*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay là ba mươi tháng chạp, Sở Phi Ly đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Thẩm Tử Sơ nhìn đống đồ mà bất đắc dĩ: “Cũng chẳng phải trẻ con, mua mấy thứ này làm gì?”
Sở Phi Ly mang vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là tết đầu tiên chúng ta bên nhau, đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận rồi.”
“Nhưng anh không về nhà… cũng không sao à?”
Sở Phi Ly nghe ra nỗi lo của cậu, mỉm cười nhẹ vuốt gương mặt người yêu: “Không cần nhìn biểu cảm cũng biết là em không nỡ rời xa anh.”
Thẩm Tử Sơ trợn mắt: “Làm gì có?”
“Thế em có muốn cùng anh đón giao thừa không?”
“… Muốn.”
“Muốn thì đừng hỏi mấy chuyện kia, với lại bố mẹ anh đều cuồng công việc, chả biết có nhớ được đến anh hay không đâu.”
Thẩm Tử Sơ kinh ngạc nhìn anh. Cậu nhớ Đỗ Đường Chu từng nói Sở Phi Ly đã come out với gia đình từ năm lớp mười một, không khỏi nhiều chuyện một câu: “Có liên quan đến chuyện anh come out với người nhà không?”
“Quả nhiên là Đỗ Đường Chu đã nói gì đấy với em.” Sở Phi Ly hơi phiền não, có điều nghĩ lại, anh bỗng thay đổi thái độ “Cục cưng, em rất tò mò về anh à?”
Thẩm Tử Sơ: “…”
“Em càng tò mò anh càng vui.”
Thẩm Tử Sơ: “…” – Thật sự chỉ là nhiều chuyện một câu thôi, có muốn cậu nói toạc ra không?
Sở Phi Ly nở nụ cười, ôm chặt lấy Thẩm Tử Sơ: “Không liên quan gì cả, bố mẹ anh cuồng công việc thật, từ khi anh còn bé đã thế rồi. Lúc cấp ba anh come out họ cũng chả phản ứng lớn lắm, không phải lo đâu.”
Người khuyết thiếu cảm giác ấm áp sẽ vô cùng khát khao ấm áp, Sở Phi Ly bây giờ rất thích dính chặt với Thẩm Tử Sơ, khi ở bên cậu luôn vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Thẩm Tử Sơ nghe anh nói vậy, thầm nghĩ nếu anh đã có thể nhắc đến chuyện kia nhẹ nhàng như thế thì hẳn là thực sự ổn rồi.
Cậu nhìn anh, chút lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng lơi lỏng.
Chẳng mấy chốc sẽ tới tối, không giống năm trước, năm nay bên cạnh Thẩm Tử Sơ có người cùng đón giao thừa.
Trời đã khuya, pháo hoa bắt đầu bung tỏa giữa nền trời đêm, chớp nổ.
Âm thanh pháo nổ vang rền. Bữa tối nay Thẩm Tử Sơ có uống rượu, lần trước chỉ nửa tỉnh nửa say, nhưng lần này cậu say thật.
Khi say, cậu rất thích dính lấy Sở Phi Ly: “Ôm một cái.”
Sở Phi Ly tức cười, không thể làm gì khác hơn là ôm cục cưng của mình vào lòng: “Ôm.”
“Hôn đi.”
Sở Phi Ly cong môi: “Em nói đấy?”
Thẩm Tử Sơ vô cùng nghiêm túc: “Em nói!”
Lời đáp của cậu khiến Sở Phi Ly bật cười, thỏa sức hưởng thụ phúc lợi.
Cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không nhịn được mà thường xuyên chuẩn bị rượu cho Thẩm Tử Sơ mất. Hễ say là chủ động như vậy, lại còn quyến rũ anh, anh thật sự không có chút sức chống cự nào với cám dỗ này đâu.
Pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, nhưng trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Khuôn mặt Thẩm Tử Sơ đỏ hồng, ôm hôn Sở Phi Ly.
Hai người hôn một hồi, Sở Phi Ly đã bị đè xuống ghế sô pha. Lại thêm một bông pháo hoa được bắn lên, ánh lửa mờ nhạt chiếu rọi gò má cậu, khắc sâu hình dáng của cậu trong trái tim Sở Phi Ly.
Bức tranh này quá đẹp đẽ, khiến anh như sắp đắm chìm trong đó. Đặc biệt là vừa rồi anh đã cởi áo khoác của Thẩm Tử Sơ, giờ trên mình cậu chỉ còn một chiếc áo len xộc xệch.
Thẩm Tử Sơ cúi đầu. Sở Phi Ly tưởng rằng cậu đang đòi anh hôn, không ngờ cậu lại nói: “Năm nay được cùng anh đón giao thừa, em vui lắm.”
Đáy lòng Sở Phi Ly tỏa hơi ấm: “Anh cũng thế.”
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh thích một người đến mức này.
“Em nói em sẽ cố gắng chủ động, hôm nay em làm được rồi!”
Sở Phi Ly đang rất tập trung, kết quả nghe Thẩm Tử Sơ nói vậy… Rốt cuộc vẫn đang say khướt.
Anh chỉ đành cười, nằm dài ra ghế sô pha: “Xin hỏi ngài muốn chủ động thế nào ạ?”
Đối với người say rượu, đây quả là một câu hỏi khó. Thẩm Tử Sơ bắt đầu kéo kéo quần anh, thái độ vẫn rất nghiêm chỉnh.
Sở Phi Ly suýt ho khù khụ, không ngờ cậu thật sự chủ động đến thế.
Anh nóng lòng muốn thử lắm rồi!
Sở Phi Ly cố gắng bình tĩnh, tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Tử Sơ, đôi đồng tử lóe lên tia sáng hưng phấn.
“Không cởi được… Dẹp đi.” Thẩm Tử Sơ lầm bầm.
“Không thể dẹp được!”
Thẩm Tử Sơ nghi hoặc ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ vô tội.
Sở Phi Ly ho nhẹ một tiếng, đường hoàng đứng đắn nói: “Em làm gì thì cũng kiên trì một chút được không hả!”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Trong phòng khách chỉ nghe tiếng pháo hoa nổ vang và âm thanh thở dốc của hai người. Hô hấp của Thẩm Tử Sơ rối loạn, cậu bắt đầu dụi vào Sở Phi Ly.
Sở Phi Ly cảm thấy thật khó thở: “Khó chịu hả?”
“… Ưm.”
“Ngoan, bây giờ em xuống khỏi người anh rồi anh giúp em.”
Thẩm Tử Sơ đầu óc quay cuồng, cọ một hồi đã phát nóng. Sở Phi Ly hôn cậu, bầu không khí mờ ám đầy nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc, anh đè cậu xuống dưới.
Thẩm Tử Sơ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn đáp trả người yêu.
…
Hai người quấn quýt cả đêm, mãi tới rất khuya Thẩm Tử Sơ mới dần dần tỉnh rượu. Cả hai chiếc di động đều đã tự tắt, những cuộc điện thoại hay tin nhắn chúc tết không thể quấy rầy được họ.
Đêm qua thật sự là… Mặt Thẩm Tử Sơ đỏ bừng, cậu cũng không biết tại sao khi say rượu mình lại chủ động đến thế.
Sở Phi Ly còn đang ngủ, Thẩm Tử Sơ nhẹ nhàng rời khỏi phòng, mặt mũi tối sầm ôm thắt lưng. Nếu làm thêm vài lần nữa chắc cậu điên mất, vừa tê liệt vừa nhức nhối.
Sau khi cậu sạc điện thoại, khởi động lại máy mới thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Trình Mục Tiêu, con số hiển thị nhiều đến khiến Thẩm Tử Sơ phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhất định là có chuyện gì rồi.
Đúng lúc đó, chuông cửa đột ngột reo vang.
Thẩm Tử Sơ cầm di động chưa kịp xem tin nhắn, đành đi mở cửa trước. Đầu năm mùng một, ai đến vậy nhỉ?
Cửa vừa mở ra, cậu nhìn thấy Thẩm Phục đứng bên ngoài.
Thẩm Tử Sơ trợn tròn mắt, chợt nhớ tới số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trình Mục Tiêu, chắc hẳn là để báo cho cậu biết chuyện này?
“Bố?”
Tóc tai cậu rối bù, quần áo nhăn nhúm, trên phần xương quai xanh lộ ra còn có dấu hôn.
Thẩm Phục sắp tức nổ phổi: “Tết nhất cũng không về nhà, con nghĩ gì thế hả!”
“Sao bố đến được đây?”
“Bố hỏi cái cậu bạn cùng phòng của con lấy địa chỉ đấy!”
Đỗ Hàn?
Thẩm Phục đi thẳng vào trong, đảo khách thành chủ ngồi xuống sô pha. Thẩm Tử Sơ không còn cách nào khác, đóng cửa lại: “… Bố uống gì không?”
“Không cần.” Từ sau cú điện thoại lần trước của Thẩm Tử Sơ, tâm trạng Thẩm Phục vẫn luôn rất tồi tệ. Con trai của ông ta come out, số tiền ông ta mong ngóng đã lâu cũng được để lại cho nó, ông ta gọi nó về nhà ăn tết nó lại bảo cái gì mà đồng tính luyến ái sẽ lây truyền.
“Hôm nọ con bảo nhà mình không cho con tiền đi học đại học, chuyện là sao?”
Thái độ của Thẩm Tử Sơ rất lãnh đạm: “Giờ bố mới hỏi à? Sao ba năm vừa rồi bố không hỏi?”
“Đấy là con chưa nói!”
“Bố tin Vương Phượng thế à?”
Thẩm Phục không nói nổi: “A Phượng là mẹ của Thành Thành, cũng là mẹ của con, con quên là hồi con bé mẹ đối xử với con rất tốt sao?”
“Con nhớ.” Thẩm Tử Sơ nhả ra hai chữ “Bởi vì nhớ, nên con mới thất vọng, mới buồn.”
Thẩm Phục kinh ngạc, dù sao đây vẫn là con trai ruột của ông ta, không thể không có chút tình cảm nào: “Tử Sơ, con nói cho bố biết sao con… Làm sao con phát hiện mình thích con trai?”
Thẩm Tử Sơ lộ vẻ cáu kỉnh: “Lúc lớn lên đấy, con cứ cảm thấy gặp dì rồi thì chả thích được phụ nữ nữa.”
Thẩm Phục im lặng, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này.
Trên đường tới đây, ông ta đã chuẩn bị sẵn vô số lý do để biện bạch, có điều từng câu từng chữ của con trai khiến ông ta nói không nên lời nữa.
“Số tiền kia…”
“Cái gì?”
Thẩm Phục thở dài: “Con tự giữ đi.”
Thẩm Tử Sơ lạnh mặt, không thể lý giải nổi logic của Thẩm Phục. Ông ta nói kiểu đó không phải là vì cảm thấy số tiền ấy đáng lẽ nên thuộc về ông ta, ông ta đang bố thí cho cậu chứ? Rõ ràng là tiền ông ngoại để lại cho cậu, phải chăng ông ta sống cùng Vương Phượng nhiều năm nên lây luôn tính cách của bà ta rồi?
Thật là…
Trong chốc lát, mạch suy nghĩ của Thẩm Tử Sơ bỗng chệch đường. Liệu sau này cậu có bị nhiễm tính tình của Sở Phi Ly không nhỉ? Lập mười mấy cái nick ảo đi chửi nhau với anti?
Thẩm Tử Sơ vội vàng lắc đầu, nhưng nhớ đến chuyện kia, cậu lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
So với kiểu người ngoài miệng nói tốt với mình mà thực tế chẳng hề làm gì, cậu cảm thấy hành động của Sở Phi Ly vừa chân thực vừa dễ thương hơn.
Bầu không khí trở nên sượng ngắt, Thẩm Tử Sơ và Thẩm Phục đều không lên tiếng.
Thẩm Phục vốn tưởng rằng những lời vừa nói sẽ giúp cải thiện phần nào mối quan hệ của ông ta và Thẩm Tử Sơ, nào biết thái độ của cậu với ông ta càng lạnh hơn trước.
Ông ta cau chặt mày, không khỏi hơi tức giận. Uy nghiêm người cha của ông ta bị vứt đi đâu rồi!
Đúng lúc này, Sở Phi Ly cũng đã tỉnh giấc, chậm chạp ra khỏi phòng ngủ.
Thoạt trông anh còn có vẻ lười biếng, vừa tỉnh dậy đã không thấy Thẩm Tử Sơ đâu, anh như một chú cún ngoan ngoãn lần theo mùi hương của chủ nhân, không hề lường tới việc lại có khách tới nhà vào sáng sớm.
“Cục cưng, em dậy sớm thế, cho anh thơm cái nào.”
Thẩm Tử Sơ lọt vào vòng ôm của chú cún to đùng, chàng ta còn mang bộ dạng ngái ngủ vô thức đi tìm kiếm mình nữa, đáng yêu đến khiến cậu nhìn mà rung động.
Cậu định thần thoát khỏi sự cám dỗ, đỏ mặt tránh xa lồng ngực anh: “Có người ở đây.”
Sở Phi Ly mở nửa con mắt, giờ mới phát hiện có một người ngồi trên ghế sô pha đang đen mặt trừng mình. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng anh còn thấy trong đôi mắt kia như bắn ra sát khí.
Sở Phi Ly lập tức tỉnh táo, phát huy nhuần nhuyễn tài diễn sâu của bản thân, cực kỳ đứng đắn hỏi: “Chú là…”
“Bố em.”
Anh vốn tưởng đây là bậc bề trên nào trong nhà Thẩm Tử Sơ, vừa nghe giới thiệu là bố cậu, tâm trạng anh tức thì nảy sinh chút mâu thuẫn.
Anh muốn lễ phép, nhưng đồng thời anh cũng muốn trút giận hộ cậu.
Loại cặn bã này quả thực không xứng.
Trước đó Thẩm Phục nghĩ mình đã chấp nhận được việc con trai come out rồi, nhưng khi tận mắt thấy thì lại khác hẳn.
Ông ta giận dữ đứng phắt dậy, bước tới bên cạnh Thẩm Tử Sơ: “Theo bố về nhà!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần
Chương 49
Chương 49