc một lát chưa khá được.

Thấy Chu Huyền Lan nhấp môi không nói, một bộ dáng thực không cao hứng, Thẩm Lưu Hưởng nghiêng nghiêng đầu, nhìn biểu tình của hắn.

Tuy nói vết thương nhỏ này không tính là gì, y lại không phải một thổi liền thành tiểu đáng thương. Nhưng phát hiện người trước mặt bởi vậy mà cảm xúc tụt xuống, trong lòng không ngăn được nhảy nhót.

Thẩm Lưu Hưởng mặt mày cong cười: "Chẳng lẽ ngươi đau lòng?"

"Đúng vậy." Chu Huyền Lan nhìn y chằm chằm.

Tim Thẩm Lưu Hưởng đập rơi mất một nhịp, không nghĩ tới hắn hào phóng thừa nhận như thế, không thèm che dấu chút nào. Gương mặt nhất thời nóng lên, vội thu tay.

Không thích hợp, đồ đệ nội liễm hàm súc trước kia đâu?

Chu Huyền Lan từ túi trữ vật lấy ra một kiện áo ngoài, khoác lên người Thẩm Lưu Hưởng, gom lại mái tóc tán loạn, dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc lại, ôm người vào trong lòng ngực, đảo mắt đã tới một bờ sông sạch trong.

Đợi Thẩm Lưu Hưởng phục hồi tinh thần lại, bụi bẩn trên mặt đã được khăn gấm thấm nước lau sạch sẽ.

Y đấu với dây leo một buổi trưa, vốn là tinh bì lực tẫn, thấy thế dứt khoát không giả vờ nữa, nghiêng về phía trước dựa vào người Chu Huyền Lan, giơ tay kéo lại áo ngoài, tựa trán lên bờ vai rộng của hắn.

Thẩm Lưu Hưởng nheo mắt lại, rất là hưởng thụ.

Đột nhiên sinh ra một loại ý niệm từ đây sẽ làm một con cá khô vui vẻ.

Chỉ là suy nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu, sau lưng chợt lạnh. Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc ngẩng đầu, nhớ tới Đế Vân Vũ khả năng đang ở chỗ tối nhìn ra, sợ tới mức cả người run run.

Chu Huyền Lan: "Sư tôn sao vậy?"

Thẩm Lưu Hưởng ho khan một tiếng: "Không sao."

Y nhanh chóng đứng thẳng dậy, mặc áo ngoài. Quần áo Chu Huyền Lan lớn hơn quần áo y mặc hàng ngày một chút, vạt áo hơi chạm xuống đất. Thẩm Lưu Hưởng thắt chặt đai lưng, liếc mắt xung quanh, túm chặt tay áo Chu Huyền Lan vội vàng đi.

"Làm chính sự."

Khi bị ném vào đây, Đế Vân Vũ từng nói bọn họ phải bò lên trên đỉnh núi.

Ban đêm Thần Kỳ Sơn, bao phủ dưới ánh trăng sáng, sương giăng tùy ý, yên lặng tường hòa.

Nhưng không bao lâu, tiếng động ầm ầm từ sâu trong rừng truyền tới, lượng lớn linh khí nóng nảy quay cuồng lên, đánh vỡ bóng đêm yên lặng.

Một con nhện to lớn cao tầm một trượng đứng ở cửa động tối tăm ẩm ướt, duỗi thân bày ra tám cái chân nhện nhỏ dài, tựa như diễn tấu, thong thả ung dung khảy khảy tơ nhện trong suốt dưới ánh trăng.

Một tấm mạng to theo nhịp rung rung.

Hai thân ảnh dính chặt vào đó, thiếu chút nữa tách được ra, nháy mắt lại bị dính trở về.

Trước đó không lâu, hai người rơi vào bẫy rập của con nhện khổng lồ. Sau lưng Chu Huyền Lan bị tơ nhện dính chặt, khó có thể nhúc nhích, Thẩm Lưu Hưởng ngã trên người hắn, vừa lúc tay chân bị dính vào.

Phát hiện linh lực trong cơ thể theo tơ nhện cuồn cuộn không ngừng chảy đi, Thẩm Lưu Hưởng dùng hết sức lực, tránh thoát tơ nhện, đôi tay thật vất vả thoát được một chút, ai ngờ mạng nhện kịch liệt nhoáng lên, tất cả trở lại điểm xuất phát.

Y lại ngã lên người Chu Huyền Lan, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy con nhện to lớn, sợ tới mức quá sức.

Hiện tại hai người bị nhốt chặt, nếu nhện khổng lồ đánh úp lại, sẽ dữ nhiều lành ít.

Nhưng không nghĩ tới, con nhện lớn chỉ đứng ở cửa động, cũng không bò lên mạng nhện, thoạt nhìn hoàn toàn không có ý công kích.

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng vui vẻ, một lần nữa tập trung sức lực, đem tơ nhện thoát ly bàn tay một chút. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, sắp thành công đến nơi, mạng nhện lại kịch liệt run lên, tất cả nỗ lực nháy mắt thành công cốc.

Không biết có phải trùng hợp hay không. Thẩm Lưu Hưởng thử một lần nữa.

Kết quả khi cách thành công một bước, y kêu lên một tiếng, một lần nữa ngã lại lên người Chu Huyền Lan.

Thẩm Lưu Hưởng hổn hển thở dốc, giận đỏ mắt, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể cho cái thống khoái hay không?! Đùa bỡn người thì tính là cái bản lĩnh gì?!"

Mỗi lần y sắp thoát ra, con nhện lại bắn ra một chút tơ, rõ ràng trêu đùa người!

Nhện khổng lồ cũng không để ý đến y, nâng chân dài bảy màu lên, gãi gãi đỉnh đầu.

Chu Huyền Lan đem người nổi giận đùng đùng ấn vào trong lòng ngực, có vẻ chưa bao giờ thấy sư tôn tức đến đỏ mắt như vậy, đôi mắt đen nhánh của hắn biểu lộ vài phần ý cười, thấp giọng nói: "Sư tôn không nên tức giận. Nhìn bộ dáng con nhện là đã ăn no, tạm thời sẽ không đụng đến chúng ta. Lại luyến tiếc con mồi chạy thoát, nên mới như thế."

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng.

Thần Kỳ Sơn đều cất giấu cái thứ quỷ gì, dây leo cứng phun băng phun lửa, tơ nhện dính vào liền tránh không thoát...... Đến tu vi Hóa Thần cảnh của y đều không chống đỡ được.

Thẩm Lưu Hưởng run rẩy hàng mi, vừa gấp vừa bực, cũng không phải hoàn toàn chỉ vì con nhện, còn có một phần vì Tình Hoa Cổ.

Sau khi máu đầu tim chấn cổ, y cơ hồ không phát hiện thấy tử cổ có động tĩnh gì, không biết sống hay chết. Nhưng vừa rồi, y ba lần bốn lượt ngã lên người Chu Huyền Lan, ai ai cọ cọ, thân thể đã có chút nóng lên. Mà lúc này hai người lại không thể không kề sát vào nhau.

Sau cổ Thẩm Lưu Hưởng nóng lên, hai chân phản xạ có chút nhũn ra.

Mắt phượng y đỏ ửng, suy nghĩ biện pháp một lúc lâu, nhìn Chu Huyền Lan chằm chằm: "Con nhện cũng được xưng là yêu, không phải ngươi là rồng sao? Ngươi dọa nó đi."

Chu Huyền Lan sửng sốt, ngước mắt nhìn người trong lòng ngực hé miệng lộ ra mấy cái răng nhòn nhọn, ra dáng ra hình thử thử.

"Liền rống " ngao ∼"" ngao ∼"."

"Dùng sức dọa nó."

Biểu diễn xong, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi phát sáng, vẻ mặt chờ mong.

Sau đó nhìn thấy đồ đệ nhà mình trầm mặc một khắc, không nhịn được kéo môi mỏng lên, cười nhẹ nói: "Sư tôn, đệ tử không phải Ngao Nguyệt."

Thẩm Lưu Hưởng: "......?"

Bảo ai là chó?!

Đọc truyện chữ Full