DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm
Chương 99: Chứng nghiện rượu (55)

Edit: Phong Nguyệt

Nếu Văn Nhiên đã quyết định, đạo diễn và phó đạo diễn không có ý kiến gì, thế là ba người quyết định chọn Mạnh Miên Đông làm nam chính.

Văn Nhiên ra khỏi phòng phỏng vấn, nói tin này cho Mạnh Miên Đông biết.

Mạnh Miên Đông đỏ mắt, muốn nhào vào lòng Văn Nhiên, lại cố dằn lòng chỉ cầm tay Văn Nhiên.

Sau đó, cậu lướt qua Văn Nhiên, đi tới chỗ đạo diễn và phó đạo diễn, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ cố gắng diễn thật tốt, không làm các ngài thất vọng.”

Đạo diễn gật đầu, nói: “Mạnh Miên Đông, không phải vì chúng tôi có quan hệ với Văn Nhiên nên mới chọn cậu, mà do cậu là người xuất sắc nhất trong số những người đi thử vai mới chọn cậu.”

Mạnh Miên Đông được công nhận, không khỏi nghẹn ngào cúi người: “Cảm ơn ngài.”

Đạo diễn thấy Mạnh Miên Đông có vẻ muốn khóc, không biết phải an ủi như thế nào, không thể không cất giọng nói: “Văn Nhiên, nhanh ôm Miên Đông nhà cậu về đi.”

Văn Nhiên đang dựa vào cửa, nghe đạo diễn nói “Miên Đông nhà cậu” không nhịn được giương khóe môi, nói với đạo diễn: “Lăng Ngôn cảm ơn anh.”

Lăng Ngôn năm nay hai mươi chín, chỉ lớn hơn Văn Nhiên bốn tuổi, quan hệ với Văn Nhiên rất tốt, là người ăn mềm không ăn cứng.

Hắn nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng không cố tình chọn Mạnh Miên Đông, nếu Mạnh Miên Đông thật sự không được, dù tôi không phải đạo diễn, tôi cũng sẽ không chọn Mạnh Miên Đông làm nam chính.”

“Tôi biết tính anh nên mới mời anh làm đạo diễn.” Văn Nhiên cười giải thích, “Tôi cảm ơn anh vì anh đã dùng “Miên Đông nhà tôi” để gọi Miên Đông.”

Lăng Ngôn bỗng dưng cảm thấy mình đã vô tình nhai cẩu lương rôm rốp.

Hắn nghiêng người bắt lấy hai tay của Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông: “Đi nhanh đi, đừng chiếm chỗ nữa, tôi còn muốn phỏng vấn mấy vai diễn khác.

Văn Nhiên lập tức nắm tay Mạnh Miên Đông ra khỏi khỏi phòng phỏng vấn, Mạnh Miên Đông xấu hổ không muốn bị người khác thấy, thế là rút tay ra.

Văn Nhiên không miễn cưỡng, sau khi về đến nhà, để Mạnh Miên Đông ngồi trên sofa, ôm cậu ngồi lên chân của mình, sau đó vòng tay ôm eo cậu, kề tai cậu hỏi: “Không phải em không muốn diễn vai chính sao? Sao đổi ý rồi?”

Mạnh Miên Đông nghiêm túc nói: “Vì em thích kịch bản, nhất là nhân vật thầy giáo…”

Cậu chưa nói hết đã bị Văn Nhiên ngắt lời: “Em thích nhân vật thầy giáo hay thích người diễn nhân vật thầy giáo?”

Cậu vừa nhấc mắt thì chạm phải cái nhìn tràn đầy tình yêu và nóng bỏng của Văn Nhiên, mãnh liệt như có thể xuyên qua đầu óc cậu.

Cậu giật mình, đáp: “Em thích nhân vật thầy giáo cũng thích người diễn nhân vật thầy giáo.”

Văn Nhiên lại hỏi: “Em thích nhân vật thầy giáo hơn hay thích người diễn nhân vật thầy giáo hơn?”

Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói: “Anh.”

Văn Nhiên làm động tác chiến thắng, đắc ý nói: “Anh là người quan trọng nhất trong lòng Miên Đông, thầy giáo gì gì đó đừng mơ giành với anh.”

Mạnh Miên Đông nhìn lời nói và hành vi ngây thơ nhưng vẫn bề ngoài phong phạm như thường của Văn Nhiên, giãi bày: “Vốn không ai có thể tranh với anh, anh là người quan trọng nhất của em, chẳng những anh là người cứu em ra khỏi địa ngục mà còn là người yêu của em.”

Văn Nhiên hài lòng hôn Mạnh Miên Đông, sau khi càn quét khoang miệng Mạnh Miên Đông hết một lần, lại hỏi tiếp: “Em đổi ý chỉ vì em thích kịch bản và nhân vật thầy giáo thôi sao?”

Hai mắt Mạnh Miên Đông dập dờn, hô hấp hỗn loạn, một lát sau mới đáp: “Còn một nguyên nhân khác, đó là ghen tỵ, hơn tám giờ sáng nay anh đã ra ngoài mà đến gần ba giờ chiều chưa về, em ghen tỵ với người có thể đối diễn với anh, bởi vì đây là lần đầu tiên anh diễn vai phụ. Anh vì người đó mà bỏ em ở nhà, chờ đến khi khai máy anh sẽ bỏ em ở nhà lâu hơn…”

Cậu hít hít mũi, tiếp tục nói: “Em lại nghĩ nếu em đồng ý đóng vai chính thì có thể luôn luôn ở bên cạnh anh rồi, còn có thể cùng anh hẹn hò công khai.”

“Anh rất vui vì Miên Đông của anh ghen tỵ.” Văn Nhiên vốn không định đem chuyện hồi chiều nói cho Mạnh Miên Đông biết, anh nghĩ nó chẳng có gì to tát nhưng bây giờ lại đổi chủ ý, “Miên Đông, hôm nay anh phỏng vấn ba diễn viên, trong đó có một thiếu niên mười tám tuổi, bất kể tướng mạo, khí chất hay hành vi cử chỉ đều vô cùng giống em…”

Anh phát hiện Mạnh Miên Đông cứng người, cố ý dừng lại một chút rồi mới nói: “Trong ba người, xét về ngoại hình, cậu ta thích hợp nhất, có điều diễn xuất của cậu ta không tốt, hai người còn lại trội hơn, nhưng ngoại hình họ lại không hợp nhân vật lắm, diễn viên thứ nhất hơi có khí chất một chút. Hai diễn viên này thử hai cảnh, một cảnh giống như em thử, một là cảnh thầy giáo phát hiện mình không thể dạy nam chính được nữa, khuyên nam chính thử thi vào trường âm nhạc Juilliard, thiếu niên kia chỉ thử cảnh đầu, em đoán em vì sao?”

Mạnh Miên Đông tức thì trả lời: “Bởi vì diễn xuất cậu ta không tốt, anh đã nói như vậy.”

Đáp xong, cậu ngoan ngoãn chờ khen ngợi, nào ngờ lại thấy Văn Nhiên lắc đầu: “Nếu em không tới, có lẽ bọn anh sẽ chọn người thứ nhất, nhưng bọn anh vẫn cho cậu ta cơ hội diễn lần hai.”

Mạnh Miên Đông nghi ngờ hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”

Văn Nhiên quan sát vẻ mặt Mạnh Miên Đông: “Bởi vì cậu ta muốn quy tắc ngầm với anh, nhờ vào đó để thượng vị, cậu ta chặn anh ở nhà vệ sinh, nói với anh rằng phía sau của mình chưa bị ai làm qua, vừa chật vừa khít, còn nói mình khẩu giao rất tốt, muốn để anh thử xem.”

Mạnh Miên Đông giật mình, ngay sau đó ôm chặt Văn Nhiên, hung hăng nói: “Ai cũng không được giành anh với em!”

Văn Nhiên thích Mạnh Miên Đông độc chiếm mình như thế, lại cười nói: “Thế nên anh không cậu ta cơ hội diễn lần hai, anh không chấp nhập chuyện dùng thân thể trao đổi tài nguyên, đương nhiên quan trọng nhất là anh yêu em, thiếu một chút cũng không được, bất kể là chỗ tốt hay chỗ xấu của em anh cũng yêu, mà cậu ta không phải em.”

Mạnh Miên Đông biết rõ mình có chỗ không hoàn hảo, ví dụ như tai trái hơi tàn tật, ví dụ như Văn Nhiên nuôi lâu vẫn không béo lên, ví dụ như dễ căng thẳng, ví dụ như yếu đuối, được Văn Nhiên bày tỏ như thế, cậu không kiềm lòng nổi mà hôn Văn Nhiên một cái: “Người em yêu cũng là anh, bất kể là chỗ tốt hay chỗ xấu của anh.”

Văn Nhiên cười trêu: “Miên Đông của anh dám bắt chước lời bày tỏ của anh.”

“Không phải bắt chước, đây là lời bày tỏ xuất phát từ đáy lòng.” Mạnh Miên Đông hừ hừ, lại hỏi, “Anh nói chuyện này với em là muốn em ghen hay muốn bày tỏ với em?”

Văn Nhiên cố ý thừa nước đục thả câu: “Em đoán xem.”

Mạnh Miên Đông nói như lẽ hiển nhiên: “Vì muốn bày tỏ với em.”

Văn Nhiên không phản bác mà hỏi: “Hóa ra em có ghen à?”

“Em không ghen, anh không có quy tắc ngầm với cậu ta mà.” Mạnh Miên Đông phách lối nói, “Bây giờ toàn thế giới đều biết anh là người của em, dám giành với em cũng phải xem có giành lại em không.”

Thật ra Văn Nhiên không phải là muốn Mạnh Miên Đông ghen, cũng không phải muốn bày tỏ với Mạnh Miên Đông, mà muốn thăm dò Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông luôn luôn bất an với quan hệ của họ, từ sau khi come out, anh không thấy Mạnh Miên Đông bất an nữa nhưng vẫn không yên tâm.

Trải qua lần thăm dò này, anh mới hoàn toàn thả lỏng.

Anh đưa hai tay nhéo hai bên má phách lối của Mạnh Miên Đông, nghiêm túc nói: “Đúng, không ai có thể giành lại em, anh là của một mình em.”

Mạnh Miên Đông bị nhéo một cái, kháng nghị: “Không cho nhéo, em không còn là trẻ con nữa.”

Văn Nhiên hỏi: “Trẻ con thì có thể nhéo má sao?”

Thấy Mạnh Miên Đông gật đầu, anh tiếc nuối nói: “Nếu có thể gặp em sớm một chút thì tốt quá, chính là lúc em còn là cậu nhóc ú nu.”

Mạnh Miên Đông bất mãn: “Em không có ú nu.”

Lúc Văn Nhiên gặp Mạnh Miên Đông trong hiện thực, Mạnh Miên Đông đã thành niên rồi, vóc người mảnh khảnh nhưng anh có xem ảnh Mạnh Miên Đông trước kia, khi còn bé đúng là một cậu nhóc ú nu, Mạnh Miên Đông trong hiện thực cũng là cô nhi, chỉ có một tấm chụp ở trước cửa tiểu học thôi.

Mà Mạnh Miên Đông trước mắt đã từng sống trong cô nhi viện nghèo nàn, không có ai nghĩ đến chuyện chụp ảnh cho cậu.

Nếu anh có thể tới thế giới này sớm một chút thì tốt biết mấy? Mạnh Miên Đông sẽ không cần bắt đầu đi làm từ cấp hai, anh còn có thể chụp nhiều bức ảnh cho Mạnh Miên Đông, lưu lại chứng cứ ú nu khi còn bé của Mạnh Miên Đông.

Hơn nữa anh có thể cùng Mạnh Miên Đông vượt qua ba năm đen tối.

Anh thầm thở dài một hơi, vô thức chạm vào trái tim đang đau đớn của mình, sau đó nói: “Ờ, em không có ú nu.”

“Anh lừa em.” Mạnh Miên Đông tủi thân hề hề, “Hồi nhỏ em chỉ tròn trịa, không phải ú nu.”

Để thể hiện mình không phải đang có lệ, Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Ờ, hồi nhỏ em tròn trịa, không phải ú nu.”

Mạnh Miên Đông cũng nhéo má Văn Nhiên một cái, sau đó chôn mặt ở hõm vai Văn Nhiên, rầm rì: “Nếu có thể gặp anh sớm một chút thì tốt quá.”

Văn Nhiên xoa tóc sau gáy Mạnh Miên Đông: “Bây giờ cũng chưa trễ.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông cọ cọ cổ Văn Nhiên làm nũng, lại lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Miên Đông, kịch bản phim cũng sắp hoàn thiện rồi, nếu không có gì xảy ra thì tháng sau sẽ khai máy.”

Mạnh Miên Đông vô thức căng thẳng, ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Văn Nhiên nói: “Em rất lo lắng, em không biết mình có thể diễn được không, em sợ mình sẽ liên lụy đoàn phim.”

Văn Nhiên hôn lên mặt Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: “Miên Đông, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”

Bị Văn Nhiên hôn, lại nghe Văn Nhiên ôn nhu nói như vậy, Mạnh Miên Đông cảm giác như mình bị trúng ma chú, nháy mắt hết căng thẳng.

Thấy cơ thể Mạnh Miên Đông thả lỏng, Văn Nhiên mới tiếp tục nói: “Em là nam chính, vai diễn nặng nề, sau khi vào đoàn e rằng sẽ không còn thời gian viết ca khúc nữa, tốt nhất em nên viết xong ca khúc chủ đề cho Phó đạo trước khi vào đoàn.”

Mạnh Miên Đông tràn đầy tự tin nói: “Em sẽ dành thời gian viết, tuyệt đối không phụ lòng mong mỏi của Phó đạo.”

Rồi cậu nói “Em cũng sẽ cố gắng diễn thật tốt, không phụ lòng mong mỏi của anh.”

“Anh tin em.” Văn Nhiên vuốt ve gò má Mạnh Miên Đông nói, “Miên Đông, em còn nhớ anh từng hỏi em có đồng ý phối hết nhạc trong phim không?”

Mạnh Miên Đông đương nhiên nhớ, lúc đó cậu có ý ra vẻ mình là trai bao, còn Văn Nhiên là khách làng chơi, đối với đề nghị của Văn Nhiên chỉ xem như Văn Nhiên vì thân thể cậu hoặc bị trúng tà thôi.

Cũng là lần đó, Văn Nhiên nói chuyện phim điện ảnh với cậu, ngoại trừ phối nhạc còn hi vọng cậu sáng tạc ca khúc chủ đề và diễn vai chính.

Sau đó, Văn Nhiên thất vọng với cậu, chỉ hy vọng cậu có thể sáng tác xa khúc chủ đề.

Hiện tại ca khúc chủ đề được cậu sự dụng trong EP, cậu cũng bằng lòng diễn nam chính rồi.

Nhưng phối nhạc…

Cậu chưa từng phối nhạc bao giờ.

Không sao, cậu cũng chưa đóng phim bao giờ.

Nếu đã chịu đóng phim, không bằng khiêu chiến thêm một hạng mục nữa.

Vậy nên cậu thận trọng nói: “Em muốn thử xem, nhưng em chưa từng phối nhạc bao giờ.”

“Cho dù chưa từng phối nhạc, Miên Đông của anh cũng nhất định có thể hoàn thành, tựa như lần thứ hai em thử vai, khiến Lăng Ngôn há hốc mồm.” Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông thành ổ gà, “Bởi vì Miên Đông của anh rất thông minh, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học trọng điểm.”

Xuyên qua mái tóc xộc xếch, Mạnh Miên Đông trừng Văn Nhiên: “Anh đang khích lệ em hay đang trêu ghẹo em?”

Văn Nhiên vô tội nói: “Đương nhiên anh đang khích lệ em.”

Mạnh Miên Đông chép chép miệng: “Em không cảm nhận được, anh khích lệ em lần nữa đi.”

Văn Nhiên xấu xa nói: “Miên Đông của anh rất thông minh, hôm qua học được cách làm sao để thở trong lúc hôn rồi.”

Mạnh Miên Đông thở phì phò: “Lưu manh.”

Văn Nhiên chọt gò má Mạnh Miên Đông, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Để anh dùng thân thể khích lệ Miên Đông của anh nhé.”

Không đợi Mạnh Miên Đông kháng nghị, cậu đã bị Văn Nhiên đè xuống sofa lột sạch sẽ.

Đọc truyện chữ Full