*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy sao.” Luyện khí sư vừa rồi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, mỗi tu sĩ đều có kỳ ngộ của riêng mình, có điều thủ pháp luyện chế này quả thật rất hiếm thấy, khiến hắn không khỏi cảm thấy hiếu kỳ thôi.
“Đạo hữu, hai thanh kiếm của ngài đều là pháp khí thượng phẩm, hơn nữa có vẻ còn tự mang kiếm khí, trị giá mỗi thanh khoảng năm trăm linh thạch thượng phẩm, tổng cộng là một ngàn linh thạch. Hiện tại ta chỉ mang trên người có tám trăm linh thạch, ở chỗ ta còn có vài món pháp khí được luyện chế khá tốt, không biết đạo hữu có chấp nhận trao đổi hay không?” Luyện khí sư ra giá rất hợp lý.
“Có phù lục chứ?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.
“A, có có, ta có một ít đây.” Luyện khí sư vội mở nhẫn trữ vật của mình ra, lấy ra một chồng phù lục.
Tạ Chinh Hồng chọn ra hai tấm phù lục cao đẳng, ba tấm phù lục trung đẳng, “Đưa ta bảy trăm linh thạch thượng phẩm là được.”
“Được, được. Về sau nếu đạo hữu có thiếu thứ gì thì cứ đến chỗ ta, ta sẽ giảm giá cho.” Luyện khí sư vô cùng vui sướng, vội vàng đưa linh thạch ra. Gặp được một vị đạo hữu vừa hào phóng vừa dứt khoát như thế này thì nhất định phải giữ làm khách quen mới được.
Tạ Chinh Hồng lấy đồ xong mới đổi hai thanh linh kiếm cho luyện khí sư nọ, sau đó rời khỏi cửa chính của Pháp Khí đài.
“Văn tiền bối, di phủ theo lời của mấy tu sĩ năm đó, hình như sẽ mở mười năm một lần đúng không?” Nhắc đến hai thanh linh kiếm kia khiến hắn nhớ lại di phủ mà Dương Thành có nói lúc trước.
“Ừm, còn sáu năm nữa, nếu ngươi muốn đi vào đó thì trước tiên nhất định phải tìm lấy vài người đáng tin cậy, chuẩn bị cho cẩn thận vào.” Văn Xuân Tương khẳng định. Muốn tiến vào trong di phủ thì không thể chủ quan được, vả lại với trạng thái của Văn Xuân Tương hiện tại, y cũng không dám đảm bảo điều gì. Phương pháp tu hành của tu sĩ thời Thượng Cổ không giống như của bọn họ, rất dễ mắc bẫy. Tạ Chinh Hồng không có kinh nghiệm về phương diện này, một thân một mình đi vào không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Nếu đã vậy, chi bằng đi tìm Thẩm đạo hữu xem sao.” Bài giảng tháng này của Tạ Chinh Hồng đã xong, tiếp theo cũng chẳng có mấy việc để làm. Khoảng thời gian sáu năm đối với tu sĩ kỳ Kim Đan mà nói thì không là gì cả, hắn cần tế luyện lại pháp bảo của mình, cũng phải học hết những công pháp đã chọn nữa, tính ra thì thời gian cũng khá ngắn ngủi. Tạ Chinh Hồng quen biết rất ít người, nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhận thấy có vẻ chỉ có mình Thẩm Phá Thiên là phù hợp.
Nếu có thể thì Lịch Hòa Quang đạo hữu cũng là một lựa chọn không tồi, tuy nhiên hiện tại hắn lại đang bế quan kết Anh. Mà Tần Anh hình như đã bị sư phụ hắn đuổi ra ngoài du lịch, nghe nói hắn còn chưa đạt đến Kim Đan hậu kỳ thì sẽ không cho về.
Thần thức của Tạ Chinh Hồng quét qua nhẫn trữ vật, cẩn thận xem xét lại ngọc giản ngày đó Dương Thành đưa cho, trầm mặc một lát rồi sao chép ra một phần, dùng Thông Tấn phù liên lạc với Thẩm Phá Thiên.
“Đã lâu không gặp, Tạ đạo hữu tìm ta có việc gì quan trọng sao?” Giọng nói quen thuộc của Thẩm Phá Thiên vang lên từ trong Thông Tấn phù.
“Không biết Thẩm đạo hữu đang ở đâu, bần tăng có cơ duyên muốn đưa tặng.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nói.
“………Ta đang ở chợ Phi Tiên, mà nè Tạ đạo hữu, ngươi đừng có học theo đám Phật tu của Hoa Nghiêm tông chứ.”
Tạ Chinh Hồng có chút ngạc nhiên, không hiểu vì sao Thẩm Phá Thiên lại nói vậy? Thực tế thì người của Hoa Nghiêm tông trừ Tam Tư ra thì Tạ Chinh Hồng căn bản chưa từng gặp qua những Phật tu khác.
Văn Xuân Tương thì ngược lại hiểu rõ ý của Thẩm Phá Thiên, dù sao thì hai người đều có điểm chung là ghét đám Phật tu mà.
Không phải mấy tên hòa thượng thối mỗi khi lừa gạt người ta đều lấy mấy thứ linh tinh như cơ duyên với vận khí làm lý do thoái thác hay sao? Nói vậy chắc hẳn người mang Tán Ma chi thể như Thẩm Phá Thiên thường ngày đều phải nghe mấy lời này rồi!
Chợ Phi Tiên cách nơi này không xa, cũng rất nổi tiếng, là nơi các tu sĩ thường đến để giao dịch hoặc luận đạo, vậy nên sau khi nghe tên nơi này thì Tạ Chinh Hồng đi đến rất dễ dàng, tìm gặp Thẩm Phá Thiên theo lời chỉ dẫn của hắn.
Giữa một đám tu sĩ ở đây, Thẩm Phá Thiên khoác một chiếc áo choàng xám đứng đó, trông có vẻ vô cùng hắc ám không dễ chọc, xung quanh hắn chẳng có lấy một tu sĩ nào, dường như ai nấy đều trốn tránh hắn! Nếu không phải ngay từ đầu hắn đã báo tin cho Tạ Chinh Hồng thì dù cho hắn có đứng ở trước mặt Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng cũng không dám nhận.
“E hèm, ta sợ nổi bật ấy mà. Nhiều người đã từng thấy qua bộ dáng của ta, nếu lộ ra sẽ gặp chút phiền phức, ta cũng không thích ăn Dịch Dung đan.” Thẩm Phá Thiên thấy Tạ Chinh Hồng nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được đành giải thích.
“Tán Ma chi thể bài xích rất nhiều đan dược, hương vị của mấy viên đan dược kia ăn vào không khác gì ăn phải một trăm cân Hoàng Liên trăm năm vậy.” Văn Xuân Tương tỏ vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa. Thể chất đặc biệt như vậy không hề dễ dàng có được, thể chất bẩm sinh thích hợp để tu Ma thì càng bị ông trời ghét bỏ. Xem ra sở dĩ Thẩm Phá Thiên lựa chọn trở thành Kiếm tu cũng là bởi Kiếm tu không cần dùng nhiều đan dược. (Hoàng Liên là một vị thuốc bổ, rất đắng)
“Bần tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu, hắn vừa đến nhưng bên cạnh đã có không ít tu sĩ sáng mắt nhìn hắn, quả thật khiến người ta không chịu nổi. Trước khi những tu sĩ kia kịp làm gì đó, Tạ Chinh Hồng liền kéo Thẩm Phá Thiên cùng nhau bay đi.
“Ôi chao, người kia là Bán Phật chân quân đó, ta vốn đang định nhờ ngài ấy chỉ điểm một chút mà.”
“Thôi đi, cứ vào được một trăn hạng đầu của Thiên Đan bảng rồi hẵng nói.”
Thẩm Phá Thiên trực tiếp ném cho chưởng quầy của khách sạn vài khối linh thạch thượng phẩm, bao trọn một gian phòng chữ Thiên (天), bấy giờ mới yên tâm cởi áo choàng ra, để lộ mặt thật của mình, cả người giống như đều được thả lỏng thoải mái.
“Dạo này Tạ đạo hữu ở Quy Nguyên tông thế nào?” Thẩm Phá Thiên cũng không vội hỏi nguyên nhân vì sao Tạ Chinh Hồng tìm hắn, ngược lại còn nhàn nhã thăm hỏi cuộc sống thường ngày của Tạ Chinh Hồng.
“Cũng khá tốt.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, cảm thấy rất vui vì Thẩm Phá Thiên quan tâm đến mình. “Lần này bần tăng tìm đến đạo hữu là vì thứ này.” Tạ Chinh Hồng đưa miếng ngọc giản bản sao cho Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên dùng thần thức quét qua, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Thì ra là di phủ chưa được khai phá.” Thẩm Phá Thiên hiểu ra liền cười nói, “Cơ duyên lần này quả thực không hề nhỏ, vậy tại hạ cũng không khách khí nữa. Chỉ có điều di phủ chưa khai phá vô cùng nguy hiểm, chỉ với hai người chúng ta thì khó có thể đảm bảo an toàn.” Trong ngọc giản ngoài ghi lại địa điểm và phương pháp tiến vào di phủ thì những thông tin khác về di phủ đều ít đến đáng thương.
“Không sai.” Tạ Chinh Hồng cũng đồng ý với Thẩm Phá Thiên, “Không biết Thẩm đạo hữu có cao kiến nào không?”
“Nếu muốn tiến vào một di phủ chưa được khai phá thì chúng ta cần có một trận pháp sư, một phù lục sư, phần lớn di phủ bên trong đều cần dùng đến kiến thức về trận pháp và phù lục. Về phương diện này thì Phù đế Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều là những lựa chọn tốt, nhân phẩm của bọn họ cũng không vấn đề gì, có thể tin tưởng được.” Thẩm Phá Thiên cũng từng cùng sư huynh đi vào di phủ vài lần, nên có chút kinh nghiệm về chuyện này.
Tạ Chinh Hồng gật đầu, khi hắn đấu pháp với Chu Ninh cũng nhận thấy Chu Ninh là người tốt. Hơn nữa hai người này đều là thiên tài trên Thiên Đan bảng, kiến thức rộng rãi, sẽ không dễ dàng bị mê hoặc bởi bảo vật, không cần lo bọn họ đâm sau lưng mình.
Quan trọng nhất là, tu vi của họ đều cao, không phải lo bị họ cản trở, thực lực của mọi người không có cách biệt quá lớn, gặp phải chuyện gì thì có thể hợp tác với nhau. Trừ phi xảy ra vấn đề mâu thuẫn nội bộ.
“Nếu Tạ đạo hữu không có ý kiến gì về hai người này thì chúng ta nên lên đường đi tìm bọn họ để hẹn thời gian. Nếu không chẳng may họ đi ra ngoài du lịch mất thì khó tìm lắm.”
“Việc này không nên chậm trễ, đành phải làm phiền Thẩm đạo hữu rồi.”
“Đâu có, ngươi đã tặng ta mối cơ duyên này thì ta làm thế cũng chẳng đáng là gì.” Thẩm Phá Thiên vội xua tay.
Chu Ninh hiện tại đang ở Nguyên Dương tông, muốn tìm hắn tương đối dễ dàng. Mặc dù Chu Ninh rất ngạc nhiên khi thấy Tạ Chinh Hồng đến nhưng khi thấy hai người tin tưởng trận pháp của mình như vậy, Chu Ninh không khỏi có chút cảm động, lập tức nhận lời hai người, hẹn ngày gặp mặt. Còn Kỳ Vĩnh Duyên, y không có chỗ ở cố định nên khá khó tìm, hai người Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên đành phải dùng linh thạch mua tin tức từ Thiên Cơ các mới tìm được nơi ở của Kỳ Vĩnh Duyên.
“Nếu đã vậy thì xin hẹn sáu năm sau gặp lại.” Kỳ Vĩnh Duyên vui vẻ nhận lời, hơn nữa còn tốt bụng tặng cho ba người vài tấm phù lục cao đẳng, giá trị cao hơn hàng chợ rất nhiều. Bởi vì cơ duyên lần này là do Tạ Chinh Hồng mang đến nên bốn người thống nhất rằng nếu tìm được thứ gì bên trong di phủ thì Tạ Chinh Hồng sẽ hưởng riêng một phần, chín phần còn lại thì bốn người chia đều.
Sáu năm kế tiếp, bốn người họ phải không ngừng nâng cao tu vi của bản thân, chuẩn bị tốt cho chuyến thám hiểm.
Tạ Chinh Hồng trở lại Quy Nguyên tông, giảng đạo thêm một lần nữa. Đúng như trong dự đoán Tân Ích cũng đến hơn nữa còn nghe rất chăm chú, trong Phật Pháp đường chứa đầy đệ tử, không ai vắng mặt cả. Mà phương pháp đọc kinh Phật Tạ Chinh Hồng chỉ cho họ cũng có chút kết quả, tu vi của các đệ tử đều tăng lên một bậc. Suy cho cùng thì cũng chỉ là hai chữ “Tĩnh tâm” mà thôi.
Tạ Chinh Hồng tốn thời gian hai năm mới học xong Thiên Hoa Thất Tinh quyền, Niêm Hoa chỉ và Cửu Đồ Lục Tọa Tượng, hơn nữa còn tiến hành tế luyện những pháp khí trên người mình. Sau đó lại tiếp tục học năm thức đầu của Đạt Ma kiếm pháp. Do Tạ Chinh Hồng chưa luyện kiếm pháp bao giờ nên đã nhờ Thẩm Phá Thiên chỉ giáo từ xa, trước tiên học một bộ kiếm pháp nhập môn để lấy cơ sở, sau khi lĩnh ngộ đầy đủ những khác biệt giữa kiếm pháp và thuật pháp rồi thì mới bắt đầu học Đạt Ma kiếm pháp.
Năm thức này khiến Tạ Chinh Hồng tốn thời gian ba năm, cuối cùng cũng có chút hiệu quả.
Thanh Ám Vũ kiếm cũng đã được mang đến Pháp Khí đài, tốn một ít linh thạch mua vật liệu nhờ luyện khí sư giúp nâng cấp.
Lúc cầm lại Ám Vũ kiếm, Tạ Chinh Hồng thở phào nhẹ nhõm một hơi, kiếm pháp tốt cũng cần kết hợp với một thanh linh kiếm tốt nhất, trước đây hắn nghe theo lời tiền bối không đem nó đi đổi thật sự là một việc làm sáng suốt.
“Tiểu hòa thượng, ngươi đã luyện xong những thuật pháp khác rồi, vậy giờ bổn tọa sẽ truyền cho ngươi thức thứ tư của Đại Nhật thần chưởng.” Vì Tạ Chinh Hồng là Phật tu nên không cần ăn nhiều đan dược, do đó số đan dược được cấp hàng tháng hắn đều đem đổi hết thành linh thạch, lại nhờ vào mắt nhìn của Văn Xuân Tương mà kiếm được mấy thứ tốt, rốt cuộc mấy ngày trước cũng góp đủ hai mươi linh thạch cực phẩm để mở rộng không gian trong chuỗi hạt đeo tay mà Văn Xuân Tương ở, còn đổi được một cái giường lớn nữa! Tâm tình Văn Xuân Tương cũng vì thế mà tốt lên trông thấy.
“Tiền bối, không phải ngài nói thức thứ tư phải đợi đến sau kỳ Nguyên Anh mới có thể học sao?” Tạ Chinh Hồng tò mò hỏi.
“Ừm, vốn là thế. Còn không phải là do bổn tọa rảnh rỗi không có gì làm nên đã cải biến nó hay sao? Hiện giờ ngươi mới chỉ ở kỳ Kim Đan nhưng cũng có thể học được. Nếu học tốt biết đâu còn có thể cứu mạng ngươi trong lúc nguy hiểm đấy.” Văn Xuân Tương không chút để ý nói, “Tuy bổn tọa sẽ không để ngươi chết nhưng các đồng đội của ngươi thì lại không nằm trong phạm vi những người bổn tọa cần cứu đâu.”
“Đa tạ ý tốt của tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói lời cảm tạ.
“Khụ, chẳng qua là bổn tọa tiện tay thôi, ngươi không cần phải mừng rỡ như vậy.” Văn Xuân Tương chột dạ xua tay.
Tạ Chinh Hồng cũng chỉ cười không nói lời nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 1 - Chương 36
Quyển 1 - Chương 36