Không biết là vô tình hay cố ý, câu nói này Thảo Mãng Anh Hùng nói vừa thấp lại vừa trầm, từng câu từng chữ đánh vào dây thần kinh của Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi ngẩn ra trong chốc lát, ngượng ngùng nói: “Không khoa trương như vậy chứ…… Làm sao mà ngay cả mạng của góp đi vào?”
Thảo Mãng Anh Hùng chậm rãi nói: “Thần tượng, chuyện này còn cần tôi phân tích cho anh hiểu ư? Cục diện hiện nay anh rõ hơn tôi mà. Nếu hệ thống không nhúng tay vào, nam chính với tình trạng lúc này có thể đánh thắng được Doãn Thương Sơn sao?”
Tạ Tri Vi buồn bực nói: “Tôi đang muốn hỏi cậu đây, Doãn Thương Sơn mở cái trận pháp gì đó, nói là muốn luyện hóa ba đóa hoa sen ở trên người hắn.”
Lúc này ngược lại đổi thành Thảo Mãng Anh Hùng không có động tĩnh.
Trái tim Tạ Tri Vi sắp nhảy khỏi lồng ngực: “Cậu nói gì đi chứ!”
“Thần tượng, tôi nói thật…… Anh không cần phải liều mạng như vậy, từ bỏ đi.”
“Từ bỏ?”
Đậu xanh anh đây nỗ lực như vậy cậu không phát hiện sao, cốt truyện đi đến đoạn cuối lại nói từ bỏ, sao lúc mới vừa xuyên qua không nói gì đi?
Tạ Tri Vi dằn xuống lửa giận hừng hực ở trong lòng, trầm giọng hỏi: “Cậu trước tiên nói xem, hắn còn có thể cứu được không?”
Thảo Mãng Anh Hùng gãi gãi sau ót, bất lực nói: “Tôi lúc đầu xây dựng giả thiết, Doãn Thương Sơn quả thật có cái trận pháp này nhưng cũng chẳng làm được cái tích sự gì. Tôi dự tính lúc nam chính đánh phó bản triều đình sẽ lấy nó ra vây khốn hắn mấy ngày, coi như là một cái cửa ải nhỏ trên đường thăng cấp. Cái trận pháp này chính là dùng lệ khí của Ma giới ngưng tụ lại, có thể bức hồn khí trong thần thức ra ngoài, ví dụ như Thanh Bình Kiếm của anh, ví dụ như Thái Tố Kiếm của Nhan Tri Phi, cả mấy đóa hoa sen kia nữa. Sau đó bởi vì tôi ngại phó bản triều đình không có ai xem, nên đã cắt bỏ đi rồi.”
Tạ Tri Vi đã không còn sức để đậu xanh rau má tên tác giả không đáng tin cậy này: “Nếu mạnh như vậy, Mục Hạc trong nguyên tác không có Ngự Tâm Thuật mà gặp gỡ Doãn Thương Sơn, chẳng phải sẽ đi đời nhà ma sao?”
“Vậy thì chưa chắc, nam chính trong nguyên tác có được tất cả bảo vật, sáp nhập bốn đóa hoa sen và Thanh Bình Kiếm, hắn căn bản không cần phải sợ. Đây đều là những thứ chế tạo riêng cho nam chính, anh thử nghĩ xem, hồn khí của kẻ khác còn chưa bức ra thì đã ở bên trong lãnh cơm hộp. Chỉ có một mình nam chính là kiên cường bất khuất, lông tóc không tổn hao gì, có phải rất sảng khoái không? Nhưng mà anh nhìn tình trạng hiện giờ của hắn đi, tay không tấc sắt, linh lực yếu kém, năm món bảo vật chỉ lấy được ba món, lại còn rất tốn sức…… Hắn lấy cái gì để đối kháng với pháp trận?”
Tất cả đều là lời nói thật, Tạ Tri Vi không phản bác được gì.
Thảo Mãng Anh Hùng thở dài nặng nề: “Dù sao cũng là thầy trò, coi như hắn ngàn sai vạn sai, thiết lập tính cách vỡ thành cặn bã, nhưng cũng có chút tình cảm. Nhưng thần tượng anh hãy suy nghĩ lại, hiện giờ khả năng bảo vệ được nam chính cực kỳ nhỏ bé, nguy hiểm mà anh gặp phải nếu ở lại cũng không thể tính ra. Đau dài không bằng đau ngắn, hãy sớm đưa ra quyết định, hai lựa chọn phía trước đều rất mê người. Nếu như anh thật sự luyến tiếc hắn, anh cứ chọn cái thứ hai, hệ thống sẽ trả lại cho anh một nam chính hoàn toàn mới.”
“…… Hoàn toàn mới?”
“Đúng vậy. Một mặt hắn sẽ không giống như nam chính của hiện tại cong thành chín khúc liên hoàn, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với các em gái…… A không, nghiêm khắc mà nói, hắn sẽ không thật lòng với bất kỳ ai, cũng sẽ không tin tưởng tuyệt đối bất kỳ người nào, là hình tượng từ đầu chí cuối ở trong nguyên tác, bảo đảm anh sẽ không còn được gặp lại dáng vẻ hắn khóc sướt mướt, tuyệt đối là nhân vật hắc hóa tàn nhẫn. Mặt khác, anh cũng hấp thụ kinh nghiệm của lần giáo huấn này, lặp lại lần nữa, anh chắc chắn sẽ biết nên ở chung với hắn như thế nào.”
Tạ Tri Vi nghe hắn ta từng bước từng bước nhắc tới hình tượng chói lọi của nam chính trong nguyên tác, không khỏi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt không có tiêu cự dừng lại trên giao diện của hệ thống. Con số chữ viết màu sắc rực rỡ, quy định cứng nhắc giới hạn rõ ràng, nhưng không biết vì sao, trong ánh sáng biến ảo kia, trước mắt hắn phảng phất xuất hiện dáng vẻ của Mục Hạc.
Mục Hạc với đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn về phía hắn.
Đêm qua, đêm trước, trong mộng cảnh, trong hiện thực, mỗi một lần đều là như thế. Chỉ nhìn chăm chú Tạ Tri Vi hắn, dường như đôi mắt kia cũng chỉ có thể chứa đựng một mình hắn.
Thảo Mãng Anh Hùng vẫn còn đang líu lo không ngừng: “Lần này chúng ta sẽ không đoạt diễn, chỉ lựa chọn phần diễn nào thích hợp thôi. Bên phía nam chính ngồi xem là được, đi theo cốt truyện cũng sẽ không sai lầm. Có điều đoạn mở màn nên cứu hắn thì vẫn nên cứu, nhưng cho dù hắn có cầu xin như thế nào anh cũng đừng làm sư tôn của hắn, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì……”
Tạ Tri Vi chậm rãi mở miệng: “Để tôi từ từ suy nghĩ đã.”
“Suy nghĩ cái gì cơ? Chọn số một hay là số hai sao?” Thảo Mãng Anh Hùng nhắc nhở hắn: “Thần tượng anh cần phải tranh thủ thời gian, hệ thống cho kỳ hạn không lâu đâu……”
“Bíp” một tiếng, hai mươi phút đến, hệ thống cưỡng chế kết thúc đối thoại.
Tạ Tri Vi mở mắt ra, bóng tối trong sơn động giống như một bức màn sân khấu, vẫn luôn lan tràn ra ngoài động. Hắn chậm rãi đứng lên, bởi vì trong giấc mộng trực tiếp mở hệ thống, lúc này hắn còn mang theo buồn ngủ, giống như vừa mới gặp phải một giấc mộng rất dài.
Đạm Đài Mộng khoác trên người áo choàng lông hồ ly, nằm co ro trong góc lẳng lặng ngủ. Tạ Tri Vi thoạt nhìn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, bóng dáng màu trắng đơn bạc này của nàng, ở trong đêm tối có chút giống với bóng dáng gầy yếu của Mục Hạc mười lăm mười sáu tuổi. Ngay sau đó ánh mắt hắn rốt cuộc trấn tĩnh lại —— gương mặt Đạm Đài Mộng không hề ấm áp, ngay cả lúc ngủ cũng cao lãnh giống như lúc thường.
Tạ Tri Vi thu hồi ánh mắt, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài.
Ngoài động lạnh buốt, tuyết bay đầy trời.
Đây là sáng sớm ngày thứ hai sau cái đêm phong ba ở Đại Hùng Bảo Điện.
Độ Sinh đóng lại cửa lớn chỗ ở của mình, đi đến sương phòng nơi đám người Đạo Tông vào ở để thăm hỏi. Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, Trần Đạo Viễn vui mừng hớn hở bưng một chén nước thuốc chạy vào phòng Sở Tri Thị, thấy Độ Sinh, hắn vội dừng bước chân rồi thi lễ: “Đại sư, chào buổi sáng.”
Độ Sinh gật đầu: “Tiểu hữu, có chuyện gì mà vội vàng như thế?”
Trần Đạo Viễn cực kỳ kích động nói: “Sư tôn nhà ta tỉnh rồi! Đại sư ta đi vào trước hầu hạ lão nhân gia ngài uống thuốc! Mấy người các ngươi còn không mau mở cửa, không thấy trên tay ta có bưng đồ vật sao?”
Mấy tên tiểu đệ tử khúm núm vén mành, hắn như cá chạch lách đi vào.
Độ Sinh lộ sắc mặt vui mừng, cũng tiến vào phòng, chỉ thấy Hạ Tri Ỷ và Nhan Tri Phi còn ngồi bên trong, mấy tên đệ tử đang đỡ Sở Tri Thị ngồi dậy, cho hắn dựa vào đống gối xếp chồng thật dày ở sau lưng.
Độ Sinh chắp tay trước ngực nói: “Thiện tai, Sở thành chủ tỉnh rồi.”
Hạ Tri Ỷ và Nhan Tri Phi nhìn thấy Độ Sinh, lập tức đứng dậy đáp lễ. Khí sắc Sở Tri Thị rất kém, một bên bờ vai ngày thường có một cánh tay dài lúc này bị quấn băng vải cực kỳ dày. Hắn dựa vào đống gối mệt mỏi rũ mắt, miệng nói: “Đại sư, ta không ngồi dậy nổi.”
Nhân vật hàng đầu của Tu Chân giới ngày xưa, lúc này suy yếu nằm ở trên giường để người hầu hạ nước canh thì không nói, nửa bên cánh tay cũng không có. Vị cao nhân một tay phất trần, một tay trọng kiếm kia của Đạo Tông, có lẽ chỉ còn là truyền thuyết.
Độ Sinh vội nói: “Sở thành chủ có thương tích trong người, không cần để ý tới những nghi thức xã giao đó.”
Sở Tri Thị không nói gì nữa, cả người giống như bùn nhão dựa vào giường, nhìn vô cùng suy yếu. Trần Đạo Viễn ở bên cạnh vội đưa chén thuốc đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, mời uống thuốc.”
Sở Tri Thị nhắm mắt lại: “Không uống, lấy đi.”
Trần Đạo Viễn cúi đầu nhìn chất lỏng đặc sệt trong chén, mặc dù không hề dễ ngửi, nhưng nó được chế biến từ linh thảo tốt nhất, không uống thật lãng phí. “Nhưng mà sư tôn……”
Sở Tri Thị dựng đứng lông mày, mở mắt ra: “Lấy đi!”
Một tiếng này rất lớn, Trần Đạo Viễn chấn động toàn thân. Nhan Tri Phi nói với hắn: “Mấy người các ngươi đi ra ngoài, đóng cửa lại đi.”
Một người vén mành lên tiến vào: “Chỉ đóng cửa thôi chỉ sợ là không được.”
Nhan Tri Phi vừa nhìn thấy hắn, đôi mày thoáng giãn ra đôi chút, ngay sau đó lại tiếp tục nhíu lại: “Tri Vi, hai ngày nay đệ đã chạy đi đâu?”
Tạ Tri Vi nói: “Đi làm một vài chuyện, đã để Đại sư huynh lo lắng.” Hắn và Độ Sinh đôi bên cùng hành lễ với nhau, sau đó đi đến trước mặt Sở Tri Thị. Sở Tri Thị từ lúc hắn bắt đầu vào cửa thì đã hơi chống thân thể lên trừng mắt nhìn, Tạ Tri Vi vội ấn hắn ta trở về: “Tiểu sư đệ chịu khổ rồi.”
Sở Tri Thị tức giận nói: “Cũng không sao, khổ nhiều thêm mà thôi.”
Tạ Tri Vi biết trong lòng hắn ta không dễ chịu, nếu chuyện mất tay mất chân này đặt ở trên người Tạ Tri Vi hắn, tuyệt đối càng khó có thể tiếp nhận hơn.
Hắn đưa hộp đồ ăn trong tay qua: “Tiểu sư đệ, vi huynh mang thứ này cho đệ.”
Hộp đồ ăn vừa mở ra, Sở Tri Thị ngửi thấy mùi hương, hít mũi một cái, không cần nhìn cũng biết bên trong là món gì: “Canh ba ba? Còn có rau thơm? Nhị sư huynh mau cho ta một chén.”
Dáng vẻ này so với dáng vẻ thâm thù đại hận vừa rồi lúc kêu hắn uống thuốc khác nhau như hai người.
Nhan Tri Phi nhíu mày càng nhiều hơn, Tạ Tri Vi lại rất muốn giơ ngón tay cái cho Sở Tri Thị.
Phô Mai thật là đàn ông, Tạ Tri Vi lúc trước còn tưởng tượng dáng vẻ hắn ta sa sút tinh thần sẽ như thế nào, nào biết người ta ung dung bình thản, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dường như đã tiếp nhận chuyện mình bị cụt tay.
Tạ Tri Vi nghĩ thầm, nếu mình mà bị chặt đứt chỗ nào, chắc chắn sẽ không làm được như hắn ta…… Phi, miệng quạ đen, loại chuyện này không thể để nó xảy ra!
Tạ Tri Vi khẽ nâng tay ném ra ngoài một cái kết giới, ánh sáng xanh che phủ lên cánh cửa và cửa sổ một cách chặt chẽ.
Hạ Tri Ỷ khó hiểu: “Nhị sư huynh đây là……”
Tạ Tri Vi một bên múc canh ra ngoài, một bên nói: “Độ Sinh đại sư mời ngồi, sư huynh sư muội cũng mời ngồi, hôm nay mời các vị cùng thương lượng với ta một chuyện.”
Hạ Tri Ỷ và Độ Sinh đều ngồi xuống, Nhan Tri Phi lại không ngồi, hắn nhìn Tạ Tri Vi hỏi: “Có chuyện gì?”
Động tác múc canh của Tạ Tri Vi dừng lại, tiếp đó đặt chén canh lên bàn, Sở Tri Thị ở một bên chậc lưỡi.
Tạ Tri Vi xoay người nói: “Hiện giờ Doãn Thương Sơn lật lọng, lấy pháp trận cưỡng ép luyện ba đóa hoa sen trên người đồ đệ ta, chúng ta cần phải tranh thủ trước khi hắn thực hiện được âm mưu, ngăn cản hắn.”
Tạ Tri Vi không dễ dàng mở miệng nói ra yêu cầu gì, vừa mở miệng lại không phải là việc nhỏ. Hai chữ “chúng ta” muốn ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Nhan Tri Phi ngưng trọng, không nói gì. Hạ Tri Ỷ đứng dậy nói: “Nhị sư huynh muốn dùng sức của Đạo Tông để cứu đồ đệ của mình sao?”
Tạ Tri Vi nghiêm túc nói: “Không những cứu đồ đệ của ta, cũng là vì cứu người trong khắp thiên hạ này.”
Tạ Tri Vi xưa nay không nói đùa, càng sẽ không lấy ba chữ “khắp thiên hạ” ra để nói chơi.
Thân thể Độ Sinh hơi nghiêng về phía trước, dò hỏi: “Tạ chân nhân nói lời này là có ý gì?”
Sở Tri Thị thật vất vả mới kéo được chén canh đến góc bàn gần chỗ mình nhất, cũng ngẩng đầu nói: “Nhị sư huynh, mặc dù đệ không phản đối ý kiến của nhị sư huynh, nhưng sư huynh nói cứu người trong thiên hạ…… Quá khoa trương rồi.”
“Không khoa trương chút nào.” Tạ Tri Vi lắc đầu, bỗng nhiên ngẩn ra, “Tiểu sư đệ, đệ không phản đối ý kiến của ta? Đệ không phải đối với đồ đệ của ta……”
Sở Tri Thị rốt cuộc cầm được chén canh vào trong tay, hài lòng thỏa dạ uống hai ngụm canh nóng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó đệ có nghe môn hạ đệ tử nói lại. Kỳ thật trong lòng đệ hiểu rõ, nguyên nhân nổ mạnh là do cánh tay bị phế này của đệ, không có liên quan gì tới đồ đệ của Nhị sư huynh.
Lần này đến phiên ba người còn lại cũng sửng sốt.
Sở Tri Thị thở dài, đặt chén canh xuống, mệt mỏi nói: “Nếu phải nói rõ ràng, tên đồ đệ khốn kiếp kia của Nhị sư huynh cũng không vô tội. Nếu không phải tại hắn làm cánh tay đệ bị thương, thì sẽ không bị kẻ khác nhân cơ hội lẻn vào, lấy lý do chữa trị cánh tay mà giấu những thứ kỳ quái đó ở bên trong.”
Tạ Tri Vi có chút mơ hồ.
Sự thật quả đúng là như vậy, nhưng Doãn Thương Sơn nếu đã đem giấu những lệ khí đó ở trên người Sở Tri Thị, còn giữ lại tính mạng Sở Tri Thị để làm gì, cùng nhau nổ hết không phải tốt hơn sao? Giữ lại nhân chứng để vạch tội của mình sao?
Nhan Tri Phi cũng cảm thấy kỳ quái: “Tri Thị, nếu nguyên nhân nằm trên cánh tay đệ, đệ ở khoảng cách gần nhất, vì sao chỉ tổn hại một cánh tay?”
Lời này nghe như thế nào cũng giống như đối với việc Sở Tri Thị chỉ tổn thất một cánh tay vô cùng thất vọng, ngóng trông hắn bị tổn thất nhiều hơn một chút.
Nhan Tri Phi vừa dứt lời liền cảm thấy không ổn, nói bổ sung thêm: “Vụ nổ mạnh kia gần như phá huỷ một nửa sau núi của Thiền Tông, đệ lại……”
“Đại sư huynh không cần phải giải thích, đệ hiểu ý của huynh.” Sở Tri Thị nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tri Vi bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp, “Là đồ đệ của Nhị sư huynh…… ngay lúc sự việc xảy ra đã nhanh chóng bỏ thêm một đạo bạch quang ở trên người đệ, bởi vậy, đệ mới nhặt được mạng trở về.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 123: Bàn bạc
Chương 123: Bàn bạc