*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng hát không hề dở, chẳng biết còn hay hơn Văn Xuân Tương bao nhiêu lần.
Đương nhiên, Văn Xuân Tương vẫn cảm thấy mình hát hay nhất.
Song có lẽ bởi vì Tạ Chinh Hồng giữ mình đoan chính quá mức, lời bài hát như thế phát ra từ miệng hắn chẳng có vẻ gì là bậy bạ, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoát tục.
Văn Xuân Tương nghe rất chăm chú, nếu không phải đang bị Khốn Tiên thằng giữ lại, nói không chừng y còn vỗ tay cho Tạ Chinh Hồng.
“Không tệ không tệ, tiểu hòa thượng, xem ra ngươi cũng có một phần mười bản lĩnh của bổn tọa đó.” Văn Xuân Tương mĩ mãn nói.
Tạ Chinh Hồng dừng lại, cúi đầu về phía Văn Xuân Tương, ý bảo, “Là nhờ tiền bối dạy giỏi.”
Văn Xuân Tương rất vui vẻ, “Tiểu hòa thượng, ngươi đợi chút, bổn tọa đã khôi phục lại rồi, ta đi ra ngay đây.”
Dứt lời, sắc mặt Văn Xuân Tương thoáng biến đổi, lại lần nữa tách ra một mảnh phân thần, bay ra khỏi bản thể, hóa thành một làn khói nhẹ chui vào trong chuỗi hạt trên tay Tạ Chinh Hồng.
“Chúng ta đi thôi.” Văn Xuân Tương trở lại “căn phòng” quen thuộc của mình, nhịn không được duỗi người.
“Vâng, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng bái biệt bản thể của Văn Xuân Tương, bấy giờ mới bước ra khỏi sơn động, bay về phía Quy Nguyên tông. Hiện tại chỉ còn năm tháng nữa là đến đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông rồi.
Văn Xuân Tương dĩ nhiên cũng biết thế, dọc đường đi, y bèn hỏi Tạ Chinh Hồng một chút về chuyện phá Đan thành Anh.
Khi nghe Tạ Chinh Hồng dùng Niêm Hoa Chỉ chống lại Thiên lôi, Văn Xuân Tương có chút ngạc nhiên.
Song ngẫm lại thì thấy cũng đúng thôi.
Dưới sự nhõng nhẽo nài nỉ của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng tranh thủ đến khu chợ gần đó mua thuốc mọc tóc, khiến lông mày và tóc mọc lại lần nữa. Sau khi Phật tu quy y, do phải thụ giới[1] nên tóc sẽ không mọc lại nữa. Nhưng Thiên lôi là ngoại lực nên muốn mọc lại tóc cũng rất dễ. Thấy Tạ Chinh Hồng rốt cuộc cũng khôi phục bộ dáng ban đầu, Văn Xuân Tương tức thì cảm thấy mắt không đau nữa, bầu trời cũng trong xanh hơn, tâm tình lập tức vui vẻ lên.
Ầy, tiểu hòa thượng vẫn ngoan lắm, lời bổn tọa nói hắn vẫn nghe theo.
Văn Xuân Tương dựa vào giường ngọc trong phòng, đang lật sách thì chợt nghĩ tới một chuyện.
Tạ Chinh Hồng đã biết hát《Thập bát mô》rồi, thế thì sau này bổn tọa lấy cái gì mà uy hiếp hắn đây?
Văn Xuân tương chớp chớp mắt, sau đó bưng kín mặt.
Quy Nguyên tông.
Khi Tạ Chinh Hồng trở về liền bị cả vạn người vây xem.
” Aaaaa, là chân nhân kìa.”
“Ta thấy được truyền thuyết rồi, lúc về có thể khoe với đám bạn rồi!”
“Không uổng công ta chờ lâu như vậy, chân nhân ơi nhìn bên này nè, ngài có thiếu đạo lữ, à không, có thiếu thị thiếp không?”
“Chân nhân!”
………….
Tạ Chinh Hồng thấy đau hết cả đầu, tâm trạng của hắn hiện giờ rất giống với Bùi Ngọc Vận lúc trước.
Sao vừa ra ngoài chẳng bao lâu mà thế giới đã thay đổi thế này?
Tạ Chinh Hồng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy.
Một màn đột ngột như vậy khiến hắn thấy hơi choáng váng, chẳng biết phải làm sao.
“Chuyện thường thôi.” Văn Xuân Tương liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, trông y chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, “Danh tiếng của ngươi hiện giờ còn lớn hơn ngươi tưởng nhiều lắm. Dù ở thế giới nào thì tán tu luôn đông đảo. Nhưng tán tu xuất chúng thì lại rất ít.”
Mà Tạ Chinh Hồng bây giờ gần như chính là cái bảng hiệu chữ vàng của tán tu.
Xem đi, tán tu thì sao chứ?
Tán tu cũng có thể đè bẹp đám thiên chi kiêu tử đấy nhé.
Lúc trước các người còn nói kỳ Kim Đan thì chẳng có gì giỏi giang, nhưng hiện tại Tạ Chinh Hồng đã đến kỳ Nguyên Anh rồi, đúng là vả bôm bốp vào mặt những kẻ trước kia từng nói thế. Cao thủ kỳ Nguyên Anh đã có thể xưng là đại năng, bọn họ có tuổi thọ những mấy ngàn năm, cũng có tư cách đến đại thế giới du lịch, căn bản không phải thứ mà tu sĩ kỳ Kim Đan có thể mơ tưởng.
Quan trọng nhất là, trên Thiên Đan bảng, Tạ Chinh Hồng chỉ tốn hơn hai mươi năm ngắn ngủi là đã từ kỳ Kim Đan tiến tới kỳ Nguyên Anh. Không chỉ tốn thời gian ngắn mà còn là người nhanh nhất.
Nghe nói ở động phủ của Cảnh Dĩ Phong và Lịch Hòa Quang cũng đã xuất hiện thiên tượng kết Anh, chắc sẽ có thể thành công kết Anh trước khi đại hội Phật đản diễn ra.
Nhưng thế cũng đã muộn, Tạ Chinh Hồng đã cướp sạch sự nổi bật rồi.
Hôm nay trở về Quy Nguyên tông, đãi ngộ mà Tạ Chinh Hồng nhận được nhất định sẽ khác xa trước đây. Mà những tu sĩ đứng trước cổng chờ Tạ Chinh Hồng cũng đã cho thấy địa vị hiện tại của hắn.
Tạ Chinh Hồng dùng Thần Thức quét xung quanh một chút, không phát hiện thấy người quen của mình, vì thế thân ảnh trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, trực tiếp tiến vào nội môn Quy Nguyên tông.
“Không hổ là Phật tu, Bán Phật chân nhân thật là bình tĩnh quá đi.” Fan cuồng nói vậy đó.
Tạ Chinh Hồng vừa bước chân vào Quy Nguyên tông, sau lưng liền xuất hiện một trưởng lão kỳ Nguyên Anh chờ hắn.
“Thì ra là Thôi trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng nhận ra người này chính là một trong những vị trưởng lão ở Trưởng Lão đường mà lúc trước Lịch Hòa Quang từng dẫn hắn đến gặp, lập tức chắp tay nói.
“Nào dám nào dám, hôm nay ngài và ta đều là đạo hữu ngang hàng rồi.” Thôi trưởng lão xua tay cười nói. Lão cũng không ngờ rằng tiểu tu sĩ ngày ấy lại có thể phá Đan thành Anh như vậy. Lão nhìn Tạ Chinh Hồng, thấy khuôn mặt hắn bình thản, khí độ tự nhiên, thành công không phải chỉ đến bất ngờ chớp nhoáng mà rõ ràng đã tích lũy dài lâu nên mới kết Anh.
Nói vậy chắc hẳn trong hai năm du lịch bên ngoài, Tạ Chinh Hồng đã liên tục gặp kỳ ngộ.
Thôi trưởng lão vừa nghĩ vậy vừa không chậm trễ chính sự, “Bần đạo theo lệnh chưởng môn, mời Tạ đạo hữu đến gặp ngài ấy một chuyến. Vả lại, nay Tạ đạo hữu đã phá Đan thành Anh, vị trí khách khanh có thể bỏ. Có vài việc liên quan vẫn nên để chưởng môn quyết định thì hơn.”
Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chưởng môn?”
Chưởng môn của Quy Nguyên tông không quản lý toàn bộ mọi việc trong môn phái, mà là do mỗi đại sơn mạch cử ra một vị tu sĩ kỳ Hóa Thần đến Trưởng Lão đường để quyết định công việc của tông môn, còn chưởng môn chỉ có mỗi việc cầu nguyện cho đám lãnh đạo thôi. Nói đơn giản hơn thì, Lịch Hòa Quang là đại đệ tử đứng đầu mà còn phải quản lý nhiều việc hơn cả chưởng môn sư phụ của hắn, hầu hết thời gian chưởng môn đều bế quan, gần như không dính dáng đến chuyện bên ngoài.
Dù Tạ Chinh Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt các trưởng lão trong Trưởng Lão đường ở nội môn, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ được rằng vị chưởng môn xuất quỷ nhập thần kia sẽ phái một trưởng lão kỳ Nguyên Anh đến mời hắn?
Thôi trưởng lão có vẻ cũng hiểu vì sao Tạ Chinh Hồng lại sửng sốt, dù sao khi nhận lệnh của chưởng môn, lão cũng rất giật mình.
Song ngẫm lại, có vẻ ngài ấy làm vậy là vì Lịch Hòa Quang.
“Đạo hữu không cần phải lo lắng, chưởng môn là người ôn hòa, lần này ngài ấy muốn gặp Tạ đạo hữu có lẽ là bởi chuyện của Lịch Hòa Quang sư điệt đấy.”
“Bần tăng hiểu rồi.” Tạ Chinh Hồng cũng nghĩ vậy, “Xin nhờ trưởng lão dẫn đường.”
Tạ Chinh Hồng lén dùng Thần Thức truyền âm hỏi Văn Xuân Tương, “Tiền bối, chắc ngài sẽ không sao đâu chứ.”
“Ừ, cứ yên tâm đi.” Văn Xuân Tương khép sách lại, nhàn nhạt trả lời.
“Chỉ cần đối phương không phải Phật tu thì bổn tọa vẫn nắm chắc vài phần.”
Mậu Mân tôn giả ở trong ngọn Linh sơn lớn nhất nằm ở nơi sâu nhất của Quy Nguyên tông, bình thường rất ít khi gặp người khác, tính cả đệ tử hầu hạ cũng rất ít.
Lần này Tạ Chinh Hồng đi theo Thôi trưởng lão, dọc đường lại chẳng có bất kỳ trận pháp hay tu sĩ nào ngăn cản, vô cùng thuận lợi.
Thôi trưởng lão mỉm cười, “Tu vi của chưởng môn đã thuộc hàng số một số hai, thần thức của ngài ấy trải rộng khắp trong ngoài Quy Nguyên tông. Nếu có kẻ nào có thể tránh được thần thức của lão nhân gia thì những trận pháp và thủ vệ khác cũng chẳng có tác dụng gì.”
Đúng là thế thật.
Tạ Chinh Hồng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhịn không được bèn hỏi Thôi trưởng lão vài chuyện của chưởng môn, Thôi trưởng lão cũng vui vẻ ha ha kể lại những gì mình biết. Ví dụ như chuyện chưởng môn rất coi trọng đệ tử Lịch Hòa Quang của mình.
Lịch Hòa Quang không phải đệ tử đầu tiên của chưởng môn, nhưng quả thật là đệ tử duy nhất trong thế hệ này.
Trước kia chưởng môn cũng từng thu nhận vài đệ tử, nhưng hiện giờ họ đều đang ở đại thế giới, chẳng mấy khi trở về.
“Tạ đạo hữu, đến đây thì bần đạo không thể đi tiếp nữa rồi, ngài có thể đi theo lối nhỏ này, khi đến lúc thì tự nhiên ngài sẽ gặp được chưởng môn.” Thôi trưởng lão khẽ chắp tay cười nói với Tạ Chinh Hồng.
“Đa tạ trưởng lão.” Tạ Chinh Hồng bái biệt Thôi trưởng lão, phát hiện ra liên hệ giữa mình và Văn tiền bối đã bị cắt đứt.
Cách gần như vậy, dù là Văn tiền bối, cũng phải cẩn thận phòng bị mấy phần.
Tạ Chinh Hồng cũng an tâm đôi chút, liền nhanh chóng đi vào.
Đi được khoảng ba bốn bước, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi.
Giờ phút này, Tạ Chinh Hồng không bước trên lối nhỏ ban nãy nữa mà đã đến một căn phòng được bài trí vô cùng thanh nhã.
Bên trái là một giá sách, bên phải là một tấm bình phong.
Còn có ghế dựa và bồ đoàn dùng để đả tọa, chẳng thiếu thứ gì.
Nhưng mà nói như thế nào nhỉ?
Nơi này, có vẻ như muốn ép người ta phải nóng giận vậy.
Kiểu bài trí này, dường như hắn chưa từng thấy qua trong động phủ của người khác.
Đương nhiên, Tạ Chinh Hồng cũng chẳng gặp qua bao nhiêu động phủ cả.
“Ngươi là Tạ Chinh Hồng hả, đúng là hậu sinh khả úy.” Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Tạ Chinh Hồng, giọng nói từ phía sau vang lên.
Tạ Chinh Hồng vừa định quay đầu, liền phát hiện trước mặt mình xuất hiện một đạo nhân có khuôn mặt hiền hòa, nhưng khí chất thì vô cùng bình thản.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào làm bằng vải bố bình thường ở nhân gian, thậm chí trên tay còn cầm một quyển sách.
Thị lực của Tạ Chinh Hồng rất tốt, vừa liếc đã thấy bên trên có ghi ba chữ to “Diễm Diễm truyện”.
Mậu Mân chưởng môn thấy Tạ Chinh Hồng đảo mắt qua, bình thản ung dung nói, “Thoại bản ở nhân gian ấy mà, viết cũng thú vị lắm.”
Tạ Chinh Hồng không dám nhìn nữa, vội vàng chắp tay chữ thập với chưởng môn, cung kính nói, “Tạ Chinh Hồng xin ra mắt chưởng môn.”
“Không cần đa lễ.” Tạ Chinh Hồng còn chưa cúi đầu đã được Mậu Mân đỡ lên.
Hắn cười tủm tỉm nhìn tóc Tạ Chinh Hồng, “Tuy rằng ngươi vẫn chưa quy y, nhưng ngươi là Phật tu, còn ta là Đạo tu, ngươi không cần hành lễ với ta làm gì.”
Tạ Chinh Hồng đành phải đứng lên, mỉm cười với Mậu Mân chưởng môn.
“Không cần phải căng thẳng như thế, chẳng qua là ta nhàm chán quá nên muốn gặp ngươi một lần thôi.” Mậu Mân kéo ra hai chiếc ghế dựa, ngồi xuống chiếc bên cạnh mình, đẩy chiếc còn lại qua phía Tạ Chinh Hồng.
“Trước hết cứ ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện một chút. Không cần câu nệ như thế.” Mậu Mân quả thực là một người ôn hòa đến cực điểm, từng động tác cử chỉ của hắn đều khiến người ta cảm thấy thoải mái, bất giác hạ thấp cảnh giác.
Như thể trước mặt là một làn gió mát, một ngọn cỏ non, là bằng hữu lâu năm của mình vậy.
Cho dù trong lòng biết đối phương là chưởng môn của Quy Nguyên tông, nhưng lại không thể nổi lên ý nghĩ phải phản kháng, cảnh giác với hắn.
Người như vậy, khiến cho Tạ Chinh Hồng chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ “Phản phác quy chân[2]” mà thôi.
******
★Chú thích:
[1]Thụ giới: hay Thọ giới, nghĩa là các nhà sư tự nguyện giữ Giới Luật, tuân theo những điều cấm đoán trong lúc tu hành.
[2]Phản phác quy chân: nghĩa là quay trở lại bản chất tự nhiên, loại bỏ những cái bên ngoài, chỉ giữ lại những gì tinh túy, bản chất bên trong. Đạo giáo tin rằng bản chất ban đầu của con người là tinh khiết và đơn giản, gần với “Đạo” trong tự nhiên, vì vậy con người ta cần trau dồi và rèn luyện đạo đức để khôi phục bản chất ban đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 1 - Chương 69
Quyển 1 - Chương 69