Triển Nhạn Linh dẫn đệ đệ đến chợ đen giao dịch Omega.
Bọn họ đi vào một chỗ giao dịch sơn đỏ mạ vàng, bên trong trang hoàng cực kỳ giống một phòng trà thanh nhã, còn có người ở trên sân khấu đàn dương cầm, trên chiếc bàn thấp có đốt trầm hương nhàn nhạt, vừa nghe liền biết ngay một tấc hương một tấc vàng.
Ngay cả trong thời chiến loạn vẫn luôn có người không nỡ bỏ một chút hưởng thụ cao cấp đó.
Triển Nhạn Linh kéo Triển Nhạn Triều ngồi xuống, một người đàn ông Omega giống như bươm bướm bay đến, ngồi cạnh hai người, anh ta liếc mắt nhìn Triển Nhạn Linh, lập tức đánh giá thân phận của Triển Nhạn Linh thông qua chiếc nơ trên cổ, giọng ngọt ngào: “Trưởng quan…”
Triển Nhạn Linh đã sớm dùng thuốc ức chế, dùng khăn tay trắng sạch sẽ che mũi, nhếch nhếch cằm về phía Triển Nhạn Triều.
Omega kia đương nhiên ngầm hiểu, như có như không mà cọ eo lên người Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều: “Tôi là cây sao?”
Omega: “Hả?”
Triển Nhạn Triều: “Anh là chó à?”
Omega nở nụ cười: “Ngài thật biết nói đùa.”
Triển Nhạn Triều phiền chán mà chau mày, đẩy tách trà một cái: “Ai có tâm tư đi đùa giỡn với nhân viên phục vụ cơ chứ. Châm trà đi.”
Dứt lời, cậu ấy quay sang hỏi Triển Nhạn Linh: “Anh hai, anh dẫn em đến chỗ này làm gì?”
Omega không chịu từ bỏ, không ngừng cố gắng nói: “Tiểu thiếu gia là Beta à, thành niên chưa, đã so tài thi đấu chưa?”
Triển Nhạn Triều: “Mắc mớ gì tới anh.”
Omega: “…”
Thấy em trai mình lại sắp nói lời khó nghe, Triển Nhạn Linh ho nhẹ một tiếng: “Nhạn Triều.”
Triển Nhạn Triều không tiếp tục gây sự, cầm một đĩa hạt dưa, chậm rãi cắn, đồng thời yên lặng quan sát bốn phía, suy đoán mục đích anh hai dẫn mình tới nơi này.
Trong chỗ giao dịch hỗn tạp đủ mùi, khi thì thoang thoảng mùi hoa nhài, khi thì thơm ngát mùi lá trúc, giống như rượu ủ lâu năm, ngửi vào say lòng người, nhàn nhạt phiêu lãng vào trong trí não.
Cũng may tinh thần lực của Triển Nhạn Triều không tính yếu, hơn nữa vẫn chỉ là thể chất Beta nên vẫn có đủ sức đề kháng.
Triển Nhạn Triều phát hiện nhân viên phục vụ nơi này đều xinh đẹp, da trắng, eo thon cực kỳ, đi đường uyển chuyển, mảnh mai như cánh hoa.
Triển Nhạn Triều nhìn qua một lượt liền mất hứng thú, chỉ chuyên tâm cắn hạt dưa.
Đám người này ai cũng mềm nhũn như cọng bún, so với tiểu Quý thì đúng là một đám dưa non.
Nhưng Triển Nhạn Triều còn chưa cắn được vài hạt thì một đôi tay mềm mại liền từ ghế bên cạnh sờ tới, nhẹ nhàng ôm eo cậu ấy: “Thiếu gia…”
Triển Nhạn Triều hoảng sợ nhảy dựng lên, nắm lấy tay của anh ta rồi thoát ra, theo phản xạ muốn đập anh ta từ phía sau, nhưng lại nhớ ra cái gì đó, đúng lúc thu tay lại rồi thuận tiện cầm một nắm hạt dưa ném vào lưng Omega.
Triển Nhạn Linh: “…”
Triển Nhạn Triều giơ chân lên: “Chủ quán! Nhân viên phục vụ của các người muốn làm gì vậy?! Táy máy tay chân với khách vậy hả!”
Triển Nhạn Linh đưa tay đỡ trán, cảm thấy chứng đau nửa đầu của mình càng lúc càng nặng.
Omega kia ôm lấy cổ tay, trên trán toát mồ hôi hột, trong mắt cũng rưng rưng: “Thiếu gia…Tay của tôi…”
Triển Nhạn Triều quả thật coi người này như rắn độc mãnh thú, liền vọt đến phía bên bàn còn lại: “Anh tính ăn vạ à? Tôi chẳng dùng lực gì cả!”
Nghe thấy ầm ĩ, người quản lý liền đi đến, trước tiên trừng mắt liếc nhìn Omega một cái rồi liên tục nhận lỗi với Triển Nhạn Triều: “Nếu ngài không hài lòng, chúng tôi sẽ đổi cho ngài một người khác.”
Triển Nhạn Triều không hề nghĩ ngợi mà nói: “Đổi cái gì? Tôi chẳng cần ai cả!”
Người quản lý cho rằng Triển Nhạn Triều bị chọc giận, liền nổi nóng với Omega: “Cậu làm sao mà đắc tội với người ta vậy?”
Omega không dám nói lời nào, chỉ run rẩy đứng đó.
Lúc này Triển Nhạn Triều mới phát hiện vị Omega kia đã nước mắt lưng tròng, dường như rất oan ức, vì vậy càng cảm thấy khó chịu: “Tại sao anh ta lại khóc đến mức này, tôi chỉ mới đẩy tay của anh ấy ra mà thôi…Làm như là pha lê dễ vỡ vậy.”
Lúc này người quản lý mới phát hiện Omega khác thường, liền nói: “Tay đâu.”
Omega điềm đạm đáng yêu mà đưa tay ra cho người quản lý kiểm tra, kết luận là bong gân.
Triển Nhạn Triều không thể tin tưởng: “Tôi thật sự chỉ ném tay của ảnh một chút thôi mà.”
Lần này người quản lý cũng nhìn ra Triển Nhạn Triều là một vị thiếu gia chưa từng trải, liền phất tay một cái, Omega kia đương nhiên không dám nói gì với Triển Nhạn Triều, dùng đôi mắt rưng rung mà liếc cậu ấy một cách yếu ớt rồi lập tức rời đi.
Lúc này Triển Nhạn Triều mới ngồi xuống, uống một ngụm trà định thần, sau đó kéo lấy quần áo của mình rồi ngửi ngửi, vẻ mặt rất ghét bỏ.
Triển Nhạn Linh than một tiếng: “Em đối với ai cũng ra tay ác độc vậy à?”
Triển Nhạn Triều giải thích: “Là anh ta động tay động chân trước.”
Triển Nhạn linh: “…”
Triển Nhạn Triều lại nói: “Với lại, em thật sự không dùng lực mà.”
Triển Nhạn Linh hỏi: “Em thật sự không biết Omega là gì sao?”
Triển Nhạn Triều suy nghĩ một chút: “Dì Hồng vợ của chú Hồng chẳng phải là Omega sao? Dì ấy rất xinh đẹp, trông cũng khỏe mạnh, không có gì đặc biệt cả.”
“Đó là vì chú Hồng đối với dì Hồng tốt.” Triển Nhạn Linh nói, “Đối với Omega, vai không thể khiêng, tay không thể xách, thân thể cực kỳ yếu đuối, lực phòng ngự và công kích đều sẽ thoái hóa đến mức dưới bình thường, thậm chí là gấp đôi gấp mấy lần.”
Triển Nhạn Triều nhìn anh của mình, mặt đầy kinh ngạc.
“Nơi này xem như là phòng giao dịch Omega cao cấp, chỉ có Omega có dung mạo xinh đẹp mới có thể tiến vào. Trong quá trình tiến hóa của tinh cầu chúng ta, vì để sinh sản nhiều thế hệ sau, mở rộng nguồn lực quân đội mà Alpha – Beta – Omega đều có thể mang thai sinh nở, vậy điểm đặc biệt của Omega ở chỗ nào? Ngoại trừ khả năng thụ thai mạnh hơn so với hai loại còn lại thì nói trắng ra chỉ là bạn tình cao cấp mà thôi.”
“Trước đây em cũng muốn Quý Tác Sơn làm người như thế. Bây giờ em cũng gào khóc đòi làm người như thế…Nhạn Triều, em chỉ biết là mặc kệ em biến thành hình dạng gì thì cha cũng đều sẽ chấp nhận em, nuôi dưỡng em, nhưng em căn bản không biết làm một Omega sẽ đau khổ và tủi nhục như thế nào!”
Triển Nhạn Triều nghiền ngẫm rất lâu, Triển Nhạn Linh cũng chờ cậu ấy đáp lại.
Qua nửa buổi, Triển Nhạn Triều bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thảo nào tiểu Quý không chịu tha thứ cho em.”
Triển Nhạn Linh: “…” Trời ạ, thằng em thiểu năng trí tuệ của tôi.
Triển Nhạn Triều liếc mắt nhìn phương hướng rời đi của Omega kia, tâm tình bất an dần dần xông lên đầu: “Nếu như tiểu Quý làm Omega thì cậu ấy cũng sẽ thành như vậy sao?”
Triển Nhạn Linh nói: “Tất cả mọi người sau khi thoái hóa đều sẽ giống như nhau.”
Triển Nhạn Triều cật lực kháng nghị, giống như làm vậy thì có thể phủ định sự tàn nhẫn mà cậu ấy đã dành cho Quý Tác Sơn lúc trước: “Không phải chứ. Cậu ấy còn có tinh thần lực mà.”
Triển Nhạn Linh đáp: “Sau khi thoái hóa tất cả sẽ biến mất.”
Triển Nhạn Triều nhất thời cảm thấy phát lạnh cả người, cậu ấy nghĩ đến ánh mắt rưng rưng muốn khóc của Omega kia, đôi môi liền trở nên tái nhợt.
Triển Nhạn Linh vẫn không từ bỏ mà tiếp tục đả kích: “Theo như anh được biết, Omega không có nhân quyền, sau một trận chiến dịch, các vị cấp trên thậm chí sẽ khen thưởng bằng cách cho các Alpha một Omega. Em có biết Omega ở trong quân đội có cái mác gì không?—–‘Vật tư loại một’.”
Triển Nhạn Triều nhìn chằm chằm vào tách trà trước mắt.
“Vật tư” à…
Triển Nhạn Linh chú ý thấy vẻ mặt của em trai có chút giãn ra, lúc này mới an tâm trở lại: “Quý Tác Sơn chia tay với em là do em quá đáng. Hai người các em bây giờ cầu về cầu, đường về đường, chẳng lẽ không được hay sao?”
“Trước đây em đối với cậu ấy không tốt.” Trải qua đắn đo suy nghĩ, Triển Nhạn Triều đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu ấy rất đẹp, tròng mắt trắng đen rõ ràng, lấp lánh động lòng người, “Nếu như cậu ấy đánh em thành Omega thì cậu ấy cũng sẽ hết giận, cả đời em làm Omega cho cậu ấy, như vậy có phải coi như hai bên cùng hòa?”
Triển Nhạn Linh: “…” Em đang học toán tiểu học đó hả?!
Triển Nhạn Linh đè ép huyết khí đang dâng trào, tận lực bình tĩnh nói: “Có phải là em nghe không hiểu lời của anh hay không? Ý nghĩa của Omega thế nào…”
Triển Nhạn Triều cắt ngang: “Nếu như cậu ấy tha thứ cho em thì em sẽ nguyện ý làm vậy.”
Triển Nhạn Linh tức giận đến bật ngửa: “Nếu như cậu ấy không tha thứ cho em thì sao?”
Triển Nhạn Triều rất là ủy khuất: “Cái gì em cũng làm cho cậu ấy, cậu ấy không thể không để ý đến em.”
Triển Nhạn Linh: “…”
Triển Nhạn Triều thậm chí đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lại: “Nếu như cậu ấy không đồng ý thì em sẽ ôm chăn ngồi lý trước cửa nhà cậu ấy.”
Triển Nhạn Linh tức đến muốn nổ phổi, thẳng thừng bỏ lại đứa em trai không có tiền đồ này, sải bước rời đi.
Triển Nhạn Triều cũng cảm thấy anh hai của mình không chịu hiểu ý mình, đi rồi cũng tốt.
Cậu ấy ngồi nghe người ta đánh dương cầm một lúc, cắn một dĩa hạt dưa rồi uống xong một bình trà, nghe đến khi mất hứng thú mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng giao dịch, vừa quay đầu lại liền phát hiện trước cổng phòng giao dịch có một tấm bảng nhắc nhở, trên đó có viết tám chữ.
“Thương phẩm yếu ớt, cầm nhẹ đặt khẽ.”
Hai chữ “Thương phẩm” này ám chỉ ai thì cũng quá rõ ràng.
Không biết vì sao Triển Nhạn Triều nhìn hàng chữ này liền cực kỳ tức giận, thừa dịp bốn phía không có ai liền tháo cái bảng kia xuống, kẹp dưới nách rồi mang đi.
Triển Nhạn Triều đã đốt trụi cây roi âu yếm của mình và cái quan tài chết tiệt kia, nếu như Quý Tác Sơn nguyện ý đối xử với cậu ấy như thế thì cậu ấy cũng không ngại đặt mua một bộ cho mình.
Nhưng mà Quý Tác Sơn không thể không để ý đến cậu ấy.
Mười năm ở chung thật sự quá lâu, đối với Triển Nhạn Triều mà nói chính là cả đời.
Bởi vậy trong cuộc đấu cơ giáp vài tháng sau, ở vòng cuối cùng cậu ấy rút trúng Quý Tác Sơn, người khác nhìn cậu ấy vừa là đồng tình lại vừa là trào phúng, nhưng cậu ấy lại thật tâm thật lòng mà vui mừng.
Triển Nhạn Triều không cho phép chính mình bị đánh bại bởi người khác ngoài Quý Tác Sơn, bởi vậy mỗi một cuộc tranh tài cậu ấy đều dốc toàn lực, năng lượng tích trữ trong cơ thể đã hoàn toàn đầy đủ để chuyển hóa thành Alpha.
Nếu như Quý Tác Sơn cao hứng thì cậu ấy có thể hấp thu toàn bộ.
So với Triển Nhạn Triều hùng hồn tiến lên thì con đường thi đấu của Quý Tác Sơn lại có vẻ hơi bình thản.
Nổi tiếng có đôi tay xé cơ giáp, hơn nữa thành tích đệ nhị ở lần tập huấn Vết Tích, trong mỗi cuộc tranh tài Quý Tác Sơn đều chỉ theo đuổi thành tích “Thắng sát nút”, từ đầu đến cuối chỉ cao hơn đối thủ một bậc.
…Cũng giống như đời trước khi cậu ấy tham gia thi đấu.
Đối với chiến tích của Quý Tác Sơn, đương nhiên có người lén phê bình: “Vậy mà dám nói là niềm hy vọng tương lai, thực chất chỉ có chút bản lĩnh như vậy.”
Loại nghi vấn này cũng có người đăng lên diễn đàn của trường, nhưng lập tức bị phỉ nhổ đầy mình.
Có người vứt ra số liệu thống kê chính thức, là dữ liệu tấn công chính xác của Quý Tác Sơn trước mắt tất cả tuyển thủ.
Từ đối thủ đầu tiên đến người thứ năm mươi hai, mặc kệ đối phương là gà mờ hay là người ưu tú thì đòn tấn công của cậu ấy sẽ vĩnh viễn khống chế ở cú thứ 710.
Sau khi công kích đến cú đánh 710 thì đối thủ sẽ tự động mất đi ý chí và năng lực tấn công, bởi vì mỗi người trong chiến đấu đều sẽ phát hiện Quý Tác Sơn đang nhằm vào nhược điểm của bọn họ…để chỉ đạo thi đấu.
Thậm chí trong lúc thi đấu cậu ấy còn có thể nhẹ giọng nói với đối thủ: “Khả năng khống chế đầu gối của cậu không đủ, sợ nhất là những đòn ngáng chân như vậy của tôi.”
Sau đó vang lên một tiếng leng keng, người nọ lập tức té xuống.
Đối thủ đương nhiên không phục, kết quả là bị Quý Tác Sơn lập lại động tác, gạt chân té ngã hơn 70 lần.
Lần thứ 75, cuối cùng đối thủ cũng coi như qua ải, mạnh mẽ chống được lần ngáng chân này, nhưng rất nhanh liền nghe Quý Tác Sơn nói: “Cậu như vậy vẫn có lỗ hỏng.”
Sau đó là một cú móc chân thẳng thắn dứt khoát, khiến người nọ bay ngược ra sau, đầu cắm xuống đất.
Đối thủ: “…” Trời hạn gặp mưa.
Quý Tác Sơn tận lực chỉ ra những nhược điểm của đối phương trong vòng 710 cú đánh, sau đó ở cú đánh cuối cùng sẽ dùng một quyền để chấm dứt trận đấu.
Trên sàn thi đấu còn từng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, có đối thủ choáng váng leo ra từ cơ giáp, nắm tay Quý Tác Sơn nói: “Cám ơn”.
Có một lần sau khi nắm quyền kiểm soát cơ thể, Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Tại sao lần nào cũng đều là 710 cú đánh? Có ngụ ý gì đặc biệt à?”
Quý Tác Sơn ngoan ngoãn đáp: “Không có gì đặc biệt. Ngày sinh của em là 10 tháng 7.”
Trì Tiểu Trì: “…” Được thôi.
Dữ liệu vừa được tung ra, đám người nhao nhao tranh cãi cũng không thể không ngừng chiến.
Tổ thi đấu cũng sôi nổi bày tỏ, bọn họ từng thấy có người toàn thua cũng có người toàn thắng, chỉ là chưa từng thấy có người dùng thi đấu để huấn luyện ngay tại hiện trường như vậy.
Mà Quý Tác Sơn vẫn giữ tác phong như cũ, ai khuyên cũng mặc kệ.
Hắn làm như vậy khó tránh khỏi rước lấy những lời nghị luận: Quý Tác Sơn làm như vậy chẳng lẽ năng lượng trong cơ thể của cậu ta đã đủ để chuyển đổi thành Alpha rồi sao?
Hiện tại Quý Tác Sơn quá nổi tiếng trong trường, mỗi lần thi đấu đều có một đám ở dưới phất cờ reo hò, bọn họ đương nhiên không dám công khai chỉ trích, chỉ dám trong âm thầm nói xấu cậu ấy.
…Ai bảo bày đặt ra vẻ!
Nếu như không có cách nào chuyển hình Alpha thành công, không điều khiển được cơ giáp cấp quân đội, vậy thì có chuyện vui để bàn rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 81: Nghe nói tôi là chiến thần
Chương 81: Nghe nói tôi là chiến thần