Edit: Phong Nguyệt
15 tháng 12 âm lịch, vì bị Văn Nhiên ăn cả một buổi tối, Mạnh Miên Đông ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Văn Nhiên đã tỉnh dậy từ lâu, đang ngồi cạnh Mạnh Miên Đông xem tiểu thuyết, nghe động tĩnh, nghiêng đầu qua, hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông, nói: "Miên Đông, em không sao chứ?"
"Có." Giọng Mạnh Miên Đông vẫn còn khàn khàn, "Cái tên đại lưu manh, lừa đảo!"
"Tối qua, em chỉ gọi anh là lưu manh, lừa đảo, sao hôm nay vừa tỉnh lại đã đổi thành đại lưu manh, lừa đảo rồi?" Văn Nhiên nhướng mày, "Vì hôm qua anh cho em thấy anh "lớn" thế nào à? Em sờ được nó "lớn" thế nào từ trên bụng rồi?"
Mạnh Miên Đông đỏ bừng mặt, há miệng, lại sợ bị Văn Nhiên bắt bẻ lưu manh, không thèm nói gì, trở mình.
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông từ phía sau, ân cần hỏi: "Em không động tới thẻ anh đưa cho em, hẳn là không có đủ tiền mua nhẫn và tây trang mới đúng, có thể nói cho anh biết tiền của em đâu ra không? Không phải em lén anh ra ngoài làm công chứ?"
"Nhân lúc anh làm việc, em đi phiên dịch online." Mạnh Miên Đông xoay người, nhìn Văn Nhiên, nghiêm túc nói, "Chờ sau khi tốt nghiệp, em sẽ cố gắng kiếm tiền, tranh thủ sớm ngày bao nuôi anh."
"Cực cho em rồi." Văn Nhiên bật cười, "Được, anh chờ em bao nuôi anh."
26 tháng 12 âm lịch, hai người mua đồ tết, Văn Nhiên cùng Mạnh Miên Đông dạo siêu thị, mượn cớ đi vệ sinh, thực tế là lén la lén lút mua bốn túi nữ trang, lại lén la lén lút bỏ vào xe.
Sau đó họ về nhà, ăn tối xong, anh đem một bộ lolita ra.
Mạnh Miên Đông ngạc nhiên, mở miệng từ chối: "Không mặc."
Văn Nhiên để bộ lolita trên sofa, một tay cởi quần áo Mạnh Miên Đông, một tay sờ má Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: "Em không muốn thấy anh đỏ mặt à? Em mặc bộ Lolita này vào, anh nhất định sẽ đỏ mặt."
Mạnh Miên Đông không thể kháng cự nỗi cám dỗ "Văn Nhiên đỏ mặt", ỡm ờ mặc vào. Mặt mày của cậu ngày thường đã vô cùng tinh xảo, da thịt trắng nõn, dạo này được Văn Nhiên nuôi béo hơn một ít, mặc lolita vào, mỗi cử chỉ đều toát ra phong tình vô hạn, thần thái lại non nớt ngây thơ.
Đáng tiếc, cậu không thể thấy Văn Nhiên đỏ mặt, trái lại tiện nghi cho Văn Nhiên.
Văn Nhiên chui vào váy, làn váy quá lớn, Mạnh Miên Đông không thấy động tác Văn Nhiên, chỉ thấy hạ thân nhớp nháp, tiếp đó, khoái cảm từng đợt từng đợt xông tới.
Ngay sau đó, cậu bị Văn Nhiên chiếm lấy, so với khi không mặc gì còn xấu hổ hơn.
27 tháng 12 âm lịch, Văn Nhiên lần thứ hai dụ dỗ Mạnh Miên Đông mặc quần áo thủy thủ.
28 tháng 12 âm lịch, Văn Nhiên lần thứ ba dụ dỗ Mạnh Miên Đông mặc đồ hầu gái.
29 tháng 12 âm lịch, Mạnh Miên Đông vừa nhìn thấy Văn Nhiên cầm bộ nữ hán phục trong tay, bò lên giường, một cước đạp Văn Nhiên té xuống, hung tợn nói: "Lưu manh, lừa đảo, em không tin anh nữa đâu."
Văn Nhiên ôm hán phục, lần nữa lên giường, tỏ vẻ đã hiểu: "Xem ra mấy ngày nay anh không đủ cố gắng, khiến em bỏ mất chữ "Đại" rồi."
Cái tên Văn Nhiên này, mặc kệ mình nói thế nào, cũng đều bị đùa giỡn.
Mạnh Miên Đông tức giận đạp Văn Nhiên một cái, bị Văn Nhiên túm lấy mắt cá chân.
Ngón tay Văn Nhiên trượt từ mắt cá chân của cậu lên, lúc lướt tới chỗ kia, lúc mạnh lúc yếu xoa nắn, trêu Mạnh Miên Đông đến thần hồn điên đảo, khiến Mạnh Miên Đông tự nguyện thay hán phục.
Xong việc, Mạnh Miên Đông hổn hển hỏi: "Rốt cuộc anh mua mấy bộ nữ trang?"
Văn Nhiên thừa nước đục thả câu: "Không nói cho em biết."
Anh kề sát bờ môi sưng đỏ của Mạnh Miên Đông, nói: "Nếu em thích, anh có thể mua thêm mấy bộ nữ trang nữa, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không trùng lặp, anh có tiền."
Mạnh Miên Đông phỉ nhổ: "Sở thích xấu xa."
Văn Nhiên nghiêm nghị nói: "Không phải sở thích xấu xa, anh chỉ muốn nhìn thấy nhìu dáng vẻ khác nhau của em mà thôi."
Mạnh Miên Đông khóc không ra nước mắt: "Nhưng em chỉ muốn nhìn thấy anh đỏ mặt thôi à."
Văn Nhiên động viên: "Cứ liên tục cố gắng, sẽ có ngày em nhìn thấy anh đỏ mặt."
30 tháng 12 âm lịch, trừ tịch, ba mẹ Văn Nhiên từ nam cực trở về, Văn Nhiên dẫn Mạnh Miên Đông đi gặp họ.
Dọc đường, Mạnh Miên Đông đứng ngồi không yên, cậu rất sợ mình bị ba mẹ Văn ghét.
Bị ghét cũng bình thường, theo góc độ thế tục, cậu không xứng với Văn Nhiên.
Từ nhà Văn Nhiên đến biệt thự Văn gia, tổng cộng chừng nửa tiếng, cậu lại cảm thấy chỉ mấy giây ngắn ngủi, hoàn toàn không đủ để cậu chuẩn bị tâm lý, lúc xe ngừng lại, cậu thấy trái tim trong lồng ngực muốn ngưng đập.
Văn Nhiên mở cửa xe, nắm tay cậu, cậu ngẩng đầu lên, nhút nhát nhìn Văn Nhiên: "Em không mang quà cáp cho ba mẹ anh, thật sự không sao à?"
"Không sao, em hỏi nhiều lần rồi." Văn Nhiên cười nói, "Em chính là món quà tốt nhất dành cho họ."
"Ừm." Mạnh Miên Đông bước ra khỏi xe, được Văn Nhiên nắm tay đi vào biệt thự.
Mới vừa vào cửa, cậu lập tức bị ôm lấy, cậu kinh ngạc nhìn vị phu nhân có năm sáu phần tương tự Văn Nhiên, nhu thuận nói: "Chào dì ạ."
Mẹ Văn không để ý đến Mạnh Miên Đông, lấy điện thoại trong túi ra.
Mạnh Miên Đông không đoán ra tâm tư mẹ Văn, quay sang xin Văn Nhiên xin giúp đỡ, sau đó, cậu nghe thấy âm thanh của mình: "Văn Nhiên, anh đồng ý kết hôn với em không?"
Hóa ra trong điện thoại của mẹ Văn đang phát video cậu cầu hôn Văn Nhiên, sau video này là video tiệc tối.
Mẹ Văn cười tủm tỉm nói với Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, mẹ có chứng cứ con đã là người của Văn Nhiên nhà chúng ta, cho nên con phải gọi mẹ là mẹ mới đúng."
Mạnh Miên Đông tức thì xấu hổ, nhưng vẫn đổi xưng hô: "Mẹ."
"Miên Đông thật đáng yêu, A Nhiên, con đi đâu lừa về được vậy?" Mẹ Văn không chờ Văn Nhiên đưa ra câu trả lời thuyết phục, lấy một bao lì xì trong túi ra, đưa cho Mạnh Miên Đông, "Đây là quà gặp mặt."
Mạnh Miên Đông ngượng ngùng tiếp nhận, đã thấy mẹ Văn lại đưa thêm một bao lì xì "Đây là phí đổi giọng."
Chờ cậu tiếp nhận, Mẹ Văn lại đưa bao lì xì thứ ba: "Đây là tiền mừng tuổi."
Cậu từ chối: "Con đã hai mươi mốt tuổi, không cần tiền mừng tuổi nữa."
Mẹ Văn đúng lý hợp tình nói: "Mẹ đã 56 tuổi, lớn hơn con gấp hai lần, trong mắt mẹ, con vẫn còn trong độ tuổi nhận lì xì."
Bà nói xong, cố nhét tiền mừng tuổi vào tay Mạnh Miên Đông, lại cầm một bao lì xì cho Văn Nhiên: "Đây là tiền mừng tuổi của con, ít hơn Miên Đông 1 vạn tệ, bởi vì con không đáng yêu bằng Miên Đông."
Văn Nhiên bất mãn nói: "Miên Đông đáng yêu lẽ nào chỉ đáng 1 vạn tệ? Vả lại Miên Đông không phải con lừa tới, là Miên Đông bắt cóc con."
Mẹ Văn không nói lời nào giật tiền lì xì của Văn Nhiên, đưa cho Mạnh Miên Đông: "A Nhiên không dễ thương chút nào, năm nay không cho tiền mừng tuổi nữa."
Văn Nhiên không để ý nói: "Không có thì không có, năm sau mẹ lại cho cái khác."
Mẹ Văn cười hiền hậu: "Sang năm, năm sau, năm sau nữa... Dù con có 60 tuổi hay 70 tuổi, chỉ cần mẹ và ba con còn sống thì vẫn còn mừng tuổi cho con và Miên Đông."
Ba Văn thấy bầu không khí sai sai, ảnh hưởng ông gặp người mới, vội vàng lấy một bình thủy tinh trong tủ lạnh ra, tựa như cầm báu vật đưa tới trước mặt Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, đây là đặc sản của Nam Cực – Băng Nam Cực."
Mạnh Miên Đông vì sự từ ái của mẹ Văn mà đỏ cả vành mắt, lau hai mắt, sau đó ngơ ngác tiếp nhận bình thủy tinh.
Ba Văn khoe khoang mình có sáng tạo hơn mẹ Văn, bày ra bảy bao lì xì, chỉ từng cái nói: "Quà gặp mặt, phí xưng hô, tiền mừng tuổi, phí sưởi ấm, phí ăn tết, phí du ngoạn, phí tiêu vặt."
Mạnh Miên Đông cầm bao lì xì và bình thủy tinh của mẹ Văn, ba Văn, nghi ngờ hỏi: "Sao hai người không chê bai con? Con không hề xứng với Văn Nhiên, hơn nữa nếu con và Văn Nhiên kết hôn, hai người sẽ không thể có cháu trai chái gái."
"Ý nghĩa cuộc sống không nằm ở chỗ sinh con, ngoài sinh con, nuôi con, cuộc sống còn có những mặt khác, đối với chúng ta mà nói, quan trọng là... A Nhiên có vui hay không, nếu A Nhiên không vui, cho dù chúng ta có một đống cháu trai cháu gái thì có ý nghĩa gì chứ?" Mẹ Văn kéo tay ba Văn nói, "Hơn nữa, hai đứa bên nhau, nhất định phải giúp đỡ, bao dung lẫn nhau, giống như mẹ và ba A Nhiên."
Ba Văn hơi không được tự nhiên, quay đầu đi, cất giọng: "Ăn cơm đi!"
Mạnh Miên Đông cũng khoác tay Văn Nhiên: "Trước đây con rất vô dụng, đều là Văn Nhiên giúp đỡ con, bao dung con, nhưng từ nay về sau, con sẽ nhanh chóng mạnh lên, để có thể giúp đỡ Văn Nhiên, bao dung Văn Nhiên."
Văn Nhiên bị cậu khoác tay cũng nói: "Thật ra, sự tồn tại của bản thân em đã là giúp đỡ và bao dung anh rồi."
- - Giúp anh thoát ra khỏi bóng ma cái chết của em, bao dung anh đã từng lơ là em.
Mạnh Miên Đông hớn hở nói: "Hóa ra anh yêu em như thế nha."
Văn Nhiên đáp lại nói: "Ừm, anh rất yêu em."
Mẹ Văn giơ tay lên, che hai mắt: "Hai đứa muốn hôn thì hôn đi! Mẹ không thấy gì hết."
Văn Nhiên vạch trần mẹ Văn: "Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy rõ ràng, khe hở lớn như vậy mà."
Mẹ Văn tiếc nuối nói: "Được rồi, mẹ có thể xem lại video cầu hôn."
Ba Văn bất đắc dĩ nói: "Hai video này em đã xem hơn một trăm lần."
Mẹ Văn phản bác: "Hơn một trăm lần thì sao? Đây chính là video cầu hôn duy nhất của A Nhiên, hơn nữa A Nhiên còn hiếm thấy mà đỏ mặt."
Văn Nhiên đỏ mặt?
Mạnh Miên Đông liếc nhìn, quả thực lúc cậu một tay cầm hoa hồng, một chân quỳ dưới đất cầu hôn Văn Nhiên, Văn Nhiên thoáng hơi đỏ mặt.
Cậu nghiến răng nói: "Văn Nhiên, anh dám gạt em."
Văn Nhiên ưu nhã cười: "Mấy ngày nay, không phải em đều gọi là "Đại lừa đảo" sao? Đương nhiên anh phải thỏa mãn em rồi."
Còn cố ý nói lớn từ "Đại"! Văn Nhiên đúng là lưu manh!
Trước mặt ba mẹ Văn, Mạnh Miên Đông không thể làm gì Văn Nhiên, chỉ có thể hờn dỗi.
- - Phải là trước mặt ba mẹ Văn, Văn Nhiên không thể làm gì Mạnh Miên Đông mới đúng, nếu không Mạnh Miên Đông làm sao có thừa tinh lực hờn dỗi.
Ăn tối xong, Văn Nhiên chúc ba mẹ ngủ ngon, rồi dẫn Mạnh Miên Đông lên lầu.
Mạnh Miên Đông chưa nguôi giận, vừa bị Văn Nhiên hôn, hờn dỗi lập tức tan thành mây khói.
Cậu chủ động ôm lấy cổ Văn Nhiên, đáp lại Văn Nhiên, sau đó phối hợp với Văn Nhiên cởi quần áo của mình.
Từ lúc Văn Nhiên được nghỉ làm, mỗi ngày đều quấn lấy Mạnh Miên Đông, thân thể của cậu nơi nơi đều là hoa hồng nhỏ.
Văn Nhiên ôn nhu tiến hành màn dạo đầu, thẳng đến Mạnh Miên Đông có thể chịu được ba ngón tay, anh mới bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức.
Mạnh Miên Đông không có thời gian xem gala mừng xuân, cũng không rảnh đi thả pháo hoa, từ tám giờ rưỡi ăn xong cơm tối tới 0 giờ người người bắt đầu thả pháo hoa, thân thể cậu vẫn bị Văn Nhiên dày vò, thay đổi nhiều tư thế khác nhau.
Hai người ở biệt thự Văn gia ba ngày mới về nhà, cùng ngày, ba mẹ Văn lại bay đến nam bán cầu nghỉ phép.
Buổi tối mùng bốn tháng giêng, Văn Nhiên lái trực thăng dẫn Mạnh Miên Đông lên trời hóng gió, vì không bay lên cao nên không bị thiếu oxi.
Mạnh Miên Đông mặc áo lông trắng, choàng một chiếc khăn quàng cổ trắng, đội một chiếc mũ len trắng, cực kỳ giống một con gấu trắng nho nhỏ.
Bay được một chốc, phía trước đột nhiên xuất hiện một chùm pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc, cực kỳ lóa mắt.
Mạnh Miên Đông tưởng đâu chỉ trùng hợp, nào ngờ Văn Nhiên thổ lộ với cậu ngay sau đó: Miên Đông, anh yêu em.
- - Không biết Văn Nhiên đặt pháo hoa lúc nào.
Cậu cảm động hôn Văn Nhiên một cái: "Văn Nhiên, em cũng yêu anh."
Văn Nhiên mở hình thức tự động lái, hôn đáp trả Mạnh Miên Đông, sau khi nụ hôn kết thúc, anh nghiêm mặt nói: "Đã có kết quả điều tra, mẹ em không phải vì em mới gặp tai nạn, bà đi mua sách rồi đến bệnh viện, sau đó xảy ra tai nạn, ba em thỉnh thoảng bị nhức đầu, mẹ em đến bệnh viện kê đơn cho ông ta."
"Cảm ơn anh đã giúp em điều tra rõ chân tướng, giảm bớt cảm giác tội lỗi của em, nhưng mẹ mất rồi, dù không phải em hại bà, bà cũng không còn nữa..." Mạnh Miên Đông cọ cọ vào lòng Văn Nhiên "Cảm ơn anh đã cho em thêm một người mẹ, em sẽ cùng anh hiếu thuận với mẹ."
Mùng tám tháng giêng, Văn Nhiên bắt đầu đi làm.
Chuyện thứ nhất khi đi làm là trừ nửa tháng lương của Trần Lật, mặc kệ hắn kháng nghị ra sao, bởi vì người quay video và gửi cho mẹ anh là hắn, nếu không thì chuyện anh đỏ mặt làm sao bị phát hiện được, nếu không bị phát hiện thì anh còn có thể thấy Mạnh Miên Đông mặc nữ trang nhiều hơn.
Gần tan làm, Mạnh Minh Xuân lại xuất hiện.
Mạnh Minh Xuân trải qua một cái Tết vô cùng khốn khổ, không thể không đến gặp Văn Nhiên, bằng lòng gả cho Tân Đông Hải.
Với số tiền hối lộ khổng lồ, dẫu Tân Đông Hải không bị xử tử hình thì cũng không có khả năng ra tù, kết hôn với Tân Đông Hải, ra vẻ một chút, liền có thể đổi lấy 55% cổ phần Mạnh thị, coi như một vụ làm ăn tốt.
Ba ngày sau, cũng chính là mười một tháng giêng, Văn Nhiên bảo gã và Tân Đông Hải đi kết hôn.
Gã cầm thẻ căn cước và sổ hộ khẩu bất đắc dĩ đi cùng Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông vào trại tạm giam.
Vừa thấy Tân Đông Hải, gã không nhịn được mà thấy chán ghét.
Lúc Tân Đông Hải còn ở bên ngoài, còn miễn cưỡng nhân mô cẩu dạng, sau một tháng trong trại tạm giam, ông ta già hơn rất nhiều, hệt như những ông lão già yếu khác.
Các nhân viên làm thủ tục cho đăng ký kết hôn Mạnh Minh Xuân và Tân Đông Hải xong, vỗ tay chúc mừng: "Chúc hai vị hạnh phúc."
Trong hàng loạt tiếng vỗ tay, Mạnh Minh Xuân trợn mắt trắng.
Văn Nhiên vỗ tay xong, lại đi tới trước mặt Mạnh Minh Xuân, cười nói: "Tôi đã xin phép cho anh, giám đốc Mạnh, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, anh có thể ở trong trại tam giam với chồng mình."
Mạnh Minh Xuân vốn tưởng chỉ cần kết làm chồng chồng với Tân Đông Hải ở phương diện pháp luật là có thể lấy được 55% cổ phần Mạnh thị, nghe thấy "ý tốt" của Văn Nhiên, chỉ muốn giết chết Văn Nhiên.
Văn Nhiên khốn nạn!
Văn Nhiên như không nhìn thấy sắc mặt Mạnh Minh Xuân, tiếp tục "tốt bụng" nói: "Ba ngày sau, tôi và Miên Đông tới đón anh, sau khi dẫn anh ra ngoài, tôi sẽ dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu anh và chồng anh không phát sinh quan hệ thì ước định của chúng ta hủy bỏ ngay lập tức."
Phát sinh quan hệ!
Con mẹ nó, ai muốn phát sinh quan hệ với Tân Đông Hải!
Mạnh Minh Xuân giận điên người, Văn Nhiên điềm nhiên nói: "Đêm xuân ngắn ngủi, chúng tôi không quấy rầy nữa."
Nói xong, anh và Mạnh Miên Đông rời khỏi trại giam.
14 tháng giêng, Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông đi đón Mạnh Minh Xuân.
Mạnh Minh Xuân sắc mặt tái nhợt, cả người ủ rũ, hai chân lảo đảo, vừa thấy Văn Nhiên, vội vàng nói: "Mau đưa cổ phần công ty cho tôi."
Văn Nhiên tốt tính đỡ Mạnh Minh Xuân: "Chúng ta đến bệnh viện!"
Trải qua kiểm tra của bác sĩ, Mạnh Minh Xuân quả thực nhiều lần phát sinh quan hệ với Tân Đông Hải, Văn Nhiên liền dựa theo ước định, chuyển nhượng 55% cổ phần Mạnh thị cho Mạnh Minh Xuân.
Mạnh Minh Xuân thật vất vả chiếm được công ty cổ phần mà mình tâm tâm niệm niệm, vội vàng trở về Mạnh thị, ai nấy đều dùng ánh mắt vi diệu nhìn gã.
Gã giả vờ bình tĩnh, lại âm thầm đuổi hết những người dùng ánh mắt ấy nhìn gã.
Gã trở lại phòng làm việc, sạc điện thoại, mở laptop ra, điện thoại và laptop cứ như ăn nhịp với nhau, ồ ạt nhảy ra vô số tin tức, không ít tin về hắn -- Chân ái! Cựu giám đốc Mạnh thị Mạnh Minh Xuân và cựu giám đốc Tân thị Tân Đông Hải hiện đang trong tù đã kết hôn, hơn kém nhau ba mươi tuổi; Mạnh Minh Xuân cùng chú rể trải qua ba ngày tân hôn ngọt ngào trong tù, sau đó lại đến bệnh viện kiểm tra, chẳng lẽ chú rể quá thô lỗ? Vạch trần lịch sử hôn nhân và tình yêu của Mạnh Minh Xuân và Tân Đông Hải...
Những tin tức bắt mắt này chín phần mười là do Văn Nhiên giở trò quỷ, nhưng tình hình hiện giờ, gã không thể làm gì Văn Nhiên, không thể không nghiến răng nghiến lợi nuốt một họng máu tươi xuống, sỉ nhục Văn Nhiên ban cho gã, cộng thêm mối thù Tân Đông Hải cưỡng gian, sẽ có một ngày, gã trả lại gấp trăm lần.
Tết Nguyên Tiêu, mười lăm tháng giêng, Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông cùng nhau đem tro cốt mẹ Mạnh chôn lại trong mộ.
Mạnh Miên Đông đốt tiền giấy cho mẹ, đỏ mắt dập đầu ba cái với bà, mới nắm tay Văn Nhiên xuống núi.
Cậu vừa đi, vừa hỏi Văn Nhiên: "Mạnh Minh Xuân là vì cổ phần, còn Tân Đông Hải sao phải kết hôn với Mạnh Minh Xuân?"
Văn Nhiên đáp: "Tiền, bởi vì đút lót, tất cả tài sản của ông ta đã bị niêm phong, anh đồng ý giúp ông ta nuôi hai đứa con riêng năm tuổi của ông ta."
Mạnh Miên Đông gật đầu, đan tay hai người vào nhau: "Cám ơn anh xuất hiện, nếu anh không xuất hiện, e rằng giờ này em nằm bên cạnh mẹ rồi."
Văn Nhiên tự trách: Dù mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, em cũng tự sát.
Anh che giấu suy nghĩ của mình, tỏ ra bình thường: "Là anh nên cảm ơn em xuất hiện mới đúng, Miên Đông, anh yêu em."
Mạnh Miên Đông xấu hổ nói: "Em cũng rất yêu anh."
Tiết trời còn chưa ấm lại, xuân hàn se lạnh, hai người trở về nhà, ăn một chén chè trôi nước nóng hầm hập, sau đó cùng nhau ngồi trên sofa xem gala nguyên tiêu.
18 tháng giêng, Mạnh Miên Đông đi học.
Một tháng sau khi khai giảng, cậu đắc ý gọi điện cho Văn Nhiên: "Em giành được học bổng đặc biệt rồi, nhanh khen em."
Văn Nhiên chẳng những khen Mạnh Miên Đông trong điện thoại mà còn lái xe đến A Đại, tự mình khen Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông tỉnh lại trong lòng Văn Nhiên, thở phì phò: "Là em khen anh hay anh khen em?"
Văn Nhiên mập mờ xoa eo Mạnh Miên Đông, trêu ghẹo: "Không phải em cảm thấy thoải mái lắm à? Tối hôm qua em rên đến nỗi anh muốn đỏ mặt luôn, đương nhiên xem như là anh khen em."
"Anh có đỏ mặt đâu." Mạnh Miên Đông nhéo má Văn Nhiên, tức giận, "Anh lại gạt em."
Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Muốn đỏ mặt chứ chưa đỏ mặt, Miên Đông, em phải tiếp tục cố gắng."
Mạnh Miên Đông vẫn rất cố gắng học hưởng thụ và đáp lại chuyện trên giường, có điều cậu cố mấy cũng không bì nổi Văn Nhiên.
Cậu trừng Văn Nhiên, thề: "Một ngày nào đó, em sẽ dùng kỹ xảo thu phục anh."
"Em sớm đã dùng thân thể chinh phục anh, còn kỹ xảo à? Để anh tới dạy em." Văn Nhiên mò mẩm cơ thể Mạnh Miên Đông, khàn khàn nói, "Kẹp chặt hơn một chút, kêu lớn hơn một chút."
Dưới lời thô tục và sờ soạng của Văn Nhiên, cơ thể Mạnh Miên Đông nóng rực, không sức cãi cọ, thút thít nói: "Ngậm đi."
Văn Nhiên cúi đầu, há mồm ngậm lấy, vừa phun ra nuốt vào, vừa nhân cơ hội đẩy một ngón tay vào.
Khoái cảm từ hai nơi khó nói đột ngột ập đến, khiến Mạnh Miên Đông nứt nở, hai mắt dận dờn quyến rũ.
Cuộc làm tình bất ngờ này làm cho người chưa từng bỏ học như Mạnh Miên Đông vắng mặt cả ngày.
Bốn ngày sau, vụ án của ba Mạnh mở phiên toà, ba Mạnh cố ý giết người và giết người không thành, bị tuyên án tử hình.
Sáu ngày sau, vụ án của Tân Đông Hải mở phiên toà, Tân Đông Hải phạm trọng tội hối lộ bị tịch thu toàn bộ tài sản, cũng bị tuyên án tử hình.
Ba Mạnh và Tân Đông Hải đều không phục, chống án, nhưng cuối cùng bị bác bỏ.
Văn Nhiên không để ý tin tức của hai người nữa, cũng không quan tâm bọn họ bị xử tử hình lúc nào.
Đối với anh, không có gì quan trọng bằng Miên Đông của anh.
Anh tốn một năm đưa tập đoàn Văn Thiên lên tầm cao mới, vì lẽ đó hy sinh không ít thời gian gần gũi với Mạnh Miên Đông.
Cơ mà Mạnh Miên Đông còn học ở A Đại, không thể dính anh mỗi ngày.
Mạnh Miên Đông đang học năm thứ tư, nhân lúc được nghỉ hai ngày về nhà, thử thăm dò Văn Nhiên: "Em muốn học nghiên cứu sinh, em muốn chuyển từ ngành Anh ngữ sang tâm lý học lâm sàng, sau khi tốt nghiệp, em muốn làm bác sĩ tâm lý."
Văn Nhiên một tay ôm Mạnh Miên Đông, một tay xoa tóc Mạnh Miên Đông tóc, hỏi: "Sao em lại cho rằng anh sẽ không đồng ý?"
Mạnh Miên Đông giải thích: "Lúc đầu nói chờ em tốt nghiệp đại học chúng ta kết hôn, nhưng nghiên cứu sinh tâm lý học lâm sàng phải học tới ba năm."
"Em muốn học nghiên cứu sinh hay muốn học tiến sĩ, anh cũng không phản đối." Văn Nhiên hôn mặt Mạnh Miên Đông, "Bởi vì em đang cố gắng làm mình tốt hơn, đang cố gắng theo đuổi giấc mộng của mình, đây mới là Miên Đông của anh."
"Cảm ơn anh." Mạnh Miên Đông, hiếm khi chủ động, bắt đầu hôn trả.
Mạnh Miên Đông tham gia một buổi hùng biện dành cho những sinh viên năm cuối trước khi tốt nghiệp ở A Đại, Mạnh Miên Đông ngồi trên sân khấu, Văn Nhiên ngồi phía dưới.
Văn Nhiên liếc nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út, rồi nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông thần thái phấn chấn, mồm miệng lưu loát, không hề lui bước trên sân khấu, chợt thấy hai mắt mơ hồ.
Đây là Miên Đông của anh, Miên Đông sau khi chữa khỏi chứng rối loạn nhân cách phục tùng.
Nếu đổi lại là Mạnh Miên Đông nhút nhát quỳ trước cửa lớn Mạnh gia, tuyệt đối không thể tranh luận với mọi người như vậy.
Nhiều ánh mắt như vậy, nhiều tay hùng biện như vậy, đủ để cho Mạnh Miên Đông kia run lẩy bẩy.
Mạnh Miên Đông giờ đã khác xưa, Mạnh Miên Đông tự tin đến mức khiến người khác khó dời mắt, dù gặp phải gian nan cách trở gì, đều có thể từng bước khắc phục.
Sau khi tốt nghiệp năm cuối, Mạnh Miên Đông thuận lợi đậu nghiên cứu sinh ngành tâm lý học tốt nhất trong nước, cùng năm đó, bởi Mạnh Minh Xuân kinh doanh không ổn, Mạnh thị tuyên bố phá sản.
Mạnh Miên Đông tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, lại học tiến sĩ, sau đó như nguyện trở thành một bác sĩ tâm lý, cố gắng cứu chữa những người mắc bệnh tâm lý.
Hôn lễ của hai người được cử hành vào mùa đông sau khi cậu trở thành bác sĩ tâm lý, trùng với ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Hôn lễ vô cùng long trọng, ai nấy đều chúc phúc, hiện trường hôn lễ được bố trí như ảo mộng.
Ngón áp út của cậu được Văn Nhiên đeo nhẫn cưới lên, Văn Nhiên ôm chặt lấy lưng cậu, hôn lên môi cậu.
Kết thúc hôn lễ, cậu và Văn Nhiên lên giường, Văn Nhiên ôn nhu đến nỗi cậu suýt khóc lên.
Cậu nhịn không được dùng cơ thể thấm mồ hôi ma sát Văn Nhiên, thúc giục: "Nhanh lên..."
Cậu xin nghỉ bảy ngày để kết hôn, bảy ngày trôi qua vô cùng phóng túng, sau bảy ngày nghỉ phép, cậu mặc áo lông cao cổ, đứng trước gương to soi đi soi lại, xác định không lộ "hoa hồng nhỏ" mới ra ngoài đi làm.
Văn Nhiên tiễn Mạnh Miên Đông đi làm, lại nhìn Mạnh Miên Đông vào bệnh viện mới trò chuyện với hệ thống 001 trong đầu: "Ta có thể ở lại thế giới này bầu bạn với Miên Đông không? Đến khi Miên Đông mất."
Hệ thống 001 trả lời: "Văn tiên sinh, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ này, có điều ngài phải thăng cấp gói phục vụ trước, chi phí mỗi thế giới là một triệu."
Văn Nhiên không do dự đáp ứng, tiếp đó anh nghe hệ thống 001 tri kỷ nói: "Chúng tôi đã trừ vào thẻ tín dụng của ngài, xin ngài sau khi trở về đến thế giới thật nhanh chóng trả lại, để tránh ảnh hưởng uy tín của ngài."
Đối với Văn Nhiên, dùng một triệu đổi lấy một đời cùng Miên Đông ở thế giới này, đương nhiên không hề đắt.
Anh chợt nghĩ đến một vấn đề, lúc quyết định tự tử theo Mạnh Miên Đông, anh đã giao toàn bộ cổ phần công ty cho em trai, sau khi nhận được cuộc gọi kỳ quái, anh đem hết tiền mặt trả phí, thậm chí còn bán sạch xe, chờ khi anh thu thập đủ hồn phách của Mạnh Miên Đông trở lại thế giới thật, chắc phải bán nhà mới có thể trả hết nợ trong thẻ tín dụng, còn bản thân anh, e rằng phải dựa vào Mạnh Miên Đông nuôi rồi.
Anh liếm môi, cười thầm: Mình sẽ hồi báo Miên Đông thật tốt.
Rất nhiều năm sau, anh đưa tiễn Mạnh Miên Đông, chôn Mạnh Miên Đông bên cạnh mẹ Mạnh.
Lại qua mấy ngày, khi anh hấp hối, hệ thống 001 lâu rồi không lên tiếng xuất hiện: "Văn tiên sinh, ngài đã thành công cứu vớt ngài người yêu ngài ở thế giới này, ba giây sau, ngài sẽ tới thế giới tiếp theo, xin ngài chuẩn bị, thời gian đếm ngược bắt đầu, ba, hai, một."
Hết chương 44
Phải tạm biệt bé Miên Đông ngoan ngoãn ở thế giới này rồi T-T
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 44: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (43)
Chương 44: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (43)