*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một viên Kim Đan nuốt vào bụng, mệnh ta là do ta chứ chẳng do trời.
Khi tu sĩ thành công tiến vào kỳ Trúc Cơ thì có nghĩa người đó đã bước đầu thoát ly khỏi thân xác phàm nhân, tuổi thọ có thể lên đến hàng trăm năm, vô bệnh vô thương. Mà một khi Trúc Cơ viên mãn tiến đến Kim Đan, một viên Kim Đan vào bụng, có nghĩa ngươi đã bước vào con đường tu sĩ, có thể mượn uy lực của pháp khí tương ứng để dời non lấp biển, cũng có thể ngự kiếm phi hành, ngày đi vạn dặm là chuyện thường.
(Ngự kiếm đây oai chưa)
Đến kỳ Nguyên Anh, ngươi mới trở thành một tu sĩ chân chính. Lúc này, ngươi đã có nhiều hơn người thường một viên Nguyên Anh, cho dù thân thể có chết đi, người cũng có thể tái sinh trong thân xác mới, càng có nhiều cơ hội đoạt xá. Thậm chí, ngươi còn có thể thay đổi tướng mạo cốt cách từ nhỏ của mình, đến khi đó, gần như đã trở thành thần tiên theo lời phàm nhân vẫn nói.
Cũng chính vì kỳ Nguyên Anh rất cường đại, nên việc phá Đan thành Anh thường vô cùng khó khăn.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu tu sĩ đã bỏ mạng ở bước này. Thiên tư xuất chúng như hai người Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong mà còn đang phải bế quan kết Anh, không hơn mười năm thì không thể thành công đi ra.
Văn Xuân Tương bắt Tạ Chinh Hồng thành Anh chỉ trong ba năm, thực ra là một chuyện rất khó tin. Thậm chí, Văn Xuân Tương trông cũng không có vẻ gì là bức bách Tạ Chinh Hồng đến nước này. Theo kế hoạch ban đầu của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng hẳn phải tốn thời gian hai mươi năm từ từ rèn giũa để làm cơ sở, như thế hiệu quả phá Đan thành Anh thuận lợi mới tốt nhất, nói ra cũng không có dọa người như vậy. Nếu thật sự kết Anh thành công chỉ trong ba năm, e rằng Tạ Chinh Hồng sẽ bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Song tấm thiệp mời của Hoa Nghiêm tông đã phá vỡ kế hoạch của Văn Xuân Tương, nếu lúc đó Tạ Chinh Hồng vẫn ở tu vi Kim Đan thì quả thật sẽ trở thành miếng mồi trên bàn ăn. Bởi vậy, hiện giờ Tạ Chinh Hồng càng có nền tảng vững chắc thì sau này càng đảm bảo an toàn hơn. Vì nhất cử nhất động của Tạ Chinh Hồng đều bị người khác chú ý, hẳn sẽ hứng chịu nhiều đả kích từ bên ngoài.
Từ sau khi tu vi đạt đến đỉnh cao, Văn Xuân Tương rất ít khi phải đau đầu suy nghĩ chuyện gì, với thực lực của y, tuyệt đối có thể tìm ra bất cứ âm mưu quỷ kế nào. Lúc này vì Tạ Chinh Hồng mà không thể không vận dụng tất cả vốn hiểu biết trước đây.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, người ta là đại năng Phật tu chuyển thế thì làm sao có thể an ổn phi thăng mà không phải chịu khổ chứ, chắc chắn sẽ gặp phải phiền phức lớn đây. Nếu không tội gì người ta phải chuyển thế tu hành? Chẳng phải vì muốn vượt qua gian lao, không dính dáng đến nhân quả, lập được Phật vị hay sao!
Mấy lão hòa thượng kia thích nhất là cái kiểu này đấy.
Làm như việc đó có thể khiến mình trông vô cùng vĩ đại cao thượng vậy, gớm quá đi mất.
Nhưng mà, mấy lão hòa thượng đạt được quả vị Bồ Tát La Hán cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Phật tu chuyển thế vất vả như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ ít nhiều, xem như kết chút thiện duyên. Đủ loại công pháp bảo vật sẽ xuất hiện trong thế giới nơi Phật tu chuyển thế ở, bọn họ gọi đó là “Thiện quả”.
Liên Hoa ấn trên tay Tạ Chinh Hồng không giống bình thường, chắc hẳn có không ít Thiện quả đâu.
Nói không chừng, chính mình cũng là một Thiện quả giúp sức cho hắn ấy chứ?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Văn Xuân Tương, nhất thời không làm cách nào mà xua đi được.
Nhìn xem, bình thường y vẫn luôn sống an ổn, tự do tự tại ở đại thế giới hơn vạn năm rồi, bỗng dưng lại bị kẻ khác giam lại, nơi giam giữ lại nằm ngay chỗ Tạ Chinh Hồng ở, sau đó Tạ Chinh Hồng đến cứu mình rồi ký khế ước với mình, học được bao nhiêu công pháp tri thức từ mình, lúc hắn gặp nguy mình còn liều mạng không cần phân thần mà cứu hắn một mạng nữa! Từng việc này, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như vì người khác làm giá y[1].
Nói thật ra, Tạ Chinh Hồng cho y nhiều lắm cũng chỉ là tự do mà thôi, còn những gì y cho Tạ Chinh Hồng đâu phải thứ mà tự do có thể so được?
Thậm chí đến cuối cùng, không chừng mình còn bị Tạ Chinh Hồng phổ độ thành công, trở thành thứ giúp hắn có thêm nhiều công đức để đạt Phật vị!
Đúng là càng nghĩ càng thấy sợ mà!
Nhưng dù thế, Văn Xuân Tương phát hiện mình vẫn không thể nào ghét nổi Tạ Chinh Hồng.
………..Haiz, số mệnh này, hiện giờ dù không muốn thì y cũng phải chấp nhận thôi.
“Tiền bối, tiền bối!” Giọng nói trầm thấp trong trẻo của Tạ Chinh Hồng lập tức đánh thức Văn Xuân Tương đang đắm chìm trong suy nghĩ về vận mệnh.
“Gì thế?”
“Tiền bối, bần tăng muốn đến Kinh Tàng tiểu thế giới, ngài thấy sao?” Tạ Chinh Hồng cẩn thận dè chừng hỏi.
Văn Xuân Tường im lặng một lát, nhanh chóng ném hết mớ suy nghĩ kia ra sau đầu. Khụ khụ, mấy cái đó dù sao cũng là chuyện rất lâu sau này, bây giờ mà nghĩ đến thì vẫn hơi sớm.
Thật lâu sau, Văn Xuân Tương mới bày ra vẻ mặt âm trầm, đáp với điệu không vui, “Tiểu hòa thượng, ngươi muốn khiến bổn tọa buồn nôn lắm hả?”
Dẫn y tới hang ổ của đám lừa trọc, nghĩ gì vậy hả?
Cái gọi là Kinh Tàng tiểu thế giới, là một tiểu thế giới phụ thuộc Đạo Xuân trung thế giới, lấy Phật tu làm chủ, hay nói cách khác, là tiểu thế giới thuộc phạm vi thế lực của Hoa Nghiêm tông. Ở đó, số lượng Phật tu vượt xa các tu sĩ loại khác, đương nhiên, Phật tu có tuệ căn hay không, chất lượng cao hay không thì lại là chuyện khác. Mọi người ở đó đều tin Phật, không có hoàng đế hay quan viên gì cả, gần như một vùng đất trong tiểu thế giới, cũng là cái mác bề ngoài của Hoa Nghiêm tông!
Nhờ nó mà nghe nói địa vị của Hoa Nghiêm tông tại đại thế giới có hơi khác thường.
Nghe nói Tam Tư vốn xuất thân từ KinhTàng tiểu thế giới, do có thiên tư xuất chúng nên được đưa đến tu hành tại Hoa Nghiêm tông, thậm chí còn trở thành đệ tử nòng cốt của Hoa Nghiêm tông. Dần dần, Kinh Tàng tiểu thế giới trở thành một nơi đặc biệt trong lòng các Phật tu, không ít người mong muốn được đến đó du lịch một lần. Tạ Chinh Hồng muốn đi Kinh Tàng tiểu thế giới thật ra cũng là chuyện bình thường.
Phật tu không đến Kinh Tàng tiểu thế giới thì gần như không thể xưng là Phật tu.
Nếu Tạ Chinh Hồng muốn tới tiểu thế giới khác thì có thể không cần báo cho Văn Xuân Tương cũng được.
Thế nhưng hắn lại muốn đến tiểu thế giới đầy rẫy hòa thượng………
Khụ khụ.
Tạ Chinh Hồng cảm thấy dù là vì bản thân mình hay vì những tu sĩ ở Kinh Tàng tiểu thế giới thì trước hết vẫn nên bàn bạc với tiền bối đã.
Dù sao đó cũng là sinh mệnh của cả một tiểu thế giới đấy.
“Thôi được, tùy ngươi, bổn tọa đành nhịn vậy.” Không bằng lòng thì còn có thể làm thế nào đây? Hiện giờ Tạ Chinh Hồng chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu mỗi nền tảng Phật tu chính thống. Trước khi gặp Văn Xuân Tương, những gì Tạ Chinh Hồng học được đều nhờ tự mình lĩnh ngộ. Nếu hắn muốn phá Đan thành Anh thì nhất định cần phải bổ sung những thiếu sót trước đã.
Mà Kinh Tàng tiểu thế giới, không thể nghi ngờ chính là nơi hoàn hảo để học hỏi.
Vì nó nhỏ, lại lấy Phật tu làm chủ, nên giáo trình nền tảng của họ là toàn diện nhất, cũng hiệu quả nhất đối với Tạ Chinh Hồng.
Chẳng qua với Văn Xuân Tương thì việc này có hơi vô nhân đạo một chút.
Nhìn đâu cũng đều thấy một đám hòa thượng, chỗ nào cũng có pháp khí phật châu, nơi nơi đều là hòa thượng trọc đầu, há mồm ngậm miệng toàn là A Di Đà Phật, có thể nói đây là một thử thách rất lớn với Đạo Tâm của y.
Nếu có thể, Văn Xuân Tương nhất định sẽ không do dự để Tạ Chinh Hồng đi một mình.
Nhưng mà………..
Khế ước không cho phép.
“Mong tiền bối thông cảm.” Được Văn Xuân Tương đồng ý, Tạ Chinh Hồng càng tích cực chuẩn bị lên đường hơn.
Đầu tiên, hắn đến chỗ trưởng lão quản sự để thông báo lịch trình của mình, trong thời gian một tháng tiếp theo, ngày nào cũng đến Phật Pháp đường giảng bài, thực hiện nghĩa vụ của mình. Vì hầu như ai cũng biết Hoa Nghiêm tông gửi thiệp mời cho Tạ Chinh Hồng nên người khác đều thấy chuyện Tạ Chinh Hồng muốn đến Kinh Tàng tiểu thế giới là đương nhiên.
Sau đó, Tạ Chinh Hồng đem hết điểm cống hiến và linh thạch mà mình tích cóp được đến Luyện Khí các, đổi lấy hai bảo thuyền dùng một lần đến trung tiểu thế giới, đổi linh thạch thượng phẩm thành rất nhiều linh thạch hạ phẩm, chuẩn bị xong xuôi rồi, hai tháng sau hắn mới đến Kinh Tàng tiểu thế giới.
Có một số nơi tại Đạo Xuân trung thế giới được bố trí cứ điểm đến tiểu thế giới.
Nói trắng ra là, những cứ điểm này thực ra chính là một pháp trận truyền tống khổng lồ, được thiết lập ở giữa biển lớn.
Nghe nói làm như vậy thì có thể nhờ năng lượng biển để giảm thiểu mức hao tổn đến thấp nhất, do đó phần lớn pháp khí xuyên việt đều có hình thuyền.
Tạ Chinh Hồng cầm lệnh bài của Quy Nguyên tông, nói mục đích của mình với một tu sĩ kỳ Nguyên Anh là thủ vệ ở cứ điểm, bấy giờ mới được phép bước vào trung tâm pháp trận.
Vị tu sĩ kỳ Nguyên Anh làm thủ vệ pháp trận chính là người của Ngũ đại tông, cứ vài năm lại đổi một lần, về phần thù lao, phí để truyền tống đến tiểu thế giới đều thuộc về những tu sĩ này. Như thế vừa thoải mái lại vừa có thể quen biết được vô số hậu bối hoặc tiền bối, tất nhiên là lựa chọn của không ít tu sĩ kỳ Nguyên Anh. Hiện giờ vị tu sĩ kỳ Nguyên Anh này chính là người của Phi Hà tông.
“Hậu sinh khả úy[2].” Vị tu sĩ kỳ Nguyên Anh này hiển nhiên cũng là người tin tức nhanh nhạy, ngay lần đầu tiên thấy Tạ Chinh Hồng đã nhận ra hắn là người xếp thứ năm trên Thiên Đan bảng mà gần đây đang rất nổi tiếng ở Đạo Xuân trung thế giới. Chẳng những nhận được sự ưu ái của Quy Nguyên tông và Hoa Nghiêm tông mà chính bản thân hắn cũng đã tăng vọt đến Kim Đan hậu kỳ chỉ trong thời gian mười năm, được đánh giá là người xuất chúng hơn cả thiên tài tuyệt thế như Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong.
Đáng quý hơn cả là, dù được tung hô và hâm mộ như vậy nhưng hắn vẫn sống như trước đây, tĩnh tâm tu hành, không hề ra ngoài khoe khoang, cũng không tham gia bất cứ loại yến hội gì do chúng tu sĩ tổ chức. Trái lại, hắn còn nhân lúc đại hội Phật đản vẫn dư mấy ngày, chủ động yêu cầu được đến Kinh Tàng tiểu thế giới tôi luyện một phen, không chỉ cho thấy sự coi trọng của mình đối với Hoa Nghiêm tông, đồng thời cũng phản đòn lại những tu sĩ luôn dèm pha mình.
Người như vậy, sao có thể không thu hút ánh mắt của người khác chứ?
Haiz, điều đáng tiếc duy nhất là, một nhân tài như vậy lại bị Quy Nguyên tông giành mất.
Vị Nguyên Anh chân nhân của Phi Hà tông nghĩ đến đây, không khỏi có chút tiếc nuối.
Tạ Chinh Hồng đương nhiên không biết mình được một tu sĩ kỳ Nguyên Anh chú ý, hay nói cách khác là, dù có biết thì đối với Tạ Chinh Hồng, việc đó cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Giờ phút này, hắn đang đứng đối mặt với đại dương rộng lớn vô bờ, trên mặt biển có thể thấy thấp thoáng một trận pháp vô cùng phức tạp được vẽ nên bằng những ngọn sóng trắng.
Tạ Chinh Hồng lấy bảo thuyền xuyên việt trong nhẫn trữ vật ra, nhảy xuống, một mình một thuyền, lướt trên mặt biển.
Nhất thời, vô số con sóng quay cuồng, tạo thành thế nghiêng trời lệch đất, tiếng sóng vỗ cực mạnh, âm thanh rít gào không dứt bên tai.
“Mở!”
Vị Nguyên Anh chân nhân thủ vệ nơi này không ngừng tạo ra các loại thủ ấn khác nhau, những con sóng đang dâng cao bỗng như bị thứ gì điều khiển, dần dần tránh xa con thuyền nhỏ của Tạ Chinh Hồng.
Dưới chân Tạ Chinh Hồng, sóng biển bốn phía không ngừng xoay tròn, từ giữa thậm chí còn lộ ra một khoảng trống rộng chừng ba mét.
Trên khoảng trống đó, một trận kỳ nho nhỏ được cắm thẳng tắp ở ngay chính giữa.
Chỉ thấy trận kỳ nọ phát ra phát sáng, bao phủ cả người Tạ Chinh Hồng lẫn lá cờ, mà sóng biển cũng theo đó mà bao trùm lần nữa.
Biển lớn lại êm ả như trước.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại, chỉ tốn thời gian nửa tách trà mà thôi.
******
★Chú thích:
[1]Vì người khác làm giá y (áo cưới): ý nói sống vì người khác, làm đá lót đường cho người khác.
[2]Hậu sinh khả úy: nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng nể, tài giỏi khiến những bậc thế hệ đi trước phải tôn trọng, kính phục.
Editor: Mình sắp thi giữa kỳ rồi nên chắc sắp tới sẽ không thể dịch truyện đều đặn được nữa, mong mọi người thông cảm. Nhưng chắc chắn sẽ cố dịch hết quyển 1 trong năm nay nhé.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 1 - Chương 52
Quyển 1 - Chương 52