*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại người này, Văn Hoa đương nhiên không muốn chọc vào.
Trong đại thế giới thường sẽ có “Khí vận”, mà Tạ Chinh Hồng hiển nhiên đang trong thời điểm “Khí vận ập đến”, hơn nữa hắn lại không tùy tiện tiêu xài khí vận của mình, người như vậy dù là vận tốt hay vận xấu thì cũng đều trải qua không quá tệ.
Văn Hoa yên lặng thắp một ngọn nến cho Thạch Tịch Nhi đang có âm mưu với Tạ Chinh Hồng.
Thương hội Bảo Quang làm việc đúng là cũng không tệ lắm, thế nhưng thực đáng tiếc, một quản sự trẻ tuổi đã lén thông đồng cùng Thạch Tịch Nhi. Những thiếu nữ đón khách kia chẳng qua là để hấp dẫn Tạ Chinh Hồng vào đợt đầu thôi, kế này không thành thì còn đợt thứ hai đợt thứ ba, thậm chí trong số Xá Lợi của Tuệ Chính phương trượng, có một viên đã rơi vào tay Thạch Tịch Nhi. Tuy không biết Thạch Tịch Nhi định ra tay vào lúc nào ở đâu, nhưng khả năng thành công của nàng thực sự không lớn.
Thực ra nếu nói đến khí vận thì khí vận của Thạch Tịch Nhi cũng không tính là kém.
Bản thân nàng có thiên tư cực cao, sau khi vào Âm Quỷ tông thì càng như cá gặp nước, hơn nữa nàng trời sinh hấp dẫn nam nữ, lại tinh thông song tu thải bổ chi pháp, thành lập nên một hậu cung khổng lồ để nàng hưởng lạc. Kẻ yêu mến ái mộ nàng đếm không xuể, thà tình nguyện tranh đoạt cùng người khác cũng không muốn rời khỏi nàng nửa bước.
Đáng tiếc là, Thạch Tịch Nhi biểu hiện như vậy không khác nào đang tiêu hao khí vận của mình.
Nàng cảm thấy song tu thải bổ giúp nâng cao tu vi nhanh hơn, vậy nên chỉ chuyên chú vào việc đó, xem nhẹ cơ sở công pháp của mình. Nàng lại đa tình, gặp ai thì yêu người đó, kẻ thích nàng chẳng những phải đề phòng nam nhân mà còn phải đề phòng cả nữ nhân, dù tình cảm có sâu đậm cũng không chịu nổi sự bó buộc đó. Dần dà, vận khí của Thạch Tịch Nhi kém xa trước kia. Hơn nữa nàng lòng dạ hẹp hòi, bởi nhiều năm trước thua dưới tay Tạ Chinh Hồng mà nhớ mãi không quên, còn tung tin về máu Chân Long, lừa Thiên Cơ các bọn họ một phen. Một khi đã vậy, cũng không thể trách Thiên Cơ các phản kích.
Văn Hoa nhận được tin Thạch Tịch Nhi định ra tay với Tạ Chinh Hồng ở thương hội Bảo Quang, bởi vậy bèn đến trước chờ ở chỗ này, lúc gặp Tạ Chinh Hồng thì bám theo luôn. Nếu hắn có thể giúp Tạ Chinh Hồng giải quyết Thạch Tịch Nhi, vậy món nợ của Thiên Cơ các với Tạ Chinh Hồng cũng có thể giải quyết được. Thế nên không giúp được gì, đành giải thích cho Tạ Chinh Hồng. Vụ mua bán không lỗ như vậy, Văn Hoa tất nhiên nguyện ý làm.
Hiện tại nhìn Tạ Chinh Hồng lẳng lặng lấy được địa tâm chân khí, trong lòng Văn Hoa lại không khỏi nghiêng về phía Tạ Chinh Hồng.
Thạch Tịch Nhi phải có vận khí tốt cỡ nào, mới có thể khiến Tạ Chinh Hồng bại trận?
Trừ phi, nàng nhờ được sự giúp đỡ từ thế giới khác.
Thạch Tịch Nhi thay bộ pháp y hoa lệ, khoác lên áo xám bình thường, hiện lên vẻ trắng trong thuần khiết tựa như một người khác.
Giờ phút này, thần sắc nàng nghiêm túc, trông vô cùng bình tĩnh.
“Đan dượcq mà ngươi đưa, quả đúng là hữu dụng.” Thạch Tịch Nhi nở nụ cười nhẹ, chân thành nhìn nữ tử ngồi phía trước, “Không ngờ ngươi lại tặng bảo vật như thế cho ta, mối tình nghĩa này, ta thực sự………”
“Thạch cô nương khách khí rồi, ngươi và ta đã giao dịch từ trước, chút thù lao đó chẳng qua chỉ là thanh toán trước thôi.” Khuôn mặt của nữ tử nọ mơ hồ mông lung, không nhìn rõ được tư thái. Song dáng người yểu điệu và khí chất xuất trần của nàng vẫn khiến người ta hoa mắt mê mẩn.
Thạch Tịch Nhi tự nhận mình duyệt tẫn thiên phàm (từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú), từng thấy vô số mỹ nhân, nhưng vẫn mê muội bởi nữ tử không rõ mặt trước mắt này.
Toàn thân nàng không một chỗ nào là không đẹp.
Khuôn mặt mờ ảo chẳng những không khiến nàng thất sắc mà lại càng tăng thêm một ít mị lực khó nói nên lời.
Đáng tiếc, đến tận bây giờ, ngay cả tên của nữ nhân này nàng cũng không biết.
“Cô nương, đợi sau khi ta giết Tạ Chinh Hồng xong, có thể cho ta biết tên của ngươi được không?” Thạch Tịch Nhi nhịn không được nói.
“Nếu ngươi có năng lực này, vậy nói cho ngươi cũng không sao.” Nữ tử lạnh nhạt trả lời, “Tuy nhiên khi đến thời điểm, chớ làm hỏng chuyện của ta.”
“Cô nương yên tâm, chỉ là một Tạ Chinh Hồng thôi, có là gì đâu chứ.” Thạch Tịch Nhi dương dương tự đắc nói.
Nếu là trước đây, nàng còn phải e ngại Tạ Chinh Hồng vài phần, luôn hoảng sợ không thôi, nhưng hôm nay……….
Lúc trước tầm nhìn của nàng quả thực quá hạn hẹp, chỉ lo nhìn chăm chăm những kẻ đó, sao có thể tôi rèn bản lĩnh cao cường được?
May mà mệnh nàng chưa hết, không ngờ tại thời điểm thích hợp ông trời lại đưa cho nàng nhiều sự giúp đỡ như vậy?
Thạch Tịch Nhi nhớ tới chuyện ngày đó, vẫn còn hơi khó tin.
Nàng đang luyện công ở sau núi tại môn phái, hi vọng tu vi tiến bộ một ít để đến lúc đối phó với Tạ Chinh Hồng thì càng nắm chắc thêm vài phần, nếu thực sự không thành công thì còn có thể thi triển độn pháp để chạy trốn. Trùng hợp là lúc ấy, trận pháp đã lâu không sử dụng ở sau núi bỗng nhiên khởi động, không ít tu sĩ từ đại thế giới đi đến, tu vi của ai cũng trên kỳ Hóa Thần, ngay cả chưởng môn của Âm Quỷ tông cũng kinh động phải đích thân nghênh đón.
Mặc dù Thạch Tịch Nhi không rõ mục đích cụ thể bọn họ đến đây là gì, nhưng nghe nói bọn họ đang điều tra tin tức về Nhân Chân tự, dường như có quan hệ đến chuyện Văn Xuân Tương nhiều năm trước. Thạch Tịch Nhi bỗng nhiên phúc linh tâm chí, chẳng phải Tạ Chinh Hồng cũng xuất thân từ Nhân Chân tự sao, hơn nữa còn từng có quan hệ sư đồ với Tuệ Chính? Nếu có thể lợi dụng điểm này, lo gì mấy đại năng kia không giúp nàng đối phó với Tạ Chinh Hồng chứ? (Phúc linh tâm chí: có suy nghĩ linh hoạt và thích hợp khi gặp đúng thời điểm)
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thạch Tịch Nhi hưng phấn không chịu nổi.
Nàng đã chịu đủ những ngày nơm nớp lo sợ rồi.
Nàng mơ hồ cảm giác, bỏ lỡ lần này, có lẽ nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào để loại bỏ Tạ Chinh Hồng nữa.
Tạ Chinh Hồng lợi hại đấy, nhưng lợi hại bằng những cao thủ kỳ Hóa Thần này chắc?
Thạch Tịch Nhi hao phí tâm cơ, rốt cuộc thông đồng được với một vị cao thủ kỳ Hóa Thần trong số đó. Nàng thấy tính cách vị cao thủ này không tốt lắm, là kẻ rất kiêu ngạo, không thèm để ai vào mắt, hơn nữa còn rất thích nghe lời mềm ngọt bên tai. Loại người này, không phải chính là tay đánh hoàn mỹ sao?
Thạch Tịch Nhi thêm mắm dặm muối kể lại quan hệ giữa Tạ Chinh Hồng và Nhân Chân tự, ám chỉ Tạ Chinh Hồng có khả năng biết được một ít bí mật mà Nhân Chân tự không truyền ra ngoài, lại nhắc đến chuyện tu vi của Tạ Chinh Hồng tiến triển cực nhanh, mau chóng giành được sự tín nhiệm của vị cao thủ này. Mà cao thủ này cũng nhận định, trên người Tạ Chinh Hồng có vài thứ không bị kẻ khác biết, có lẽ có liên quan đến chuyện của Văn Xuân Tương năm xưa.
Bởi vậy, Thạch Tịch Nhi liền xúi giục vị cao thủ nọ, tính toán liên thủ tìm cơ hội tróc nã Tạ Chinh Hồng. Về phần chuẩn bị bước đầu, tất nhiên là do Thạch Tịch Nhi toàn quyền xử lý, đến thời cơ thích hợp, liền gọi vị đại năng kỳ Hóa Thần này tới, đánh cho Tạ Chính Hồng trở tay không kịp.
Đương nhiên, sau khi tóm được thì để Tạ Chinh Hồng sống hay chết liền phải xem tâm ý của nàng.
Thạch Tịch Nhi không dám tiết lộ chuyện này cho quá nhiều người, vừa rồi lời nàng nói có thật có giả, phần quan trọng nhất về Nhân Chân tự hầu hết đều là giả, lỡ may bị vạch trần thì rắc rối. Vả lại, nàng cũng không cho rằng một cao thủ kỳ Hóa Thần còn không trị nổi Tạ Chinh Hồng.
Đối phó với một Tạ Chinh Hồng mà lại xuất động nhiều cao thủ như vậy, cũng không khỏi đánh giá hắn quá cao rồi.
Năm đó Thạch Tịch Nhi chịu thiệt trong tay Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng gần như là đạp lên mặt nàng, hiện giờ hắn lại vượt xa nàng, nàng sao có thể nhẫn nhịn cho được?
Tạ Chinh Hồng à Tạ Chinh Hồng, muốn trách thì hãy trách ngươi là hòa thượng xuất thân từ Nhân Chân tự đi.
Thạch Tịch Nhi thầm cười lạnh trong lòng, cúi đầu nhìn Xá Lợi của Tuệ Chính là mình thiên tân vạn khổ mới tìm được, lộ ra nụ cười đắc chí.
Kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng!
“Kế tiếp, tiến hành ám phách.”
Người đấu giá trên đài nói xong câu này, chủ động xuống đài.
Minh phách thì cần đến người giấu giá, song ám phách thì sẽ do bản thân người bán lên đài định giá, thương hội Bảo Quang bọn họ chỉ lo xử lý phần sau thôi. Bởi vậy khi ám phách bắt đầu, hội đấu giá sẽ thức thời chủ động xuống đài, giao sàn đấu giá lại cho những người tiến hành ám phách.
Tạ Chinh Hồng và Văn Hoa dời lực chú ý khỏi địa tâm chân khí, nhìn về nơi tiến hành ám phách.
Người đầu tiên lên đài cũng mang theo nữ Kiếm tu trước đó đã đưa hoa cho bọn họ, căn bản nhìn không ra nam nữ, ngay cả giọng nói cũng không phân rõ được giới tính, nghe hơi chói tai. Song nghe quen rồi thì cũng đỡ.
Người nọ bưng ra một chiếc hộp, cố ý kéo dài ngữ điệu nói, “Trong này là hòn đá mà ta tìm được từ một di phủ, lửa thiêu không đổi, kiếm chém không nứt, ta không nhận định được nó là thứ gì, nhưng ta biết giá trị của nó sẽ không thấp.” Dứt lời, người nọ bèn lấy ra một thanh đại đao uy vũ lóe sáng, nhắm ngay hòn đá bổ mạnh xuống.
Thanh đao kia là pháp khí cực phẩm, thế mà khi bổ vào hòn đá thì lại bị thủng một lỗ, hòn đá thì chẳng chút sứt mẻ.
Sau màn thí nghiệm này, lập tức có người hô giá cao “Một ngàn linh thạch thượng phẩm”.
“Một ngàn linh thạch thượng phẩm?” Tu sĩ trên đài có vẻ không vừa lòng lắm, “Còn ai trả giá cao hơn không?”
Thật lâu sau, mới có người hô giá “Một ngàn một trăm linh thạch thượng phẩm”.
Tuy rằng hòn đá này thoạt nhìn có vẻ không tệ, nhưng chính tu sĩ nọ cũng nói, lửa thiêu không đổi, kiếm chém không nứt, mua về một hòn đá không thể lấy luyện khí cũng chẳng thể ăn, chẳng lẽ mang đi nện người? Bởi vậy mặc dù các tu sĩ có lẽ cũng có chút tò mò về hòn đá này, nhưng bỏ nhiều tiền mua nó về nghiên cứu thì xin thứ cho kẻ bất tài.
“Đó hình như là Ngoan thạch, trừ cứng ra thì chẳng có tác dụng nào khác.” Văn Hoa cười nói, “Đừng nói là một ngàn linh thạch thượng phẩm, một trăm cũng chả đến. Sở dĩ không nhận ra được, hẳn là vì ở trong di phủ lâu nên thay đổi hình thái. Ta không tin tu sĩ kia không nhìn ra, e là mang đến đây để lừa gạt mấy tay mơ đó mà.” Dù sao nguyên tắc của ám phách là lời lỗ tự chịu, bị lừa hay bán lỗ đều là việc của mình. Huống hồ có hoa của thương hội Bảo Quang, mọi người căn bản không nhận ra nhau được.
“Ừm.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Một ngàn một trăm linh thạch thượng phẩm, nếu không có người khác nói muốn, vậy thì thành giao.” Tu sĩ nọ còn nấn ná hơi lâu, mãi chẳng thấy có ai ra giá nữa, biết mình nên chấp nhận đi thôi.
Ngay sau đó có một thiếu nữ đi lên nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn, đi tới hàng ghế vừa trả giá.
Người thứ hai lên đài lấy ra một đôi tử mẫu hoàn lấp lánh kim quang.
(Tử Mẫu hoàn là cặp vòng lồng vào nhau như này nè)
“Âm Dương Tử Mẫu Hoàn, vốn là pháp bảo cấp trung, nhưng khi ta tìm được thì nó bị hao tổn, hiện tại chỉ là pháp khí đỉnh cấp thôi. Ta muốn trao đổi lấy Kết Anh đan, không biết các vị ngồi đây có hay không?”
Kết Anh đan rất ít khi lưu lạc bên ngoài, trong tông môn cũng khan hiếm. Tu sĩ dùng Kết Anh đan để kết Anh, tương đương tự chặt đứt đường đi, không còn cơ hội tiến tới nữa. Nhưng cho dù là thế, nó vẫn là bảo bối mà vô số tu sĩ kỳ Kim Đan cầu mà chẳng được. Hiện giờ Hóa Anh thảo dùng làm Kết Anh đan càng ngày càng ít, do đó số lượng Kết Anh đan cũng giảm dần mỗi năm. Giá trị của pháp bảo trung phẩm ngang bằng vài viên Kết Anh đan, nhưng tiếc là pháp bảo giờ lại trở thành pháp khí đỉnh cấp, có thể sửa được hay không vẫn là vấn đề. May mà cặp Tử Mẫu hoàn này chế tác tinh xảo, sau khi thu nhỏ lại có thể làm vòng đeo tay, rất thích hợp cho các nữ tu, mua về đem tặng cũng không tệ lắm.
Rõ ràng cặp Tử Mẫu hoàn này hấp dẫn người ta nhiều hơn hòn đá vừa nãy.
Lập tức có một giọng nói khàn khàn hô lên, “Chỗ ta có một viên Kết Anh đan cấp thấp, chỉ có thể gia tăng ba phần tỷ lệ kết Anh, không biết ngươi có nguyện ý trao đổi hay không?”
“Chỉ có cấp thấp thôi sao?” Tu sĩ trên đài nhìn Tử Mẫu hoàn của mình, vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Ngươi cảm thấy Tử Mẫu hoàn của mình đáng giá cấp trung hả?”
“Chỉ cần sửa chữa tốt, nó vẫn có khả năng một lần nữa trở thành pháp bảo cấp trung.” Tu sĩ biện giải.
“Các hạ nói vậy chẳng có lý chút nào. Ngươi nói là có khả năng, nhưng khả năng lớn hơn là nó sẽ vĩnh viễn không thể sửa được, hoặc là giá để sửa nó còn cao hơn giá trị của chính nó. Chỗ ta chỉ có một viên Kết Anh đan cấp thấp này thôi, nếu các hạ không muốn, vậy quên đi.”
“Đổi, ta đổi.” Tu sĩ trên đài đành phải hậm hực đi xuống.
Thời điểm tu sĩ thứ ba đi lên, Tạ Chinh Hồng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an.
“Thứ mà ta muốn trao đổi, là một trong những viên Xá Lợi mà Tuệ Chính thiền sư lưu lại sau khi viên tịch.” Giọng nói của tu sĩ nọ rất nhỏ, nhưng lời nói ra lại chẳng nhỏ chút nào, “Ta muốn đổi lấy một pháp bảo khắc chế Phật tu, hoặc là………” Tu sĩ nọ nói chậm lại, dù đã biến đổi giọng nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sát ý cổ quái, “Giúp ta giết một người.”
“Làm sao chúng ta biết lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi nói là Xá Lợi của Tuệ Chính phương trượng thì bọn ta phải tin chắc?”
“Tin hay không là chuyện của các người, nhưng viên Xá Lợi này của ta, là đoạt được từ tay chưởng môn của một môn phái nhỏ mà năm xưa từng đánh cướp Nhân Chân tự, nếu các người không tin, ta còn có thể cho các người xem thi thể của hắn.”
Dứt lời, người nọ đưa tay miết nhẫn trữ vật trên tay, trên đài chợt xuất hiện một thi thể đã chết từ lâu.
“Là động chủ của Cầm Tiêu động sao?”
“Viên Xá Lợi kia, quả nhiên là của Tuệ Chính phương trượng ư?”
Bộ thi thể kia vừa xuất hiện, nhanh chóng nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
Văn Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng, thấy sắc mặt Tạ Chinh Hồng không có bất cứ biến đổi gì, nhịn không được lên tiếng hỏi, “Đó thực sự là Xá Lợi của Tuệ Chính phương trượng sao?”
Tạ Chinh Hồng nhìn hắn một cái, gật đầu, “Không sai.”
Trước đây hắn đã điều tra được tin tức rằng một viên Xá Lợi của Tuệ Chính có khả năng đang nằm trong tay động chủ Cầm Tiêu động, nhưng động chủ Cầm Tiêu động đã mất tích từ lâu, không ngờ là bị kẻ này giết, lại còn trở thành chứng cớ cho viên Xá Lợi kia.
Đáng cười biết bao!
“Vị đạo hữu này, kẻ ngươi muốn chúng ta giúp ngươi giết là ai, tu vi ra sao, thuộc môn phái nào? Đâu thể có chuyện ngươi bắt bọn ta đi chịu chết mà cũng phải đáp ứng được.” Tuy rằng viên Xá Lợi này quả thực khiến người ta xao động, nhưng kẻ này lại mang một bộ thi thể ra để chứng minh, có thể thấy đây là một kẻ tàn nhẫn. Nhỡ may đối phương muốn nhờ bọn họ giết một lão tổ kỳ Hóa Thần, chẳng lẽ bọn họ cũng phải đi sao?
“Đúng, ngươi có gan nói kẻ mình muốn giết là ai không?”
“Chẳng qua chỉ là Xá Lợi của một tu sĩ kỳ Nguyên Anh mà thôi, muốn đổi lấy một pháp bảo khắc chế Phật tu, sư tử ngoạm quá rồi đấy!”
(Nguyên văn là “Sư tử đại khai khẩu”, ám chỉ những kẻ tham lam hét giá trên trời, đòi hỏi điều kiện quá cao.)
Pháp bảo khắc chế Ma tu thì còn có thể tìm được, chứ pháp bảo khắc chế Phật tu thì đã ít lại càng ít. Sức chiến đấu của Phật tu vốn không mạnh, trừ Ma tu ra thì chẳng có bao nhiêu ưu việt hơn so với tu sĩ thuộc đạo thống khác. Một khi đã vậy, làm gì có pháp bảo chuyên môn khắc chế Phật tu? Thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài món, nhưng đều bị Ma môn tranh nhau rồi.
“Ta đúng là đang sư tử ngoạm đấy, nhưng các người muốn đổi hay không là việc của các người.” Tu sĩ nọ mất kiên nhẫn nói, “Đổi thì đổi, không đổi thì không đổi. Kẻ mà ta muốn giết ấy hả, dù sao ta cũng sẽ đi cùng, chẳng lẽ ta tưởng trốn được không phải chịu chết sao?”
“Tiểu hòa thượng, tên này không phải là nhắm vào ngươi đó chứ?” Văn Xuân Tương nghe kiểu gì cũng thấy kẻ kia rõ ràng không có ý tốt. Đổi pháp bảo thì đổi pháp bảo đi, lại còn muốn pháp bảo chuyên khắc chế Phật tu, pháp bảo như vậy tuyệt đối đáng giá hơn Xá Lợi nhiều. Vả lại, bọn họ tìm kiếm Xá Lợi của Tuệ Chính phương trượng vốn là để giao dịch với Tạ Chinh Hồng, đổi bằng pháp bảo khắc chế Phật tu thì thật không thỏa đáng.
“Hắn đúng là nhắm vào bần tăng mà đến. “Tạ Chinh Hồng gật đầu đáp, “E rằng đây chính là nguyên nhân hắn dẫn ta vào thương hội Bảo Quang.”
“Viên Xá Lợi kia, ngươi có muốn đổi không?”
“Không đổi.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Ta đợi hắn đến.”
“Chỗ ta có một pháp bảo Thần đạo khắc chế Phật tu, ngươi có đồng ý trao đổi không?” Văn Hoa lên tiếng.
Tạ Chinh Hồng quay đầu kinh ngạc nhìn Văn Hoa.
Văn Hoa đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, “Ta thấy viên Xá Lợi kia có chỗ hữu dụng.”
“Là thứ gì vậy?” Tu sĩ đứng trên đài hỏi.
“Một tòa tháp Phù Đồ nhỏ do tu sĩ Thần đạo luyện chế, có thể khắc chế Phật tu kỳ Xuất Khiếu ba lần, ta đã dùng một lần, còn lại hai lần.” Văn Hoa ung dung trả lời, “Các hạ có thể suy xét xem, nếu là bình thường, thứ trong tay ngươi và thứ trong tay ta căn bản chính là khác nhau một trời một vực.”
(Tháp Phù Đồ là nơi cất Xá Lợi của Phật hay của trụ trì chùa. Ở các nước khác nhau thì kiến trúc tháp Phù Đồ cũng khác nhau. Ở Trung Quốc, tháp có chiều cao lớn hơn cạnh đáy, chia thành nhiều tầng, thường càng lên cao càng thu nhỏ dần, phía trên cùng có mái cong.)
“Gượm đã, vị đạo hữu này, ta là Kiếm tu Nguyên Anh đỉnh phong, ta nguyện ý giết một người vì ngươi.”
“Ta tinh thông……….”
“Ta đồng ý trao đổi lấy tháp Phù Đồ của ngươi.”
“Vậy trao đổi đi.”
Văn Hoa lấy trong nhẫn trữ vật ra một tòa tháp nhỏ cao khoảng nửa trượng, ngay khi nó vừa xuất hiện trong sương phòng, Tạ Chinh Hồng liền cảm nhận được một trận áp lực.
Đạo thống của tu sĩ Thần đạo rất ít được chú ý đến, chẳng những phải không ngừng thu thập hương khói ở nhân gian mà còn phải thu thập cả tín niệm của phàm nhân. Nhập môn đã khó tiến triển lại càng khó hơn, người có thể tu thành chẳng được bao nhiêu, nhưng bọn họ lại có đủ loại thủ đoạn khiến phần đông tu sĩ kiêng kị.
“Hừ, tu sĩ Thần đạo à.” Văn Xuân Tương xì một tiếng khinh miệt, trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Y ghét nhất là đám lừa trọc Phật tu không sai, nhưng tu sĩ Thần đạo ấy hả, y cũng ghét nốt.
“Tiểu hòa thượng, chẳng phải ngươi có Khí Vận hương sao?” Văn Xuân Tương ghét bỏ xong thì bắt đầu đứng đắn lên, chậm rãi nói, “Ngươi lấy một ít Khí Vận hương ra dùng, cái tháp Phù Đồ này sẽ chẳng là gì hết.”
“Khí Vận hương không phải chỉ có thể gia tăng khí vận thôi sao?” Tạ Chinh Hồng thoáng ngạc nhiên.
“Đương nhiên không chỉ có thế.” Văn Xuân Tương thở dài, “Khí Vận hương đối với tu sĩ Thần đạo cũng như tiên khí đối với Pháp tu vậy. Khí Vận hương chỉ ở thời điểm mấy trăm vạn người giữ chung một tín niệm mới có tỷ lệ xuất hiện nhất định. Nhưng phàm nhân theo tín ngưỡng Thần đạo đa phần đều có điều ước mong cầu xin, sao có thể có cùng một tín niệm được?” Lại càng không nói, Khí Vận hương mà Tạ Chinh Hồng lấy được là do quốc dân của một đất nước hưng thịnh trước khi chết cùng hình thành nên, hoàng đế cuối cùng của đất nước đó còn giao nó lại cho Tạ Chinh Hồng. Tuy rằng sau này rất có thể sẽ phải trực tiếp đối đầu với Quý Hiết, nhưng lợi ích mà Khí Vận hương mang đến cho Tạ Chinh Hồng cũng rất nhiều.
Ít nhất, nó bù đắp lại khả năng duy nhất khiến Tạ Chinh Hồng bị kẻ khác thương tổn.
Văn Xuân Tương sâu xa nhìn Tạ Chinh Hồng, cảm giác tâm tính của mình dường như hơi mất cân bằng mất rồi.
Vận khí của tiểu hòa thượng……….. Trước khi luân hồi hắn không phải con riêng của Phật Tổ thật đó chứ?
Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương giải thích xong, tâm thần dao động, phân ra một ít thần thức chạm vào Khí Vận hương.
Chẳng mấy chốc, cảm giác áp lực rời khỏi người Tạ Chinh Hồng, biến mất không thấy đâu.
Mà Văn Hoa lại giật giật mí mắt, lạ quá, sao tự dưng lại cảm thấy vừa rồi ánh sáng trên tháp Phù Đồ của mình bỗng nhiên nhạt đi không ít vậy nhỉ?
Thôi, đằng nào cũng phải giao ra, có nhạt đi cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Văn Hoa vẻ mặt vân đạm phong khinh giao tháp Phù Đồ ra, trong lòng đau đớn thương tâm chẳng lời nào diễn tả được.
Nếu không phải vì Tạ Chinh Hồng, hắn đâu cần phải dùng bảo bối như vậy đi trao đổi chứ? Nếu không dùng tháp Phù Đồ thì có thể đem đổi cho Ma tu, đổi lấy mấy cái linh mạch cũng được ấy chứ, nhưng lại dùng đi đổi lấy một viên Xá Lợi………
Văn Hoa cảm thấy Đạo Tâm mình sắp lệch đến nơi rồi.
Khi trở về phải báo lại cho sư phụ mới được, yếu điểm nhận được vẫn tốt hơn mà.
Hơn nữa…………
Văn Hoa lén nhìn Tạ Chinh Hồng, quyết định đánh cược một phen.
Nếu tu sĩ kia thật sự là Thạch Tịch Nhi, vậy tháp Phù Đồ này nhất định là dùng để đối phó với Tạ Chinh Hồng. Đến lúc đó, nếu Thạch Tịch Nhi tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy tháp Phù Đồ không chừng còn có thể trở về tay mình.
Rất nhanh liền có thị nữ đưa Xá Lợi của Tuệ Chính đến trước hàng ghế, trao đổi lấy tháp Phù Đồ.
Văn Hoa nhận lấy Xá Lợi, nở nụ cười, cung kính đặt ở trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“Văn Hoa của Thiên Cơ các, đại diện cho Thiên Cơ các, xin dâng tặng bồi lễ cho Tạ đạo hữu vì chuyện máu Chân Long vài ngày trước.” Văn Hoa mở chiếc hộp đựng Xá Lợi của Tuệ Chính ra, đẩy tới trước mặt Tạ Chinh Hồng, mỉm cười nói.
Editor: Sắp đến màn giải cứu rồi nha hihi, một trong những phần mình thích nhất truyện, hai bợn sắp gặp nhau ròi hố hố hố hố(((o(*°▽°*)o))) ………Sắp thi đại học rồi nhỉ, có bạn nào thi thì cố ôn tốt nha ^^
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 2 - Chương 122
Quyển 2 - Chương 122