*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thì ra A Hồng cô nương là Phật tu sao?
Thật sự………… Thật sự là quá tuyệt vời!
Hai kẻ Hứa Gia Trạch và Từ Trinh mừng rỡ đến mức hai mắt phát sáng.
Phật tu vốn đã khó tìm, nữ Phật tu lại càng là cực phẩm trong cực phẩm. Nếu song tu cùng nữ Phật tu thì có thể đạt hiệu quả tương đương lô đỉnh cấp cao nhất. Nghe nói trong người mỗi Phật tu đều có một tầng nguyên khí không bao giờ tiêu tan, cực kỳ hiếm có. Hơn nữa còn là một nữ Phật tu xinh đẹp như A Hồng cô nương đây!
Không được, tuyệt đối không thể để sư huynh (đệ) nẫng tay trên!
Dù bọn họ không thể hưởng thụ cũng có thể dâng nàng cho đại đương gia!
“Thì ra A Hồng cô nương là một Phật tu, thất kính thất kính, Tiêm Vân trâm này căn bản không thể xứng được với cô nương.” Hứa Gia Trạch làm bộ tiếc nuối, sau đó lại cố nhét cây trâm vào tay Tạ Chinh Hồng, “Có thể được A Hồng cô nương sử dụng là phúc khí của nó, nếu cô nương từ chối thì chính là không coi ta là bằng hữu rồi!”
“Lâu lắm mới thấy sư huynh nói được một câu tiếng người.” Từ Trinh khẽ mắng, cũng nhét bộ Thanh Phong Ngọc y vào lòng Tạ Chinh Hồng, lập tức sử dụng thuật độn pháp rời đi, còn không quên lấy giọng điệu dịu dàng nhất hô một câu, “A Hồng cô nương, đây chẳng qua chỉ là chút tâm ý nhỏ của tại hạ thôi mà, mong cô nương nhận lấy.”
Lục Lộ nhìn hai sư huynh của mình như đang nhìn hai thằng ngốc.
Văn Xuân Tương nhìn hai tên phế vật này như đang nhìn người chết!
“Nếu bọn chúng đã dâng đến tay rồi thì ngươi cứ lấy đi.” Văn Xuân Tương nói một câu không nặng không nhẹ, sau đó lạnh lùng ngồi trên giường xem《Phù Lục Đại Toàn》của mình. Khụ, quyển sách này là do Tạ Chinh Hồng cố ý nhờ Kỳ Vĩnh Duyên sao chép một bản cho y.
Tạ Chinh Hồng vốn tưởng rằng sau khi mình nói ra thân phận Phật tu thì hai tên Ma tu bụng ôm ý xấu này sẽ cách xa mình ra một chút, ít nhất cũng đừng có bám lấy như thế này. Ngàn vạn lần không ngờ làm vậy chẳng những bị phản tác dụng thì thôi, hình như lại còn chọc giận Văn tiền bối mất rồi?
Haiz.
Tạ Chinh Hồng thầm thở dài trong lòng, hắn quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của Ma tu.
Phật Tổ trên cao ơi, đệ tử vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi.
“Thật không ngờ, một đại mỹ nhân như A Hồng cô nương mà lại là Phật tu ư?” Lục Lộ tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Kỳ Vĩnh Duyên nói.
Kỳ Vĩnh Duyên cũng giả vờ tiếc nuối, ” Còn chưa đâu, A Hồng vẫn chưa quy y, ta vẫn còn có cơ hội. Haiz, cô không biết đấy thôi, rất lâu trước kia A Hồng từng bị một tên Ma tu để ý, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó nàng được một vị cao tăng đi ngang qua cứu giúp, từ đó nàng xác định Phật tu là con đường mà mình sẽ đi.”
“Mỗi người đều có chí hướng riêng, nếu A Hồng cô nương thật sự có thể tu thành thì sẽ có thêm một vị Bồ Tát rồi.” Lục Lộ sung sướng khi người gặp nạn nói một câu.
Khó trách sao hai gã sư huynh không nên thân của nàng vừa thấy ả ta thì liền không cưỡng lại được, thì ra là một Phật tu.
Tuy Phật tu và Ma tu là kẻ thù không đội trời chung, nhưng nếu có thể lôi kéo một Phật tu nhập Ma thì lại là chuyện đáng hãnh diện. Nếu một đại năng Phật tu có thể thu một vị Phật tu làm lô đỉnh, nói ra sẽ khiến biết bao người hâm mộ!
Tiếc là những Phật tu bị Ma tu bắt được đều tự kết liễu bản thân hoặc có đạo tâm bất chính, phàm là tu sĩ chân chính bước trên con đường tu Phật, ai lại nguyện ý lấy thân mình nuôi Ma đạo chứ? Thứ càng hiếm thì càng quý, thứ càng khó chiếm được thì Ma tu lại càng muốn, dần dần, có một lô đỉnh Phật tu trở thành chuyện vô cùng đáng tự hào.
Lục Lộ thầm tính toán xem có thể bán Tạ Chinh Hồng đổi lấy bao nhiêu lợi ích, khi ánh mắt lơ đãng quét qua đám người Kỳ Vĩnh Duyên thì liền nổi sát tâm. Nếu muốn mang A Hồng về thì tuyệt đối không thể giữ lại ba nam nhân này!
Kỳ Vĩnh Duyên làm như không phát hiện ra sát khí của Lục Lộ, tiếp tục lải nhải về “A Hồng cô nương”, nhìn qua quả nhiên là một kẻ si tình.
Một hàng bảy người đi theo lối ra mà đám người Lục Lộ từng nói, có lẽ trong Hồng Đao có chiêu trò gì đó nên trên đường bọn họ chẳng hề gặp lấy nửa bóng người?
“Lục lộ đạo hữu, chẳng lẽ lối ra mà cô nói ở phía trước sao?” Kỳ Vĩnh Duyên bỗng dừng lại, “Chỗ đó bọn ta từng đi qua rồi, ở đó có Hoàng Tuyền Du Hoa, chúng ta phải vất vả lắm mới thoát ra được đấy.”
“Đạo hữu cứ nói đùa.” Hứa Gia Trạch liếc mắt ra hiệu với Lục Lộ, khó khăn lắm mới dời mắt được khỏi Tạ Chinh Hồng, “Hoàng Tuyền Du Hoa là cái gì, bọn ta chưa nghe qua bao giờ.” Xem ra quyết giả ngu đến cùng.
Từ Trinh nhìn Kỳ Vĩnh Duyên, không ngờ những kẻ này có thể thoát khỏi lãnh địa của đóa tiểu Hoàng hoa kia? Xem ra trên người chúng thật sự có không ít đồ tốt đây!
“Con đường phía trước không thể đi, chúng ta vẫn nên quay lại đường cũ thôi.” Kỳ Vĩnh Duyên cười nói.
“Đạo hữu gấp như thế làm gì?” Lục lộ nói xong thì định dán cả người lên Kỳ Vĩnh Duyên.
Kỳ Vĩnh Duyên vội vàng lùi về sau hai bước, “A Hồng, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nếu chẳng may làm kinh động đến Hoàng Tuyền Du Hoa thì chúng ta nhất định phải chết.” Dứt lời, y định bước lên kéo Tạ Chinh Hồng.
Hứa Gia Trạch rút ra một thanh trường kiếm chặn trước mặt Kỳ Vĩnh Duyên, như cười như không, “Đạo hữu, ta đã nói rồi mà, chúng ta cứ tiếp tục đi đi!”
Hai người Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên cùng tiến lên, cảnh giác nhìn Hứa Gia Trạch, “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chúng ta là người tốt mà.” Lục Lộ tươi cười, trang phục trên người lập tức biến đổi, thanh đao đỏ như máu trên bụng vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
“A Hồng cô nương chớ hoảng sợ.” Hứa Gia Trạch nhanh tay đánh ra một tia sáng đen về phía Tạ Chinh Hồng, muốn khống chế kẻ trông có vẻ dễ bắt nạt nhất ở đây là Tạ Chinh Hồng trước.
Tạ Chinh Hồng yên lặng quay người, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm đen tuyền, vung kiếm chém đứt tia sáng kia, thì ra là một con thoi đen!
Hứa Gia Trạch có vẻ không ngờ rằng chiêu đánh lén bất ngờ của mình sẽ bị Tạ Chinh Hồng hóa giải, không khỏi lắp bắp kinh ngạc.
“Không ngờ A Hồng cô nương lại lợi hại như vậy, ta thật sự ngày càng thích A Hồng cô nương rồi đấy.” Hứa Gia Trạch mỉm cười nói.
“Các ngươi là người của Hồng Đao!” Thẩm Phá Thiên thầm cao hứng, lãng phí nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng có thể đấu pháp được rồi. Xem bộ dáng của bọn chúng thì hẳn là địa vị trong Hồng Đao cũng không thấp, xem ra biết rất nhiều thứ.
“Tinh mắt lắm.” Lục lộ cười quyến rũ lên trông càng xinh đẹp, “Ta thấy các ngươi tu đến kỳ Kim Đan cũng không dễ dàng gì, các ngươi còn trẻ, tư chất cũng không tồi, chi bằng gia nhập Hồng Đao của bọn ta, thế nào?”
Kỳ Vĩnh Duyên nghiêm túc nhìn nàng, “Ta cảm thấy có thể cân nhắc một chút.”
“Thiếu gia?” Chu Ninh kinh ngạc nhìn Kỳ Vĩnh Duyên.
“Nếu không gia nhập với chúng thì e rằng chúng ta sẽ chôn xác trong di phủ này mất, hảo hán bất cật nhãn tiền khuy[1], tu hành ở chỗ nào mà không phải là tu hành chứ?” Kỳ Vĩnh Duyên không hề để ý, “Tuy nhiên làm sao ta biết có phải các ngươi cũng bị nhốt ở trong di phủ này hay không, phía trước có Hoàng Tuyền Du Hoa mà cũng không biết?”
“Đương nhiên bọn ta có biện pháp ra khỏi đây rồi.” Ngón tay Lục Lộ nhấn lên đôi môi đỏ mọng, tỏ vẻ lẳng lơ, “Hoàng Tuyền Du Hoa kia đã thua trong trận tỷ thí với đại đương gia của bọn ta, phải lập giao ước thả người của Hồng Đao chúng ta ra ngoài. Song nếu các ngươi muốn gia nhập với bọn ta thì còn phải nhờ vào A Hồng cô nương của các ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Kỳ Vĩnh Duyên nhíu mày, hiển nhiên đang nghĩ tới chuyện chẳng tốt đẹp gì.
“Hiện giờ xem ra không cần phải giả ngu nữa rồi.” Lục Lộ mỉm cười, “A Hồng cô nương là quốc sắc thiên hương, lại còn là nữ Phật tu, nếu đồng ý trở thành yêu thiếp của đại đương gia nhà chúng ta, đừng nói là thả các ngươi ra, dù có giúp tất cả các ngươi phá Đan thành Anh cũng không thành vấn đề. Chỉ cần A Hồng cô nương nguyện ý nói tốt cho bọn ta vài câu, tất nhiên sẽ vẹn toàn cho cả đôi bên.”
Hứa Gia Trạc và Từ Trinh nghe vậy thì có chút không vui, nhưng cũng biết hai tu sĩ kỳ Kim Đan nhỏ nhoi như họ không có khả năng bảo vệ một nữ Phật tu ở nơi đầy rẫy tu sĩ kỳ Nguyên Anh như vậy. Chẳng qua phải dâng tặng một mỹ nhân hiếm có như thế, trong lòng đều có chút tiếc nuối mà thôi.
“Hai sư huynh hãy nghĩ kỹ đi, nếu dâng tặng nàng ta, với khả năng của đại đương gia, nhất định sẽ giúp chúng ta kết Anh, đến khi trở thành tu sĩ kỳ Nguyên Anh rồi thì đâu thiếu gì mỹ nhân, sao phải vì một nữ Phật tu mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của mình?” Biết Hứa Gia Trạc và Từ Trinh vẫn chưa dứt được ham muốn với A Hồng, Lục Lộ sâu xa nhắc nhở.
“Xem ra chúng ta không thể đồng ý rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên thở dài, rút ra hai thanh linh kiếm một xanh một trắng từ trong tay áo.
“Nếu ba người Kim Đan đại viên mãn bọn ta mà cũng không bắt được bốn tên tu sĩ trung kỳ như các ngươi thì đúng là uổng phí bao năm tu hành.” Lục Lộ nâng tay xoa nhẹ thắt lưng, thanh đao đỏ kia như thể sống dậy, thật sự hóa thành một thanh Hồng Đao, kết hợp với màu da trắng nõn của Lục lộ trông có vẻ vô cùng tà khí.
Hứa Gia Trạch thầm ngạc nhiên, không ngờ sư muội không sử dụng Thị Huyết yêu kiếm mà trực tiếp dùng thanh tử đao đỏ mà sư phụ ban cho? Xem ra sư muội quả nhiên rất muốn bắt bốn kẻ này!
Nếu Lục Lộ đã cầm tử đao trong tay thì tất nhiên sẽ có mẫu đao rồi. (Đao mẹ, đao con (•ิ_•ิ))
Thủ lĩnh Hồng Đao có một món bán ma khí là một thanh ma đao đỏ thẫm, vong hồn đã chết dưới lưỡi đao đâu chỉ mấy vạn! Tên gọi của tổ chức Hồng Đao cũng từ đó mà ra, giống như bán Tiên khí của tu sĩ Tiên đạo, đương nhiên có chỗ đặc biệt. Nghe nói thanh ma đao đỏ đó có tổng cộng bốn trăm chín mươi chín thanh tử đao, đưa cho những thành viên cấp cao ban thưởng cho thuộc hạ, có tử đao trong tay thì có thể mượn lấy một chút uy lực từ mẫu đao, có thể so với pháp bảo trung phẩm. Nếu có thêm một thanh đao nữa thì có thể hợp hai làm một, thăng cấp thành pháp bảo thượng phẩm, là thứ mà kẻ nào trong Hồng Đao cũng đều ao ước.
Hắn và sư đệ Từ Trinh không được sư phụ cưng chiều như Lục Lộ, tất nhiên không có bảo bối quý giá như vậy trong tay.
“Hai vị sư huynh, sao còn chưa ra tay?” Lục Lộ cầm yêu đao trên tay, vừa nói vừa chém về phía Chu Ninh.
Chu Ninh vẫn luôn yên lặng đứng một bên, lúc này liền bị xem như quả hồng mềm dễ ức hiếp.
Haiz, chẳng lẽ trông mình giống kẻ dễ bắt nạt đến thế sao?
Chu Ninh hơi ngạc nhiên, vội vàng dùng hồ lô bạch ngọc cản lại, trận bàn bát quái trong tay áo tự động bay ra, lóe sáng lấp lánh, tạo ra một trận pháp nhỏ đè thẳng lên người Lục Lộ!
Chỉ thấy dưới chân Lục Lộ bỗng nhiên xuất hiện một vòng tròn bán kính khoảng ba mét, mắt trận tựa như tự có ý thức, chỉ trong chớp mắt vô số tia sáng đỏ liền tập kích về phía Lục Lộ đang đứng ở chính giữa.
Công kích ở khoảng cách gần lại còn dày đặc như thế, dù Lục Lộ có là Kim Đan đại viên mãn, có pháp bảo trong tay, nhưng cũng khó lòng địch nổi.
Dù đã dùng tử đao đỏ cản hơn mười chiêu nhưng trên người vẫn bị đánh trúng.
“Sư muội!” Hứa Gia Trạch và Từ Trinh kêu lớn, bỗng lông tơ trên người đều dựng đứng, một đường kiếm quang bổ về phía cả hai với tốc độ kinh người, là do tên hộ vệ trông có vẻ vô cùng hàm hậu kia đánh ra!
Cả hai đồng loạt nhảy ra, vừa kịp tránh được kiếm quang vừa rồi, đứng cách biệt ở hai nơi.
“Kỳ đạo hữu, ta xử lý tên bên trái, ngươi lo bên phải nhé, chúng ta xem xem ai hạ chúng nhanh hơn.” Hai ngón tay Thẩm Phá Thiên vuốt ngang thân kiếm, ung dung nói.
Kỳ Vĩnh Duyên hô lên, “Nếu ngươi đã muốn thế, chi bằng so đấu vài lần xem sao.”
Quả thật hoàn toàn không thèm để ba kẻ này vào mắt.
Về phần Tạ Chinh Hồng………
E hèm, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi đã.
Lấy bốn đánh ba thì không tốt đâu.
“A Di Đà Phật.” Nếu đã không cần Tạ Chinh Hồng ra tay thì hắn cũng chỉ việc yên lặng đứng một bên quan sát trận tỷ thí này thôi.
Tuy rằng ba kẻ này có tu vi Kim Đan đại viên mãn, nhưng xét cho cùng thì trong Đạo Xuân trung thế giới, ngoài một trăm cái tên đứng đầu Thiên Đan bảng ra thì đều không phải đối thủ của ba người họ.
“Tiểu hòa thượng, ngươi nhàn nhã quá nhỉ.” Văn Xuân Tương nhịn không được bèn lên tiếng.
“Tiền bối quá khen.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
“Bổn tọa không có khen ngươi.” Văn Xuân Tương không khỏi phản bác, “Chuyện về di phủ, ngươi không có điều gì muốn hỏi bổn tọa hay sao? Nói không chừng nếu tâm tình của bổn tọa đang tốt thì sẽ nói vài thứ cho ngươi, ví dụ như cách đi ra khỏi đây chẳng hạn?
“Thời cơ vẫn chưa tới.” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, sau đó giải thích thêm, “Nếu di phủ này có quan hệ với tiền bối, vậy khi tiền bối muốn nói đương nhiên sẽ nói. Nếu tiền bối không nói thì là do cơ duyên không đủ, bần tăng cũng không sốt ruột.”
“Nếu chẳng may bổn tọa không biết thì sao?” Văn Xuân Tương hỏi tiếp.
“Sống chết có số.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên đáp, “Tuy nhiên bần tăng cảm thấy Phật Tổ cũng không muốn gặp đệ tử sớm đâu, vậy nên sẽ có cơ hội thoát ra thôi.
Văn Xuân Tương thầm hận chính mình lắm miệng.
Đáng lẽ y phải hiểu rõ tính tình của mấy tên hòa thượng từ lâu rồi chứ!
Lục Lộ bỗng hét thảm, thanh tử đao đỏ thẫm rơi khỏi tay, bên hông xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu chảy không ngừng, gần như nhìn được cả xương trắng.
Chu Ninh bên này đang không ngừng biến đổi trận bàn bát quái của mình, hiển nhiên không hề có lòng thương hương tiếc ngọc.
Trước khi phế bỏ Kim Đan của Lục Lộ, đánh cho ả hấp hối, thì không có ý định dừng tay.
Ngay sau đó, sát trận lại lần nữa biến hóa, vô số công kích lại tập trung đánh về phía Lục Lộ ở giữa.
Tạ Chinh Hồng nhìn một lát, cũng hiểu được chút ít.
Sát trận này trông có vẻ đơn giản nhưng thực ra lại là một trận pháp cực lớn, chẳng qua do Chu Ninh không ngừng bổ sung hoàn thiện và cải biến nên nó mới lợi hại như thế. Ngoài trận pháp công kích ra thì hắn còn có vài trận pháp nhỏ có thể giam giữ và làm chậm quá trình vận dụng linh khí của kẻ địch. Bị nhốt trong đó càng lâu thì càng hứng chịu nhiều công kích, Lục Lộ đã quá kinh thường Chu Ninh rồi.
Lại nhìn về phía Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh ở bên kia.
Tay phải của Hứa Gia Trạch đã bị Thẩm Phá Thiên chém đứt, cả người Từ Trinh đều bị hỏa phù của Kỳ Vĩnh Duyên thiêu rụi không còn manh vải, cả hai rõ ràng đều đang chiếm thượng phong.
“Chết tiệt!” Lục Lộ cố gắng chống cự lại trận pháp công kích, trong lòng vô cùng hối hận, e rằng bốn kẻ này vốn giả heo ăn hổ[2], với bản lĩnh như vậy đừng nói là Kim Đan đại viên mãn, dù là tu sĩ nửa bước vào kỳ Nguyên Anh cũng chưa chắc làm ăn được gì!
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ e sẽ chết trong im lặng mất.
Lục Lộ không chống trả nữa mà cong tay lại, chộp vào dấu hiệu thanh đao đỏ bên hông mình.
Máu thịt lẫn lộn!
Thanh tử đao đỏ thẫm vừa rơi xuống chợt lóe ánh đỏ, từ xa bay tới.
“Hừ!” Chu Ninh một tay cầm trận bàn, tay kia lấy ra hồ lô bạch ngọc, đối chọi với thanh tử đao đỏ kia.
Không ổn!
Tạ Chinh Hồng bỗng nhận ra gì đó, hai tay vỗ trước ngực, đọc thầm khẩu quyết, đầu ngón tay chỉ vào tử đao đỏ.
“Vô Cực không, Thái Cực linh, Tứ Tượng hợp, Huyền Minh công.”
Vừa dứt lời, thanh đao đột nhiên chấn động, như thể phải hứng chịu một trận công kích dồn dập, “Đoàng” một tiếng, hóa thành bột mịn.
Thanh tử đao đỏ thẫm đã được Lục Lộ tế luyện làm pháp bảo bản mạng, giờ đây lại bị một Phật tu đánh nát, nàng vốn tâm huyết tương liên với nó nên ngay sau đó liền phun ra mấy ngụm máu tươi.
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.
Lục Lộ cười lạnh hai tiếng, miệng vết thương trên người gây ra bởi sát trận của Chu Ninh lại càng nhiều thêm nhưng nàng không hề để ý.
Dù có chết cũng phải kéo theo những kẻ này chôn cùng!
Từ lúc nàng đào dấu hiệu bên hông ra thì tín hiệu cầu cứu đã phát đi. Khắp nơi trong di phủ này đều có người của Hồng Đao, chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến đây giết bốn kẻ này!
“Ba vị đạo hữu, đánh nhanh thắng nhanh!” Tuy Tạ Chinh Hồng đã đánh nát thanh tử đao kia nhưng hắn biết tín hiệu cầu cứu của ba kẻ này đã được phát ra rồi.
Ba người yên lặng gật đầu, gia tăng thế công, chẳng bao lâu sau đã đánh nát Kim Đan của ba kẻ này, ngay cả túi trữ vật của chúng cũng không kịp lấy, lấy tốc độ cực nhanh chạy xa khỏi nơi này.
“Hình như xung quanh có mấy chục tu sĩ kỳ Kim Đan đang đuổi tới bên này, có vẻ định bao vây chúng ta.” Thẩm Phá Thiên nhịn không được nói, “Chẳng lẽ đám tu sĩ trong Hồng Đao đều là ruồi bọ thành tinh, nơi nào có mùi là bay ngay tới hay sao?”
“Là do ta sơ suất, không ngờ ả Lục Lộ kia không chống trả nữa là vì muốn truyền tin.” Chu Ninh cười khổ, vừa bay vừa lưu lại vài trận pháp nhỏ ngăn chặn những tu sĩ đang truy đuổi đằng sau.
“Chỉ có chỗ của Hoàng Tuyền Du Hoa là không có tu sĩ thôi, có vẻ Hồng Đao cũng rất kiêng kị nó.” Kỳ Vĩnh Duyên không cần nghĩ ngợi nói, “Yêu tu không coi trọng lời hứa lắm đâu.”
“Xem ra đường sống của chúng ta là ở chỗ Hoàng Tuyền Du Hoa rồi, đúng là chẳng đoán trước được điều gì, sớm biết thế thì chúng ta chẳng chạy nữa.” Thẩm Phá Thiên cũng không sốt ruột, lúc này còn có tâm trạng nói đùa. Khi ra ngoài du lịch hắn cũng từng gặp phải mấy chuyện như thế này vài lần, trước lạ sau quen.
“Cũng đúng.” Kỳ Vĩnh Duyên vui vẻ cười nói.
“Lão đại, mấy huynh muội Lục Lộ đã chết rồi.” Một nam tử nhíu mày nhìn người bên cạnh nói.
“Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày[3], bọn Lục Lộ có thói quen ngụy trang, e là đã bị trúng bẫy của kẻ khác rồi.”
“Đường sống của họ đứt ở chỗ này.” Nam tử bỗng dừng lại, nhìn quanh nơi trống trơn này, trên mặt đất còn có một đống tro tàn nhỏ.
“Đuổi theo!”
“Tiểu hòa thượng, các ngươi đừng vào đó.” Văn Xuân Tương chợt lên tiếng, “Lần này còn mạo hiểm hơn cả lúc trước, Hoàng Tuyền Du Hoa đang thức đấy!”
“Dừng lại, đừng đuổi theo, bọn chúng tự chui đầu vào chỗ chết rồi!” Tên cầm đầu vươn tay, cản đám người phía sau lại.
“Quay lại đường cũ thôi, không cần phí tâm vì một đám người sắp chết.”
Bởi vì mấy ngày nay không ngừng có tu sĩ tiến vào, e rằng hiện giờ Hoàng Tuyền Du Hoa không hề ngủ mà đang chờ con mồi của mình đến!
Như thể xác minh lời hắn nói, toàn bộ di phủ bỗng chấn động kịch liệt.
Đất trời rung chuyển, sắc trời tức khắc tối đen, vầng trăng tròn khổng lồ đẫm màu máu treo trên cao, ánh trăng đỏ soi rọi toàn bộ mặt đất.
“Lão đại anh minh!”
Người của Hồng Đao vừa thấy trăng tròn hiện ra thì lập tức run bắn cả lên.
Trăng tròn xuất hiện, nghĩa là những quái vật trong di phủ đã ra ngoài hoạt động, đám nhãi nhép như họ cũng chẳng đủ dính răng cho chúng.
Chạy chạy chạy, nhanh chạy thôi!
“Không bao lâu nữa, có lẽ nó sẽ xuất thế hoàn toàn, nhân lúc này các ngươi nên lấy vài thứ rồi rời đi thôi. Trước khi đến kỳ Xuất Khiếu thì không dễ gì mà gặp được một nơi như thế này đâu.” Văn Xuân Tương nhíu mày nói.
Dứt lời, Văn Xuân Tương bay ra khỏi chuỗi hạt, vẻ mặt nghiêm túc, thong dong bay tới trước mặt bốn người.
Lúc này đám người Tạ Chinh Hồng đã có kinh nghiệm từ trước, đều phong bế ngũ cảm, chỉ dùng thần thức để “quan sát”. Với bản lĩnh của Văn Xuân Tương, việc tránh khỏi thần thức của họ là quá dễ dàng.
Văn Xuân tương bỗng niệm một đoạn dài kỳ quái, một ngôi sao trên trời chợt lóe lên, phát ra một tia sáng mờ mịt, chiếu thẳng lên người Văn Xuân Tương, ánh sáng soi rọi bốn phía, khiến khuôn mặt không giống người phàm của Văn Xuân Tương càng trở nên mĩ lệ.
“Chư Pháp Vô Cực, mở!”
Văn Xuân Tương chợt mở mắt, trong mắt như có một đóa hoa lửa đang nhảy múa.
Thân ảnh của đám người Tạ Chinh Hồng trở nên xiêu vẹo, tức thì biến mất ngay tại chỗ.
Văn Xuân tương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ còn một ngôi sao và vầng trăng máu, sắc mặt có chút phức tạp.
Sau đó, thân thể Văn Xuân Tương huyễn hóa như ánh sáng lụi tàn, lấp lánh mập mờ, tan thành mây khói.
“Bổn tọa mệt rồi, tiếp theo các ngươi phải tự dựa vào sức mình.” Giọng nói quen thuộc của Văn Xuân Tương vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng bất giác cảm thấy an tâm, trả lời bằng giọng dịu dàng mà chính hắn cũng không biết, “Tiền bối nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Hiện tại Văn tiền bối chỉ là một phân thần, cố ý cứu họ ra khỏi chỗ đó, xem ra đã hao tổn nhiều sức lực rồi.
“Đây là đâu?” Bởi vì không gian biến đổi nên phong ấn ngũ cảm đã bị phá vỡ, Thẩm Phá Thiên là người đầu tỉnh lại.
Hai người Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên cũng hủy bỏ phong bế ngũ cảm của mình.
Tạ Chinh Hồng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Ba người suy nghĩ, đoán chừng khi đang chạy trốn thì đụng phải trận pháp nào đó, tình cờ bị truyền tống đến đây. Dù sao trong di phủ này cái gì cũng có, xảy ra chuyện như vậy cũng dễ hiểu.
Về phần tại sao lần trước không gặp chuyện tốt như vậy, e hèm, thứ như vận may, luôn luôn không thể nói trước được.
Có nghĩ đến nó nhiều thì cũng chẳng may mắn hơn đâu.
Nơi bọn họ đang đứng lúc này không còn là khu vực được trăng máu chiếu rọi nữa mà là một căn phòng đá vô cùng bình thường.
Thứ khiến người ta chú ý nhất là chiếc bàn tròn bên trong phòng đá, trên bàn có đặt bốn chiếc hộp ngọc.
Có điều hiện tại không ai trong số bốn người tiến lên cả, cả bốn đều cảnh giác liếc nhìn đối phương.
Bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này, lại vừa vặn hiện ra bốn hộp ngọc, cho dù là đồ ngốc cũng thấy kỳ lạ.
******
★Chú thích:
[1]Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy: nghĩa là người hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Ý nói người thông minh phải biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi phải chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã.
[2]Giả heo ăn hổ: giả yếu để lừa người khác.
[3]Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày: ý nói ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó. Giống câu “Đi đêm lắm có ngày gặp ma.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 1 - Chương 43
Quyển 1 - Chương 43