Cố Nghiêm nghe giọng điệu bực tức của mẹ hắn qua điện thoại làm tâm trí hắn rối loạn một mảnh, một bên bỏ hết công việc chạy xe như điên về nhà.
Ba người Mạc Đường Phong cùng Thuần Nhã và cậu ngồi quanh bàn ăn rộng rãi xa hoa, người làm dọn ra như dọn tiệc hết món này đến món khác, thực sự là không thể ăn hết nhiều như vậy được, Mạc Đường Phong cười suốt liên tục gắp thức ăn cho cậu, Nhâm Thạch nhận hết.
Ba người đang ăn thì Cố Nghiêm trở về, hắn đứng ở trước phòng bếp, nhìn chầm chầm Mạc Đường Chấn, ánh mắt phát nhiệt thô bạo mà nóng như lửa đốt, như sợ cậu chính là ảo giác của mình.
Mạc Đường Phong cùng Thuần Nhã cũng phát hiện được sự không hài hòa giữa bọn họ, ánh mắt Cố Nghiêm nhìn Mạc Đường Chấn có phần nóng bỏng khó nói, nhưng Mạc Đường Phong cũng không nghĩ nhiều, trở nên hơi lúng túng, bất quá cũng đúng ý ông, cứ để cho hai đứa hòa thuận chứ như chó với mèo ông đây cũng mệt tim lắm.
"Cố Nghiêm đói rồi phải không rửa tay xong, rồi lại đây ngồi xuống đi"
Mơ hồ Mạc Đường Phong vừa nói xong đã không thấy thân ảnh Cố Nghiêm đâu, thì ra là hắn đã chạy đi rửa rồi, như chớp mắt hắn đã ngồi yên lên ghế ngay bên cạnh Nhâm Thạch.
Thuần Nhã bất giác cứng người, con trai bà bị bệnh sao? Cử chỉ lạ như vậy?
Nhâm Thạch làm như không để ý đến hắn, vùi đầu vào ăn cơm, Cố Nghiêm vì nhìn cậu mà thất thố quên chào Mạc Đường Phong với Thuần Nhã.
Cố Nghiêm lên tiếng: "Ba, mẹ..." hắn nhìn Mạc Đường Chấn cười nhạt nói tiếp "A Chấn!"
Tiếng A Chấn này dịu dàng đầy ẩn ý của hắn làm bàn tay cầm đũa của Nhâm Thạch run rẩy, da đầu đột nhiên tê dại, khóe miệng giật giật, đương nhiên không trả lời hắn.
Khung cảnh khó thở này cũng chỉ gượng gạo vài phút rồi quay trở lại, hiếm khi Mạc Đường Chấn về nhà, phải nói là từ rất lâu rồi khi mẹ cậu mất, Mạc Đường Chấn chưa từng ăn bữa cơm như thế này với ông, Mạc Đường Phong buông đũa cảm thấy hơi nghẹn nhào, hốc mắt bỗng nhiên cay xè dọa Thuần Nhã trố mắt, cư nhiên Mạc Đường Phong cả đời uy nghiêm làm gương cho con cái ấy vậy mà lại khóc, hơn nữa vì quá vui mừng mà khóc.
Nhâm Thạch đương nhiên cũng trở nên khó xử, Mạc Đường Chấn này là con người tệ bạc như vậy sao? Dù sao ông lấy Thuần Nhã cũng chỉ vì bất đắc dĩ.
Mạc Đường Phong lau khóe mắt liên tục nói: "Ây, mất mặt quá, các con ăn đi đừng để ý đến ta..."
Cố Nghiêm âm trầm nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "A Chấn đối xử tốt với ba một chút đi!"
Nhâm Thạch tức muốn bể phổi, Hừ! Còn cần anh nhắc chắc? Nhâm Thạch từ chối bỏ cái xưng hô đó vì đơn giản đó không phải là tên cậu.
"Gì nói người làm dọn dẹp phòng đi, từ giờ con sẽ ở đây luôn..."
Thuần Nhã: "..."
Mạc Đường Phong: "..."
Cố Nghiêm: "..."
Mơ hồ câu nói này có sức ảnh hưởng lớn, Cố Nghiêm đôi mắt sâu hút sáng lên một cách lạ thường, biểu tình trên gương mặt cũng thay đổi nhanh chóng, tảng đá đè nặng trên người bất giác nhẹ đi vài phần, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một mạt ý cười khó phát hiện.
Mạc Đường Phong căn bản là mừng như điên, bốp chặt lấy cánh tay Thuần Nhã, giọng nói liền lớn hẳn: "Phòng của con lúc nào cũng sạch sẽ, không lúc nào người làm không dọn"
Thuần Nhã một bên bị đau mặt liền nhăn thành một đoàn.
Kết thúc bữa cơm gượng gạo "tràn ngập ấm cúng" này, Nhâm Thạch cũng thật mệt mỏi, bây giờ cậu liền muốn đi tắm, nhưng đồ đạc lại chẳng mang theo bên người, tối nay cậu định ở đây luôn rồi gọi người mang hành lý qua sau, Nhâm Thạch căn bản là lười về cái chòi rách nát tràn ngập hương vị khó nói ấy, tuy mấy "đàn em" theo Mạc Đường Chấn nhiều năm tiền thì ít nhiều cũng chất thành núi mà cứ thích sống bầy đàn chui rúc, căn hộ đó tụi hắn thích thì cứ để cho tụi hắn, nếu mà tụi hắn biết được Nhâm Thạch muốn về nhà chắc chắn sẽ đến đây khóc lóc một phen.
Bước vào phòng, Nhâm Thạch liền có cảm giác xa hoa ập vào mặt, khác một trời một vực cùng với cái căn hộ đóng mạng nhện đó, màu chủ đạo là màu trắng, phía trước là ga giường màu trắng bên trên có chiếc đèn chùm đính pha lê sáng chói mắt, trong phòng bật đèn hờ, Nhâm Thạch thôi ngắm nghía vội lục tung cả căn tủ gỗ trải dài cũng không thấy một bộ đồ nào cho ra hồn, nhưng rốt cuộc Nhâm Thạch cũng tìm được một cái áo thun trắng cũng quần thể thao dài, Nhâm Thạch đẩy cửa phòng tắm, tẩy rửa khoảng 15 phút thì đầu choàng khăn trắng bước ra.
Nhâm Thạch không biết làm gì vừa xoa tóc vừa xem ti vi màn hình nét đến nổi cả lỗ chân lông cũng thấy rõ ràng, Nhâm Thạch tặc lưỡi mấy tiếng, ngoài cửa bỗng phát ra tiếng gõ nhẹ nhàng.
Cậu không nghĩ ngợi mở cửa, bên ngoài xuất hiện khuôn mặt quen thuộc, khác với vẻ bề ngoài trên công ty, hắn ta mặc áo thun trắng bó sát, từng đường nét cơ bắp quyến rũ chết người của đàn ông hiện ra, hô hấp phập nhồng lên xuống kéo theo mị lực dã tính, quần đen rộng rãi, đi đôi dép trong nhà, mái tóc không vút keo thẳng lên trên nữa mà là thả tùy tiện xuống ngang lông mày, trông hắn cứ như trẻ đi vài tuổi, bàn tay hắn thoải mái đặt trong túi, ánh mắt khép hờ, bờ môi khẽ mỉm cười khó hiểu tay còn lại vịn chặt cánh cửa.
Nhâm Thạch nuốt một ngụm nước bọt, đảo ánh mắt, đừng có mà cưỡng gian ánh mắt cậu, Nhâm Thạch khẽ nói: "Có ý gì?"
Cố Nghiêm không đổi sắc mặt nói: "Sợ em không quen, anh sang ngủ cùng em!"
Nhâm Thạch rục rịch bàn tay, rất muốn lấy thước đo độ dày mặt của hắn, Nhâm Thạch cũng không thể cản được hắn, bởi vì chân của hắn chắn ngay khóe cửa có muốn đóng cũng không được, Nhâm Thạch mà nhẫn tâm thì cái chân này coi như đứt lìa.
Bỏ đi, cậu xoa xoa tóc trở lại giường ngồi, bỏ lại Cố Nghiêm không rõ tư vị gì đứng ở cửa.
Cố Nghiêm bước vào khóa cửa cũng yên vị lên giường cậu, hai khuỷu tay chống lên hai đầu gối, hai bàn tay để ngay giữa chóp mũi.
Thật ra hắn sang đây vì muốn thật sự nói chuyện với cậu, buổi chiều ăn cơm nhiều kinh hách đã xảy ra với hắn, mọi chuyện dường như xảy ra theo ý hắn, nhưng vẫn có gì đó khiến hắn cảm thấy không ổn? Lôi Khổng hắn phải tóm được gã ta hắn mới có thể yên tâm.
Cố Nghiêm: "Anh sang đây vì muốn thật sự nói chuyện với em"
"Giải thích?"
Cố Nghiêm thừa nhận: "Phải! Anh giải thích!"
Nhâm Thạch cũng muốn nghe hắn sẽ nói gì, cậu cũng không từ chối: "Được!"
Nhận được câu trả lời, Cố Nghiêm bắt đầu nói, nét mặt bỗng nhiên âm trầm hơn: "Anh biết bức ảnh bọn đó chụp người của em đẩy mẹ anh xuống là do góc chụp, căn bản là mẹ anh tự động ngã xuống không hề bị ai đẩy ngã, mẹ anh là người như vậy bà ấy có chút đố kỵ ba em vẫn hay để ý đến em, nhưng thật ra con người bà ấy rất tốt, thời gian sẽ chứng minh em thấy"
Cố Nghiêm ngừng lại xem sắc mặt của cậu rồi mới nói tiếp: "Chuyện...chuyện anh thuê Lôi Khổng là do anh muốn em về nhà, anh chỉ duy nhất bảo gã kêu em bồi thường cho hắn, với số tiền nhiều như vậy em chắc chắn sẽ nhờ anh thôi, nếu như vậy thì anh mới có cớ để giữ em lại, anh thề với em lô hàng đó anh vẫn giữ, anh sẽ hoàn lại toàn bộ cho em, nhưng anh thật sự không ngờ gã ta lại bắt cóc em, đến khi Lâm Phó tới anh mới biết thì đã quá muộn, em bảo anh "Cút" anh thật sự không thể nghe nổi..."
Nhâm Thạch nghe xong biểu tình cũng không có gì thay đổi, tuy rằng cậu lại tin chắc những điều hắn nói, đầu vừa vặn đã khô Nhâm Thạch bỏ khăn xuống hỏi: "Lôi Khổng là cấp dưới của anh?"
"Gã ta ngày xưa rất trung thành như chó sắn, không ngờ có ngày sẽ phản chủ như vậy!" Cố Nghiêm nói đến như vậy, phẫn nộ đến sát khí cũng nổi lên, khiến Nhâm Thạch chết ngạc trong mùi Alpha nồng nặc của hắn.
"Anh vừa lòng gã vì gã rất giống anh, gã ta làm việc rất nhanh gọn, mọi người trong công ty cứ nói khí tức của hắn rất giống anh, anh cũng không chắc nhưng quả thật cũng có vài phần giống"
Nhâm Thạch ngờ vực: "Ví dụ như...?"
"Lời nói, nhất động, gã cũng là Alpha, đặc biệt gã từng mang học Cố..."
Nhâm Thạch trợn mắt, chuyện này có gì đó không ổn, sao lại có chuyện càng nghe càng phi lý như vậy?: "Anh điều tra gã sao?"
Cố Nghiêm âm trầm: "Đúng vậy! Gã đã đổi tên, bất quá lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại thấy rất nhiều điểm đáng nghi"
Nhâm Thạch thốt ra một câu phi lý: "Anh em sinh đôi khác trứng?"
Cố Nghiêm nhìn cậu nín cười: "Không thể, nhưng bằng giá nào anh cũng phải tóm được gã ta, em yên tâm đi..."
Thấy hắn cười mình như vậy Nhâm Thạch cũng thấy nhục mặt hất cằm im lặng, đột nhiên một luồng hơi nóng phả vào mặt Nhâm Thạch, Cố Nghiêm trườn thân thể rắn chắc áp sát Nhâm Thạch tựa vào thành giường, diễn biến chỉ diễn ra trong tích tắc, Nhâm Thạch nín thở nhìn khuôn mặt tà mị phóng đại của hắn, Cố Nghiêm dừng ở cổ cậu hít một hơi dài, bàn tay nóng rực của hắn chạm vào cần cổ nhỏ của Nhâm Thạch, từ yếu hầu rồi khẽ vén tóc dài của cậu ra sau tai sau đó lại chạm vào hình xăm chữ cái nơi cổ của cậu.
Nơi đó cơ hồ rất mẩn cảm, làm Nhâm Thạch run rẩy cả người, sau đó Cố Nghiêm hàm hồ nói: "Chờ ngày tương phùng"
Nhâm Thạch cứng người: "Cái...gì..?"
"Hình xăm này có nghĩa là "Chờ ngày tương phùng", tại sao em lại xăm như vậy?"
Nhâm Thạch đã từng đoán mấy chữ này có nghĩ là gì rất nhiều lần nhưng không thể biết nó có ý nghĩa gì? Thì ra là vậy "Chờ ngày tương phùng!" Nhâm Thạch hồ nghi, mấy chữ này là cậu xăm hay là Mạc Đường Chấn xăm đây?
"Sao anh biết?"
Cơ hồ Cố Nghiêm cũng giật mình, tại sao hắn lại biết? Hắn thật sự không rõ cho lắm, cứ cảm thấy quen thuộc, trong đầu liền xuất hiện mấy chữ này, hình xăm này giống như ấn ký gì đó khiến Cố Nghiêm nhận ra cậu, dẫn dắt hắn sa vào không lối thoát.
Cố Nghiêm ánh mắt dán chặt vào hình xăm bờ môi mấp máy mấy chữ mờ ám sau đó đặt bờ môi của mình xuống, nhẹ nhàng hôn lên: "Từ rất lâu rồi anh đã muốn...đánh dấu em"
Alpha Nhâm Thạch: "..."
____________
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 49
Chương 49