DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 36: Trở về

Thảo Mãng Anh Hùng vô cùng cảm động: “Không cần cảm ơn đâu, thần tượng anh thật là khoan dung đại lượng mà.”

Đầu óc độc giả thường có hố, quanh co vòng vèo như hố trời. Nhưng không thể tin được chính là, người đào cái hố này lại là độc giả nữ.

“Bị rớt hố coi như tôi xui đi, có điều……” Tạ Tri Vi mặt vô biểu tình, đột ngột xoay chuyển lời nói, “Tôi không so đo, không có nghĩa là có thể bỏ qua cho cậu như vậy.”

Thảo Mãng Anh Hùng nháy mắt đã hiểu: “Thần tượng anh có yêu cầu gì cứ việc nói, ngoại trừ thay đổi nhân vật và cưỡng ép sửa cốt truyện, những thứ khác đều dễ thôi.”

Không đổi nhân vật là nguyên tắc của Thảo Mãng Anh Hùng, tên này đối với nam chính mang gương mặt của Hà Tranh cùng với Tạ Tri Vi mang gương mặt của Tạ Chi có chấp niệm vượt quá sức tưởng tượng.

Không cho sửa cốt truyện thì Tạ Tri Vi không hiểu rồi, hiện tại đây là thứ mà hắn muốn nêu điều kiện.

“Tại sao không thể sửa cốt truyện? Để cho Đạm Đài Mộng từ trên trời giáng xuống cùng nam chính ở bên nhau khó như vậy sao? Đừng để tôi một lần nữa hoài nghi giới tính của cậu nha.”

Đối với hành vi hùng hổ dọa người của Tạ Tri Vi, Thảo Mãng Anh Hùng mười phần thản nhiên. “Thần tượng, việc này không có quan hệ tới giới tính của tôi. Không nói gạt anh, lúc Tiểu Mộng Mộng rớt tuyến ngay cả ý nghĩ tự sát tôi cũng có, nhưng tôi chỉ có thể điều hành hệ thống, không thể thay đổi cốt truyện, nếu không cái hệ thống này tồn tại không có ý nghĩa. Lấy ví dụ anh diễn một bộ phim truyền hình công chiếu trên đài rồi, khán giả cảm thấy không thích muốn làm lại, anh đồng ý không?”

“Tôi thì không có vấn đề, nhưng bên sản xuất tuyệt đối không đáp ứng. Ở đâu có nhiều tiền với nhiều thời gian mà làm lại như vậy?” Tạ Tri Vi nhớ tới năm đó đóng phim từng trải qua, bùi ngùi mãi không thôi, “Không dễ chút nào, có điều đối với những phim vừa quay vừa phát sóng, ngược lại có thể điều chỉnh kịch bản ở đoạn sau theo phản hồi của khán giả.”

Thảo Mãng Anh Hùng vỗ đùi: “Không sai, cho nên chúng ta chỉ có thể bổ sung đất diễn cho nữ chính ở đoạn sau.”

“Bổ sung bằng cách nào? Chẳng lẽ……” Tạ Tri Vi trong lòng vui mừng, “nữ chính còn có thể xuất hiện?”

“Thần tượng thông minh! Mặc dù cái tuyến kia nữ chính không thể sáng lên được nhưng cũng không có bị tiêu diệt triệt để, chỉ là không dính tới cốt truyện chính, tôi không có cách nào bảo đảm khi nào sẽ sáng lên một lần nữa. Cho nên thần tượng……”

Tạ Tri Vi xoa xoa huyệt Thái Dương: “Được rồi được rồi, tôi hiểu ý của cậu. Không phải là dựa vào tôi đi kéo cái tuyến này sao, tôi sẽ tự xử lý. Nhưng cái hành vi lấy đồng nhân văn bổ sung phó bản của cậu quá ác liệt, nhất định phải bồi thường cho tôi! Nếu như cậu không thể sửa cốt truyện, vậy để tôi trang bức sảng khoái một lần có được không?”

“Đương nhiên có thể, thần tượng anh đã có được bốn ngôi sao.”

Tạ Tri Vi hài lòng gật gật đầu, nhưng ngay lập tức liền cảm thấy không đúng: “Đợi đã, lấy được bốn ngôi sao là tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình, không phải là ưu đãi cậu thêm vào.”

Thảo Mãng Anh Hùng ai thán trong lòng, quả nhiên lăn lộn lâu trong giới nghệ sĩ đều là nhân tinh, vì thế gượng cười đáp: “Vậy thần tượng anh cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta có thể thương lượng nha.”

Tạ Tri Vi bỗng nhiên ngừng huyên thuyên, không gian bên trong hệ thống một mảnh yên tĩnh.

“Thần tượng hình như anh có tâm sự?”

Tạ Tri Vi hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy quái quái chỗ nào.”

“Quái chỗ nào? Ngoại trừ nhân vật nữ luôn luôn rớt tuyến, những thứ khác đều rất bình thường.”

Tạ Tri Vi phiền muộn nói: “Thôi để đó đi, chạy kịch bản quan trọng hơn. Yêu cầu kia đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi nói với cậu sau.”

Chờ Tạ Tri Vi cúp máy khung chat, trùm đầu ngủ mê, bên kia nam chính đã kết thúc công việc xong xuôi một cách thần tốc.

Thanh tiến độ hoàn mỹ đạt tới 100%, Tạ Tri Vi thần thanh khí sảng bước ra cửa.

Cách hành lang gấp khúc đã nhìn thấy một đám người đi tới nơi này, Độ Sinh và Mục Hạc dẫn đầu, hai người đang nói chuyện thân thiết với nhau, xem ra nam chính đã bước đầu thành lập được quan hệ nhân mạch.

Độ Sinh đếm từng hạt Phật châu trong tay, tiếc hận nói cái gì, những người khác ở phía sau cũng đi theo phụ họa, hoặc lòng đầy căm phẫn, hoặc đồng dạng tiếc hận.

Mục Hạc vừa liếc mắt đã thấy Tạ Tri Vi đứng cuối hành lang, ở một góc trong rừng trúc, hắn mỉm cười rạng rỡ, chạy nhanh bước tới trước mặt Tạ Tri Vi, khom người thi lễ: “Sư tôn.”

Sau đó nhỏ giọng nói, “Đệ tử đã nói là sư tôn đang nghỉ tạm, nhưng các vị tiền bối này sau khi được cứu ra vẫn cứ khăng khăng muốn tới chờ ngoài rừng trúc, nhất định phải giáp mặt sư tôn nói lời cảm tạ.”

“Ta biết rồi.”

Đang khi nói chuyện đám người ở đối diện kia cũng đi ra hành lang, Độ Sinh chắp tay trước ngực thi lễ với Tạ Tri Vi: “Thiện tai, hôm nay tất cả chúng ta đều nhờ Tạ chân nhân và cao đồ cứu giúp, vô cùng cảm kích.”

Đám người phía sau cũng sôi nổi cảm tạ.

Tạ Tri Vi mặt mang mỉm cười đáp lời xã giao, trong đám người không tìm được Lục Chiêm Vân, thuận miệng hỏi một câu: “Sao không thấy Lục tiểu công tử?”

Độ Sinh thở dài: “Lục thí chủ bị kinh sợ, đã được thủ hạ mang đi, lúc này chắc đang trên đường trở về.”

Có người ở phía sau nói thêm: “Vẫn là đạo hạnh quá thấp, vậy mà lại bị điên, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ thì không nói, vừa thấy đồ đệ của Tạ chân nhân liền kêu gia gia, thật là đáng thương.”

Đây vốn là một cái miêu tả rất buồn cười, nhưng ở đây không có ai cười, đều là cao nhân.

Độ Sinh đau xót an ủi Tạ Tri Vi: “Bạch thành chủ của quý phái cùng Lục thí chủ có quan hệ họ hàng, Tạ chân nhân không cần quá mức thương tâm.”

Tạ Tri Vi khó khăn lắm mới hiểu vì sao ông ta an ủi mình —— Bạch Kiến Trứ với Tạ Tri Vi là sư huynh đệ, còn là loại người khác nhìn vào thấy đặc biệt thân thiết. Lục Chiêm Vân là thân thích của Bạch Kiến Trứ, tự nhiên sẽ cùng Tạ Tri Vi có quan hệ họ hàng. Tên nhóc kia điên rồi, Tạ Tri Vi phải rất khó chịu, rất tự trách.

Mẹ nó đây là cái logic gì?

Đồ trẻ trâu nói năng lỗ mãng kia điên rồi, hắn cười còn không kịp đây này!

Tạ Tri Vi cố gắng rũ xuống đuôi lông mày, tiếc nuối than một tiếng, đồng thời bình tĩnh liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái.

Biểu tình trên mặt người ở phía sau giống Tạ Tri Vi y như đúc, cũng đang giả mù sa mưa thở ngắn than dài, nhưng khóe miệng có chút độ cong như ẩn như hiện vẫn không thoát khỏi ánh mắt sáng như tuyết của Tạ Tri Vi.

—— bội phục, không hổ là nam chính. Kết thúc phó bản đồng thời còn không quên tính toán sổ sách, xem ra Lục Chiêm Vân đã bị phế.

Khách sáo xong, Tạ Tri Vi lấy từ trong tay áo ra một thứ, “Lần này tuy rằng hung hiểm, nhưng gặp được Độ Sinh đại sư, bần đạo hết sức vinh hạnh. Hôm trước có viết tay bản Kinh Kim Cương này, trong lúc vội vã chỉ hoàn thành được một nửa, mong rằng đại sư chớ nên ghét bỏ.”

Tạ Tri Vi kiếp trước lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, dù có kém cỡ nào thì đối với đạo lý đối nhân xử thế cũng biết được một hai. Tạ Tri Vi là một đạo sĩ nghèo, không bỏ tiền ra nổi để kết giao nên đành phải xuất khí lực. Vốn định lấy chữ đi lôi kéo làm quen với Thẩm U, không nghĩ tới Thẩm U đã sớm thành người chết.

Độ Sinh này hắn chỉ đưa cho một nửa, bởi vì dù sao Tạ Tri Vi vẫn không quá yên tâm. Đại hội Phật Đạo có nhiều người như vậy, hắn cũng nên đi trước một bước dò xét tâm ý của Độ Sinh, để tránh gặp phải người có dụng ý xấu làm hỏng đại sự nam chính nhận cha.

Tạ Tri Vi là một người điệu thấp, nếu mạo muội đi tìm Độ Sinh, chỉ sợ sẽ làm người khác chú ý, đưa chữ ngược lại là một cái cớ không tệ.

Độ Sinh quả nhiên vô cùng yêu thích, cầm lấy mở ra nhìn tới nhìn lui: “Chỉ nghe nói tu vi của Tạ chân nhân cực cao, thì ra thư pháp cũng thượng thừa. Bần tăng bội phục, đợi ngày sau lại làm phiền Tạ chân nhân viết cho toàn bộ, bần tăng sẽ treo trên Đại Hùng Bảo Điện.”

Những người khác nhìn cũng khen không dứt miệng, sôi nổi nói “chữ đẹp”, “bút tẩu phong vân”  các kiểu.

Tạ Tri Vi luôn miệng khiêm tốn nói: “Quá khen.” Đây mới gọi là trang bức trong yên lặng vô hình này.

Mục Hạc vốn đối với cầm kỳ thư họa không có hứng thú gì, lúc trước Minh Không xé nát bức tranh chữ kia của Tạ Tri Vi, hắn còn không kịp nhìn. Lúc này cũng tiến lên liếc mắt nhìn một cái, lập tức không dời đôi mắt ra nổi.

Đều nói chữ cũng như người. Chữ của Tạ Tri Vi vô cùng có khí khái, nét chữ cứng cáp, từng đường bút phiêu dật, chỗ chuyển bút lại hiện rõ mượt mà, như cành trúc hiên ngang trong gió phiêu diêu không gãy.

Mục Hạc cảm thấy, hắn giống như bắt đầu có năng lực thẩm mỹ đối với người viết chữ.

Ngoại trừ không thông thạo âm luật, sư tôn thật sự là mọi thứ đều tốt, khi nào hắn mới có thể đạt tới cảnh giới của người?

Tạ Tri Vi cố gắng hết sức không đi can thiệp hành vi của nam chính, hắn ta có tự nhiên thì mới là cốt truyện nguyên nước nguyên vị.

Nhưng ngoài dự đoán là, hành động của nam chính so với nguyên tác hoàn toàn trái ngược, chẳng những không phá hỏng Huyền Vân Kiếm Phái, không phóng lửa đốt núi, càng không cần phải nói là các kiểu chờ mong lúc trước của Tạ Tri Vi rằng hắn sẽ ngủ với một hai em gái gì đó.

Hai người cứ như vậy vừa tảng sáng đã yên lặng xuống núi, giống như lúc bọn họ yên lặng tới đây.

Nam chính một chút cũng không quay đầu lại nhìn, như thế xem ra đây là điểm duy nhất tương đồng với nguyên tác.

Có điều quả thật cũng không có gì vừa mắt.

Tạ Tri Vi mặt vô biểu tình nghĩ, chắc là…… Nam chính này cũng từ đồng nghiệp văn đi ra.

Lúc chạy trở về, ngày mới bắt đầu.

Ngọc Kinh Đạo Tông rõ ràng ấm áp hơn Huyền Vân Kiếm Phái, trời vừa trút xuống một trận mưa, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Nơi xa một dãy cầu vồng ẩn hiện trong mây khói vây quanh Đăng Thiên thành, giữa không trung có thể thấy hồ sen bên ngoài Khôn Nguyệt thành lấm tấm những nụ hoa màu hồng nhạt, bốn phía vây quanh Tạo Cực thành là rừng trúc xanh ngắt ướt át.

Mục Hạc trên đường đi kiệm lời ít nói, ngay cả phong cảnh cũng không buồn xem, tựa hồ đang mang tâm sự nặng nề. Tạ Tri Vi cho là hắn vừa có được Hắc Liên Bạch Liên, đang đợi thích ứng. Giống như một người đói bụng đã lâu, đột nhiên đưa cho một tô móng heo thịt kho tàu, làm sao cũng phải chậm rãi tiêu hóa đúng không?

Đạo đồng thổi lửa nấu cơm, lấy măng làm rau thêm chút đậu hủ, hương vị vô cùng đạm bạc. Tạ Tri Vi ở Huyền Vân Kiếm Phái mấy ngày nay tuy rằng ăn cũng là món chay, nhưng béo bở sung túc, không khỏi dưỡng miệng thành kén ăn.

Tạ Tri Vi khều thức ăn một chút liền lười ăn, dù sao hắn đã tích cốc, có ăn hay không không quan trọng. Mục Hạc vậy mà cũng một bộ dáng không có khẩu vị, đưa từng hạt từng hạt cơm vào miệng, Tạ Tri Vi đành phải bày ra sắc mặt ép hắn ăn nửa chén, sau đó đuổi hắn đi nghỉ ngơi.

Mục Hạc nghe lời đi tới cửa, rồi lại dừng bước, quay đầu tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là cung kính khom người, bước nhanh chạy đi.

Tạ Tri Vi rốt cuộc ý thức được hắn ta đang nghĩ gì, nhưng hắn ở trong nguyên tác chỉ là một nhân vật nước tương, vốn không nên hỏi nhiều.

Tuy rằng Mục Hạc không quen biết Độ Sinh, nhưng dù sao hắn ta là người trọng sinh, cũng biết sau khi trở về có ý nghĩa như thế nào.

Một tháng sau chính là đại hội Phật Đạo, đến lúc đó nhất định vô cùng náo nhiệt.

Nam chính sẽ lấy lại những gì thuộc về hắn, lúc này khẩn trương rất bình thường.

“Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh cũng về rồi.”

Một giọng nói mang theo oán trách, âm cuối kéo dài bay vào cửa.

Tạ Tri Vi không cần nhìn cũng biết người tới là ai, vẫn mỉm cười ngẩng đầu lên, “Tiểu sư đệ đến sớm thật, vi huynh vừa mới vào cửa không bao lâu.”

Sở Tri Thị hai tay ôm quyền, nói ngay vào điểm chính: “Nhị sư huynh, con Cẩu kia huynh tranh thủ thời gian tới lấy về đi, Càn Dương Thành của đệ bị nó quậy cho gà bay chó sủa rồi.”

Tạ Tri Vi hỏi: “Không phải giam giữ trong lồng sao, chẳng lẽ ngươi thả ra ngoài?”

Vẻ mặt Sở Tri Thị đầy ai oán: “Sao có thể, nó cào cấu trong lồng sắt kêu la đinh tai nhức óc, đệ đành đặt nó trong viện ở sau núi dùng làm nhà kho. Nào biết sức lực con súc sinh này lớn vô cùng, đệ tử của đệ đi ném cá cho nó ăn, nó vậy mà phá tan lồng sắt, bổ nhào lên người đệ tử này cào xé, đệ sợ xảy ra mạng người, liền dứt khoát dùng kết giới phong toàn viện lại.”

Tạ Tri Vi ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện này?”

“Chứ sao nữa, xem ra ngày thường Nhị sư huynh bạc đãi nó không ít, bằng không sao chỉ ăn cá mà cũng hưng phấn như vậy.”

Tạ Tri Vi yên lặng đảo cơm trong chén, trước mặt là một mảnh nước trắng nhạt nhẽo nấu đậu hủ, ngay cả váng dầu cũng hiếm thấy.

—— ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng đây này……

Lời tác giả: Kế tiếp sẽ có một ít nhân vật mới lần lượt lên sân khấu, sau đó sư đồ liên thủ bắt mèo đi ~~~

Đọc truyện chữ Full