DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê
Chương 97: Tạ Linh Xu

Tống Dụ nhìn thấy bóng lưng cha mình nổi giận đùng đùng, liền biết sau khi trở về lại phải đón một trận lửa giận của ông, cần giải thích cho thông suốt.

Có một người bạn gái tâm cơ thì biết làm thế nào bây giờ?

Tạ Tự Niên đối với việc Tống Dụ ngủ lại ngược lại không có ý kiến gì.

Những người nhà họ Tạ khác sửng sốt một hồi, rõ ràng là bị tin tức này làm cho chấn động. Tống Dụ? Con trai út của Tống Trạch Thành? Tạ Tuy làm sao lại quen biết cậu ta.

Nhưng người Tạ gia đều giỏi ngụy trang, đè nén nội tâm kinh ngạc, duy trì nụ cười cùng cậu chào hỏi xong thì từng ngày mang ý xấu riêng lái xe rời đi, một khắc cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn.

Tạ lão gia từ sớm đã lên lầu, dặn dò người hầu sau khi yến hội kết thúc thì gọi Tạ Tuy lên thư phòng.

Tống Dụ cảm giác ông lão này thật sự rất nhiều việc.

Tạ Tuy bất đắc dĩ nửa đường rời đi.

Toàn căn phòng chỉ còn dư lại Tạ Linh Xu vẫn còn ở đây, làm nửa chủ nhân, chủ động dẫn Tống Dụ đến phòng dành cho khách.

Cô đứng lên, khẽ cười: “Tống tiểu thiếu gia, em đi theo chị lên đây đi.”

Tạ Linh Xu không thể nghi ngờ là rất đẹp, dưới ánh đèn làn da sáng bóng, váy trắng như tuyết, tóc đen như mây.

Tống Dụ không dám biểu hiện mối quan hệ giữa mình và Tạ Tuy quá rõ ràng, gật đầu.

Nhà chính của Tạ gia vô cùng lớn, nhưng mà trừ người hầu ra, người nhà họ Tạ sống ở đây rất ít, trống rỗng như một cái xác hoa lệ.

Ra khỏi phòng yến hội, vòng qua hoa viên, Tạ Linh Xu dẫn cậu hướng về một tòa biệt thự đơn độc, tinh xảo.

Địa phương mới vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt đã biến thành vắng lặng thanh lãnh. Trên con đường rải đá cuội, bên cạnh đèn đường chiếu ánh sáng lạnh lẽo, người hầu còn chuyên môn cầm một chiếc đèn pin, đi ở phía trước.

Tạ Linh Xu nghiêng đầu hỏi cậu: “Em cùng Tạ Tuy là bạn học, ngủ cùng nhau có được không?”

Tống Dụ đối với người dì út của Tạ gia này trước sau vẫn giữ thái độ cảnh giác, dù sao những điều cậu nghe được liên quan đến cô ta từ chỗ Tống Uyển Oánh không có một lời hay. “Vâng.”

Tạ Linh Xu ánh mắt lấp lánh, cười rộ lên như một đàn chị dịu dàng: “Thật là trùng hợp, em cũng vừa trở về thành phố A, A Tuy cũng vừa về thành phố A, lại đều quen biết nhau ở thành phố C, sau này A Tuy sẽ không cô đơn.”

Tống Dụ nhấp môi dưới, vẻ mặt bình thản.

Gió đêm nhè nhẹ, buổi tối đêm đông vẫn còn có chút lạnh.

Lúc ra ngoài Tạ Linh Xu có mặc thêm áo khoác, nói: “Kỳ thực, chị rất đau lòng cho A Tuy. Một mình nó trưởng thành ở thành phố C, tuổi nhỏ như vậy không biết đã ngậm bao nhiêu cay đắng.”

Tạ Linh Xu bảo: “Lúc chị biết đến chuyện này, một quãng thời gian dài chị ngủ không ngon. Chị cho rằng mình sẽ nhận được một đứa cháu trai nội tâm mẫn cảm. Vết thương tuổi ấu thơ của nó có thể sẽ cần người một nhà chị dùng 5 năm, 10 năm, thậm chí là 20 năm để chữa khỏi. Không ngờ tới, A Tuy ngược lại rất khiến cho bọn chị kinh ngạc.”

Tống Dụ giật khóe miệng, đây là bắt nạt cậu vừa tới thành phố C không biết Tạ gia là một đám yêu ma quỷ quái như thế nào sao? Đừng nha chị gái, chị trước đó vài ngày vừa mới bị tuồn ra chuyện bê bối đó.

Sự dịu dàng của Tạ Linh Xu không giảm, tự một mình nói: “Tống Dụ, em ở thành phố C lần đầu tiên gặp nó, nó chính là như vậy à?”

Tống Dụ nhàn đến phát chán, cũng trả lời cô: “Như vậy là sao ạ?”

Đôi mắt Tạ Linh Xu cong cong: “Ưu tú như vậy. Chị thật hiếu kỳ nó ở thành phố C rốt cuộc đã trải qua những điều gì.”

Trong lòng Tống Dụ hơi có chút kiêu ngạo. Bạn trai của cậu có thể không ưu tú à.

Cùng với sự kiêu ngạo, cậu cảm thấy kỹ thuật ăn nói của Tạ Linh Xu thật sự kém cỏi. Cô ta đến cùng là đang che che giấu giấu, muốn nghe được gì đây.

Tạ Linh Xu nhẹ nói: “Trước khi đón A Tuy trở về, bọn chị đều muốn hiểu rõ nó để cho những ngày sau này ở chung với nó hòa hợp hơn. Thời cấp một và cấp hai bọn chị đều đã điều tra, sự ác ý của bọn trẻ con cùng sự đối xử thờ ơ lạnh nhạt thật sự khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Đứa cháu nhỏ của chị, tuổi thơ của nó quả thật đã chịu đựng quá nhiều cực khổ. Nhưng điều may mắn là, sau khi nó lên cấp ba thì tất cả mọi chuyện trở nên tốt đẹp.”

Tống Dụ chỉ hơi cong khóe môi, trong lòng buồn bực, căn bản không biết Tạ Linh Xu muốn từ miệng cậu moi ra cái gì.

Tạ Linh Xu rốt cuộc chậm rãi nói ra điều then chốt, trong giọng điệu một mực mang theo sự dịu dàng, thương tiếc, hư hư thật thật không nhận rõ.

Cô ta nói: “Nhưng chị còn rất tò mò, một người như thế nào trong một kì nghỉ hè lại thay đổi nhiều như vậy, bởi vì gặp được em sao?”

Tống Dụ cao hơn cô một chút, nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Tạ Linh Xu.

Vẻ mặt Tống Dụ như sương, lạnh nhạt nói: “Có lẽ vậy.”

Tạ Linh Xu không biết quan hệ giữa cậu và Tạ Tuy, Tạ Tự Niên cũng sẽ không để cô ta điều tra ra được.

Cô ta chẳng qua cảm thấy Tạ Tuy tạo cho cô cảm giác quá kỳ quái, từ cái nhìn đầu tiên đã cảm nhận được sự nguy hiểm cùng áp lực từ trên người thiếu niên. Bằng trực giác của phụ nữ, cô biết rằng đứa cháu này không đơn giản.

Tất cả người nhà họ Tạ, bao gồm cả cô, lúc đầu đều không đặt đứa con riêng này ở trong lòng. Dù sao ở thành phố C, do một người phụ nữ ngu ngốc đầy đầu chỉ có tình yêu như Hứa Kiều nuôi lớn, có thể đạt được tiền đồ gì. Hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi của người nhà họ Tạ.

Nhưng mà, sự tình lại không phát triển thành như vậy.

Tạ Linh Xu trong lòng suy đoán, hẳn là Tạ Tự Niên kỳ thực vẫn luôn sau lưng lén lút nuôi dạy đứa con riêng này. Trước đó ông ta gióng trống khua chiêng mà hỏi ép Hứa gia, ly hôn với Tần Thu Vân, chẳng qua là diễn một tuồng kịch mà thôi. Người chú ba của cô từ đầu đến cuối vẫn trong bóng tối bồi dưỡng Tạ Tuy, mà Tạ Tuy cũng giấu tài nhiều năm như vậy, đến năm cấp ba, tại lúc mấu chốt Tạ Tự Niên sắp đón hắn trở về thành phố A, mới bắt đầu bộc lộ bản tính.

Hiện tại hỏi dò Tống Dụ, chẳng qua là để chứng minh cho suy đoán của mình thôi.

Tạ Linh Xu nói: “Có thể em không biết, A Tuy ở trường cấp một, cấp hai vẫn luôn là một đứa trẻ im lặng, hướng nội.”

Tống Dụ sửng sốt một chút, nói: “Em biết.”

Cậu là người đã đọc qua quyển ‘Sự khống chế ôn nhu’ nguyên tác.

Tạ Tuy trước đây tính tình gì, cậu làm sao có khả năng không biết.

Tạ Linh Xu cười, lộ ra một lúm đồng tiền rất cạn: “Em biết mà không tò mò tại sao lại thay đổi nhiều vậy à. Dáng vẻ hiện tại của A Tuy cũng không giống một đứa nhỏ tự bế hơn mười năm.”

Tống Dụ nhìn thẳng vào mắt của cô: “Em quen cậu ấy vào mùa hè năm nay, người em gặp được chính là phiên bản chân thật nhất của cậu ấy. Chuyện quá khứ tất yếu phải truy cứu sao?”

Tạ Linh Xu phát hiện lời nói của cậu sắc bén, ngẩn người, cười bảo: “Đương nhiên, không cần thiết.”

Đã đến trước cửa biệt thự, người hầu đi vào trước mở đèn. Gian phòng trang hoàng càng theo phong cách cổ điển, cũng càng u ám, trên bậc thang trải thảm, hấp thu toàn bộ tạp âm. Tạ Linh Xu làm một nữ chủ nhân lễ nghi chu toàn, còn chu đáo hỏi Tống Dụ có đói bụng không, dù sao trên yến hội cậu căn bản cũng không ăn gì. Tống Dụ bị cô ta nói một trận mấy lời bóng gió khiến cho tâm phiền ý loạn, lắc đầu, dùng thái độ lạnh lùng, để cho cô thức thời rời đi.

Sau khi Tạ Linh Xu đi rồi.

Tống Dụ không mang đồ dùng vệ sinh cá nhân, người hầu ở một bên giúp cậu chuẩn bị tốt, rồi dẫn cậu lên gian phòng ngủ cho tối nay. Bên trái là thư phòng, bên phải chính là phòng của Tạ Tuy.

Người hầu nói: “Tống tiểu thiếu gia thật sự không cần ăn thêm chút gì sao?”

Tống Dụ lắc đầu, cầm vật dụng tiến vào phòng tắm.

Thời điểm tắm rửa, đôi con ngươi trong suốt chậm rãi hiện lên một tia mê man.

Buổi tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trước có Triệu Tử Vũ, sau có Tạ Linh Xu.

Kỳ thực, hai việc đơn độc xảy ra vẫn ổn, nhưng tụ lại cùng nhau lại rất không bình thường.

Cậu muốn vứt bỏ cái gọi là thế giới kiếp trước, ‘Sự khống chế ôn nhu’, đơn thuần cùng Tạ Tuy yêu đương đơn giản.

Sau đó, cậu phát hiện, hình như bạn trai của cậu cũng không đơn giản.

Cậu thật sự hiểu rõ Tạ Tuy sao?

Câu hỏi này mấy ngày cậu vừa mới tiếp xúc Tạ Tuy, cậu từng ở trong lòng tự hỏi bản thân, sau lại theo bản năng không để mắt đến.

Dựa theo cốt truyện gốc của ‘Sự khống chế ôn nhu’, Tạ Tuy cái tuổi này chính là một đóa hoa trắng thanh thuần, nhưng mà sau khi giao du với hắn rồi, cậu ngày càng phát hiện Tạ Tuy cùng ‘đóa hoa trắng thanh thuần’ căn bản không dính dáng đến nhau.

Kỳ thực, ngoài trừ lần đầu gặp ở Lâm Thủy, Tạ Tuy thể hiện một mặt thiện lương, nhát gan ra, đoạn sau thân thuộc với nhau rồi, hắn cũng lười giả bộ.

Hình tượng đóa hoa trắng đã sớm vỡ nát tới rối tinh rối mù —mà chính cậu vậy mà một chút cũng không cảm nhận được có điều gì không đúng!

Tống Dụ vùi mặt vào trong bồn tắm lớn, buộc chính mình thanh tỉnh một chút. Luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.

Thời điểm cậu tắm rửa xong đi ra, trở về phòng, cậu phát hiện Tạ Tuy đã trở lại.

Tạ Tuy cởi áo khoác đen của bộ tây trang, áo sơ-mi trắng mở hai nút áo, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi. Chân hắn rất dài, tùy ý ngồi ở bên giường, đang đọc quyển sách trong tay, đường nét cánh tay mạnh mẽ, dưới ánh đèn ấm áp của gian phòng, gò má thanh lãnh cũng lộ ra mấy phần dịu dàng.

Tống Dụ đến gần mới phát hiện, Tạ Tuy đọc là một quyển nhật ký.

Nghe được tiếng động, Tạ Tuy ngẩng đầu lên, cất quyển sách lại: “Tắm rửa xong rồi?”

“Ừ.”

Tống Dụ không biết nói cái gì, lúc cậu đang tắm thì nội tâm có một cỗ dục vọng mãnh liệt, dục vọng được nói ra hết tất cả. Không phải liên quan đến mấy giấc mộng lung ta lung tung kia, mà là liên quan tới quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’ này, còn có tên 008 nhảm nhí cùng Chủ thần. Giữa bọn họ tại sao lại có nhiều điều ẩn giấu cùng bí mật như vậy chứ?

Tống Dụ há miệng: “Tớ…”

Tròng mắt đen nhánh của Tạ Tuy mang ý cười nhìn cậu, tầm mắt khiến Tống Dụ cảm giác rằng hắn dường như đã biết hết tâm tư của cậu, trái tim cũng lỡ một nhịp.

Nhưng vẻ mặt của Tạ Tuy rất dịu dàng, cho nên loại cảm giác bị nhìn thấu sắc nét, gai góc kia phai nhạt hơn rất nhiều.

Mấy ngày trước Tống Dụ gọi điện thoại với hắn, hắn đã nói sẽ cho cậu biết một bí mất. Bây giờ muốn nói chuyện, lại phát hiện không biết nên mở miệng như thế nào. 008 quả thực là một khoản nợ xấu.

Cậu buồn rầu nhíu mày.

Tạ Tuy nói: “Trước hết qua đây ngồi đã, Dụ Dụ.”

Tống Dụ mím môi, đi tới.

— Hết chương 97 —

Đọc truyện chữ Full