Hạ Thiên Tịch tự nhiên khiếp sợ, lúc này y mới phát hiện thân thể của mình tựa hồ nhẹ đi rất nhiều, không phải là cân nặng giảm bớt mà là đi đường cảm giác nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn, đôi mặt tựa hồ càng thêm có thần, càng quan trọng là, lỗ tai y cư nhiên có thể nghe được âm thanh trên hành lang của khách sạn.
Phát hiện này làm Hạ Thiên Tịch kinh hỉ, thoạt nhìn tẩy tủy đan chính là tốt.
Nhưng là Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt liền phát hiện hiện trạng của bản thân, quần áo bị chất lỏng màu đen nhiễm dính vào người,hơn nữa toàn thân đều phát ra một cỗ mùi vị tanh tưởi khó ngửi làm y thiếu chút nữa bị ngạt chết, Hạ Thiên Tịch kêu thảm một tiếng, lập tức chạy vào phòng tắm nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ, nhưng là thực không khéo là y cư nhiên không có quần áo thay, thật suất!
Hạ Thiên Tịch vây quanh một chiếc khăn tắm lớn để lộ ra cánh tay trắng trắng nộn nộn từ phòng tắm đi ra, đau lòng nhìn quần áo bị y cởi ra, quần áo này không chỉ bị bẩn mà còn toát ra mùi vị tanh tưởi, y tuyệt đối sẽ không mặc lại, nhưng mà khi y tiến vào phòng liền lệnh cho nhân viên phục vụ không được cho phép của y thì không được vào phòng, ghê tởm hơn chính là y không có quang não, liền tính muốn liên hệ qua quang não với người phục vụ cũng không có số quang não của họ cũng không được a.
Hạ Thiên Tịch nhíu mày khổ sở nhăn nhó khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đi đến cạnh cửa chậm rãi đem cửa mở ra một cái khe nhỏ, hy vọng thượng đế có thể phù hộ cho y gặp được một người phục vụ đi qua mặt y.
Nhưng mà thực không khéo chính là, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, đều không có một người phục vụ nào đi qua cửa phòng y.
Y cứ quấn một cái khăn tắm mà đi ra ngoài là tuyệt đối không thể...
Khi Hạ Thiên Tịch cảm thấy bản thân muốn lâm vào tuyệt vọng, y rốt cục nghe được tiếng bước chân trên đoạn quẹo vào hành lang truyền đến, tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không phải lỗ tai y hiện tại đã linh mẫn hơn rất nhiều, y tuyệt đối không nghe được tiếng bước chân này.
Hạ Thiên Tịch trong nháy mắt cao hứng lên, lập tức hướng đôi mắt trông mong nhìn theo hướng người bước tới, hy vọng là người phục vụ a!
Nhưng là Hạ Thiên Tịch cầu nguyện một chút cũng không dùng được, đi ra một người căn bản không phải là phục vụ, thực rõ ràng là một vị khách, người kia tựa hồ là muốn đi thang máy xuống lầu, cho nên hắn chỉ đi ngang qua Hạ Thiên Tịch, nhưng là Hạ Thiên Tịch vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, người kia có một đầu tóc bạc dài, cho nên Hạ Thiên Tịch cũng không để ý đến trang phục trên người hắn, còn tưởng rằng là một nữ nhân, ngẫm lại tình cảnh lúc này của bản thân, nếu bỏ lỡ như nhân này còn không biết phải đợi bao lâu mới có người khác tới, vì thế Hạ Thiên Tịch không chút do dự lộ ra một cái đầu đen, giơ ra cánh tay trắng trắng nộn nộn của mình một bên vẫy vẫy một bên hô "Mỹ nữ, mỹ nữ..."
Kỳ thật Hạ Thiên Tịch không biết bộ dạng y lúc này có bao nhiêu lưu manh cùng....đáng khinh!
Thử hỏi, ngươi chỉ lộ ra một cánh tay trần trắng nộn thêm một cái đầu, liền tính người khác không nhìn thấy biểu tình trên mặt ngươi, nhưng là ngươi nhỏ giọng kêu mỹ nữ mỹ nữ...vấn đề là người ta căn bản không quen biết ngươi, biểu tình kia không cần nghĩ cũng biết rất đáng khinh, người không biết tuyệt đối sẽ cho rằng ngươi là đang giở trò lưu manh.
Lăng Thần đứng ở trước cửa thang máy, nhĩ lực hắn rất tốt tự nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi này, chẳng qua là không để ý, chung quy người ta gọi là mỹ nữ.
Ánh mắt Lăng Thần nhìn thang máy chậm rãi tăng lên tới con số.
Hạ Thiên Tịch lúc này liền gấp đến mức muốn cào tường, y đều gọi nhiều lần như vậy chẳng lẽ còn không nghe rõ? Nhìn cái mỹ nữ kia vẫn là thờ ơ, Hạ Thiên Tịch cảm thấy được thanh âm của mình quá nhỏ, vì thế thoáng tăng lớn một chút "Vị mỹ nữ tóc bạc đứng cạnh thang máy ơi..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 14: Lưu manh mỹ nữ tóc bạc bên thang máy
Chương 14: Lưu manh mỹ nữ tóc bạc bên thang máy