DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 3 - Chương 210: Thỉnh cầu đạo lữ song tu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

745jpg

839jpg

785jpg

Tạ Chinh Hồng bấy giờ mới quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Kiến Vi đang tràn đầy giận dữ, nói bằng thần sắc thản nhiên, “Ngươi nói rằng bần tăng giết vị đạo hữu này sao?”

“Ngươi muốn chối à?” Kiến Vi thấy không ít tu sĩ đã bị hấp dẫn bởi động tĩnh bên này, bởi vậy càng cố diễn kịch, “Kiến Tri sư huynh ngã xuống ngay trước mặt ngươi, nếu không phải ta chú ý thấy thì chỉ e đã bị ngươi giấu diếm rồi! Tạ Chinh Hồng, dù ngươi có tự cao vì tu vi cao thâm thì cũng không thể chối tội trước sự chứng kiến của nhiều tu sĩ như vậy!”

Trong lúc nói chuyện, Kiến Vi vận dụng pháp lực, hầu hết người ở đây đều bị hấp dẫn tới.

Điều này khiến không ít tu sĩ thần trí tỉnh táo lấy làm ngạc nhiên.

Dù họ có bảo các tu sĩ này dừng lại thì hiệu quả đều rất nhỏ. Có thể thấy lời Kiến Vi nói đã hấp dẫn lực chú ý của bọn họ tới đây.

Đây đương nhiên không phải bản lĩnh của Kiến Vi.

Mà là vì trong tâm ma của những tu sĩ này, có một phần của Tạ Chinh Hồng.

Cái gọi là tâm ma, vốn là một chút ác niệm bị phóng đại vô hạn trong lòng các tu sĩ. Trong thuyết pháp của Phật giáo, ghen tị cũng là một loại tội nghiệt. Bọn họ ghen tị với Tạ Chinh Hồng, sau khi bị tâm ma phóng đại thì càng cực kỳ để ý đến. Bởi vậy, ba chữ Tạ Chinh Hồng này vừa xuất hiện, bọn họ đều lục tục dừng việc trong tay, quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.

Đây cũng là điều Kiến Vi đã đoán trước được.

Không có tu sĩ nào nhìn thấy Tạ Chinh Hồng mà lại không ghen tị.

Dù là thiên phú, tu vi, tướng mạo, tư chất, cơ duyên, đều không ngoại lệ.

Tạ Chinh Hồng nghe Kiến Vi nói thế, còn cười bảo, “Đạo hữu đùa đấy ư, tạm không bàn tới chuyện bần tăng và vị đạo hữu này không oán không thù, chẳng lý nào lại hạ độc thủ với hắn; Cho dù bần tăng thật sự động thủ, thì với tu vi của các hạ, cũng khó mà phát hiện được.”

“Tạ Chinh Hồng, ngươi thật quá ngông cuồng!” Kiến Vi tự thấy tính tình mình tốt, nhưng sau khi nghe Tạ Chinh Hồng nói vậy, hắn vẫn cảm thấy Tạ Chinh Hồng thật chẳng coi ai ra gì.

Hắn thật sự nghĩ rằng Phật tu trên đời này ngoài hắn ra thì không còn ai khác sao?

Nếu Văn Xuân Tương có ở đây, y có lẽ sẽ hiểu ý của Tạ Chinh Hồng, thậm chí còn cười một cái.

Cũng không phải Tạ Chinh Hồng cuồng vọng tự đại, mà hắn đang ăn ngay nói thật.

Nếu đối phương là bằng hữu hoặc đối thủ đáng để hắn tôn kính, có lẽ Tạ Chinh Hồng còn che giấu, nhưng với Tạ Chinh Hồng, Kiến Vi chẳng qua chỉ là một kẻ muốn hãm hại hắn mà thôi. Đối với loại người này, Tạ Chinh Hồng sao có thể vì mặt mũi đối phương mà từ bỏ cách phản kích hữu hiệu nhất được?

“Nếu đạo hữu không tin thì có thể thử xem.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên cười với Kiến Vi, “Xem xem nếu bần tăng trấn áp đạo hữu, thì có bị các thí chủ khác phát hiện hay không?”

Nội tâm Kiến Vi gào thét muốn phá hủy bộ dáng bình tĩnh này của Tạ Chinh Hồng, muốn mặc sức chà đạp kẻ này ở dưới chân! Nhưng lý trí hắn lại đang không ngừng nhắc nhở rằng, tu vi của hắn còn chẳng thể làm tổn hại đến một sợi lông của tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ!

“Chư vị đạo hữu không định nói gì sao?” Kiến Vi sầm mặt nhìn lướt qua các tu sĩ xung quanh, buông lời dụ dỗ, “Tạ Chinh Hồng bây giờ một thân một mình, đây là cơ hội tốt nhất để đối phó với hắn……”

Các đệ tử Minh Thiền tông trốn phía sau Tố Kim, hoài nghi hỏi Tố Kim, “Sư huynh, Kiến Vi sư huynh bị làm sao vậy? Huynh ấy cũng bị tâm ma khống chế ư?”

Đệ tử Minh Thiền tông bọn họ hầu hết đều tập hợp bên cạnh Tố Kim, quan sát tình hình trong điện, muốn giải cứu các tu sĩ bị tâm ma trói buộc, vậy nên mới để Kiến Vi và Kiến Tri đứng ra. Ai ngờ kết quả chẳng tốt đẹp gì mà còn mất cả hai người!

“Bắt đầu từ vừa nãy, hắn đã không còn là sư huynh của các đệ nữa rồi.” Sắc mặt Tố Kim không hề tốt, các đệ tử nòng cốt khác cũng vô cùng căm giận.

“Kiến Vi đâu có bị tâm ma vây khốn, hắn rõ ràng chính là Ma Phật. Giờ hắn không tiếp tục ngụy trang nữa à?” Một đệ tử nòng cốt khác phẫn nộ nói.

“Nhưng mà sư huynh, chúng ta cứ mặc kệ sao?”

Tố Kim thở dài, “Đệ cũng thấy đấy, những tu sĩ có tâm ma này hầu như đều hướng về phía Tạ Chinh Hồng, chúng ta đến thì chỉ thêm phiền mà thôi. Nếu chuyện quá khẩn cấp, chúng ta tất nhiên sẽ ra tay. Nhưng có lẽ Tạ Chinh Hồng cũng không cần chúng ta xen vào.”

“Nhưng…..” Đệ tử nọ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt của Tố Kim sư huynh nhà mình cũng không ổn lắm, đành phải chôn sâu suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.

Lời Kiến Vi nói mang tính khiêu khích cực mạnh, nếu những tu sĩ này có chút lý trí thì sẽ không nghe lời hắn, song giờ phút này, bọn họ đã chẳng còn lý trí nữa rồi.

Trên Vọng Tiên tài, hình thành một bức tranh cực kỳ quỷ dị.

Trưởng lão và đại đệ tử hạch tâm của các môn phái tập hợp đồng môn của mình lại một bên, không rời đi cũng không nhúng tay, vây tầng tầng quanh Vọng Tiên đài. Mà ở giữa là một đám tu sĩ bị tâm ma khống chế, cùng với một Tạ Chinh Hồng.

Không biết là ai ra tay đầu tiên, trên bầu trời xuất hiện một bàn tay vàng khổng lồ đập tới Tạ Chinh Hồng.

“Ầm!”

Bàn tay lại nâng lên, vị trí Tạ Chinh Hồng đứng lưu lại một dấu tay khổng lồ.

Mọi người ngẩng đầu lên, trông thấy Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng nhảy lên trên bàn tay kia.

“A Di Đà Phật.”

Mũi chân Tạ Chinh Hồng điểm nhẹ, bàn tay dưới chân lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu vỡ vụn, giây lát sau đã hóa thành những đốm sáng li ti.

Lại có một loạt pháp bảo tấn công Tạ Chinh Hồng.

Một vài tu sĩ bay lên không trung, từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ Tạ Chinh Hồng.

Khi nhóm người Thẩm Phá Thiên, Tam Tư, Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh đang trò chuyện, bỗng nghe từ xa truyền đến một tiếng vang.

“Ủa? Bên kia hình như là Vọng Tiên đài, xảy ra chuyện gì vậy?” Tam Tư hiếu kỳ hỏi.

“Chúng ta cũng hàn huyên lâu rồi, hay là tới đó xem đi. Chắc Tạ đạo hữu cũng nghe xong pháp hội rồi.”

Đám Thẩm Phá Thiên hỏi ý kiến nhau rồi quyết định đến Vọng Tiên đài xem. Còn về phần Tạ Chinh Hồng thì bọn họ không lo lắng. Từ khi quen biết Tạ Chinh Hồng tới nay, bọn họ chưa từng thấy ai ăn hiếp được hắn bao giờ. Dù là ở Tiểu Ma Giới uy danh hiển hách cũng thế.

“Cùng đi đi, không biết Tạ đạo hữu nhận được bao nhiêu lợi ích từ pháp hội này nhỉ? Chúng ta nghe được chút da lông thôi mà cũng thấy khó hiểu thấu hết, không chừng Tạ đạo hữu có thể chỉ điểm cho chúng ta phần nào.” Chu Ninh gật đầu bảo.

“Phù lục mà sư phụ sai ta đưa cho Huyền Nhẫn phương trượng vẫn chưa đưa được đây, haiz.” Kỳ Vĩnh Duyên dở khóc dở cười, “Sau chuyến này, uy danh của Tạ đạo hữu mới thực sự lẫy lừng khắp ba ngàn thế giới.”

Ba người còn lại đều gật đầu tán đồng.

“Nếu chuyện ở Tiểu Ma Giới…..” còn chưa nói xong, Thẩm Phá Thiên lại quay sang cười với ba người kia, “Thôi, ngày sau còn dài, chỉ cần Tạ đạo hữu vẫn ở đây, còn phải lo không có thoại bản truyền kỳ để mà nghe hay sao?

“Ha ha, Thẩm đạo hữu nói có lý, có lý!”

Bảo kiếm của các tu sĩ đã đến gần ngay trước người Tạ Chinh Hồng, trên dưới trái phải đều có đủ thứ pháp bảo phóng tới, hệt như thiên la địa võng, thực khó mà chống đỡ nổi.

Người vây xem ở ngoài đều kinh hồn bạt vía, Tạ Chinh Hồng thì chỉ ung dung vươn tay quơ một cái, một vệt linh quang hiện ra, hóa thành một dòng nước, uốn lượn tựa rồng bơi, lắc lư trong tay Tạ Chinh Hồng như một chiếc roi dài. Những tu sĩ cầm kiếm kia chỉ cảm thấy bảo kiếm của mình chạm vào dòng nước nọ, sức lực của mình đều bị hút hết sạch. Nhưng không đợi bọn họ thoát ra, Tạ Chinh Hồng đã động tâm niệm, một chiếc bát xuất hiện phía sau hắn, tức khắc biến lớn, hút lấy toàn bộ pháp bảo linh kiếm.

Tựa như nhỏ nước xuống biển, một âm thanh giọt nước rơi xuống đất vang lên, những pháp bảo kia chớp mắt đã mất tăm mất tích.

“Đây…….” Các tu sĩ trợn mắt ngoác mồm nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, bỗng có người thét lên với bọn họ, “Đằng sau!”

Đã thấy Tạ Chinh Hồng đổi thủ thế, nhẹ nhàng móc một cái.

Những pháp bảo biến mất bỗng dưng xuất hiện ở bên kia, tỏa ra linh quang, bay về phía các tu sĩ.

Các tu sĩ cũng là người có nhiều năm kinh nghiệm đấu pháp, cho dù bị tâm ma khống chế, bản năng vẫn còn đó. Trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác, nhắc nhở họ mau tránh né. Nhưng bọn họ phải trốn đi đâu đây? Mấy đòn công kích này vốn hướng về phía Tạ Chinh Hồng, có thể nói là chồng chất dày đặc, tránh được đòn thứ nhất thì cũng không tránh được đòn thứ hai thứ ba!

Trong lúc tất cả ngỡ ngàng, những pháp bảo kia đã đâm vào thân thể bọn họ.

“Phụt” “Phụt” “Khụ khụ”

Nhiều tu sĩ liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, động tác cũng trở nên chậm chạp.

Đám Kiến Vi thấy thế, cũng bất chấp không che giấu nữa, phật châu phật bảo đủ màu trong tay đánh về phía Tạ Chinh Hồng.

Khóe môi Tạ Chinh Hồng nhoẻn cười, tiện tay ném ra một chuỗi phật châu, chớp mắt đã biến mất chẳng thấy đâu.

“Cẩn thận!” Kiến Vi vội hô lên, “Những thứ đó hình như không có thực thể, chỉ là thủ thuật che mắt thôi.”

“Thủ thuật che mắt?” Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn Kiến Vi, tựa như muốn nói “Ngươi có thể thử xem.”

Trong lòng Kiến Vi chợt dâng lên cảm giác sợ hãi.

Tạ Chinh Hồng có thể đánh bại tất cả bọn họ từ lâu, hiện giờ chỉ đang chơi đùa với bọn họ mà thôi, hoặc phải nói là, đang ép bọn họ tung ra toàn bộ bản lĩnh, bao gồm cả bản lĩnh của Ma Phật!

“Tố Kim sư huynh, bát và phật châu của Tạ….. Tạ tiền bối rốt cuộc là sao vậy? Sao ta hoàn toàn không nhìn thấu được?” Một vị sư đệ bên cạnh Tố Kim thắc mắc, “Thiên Nhãn Thông của ta đã tiểu thành, dù là pháp bảo đẳng cấp bán tiên khí cũng có thể nhìn ra chút dấu vết, sao ta lại không thấy rõ được pháp bảo của Tạ Chinh Hồng?”

“A Di Đà Phật, điều này có lẽ Như Hối đạo hữu có tư cách trả lời.” Tố Kim quay đầu nhìn sang Như Hối.

“Tam Bảo Phật gia, có thể phá nghiệp chướng.” Như Hối cười đáp, “Chúng vốn vô hình vô thể, nhưng nếu Tạ Chinh Hồng muốn hóa ba thứ đó thành vật thực để dùng làm pháp bảo, thì chúng sẽ có ba dạng là kinh thư, bát và phật châu! Chẳng hư chẳng thực, muốn phân biệt được cũng không hề đơn giản.”

Song không ngờ Tạ Chinh Hồng vừa mới ngưng kết Tam Bảo thành công mà đã có thể sử dụng ba thứ này thành thạo như thế?

Mà đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa hề sử dụng Pháp ấn và Như Lai thần chưởng.

Đây vốn là một cuộc đấu pháp chẳng cần phải theo dõi!

Văn Xuân Tương trở lại đúng lúc trông thấy Tạ Chinh Hồng thu tay, “Thiện tai thiện tai, hiện tại chư vị thí chủ cũng nên tỉnh táo lại rồi đấy.”

“A……”

“Tạ….. Tạ….. Tạ Chinh Hồng, ngươi……”

Văn Xuân Tương xoa trán, cảm thấy mình lo lắng có vẻ hơi thừa rồi.

Giờ phút này trên Vọng Tiên đài, ngoại trừ vài môn phái, các tu sĩ còn lại đều nằm ngổn ngang dưới chân Tạ Chinh Hồng, ai cũng trọng thương, nhưng tử vong thì ít.

“Trang sư huynh, huynh làm gì vậy?” Một Kiếm tu thấp giọng hỏi.

“Ngậm miệng, chống đỡ!” Trang Quang Tịch đỏ mặt quát.

Hắn kéo một sư đệ sang che kín trước mặt mình.

Mất hết cả mặt mũi rồi!

Thấy Tạ Chinh Hồng ra tay, hắn chỉ thấy mặt nóng rực, cảm giác xấu hổ như thủy triều bao phủ lấy hắn.

Tạ Chinh Hồng chẳng qua không so đo với hắn mà thôi.

Phật tu lợi hại như vậy, chỉ động ngón tay là có thể bóp chết hắn, lúc trước đã là hoàn toàn nương tay với hắn rồi. Đáng cười là hắn còn dám khiêu khích người ta, tự cho mình là đúng?

Trang Quang Tịch thầm hạ quyết tâm, sau khi trở về tông môn, không bế quan mấy trăm năm thì tuyệt đối không ra ngoài làm mất mặt sư phụ nữa!

Mấy tu sĩ vốn đang ở bên cạnh nhàn nhã quan sát, trông thấy tình cảnh ấy cũng không khỏi sững sờ.

Không tận mắt chứng kiến một lần, thì dù biểu hiện của Tạ Chinh Hồng trong tinh thạch có lợi hại đến đâu, lời đồn đãi có cường điệu như thế nào, bọn họ cũng sẽ chẳng thật lòng bội phục người này. Nhưng từ nay trở đi, ba chữ “Tạ Chinh Hồng” này sẽ vĩnh viễn lưu dấu trong lòng bòn tay.

Đây há chỉ là người đệ nhất trong thế hệ trẻ của Phật môn?

Dù có lục tung ba ngàn thế giới, chỉ e cũng không tìm được tu sĩ trẻ tuổi này có thể sánh vai với Tạ Chinh Hồng!

Đại năng kỳ Hợp Thể chưa đến hai trăm tuổi, kẻ có cả Tam Bảo lẫn Pháp ấn, sở hữu Như Lai thần chưởng, hôm nay còn đánh bại rất nhiều đệ tử Phật môn, chỉ chớp mắt đã hạ gục bao nhiêu tu sĩ bị tâm ma quấn thân…..

Mọi người đều thầm cảm khái trong lòng, bọn họ ngay cả sức để mà ghen tị cũng chẳng có.

Những kẻ ghen tị mà không tự xét lại bản thân, đều đã nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Mà Yến Dữ Hành chứng kiến từ đầu chí cuối, thì càng kinh hỉ vạn phần.

Xem ra, chủ nhân mà hắn mới tìm cho mình chỉ cần mấy trăm năm là có thể thành công phi thăng rồi!

Không uổng công hắn chờ đợi nhiều năm như vậy!

Yến Dữ Hành đang định tiến lên chúc mừng, bỗng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cả kinh đến nỗi lông vũ khắp người đều chấn động.

“Ha ha, bổn tọa còn tưởng các gương sẽ gây bất lợi cho tiểu….. Tạ Chinh Hồng, nhưng xem ra bổn tọa đánh giá cao các ngươi rồi.” Văn Xuân Tương cười lớn, chân cưỡi mây khói, giây lát đã đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.

“A Di Đà Phật, bái kiến Cửu Châu Ma Hoàng.”

“Bái kiến Ma Hoàng.”

Các tu sĩ không dám coi thường Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, đều dồn dập hành lễ.

Vết xe đổ ở ngay trước mắt, dù là tu sĩ Chính đạo, cũng không phải ai cũng không thức thời như vậy. Hơn nữa Tạ Chinh Hồng không hề ra tay giết người ở địa giới Minh Thiền tông, chỉ khống chế khiến bọn họ không thể động đậy, vậy đã là rất nể mặt Minh Thiền tông rồi.

“Tiền bối.” Thấy Văn Xuân Tương đến, Tạ Chinh Hồng không ngăn được nụ cười vui sướng.

“Ở đây có mấy người đồng đạo này.” Văn Xuân Tương tùy ý chỉ tay, mấy Ma Phật đột nhiên bị một luồng ma khí trói lại, bay lên không trung.

“Tiền bối, đây đều là đệ tử của môn phái khác, chi bằng giao cho trưởng lão của những môn phái đó xử lý đi.” Tạ Chinh Hồng lên tiếng can ngăn.

Văn Xuân Tương gật đầu, tay áo vung lên, ma khí trên người những Ma Phật kia lập tức biến mất, ngã xuống từ giữa không trung.

“Đa tạ pháp sư.” Mấy đệ tử hạch tâm của Phật môn vội vàng nói.

“Lần này bần tăng đến đây, chỉ đơn thuần là vì tham gia pháp hội thôi, nếu có chỗ nào gây trở ngại, mong chư vị lượng thứ cho.” Tạ Chinh Hồng chắp tay nói, “Bần tăng còn có chút việc, xin phép cáo từ.”

Nghe thấy Tạ Chinh Hồng nói vậy, Yến Dữ Hành tức khắc hóa thành một con thanh điểu to lớn, cúi đầu dừng ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

“Tiền bối, mời.” Tạ Chinh Hồng bước lên lưng thanh điểu, vươn tay ra với Văn Xuân Tương.

Ánh mặt trời chiếu rọi, khiến gương mặt của Tạ Chinh Hồng sáng bừng lên.

Văn Xuân Tương vô thức nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, cảm thấy bàn tay Tạ Chinh Hồng chợt dùng lực, kéo y đi lên.

Thanh điểu thấy đại ma vương Văn Xuân Tương cũng leo lên, không khỏi rùng mình một cái.

Thân thể Văn Xuân Tương khẽ chao đảo, lại được Tạ Chinh Hồng ôm lấy eo.

“Tiền bối, cẩn thận.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng nói bên tai Văn Xuân Tương.

Trái tim của Văn Xuân Tương bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa.

Có lẽ y lại cần phải đi cắm rễ bình tĩnh một chút rồi.

“Đi thôi.” Tạ Chinh Hồng ra lệnh.

Thanh điểu vỗ cánh, nhanh chóng hóa thành một vệt sáng lao vút đi.

Mà mấy tu sĩ đứng xem chung quanh, trông thấy một loạt động tác nhỏ như ở chốn không người của Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, còn bị chấn động mạnh hơn cả lúc Tạ Chinh Hồng đánh bại mọi người.

“Ta…… Sư huynh….. Có phải mắt ta có vấn đề gì rồi không? Tạ Chinh Hồng và Cửu Châu Ma Hoàng hình như…… hình như……”

Hình như có gì đó không đúng lắm!

Tu sĩ nọ còn chưa nói xong thì đã bị sư huynh nhà mình lườm cho một cái.

“Chớ nói lung tung!”

Mấy trưởng lão và đại đệ tử đứng đầu đều ổn định các sư đệ nhà mình.

Đừng nói là thật, dù có là giả đi chăng nữa, lời như vậy sao có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng?

Giữa Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rốt cuộc có chuyện gì? Trông bộ dáng bọn họ, có vẻ rất giống loại quan hệ đó…..

Nhưng……

Nhưng người trong ba ngàn thế giới đều biết, Cửu Châu Ma Hoàng ghét nhất là Phật tu mà?

Chẳng lẽ y kỳ thực không phải vì hạ nhục Phật môn nên mới bồi dưỡng Tạ Chinh Hồng ư?

Các tu sĩ trao đổi ánh mắt với nhau, đều quyết định mang tin tức này về cẩn thận nghiên cứu cùng chưởng môn nhà mình.

Tin này còn kinh thiên động địa hơn cả chuyện Tạ Chinh Hồng đạt được đệ nhất ấy chứ!

Lúc đám Thẩm Phá Thiên đang phi hành thì bỗng nhận được tin của Tạ Chinh Hồng, hẹn bốn người bọn họ ba tháng sau gặp nhau ở một hòn đảo tại Tà Dương đại thế giới, hơn nữa còn có bốn vệt sáng rơi vào lòng bàn tay bọn họ.

“Là trận bàn truyền tống.” Chu Ninh mở tay ra, nhìn vài lần, lộ vẻ hứng thú, “Trận bàn này chạm khắc không tồi, lại còn là truyền tống hẹn giờ, không biết là xuất phát từ tay vị đại sư nào nhỉ?”

“Bọn họ đi nhanh như vậy sao?” Tam Tư thắc mắc, “Chẳng lẽ pháp hội mới đó đã kết thúc rồi? Đúng ra thì ngoài pháp hội của Huyền Nhẫn phương trượng, vẫn còn các hoạt động khác mà.”

“Chẳng phải cứ đi xem là biết sao?” Kỳ Vĩnh Duyên cười bảo, “Ta vẫn còn lễ vật chưa tặng đây!”

Đến khi bốn người vừa nói vừa cười trở lại Vọng Tiên đài, hỏi thăm tình hình của Tạ Chinh Hồng, gương mặt mấy tu sĩ nọ đều lộ vẻ vặn vẹo.

“Ấy ấy, đạo hữu ơi, ngươi đừng chạy mà.” Chu Ninh kêu.

“Ta không biết gì hết!” Tu sĩ kia tức tốc bay đi, “Chuyện của Tạ Chinh Hồng các ngươi đi hỏi người khác đi!”

Chuyện của hai người kia, hiện tại không ai trong bọn họ dám nói hết!

Ngộ nhỡ bị theo dõi, vì bép xép mà bị truy sát rồi thân tử đạo tiêu, có chết cũng không được chết yên ổn!

Yến Dữ Hành dù đang bay nhưng trong lòng cứ không yên, khi Văn Xuân Tương đạp lên lưng hắn, hắn bất cẩn run lên, sẽ không bị trả thù chứ? Cũng vừa khổ não nghĩ, Cửu Châu Ma Hoàng sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu nhỉ? Nhưng mà bây giờ hắn không tiện hỏi, đành phải cố bay vững.

Đáng tiếc Yến Dữ Hành bay vững, nhưng tâm tư Văn Xuân Tương lại không vững nổi.

Giờ y vẫn giữ nguyên tư thế được Tạ Chinh Hồng ôm eo, cựa một cái cũng chẳng dám, để thế này bay từ địa giới Minh Thiền tông tới dây, không biết đã bị bao nhiêu người thấy được rồi?

“Tiểu….. Tiểu hòa thượng, thực ra con yêu thú này của ngươi rất lớn.” Văn Xuân Tương lí nhí bảo, “Không cần phải ghé sát vào ta như vậy đâu.”

“Tiền bối không thích sao?” Tạ Chinh Hồng ôm càng chặt hơn.

“Vừa rồi….. bị rất nhiều người trông thấy.” Văn Xuân Tương yên lặng một lát rồi nói, “Nếu như bây giờ chúng ta quay lại giết sạch bọn chúng thì sẽ không cần lo lắng gì hết.”

“Cũng đâu có gì phải ngại, tiền bối để ý lắm sao?” Tạ Chinh Hồng ung dung hỏi.

Văn Xuân Tương nghe vậy thì ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói, “Ta thì không sao, nhưng ngươi vừa trở thành người đệ nhất Phật môn, lại còn đánh bại nhiều tu sĩ như thế, nếu chuyện của hai ta truyền ra, uy danh của ngươi chỉ sợ cũng…..”

“Danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói thoảng qua, nó có thể giúp ta tăng tu vi hay là giúp ta phi thăng? Nếu như không thể, thì ta cần gì phải để ý?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.

“Đúng là không thể.” Văn Xuân Tương trả lời.

“Nhưng tiền bối thì có thể.” Tạ Chinh Hồng đặt tay lên vai Văn Xuân Tương, kéo y lại gần, lấy ra một miếng tinh thạch ghi chép, “Tiền bối, ngài đã nói, những lời ngài từng nói đều là thật.”

“…..Sao tự dưng bây giờ lại nói đến cái này?” Văn Xuân Tương nhận thấy bất ổn.

Tạ Chinh Hồng bóp nát tinh thạch, trong không trung hiện ra một bức họa, chính là dáng vẻ Văn Xuân Tương kiêu ngạo đắc ý, “Chuyện bổn tọa từng nói, đương nhiên sẽ làm được.”

Dứt lời, hình ảnh liền dừng lại ở vẻ mặt sau cùng của Văn Xuân Tương.

“Tiền bối, ngài có thể tổ chức đại điển song tu với tiểu tăng được không?” Tạ Chinh Hồng khẽ hỏi.

“AAAAAA—— ” Yến Dữ Hành nhịn không được thét to một tiếng.

Dưới cơn kích động, Văn Xuân Tương lộ ra một chút ma khí, thôn phệ lông vũ của Yến Dữ Hành, tạo thành mấy cái lỗ to bự, lộ ra lớp ra núc ních.

“Chim tạp mao, dừng lại cho bổn tọa!” Văn Xuân Tương hô lên.

Yến Dữ Hành lập tức không dám động đậy.

Lông….. Lông vũ của hắn QAQ.

“Tiểu hòa thượng, ngươi đang nói cái gì vậy?” Văn Xuân Tương cười gượng, “Ngươi là Phật tu, song tu với bổn tọa là một chuyện, nhưng đại điển song tu lại là một chuyện khác.”

Trời mới biết khi lời này nói ra, Văn Xuân Tương muốn trực tiếp bổ nhào tới đến cỡ nào.

Tiểu hòa thượng đang ngỏ ý muốn thụ phấn, không đúng, là muốn làm đạo lữ với y a a a a  a!

Thế nhưng y không thể nhận lời được.

Văn Xuân Tương áp chế tâm trạng kích động, buộc mình dời mắt khỏi gương mặt Tạ Chinh Hồng.

Nếu đáp ứng lời thỉnh cầu làm đạo lữ của tiểu hòa thượng, mới thật sự là hại hắn.

“Tiền bối định quỵt nợ sao?” Tạ Chinh Hồng nhíu mày nói.

“Ta không nhớ mình từng đáp ứng ngươi chuyện gì cả.” Văn Xuân Tương nói chắc chắn, ở phương diện này y rất cẩn thận. Y đã định sẵn là không thể phi thăng, thế nhưng tiểu hòa thượng muốn phi thăng thì không có bất cứ vấn đề gì. Nếu thật sự trở thành đạo lữ song tu, với sự cố chấp của tiểu hòa thượng, hắn nhất định sẽ không chịu phi thăng một mình.

“Vậy thế này thì sao?” Tạ Chinh Hồng biến thành một nữ tử áo đỏ, dáng người yêu kiều, dung nhan diễm lệ.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng ngước đôi mắt hạnh, phát ra thanh âm mềm mại của nữ tử, “Ngài từng nói, nếu ta là A Hồng thì có thể trở thành phu nhân của ngài, ngài quên rồi ư?”

Văn Xuân Tương: …….

Y…… Y từng nói vậy sao?

Hình như, hình như đúng là có thật.

✿Tác giả có lời muốn nói: Dội cẩu huyết ngay lúc tiểu hòa thượng vui vẻ đắc ý nhất, có phải hơi xấu xa rồi không *che mặt*

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Nàng trốn cái gì?” Phú thương nào đó hung tợn hỏi thê tử của mình.

“Lão….. Lão gia, con trai còn nhỏ.” Thê tử của phú thương cười ngượng ngập.

“Nàng cũng biết ta bị quỷ đói quấn thân mà?” Phú thương cả giận nói.

Thê tử không nói lời nào, bây giờ cả huyện ai mà chẳng biết mấy phú thương này bị quỷ đói quấn lấy?

Người vô lương tâm dù sao vẫn là số ít, các phu nhân này bình thường sống an nhàn sung sướng, thấy người nghèo cũng sẽ bố thí cho không ít, đâu ngờ tướng tông nhà mình lại nâng giá lên cao chót vót thế chứ? Dù bọn họ không được học hành nhiều, nhưng cũng biết đạo lý mạng người quan trọng. Hơn nữa bởi vì mấy hôm nay, các phú thương ăn không ngon ngủ không yên, tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, thường xuyên khiến con nít sợ phát khóc, vậy nên lời đồn bị quỷ đói quấn thân càng như thật, khiến bọn họ không tin cũng không được.

Phú thương tức giận bỏ đi.

Chẳng bao lâu sau, lại có mấy quản sự không chịu nổi cắn rứt lương tâm, chủ động xin từ chức, lần lượt về nhà tránh họa.

Các phú thương đành phải đến cầu trợ Phật Tử.

Phật Tử thở dài, “Hiệu quả của phù lục chắc vẫn tốt chứ.”

“Vâng vâng, dấu răng đã ít đi nhiều, nhưng hai hôm nay lại bắt đầu có dấu hiệu tăng.” Các phú thương vội vàng gật đầu.

“Bần đạo cũng hết cách rồi.” Phật Tử bất đắc dĩ nói, “Chư vị ở cách huyện bên quá gần, đám quỷ đói kia đương nhiên muốn xuống tay với các vị. Dù bần đạo tiêu diệt được một con, nhưng vẫn còn mười con trăm con, sao có thể diệt cho hết được?”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Bọn chúng khi còn sống đều chết vì đói, hãy dùng lương thực làm thành màn thầu đem đi phân phát, mang lên núi cúng bái, không chừng có thể hóa giải oán khí của bọn chúng.”

“……Cần bao nhiêu màn thầu ạ?”

“Chín ngàn chín trăm chín mươi chín chiếc.” Phật Tử trả lời, “Chiếc nào cũng phải lớn, cúng liên tục ba ngày là được.”

“Một vạn chiếc màn thầu này, chúng ta không thể làm ra trong thời gian ngắn được. Hơn nữa lương thực là chuyện nhỏ, nhưng mà nhân lực….. Dù là đầu bếp giỏi nhất, thì một ngày cũng chỉ làm được một trăm chiếc màn thầu thôi, chưa kể thời gian nhào bột các thứ.”

“Chẳng phải trong huyện thành kế bên có rất nhiều phụ nữ hay sao?” Phật Tử nói, “Bọn họ thường hay nấu cơm nhào bột, chắc hẳn đều biết làm màn thầu. Bọn họ cũng chẳng cần bao nhiêu tiền công, cứ cho mấy cái màn thầu là sẽ giúp các vị làm.”

“Đạo trưởng nói đúng, làm vậy tiết kiệm được rất rất nhiều tiền!”

Các phú thương nghe được kế sách hay, lập tức trở về mời gọi đầu bếp, chuẩn bị làm màn thầu.

Đọc truyện chữ Full