*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng sửng sốt một chốc, cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện những tu sĩ này đúng thật là đang nói chuyện với hắn.
“Các vị thí chủ, bần tăng chưa từng……….” Tạ Chinh Hồng đang định giải thích, lại bị kẻ trước mặt trực tiếp ngắt lời.
“Ha ha, ngươi là Phật tu mà còn chưa quy y, chẳng phải chính là muốn dan díu với nữ tu hay sao? Ả đàn bà kia nói, nhân tình của ả chính là ngươi.” Tu sĩ cầm đầu cười lạnh hai tiếng, “Đừng tưởng ngươi là Tạ Chinh Hồng thì lão tử sợ ngươi, Tam Bách Lục Thập trại bọn ta cũng không phải ăn chay. Mau giao ả đàn bà kia ra đây, sẽ tốt cho cả đôi bên.” (Trại tên gì ko lấy lại đi kêu trại 360 =_=)
Tam Bách Lục Thập trại thực tế là liên minh tán tu của vài thế giới, bình thường không hay kết ân oán với người khác, song nếu thực sự có ân oán, vậy cũng tuyệt đối không dễ đối phó hơn đám sư huynh đệ của Yển Hành lão tổ là bao.
Văn Xuân Tương quả thực muốn hoài nghi có phải vì mình sắp được tiểu hòa thượng cứu ra nên vận khí của tiểu hòa thượng đều bị y làm hỏng rồi hay không.
Tạ Chinh Hồng còn định giải thích nữa, nhưng đám tu sĩ trước mặt hiển nhiên không có ý định nhiều lời với hắn, mà trực tiếp động thủ luôn.
Đối mặt với công kích bất thình lình như vậy, Tạ Chinh Hồng có thể trốn tránh có thể phản kích nhưng lại không thể ra tay tàn độc giết sạch bọn họ.
Huống hồ, hắn còn muốn làm rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
“Tạ Chinh Hồng, chúng ta và ngươi không oán không thù, cũng không muốn đối đầu với ngươi, ả đàn bà kia đang giữ một thứ rất quan trọng của bọn ta, nếu không trả cho chúng ta, các ngươi liền chờ bị Tam Bách Lục Thập trại đuổi giết, làm một đôi uyên ương vong mệnh đi.” Một tu sĩ lấy ra một con thoi dệt, cao giọng hô.
Bên phải Tạ Chinh Hồng chợt lóe, hắn tránh thoát công kích của con thoi nọ, “Bần tăng quả thực không có quan hệ với người mà các vị nói. Hay là các vị thí chủ nói ra tính danh của người kia, để bần tăng xác nhận xem sao.”
“Hừ, ngươi không chịu nhận tội đúng không?” Tu sĩ cầm đầu không chịu nghe, chửi ầm lên, “Lúc trước khi ả tiếp cận bọn ta, bọn ta còn lén nhìn thấy ngươi và ả ở cạnh nhau ôm ôm ấp ấp, bây giờ lại không chịu nhận.”
“Không sai, lúc ấy ngươi còn nói mấy lời ngon tiếng ngọt nào là không quy y là vì đợi nàng, bọn ta đều nghe không nổi.” Một tu sĩ khác gào lên.
Tạ Chinh Hồng trợn mắt há hốc miệng.
Văn Xuân Tương cũng sắp nghe không nổi nữa rồi.
Đây rốt cuộc là cái trò gì thế này? Y vẫn luôn đi theo bên cạnh tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng phát sinh những chuyện gì y còn không biết hay sao?
“Đủ rồi, tiểu hòa thượng, đây rõ ràng là bẫy, mau chóng tốc chiến tốc thắng đi.” Văn Xuân Tương chẳng hiểu sao lại cảm giác có hơi phẫn nộ, tiểu hòa thượng là người ra sao y rất rõ ràng, đừng nói là hái hoa ngắt cỏ, ngay cả nửa điểm hành động ái muội cũng không có.
Là nữ nhân nào dám nói như vậy?
Văn Xuân Tương bực bội ôm đầu ngẫm nghĩ, nam nữ thầm mến tiểu hòa thượng kỳ thực không ít, ngược lại còn rất nhiều ấy chứ. Dù sao tiểu hòa thượng vẻ ngoài đẹp tu vi cao tính cách tốt, thân là Phật tu lại mang thuần dương chi khí, nếu song tu một lần sẽ ngang với mấy chục năm khổ tu. Một miếng thịt mỡ lớn như vậy, chẳng lý nào mọi người đều mắt mù không thấy được. Song đối với bất kỳ ai có hành động ái muội, tiểu hòa thượng đều chẳng buồn nói một lời. Nếu thực sự có người bị hắn cự tuyệt mà ghi hận trong lòng, vậy trong thời gian ngắn cũng không tìm ra được nhân vật cụ thể.
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng cũng nghĩ vậy, “Nếu chư vị thí chủ nhận định là do bần tăng gây nên, vậy bần tăng chỉ đành so tài xem hư thực.”
Tạ Chinh Hồng không muốn nảy sinh xung đột với các tu sĩ của Tam Bách Lục Thập trại, nhưng với tình hình hiện giờ, rõ ràng không phải cơ hội tốt để giải thích, mặc kệ Tạ Chinh Hồng nói gì, bọn họ đều xem lời Tạ Chinh Hồng nói như lấy cớ.
“Há, lộ mặt thật của ngươi rồi hả.”
Tu sĩ đối diện nhất quyết không tha.
Tạ Chinh Hồng thấp giọng than một tiếng, tay tạo pháp quyết, linh khí xung quanh đều rục rịch.
Tu sĩ của Tam Bách Lục Thập trại đều cảnh giác, bọn họ không biết chuyện mấy ngày trước Tạ Chinh Hồng đã giết chết một tu sĩ kỳ Hóa Thần là Yển Hành lão tổ, bằng không thì sẽ chẳng dễ dàng tìm đến. Nhưng chuyện Tạ Chinh Hồng nhiều ngày trước từng một lần giết sạch hơn mười tu sĩ kỳ Xuất Khiếu thì bọn họ từng nghe nói, bởi vậy nên cũng không dám xem thường Tạ Chinh Hồng.
“Phá.”
Lời Tạ Chinh Hồng mới vừa nói ra khỏi miệng, không trung trống rỗng như thể có thêm một nguồn lực vô hình, đè ép người ta đến gần như không thở nổi.
Đám tán tu đồng loạt lấy ra pháp bảo định ngăn cản, song không ngờ trong lúc bọn họ đang lấy đồ ra thì Tạ Chinh Hồng lập tức thi triển độn pháp, chuồn thẳng.
“Không xong!”
Một tu sĩ bấy giờ mới kịp phản ứng, vội vàng thu hồi pháp bảo, nhưng lúc này đâu còn bóng dáng Tạ Chinh Hồng nữa?
“Tiểu hòa thượng, ngươi trực tiếp đánh cho bọn chúng sống dở chết dở không phải là được rồi sao.” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng bỗng dưng tốt bụng như vậy, thấy có chút bất đắc dĩ.
“Tiền bối, bọn họ và bần tăng cũng chẳng có bao nhiêu thù hận, hơn nữa bọn họ cũng không hạ tử thủ.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc trả lời.
À, không sai.
Trước đây luôn nhìn thấy tiểu hòa thượng giết người đều sạch sẽ lưu loát, y đã quên mất tính cách vốn có của tiểu hòa thượng.
Giới hạn khi ra tay của Tạ Chinh Hồng thực ra vô cùng rõ ràng, chỉ cần không mang ác ý muốn hạ tử thủ giết hắn, ngoài ra mấy lời chửi rủa hay vũ nhục, hắn căn bản không để trong lòng. Giống như một ngọn gió thoáng qua, vô thanh vô tức.
Văn Xuân Tương đang định nói gì đó, song bỗng dưng lại cảm ứng được một linh lực quen thuộc dao động.
Trong nháy mắt phúc chí tâm linh, những chuyện lúc trước đều xâu chuỗi lại.
Ra là ả ta!
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bỗng nhiên chắn ngang, thân mình tựa như chim én, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Tạ Chinh Hồng. Mái tóc đen như mây không gió cũng tự lay động, tay áo tung bay, lộ ra một khuôn mặt nõn nà thanh lệ tuyệt luân, “Xem kìa, ta gặp được ai thế này, đây chẳng phải là Tạ Chinh Hồng Tạ thiền sư đại danh đỉnh đỉnh đó sao?” Khi nói chuyện, tay nàng liền vươn tới mặt Tạ Chinh Hồng, dường như muốn sờ một phen.
“Hừ.” Văn Xuân Tương tạo pháp quyết, kéo mạnh thân thể Tạ Chinh Hồng về phía sau. Tạ Chinh Hồng thuận theo đổ ra sau, nhìn qua trông như tự mình chủ động tránh đi vậy.
“Ây da, thật đáng tiếc.” Nữ tử tỏ vẻ tiếc nuối thu tay về.
Kẻ đứng trước mặt Tạ Chinh Hồng là một nữ đạo sĩ mặc bộ đồ lụa màu trắng, trên đầu nàng dùng một cây trâm nhìn không ra chất liệu để cột tóc, trên người trên tay cũng không có bất kỳ trang sức nào, trắng trong thuần khiết đến nỗi có thể so với một khổ hạnh tăng như Tạ Chinh Hồng. Song kể cả như vậy, cũng khó mà che giấu được phong tư tuyệt diệu của nàng. Bản thân nàng vô cùng thanh lệ, khí chất lạnh lùng, ấy vậy mà chẳng lúc nào là không tản ra sự dụ hoặc trí mạng. Khí chất mâu thuẫn đó dung hợp hoàn mỹ trên người nàng, khiến cho nàng lại thêm mị lực khuynh đảo chúng sinh.
Tạ Chinh Hồng nhìn người rất xa lạ nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc này, trong đầu bỗng lóe lên một bóng người, cuối cùng hiện ra một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu.
“Mạnh Tân Huyên.”
“Ngươi thích cái tên kia hơn ư?” Nữ đạo sĩ thoáng sửng sốt, “Ngươi có thể nhận ra ta khiến ta cũng không ngạc nhiên. Dù sao bản………. Dù sao ta rất dễ nhận biết mà. Thân thể này xem như là giống với dáng vẻ vốn có của ta nhất, chỉ có điều tu vi hơi thấp, lúc trước bất cẩn đối đầu với mấy tiểu bối nên chịu chút thương tổn, đành phải cầm tạm vài thứ của người ta.” Mạnh Tân Huyên lắc đầu thở dài, “Ta đến không đúng lúc rồi.”
Ngụ ý là, có lẽ đồ của Tam Bách Lục Thập trại chính là bị nàng ta cầm đi.
Những người đó nói nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, chỉ sợ cũng đều là do tay nàng ta.
“Bần tăng và thí chủ cũng không có bao nhiêu ân oán.” Tạ Chinh Hồng vẫn nhớ trước kia Văn Xuân Tương từng nói nàng rất có khả năng chính là La Sát Nữ, vậy nên cực kỳ cảnh giác với nàng ta.
“Ngươi không cần kinh hoảng, ta đâu có định ăn thịt ngươi.” Mạnh Tân Huyên cười nói, “Mà thôi, trông ngươi thế này, chắc cũng chẳng tin tưởng ta đâu. Nhưng nói thật cho ngươi biết cũng chẳng sao, ta đến là vì muốn tìm ngươi liên thủ.”
“Với bản lĩnh của thí chủ, đâu cần phải liên thủ với bần tăng.”
“Không.” Mạnh Tân Huyên lắc đầu, “Tạ thiền sư quá xem nhẹ bản thân mình rồi. Một Phật tu kỳ Xuất Khiếu liền kết ấn lại còn có thể trấn áp được nhiều tu sĩ kỳ Hóa Thần như vậy, tuyệt đối có đủ tư cách để liên thủ với ta.” Nói đoạn, Mạnh Tân Huyên lại mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, “Một mình ta đến đây không quen thuộc cũng không thích trò chuyện, có thể gặp được cố nhân như ngươi cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn. Sau lần đó ta rảnh rỗi vô sự cũng đi vui chơi với vài Phật tu, chậc, một đám chẳng có định lực, đúng là không được tốt lắm. Tiêu chuẩn tuyển nhận đệ tử của Phật môn bây giờ đúng là ngày càng thấp.”
“Vậy thí chủ muốn cùng bần tăng liên thủ làm chuyện gì?” Tạ Chinh Hồng hỏi tiếp.
“Lúc trước khi đang chữa thương ta có gặp một nữ tu, quên mất tên nàng ta là gì rồi. Nhưng nàng ta nói ngươi đang thu thập Xá Lợi của một lão hòa thượng, còn một viên cuối hình như đang ở Vạn Ma cốc.” Mạnh Tân Huyên cười chỉ vào Tạ Chinh Hồng, “Một Phật tu như ngươi mà muốn tiến vào Vạn Ma cốc sao? Nhưng ta thì lại khác, ta là Ma tu, ta có thể mang ngươi đi vào. Thậm chí chuyện ngươi muốn biết, ta cũng có biện pháp giúp ngươi hỏi được. Còn ta, ta phụng theo mệnh lệnh của thủ lĩnh nhà mình, đến để điều tra chút tin tức về Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, ngoài ra còn muốn ngăn cản những tu sĩ khác tìm được trước ta, nói trắng ra là, muốn quấy nhiễu tiến độ của bọn chúng.”
Mạnh Tân Huyền bất đắc dĩ nhún vai, “Lúc tạo thân thể này ta gặp chút rắc rối, không thể chống lại bọn chúng được. Nhưng ta lại không thể làm trái mệnh lệnh của thủ lĩnh, nên chỉ có thể tìm ngươi kết minh. Ít nhất, ta còn tin nhân phẩm của Tạ thiền sư.”
Lại là đến tìm tiền bối sao?
Tạ Chinh Hồng nhíu chặt mày, dường như đang tự hỏi tính khả thi của đề nghị này.
Tu vi của thân thể hiện giờ của Mạnh Tân Huyên khoảng ở kỳ Hóa Thần, nhưng bản thể của nàng ta lại đang khống chế ở đại thế giới, không thể chỉ lấy mỗi tu vi để đánh giá năng lực của nàng được. Song đồng thời, bởi vì cách quá xa, khống chế cũng có hạn, nếu nàng ta thực sự muốn làm gì, Tạ Chinh Hồng cũng tự tin mình có sức phản kích.
“Tiền bối cảm thấy thế nào?” Dù sao chuyện này liên quan đến an nguy của tiền bối, Tạ Chinh Hồng cũng không định tự mình quyết định.
“Ồ, ngươi cảm thấy sao?”
“Bần tăng cảm thấy…………. Vẫn nên nghe theo lời của tiền bối thì hơn.” Tạ Chinh Hồng vốn muốn trả lời “Đề nghị này có thể chấp nhận” nhưng trong lòng bỗng dưng xuất hiện cảm giác nguy cơ, khiến hắn vội sửa lại lời nói của mình.
“Bổn tọa không đồng ý.” Văn Xuân Tương nói từng từ một, sau đó dường như còn ngại không đủ mà bỏ thêm một câu, “Có muốn cũng đừng mong.”
Tạ Chinh Hồng chẳng mấy khi thấy Văn Xuân Tương tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng như thế, nhất thời có chút sửng sốt.
Văn Xuân Tương lộ vẻ mặt châm chọc, “Sao hả, ngươi còn thấy tiếc à?”
“Không, tiền bối muốn sao thì cứ làm vậy.” Tạ Chinh Hồng cứng ngắc trả lời.
“Chẳng vì lý do gì hết, bổn tọa chướng mắt ả ta thế thôi.” Văn Xuân Tương hơi hất cằm, tràn đầy ngạo khí.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 2 - Chương 127
Quyển 2 - Chương 127