Đợi đến khi Xích Vân Tử tuyên bố Kiếm hội bắt đầu, Yến Kim Hoa lập tức nhìn về phía Đoạn Thư Tuyệt, chưa kịp mở miệng thì Đoạn Thư Tuyệt dường như đã hiểu rõ ý đồ của hắn, đem tay duỗi ra phía sau, rút kiếm ra.
Mũi kiếm ra khỏi vỏ, uốn lượn quanh co khúc khuỷu.
Nhưng cậu không nóng lòng chứng minh thực lực của mình như kiếp trước, ra mặt thay Yến Kim Hoa, mà là lăng không nhảy lên kiếm, một chân đặt lên: “Yến đại ca, đi thôi.”
Sắc mặt Yến Kim Hoa hơi thay đổi.
Đoạn Thư Tuyệt học được ngự kiếm từ khi nào?
Thấy Yến Kim Hoa sững sờ, thiếu niên đứng trên cao rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn về phía hắn không có vẻ kinh ngạc trào phúng mà chỉ là một đôi mắt đơn thuần khiến Yến Kim Hoa cảm thấy phát sốt cả người: “Yến đại ca, huynh không biết ngự kiếm sao?”
Yến Kim Hoa: “…”
Nhiều năm lười biếng, Yến Kim Hoa làm sao còn nhớ khẩu quyết ngự kiếm, đi ra ngoài toàn quá giang ngự kiếm của đám nam nữ kia, mượn cơ hội rút ngắn khoảng cách, người khác cũng cho là hắn chỉ đùa giỡn mà thôi, dù sao cũng là đồ đệ của Xích Vân Tử, làm sao lại không biết ngự kiếm?
Hiện tại Yến Kim Hoa cũng có thể dùng da mặt dày để đi nhờ kiếm của Đoạn Thư Tuyệt, nhưng tình cảm của hắn đối với Đoạn Thư Tuyệt khác với những người kia.
Đứng ở góc nhìn Thượng Đế, Yến Kim Hoa rất chán ghét vai chính thánh nhân có thiên phú cao lại rất biết nỗ lực này, đồng thời cũng có cảm giác ưu việt mãnh liệt một cách dị thường với Đoạn Thư Tuyệt.
Đoạn Thư Tuyệt cũng chỉ là một người giấy mà thôi.
Chỉ là một người bị hắn thấy rõ vận mệnh mà thôi.
Cho dù có nỗ lực thế nào, có thiên phú ra sao thì quay đầu lại chẳng phải tất cả đều dâng lên cho hắn hay sao.
Lẽ nào hiện tại hắn phải dựa vào một tên ký sinh vốn chỉ có thể dựa vào hắn ư?
Bốn phía có rất nhiều đệ tử khác đều đang đứng ở đây, thứ nhất Yến Kim Hoa không thể sử dụng bảo châu, thứ hai không chịu được mất mặt, chỉ có thể âm thầm nói với hệ thống: “Giúp ta.”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Nhắc nhở ký chủ, hệ thống sẽ không tùy tiện cung cấp trợ giúp, cần phải khấu trừ điểm số tiến độ để bù đắp tổn thất của chúng tôi.”
Yến Kim Hoa biết hệ thống này là một con gà trống chỉ đường, không chỉ keo kiệt đến vắt chày ra nước mà còn biết lợi dụng kiếm chác, chưa bao giờ giúp hắn không công.
Hắn âm thầm cắn răng, cũng không quá đau lòng.
Điểm tiến độ này sớm muộn cũng sẽ tìm trở về từ Đoạn Thư Tuyệt.
Khi hắn đạp lên kiếm thì Trì Tiểu Trì dường như có cảm giác, dùng ngón tay tạo thành kiếm, bỗng nhiên quay người, chém ra sau!
Một luồng ánh sáng xanh chợt lóe, tên thanh niên giơ kiếm tập kích bị một luồng khí khủng bố cường liệt ép tới bất động, bay ngược trở về sau, vạt y phục trước người bị luồng khí chém rách hơn nửa, tàn dư của luồng khí còn quét một vòng quanh thân thể, đem cây cối sau lưng hắn bị chém đứt hoàn toàn!
Thanh niên kia chưa từng gặp phải chuyện bất ngờ tới cỡ này, sau lưng còn dính nửa đoạn rễ cây, bị doạ tái xám mặt mày.
Trì Tiểu Trì không có ý tổn thương hắn, chỉ muốn áp chế mà thôi.
Cậu thu hồi kiếm, hỏi Yến Kim Hoa: “Đi thôi?”
Giống như quá khứ, cậu không nhiều lời nhưng lại rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến Yến Kim Hoa hơi thất thần.
Yến Kim Hoa không muốn thừa nhận vừa nãy trong nháy mắt Đoạn Thư Tuyệt bộc phát linh lực đã ép đầu gối của hắn như muốn nhũn ra, suýt nữa hắn đã trực tiếp quỳ xuống.
Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình có thể thuận lợi đánh ngất Đoạn Thư Tuyệt như trong kế hoạch hay không?
Nhưng mà hắn lập tức an ủi mình, không sao, nếu thật sự không được thì lại trả giá để đổi lấy đạo cụ gây mê từ hệ thống, làm cho Đoạn Thư Tuyệt mê man, cho dù sau đó Đoạn Thư Tuyệt có phát hiện mình gây ra chuyện này thì tất cả cũng đã muộn rồi.
Trì Tiểu Trì cùng hắn lên đường, cậu tựa như không hề phát giác động cơ của Yến Kim Hoa, phá trận, lui địch, chỉ với một thanh kiếm bình thường có thể quét ra một con đường rộng rãi thênh thang cho Yến Kim Hoa.
Nói cách khác, toàn bộ hành trình của Yến Kim Hoa bị Trì Tiểu Trì vững vàng khống chế ở phía sau, không có cách nào từ bên cạnh ra tay.
Yến Kim Hoa nhìn có vẻ có vô số cơ hội nhưng mỗi khi hắn cho là mình đã tìm được cơ hội để lợi dụng thì hắn sẽ thấy Đoạn Thư Tuyệt nhạy cảm quay đầu quan sát tình hình phía sau.
Bị cưỡng ép cắt ngang vài lần, Yến Kim Hoa nhịn không được mà trở nên nóng nảy.
Lẽ nào Đoạn Thư Tuyệt thật sự có thể cứ như vậy một đường giết tới Kiếm Trung Thạch?
Từ khi nào mà Đoạn Thư Tuyệt lại trở nên lợi hại như thế?
Dù sao Đoạn Thư Tuyệt cũng là đệ nhất nam chủ trong “Giao Nhân Tiên Quân”, nếu thật sự để cậu ấy một đường thắng lợi tiến đến phá bảy đại trận thì kế hoạch của mình chẳng phải là trôi sông đổ biển hay sao? Không chỉ thất bại trong việc đoạt đi số mệnh của Đoạn Thư Tuyệt mà còn kéo cậu ấy vào cuộc, giúp cậu ấy làm giá treo quần áo?
Yến Kim Hoa càng nghĩ càng buồn bực mất tập trung, có Đoạn Thư Tuyệt ở bên cạnh che chở nên càng mất tập trung, thậm chí đã không quá chú ý đến tình hình xung quanh mình.
Nhưng mà bảy đại trận kia làm sao có thể dễ dàng xông qua?
Chỉ mới trận thứ hai thôi mà Trì Tiểu Trì đã không có thời gian rảnh đi quan tâm thứ khác.
Bởi vậy khi Trì Tiểu Trì không chăm sóc tốt thì Yến Kim Hoa liền bị một mũi kiếm quét ngang cắt một đường trên mặt.
Hắn nhất thời kinh hoàng, lăn xuống từ trên thân kiếm, ngã xuống đất, trong lúc hoảng hốt liền nhìn thấy mấy mũi kiếm dày đặc kéo về phía mình!
Nếu hắn không tránh khỏi thì sợ sẽ bị cắt thành từng mãnh nhỏ, chết ngay tại chỗ!
Đầu óc của Yến Kim Hoa trống rỗng, hắn thất thố đến mức quên luôn cả rút bội kiếm bên hông, theo bản năng mà che mặt lại, tuy nhiên một lúc sau vẫn chưa nghênh đón cơn đau ập tới như trong tưởng tượng.
Trì Tiểu Trì nhảy xuống từ trên thân kiếm, thân hình uyển chuyển, thay hắn đỡ được ngàn vạn mũi kiếm chỉa tới từ khắp nơi!
Tia lửa ma sát lóe lên, Trì Tiểu Trì kéo Yến Kim Hoa: “Đi!”
Yến Kim Hoa mê man hốt hoảng, bị Trì Tiểu Trì kéo lên từ mặt đất, ôm ngang thắt lưng rồi lôi lên kiếm mà đi.
Bởi vậy Yến Kim Hoa hoàn toàn không chú ý Trì Tiểu Trì đặt tay lên túi gấm bên hông của hắn rồi kép xuống.
…Trong túi gấm là viên Định hải bảo châu.
Yến Kim Hoa cố ý đặt viên bảo châu trong túi gấm bên eo vốn là dự định có thể sử dụng để dịch chuyển tức thời.
Hệ thống nhận ra bảo châu đã bị mất, chợt cảm thấy không ổn, sốt ruột kêu to: “Ký chủ! Ký chủ!”
Nhưng Yến Kim Hoa đang bị dọa, lại bị rơi đến choáng váng đầu óc, căn bản nghe không rõ hệ thống đang nói cái gì.
Hệ thống vẫn luôn cân nhắc, cảm thấy nếu thất lạc bảo châu thì đúng là cái được không đủ bù đắp cái mất, đành phải cắn chặt hàm răng, khấu trừ điểm số đạt được, dự định dữ liệu hóa bảo châu để đoạt lại một lần nữa.
Ai ngờ nó cón chưa động thủ thì một đôi giày mây màu trắng như tuyết liền nhẹ nhàng giẫm lên túi gấm.
Vỡ nát!!
Hệ thống kia giương mắt nhìn lại, phát hiện người kia hơi nghiêng đầu, cũng đang ngó chừng nhìn “Nó”!
Hệ thống lạnh lẽo cả người, cảm thấy dữ liệu của mình đang hỗn loạn.
Theo lý thuyết, người này nên nhìn vào bóng lưng của Đoạn Thư Tuyệt và Yến Kim Hoa, nhưng hệ thống khó có thể giải thích được cảm giác người nọ đang chăm chú nhìn thẳng vào nó.
… Gặp quỷ rồi.
Cho dù hệ thống lớn mật đến đâu cũng không dám giở trò trước cao thủ của thế giới tu tiên.
Ngay cả Đoạn Thư Tuyệt cần phải dùng toàn bộ tinh lực để ứng phó với kiếm trận, vậy mà người này có thể thoải mái đứng giữa trận, trong tay không có vũ khí, có thể thấy được thực lực khủng bố thế nào.
Có lúc, người có thực lực hàng đầu trong thế giới này có ánh mắt và năng lực không khác gì hệ thống cao cấp, nó chỉ sợ làm đối phương chú ý thì sẽ cắn ngược lại Yến Kim Hoa, cho nên không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ dừng tay.
…Lần này đúng là thiệt thòi lớn rồi.
Trong rừng nổi gió, người vừa nhặt lấy túi gấm bảo châu đang cất nó vào trước ngực, đạp lên thảm lá rụng, rì rào mà đi.
Người này là một kiếm sĩ có dáng dấp như thanh niên, mặc bạch y, bên hông đeo tiêu, trên lưng vác một cây dù vẽ hình cá chép. Tất cả mũi kiếm từ trong trận khi sắp tiếp cận người này thì đều bị anh phân tích thành dữ liệu rải rác, biến mất trong gió.
Tứ sư đệ Tô Vân mới tiếp xúc với Đoạn Thư Tuyệt và Yến Kim Hoa liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy người trước mắt thì lập tức ngẩn ra, đứng lại.
Người trước mắt…
Lá ngài ấy? Sao ngài ấy lại đột nhiên quay về?
Tô Vân kinh ngạc: “Tiểu sư thúc? Sao ngài lại tới đây?”
Người thanh niên được xưng là tiểu sư thúc nghe thấy giọng nói của Tô Vân bèn quay đầu lại, khẽ mỉm cười, lời ít mà ý nhiều: “Tuyển đồ đệ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 157-2: Hệ thống vs hệ thống
Chương 157-2: Hệ thống vs hệ thống