*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên hôn tỉnh, cậu thoáng mở mắt, liếc nhìn Văn Nhiên, rồi nhắm mắt lại, vòng tay ôm lưng Văn Nhiên.
Văn Nhiên hôn vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến mức cậu muốn khóc lên, đến mức cậu có thể cảm nhận được sự quý trọng sâu sắc trong đó.
Rõ ràng cậu không có gì cả, lại chợt thấy mình là trân bảo khó tìm của thế gian.
— Không đúng, cậu đã có Văn Nhiên, Văn Nhiên của cậu đang hôn cậu.
Cậu cố gắng đáp lại, muốn làm Văn Nhiên cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cậu không có thiên phú về mặt này.
Hồi niên thiếu cậu bận bịu học hành, sau đó bận bịu thực hiện giấc mơ có một căn nhà riêng của mình, sau khi xuất đạo lại bận rộn lịch trình, căn bản không có thời gian nói yêu đương, cơ mà nếu có thời gian yêu đương, chắc cậu cũng không tìm được đối tượng phù hợp đâu nhỉ?
Không ai có thể so được với Văn Nhiên!
Lúc đi học, cậu đã từng rất hâm mộ những cặp đôi yêu nhau, vì trên mặt họ tràn đầy hạnh phúc mà cậu không hiểu.
Bây giờ cậu vô cùng cảm thấy may mắn vì mình chưa từng yêu đương, bởi vì…nụ hôn đầu của cậu, lần đầu tiên của cậu…đều cho Văn Nhiên, cậu dùng thân thể của mình chiếm lấy Văn Nhiên theo cách khác.
Có lẽ Văn Nhiên đã từng có người yêu, tuy tới bây giờ cậu chưa từng thấy scandal của Văn Nhiên.
Cậu không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng phần đau lòng này nhanh chóng bị nụ hôn của Văn Nhiên xóa tan.
Thân thể cậu mềm như cọng mì ở trong tô mì tôm cậu nấu hôm qua vậy.
Cậu khó nhịn mà dùng tay sờ lưng Văn Nhiên, đầu óc trống rỗng, chỉ còn dư lại sung sướng mà Văn Nhiên mang đến cho cậu.
Văn Nhiên bị Mạnh Miên Đông vuốt ve, bất chợt động tình, anh cố kìm nén, buông Mạnh Miên Đông ra.
Anh nhẹ xoa gò má Mạnh Miên Đông, hỏi: “Miên Đông, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”
Bệnh viện? Lúc Mạnh Miên Đông được bác sĩ thông báo mình bị điếc đột ngột, có lẽ sau này cũng không thể khỏi hẳn, liền không muốn đi bệnh viện nữa, không phải vì ghét chữa bệnh, mà vì sợ, sợ lại bị thông báo mình bị gì đó.
Nhưng Văn Nhiên hy vọng cậu đến bệnh viện.
Đợi hơi thở bình ổn, cậu mới giữ chặt Văn Nhiên, hỏi: “Nếu em đến bệnh viện, tối nay anh có “ăn” em để thưởng cho em không?”
Sự tin của Mạnh Miên Đông bị bệnh điếc đột ngột đánh trọng thượng, sau đó bị chứng nghiện rượu đánh tan tành, nó không thể nào khôi phục trong một sớm một chiều được.
Muốn nó một lần nữa trở về, cần không chỉ là anh, mà còn cần sân khấu, cần khán giả, cần tiếng vỗ tay.
Văn Nhiên rất rõ ràng Mạnh Miên Đông muốn khen thường là bởi vì muốn xác định ý của anh.
Anh không vạch trần, mà bật cười nói: “Đây là phần thưởng của anh mới đúng chứ?”
Mạnh Miên Đông dùng đầu ngón tay vuốt ve lồng ngực Văn Nhiên, trúc trắc dụ dỗ: “Anh muốn phần thưởng này không?”
“Muốn.” Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông bằng hai mắt nóng bỏng, “Anh muốn rất nhiều phần thưởng.”
Mạnh Miên Đông là người dụ dỗ trước cũng là người xấu hổ trước, song cậu không ngần ngại nhìn vào mắt Văn Nhiên, nói: “Em sẽ cho anh rất nhiều phần thưởng, anh đừng đừng bỏ em.”
“Vì những phần thưởng hấp dẫn này, anh sẽ không rời bỏ em.” Văn Nhiên hôn trán Mạnh Miên Đông một cái “Xuống giường rửa mặt đi!”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông xuống giường, ngáp, khóe mắt chợt liếc đến chỗ Văn Nhiên.
Văn Nhiên đang thay quần áo, để lộ thân thể tràn đầy hormone.
Mạnh Miên Đông lúc này mới nhớ, Văn Nhiên đi Paris tham gia hoạt động thương hiệu, còn lần đầu đi catwalk, cậu chưa xem, trên tin tức chắc sẽ có ảnh chụp ngay lúc đó.
Cậu ra khỏi phòng ngủ, không đi rửa mặt mà cầm điện thoại ở trên bàn, soát tin tức hot.
Văn Nhiên trên ảnh mặc chiếc áo Satin đen phá cách, trên mặt là một lớp trang điểm đậm, viền mắt màu vàng lấp lánh, trên má rải một chút kim tuyến, đôi môi thoa màu đen, đây là bộ dáng cậu chưa từng nhìn qua.
Thần sắc Văn Nhiên như thường, ưu nhã mê người, phối với trang phục, tăng thêm chút cao lãnh.
Satin lộng lẫy ẩn ẩn ám muội, Văn Nhiên lãnh đạm lại đem sự ám muội chèn ép càng làm lòng người râm ran khó nhịn.
Nhưng cậu vẫn nhận ra Văn Nhiên ẩn giấu đau buồn, là vì cậu?
Cậu chợt cảm thấy mình quá có lỗi với Văn Nhiên, có điều khi lật tới trang phục ở tấm sau, cậu lại bắt đầu thấy đố kị
Dưới thân Văn Nhiên là quần Satin đen bó đến mức không giấu được thứ gì, dù là đường nét da thịt, hay là chỗ nhô lên kia.
Cậu đỏ mặt, lại lật thêm ảnh hậu trường, tìm các tin tức liên quan trên Weibo.
Nhìn một đám người hô hào cmt dưới Weibo “Đời này không phải Văn Nhiên không lấy chồng”, “Ông xã đè em ngay và luôn đi!”, “Văn Nhiên quá ngầu”… của Fans, cậu vui vẻ nhếch môi, thầm dương dương đắc ý nói: Văn Nhiên là của tôi, là của một mình tôi, còn hôn tôi, đè tôi nữa.
Cậu không kìm lòng nổi mà mặc quần áo rồi vọt tới chỗ Văn Nhiên đang đánh răng ở đằng sau, ôm Văn Nhiên từ sau lưng: “Mau nói anh là của em.”
Miệng Văn Nhiên đầy bọt kem, quay đầu lại Nói: “Anh là của một mình em.”
Tình cảnh này vốn nên có chút buồn cười, nhưng do đôi mắt Văn Nhiên tràn đầy thâm tình, mặt mũi quá mức tuấn mỹ, trái lại càng giống một cảnh lãng mạn trong phim hơn.
Mạnh Miên Đông nhón chân lên, hôn Văn Nhiên, nếm được vị kem đánh răng, hung hăng nói: “Lần sau không cho phép mặc quần bó sát như vậy nữa!”
Văn Nhiên đoán có lẽ Mạnh Miên Đông đã thấy ảnh mình đi catwalk, nhổ bọt kem ra, súc miệng, trêu ghẹo: “Mặc cho một mình em xem cũng không cho?”
Mạnh Miên Đông thẹn thùng: “Được rồi, chấp thuận anh mặc cho một mình em xem.”
Văn Nhiên liếm một bên tai đã đỏ ửng của Mạnh Miên Đông: “Anh lại càng không muốn mặc gì cho em nhìn.”
“Lại lưu manh!” Mạnh Miên Đông nói như vậy, hai tay lại khoát vai vai Văn Nhiên.
Văn Nhiên lưu manh nói: “Xem ra Miên Đông của anh rất thích anh lưu manh.”
Mạnh Miên Đông thẳng thừng nói: “Ừm…Em thích lắm, nhưng chỉ cho phép anh lưu manh với mình em!”
Văn Nhiên liếm má phải đã nhạt dấu tay của Mạnh Miên Đông, rồi há miệng ngậm vành tai trái của cậu, thở một hơi nóng, nói: “Anh chỉ lưu manh với Miên Đông của anh, bởi vì Miên Đông của anh rất ngọt.”
Mạnh Miên Đông nhuyễn thanh nói: “Em sẽ để anh nếm vị ngọt hơn.”
Văn Nhiên mỉm cười: “Miên Đông ngoan, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi!”
Thừa dịp Mạnh Miên Đông đi rửa mặt, Văn Nhiên phát một bài Weibo: “Tôi đã nếm được mùi vị ngọt nhất thế giới.”
Weibo của anh có khoảng chừng 100 triệu fans, thế nên mới vừa đăng vài giây, đã có một đống comment nhảy ra:
–Bà nội, nam thần bà chú ý cuối cùng cũng chịu phát Weibo rồi này!
-Lâu rồi mới thấy.
-Có cái gì ngọt như vậy?
-Là món điểm tâm ngọt!
-Nam thần thích điểm tâm ngọt? Đáng yêu quá!
-Muốn get khoản điểm tâm ngọt với nam thần, nam thần chia sẻ một cái đi mà.
+1
+2
-Đẩy ra!
+ 10086.
+CMND.
-Đuổi kẻ phá hư đội hình kia ra ngoài!
…
Văn Thiêu nhìn Mạnh Miên Đông thay quần áo, đi tới, hôn lên cần cổ gầy yếu của cậu, thầm trả lời: Miên Đông là điểm tâm ngọt của tôi, các người đừng mơ tưởng hão huyền nữa.
Mạnh Miên Đông bị hôn lên gáy, toàn thân run rẩy, khó khăn mặc áo sơ mi vào, vừa định mặc quần, còn chưa kịp xỏ vào, đã bị Văn Nhiên hôn lên bàn chân.
Cậu cảm thấy Văn Nhiên vui như mới trúng độc đắc, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Văn Nhiên mặc quần, mang vớ cho Mạnh Miên Đông xong xuôi rồi mới nghiêm túc đáp: “Bí mật.”
“Quỷ hẹp hòi.” Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên, đứng trước cửa mang giày vào, rồi bị Văn Nhiên nắm tay ra ngoài.
Vừa uống lầu, cậu liền thấy Hàn Thừa, Hàn Thừa hạ kính xuống, ngoắc tay với họ: “Mau lên đây đi, tôi đã sắp xếp bệnh viện xong xuôi rồi.”
Mạnh Miên Đông đã ngồi lên xe, Hàn Thừa lại không cho xe chạy, mà nhướng mày nói: “Mới sáng sớm đã phát cẩu lương thật là thất đức! Show ân ái cũng phải chú ý chừng mực.”
Văn Nhiên cong môi: “Anh cũng không phải cẩu FA, không có tư cách oán giận.”
Hàn Thừa chính khí lẫm liệt nói: “Tôi đang vì hơn 90 triệu fans đang FA của cậu kháng nghị.”
Văn Nhiên phản bác: “Cũng không có ai biết tôi show ân ái trừ anh.”
Quả thực, xem các cmt trong Weibo của Văn Nhiên, không ai nhìn ra Văn Nhiên đang show ân ái, hơn nữa Văn Nhiên chưa từng có scandal, không ít fans mẹ lo lắng Văn Nhiên độc thân cả đời.
Hàn Thừa biết Văn Nhiên cố kỵ Mạnh Miên Đông, nhưng ngầm show ân ái, quả thực so với show ân ái công khai càng đáng ghét hơn.
Mạnh Miên Đông khó hiểu mà mở Weibo, follow cơ bản dừng lại ở ba năm trước đây, đa số là những người có liên quan đến công việc, giờ đây chỉ tăng thêm một người là Văn Nhiên.
Cậu soát một cái, bài đăng của Văn Nhiên lập tức nhảy ra: “Tôi đã nếm được mùi vị ngọt nhất thế giới.”
Mùi vị ngọt nhất thế giới là chỉ mình?
Văn Nhiên vừa rồi cao hứng như vậy là bởi vì bài Weibo này?
Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện công khai quan hệ giữa mình và Văn Nhiên, thế nên một vài đăng nho nhỏ này cũng đủ làm cậu tung tăng rồi.
Cậu vươn tay ra, từng ngón từng ngón xỏ vào kẽ ngón của Văn Nhiên, cẩn thận vuốt ve.
Ngay sau đó, cả người cậu ngã vào lòng Văn Nhiên.
Văn Nhiên gục đầu xuống, cọ xát môi cậu, sau đó tách mở nó, khuấy đảo khoang miệng.
Sau khi tách môi ra, cậu thấy được sợi chỉ bạc còn dính dấp, trong lúc nó đứt lìa, cậu nghe Văn Nhiên nói: “Chờ em khôi phục lại trạng thái ba năm trước, có thể tự tin đối mặt với dư luận rồi thì chúng ta công khai đi!”
Văn Nhiên từng nói rất nhiều lời tâm tình cho cậu nghe, nhưng đây lại là lời tâm tình êm tai nhất, cậu thích Văn Nhiên, đương nhiên muốn thể hiện chủ quyền công khai, hơn nữa Văn Nhiên chịu cùng cậu công khai, chứng minh Văn Nhiên thật sự muốn cùng cậu sống trọn đời, nếu không…, hà tất gì anh phải làm như thế? Đồng tính luyến ái còn bị người đời kỳ thị, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
“Em…” Cậu nhận ra giọng của mình như vỡ vụn, “Bí mật cũng được, có phần tâm ý này của anh là đủ rồi.”
“Không được.” Văn Nhiên kiên trì nói, “Anh muốn cho mọi người biết Miên Đông là của một mình anh, ai cũng không được phép mơ ước.”
Mạnh Miên Đông đỏ mắt cười, nói: “Vốn không có ai mơ tưởng em, trái lại người mơ tưởng anh thì có rất nhiều.”
Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Miên Đông của anh là tốt nhất, xứng đáng được toàn thế giới mơ ước, chờ em đứng trên sân khấu một lần nữa, toát ra hào quang chân chính, anh sẽ bắt đầu chiếu đấu để không cho bất kì kẻ nào có cơ hội lợi dụng, nhất định phải công khai. Còn những người mơ tưởng anh, hoàn toàn không phải đối thủ của em, em không cần lo lắng.”
Mạnh Miên Đông nói: “Những người tương lại mơ tưởng em cũng hoàn toàn không phải đối thủ của anh.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lại hôn lên hai mắt Mạnh Miên Đông, “Miên Đông, nhanh tốt lên nhé!”
“Ừ, em sẽ cố gắng.” Cố gắng khắc phục những tâm tình tiêu cực, cố gắng chữa chứng nghiện rượu, cố gắng chữa tai trái, cố gắng quay lại làm Mạnh Miên Đông dương quang của ngày xưa, cố gắng trở thành người có thể đứng bên cạnh anh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tất cả lần đầu tiên của Văn Nhiên đều là cậu nha, Tiểu Miên Đông.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 60: Chứng nghiện rượu (16)
Chương 60: Chứng nghiện rượu (16)