DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần
Chương 3: Sở Phi Ly thích ai?

Khi một lần nữa tỉnh táo lại, Thẩm Tử Sơ đau khổ phát hiện mình lại trở về thân xác mèo nhỏ sơ sinh kia.

Mười phút hoán đổi hết mất tiêu rồi, nhưng mà không sao, cậu đã rất cơ trí giành được cho mình chút quyền lợi!

Chẳng mấy chốc đã tới đêm khuya, Thẩm Tử Sơ nằm trên ghế sofa bắt đầu gà gật. Hiện giờ vừa mới vào đầu đông, tiết trời se se lạnh khiến người ta rất nhanh buồn ngủ.

Sở Phi Ly cuối cùng cũng làm xong việc, bước ra khỏi phòng.

Vừa nhìn tới Thẩm Tử Sơ, anh không nhịn được nở nụ cười. Bé mèo nhỏ rúc trên ghế dài, toàn thân cuộn thành một cục tròn vo lim dim sắp ngủ, cái đuôi tí xíu vẫy qua vẫy lại, đáng yêu vô cùng.

Nhớ ngày nào Mướp Ú cũng đáng yêu như vậy, thế mà nay càng lớn càng tròn quay, đã thành con mèo béo vô địch cả khu phố mất rồi.

Sở Phi Ly chậm rãi tới gần, ngón tay khẽ gãi cái lưng mèo con, lập tức nghe tiếng cục lông kia kêu rừ rừ trong cổ họng.

Có lẽ bởi động tác của anh khiến Thẩm Tử Sơ rất thoải mái, cậu dần dần thiu thiu ngủ mất, vô thức lăn một vòng trên nệm sofa, lộ ra cái bụng mềm non nớt.

Ngón tay Sở Phi Ly lại xoa nhẹ hơn một chút.

Bộ dạng này của Thẩm Tử Sơ thật quá dễ thương ngọt ngào, cứ như ăn mật mà lớn vậy!

Sở Phi Ly ngắm bốn cái chân nhỏ xíu co lại, tư thế hệt như mấy chú cún con. Nếu là một chú chó nằm như vậy, anh hẳn sẽ không cảm thấy đáng yêu đến mức này, có điều đây lại là một bé mèo, quan trọng hơn còn là một bé mèo con sơ sinh chưa được mấy tháng.

Sở Phi Ly không kiềm chế được cái tay mình nữa, rón rén xoa xoa cái bụng tròn tròn.

Đang lúc Thẩm Tử Sơ nửa tỉnh nửa mê, âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên đánh thức cậu: [Bạn hãy tỏ vẻ đáng yêu với chủ nhân một lần, nhận hai mươi phút trở về thân thể gốc.]

Thẩm Tử Sơ kinh ngạc bừng tỉnh, cặp mắt tròn xoe bất chợt chạm tới đường nhìn của Sở Phi Ly.

“Mẻo.” Tỏ vẻ đáng yêu kiểu gì!

Thẩm Tử Sơ sốt ruột như nằm trên than hồng, nhiệm vụ này cũng có thời hạn 10 phút.

Giá mà lúc này có Trình Mục Tiêu ở đây! Cậu ta là streamer nổi tiếng, ngày nào cũng phải đối mặt với cả đám fan hâm mộ, chắc chắn sẽ biết phải làm sao mới đáng yêu!

Sở Phi Ly thấy toàn thân mèo con cứng còng, bỗng nghi hoặc lẩm bẩm: “Có phải là đói không nhỉ?”

“Meo meo!” Cậu có thấy tôi đáng yêu hay không hả!

Thế nhưng người và mèo bất đồng ngôn ngữ, Sở Phi Ly nghe mèo đáp lại liền cho rằng nó đúng là đang đói bụng. Anh toan đi lấy thức ăn mèo cho nó ăn, thế nhưng đột nhiên lại nhớ tới lời dặn dò của Thẩm Tử Sơ.

Sở Phi Ly có vẻ cô đơn nói: “Cậu ấy đối xử với mày tốt thật, còn cẩn thận dặn tao nấu đồ ăn của người cho mày.”

Anh nói rồi không khỏi cảm thấy buồn bã, nếu cậu thỉnh thoảng cũng quan tâm anh như vậy thì tốt biết mấy.

Chẳng lẽ anh còn không bằng một con mèo?

Sở Phi Ly suy nghĩ một chút, âm thầm thở dài một hơi.

Trong lòng Thẩm Tử Sơ, địa vị của anh đúng là không bằng con mèo này.

Thẩm Tử Sơ hoàn toàn không nhận ra mùi giấm từ giọng nói của anh, mắt thấy thời hạn càng lúc càng rút ngắn, cậu lo đến đỏ hồng hai mắt.

Rốt cuộc phải đáng yêu kiểu gì chứ!

Được rồi, cậu bây giờ là một con mèo! Mèo bình thường sẽ làm bộ đáng yêu thế nào?

Trước mắt Thẩm Tử Sơ bỗng hiện ra hình ảnh “cụ già” Mướp Ú, cậu liền cố gắng học theo con mèo béo kia, yên lặng xoay mình, vung đuôi lắc lắc vài cái.

Thế nào? Đã cảm thấy cậu rất là đáng yêu chưa?

Thẩm Tử Sơ quay đầu nhìn lại, chợt thấy Sở Phi Ly đã đi mất rồi.

Thẩm Tử Sơ nghẹn: [Tao đã làm bộ đáng yêu rồi đấy còn gì, cho nhiệm vụ hoàn thành đi không được à?]

Hệ thống rành rọt trả lời: [Không được, nhất định phải khiến chủ nhân cảm thấy cậu đáng yêu mới tính.]

Mẹ nó!

Thẩm Tử Sơ vội vã hành động, quyết đoán nhảy khỏi ghế sofa. Bốn chân ngắn ngủn tiếp đất khiến cậu thiếu chút ngã sấp, cũng may bên dưới ghế là một lớp thảm trải sàn êm ái, cậu liền nhanh nhẹn đứng dậy, lao thẳng vào phòng bếp.

Sở Phi Ly thật sự đang nấu đồ ăn cho cậu, là cháo kê.

Thẩm Tử Sơ sững sờ, trong lòng bỗng dâng đầy xúc động.

Tuy cậu đã mở miệng yêu cầu, nhưng kỳ thực Sở Phi Ly cũng không nhất thiết phải nghe theo. Dù sao hiện giờ ăn thức ăn cho mèo vẫn tiện hơn, nếu bữa nào cũng bắt anh nấu nướng cho cậu…

Thẩm Tử Sơ cảm động đến đói luôn.

[Thời gian thực hiện nhiệm vụ còn hai phút, xin ký chủ lưu ý.]

Tiếng thông báo lạnh như băng khiến Thẩm Tử Sơ cứng đờ, lập tức tỉnh dậy từ mộng đẹp. Cậu meo meo mẻo mẻo giơ vuốt túm chặt gấu quần Sở Phi Ly, tội nghiệp ngước nhìn.

“Đừng phá, tao đang nấu cháo cho mày đây, đợi lát nữa là có đồ ăn.”

“Meo meo.” Không phải như thế, mau mau cảm thấy tôi đáng yêu đi mà!

Sở Phi Ly thấy mèo nhỏ đáng thương nhìn mình chằm chằm, lồng ngực không hiểu sao nóng lên, ngồi xổm xuống bế nó vào lòng: “Sao mà rời ra một chút cũng không được thế hả, Bé Bánh Nếp.”

Được nghe giọng nói của anh ở khoảng cách gần như vậy, hai tai Thẩm Tử Sơ tức khắc đỏ hồng. Cậu khẽ run đôi tai nho nhỏ, trái tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp.

Từ năm nhất đại học, Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly đã là bạn cùng ký túc xá. Thẩm Tử Sơ đã thích anh từ lâu, cũng biết anh đã tham gia giới võng phối từ khi còn học cấp ba. Tất cả những bộ kịch của anh cậu đều down về nghe, thậm chí nhiều đêm còn nghe tới khi say sưa ngủ mất.

Cậu rất thích thanh âm của Sở Phi Ly, thích đến si mê. Một danh xưng ẻo lả như “Bé Bánh Nếp”, ấy thế mà khi anh nửa cười nửa không nói ra cụm từ này vẫn khiến người nghe toàn thân tê dại, khiến cậu phải run lên từ tận đáy lòng.

Lỗ tai cũng sắp phát nổ rồi!

“Bé Bánh Nếp, sao tai đỏ thế này?” Sở Phi Ly cúi đầu quan sát, lo mèo con bị bệnh.

“Meo meo…!” Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!

Thẩm Tử Sơ giơ hai chân trước che đầu mình, chỉ hận không thể giấu kín cái đầu vào ngực Sở Phi Ly.

Hình ảnh hai bàn chân nhỏ xíu ôm đầu nháy mắt đánh gục Sở Phi Ly, anh không nhịn được bật cười: “Bé Bánh Nếp, còn định chui vào lòng tao tránh hả? Thấy cái gì đáng sợ sao?”

Thẩm Tử Sơ quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về thân thể của mình, cậu nhất định phải bàn bạc lại với Sở Phi Ly, phản đối cái tên này mới được.

Đúng lúc này, thanh âm thông báo của hệ thống vang lên trong đầu cậu: [Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành. Độ thân mật với chủ nhân: 3.]

Thẩm Tử Sơ vốn còn đang đau đầu tìm cách khiến Sở Phi Ly cảm thấy mình dễ thương bỗng nghe tin nhiệm vụ hoàn thành… Cậu tức thì ngơ ngác.

Quái lạ, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì thế? Mình vất vả cố gắng diễn bao lâu mà Sở Phi Ly không để ý, mình vô ý làm cái gì đó thì anh lại thấy dễ thương?

Thẩm Tử Sơ đần mặt, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Cho tới tận khi Sở Phi Ly đã nấu cháo xong xuôi, Thẩm Tử Sơ vẫn chưa nghĩ ra mình đã làm gì khiến anh thấy đáng yêu. Đừng cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, thật ra nó rất quan trọng, nhỡ may một ngày nào đó hệ thống lại đưa ra cái nhiệm vụ này, cậu chỉ cần diễn lại trò cũ là xong!

Cậu vừa nghĩ vừa bắt đầu ăn cháo kê, vẫn không rõ rốt cuộc đáp án là gì.

Sở Phi Ly nấu cháo bằng nồi áp suất, hạt kê được hầm đến nhuyễn ra, rất thích hợp cho mèo con mấy tháng tuổi ăn. Anh cẩn thận thổi nguội rồi mới đút cho mèo, mà bé mèo Thẩm Tử Sơ cũng đúng lúc đói bụng, chần chừ một chút rồi thè lưỡi liếm một cái.

Ngao~

Đúng là đang đói thì cạp đất cũng ngon!

Sở Phi Ly im lặng nhìn mèo con ăn cháo, thầm nghĩ con mèo này thật ngoan ngoãn, vừa ngoan lại vừa bám người. Chẳng trách Thẩm Tử Sơ thích nó như vậy, ngay cả anh cũng muốn cứ thế mà nuôi nó.

Sở Phi Ly ngồi xuống bên mèo con đang cắm cúi ăn, khẽ cười: “Đặt cho mày cái tên chứ nhỉ?”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Tử Sơ đã ăn nửa bát cháo bỗng cảm thấy có chút hứng thú, vươn lưỡi liếm mép một vòng: “Meo meo?” – Nói thử đi?

Sở Phi Ly phì cười, cứ như con mèo này đang nói chuyện với mình vậy.

“Bé Bánh Nếp.”

Thẩm Tử Sơ: “…!!” Đừng gọi cậu bằng cái tên khó nghe như vậy có được không?

Sở Phi Ly đúng là không có khiếu đặt tên, chỉ nghĩ ra được cái kiểu tên buồn nôn như thế. Thẩm Tử Sơ âm thầm khiếu nại, nhưng chính cậu cũng không biết tim mình đập nhanh như vậy là vì bực bội hay căng thẳng.

Phản đối, cậu đang bực bội, bực đến tim cũng phải đập nhanh hơn.

“Meo meo.” – Tôi không đồng ý.

Sở Phi Ly trầm mặc một lát, hình như bé con này không thích cái tên mình đặt lắm thì phải? Nhìn cái bộ dạng nhỏ xíu mềm mại của nó kìa, rõ ràng phải hai tháng tuổi rồi, vậy mà còn nhỏ hơn mấy con mèo một tháng tuổi khác.

Trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra một từ: “Khỏa Khỏa*?”

(Khỏa – 颗: nghĩa là viên, hạt, hột, tóm lại là lượng từ dùng cho những thứ bé bé hình tròn. Định dịch thành bé Bi mà thấy thế thì đi hơi xa.)

“Meo meo?” Hả?

Mèo con nhỏ xíu như vậy, cũng không biết có sống được hay không. Có lẽ do khi mang thai nó mèo mẹ không được ăn uống đầy đủ, hoặc do mèo mẹ một lứa sinh quá nhiều con nên bé mèo này mới vừa nhỏ vừa yếu ớt.

Bất kể thế nào, khoảnh khắc nhìn thấy nó sung sướng vùi đầu ăn cháo, anh đã quyết định sẽ nuôi nó rồi.

“Cục bông bé xíu thế này, không phải Khỏa Khỏa thì là gì?”

Thẩm Tử Sơ câm nín, có điều tên này dù sao vẫn đỡ hơn Bé Bánh Nếp. Chỉ cần Sở Phi Ly đừng có gọi cậu là Bé Bánh Nếp trước mặt người khác, cậu nghĩ cái mặt mo này vẫn có thể chịu được.

Đằng nào cũng chết, đương nhiên người ta sẽ chọn cái chết nhẹ nhàng hơn. Giữa “Khỏa Khỏa” và “Bé Bánh Nếp”, cậu cuối cùng vẫn chọn “Khỏa Khỏa”.

Thẩm Tử Sơ liếm sạch sẽ chút cháo còn dính trong bát nhỏ, miễn cưỡng nhận cái tên này: “Meo.”

Đêm khuya thanh vắng, Mướp Ú vẫn chưa trở về nhà.

Sở Phi Ly theo thói quen đổ thêm nước uống và thức ăn mèo vào bát cho nó, lần nữa quay về phòng mình. Mướp Ú có tính độc lập nên không thích loanh quanh trong nhà, thường xuyên ra ngoài lang thang. Sau khi nó trở thành đại ca của cả khu phố này, Sở Phi Ly cũng không đóng cửa nhốt nó nữa, dù sao cũng có lỗ riêng cho mèo, nó muốn về lúc nào cũng được.

Sở Phi Ly thường tắm từ sớm, lúc này đã leo lên giường. Vừa mới qua ngày đông chí, hễ mở cửa sổ thì gió lạnh sẽ ùa vào. Nhà cửa ở phía nam trước giờ không chú trọng đến hệ thống sưởi, trong thời tiết này hầu như mọi người chỉ tự run lên cho ấm mà thôi.

Sở Phi Ly bật điều hòa, cả căn phòng vô cùng ấm áp.

Khi Thẩm Tử Sơ vào phòng, Sở Phi Ly đang xem ảnh trong điện thoại di động. Đáy mắt anh lộ ra vài phần mê say, tựa hồ đã hoàn toàn chìm đắm vào bức ảnh.

Thẩm Tử Sơ ngắm nhìn gò má anh, không khỏi cảm thấy mê mẩn khó cưỡng. Rất nhiều người trong trường thích bề ngoài của Thẩm Tử Sơ, bởi tuy cậu có vẻ lạnh nhạt khó gần nhưng lại nhã nhặn khiêm nhường, còn diện mạo của Sở Phi Ly lại hoàn toàn ngược lại. Trên gương mặt lạnh lùng có một cặp mắt đào hoa, phong thái nghiêm nghị và chất đa tình vốn vô cùng mâu thuẫn, thế nhưng ở anh lại là sự hài hòa kết hợp.

Thẩm Tử Sơ khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, thận trọng nhảy lên giường.

Dù sao cũng là người mình thầm mến, Thẩm Tử Sơ bỗng cảm thấy có phần khó chịu. Không biết anh đang xem ảnh của ai vậy, làm gì mà nhìn đến đắm đuối như thế.

Cậu “meo” một tiếng nhảy phốc lên người Sở Phi Ly, cố ý lôi kéo sự chú ý của anh.

Nhưng Sở Phi Ly lại chẳng hề để ý đến cậu, chỉ nhìn tấm ảnh bằng ánh mắt dịu dàng.

Thẩm Tử Sơ bứt rứt khó thở, dựng thẳng lỗ tai nhìn ké, không ngờ lại phát hiện trên màn hình di động đang hiện một bức ảnh tập thể.

Ảnh tập thể của lớp đại học.

Sở Phi Ly thích ai??

Cậu bỗng cảm thấy thật tò mò.

Đọc truyện chữ Full