*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm mở mắt ra, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng phát hiện mình đang ở trong một ngôi chùa.
Ngôi chùa nãy có vẻ hết sức hoang tàn, tượng Phật Tổ Kim Thân cũ nát vô cùng, gãy mất một cánh tay, những chỗ khác thì càng phát huy hai chữ “Bẩn, Loạn” đến cực hạn, chỉ e một làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ thổi sập ngôi chùa này.
“Đây chính là nơi cất giấu Vạn Phật Triều Tông sao?” Văn Xuân Tương ghét bỏ nhìn thoáng qua xung quanh, vội vàng tạo mấy thanh khiết chú lên người, sau đó tựa đầu vào vai Tạ Chinh Hồng.
Mùi trên người tiểu hòa thượng vẫn dễ chịu hơn.
“Là không gian trong bản Vô Tự Thiên Thư kia.” Tạ Chinh Hồng hơi nghiêng người, tay khoát lên hông Văn Xuân Tương, “Xem ra chủ nhân của bản Thiên Thư kia vô cùng am hiểu trận pháp, nên bí mật của Vô Tự Thiên Tư vẫn chưa bị phát hiện. Nếu không phải chúng ta trả lời đúng khẩu lệnh, chỉ e cũng không vào được.”
“Tiền bối, ngài rất muốn Vạn Phật Triều Tông đúng không?” Tạ Chinh Hồng hỏi.
“Cũng không phải rất muốn, chỉ là trước khi gặp ngươi, ở một mình rảnh rỗi chẳng có gì làm thôi.” Sắc mặt Văn Xuân Tương có hơi ngượng ngùng, “Ta chỉ muốn tìm cho mình chút việc vui. Năm đó ngươi, không đúng, năm đó Tống Thanh giúp ta rất nhiều, ta nghĩ là, về sau nếu như có cơ hội gặp lại, ta sẽ tặng cho hắn vài thứ, vừa khéo ta cũng ghét đám lừa trọc ra vẻ đạo mạo kia, cho nên liền nhắm mục tiêu vào bọn họ. Thế là tạo thành đam mê sưu tập từ lúc nào chẳng hay. Như Lai thần chưởng ta đã thu thập được một nửa rồi, cũng không kém bao nhiêu.”
Tạ Chinh Hồng nở nụ cười trầm thấp, “Tiền bối, ngài đang căng thẳng gì vậy?”
Tất nhiên là căng thẳng rồi.
Lòng Văn Xuân Tương có chút buồn bực.
Mặc dù y biết rõ tiểu hòa thượng khác với Tống Thanh, nhưng mình lấy danh nghĩa Tống Thanh đi đánh cướp Phật môn, có nói thế nào cũng chẳng dễ nghe. Tiểu hòa thượng còn có một ít ký ức của Tống Thanh, Văn Xuân Tương sao dám ra vẻ lẽ thẳng khí ngay nữa?
“Thực ra Như Lai thần chưởng cũng chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là một loại công pháp mà thôi. Nếu tiền bối muốn, tiểu tăng sẽ mang đến cho ngài.”
“Hả? Ngươi biết nó ở đâu ư?”
“Cũng biết đại khái.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Nơi này, trước đây Tống Thanh đã từng đến.”
“Hả?”
“Ở niên đại của Tống Thanh, mười hai thức Như Lai thần chưởng, đa phần vẫn biết được tung tích. Vạn Phật Triều Tông vừa hay là một trong số đó.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Không thì ta cũng chẳng thể phá giải bí mật của Vô Tự Thiên Thư chỉ trong thời gian ngắn như vậy được, tiền bối đánh giá ta quá cao rồi.”
Không, thế này là đủ rồi.
Văn Xuân Tương nhủ thầm, y vốn không nghĩ tiểu hòa thượng sẽ khổ tâm nghiên cứu bản Vô Tự Thiên Thư này, y chỉ luôn tin vào vận khí của tiểu hòa thượng mà thôi. Nhưng giờ y đã biết tiểu hòa thượng trước kia chính là lão hòa thượng và Tống Thanh, sự tin tưởng vào vận khí mạnh mẽ của hắn lại càng vững chắc hơn.
Đã luân hồi cả vạn năm, công đức tích lũy được phải nhiều đến nhường nào!
“Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này hẳn là di chỉ của Niết Bàn tự.” Tạ Chinh Hồng kéo tay Văn Xuân Tương, dẫn y chậm rãi đi tới, vừa đi vừa giảng giải cố sự của ngôi chùa này cho Văn Xuân Tương, “Đệ tử trong chùa này rất ít, mỗi mấy trăm năm mới thu nhận một người, người biết đến cũng không nhiều, chỉ một bộ phận Phật tu cực ít mới biết đến sự tồn tại của bọn họ.”
“Bởi vì Nguyên công pháp của bọn họ rất đặc biệt sao?” Từ sau khi Tống Thanh rời đi, Văn Xuân Tương phí không ít thời gian để khôi phục tu vi của bản thân, đến khi bắt đầu nghiên cứu Phật môn thì đã là mấy trăm năm sau rồi.
“Đại khái vậy, tăng nhân của Niết Bàn tự tu luyện Bát Hiển Bồ Tát đạo.” Tạ Chinh Hồng chậm rãi lục tìm một ít đoạn ngắn về Niết Bàn tự trong ký ức, nói.
“Bát Hiển Bồ Tát đạo?” Văn Xuân Tương nhẩm lại một lần, y học nhiều thứ như vậy, đọc nhiều sách như vậy, xác định mình chưa từng thấy những ghi chép về nó bao giờ.
“Có một số việc là do tông môn truyền miệng, không lưu lại trong ngọc giản.” Tạ Chinh Hồng chỉ liếc Văn Xuân Tương một cái liền biết y đang nghĩ gì, “Đây cũng là ký ức Tống Thanh để lại cho ta. Trong Tu Chân giới, chỉ chia Phật môn Kim Thân đơn giản thành Bồ Tát đạo, La Hán đạo và Chân Phật đạo. Song ba đạo này cũng có rất nhiều chi nhánh khác biệt, đôi khi thậm chí còn có thể chuyển hóa cho nhau. Tín đồ Phật giáo đông đảo, Phật Giới xưa nay có vô số đệ tử ưu tú, chỉ riêng Bồ Tát đạo đã chia thành một trăm loại lớn, ba ngàn loại nhỏ.”
“Tương đối nổi tiếng chẳng hạn như Quan Thế Âm Bồ Tát, được xưng là ngàn tay, có ngàn vạn phép biến hóa, ngài ấy thành công chuyển hóa và dung hợp một ngàn loại Bồ Tát đạo, được gọi là người thu thập Bồ Tát đạo.”
“Mấy chuyện này….. Hình như ta đều chưa nghe qua bao giờ.” Văn Xuân Tương sửng sốt một chốc, nhất thời cảm giác địa vị của mình và Tạ Chinh Hồng đảo ngược với nhau.
Trước đây đều là y phổ cập kiến thức cho tiểu hòa thượng, giảng giải sự tình ở Tu Chân giới, bây giờ nghe tiểu hòa thượng nghiêm trang vừa giải thích vừa nếu ví dụ, Văn Xuân Tương cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
“Sau khi Tống Thanh độ kiếp thành công, Phật môn sinh ra cảm ứng, tự động gửi cho đệ tử Phật tu sắp phi thăng những thông tin này.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Phật tu biết những điều này đều đã không còn ở Tu Chân giới nữa, đương nhiên cũng chẳng lưu lại bao nhiêu ghi chép. Bát Hiển Bồ Tát đạo của Niết Bàn tự, chính là một loại Bồ Tát đạo được truyền thừa hoàn chỉnh sau khi cụ thể hóa. Bởi thế nên Niết Bàn tự tuy nhỏ song vẫn có không ít đại năng Phật tu biết đến, tỷ lệ đệ tử phi thăng của Niết Bàn tự cũng cao hơn đệ tử môn phái khác mười mấy lần.”
“Nếu không có ta, ngươi hẳn đã đến Phật giới từ lâu rồi.” Văn Xuân Tương có phần đau lòng.
“Nếu vậy thì Tạ Chinh Hồng cũng chẳng còn là Tạ Chinh Hồng nữa.” Tạ Chinh Hồng ghé tới, chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ngài không cần để ý.”
“Còn gọi ta là tiền bối sao?” Văn Xuân Tương ngoảnh đi, không nhìn vào mắt Tạ Chinh Hồng, “Tuổi của ngươi cộng lại không hề nhỏ hơn ta đâu.”
“Vậy thì gọi là gì? Tiều mẫu đơn sao?” Tạ Chinh Hồng buồn rầu hỏi.
Văn Xuân Tương: ……
“Thôi cứ gọi là tiền bối đi.”
Tiểu mẫu đơn gì gì đó quả thực quá xấu hổ.
Lúc song tu mà gọi thì còn xem như tình thú, chứ ngày thường mà gọi như thế, Văn Xuân Tương nghĩ có khi một ngày nào đó mình sẽ thẹn quá hóa giận rồi đánh tiểu hòa thượng một trận mất. Dù kiếp trước tiểu hòa thượng có lợi hại đến đâu, thì hiện tại cũng mới chỉ là một tu sĩ kỳ Hợp Thể mà thôi.
“Khoảng một vạn năm ngàn năm trước, khi ấy trong giới Ma tu xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tên là Luật Thanh, tu vi Độ Kiếp đỉnh phong, đạp đồng đạo Ma tu trong khắp ba ngàn thế giới dưới chân, có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy.”
“Cái tên này, hình như ta đã từng nghe qua rồi.” Văn Xuân Tương cảm thấy hơi quen tai, nhưng không làm sao nhớ nổi được. Năm đó y một lòng muốn đi theo Tống Thanh, nhưng lại sợ mình không kiềm hãm nổi ma khí mà hại đến Tống Thanh, vậy nến luôn trốn trong chùa không ra ngoài, cực ít giao du với các Ma tu khác. Dù sau này không khống chế nổi ma khí, đi thôn phệ những Ma tu đó, y cũng không cho bọn họ cơ hội nói thêm nửa chữ.
Huống chi một vạn năm ngàn năm trước, y hẳn vẫn còn đang ở trong vườn hoa nhỏ ở sơn cốc, sống cùng các ca ca tỷ tỷ.
Tiếc rằng, sau này dù Văn Xuân Tương dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không tìm được sơn cốc xưa kia rốt cuộc nằm ở nơi nào.
Mà chuyện này cũng không hợp lý, nếu thực sự có một nhân vật lợi hại như thế, người đời sau hẳn phải có ghi chép mới đúng.
Tỷ như cửu đại Ma Hoàng, ghi chép về bọn họ trải rộng khắp ba ngàn thế giới, hầu như tông môn nào cũng có một bản.
“Nói đúng ra thì, danh tiếng của Luật Thanh năm ấy, dù có là cửu đại Ma Hoàng hiện tại cũng không so nổi, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã nhanh chóng quật khởi. Nghe nói hắn vốn xuất thân Kiếm tu, tu vi Kiếm đạo cao siêu không người địch nổi. Trùng hợp năm đó trong Tiên đạo xuất hiện một Kiếm tu cùng phi thăng với đạo lữ của mình, cuối cùng không còn ai có thể ganh đua cao thấp với Luật Thanh nữa. Sau này Luật Thanh không biết từ đâu biết được vị trí của Niết Bàn tự, tìm tới cửa khiêu khích, muốn đoạt đi bí pháp của Niết Bàn tự.”
“Là Vạn Phật Triều Tông?”
“Không phải.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Vạn Phật Triều Tông tuy rằng lợi hại, nhưng đối với vị kia thì chẳng có tác dụng gì lớn. Thứ Luật Thanh muốn là Vô Thượng Pháp Môn của Niết Bàn tự, nghe nói sau khi luyện thành có thể quay ngược thời gian, sửa đổi nhân quả.”
“Thứ này mà cũng có sao?” Văn Xuân Tương sợ ngây người, thứ thay đổi nhân quả thế này có nói là nghịch thiên cũng không đủ, nếu Niết Bàn tự này thực sự có vật như vậy, sao còn lưu lạc đến tình cảnh hôm nay?
“Có chứ, nhưng hiệu quả không ghê gớm như truyền thuyết đâu.” Tạ Chinh Hồng gật đầu khẳng định, “Luật Thanh si mê Kiếm đạo đến nỗi nhập ma, một lòng muốn phân cao thấp với đệ nhất Kiếm tu đã phi thăng kia, đáng tiếc khi Luật Thanh có chút thành tựu, Kiếm tu nọ đã thành công phi thăng rồi. Hắn muốn mượn công pháp này để đọ sức với Kiếm tu kia. Nhưng công pháp này yêu cầu rất cao, không phải muốn luyện là luyện được, hơn nữa Luật Thanh còn là kẻ đứng đầu Ma đạo, Niết Bàn tự sao dám giao vật như vậy cho hắn? Về sau nổ ra đại chiến, Niết Bàn tự suy tàn chỉ trong một đêm, cuối cùng nhờ có một Phật tu sắp phi thăng ra tay trấn áp Luật Thanh, bấy giờ sự tình mới không trở nên hết đường cứu vãn. Phật tu nọ luyện thành công pháp của Niết Bàn tự, xóa sơ đi nhân quả của Luật Thanh.”
“Xóa đi?”
“Phải.” Tạ Chinh Hồng nở nụ cười, “Cái gọi là pháp thuật quay ngược thời gian của Niết Bàn tự, kỳ thực là thuật xóa ký ức trong phạm vi lớn, có thể loại bỏ toàn bộ dấu vết tồn tại của một người ở thế giới này. Những ghi chép về Luật Thanh, những sự tích của hắn, hầu hết đều bị quên lãng. Chỉ có người tu vi cao siêu mới giữ được chút ký ức mang máng, tỷ như tiền bối vậy, ngài dường như đã từng nghe đến cái tên này, nhưng hắn cụ thể là ai, ngoại hình ra sao, trải qua những gì, thì lại không hề nhớ được.”
“……Thế này cũng quá lợi hại rồi.” Văn Xuân Tương cảm thán, “Đây tuy không thể nói là quay ngược thời gian, nhưng thuật pháp phạm vi lớn như thế, thật khiến người ta nghe mà sởn gai ốc.”
“Vạn Phật Triều Tông là một trong những thứ Niết Bàn tự thu thập được. Năm đó vị Phật tu kia biết chuyện Luật Thanh tới cửa khiêu chiến đã truyền đi khắp nơi, dù đuổi được một Luật Thanh, cũng không thể ứng phó với những kẻ tiếp theo tìm đến được. Số lượng người phi thăng đông đảo của Niết Bàn tự từ lâu đã bị không ít kẻ chú ý, Luật Thanh chỉ là một ngòi dẫn mà thôi. Nhưng phía sau Luật Thanh lại liên lụy rất nhiều, không ít kẻ tiếp bước Luật Thanh, tìm đến thăm dò xem Niết Bàn tự rốt cuộc có loại công pháp này hay không. Bởi vậy, sau khi Phật tu nọ trấn áp được Luật Thanh, liền vận dụng thứ thuật pháp này, nhân cơ hội khiến Niết Bàn tự biến mất, đồng thời cũng khiến những đại năng có ý đồ trong tông môn quên đi việc này. Điển tịch thuộc về Niết Bàn tự, đạo thống thuộc về Bát Hiển Bồ Tát đạo đã đoạn tuyệt, dù muốn truyền thừa lại lần nữa cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào? Vạn Phật Triều Tông là một trong những tinh hoa của Như Lai thần chưởng, nếu như biến mất cùng với công pháp của Niết Bàn tự, thì sẽ trở thành sản phẩm không trọn vẹn. Vì thế, bản Vô Tự Thiên Thư này liền truyền lưu ra ngoài, cảnh tượng của Niết Bàn tự hôm nay, chính là bằng chứng duy nhất sau cuộc đại chiến kia.”
Văn Xuân Tương càng nghe càng thấy kỳ quái.
“Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại biết rõ như vậy?” Văn Xuân Tương thắc mắc.
“Bởi vì sư phụ của Tống Thanh, chính là truyền nhân cuối cùng của Niết Bàn tự.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Tiền bối, lẽ nào ngài đã quên vị trưởng lão năm xưa muốn hái hoa của ngài để pha trà uống rồi ư?”
Sao có thể không nhớ chứ?
Quả thực là nhớ đến không thể rõ hơn.
Tạ Chinh Hồng vừa nhắc tới, sắc mặt Văn Xuân Tương lập tức trở nên khó coi.
Ký ức kinh khủng này vẫn luôn bị Văn Xuân Tương chôn sâu, khi rảnh cũng tuyệt đối không hồi tưởng lại.
Năm xưa Tống Thanh bái một vị sư phụ xuất quỷ nhập thần, tu vi chẳng ra làm sao, thế nhưng suốt ngày nghĩ đủ trò.
Mỗi khi nhìn thấy Văn Xuân Tương, à, Văn Xuân Tương năm ấy vẫn chưa biến hóa thành công, chỉ là một chậu hắc mẫu đơn mà thôi. Vất vả lắm mới có một ngày mọc lại được một nụ hoa khỏe mạnh, thế mà suýt chút nữa bị hòa thượng kia ngắt mất. Nếu không nhờ Tống Thanh trở về kịp thời, e rằng Văn Xuân Tương sẽ phải sống trong bóng ma tâm lý suốt đời.
Ngày hôm sau, nụ hoa của Văn Xuân Tương lại thu về, từ đó đến rất nhiều năm sau đều không dám nở hoa.
“Đến rồi, tiền bối, ngài xem.” Tạ Chinh Hồng một tay đẩy cửa ra, một tay che ở trước mặt Văn Xuân Tương, đến khi tro bụi tan hết mới bỏ tay xuống.
“Tiền bối, được rồi.” Tạ Chinh Hồng cười nói.
Trong lòng Văn Xuân Tương dâng lên cảm xúc ngọt ngào, “Tiểu hòa thượng, ngươi dùng thanh khiết chú là được, không cần che trước mặt ta.”
“Tiền bối dạy phải, tiểu tăng chỉ nhất thời quên mất thôi.” Tạ Chinh Hồng trả lời.
“Không, ta không có ý trách ngươi, như vậy cũng rất tốt, rất tốt mà.” Trong lòng Văn Xuân Tương thầm mắng đồ ngốc, lời hay hay lời dở mà cũng chẳng nhận ra.
Tạ Chinh Hồng hơi cong khóe môi, “Lời tiền bối nói, tiểu tăng nhất định sẽ nghe theo.”
Văn Xuân Tương nhìn nụ cười trên gương mặt Tạ Chinh Hồng, cứ cảm thấy có gì không ổn lắm, đành phải dời mắt đi, nhìn vào trong cánh cửa Tạ Chinh Hồng vừa đẩy ra.
Bên trong lít nha lít nhít, toàn bộ đều là trường minh đăng!
“Đây là linh vị của những đệ tử đã chết sau đại chiến Niết Bàn tự năm đó.” Tạ Chinh Hồng buông tay Văn Xuân Tương ra, đi đến trước những linh vị kia, cung kính bái lạy, “A Di Đà Phật.”
Một trận gió thổi qua.
Những ngọn đèn trường minh đăng lụi tắt tức khắc sáng bừng lên, từng đốm lửa sắp hàng chỉnh tề ngay ngắn.
Chẳng bao lâu, trong không trung nổi lên từng đốm sáng nhỏ vụn.
Tạ Chinh Hồng thẳng lưng, những đốm sáng kia dừng trên tay hắn, từ từ biến thành hình dáng một miếng ngọc giản.
“Tiền bối, cho ngài.” Tạ Chinh Hồng xoay người, đưa ngọc giản đến trước mặt Văn Xuân Tương, “Vạn Phật Triều Tông.”
Kỳ Vĩnh Duyên trở lại sư môn, các sư huynh sư tỷ lũ lượt đến thăm hỏi.
“Sư đệ, sao lúc trước đệ tự dưng mất tăm mất tích vậy? Ta muốn dùng Truyền Tấn phù liên hệ với đệ mà không được.” Người nói chuyện là nhị sư huynh của Kỳ Vĩnh Duyên, trước khi bái nhập sư môn cũng là một tán tu, vậy nên quan hệ với Kỳ Vĩnh Duyên vô cùng tốt.
“Xin lỗi, nhị sư huynh, lúc trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. May là giờ đã giải quyết xong rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên áy náy đáp.
Chắc hẳn lúc nhị sư huynh liên lạc với y, y đang ở trong không gian của Tạ Chinh Hồng đạo hữu nên mới không nhận được tin của nhị sư huynh.
“Ừm, vậy là tốt rồi. Mấy hôm trước sư phụ có tới tìm đệ, ta giúp đệ giải thích với sư phụ rồi. Lát nữa đệ đến chào hỏi sư phụ đi nhé, hỏi xem là có việc gì?” Nhị sư huynh thấy Kỳ Vĩnh Duyên không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa.
“Cám ơn nhị sư huynh, giờ đệ đi luôn đây.” Kỳ Vĩnh Duyên gật đầu.
Sư phụ y Thái Sơ chân nhân chính là người thu thập phù lục, đã thu nhận mấy chục đệ tử, Kỳ Vĩnh Duyên vì nhỏ tuổi nhất, nhập môn cũng muộn nhất, cho nên là tiểu sư đệ của mọi người, quan hệ với các sư huynh sư tỷ cũng không tệ. Thái Sơ chân nhân thu nhiều đồ đệ, song đều quan tâm đệ tử như nhau, cho một ít phù lục phòng thân, đôi khi lại tranh thủ giảng bài, cuộc sống cứ như vậy qua đi.
Tu sĩ có tu vi càng cao thâm thì quản giáo đệ tử càng thoải mái.
So ra thì Thái Sơ chân nhân đã là một vị sư phụ cực kỳ trách nhiệm rồi, Kỳ Vĩnh Duyên tự do đã quen, cũng không thích bị quản giáo nghiêm khắc quá, như thế này là vừa đủ.
Sau chuyện ở Tiểu Ma Giới lần này, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đều cảm nhận rõ ràng rằng tu vi của bản thân chưa đủ, cũng hiểu vì sao phù lục sư và trận pháp sư tuy có địa vị cao trong Tu Chân giới, nhưng tu sĩ nguyện ý chuyên tu nghề này lại ít.
Khi tu vi còn thấp, phù lục và trận pháp có thể giúp bọn họ trổ hết tài năng, nhưng tu hành đến giai đoạn sau, nhược điểm của hai người liền biểu hiện ra. Trong đấu pháp, điểm yếu của phù lục sư và trận pháp sư đều quá rõ ràng.
Khi đưa bọn họ về, Tạ Chinh Hồng cũng đã thuật lại cụ thể chuyện của Thẩm Phá Thiên.
Thẩm Phá Thiên giờ là Ma tu, song cũng là tiên thiên ma thể, vứt bỏ công pháp làm lại từ đầu mà vẫn có thể nhanh chóng trở thành tu sĩ kỳ Hóa Thần, so ra thì y và Chu Ninh có vẻ vô cùng bình thường. Trên đường về Kỳ Vĩnh Duyên đã hạ quyết tâm phải dốc sức nghiên cứu phù lục công kích, ngoài ra trọng tâm tu hành phải đặt vào tu vi của bản thân.
Phù lục dù vẽ tốt đến đâu, nhưng có thể so được với tu vi của bản thân hay sao?
Cầu đạo cầu đạo, y vốn không nên quá trầm mê với phù lục mà quên mất mục đích ban đầu của mình.
“Đệ tử Kỳ Vĩnh Duyên, cầu kiến sư phụ.” Kỳ Vĩnh Duyên đi đến trước động phủ, khẽ hô.
Động phủ của Thái Sơ chân nhân đương nhiên không giống bình thường.
Ngọn núi này phủ kín đủ loại phù văn, bản thân nó cũng chính là một tấm phù lục khổng lồ. Mà Thái Sơ chân nhân cũng tận lực áp dụng phù lục vào trong tu hành, cửa, bàn, thậm chí tất cả bồ đoàn dùng để tu luyện trong động phủ, đều được làm bằng phù lục.
“Vĩnh Duyên về rồi đấy à, vào đi.” Phù lục trước cửa động phủ sáng lên, lộ ra một khe hở đủ cho một người tiến vào.
Kỳ Vĩnh Duyên mỉm cười, bước vào trong khe hở, thoáng chốc đã đến trước mặt sư phụ Thái Sơ chân nhân.
“Đệ tử Kỳ Vĩnh Duyên, bái kiến sư phụ. Lúc trước đệ tử có vài chuyện trễ nải, khi về nghe nhị sư huynh nói sư phụ tìm đệ tử có việc, xin sư phụ cứ phân phó.”
Thái Sơ chân nhân mặc một bộ trường bào trắng toát, trên áo choàng phủ kín phù văn, rất giống y phục của Kỳ Vĩnh Duyên.
Ông thoạt nhìn khoảng bốn mươi lăm tuổi, nuôi một bộ râu đẹp, trông vừa hiền lành vừa hòa ái.
“Cũng không phải việc gì to tát.” Thái Sơ chân nhân nhìn Kỳ Vĩnh Duyên, không khỏi giật mình, “Đồ nhi, lần này con ra ngoài, hình như đã đạt được ích lợi, tốt lắm tốt lắm.”
“Sư phụ tinh tường quá.” Kỳ Vĩnh Duyên ngẩng đầu, cười đáp, “Trước đây học tập phù lục, trong lòng đệ tử vẫn có chút mê man, hiện giờ ra ngoài một chuyến, đã có thêm vài phần cảm ngộ. Mong sư phụ khoan thứ cho đệ tử.”
“Ồ, rốt cuộc là làm sao, con có thể kể cho ta nghe được không.”
“Vâng.” Kỳ Vĩnh Duyên lấy lại bình tĩnh, nhìn lướt qua bài trí trong động phủ của Thái Sơ chân nhân, nói, “Sư phụ, phù lục đạo quả là bác đại tinh thâm, dù chúng ta bỏ ra mấy ngàn năm, cũng khó mà nghiên cứu thấu triệt được. Nhưng tu sĩ chúng ta thọ nguyên có hạn, nếu không kịp thời đột phá, mãi trầm mê vào phù lục chi đạo, e sẽ thành ma chướng, khó có thể thuận lợi độ kiếp. Đệ tử ngu dốt, sợ rằng không thể chuyên tâm vào phù lục đạo được.”
Thái Sơ chân nhân nghe xong thì thở dài thườn thượt.
Kỳ Vĩnh Duyên vội vàng quỳ xuống, “Sư phụ, đệ tử chỉ bộc phát cảm xúc thôi, không có ý khác đâu ạ.”
“Đứng lên đi.” Thái Sơ chân nhân xua tay, “Con nói không sai, năm xưa ta từng có một hảo hữu cũng khuyên ta như vậy. Nhưng vi sư một lòng si mê phù lục đạo, khó mà kiếm chế nổi, so với chuyện phi thăng mờ mịt hư vô, nghiên cứu phù lục mới là việc ta thích làm. Năm đó vị hảo hữu của ta cũng là thiên chi kiêu tử, chuyên tâm tu hành, không bị xao động bởi ngoại sự. Nhưng hắn lại chết dưới Thiên kiếp, ta thì vẫn có thể ở đây nghiên cứu phù lục. Lựa chọn nên lấy hay nên bỏ, há có thể vì lời nói của người ngoài? Mọi người có sở thích của riêng mình, lời con nói cũng không sai. Ngược lại, con có lòng cầu tiến như vậy, vi sư cảm thấy vô cùng vui vẻ.”
“Khiến sư phụ lo lắng rồi ạ.”
“Không sao, xem ra lần này con xuất hành, đã gặp gỡ rất nhiều.” Thái Sơ chân nhân nhìn thoáng qua pháp y của Kỳ Vĩnh Duyên, “Phù văn không bị hủy hoại, xem ra là bình an.”
“Nếu không có hảo hữu năm xưa giúp đỡ, chỉ e đệ tử đã chẳng thể sống sót trở vè.” Kỳ Vĩnh Duyên hơi cúi đầu xuống, “Đệ tử tu vi kém cỏi, để sư phụ phải mất mặt.”
“Thiên phú của con đã xem là xuất chúng rồi.” Thái Sơ chân nhân cười nói, “Con như vậy mà còn mất mặt, những tu sĩ khác chắc đều xấu hổ chẳng có chỗ chui mất. Tu hành vốn không phải tranh thủ từng khắc nhanh chậm, có thể từ từ đi tới cuối cùng, đã là chuyện khó rồi.”
“Sư phụ nói phải.”
“Bị con cắt ngang nên quên mất chính sự.” Thái Sơ chân nhân mỉm cười, lấy ra một tấm phù lục từ trong tay áo, “Tấm phù lục này là mấy hôm trước vi sư mới đoạt được từ một tiểu thế giới, bên trong dường như cất giấu một bí pháp Phật môn. Chẳng bao lâu nữa là đến đại hội Phật pháp năm trăm năm một lần của Huyền Nhẫn phương trượng ở Minh Thiền tông, nhiều năm trước vi sư và Huyền Nhẫn phương trượng cùng từng có chút giao tình, ngày khai đàn giảng pháp, con hãy mang theo tấm phù lục này, cùng các sư tỷ đến Minh Thiền tông dâng tặng, xem như quà mừng.”
“Việc trọng đại như vậy, đệ tử e là…..”
“Các sư huynh sư tỷ của con đều không muốn đi nghe Phật pháp, hơn nữa từ khi con nhập môn thì vẫn chưa chính thức ra mắt với người khác. Minh Thiền tông có danh tiếng không nhỏ với các thế giới gần đây, giao hảo với bọn họ sẽ có lợi cho con, đi đi, lát nữa cầm nó đi tìm đại sư tỷ của con.” Thái Sơ chân nhân cười híp mắt nói.
“Vâng thưa sư phụ.” Kỳ Vĩnh Duyên nhận lấy phù lục, bỗng chốc cảm thấy thần thanh khí sáng, càng hiểu được tầm quan trọng của phù lục này, cung kính lui xuống.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Làm một cái phó bản Phật môn, để cho tiểu hòa thượng trở thành người số một Phật môn, thế là có thể đánh boss rồi.
Ở quyển này sẽ tranh thủ giải quyết hết chuyện ở Tu Chân giới.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Mọi người trò chuyện một hồi, phát hiện những người lưu lại đều có bản lĩnh thật.
Trần lão gia ngẫm thấy không mặc dày đắc tội được mấy vị đại hiệp pháp sư nổi danh này, đằng nào cũng chẳng còn mấy người, cứ để bọn họ cùng đi bắt quỷ là được.
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng ý.
Dù sao mọi người đều có chút danh tiếng, hơn nữa chẳng ai dám chắc mình có thể lực áp quần hùng.
“Vậy xin làm phiền chư vị cao nhân, nơi xảy ra chuyện là ở hậu viện, đã mời trụ trì Kim Quang tự cách đây không xa phong ấn lại rồi.” Trần lão gia chắp tay nói, “Mời chư vị đi theo ta.”
“Là trụ trì của Kim Quang tự ư?” Hai hoà thượng tỏ vẻ sùng bái, “Xin Trần lão gia hãy mang chúng ta đi chiêm ngưỡng tác phẩm của đại sư.”
“Được thôi được thôi.” Trần lão gia dường như cũng rất tự hào vì mời được trụ trì Kim Quang tự, lập tức dẫn mọi người đi xem.
“Ủa, ngươi là ai vậy?” Vị nữ đệ tử của Tĩnh Hiên sư thái thấy Phật Tử cũng đi theo, lại không phải gia quyến của Trần lão gia, bèn hỏi.
“Vị Trương công tử này là khách của lão phu, tài trí hơn người, không tin quỷ thần, đến đây để chiêm ngưỡng một phen.” Trần lão gia trả lời thay.
“Hì hì, vậy ngươi nhất định phải xem cho kỹ đấy, đến lúc đó đừng có hoảng sợ nhé.” Nữ đệ tử mỉm cười nói.
Phật Tử buồn cười gật đầu.
“Đến rồi, chính là nơi này.” Trần lão gia chỉ vào một căn viện bị phong kín, trên cửa lớn còn dán mấy tấm bùa.
“Yêu khí nặng quá!” Một hòa thượng bỗng đanh mặt nói.
“Đúng thế.” Một đạo sĩ khác nhìn phất trần của mình, vẻ mặt nghiêm nghị, “Phất trần của ta có linh, nếu gặp yêu ma quỷ quái lợi hại gì thì đều sẽ cảnh báo, mọi người xem!”
Mọi người nhìn vào phất trần trên tay đạo sĩ nọ, quả nhiên không gió mà cử động, cách cánh tay đạo sĩ khoảng nửa ngón, lại bắt đầu tự nổi lên.
Sắc mặt Trần lão gia không được tốt lắm, “Chẳng lẽ những phù lục này mất đi hiệu lực? Các vị cao nhân, xin hãy giúp ta!”
“Trần lão gia cứ yên tâm.” Chẳng biết nữ đệ tử rút một thanh đoản kiếm từ đâu ra, “Đây là kinh kiếm mà gia sư ban cho, trảm yêu trừ ma không thành vấn đề.”
Phật Tử yên lặng nhìn mấy kẻ này bốc phét không chớp mắt.
Nếu không phải hắn biết chắc trong này chẳng có cái gì thì suýt chút nữa còn tưởng mình học nghệ không tinh!
Editor: Ghi nhớ Luật Thanh nha, nhân vật quan trọng lắm đấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 3 - Chương 200: Vạn Phật Triều Tông – Hạ
Quyển 3 - Chương 200: Vạn Phật Triều Tông – Hạ