*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phong Nguyệt
Hôn xong, hai người ngồi trên ghế dài một chốc mới xuống núi.
Bởi vì có thềm đá, lúc xuống núi không khó khăn như lúc lên, Mạnh Miên Đông không để Văn Nhiên cõng, tự mình đi xuống.
Vừa bước ra khỏi thềm đá cuối cùng, lồng ngực Mạnh Miên Đông không ngừng phập phồng, như chú cá vàng bị người khác vớt ra từ trong nước vậy, há miệng, liều mạng hít thật nhiều dưỡng khí.
Văn Nhiên duỗi tay vịn chặt Mạnh Miên Đông, nói: “Xin lỗi, anh không nên dẫn em leo núi.”
Mạnh Miên Đông không trả lời, thẳng đến khi được Văn Nhiên đỡ lên xe, nghỉ ngơi trong chốc lát, mới lắc đầu nói: “Không phải lỗi của anh, là em quá vô dụng.”
“Em đã rất cố gắng, đừng quá cậy mạnh.” Văn Nhiên thở dài, cầm khăn giấy lau mồ hôi cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông lại lắc đầu: “Chẳng những em không có cố gắng em còn thích làm nững với anh.”
Văn Nhiên vứt khăn giấy vào thùng rác trên xe, đau lòng nói: “Em không nên gò bó mình quá, em thực sự đã rất cố gắng, anh cũng rất vinh hạnh có thể trở thành đối tượng để em làm nũng.”
Do thân phận cô nhi, từ nhỏ Mạnh Miên Đông đã rất hiếu thắng, vì một lần hạng hai mà tự phạt mình làm toàn bộ cuốn sách bài tập mua từ nhà sách Tân Hoa trong một đêm.
Sau khi xuất đạo, cậu chưa từng bất mãn vì cường độ làm việc quá lớn, thậm chí có lần sốt cao 40 độ cũng vờ như không có gì mà mở concert, không ai phát hiện cậu có gì khác thường, ngoại trừ người trang điểm và người thay trang phục có tiếp xúc thân thể với cậu.
Mãi đến khi concert kết thúc, người trang điểm bị cậu yêu cầu giữ bí mật mới đem chuyện cậu sốt cao nói cho Hàn Thừa.
Chờ Hàn Thừa chạy tới phòng nghỉ, cậu đã sớm ngất xỉu rồi.
Sau khi được Hàn Thừa dẫn đến bệnh viện treo nước biển cả đêm, chưa có chuyển biến tốt nhưng cậu vẫn kiên trì mở concert ngày thứ hai.
Cơn sốt đó, nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống một hai độ mỗi khi ngủ dậy, cơ mà khi trời vừa tối, nhiệt độ cơ thể lại cao lên.
Bị giày vò năm ngày, cậu mới hoàn toàn hạ sốt, giữa năm ngày này, cậu mở năm concert, ghi hình một chương trình, tiếp nhận hơn mười cuộc phỏng vấn.
Nhưng ngoại trừ hóa trang, phụ trách trang phục và Hàn Thừa, không ai phát hiện dị thường của cậu, sắc mặt đỏ bừng bị lớp phấn che lại, vẻ mặt, ngôn ngữ như thường.
Lúc đó Hàn Thừa cũng từng nói cậu quá cậy mạnh, cậu lại không hề cảm thấy cậy mạnh có gì không đúng.
Song, đối mặt Văn Nhiên, cậu vẫn không khỏi cảm thấy ấm ức.
Khi nghe Văn Nhiên nói “Em không nên gò bó mình, em thực sự đã rất cố gắng, anh cũng rất vinh hạnh có thể trở thành đối tượng để em làm nũng”, cậu hít mũi nói: “Nếu ba năm nay em cố gắng, thì chắc bây giờ em sẽ không thế này, cảm ơn anh đã cho em làm nũng.”
— Quả thực, nếu ba năm trước cậu cố gắng như bây giờ, không phải trốn tránh hiện thực, cậu cũng không cần khiến Văn Nhiên lo lắng, cũng sẽ không bởi cảm giác mình không xứng với Văn Nhiên mà lo sợ bất an.
Trong ba năm lãng phí này, tai trái tuy có chút chuyển biến tốt đẹp, có điều thân thể cậu vì rượu mà tê dại, tinh thần cậu hầu như tàn phế.
Nếu không có Văn Nhiên, sớm muộn gì cậu cũng chết trong rượu thôi.
Văn Nhiên giơ tay lên vuốt ve dọc sống mũi cậu, thâm tình nói: “Cảm ơn em đã làm nũng với anh, chúng ta về nhà đi.”
Về nhà, căn nhà 50 mét vuông mua lại được Văn Nhiên gọi là nhà, mỗi lần trở về, Văn Nhiên đều sẽ nói “về nhà”, Văn Nhiên thật sự thích cậu, nếu không… tại sao lại ủy khuất nhốt mình trong căn nhà bé tẹo được?
“Ừm, chúng ta về nhà.” Cậu nghe thấy mình trả lời như vậy, lại cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.
Sau khi về đến nhà, Văn Nhiên bưng nồi canh sườn hầm ngô* mà anh đã nấu trước khi ra ngoài, bới một chén cho Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông vừa ăn vừa nhìn Văn Nhiên bận rộn trong bếp, Văn Nhiên mặc một chiếc tạp dề màu nâu trắng kẻ sọc, khác hoàn toàn với cái người ở trên tivi, điện ảnh, tạp chí, quảng cáo,… mà cậu thấy, vô cùng gần gũi.
Cậu nhịn không được buông chén, tiến đến bên người Văn Nhiên, cọ hai gò má Văn Nhiên: “Canh sườn hầm ngô ngon lắm.”
Văn Nhiên trêu ghẹo: “Anh đức hạnh thế này, em muốn cưới anh không?”
“Muốn.” Mạnh Miên Đông gấp gáp nói, “Anh muốn bao nhiêu sính lễ em đều cho anh.”
Văn Nhiên đặt bông cải xanh đã cắt tỉa gọn gàng vào dĩa, đắp thịt xông khói lên, rắc phô mai Mozzarella lên, bỏ vào trong lò nướng, rồi xoay người, nâng cằm Mạnh Miên Đông, ám muội nói: “Sính lễ anh muốn rất đắt.”
Mạnh Miên Đông nghe thấy giọng nói tràn đầy nam tính của Văn Nhiên, nhìn vào mắt Văn Nhiên, hỏi: “Sính lễ đắt bao nhiêu?”
Văn Nhiên dùng ngón tay cọ xát cánh môi Mạnh Miên Đông, thêm một ngón tay khác chui vào khóe miệng Mạnh Miên Đông, nắn bóp khoang miệng mềm mại, chậm rãi nói: “Bản thân em chính là sính lễ cao quý nhất.”
Rõ ràng Văn Nhiên chỉ nắn bóp khoang miệng bên ngoài, nhưng Mạnh Miên Đông lại không thể kiềm chế bọt tràn lan, hai tai đỏ như anh đào chín.
Văn Nhiên chà xát hàm răng ướt át Mạnh Miên Đông, không bao lâu, anh thu tay về, nghiêm trang nói: “Miên Đông, ăn cơm.”
Mạnh Miên Đông đặt tay lên vai Văn Nhiên hai vai, nức nở nói: “Em không muốn ăn, anh hôn em một cái trước đi.”
Văn Nhiên giảo hoạt cười nói: “Lúc ở trên núi không phải anh hôn em rồi à?”
“Không đủ… không đủ…” Mạnh Miên Đông biết Văn Nhiên cố ý làm khó cậu, dứt khoát nhón chân lên, hôn lên môi Văn Nhiên.
Chỉ là đơn thuần bốn cánh môi kề nhau không thể làm cậu thỏa mãn, cậu vươn lưỡi ra, liếm khóe miệng Văn Nhiên.
Văn Nhiên hé mở khớp hàm để Mạnh Miên Đông tiến đến, ôm eo Mạnh Miên Đông, tránh Mạnh Miên Đông mềm nhũn.
Mạnh Miên Đông không rành kỹ xảo, dùng đầu lưỡi lung tung liếm khoang miệng Văn Nhiên, được Văn Nhiên chỉ đường mới thuận lợi hưởng được mùi vị tuyệt vời.
Văn Nhiên lấy lại quyền chủ động, tỉ mỉ hôn Mạnh Miên Đông, đến khi Mạnh Miên Đông xụi lơ trên người anh, mới buông Mạnh Miên Đông ra.
Mạnh Miên Đông bị Văn Nhiên ghì lấy gáy, cằm cậu đặt lên vai trái của Văn Nhiên.
Chờ Mạnh Miên Đông bình ổn hô hấp, Văn Nhiên đẩy Mạnh Miên Đông ra, nói: “Ăn cơm đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông đi lấy chén đũa, lại đi tới nồi cơm điện.
Văn Nhiên đã nấu cơm trước khi ra cửa, vừa lúc chín, mở nồi cơm điện ra, mùi cơm thơm ngát lập tức bao quanh phòng bếp.
Văn Nhiên đem bông cải xanh thịt phô mai* từ lò nướng ra, bưng đến bàn cơm, hai người dọn cơm ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Miên Đông ngủ trưa, Văn Nhiên ở trong phòng khách gọi điện thoại cho biên kịch, bảo biên kịch tạm dừng kịch bản trên tay, chờ Mạnh Miên Đông một chút.
Từ sau khi Mạnh Miên Đông bắt đầu trị liệu, vì để Mạnh Miên Đông không có quá nhiều áp lực, anh không nhắc đến chuyện ca khúc chủ đề nữa.
Bộ phim này là bộ điện ảnh anh dành tặng cho Mạnh Miên Đông, anh không sốt ruột, ngay cả diễn viên cũng đều trong tình trạng xem xét chưa quyết định, chỉ mới quyết định một vai diễn duy nhất, cũng chính là vai diễn của anh – Một thầy giáo giúp đỡ nhân vật chính.
Nguyên mẫu nhân vật chính là Mạnh Miên Đông, nếu Mạnh Miên Đông không muốn diễn, anh cũng đành đi tìm một thiếu niên có tính cách đặt biệt như Mạnh Miên Đông, nhưng e rằng không dễ dàng.
Anh suy nghĩ một chút, lại một gọi điện thoại cho đạo diễn, người chế tác và người đầu tư khác, nói cho họ rằng có lẽ năm nay sẽ không quay phim được.
Bây giờ là đầu xuân, anh hy vọng mùa xuân năm sau Mạnh Miên Đông có khỏi hẳn, nếu không thì cũng không sao, không cần gấp, anh có đầy đủ kiên trì.
Anh ngắt điện thoại, đang muốn cùng Mạnh Miên Đông ngủ trưa, Hàn Thừa lại gọi tới: “Phí đạo nói trong thời gian ngắn ông không thể khôi phục được, lại không phải muốn làm trễ nãi tiến độ, thế là bàn giao công việc cho phó đạo diễn, cậu có thể quay trở về quay bổ sung hai ngày này không?”
Từ chỗ Mạnh Miên Đông đến đoàn phim phải ngồi máy bay hai tiếng, anh vô thức muốn từ chối, có điều anh không thể vì vấn đề cá nhân mà làm trễ nãi tiến độ đoàn phim, đoàn phim một ngày không làm việc, chính là đốt tiền vô ích, một ngày ít nhất tốn mấy trăm ngàn.
Nếu Hàn Thừa gọi điện thoại cho anh, chứng tỏ những diễn viên khác đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn mỗi anh.
Thế nên anh không thể từ chối: “Được, sáng mai tôi về.”
Nhanh chóng trở về, nhanh chóng hoàn thành cảnh quay, mới có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh Mạnh Miên Đông.
Nhưng lúc anh nói chuyện này cho Mạnh Miên Đông biết khi tản bộ sau bữa tối, thấy vẻ mặt Mạnh Miên Đông lưu luyến không rời nói “Không có việc gì, em sẽ cố gắng chăm sóc mình”, anh chỉ muốn cái gì cũng không lo, cái gì cũng không quản mà ở lại.
Tản bộ xong, về đến nhà, Mạnh Miên Đông liền đi tắm, tắm xong lại lõa thể ôm anh, nức nở nói: “Làm em đi.”
Anh xoa tóc Mạnh Miên Đông, ôn nhu hôn từ Mạnh Miên Đông từ đầu đến chân, rồi tiến vào.
Hôm sau, anh rửa mặt xong, tới phòng ngủ, hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông một cái.
Mạnh Miên Đông chỉ ngủ có ba tiếng, rõ ràng mệt mỏi đến nỗi không nhúc nhích được mà cố tỉnh dậy, nắm tay anh, nhìn anh nói: “Em sẽ ngoan, mỗi ngày đều ăn uống đều đặn, uống thuốc đúng hạn, thường xuyên đi tản bộ, không uống rượu nữa, ngủ đúng giờ, anh nhớ về sớm chút nha.”
“Anh sẽ về sớm một chút.” Văn Nhiên nói xong, gỡ tay Mạnh Miên Đông ra, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh xa Mạnh Miên Đông, kể từ khi hai người bắt đầu bên nhau.
Vừa mới đóng cửa lại, anh không thể kiểm soát mà gửi Wechat cho Mạnh Miên Đông: Miên Đông, anh yêu em.
Không đến vài giây, Mạnh Miên Đông đã rep: Văn Nhiên, em cũng yêu anh.
Văn Nhiên ngồi vào xe Hàn Thừa, nhắn: Hôm nay lại là một ngày mới, mới đến nỗi hôn mi tâm Miên Đông cũng thấy ngọt.
Mạnh Miên Đông trả lời: Chẳng lẽ ngày hôm qua mi tâm của em không ngọt sao?
Văn Nhiên có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Mạnh Miên Đông đỏ mặt hồi âm cho anh, không khỏi mỉm cười, làm Hàn Thừa đang lái xe không nhịn được nói: “Lấy tôi làm mốc, từ chối cẩu lương.”
Anh cho Hàn Thừa một cái liếc mắt, không gõ nữa mà cố ý gửi tin nhắn thoại trước mặt Hàn Thừa: “Rất ngọt, Miên Đông của anh chỗ nào cũng ngọt, em ăn điểm tâm ngọt lớn lên sao?”
Mạnh Miên Đông cũng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Em ăn cơm lớn lên.”
Anh còn chưa kịp trả lời, Mạnh Miên Đông lại gửi một tin nhắn thoại tới: ”Em chờ anh trở về ăn điểm tâm ngọt.”
Anh mỉm cười và nói với điện thoại: “Anh muốn ăn rất nhiều, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, à còn chuẩn bị thân thể nữa.”
Âm thanh Mạnh Miên Đông vô cùng xấu hổ: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Nghe hai người kia không ngừng phát cẩu lương, Hàn Thừa thầm nghĩ: Tôi cũng muốn phát cẩu lương!
Thừa dịp đèn đỏ, hắn cũng gửi tin nhắn thoại cho vợ mình: “Bà xã, anh yêu em.”
Nào ngờ, vợ hắn lại trả lời: “Em dẫn con đi mua quần áo mới, con bé chọn trúng một bộ, em đi giúp con bé thay, lát nữa em gửi ảnh cho anh xem.”
Hàn Thừa chưa đợi được ảnh chụp của con gái mà đã đợi được Văn Nhiên cười nhạo: “Bàn về phát cẩu lương, anh không thắng nổi tôi rồi.”
Văn Nhiên cười nhạo đã đời, rồi quay sang nói với Mạnh Miên Đông ở đầu kia điện thoại: “Anh muốn lần sau tưới đầy mật ong lên thân thể em, sau đó liếm sạch.”
Hàn Thừa cũng phải xấu hổ khi nghe câu này, nhưng Văn Nhiên ngồi bên ghế phó lái lại tỏ vẻ nghiêm trang, thậm chí có chút lạnh lùng cấm dục.
Hàn Thừa một mặt hâm hộ một mặt khinh bỉ, oán thầm: OOC!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 63: Chứng nghiện rượu (19)
Chương 63: Chứng nghiện rượu (19)