Trì Tiểu Trì bắt chéo đôi chân dài, dựa vào Ông Chủ ở sau lưng, một tay gác trên lưng báo đen.
“Giới thiệu một chút, đội viên mới.” Trì Tiểu Trì thờ ơ nói, “Cốc Tâm Chí.”
Các đội viên nhìn nhau, có chút không biết nên lấy thái độ gì để đối xử với Cốc Tâm Chí.
Nói Đinh đội yêu thích người họ Cốc này thì chưa từng ai thấy Đinh Thu Vân dùng loại thái độ lạnh lẽo như vậy để đối xử với người khác.
Nói Đinh đội chán ghét cậu ta thì ai cũng biết người này vừa vào thị trấn liền tiến vào nhà họ Đinh.
Đối với đám nam nữ ngưỡng mộ Đinh Thu Vân thì cả tuần nay bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ toàn suy đoán hai người Đinh Thu Vân và Cốc Tâm Chí có phải ngủ chung giường hay không.
Cốc Tâm Chí không ngại ánh mắt của người khác, chỉ nhìn chăm chú vào Trì Tiểu Trì: “Súng?”
Khẩu bắn tỉa mà Cốc Tâm Chí dùng 2 năm qua đã để quên ở ký túc xá của Tôn Ngạn, hiện tại có lẽ đã bị sung vào kho công cộng.
Trì Tiểu Trì từ góc xe tải quơ được một cây côn sắt, tiện tay ném cho Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí lại rất hài lòng mà tiếp nhận, tiện tay sờ vào chỗ mà Trì Tiểu Trì vừa cầm lấy, đem côn sắt ước lượng trong tay, thuần thục mà xoay côn một vòng, dùng rất tiện tay: “Giấy nhám.”
Có người lấy giấy nhám từ trong túi cho Cốc Tâm Chí, còn tặng thêm một điếu thuốc.
Ngay cả cám ơn mà Cốc Tâm Chí cũng không nói, chỉ thẳng tay nhận thuốc lá rồi đặt lên miệng, đến lúc cầm lấy giấy nhám thì bị Trì Tiểu Trì dùng chân dài duỗi ra, đạp lên rìa giấy nhám.
Tay của Trì Tiểu Trì chống đầu, miệng thì nói: “Nói ‘cám ơn’.”
Cốc Tâm Chí có chút khó hiểu: “…Đây là cậu ấy tự mình đưa cho tôi.”
Cốc Tâm Chí không hiểu cách sinh hoạt chung với người khác, khó có thể đồng cảm, cũng như rất lãnh đạm đối với nhận thức về lễ tiết xã hội.
Mẹ ruột và cha dượng nghiện rượu của cậu chưa từng dạy cậu, khi tự mình cánh sinh đã dạy cho cậu biết: Yêu thích thứ gì thì phải tranh lấy, bất kể là trả bằng cái giá nào.
Cốc Tâm Chí không thích rượu, nhưng cậu yêu thích Đinh Thu Vân.
Sau khi quen biết Đinh Thu Vân, trong mắt cậu chỉ có một mình Đinh Thu Vân, không cho phép bất cứ thứ gì xen vào.
Người khác cho rằng cậu lạnh nhạt là chuyện đương nhiên, dù sao năng lực mạnh hơn người khác thì mắt cao hơn đầu cũng là chuyện bình thường, ngay cả Đinh Thu Vân cũng từng cho rằng như thế.
Nhưng Trì Tiểu Trì sẽ không nghĩ như vậy.
Mũi chân của cậu nhịp hai lần trên giấy nhám.
Đối diện với ánh mắt trước mặt, Cốc Tâm Chí dường như hiểu được điều gì đó, lấy đầu lưỡi đẩy điếu thuốc ngậm trong miệng sang một bên, hơi hơi gật đầu với người cho cậu mượn đồ: “Cám ơn…Cám ơn.”
Lúc này Trì Tiểu Trì mới nhấc chân lên.
Người kia sờ sờ sau gáy, cười với Cốc Tâm Chí một cách chất phác.
Mà Cốc Tâm Chí căn bản không nhìn thấy nụ cười của người kia, chỉ cúi đầu dùng giấy nhám đánh bóng vũ khí mới của mình, từng lớp gỉ sắt bóc ra trong tiếng ma sát sột soạt.
Trì Tiểu Trì không để ý đến Cốc Tâm Chí nữa, ngón tay nhẹ nhàng gãi vào hõm cổ của báo đen.
Ông Chủ Mỏ Than nhà cậu giống như bị gãi nhột khiến cho nó có chút khó chịu, trong cổ họng cất lên tiếng ừng ực nhè nhẹ, lỗ tai nhiều lần cọ lên đùi Trì Tiểu Trì.
Nhan Lan Lan bị hành động kỳ lạ của báo đen hấp dẫn sự chú ý: “Đinh đội, Ông Chủ bị sao vậy?”
Trì Tiểu Trì thì lại chẳng cảm thấy gì: “Có sao đâu?”
Nhan Lan Lan: “Gần đây có phải nó có chút thân cận với anh hay không?”
Trì Tiểu Trì vuốt tai của nó: “Anh nuôi nó từng li từng tí, không thân cận với anh thì chẳng phải là vô lương tâm sao?”
Một đội viên khác nói tiếp: “Không phải, Đinh đội, em thấy Ông Chủ có chút không thích hợp lắm, giống như…”
Cậu ấy muốn nói nhưng lại thôi, chỉ liếc nhìn Nhan Lan Lan một cái.
Trải qua lần nhắc nhở này, Trì Tiểu Trì đưa mắt chuyển sang Ông Chủ đang nhẹ nhàng cọ sát eo của mình, cuối cùng cũng xem như nhận ra điều gì đó.
Ông Chủ rất dính người nhưng đa phần đều là lúc ở riêng với cậu, thường xuyên ôm cậu hít hai cái, hoặc là nhảy lên giường cuộn thành một vòng cùng với cậu, còn ở trước mặt người khác thì từ trước đến nay nó vẫn rất thận trọng, sinh hoạt hằng ngày, ngồi hay nằm đều cực kỳ phong độ…
Nhan Lan Lan nói toạc ra: “Động đực đó.”
Trì Tiểu Trì và 061 đều ngẩn ra.
Một tuần này thân thể của 061 quả thật có chút kỳ lạ, nhiệt độ tăng cao, dưới bụng cũng hơi ngứa, chỉ khi kề sát bên tinh thần thể của Trì Tiểu Trì thì mới có thể mát mẻ và thoải mái một chút, bắt đầu từ sáng nay thì bệnh trạng càng rõ ràng hơn, cơn thiêu đốt trong bụng vô cùng ngứa ngáy, cũng may lý trí của anh vẫn còn tồn tại nên còn có thể chịu đựng.
Trì Tiểu Trì lo lắng, nằm nhoài lên người báo đen để nghiên cứu cấu tạo sinh sản của nó.
Cậu hỏi: “Chuyện này làm sao đây?”
Nếu Nhan Lan Lan không ngại, như vậy mọi người có thể đơn giản thảo luận vấn đề này: “Tối nay tìm một chỗ cắm trại để Ông Chủ ra ngoài tìm báo cái đi.”
Nhan Lan Lan nói: “Anh tưởng là báo cái chạy đầy đất hả? Có thể tìm được một con đực cũng là tu mấy kiếp rồi.”
Giọng nói của Tôn Ngạn truyền ra từ buồng lái: “Có thể tìm một con linh cẩu cũng được mà.”
Nhan Lan Lan sốt ruột bao che cho con trai: “Không được, Ông Chủ của chúng ta không thể gặm cẩu, như vậy tiện nghi cho bọn nó.”
061 nghe mọi người tích cực thảo luận vấn đề lai giống của mình, tâm tình vô cùng phức tạp.
Anh muốn nghe Trì Tiểu Trì có biện pháp gì không, dù sao đầu óc của Trì Tiểu Trì nhanh nhạy, bản thân Đinh Thu Vân cũng là bác sĩ thú y, nói không chừng có thể tìm được thuốc gì đó…
Trì Tiểu Trì suy nghĩ trong phút chốc, thẳng thắn nói: “Cứ thiến đi.”
061: “…………”
Trì Tiểu Trì còn nói rất hợp tình hợp lý: “Tôi nhớ loài báo sau khi trưởng thành thì ít nhất sẽ động đực một năm hai lần. Cứ bắt Ông Chủ nhẫn nhịn như vậy thì quá phản sinh học.”
Tôn Ngạn cười nói: “Cắt một lần, trị tận gốc.”
Toàn bộ xe cười to.
061: “…” Căn bản không cười nổi, còn có một chút kích động muốn bỏ trốn khỏi đơn vị.
Báo đen há mồm cắn áo lông của Trì Tiểu Trì, mất hứng lắc mạnh hai lần.
Trì Tiểu Trì lại hiểu sai ý, trấn an nó một chút, dịu dàng nói: “Đùa mày thôi mà, đùa thôi nè, đừng giận ha.”
Nhưng rất nhanh 061 lại nghe thấy Trì Tiểu Trì ở trong lòng hỏi anh: “Thầy Lục, thầy Lục, khi thiến phải cho lượng thuốc gây mê bao nhiêu thì mới có thể làm cho Ông Chú bớt đau đớn một chút?”
061: “…” Haizzz, con người.
061 cũng không muốn dắt tay hướng dẫn Tiểu Trì phải thiến mình như thế nào, vì thế anh nói: “Hôm nay tìm một chỗ cắm trại đi, xem nó có thể tìm được bạn tình hay không. Dù sao thì điều kiện chữa bệnh ở thế giới hiện tại không tốt, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng thì cũng không ổn.”
Trì Tiểu Trì ngẫm lại cũng thấy có lý, tạm thời buông tha suy nghĩ cắt đứt nòi giống của Ông Chủ nhà mình.
Đi cả một đường, mọi người phát hiện sự lo lắng của mình là hoàn toàn phí công.
Bọn họ căn bản không cần cân nhắc nên dùng thái độ gì để đối xử với Cốc Tâm Chí, Cốc Tâm Chí không tham gia đề tài của bọn họ, chỉ im lặng ngồi đó, như là một vật trang trí trong thùng xe, độ tồn tại còn chẳng mạnh bằng cây côn sắt trong tay cậu ấy, có lúc bọn họ thậm chí còn sẽ quên trong xe còn ngồi thêm một người.
Nửa đêm, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi ở một đồng cỏ bao la.
Tiếng nướng thịt thỏ truyền đến từ lửa trại.
Ngồi ở khu lều trại kê san sát nhau, Trì Tiểu Trì buộc thiết bị định vị lên chân phải cho Ông Chủ, vừa ân cần mà giảng dạy giáo dục sinh lý cho nó: “Ông Chủ à, nếu thật sự không tìm được đối tượng thì cũng không sao, nhìn thấy không, nơi đó có một thân cây, trên cây có cái thứ kia, gọi là hốc cây…”
061 bày tỏ có chút cay lỗ tai, không quá muốn nghe, lập tức quay người rời đi.
Trì Tiểu Trì đuổi theo ở phía sau, tha thiết nói: “Đừng quên đường trở về.”
Thân ảnh của Ông Chủ Mỏ Than gần như hòa vào bóng đêm.
Trì Tiểu Trì đứng trong gió lạnh, nói với 061: “Cảm giác như mình là một người cha già vậy đó.”
061 có chút bi phẫn mà suy nghĩ, tôi không có loại cha muốn thiến con trai như cậu.
Trì Tiểu Trì quay trở về lửa trại.
Dáng dấp cha già lưu luyến đưa tiễn con trai của cậu vừa nãy bị các đội viên nhất trí cười nhạo.
Tôn Ngạn cười nói: “Đinh đội, anh đây xem như là lâm trận mài chân phật nha.”
Tôn Bân: “…Anh, anh có văn hóa không vậy. Đó là súng.”
Tôn Ngạn gõ đầu Tôn Bân: “Em mới không có văn hóa đó. Súng mài chân phật nha.”
Tôn Bân bị gõ la oai oái một tiếng, uất ức ngậm miệng lại.
Trong tiếng cười nói rộn ràng, Trì Tiểu Trì thêm củi vào trong lửa, trong lòng đầy u sầu mà suy nghĩ, “Đừng bị báo cái xinh đẹp dụ chạy mất, không về nhà luôn nha.”
Cốc Tâm Chí ngồi ở xa xa, ôm côn sắt đã được cậu mài sắc bén ở hai đầu, sáng như tuyết, si mê ngồi nhìn Đinh Thu Vân trong đám người, vừa chua xót vừa ghen tỵ.
Nhưng ác ý lờ mờ kia ở trong lòng cậu rất nhanh bị đánh tan thành mây khói.
Từ khi giấc mộng kia lặp đi lặp lại, ít nhất cậu đã có được một nhận thức cơ bản: Đinh Thu Vân rất quan tâm những người này.
Nếu như cậu có bất cứ suy nghĩ gì muốn tổn thương bọn họ thì chắc chắn không có khả năng ở bên cạnh Đinh Thu Vân.
Cậu nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng tiếng huyên náo ồn ào từ xa xa truyền đến lại như gai nhọn đâm vào tim cậu, từng cơn sởn gai ốc nổi lên phía sau lưng.
Cốc Tâm Chí trở mình, suy nghĩ: “…Người nọ vốn là của một mình tôi.
Cậu đưa tay đập xuống bùn đất ướt lạnh, hít sâu một hơi, lại thở mạnh ra ngoài, cố gắng dẹp loạn cơn sóng hắc ám mãnh liệt dưới đáy lòng.
Nhưng cậu vẫn hận đến phát run.
Trước khi bạo phát, cậu lật người lại, vén tay áo lên, nhắm ngay ánh trăng, dùng ống tuýp chầm chậm cắt một đường ngay cánh tay, vết máu đỏ sẫm hiện ra.
Cảm giác đau đớn tê dại cả da đầu cuối cùng cũng xem như làm cho tâm tình sôi trào của cậu thoáng bình tĩnh trở lại.
Cậu không thể tiếp tục bị Thu Vân chán ghét, không thể nhìn lại đôi mắt chết không nhắm mắt kia của Thu Vân, tuyệt đối không thể.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 138: Tôi ở tận thế nuôi mèo to
Chương 138: Tôi ở tận thế nuôi mèo to