Sau khi đi suốt đêm quay về trấn nhỏ, Nhan Lan Lan thậm chí cũng không lay tỉnh Trì Tiểu Trì, chỉ định một người trẻ tuổi trong đội đưa Trì Tiểu Trì về ký túc xá nghỉ ngơi, trước tiên khoan báo chuyện cậu bị thương cho ông bà Đinh biết.
Sau khi thu xếp xong cho đội trưởng, Nhan Lan Lan mới đưa mắt nhìn Cốc Tâm Chí.
Chiếu theo thông lệ, Nhan Lan Lan mở miệng dò hỏi: “Anh biết làm cái gì?”
Không chờ Cốc Tâm Chí trả lời, Tôn Ngạn đã bước đến lôi cậu ấy đi, bảo là dẫn chiến hữu cũ đi ăn cơm, lại lén lút nháy mắt với Nhan Lan Lan, cũng chủ động dẫn Cốc Tâm Chí đến nơi không phải khu vực trung tâm.
Chiến hữu thì chiến hữu, dù sao Tôn Ngạn và Cốc Tâm Chí cũng không thân quen.
Bởi vì Đinh Thu Vân tỏ ra có địch ý với Cốc Tâm Chí, ngay cả Tôn Ngạn cũng không dám kể hết toàn bộ tình hình thực tế cho Cốc Tâm Chí, chỉ có thể xử lạnh trước, quan sát một quãng thời gian lại nói.
Cốc Tâm Chí cũng không có gì dị nghị với chuyện này, không chỉ nghe theo thu xếp mà còn hơi hiếu kỳ lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Đây là lần đầu tiên Cốc Tâm Chí nhìn thấy cảnh tượng mới lạ như vậy, hoàn toàn khác biệt với hiện thực.
Trì Tiểu Trì bị vận chuyển về ký túc xá nhưng vẫn không tỉnh, lúc nửa đêm bị cảm giác ấm áp liếm láp trước ngực làm thức tỉnh.
Cậu mở mắt ra, phát hiện không biết Ông Chủ chạy vào phòng ngủ từ khi nào.
Nó đã tự xử lý bản thân sạch sẽ, màu lông sáng bóng, râu bạc tinh tươm, thịt nát trong móng vuốt đều được tỉ mỉ vệ sinh.
Cậu đẩy ra vạt áo trước ngực, Ông Chủ đang nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm đi chỗ sưng tấy bị ứ máu, dịu dàng đến mức khiến lòng người cũng mềm nhũn.
Trì Tiểu Trì bị nó liếm phát nhột, nghiêng người ôm lấy đầu nó, nhẹ giọng nói: “Như vậy sẽ lâu khỏi hơn đấy.”
Ông Chủ nhẹ nhàng ngao một tiếng, trong âm thanh có chút oan ức.
Trì Tiểu Trì dỗ nó: “Ngoan, đừng dỗi như thế.”
Ông Chủ nhấc lên đôi mắt ướt đẫm, vẻ mặt như đang năn nỉ.
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, có lẽ cái tên này cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của nó quá hung tàn, sợ mình sẽ sợ nó nên cố ý lấy lòng.
Nghĩ như vậy, cậu nâng mặt Ông Chủ lên giống như đã từng đối xử với Thịt Chó, hôn một cái lên mặt nó rồi nở nụ cười: “Không sợ. Đi đi, bôn ba cả ngày, nên ngủ sớm một chút.”
Con báo đáp hai chân lên giường, nhìn cậu chăm chú, đôi mắt như hai viên ngọc lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh vô cùng hiền hậu.
Trì Tiểu Trì: “Không muốn đi ngủ à?”
Ông Chủ đem đầu khẽ tựa vào bụng cậu.
Trì Tiểu Trì liền nở nụ cười.
Cậu vuốt ve lớp lông bóng loáng khô ráo dưới tay, lấy ra một tấm thẻ khống chế giấc mộng trong kho hàng, đặt vào trong rãnh sử dụng.
Để Cốc Tâm Chí tiếp tục nằm mộng, cậu ta sẽ hiểu rõ cái gì gọi là thực tế.
Cậu đặt ra thời gian sử dụng, để Cốc Tâm Chí nằm mơ vào khoảng năm giờ sáng, còn cậu thì nhịn không được mà vuốt ve lớp lông mềm mại trơn mượt của Ông Chủ, lần thứ hai ngủ thiếp đi.
Thừa dịp cậu ngủ, báo đen cẩn thận nhảy lên giường.
Nó dịu dàng nhìn cậu một lúc lâu trong bóng tối.
Lỗ tai của báo cực nhạy bén, bởi vậy nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn của Trì Tiểu Trì đối với nó mà nói thì như tiếng chuông đồng, khiến nó vừa an tâm lại có chút sợ hãi.
Nó nhấc chân lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón chân tô lên đường viền mũi và miệng của Trì Tiểu Trì.
Cứ như vậy nhiều lần, sau đó mới khẽ tựa vào vai Trì Tiểu Trì rồi ngủ thiếp đi.
Có lẽ là vì bị vết thương ảnh hưởng tới nỗi lòng khiến Trì Tiểu Trì nằm mơ.
Trong mơ, cậu và Lâu Ảnh ở ngay chỗ rẽ phía Đông của tòa chung cư cho chó ăn.
Sau buổi trưa vào tháng bảy, ánh nắng chói chang khiến sau lưng cảm giác vừa nóng rát vừa ngứa ngáy, Trì Tiểu Trì ngậm nửa que kem nước muối, cầm cái tô của Lâu Ảnh, trong tô là thịt bò trộn cơm nóng, mùi thơm nức mũi.
Chú chó vàng rất yêu thích bữa tiệc phong phú này, vừa nóng hổi lại rất thơm.
Trì Tiểu Trì nhân cơ hội gọi nó: “Thịt Chó.”
Thịt Chó tranh thủ lúc rảnh rỗi sẽ “au” một tiếng.
Trì Tiểu Trì quay đầu nói với Lâu Ảnh: “Anh xem kìa, nó thích em gọi nó là Thịt Chó đấy.”
Lâu Ảnh nhìn cậu thiếu niên choai choai này một cách bất đắc dĩ: “Là vì em cho nó ăn. Em gọi nó Chôn Chôn xem, nó…”
Thịt Chó dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình, lập tức trôi chảy kêu: “Au.”
Trì Tiểu Trì: “Woa, đồ vô lương tâm. Không cho ăn nữa.”
Cậu làm ra bộ dáng muốn cướp tô đi, Thịt Chó phát hiện không ổn, đem mặt ụp vào trong tô, tiện thể ăn hỗn vài cái.
Trì Tiểu Trì cũng chỉ đùa giỡn với nó mà thôi, nhấc tô lên một chút, để tô nghiêng về phía chú chó vàng bị mù mắt cho nó có thể ăn thoải mái hơn chút.
Cậu vẫn duy trì tư thế như vậy, nheo mắt cười với Lâu Ảnh.
Nhưng ở sau lưng Lâu Ảnh bỗng xuất hiện một thân người cao lớn, dường như nuốt chửng toàn bộ Lâu Ảnh.
Vì ánh nắng phản chiếu nên nhìn không rõ người kia cho lắm, giọng điệu lại xem như ôn hòa: “Tiểu Trì, đang cho chó ăn à.”
Trì Tiểu Trì ôm tô đứng dậy, tốc độ cực nhanh mà liếc nhìn Lâu Ảnh, giống như đang làm chuyện gì đuối lý: “…Thầy Chu.”
Người đàn ông được cậu xưng là thầy Chu ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, dáng cao lớn, bề ngoài nho nhã, đeo kính gọng đen, trong tay cầm một chút vật dụng tiện nghi thường ngày.
Thái độ của ông ta đối với Trì Tiểu Trì vô cùng dịu dàng: “Buổi chiều mấy giờ đến? Hay là vẫn như cũ?”
Trì Tiểu Trì tận lực lời ít mà ý nhiều: “Ừm, ba giờ.”
Thầy Chu nói: “Đừng quên mang theo sách toán học cấp 2. Hôm nay giảng hàm số.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Sau khi thầy Chu rời đi, Lâu Ảnh nhìn chăm chú vào bóng lưng của ông ấy một lúc lâu, lông mày hơi nhíu lại.
Trì Tiểu Trì khẩn trương đến ngứa cả tay, đưa tay sờ mép chỉ của chiếc quần cộc, không dám nhìn thẳng Lâu Ảnh, ngồi xổm người xuống, tiếp tục nâng tô cho chó ăn.
Qua một lúc lâu, rốt cục cậu cũng xem như nghe thấy giọng của Lâu Ảnh: “Bây giờ em học bổ túc cùng thầy ấy sao?”
Trì Tiểu Trì lúng túng “Dạ” một tiếng.
Lâu Ảnh thấy cậu luống cuống, bèn đưa tay xoa tóc cậu.
Đợi cả buổi thấy Lâu Ảnh dường như không có ý tiếp tục truy cứu, Trì Tiểu Trì lại có chút đứng ngồi không yên: “…Tại sao anh không hỏi?”
Lâu Ảnh: “Hỏi cái gì?”
“Là cha mẹ của em bảo em đến nhà thầy Chu học thêm…Bọn họ không cho em tìm anh.” Trì Tiểu Trì thật sự rất chột dạ, mũi chân run run trên mặt đất bị nắng vàng thiêu đốt.
Cậu vừa định nói không sao, cậu sẽ không nghe theo bọn họ thì Lâu Ảnh liền cắt ngang lời cậu.
“Anh biết, là vì chuyện máy ghi âm mấy ngày trước phải không?” Lâu Ảnh cong khóe miệng, “Nếu là chuyện kia thì quả thật là anh không đúng cho lắm.”
Trì Tiểu Trì loảng xoảng đặt tô xuống.
Thịt Chó sợ đến dừng ăn, đôi mắt như thủy tinh mờ mịt chuyển động, không nhìn thấy hai vị chủ nhân cho mình ăn đang xảy ra chuyện gì, chỉ ở ngay tại chỗ đong đưa cái đuôi trọc lóc, phát hiện cái tô kia vẫn chưa bị bưng đi, bèn theo mùi mà tiến tới, tiếp tục cẩn thận liếm hạt cơm vươn mùi thịt bò dưới đáy tô.
Lâu Ảnh nhìn Trì Tiểu Trì có chút cáu kỉnh, chỉ cảm thấy buồn cười và mềm lòng.
Từ trước đến nay anh luôn xem đứa bé này như em trai mình.
Anh nói: “Cẩn thận cho ăn kìa, đừng dọa Chôn Chôn chứ.”
Trì Tiểu Trì mất hứng: “Không cho ăn nữa.”
Không chờ Lâu Ảnh nói thêm gì nữa, Trì Tiểu Trì lại là người kích động trước tiên: “…Bọn họ dựa vào cái gì?”
Trước đó vài ngày, Lâu Ảnh xảy ra chuyện.
Lâu Ảnh và ông chủ Hoàng ở trạm phế liệu gần đó có quan hệ khá tốt, ông chủ Hoàng sẽ chọn vài món điện tử nhặt ra từ thu gom phế liệu cho Lâu Ảnh sửa chữa. TV trong nhà ông chủ Hoàng, máy chơi game điện tử mà con trai hay chơi, tất cả đều là hàng xài rồi do Lâu Ảnh sửa lại. Đương nhiên không phải ông ấy bắt Lâu Ảnh sửa không công, một khi có thứ mà ông không dùng tới thì sẽ đưa cho Lâu Ảnh.
Ông chủ Hoàng mở một tiệm nhỏ buôn bán đồ điện second hand, bên trong đều là những thiết bị do Lâu Ảnh sửa tốt, từ máy chơi game điện tử, máy sáy tóc, quạt máy, máy sưởi, loa, máy MP3, những thứ cần sửa chữa đều do ông chủ Hoàng cung cấp, kiếm được tiền thì hai người chia ba bảy.
Thứ nhất là Lâu Ảnh ham mê máy móc, thứ hai cũng có ý nghĩ riêng, anh ăn nhờ ở đậu, thế nào cũng phải tự có nguồn kinh tế của riêng mình để bớt làm phiền gia đình của dì.
Trước giờ anh dùng tiền rất tiết kiệm, hơn nữa làm công cho cửa hàng thú cưng, còn âm thầm làm các nghề phụ, tài sản tích lũy trong ngân hàng thậm chí còn nhiều hơn một vài người trung niên trong khu chung cư.
Chính là vì có tiền tiết kiệm riêng của mình nên anh có thể thường xuyên dẫn Trì Tiểu Trì ra ngoài chơi, để cho cậu có thể một lần ăn hai cây kem ốc quế.
Nhưng ở nửa tháng trước, khi Lâu Ảnh đặt một thiết bị ghi âm vừa sửa xong trên bệ cửa sổ thì liền hấp dẫn sự chú ý của dì Sở cũng ở trong khu chung cư.
…Đó là thiết bị ghi âm mà một tháng trước dì ấy đã vứt bỏ.
Không biết rốt cục là vì quên mất mình đã ném thứ đó hay là không cam tâm Lâu Ảnh dùng thứ mà mình đã ném đi để kiếm tiền, dì Sở tuyên bố với bên ngoài rằng Lâu Ảnh nhìn thì ngoan nhưng mà lại đi trộm đồ của người ta để bán lấy tiền.
Đương nhiên dì Sở cũng bày đặt tỏ vẻ đứa nhỏ Lâu Ảnh này mồ côi từ nhỏ, không có ai dạy dỗ, thích lấy trộm đồ của người khác cũng rất bình thường.
Sau khi lời đồn truyền ra, Lâu Ảnh cũng rước lấy không ít phiền phức.
Dì của Lâu Ảnh mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn kiếm kế sinh nhai lo cho gia đình, Lâu Ảnh cũng là đứa trẻ không mang lại phiền phức cho người ta, bởi vậy từ trước đến nay dì rất yên tâm với đứa cháu trai này.
Nhưng mà tác dụng phụ của “Yên tâm” chính là không nắm được tình hình.
Dì và dượng ầm ĩ một trận, sau đó tìm Lâu Ảnh, yêu cầu Lâu Ảnh mang mấy thứ “càn rỡ” đó vứt đi, sau này không được tùy tiện lấy đồ của người khác nữa.
Lâu Ảnh chỉ trả lại thiết bị, cũng không xin lỗi, đồng thời còn trả lại biên lai nhận tiền mà ông chủ Hoàng viết cho anh, chứng minh đây là đồ vật ở trạm phế liệu.
Tính cách của anh trước nay luôn ôn hòa bình thản, cũng không làm ra những chuyện xấu như dì Sở suy nghĩ, chỉ dùng biên lai để ám chỉ cho dì ấy biết thứ này là bản thân dì Sở tự vứt bỏ, xin dì chú ý đến cách dùng từ của mình.
Dì Sở lại vì vậy mà bị chọc giận, càng đồn đãi bậy bạ về Lâu Ảnh nhiều hơn.
Khu chung cư có ba tầng mà lời đồn chỉ trong nửa ngày đã đi khắp từ trên xuống dưới, tin tức lan truyền Lâu Ảnh ăn cắp càng ngày càng quá đáng, cha mẹ Trì Triểu Trì cũng nghe được, ở trên bàn ăn yêu cầu Trì Tiểu Trì ít qua lại với người hay ăn cắp vặt, thành tích học tập cho dù có tốt thế nào nhưng đạo đức bại hoại thì cứu không được.
Nghe thấy lời đồn, Trì Tiểu Trì tức muốn chết, ném đũa, thiếu chút nữa đã xắn tay áo đánh tới nhà họ Sở.
Vừa vặn Lâu Ảnh mang theo sách giáo khoa đến nhà Trì Tiểu Trì để tìm cậu thì ở nửa đường kịp thời chặn lại.
Sau khi hỏi rõ cậu muốn đi đâu, Lâu Ảnh lập tức ôm eo Trì Tiểu Trì, khiêng cậu lên vai rồi nhanh chóng đến tầng cao nhất khu chung cư.
Buông cậu xuống, Lâu Ảnh khuyên can: “Đừng làm lớn chuyện. Dù sao cũng chỉ là một thiết bị mà thôi.”
Trì Tiểu Trì tức giận đẩy vai anh: “Không được! Em phải đi tìm bà ấy! Việc này không thể để yên!!”
Lâu Ảnh liền kéo cậu trở về, thấy thật sự không thể kìm cậu được nữa, chỉ có thể ôm vào trong lòng, vuốt tóc rồi nhẹ giọng dụ dỗ: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, em thấy đó, anh cũng đâu có giận.”
Trì Tiểu Trì tức đến rưng rung nước mắt: “Không được!”
Thấy nước mắt sắp rơi xuống, Lâu Ảnh kéo cậu ngồi xuống, đem một bao kẹo nổ mở ra, đổ vào tay mình, đem những cục kẹo màu hồng đến bên miệng Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì thở phì phò, khóc thút thít nhưng vẫn ngoan ngoãn há mồm, để mặc Lâu Ảnh nhét kẹo vào trong miệng mình.
Lòng bàn tay của Lâu Ảnh có mùi hương chanh của xà phòng rửa tay cùng với mùi kẹo nổ trái cây thơm ngát khiến Trì Tiểu Trì có kích động muốn liếm một cái nhưng rốt cục vẫn kiềm chế bản thân.
Kẹo nổ nổ lộp bộp trong khoang miệng ấm áp, nổ đến ngứa cả quai hàm, Trì Tiểu Trì chỉ có thể im lặng. Trong lúc cậu im lặng, Lâu Ảnh ôn hòa dịu dàng nói: “Không cần tính toán với bọn họ. Về sau chúng ta sẽ không ở lại nơi này.”
Mắt của Trì Tiểu Trì vẫn còn ngấn nước, liền quay đầu nhìn về phía anh: “Chúng ta?”
Lâu Ảnh cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng mà trói chặt Trì Tiểu Trì cùng với mình, nhưng suy nghĩ một chút thì thật sự cũng không có gì không đúng.
Anh gấp lại bao kẹo rồi nhét vào túi Trì Tiểu Trì: “Ừm, chúng ta.”
Trì Tiểu Trì bị miễn cưỡng thuyết phục, nhưng cha mẹ đã nghiêm khắc yêu cầu không cho phép Trì Tiểu Trì đi tìm Lâu Ảnh nữa, cũng tìm thầy giáo trung học Chu Thủ Thành ở kế bên nhà họ Trì dạy thêm cho cậu mùa hè này.
Trì Tiểu Trì không dám nói chuyện này cho Lâu Ảnh biết là vì sợ anh suy nghĩ nhiều.
Đồng thời cậu còn có chút mong đợi bí ẩn.
Cậu cảm thấy rất hứng thú đối với lời đề nghị liên quan đến “chúng ta” của Lâu Ảnh. Cậu muốn sớm một chút theo bước chân của Lâu Ảnh đi học cấp ba, như vậy hình như có thể rút ngắn khoảng cách “chúng ta” hơn một chút.
Nhưng Lâu Ảnh vẫn dùng ánh mắt xem trẻ con để nhìn Trì Tiểu Trì: “Chuyện kia quả thật anh có chỗ không đúng.”
“Có cái…” con khỉ khô, nhưng khi Trì Tiểu Trì nhìn thấy cặp mắt của Lâu Ảnh thì miệng và tim liền mềm nhũn: “…Anh không có chỗ nào không đúng cả.”
Lâu Ảnh lại bất ngờ nói: “Kỳ thật sau này em có thể ít tới tìm anh, đừng tranh chấp với cha mẹ em. Em còn một năm nữa là thi vào cấp ba, không cần thiết phải phát sinh mâu thuẫn với người nhà…”
Trì Tiểu Trì liền giận đến đỏ cả mặt, lấy đi cái tô đã bị Thịt Chó liếm sạch, nhấc chân rời đi.
Lâu Ảnh: “Ấy da, Tiểu Trì…”
Trì Tiểu Trì đi tới chỗ rẽ, cao giọng trả lời: “Chết rồi! Không tìm thấy nữa đâu!”
Sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng lại bất đắc dĩ của Lâu Ảnh: “…Quay lại đi.”
Trì Tiểu Trì trong lòng tức giận, vốn muốn thừa thế hùng hổ rời đi, ai ngờ Lâu Ảnh vừa gọi thì lòng của cậu liền mềm nhũn, nhưng lại không muốn mất thể diện, vì vậy đành hùng dũng hiên ngang mà quay lại, ôm lấy chú chó mù đang lười biếng liếm móng vuốt, nhét lại cái tô vào tay Lâu Ảnh: “Thịt Chó là của em. Tô cho chó ăn là của anh.”
Thịt Chó:???
Lâu Ảnh kéo vai cậu lại, kiên trì giải thích: “Ý của anh là em không cần đi tìm anh, anh sẽ đi tìm em.”
Đang muốn cãi lại thì Trì Tiểu trì liền giật mình.
Lâu Ảnh ôn hòa hỏi: “Thầy Chu phụ đạo tốt không?”
Trì Tiểu Trì: “…”
Giọng điệu của Lâu Ảnh không thay đổi: “So với anh thế nào?”
Trì Tiểu Trì ôm Thịt Chó, kiên trì nói: “Tốt lắm.”
Lâu Ảnh: “Vậy tối nay hai chúng ta cùng đến tầng cao nhất học phụ đạo, em sẽ tới chứ?”
Trì Tiểu Trì vừa khẩn trương lại vui vẻ, trong lòng đã nở một đóa hoa: “Không tới.”
Lâu Ảnh cười cười, móc ra một thanh sôcôla đã bị hơi nóng làm tan chảy một nửa. Bởi vì thân thể Trì Tiểu Trì thuộc dạng nóng, anh sợ sớm cho Trì Tiểu Trì thì thanh sô cô la kia sẽ hoàn toàn bị nhiệt độ cơ thể của cậu ấy làm tan chảy, không đủ sức để cứu vãn.
Anh nhét sôcôla vào túi áo trước ngực của cậu, động tác thành thục giống như anh đã từng làm như vậy vô số lần: “Tám giờ tối, ở ban công mái nhà, anh sẽ chờ em.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 136: Tôi ở tận thế nuôi mèo to
Chương 136: Tôi ở tận thế nuôi mèo to