DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 224: Trà hoa không thể uống

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

C219jpg

Văn Xuân Tương cảm thấy Tạ Chinh Hồng thật sự là kẻ ngốc vạn năm khó gặp.

Y đã cho Tạ Chinh Hồng nhiều cơ hội như vậy, phi thăng thành thần gần ngay trước mắt rồi, thế mà Tạ Chinh Hồng lại vứt bỏ tất cả để đi đầu thai chuyển thế cùng y.

Tiểu hòa thượng như thế, về sau không có y thì phải làm sao đây?

Văn Xuân Tương vừa xót xa vừa ngọt ngào nghĩ như vậy.

Không phải y không có ký ức chuyển thế, mà ngược lại, ký ức của y vô cùng rõ ràng, không hề thiếu sót chút gì. So với nói là chuyển thế, đúng hơn phải nói là đi hết một vòng rồi thay đổi thân thể làm lại từ đầu.

Khế ước kia quả nhiên rất hữu dụng.

Sau khi thay đổi thân thể, Văn Xuân Tương cố gắng hấp thu linh khí trong thiên địa để tu hành, đáng tiếc hiệu quả rất thấp, đến giờ vẫn chưa thể rời khỏi ngọn núi này, chỉ có thể ở đây dầm mưa dãi nắng.

Khoảng năm mươi năm trôi qua, phần khế ước luôn không có động tĩnh, khiến Văn Xuân Tương suýt tưởng rằng đã mất hiệu lực ấy lại kết nối y với tiểu hòa thượng.

Văn Xuân Tương xuất hiện trong giấc mơ của Thần Tú, trông thấy đứa nhỏ kia, nỗi phận nộ và hổ thẹn trong lòng xông lên đến đỉnh.

Y giận vì Tạ Chinh Hồng không biết quý trọng bản thân, cùng vào luân hồi với y, hổ thẹn vì y biết rõ tính tình tiểu hòa thượng bình tĩnh quật cường, ấy thế mà còn quyết định bỏ lại Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương vẫn đang hổ thẹn.

Đến tận bây giờ, y vẫn chẳng thể nào hiểu nổi vì sao lúc ấy mình lại lựa chọn đồng quy vu tận.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể quy kết tình hình lúc ấy cho “tâm ma”. Thời điểm đó, y thật sự cho rằng chỉ cần mình chết đi là tiểu hòa thượng có thể phi thăng thành tiên, từ nay suôn sẻ tự tại. Lại không nghĩ rằng, ý tốt của y, Tạ Chinh Hồng sẽ chẳng chịu nhận. Còn quên mất ở đại điển song tu, tiểu hòa thượng đã thề với mình.

May mà, bấy giờ Thần Tú vẫn chưa khôi phục toàn bộ ký ức.

Phiền não qua đi, Văn Xuân Tương rốt cuộc cũng có thời gian tĩnh tâm để nhìn kỹ Thần Tú.

Tiểu hòa thượng quả đúng là tiểu hòa thượng, không, là tiểu tiểu hòa thượng.

Văn Xuân Tương vươn cành, nhìn sinh vật nhỏ trắng trắng mập mập mềm mềm này đặt tay lên miệng, nhìn mình bằng vẻ mặt hiếu kỳ, liền cảm giác như thể uống linh tửu cực phẩm mà Nhan Kiều chôn dưới tàng cây, chếnh choáng lâng lâng như người say rượu.

Tiểu hòa thượng sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Văn Xuân Tương chưa mất đi ký ức, nên cũng biết dáng vẻ này của tiểu hòa thượng có lẽ chỉ là tạm thời, y lập tức ném cảm xúc phiền não lúc trước của mình lên tận chín tầng mây, bắt đầu chơi đùa cùng tiểu tiểu hòa thượng này.

Dù là ngẩn người hay vui vẻ, tiểu tiểu hòa thượng đều đáng yêu hết sức, mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, đều là thời điểm Văn Xuân Tương hạnh phúc vô cùng.

Song hiện tại tu vi của Văn Xuân Tương còn thấp, dù ở trong mộng cũng khó duy trì được hình dáng mẫu đơn trắng, cho nên không tránh khỏi việc biến thành mẫu đơn đen. Bấy giờ, tâm tình của Văn Xuân Tương chẳng còn vui vẻ là bao.

Lúc trước y chỉ bị nhuộm đen, giờ thì thành mẫu đơn thuần đen hàng thật giá thật, thuần đến không thể thuần hơn.

Cũng không biết sau này hóa thành người thì có còn đẹp không?

Văn Xuân Tương lặng lẽ thở dài, vung lá cây vỗ mông tiểu tiểu hòa thượng một phát.

Xem ngươi sau này còn dám chăm hoa mẫu đơn khác hay không!

Ta biết liền ngươi thích da trắng mà!

Văn Xuân Tương ở bên Thần Tú mười một năm, nhìn nó từ một đứa trẻ dần dần biến thành tiểu thiếu niên, đường nét ngũ quan cũng trở nên cực kỳ giống Tạ Chinh Hồng trước kia, trong lòng y cũng bắt đầu tính ngày, biết thời khắc mình chính thức gặp tiểu hòa thượng cũng sắp đến rồi.

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, tiểu mẫu đơn của ta.”

Thần Tú cầm rễ cây của Văn Xuân Tương trong tay, lệ trượt xuống từ khóe mắt, nhỏ lên nụ hoa của Văn Xuân Tương.

Nụ hoa chầm chậm nở rộ.

Chẳng mấy chốc, liền biến thành hắc mẫu đơn giống hệt như trong mộng của Thần Tú.

Một luồng thần tức nhàn nhạt tràn ra bên cạnh một người một hoa, kim quang lấp lóe, cuồn cuộn tràn vào trong người cả hai.

Vô số hình ảnh xuất hiện trong ký ức của hai người.

Vui vẻ, buồn bã, tức giận, hờn dỗi, đủ mọi sắc thái.

Thần Tú, không, giờ phải gọi là Tạ Chinh Hồng mới đúng.

Ký ức bị hắn cố ý phong ấn lập tức hiện lên, nhanh chóng tụ thành một đại dương mênh mông, bao bọc hắn ở trong đó.

“Tiền bối, lâu rồi không gặp.”

Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, gương mặt vang theo vẻ xa cách đã lâu, vừa vuốt ve đóa hoa của Văn Xuân Tương vừa nói.

Văn Xuân Tương run run, cuối cùng vẫn nhịn không được, kêu lên, “Tiểu hòa thượng, bỏ cái tay của ngươi ra.”

Đừng có tùy tiện đùa giỡn tiền bối của ngươi!

Bây giờ y vẫn chưa thể nào biến hóa khác được!

Tạ Chinh Hồng cẩn thận đào Văn Xuân Tương từ vách núi xuống.

Song vị trí Văn Xuân Tương sinh trưởng khá đặc biệt, cho nên không tránh khỏi chạm vào những chỗ không nên chạm.

Thật khổ cho Văn Xuân Tương mà.

Hiện tại y không thể biến hóa, nhưng cảm giác nên có thì vẫn có. Hơn nữa đây là bản thể của y nên lại càng nhạy cảm. Đạo lữ nhà mình, tiểu tiểu hòa thượng vừa đáng yêu vừa tuấn tú cứ sờ túi sờ lui trên người mình như vậy, lần nào cũng sờ vào mấy chỗ nguy hiểm chết người, trong lòng y đã thành một biến lửa phừng phừng.

Nhưng mà, Văn Xuân Tương chỉ có thể nhịn.

Giờ y chỉ là một đóa hoa mẫu đơn, ngoại trừ nhịn thì có thể làm gì được?

Sau khi đào y lên, Tạ Chinh Hồng cũng rất ít khi nói chuyện với Văn Xuân Tương.

“Tiền bối, lần trước ngài tự ý quyết định đồng quy vu tận cùng Quý Hiết, hoàn toàn không hề nói với tiểu tăng một câu. Cho nên trước khi nguôi giận, tiểu tăng cũng sẽ không nói với ngài thêm một câu nào nữa.” Rồi Tạ Chinh Hồng thật sự không nói năng gì với Văn Xuân Tương, sau khi đi xuống sau núi liền mua chậu hoa cho Văn Xuân Tương, trồng y vào trong chậu rồi đi tắm rửa thay quần áo.

Tiện thể nói luôn, việc tắm rửa thay đồ của Tạ Chinh Hồng đều tiến hành ngay trước mặt Văn Xuân Tương.

Nếu là bản nhân của Văn Xuân Tương đứng ở đây thì có khi Tạ Chinh Hồng còn ngượng ngùng một chút.

Nhưng giờ Văn Xuân Tương chỉ có thể ngồi trong chậu lắc lắc nụ hoa, hành vi của Tạ Chinh Hồng cũng trở nên tự nhiên như không.

Tạ Chinh Hồng khôi phục ký ức, cơ thể cũng cao lên một ít.

Hắn vốn đang tuổi trổ mã, giờ lại bắt đầu tu luyện một lần nữa, trông càng tuấn tú cao ráo, thoạt nhìn như thể thiếu niên mười bốn mười, lắm tuổi vậy.

Mà mười bốn, mười lăm tuổi ở thế gian đã được xem là người lớn rồi.

Bởi vậy khi Tạ Chinh Hồng ôm Văn Xuân Tương đi chung quanh, cũng chẳng khiến người ta lấy làm hiếu kỳ.

Văn Xuân Tương hao hết tâm tư mà vẫn không thể nói chuyện được với Tạ Chinh Hồng, dù ban đêm nằm mơ cũng thế, đóa hoa trông có vẻ mệt mỏi rũ rượi, hữu khí vô lực, như thể sinh bệnh vậy.

“Tiểu công tử, tiểu công tử!”

Tạ Chinh Hồng đang đi trên đường, bỗng có một nam tử trung niêm chạy theo gọi hắn.

“Vị tiểu công tử này, ngươi đợi chút, đợi chút đã.”

Tạ Chinh Hồng phát hiện đối phương dường như đang gọi mình, vì thế bèn dừng lại, lẳng lặng quay đầu.

Nam tử trung niên nọ ăn vận không tầm thường, dù chạy nhưng tác phong nhanh nhẹn, ngọc bội trang sức trên người ông ta lại càng vô giá. Tạ Chinh Hồng thậm chí có thể thấy được long khí nhàn nhạt bốc lên từ người này.

Là chân long thiên tử của thế giới này sao?

Tạ Chinh Hồng lóe lên suy nghĩ.

Lúc trước khi hành tẩu hắn hình như cũng nghe nói hoàng đế đương triều tới Giang Nam, có khả năng đang du ngoạn ở vùng phụ cận, lẽ nào chính là người trước mắt?

Hoàng đế đương triều cũng được xem như thánh chủ anh minh.

Nếu như dân chúng lầm than, vậy thì bách tính bình thường ăn còn chẳng đủ no, làm gì có lòng dạ nào mà đi trồng hoa ngắm hoa. Mẫu đơn tượng trưng cho phú quý cát tường, là thịnh thế chi hoa, người đời đều yêu mẫu đơn, điều này đã nói lên không ít vấn đề.

“Không biết lão gia gọi tại hạ lại có việc gì?” Tạ Chinh Hồng điềm nhiên hỏi.

Nam tử trung niên, cũng chính là hoàng đế đương triều, trông thấy dáng vẻ Tạ Chinh Hồng, lòng âm thầm tán thưởng. Trong kinh thành nhiều thần đồng tuấn kiệt như vậy, mà cũng chẳng thấy mấy ai sánh được với phong thái của thiếu niên trước mắt.

Có lẽ Tạ Chinh Hồng không chú ý, nhưng hắn rất có tiếng tăm ở con phố này.

Khi hoàng đế mang theo hộ vệ đi trên đường du ngoạn trải nghiệm và quan sát đời sống nhân dân, liền nghe thấy không ít người đang bàn tán rằng chỗ bọn họ xuất hiện một thiếu niên tuấn tú bưng một cây hoa mẫu đơn, trông tựa tích tiên, phong tư khí độ xuất chúng, đi trên đường mà như một phong cảnh đẹp đẽ. Hơn nữa cậu còn bưng một chậu hắc mẫu đơn xinh đẹp tuyệt trần, lại càng trông như tiên đồng hạ phàm, người kết hợp với hoa, khiến ai nấy đều ngẩn ngơ chẳng dám tiến lên bắt chuyện.

Hôm nay hoàng đế lại xuất hành, trông thấy trong đám đông có thiếu niên ôm hoa mà mọi người đang bàn tán, lập tức hứng thú chạy theo.

Lúc trước nghe dân chúng nói, ông còn cảm thấy mấy bách tính này nói quá lên.

Giang Nam là chốn địa linh nhân kiệt, đâu thiếu người trẻ tuổi ưu tú, sao một thiếu niên ôm hoa lại bỗng chốc trở thành đối tượng bàn tán lúc trà dư tửu hậu của mọi người?

Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, hoàng đế mới biết lời đồn chẳng phải giả.

Thiếu niên trước mắt tuổi tác không lớn, nhưng khí độ lại điềm tĩnh lạ thường, rất dễ khiến người ta quên đi tuổi của cậu. Hơn nữa, người này còn có một thứ khí chất xuất trần, chỉ nhìn thôi mà tâm tình cũng bất giác bình tĩnh lại. Cảm giác này quả là thú vị.

“Tại hạ họ Thượng, Thượng Thiên Tứ, xin chào tiểu công tử.” Hoàng đế chắp tay nói.

“Thần Tú có lễ.” Nếu đối phương là hoàng đế, vậy sau này đến Hộ Quốc tự hẳn còn sẽ gặp mặt, cho nên Tạ Chinh Hồng vẫn tiếp tục sử dụng cái tên Thần Tú.

“Thần Tú, nghe như pháp danh Phật gia vậy.” Hoàng đế tò mò, “Chẳng lẽ các hạ là đệ tử tục gia của chùa miếu nào?” Nhưng dù là Hộ Quốc tự, cũng chưa từng thấy đệ tử tục gia xuất sắc đến thế.

“Chỉ là tại hạ ngày nhỏ hay đau ốm, cha mẹ thương yêu nên mới đặt Phật danh, hi vọng được Phật Tổ phù hộ.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Chẳng hay lão gia gọi tại hạ lại có chuyện quan trọng gì?”

“À, là vậy sao.” Hoàng đế nghe giải thích xong, cũng không cảm thấy đối phương đang nói dối, nếu thực sự có đệ tử tục gia nào xuất chúng như vậy thì đã được chùa miếu tung hô từ lâu rồi.

“Nơi này không thích hợp để nói, nếu tiểu công tử tin ta thì xin hãy đi theo ta.” Hoàng đế mỉm cười ngỏ lời mời.

Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Vậy xin làm phiền Thượng lão gia.”

“Lão gia, lão gia, thuộc hạ tới chậm.”

Một tốp thị vệ trẻ tuổi tức tốc chạy tới, thấy hoàng đế nói cười với Tạ Chinh Hồng thì không dám quấy rầy, đành phải canh giữ ở một bên, đợi bọn họ ngừng lại mới dám lên tiếng.

“Không sao.” Hoàng đế hài lòng nhìn mấy thuộc hạ, “Vị Thần Tú tiểu công tử này là khách của ta, các ngươi không được thất lễ.”

“Vâng.” Các thị vệ ngẩng đầu nhìn Thần Tú, cùng đồng thanh đáp.

“Ta lớn tuổi, nếu tiểu công tử không ngại, tại hạ mạn phép gọi ngươi là Thần Tú được chứ?”

“Đâu có, Thượng lão gia cứ tùy ý.”

“Thần Tú thật hào sảng.” Hoàng đế cười to, “Nếu Thần Tú không chê thì cứ gọi ta một tiếng lão đại ca cũng không sao. Tuổi ta có khi còn hơn cả phụ thân ngươi, cũng chẳng ngại chiếm lợi của ngươi.”

Thần Tú chỉ cười, không nói gì.

Hoàng đế nghĩ là Thần Tú thẹn thùng nên cũng cười chẳng nói lời nào.

Mấy thị vệ tâm phúc bên cạnh hiếu kỳ nhìn hoàng đế và Tạ Chinh Hồng, cảm thấy vô cùng khó tin. Bệ hạ nổi tiếng bất cẩu ngôn tiếu, thế mà chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, số lần cười với Thần Tú còn nhiều hơn số lần cười một năm trong cung! (Bất cẩu ngôn tiếu: không nói cười tùy tiện.)

Không biết nếu mấy hoàng tử điện tử chỉ thấy bệ hạ là kinh hoảng mà nhìn thấy cảnh này thì tâm trạng sẽ ra sao?

Ban đầu hoàng đế cũng không phải đến vì Tạ Chinh Hồng, lúc trước bởi vì góc độ nên ông không thấy được mặt Tạ Chinh Hồng, chỉ có thể nhìn thấy chậu hắc mẫu đơn mà hắn bưng trong tay.

Hắc mẫu đơn hiếm có, đa phần các loại hắc mẫu đơn như “Hắc Hoa Khôi”, “Ô Kim Diệu Huy”, “Quan Thế Mặc Ngọc” đều không phải mẫu đơn thuần đen, mà chỉ có màu gần như màu đen thôi. Mẫu đơn càng đen thì giá trị lại càng cao, hoàng đế là vua của một nước, chậu hắc mẫu đơn quý nhất trong Ngự Hoa viên cũng chẳng có màu đậm bằng một nửa Văn Xuân Tương.







(Từ trái sang phải là các loại mẫu đơn: Hắc Hoa Khôi, Ô Kim Diệu Huy, Quan Thế Mặc Ngọc.)

Hoàng đế yêu hoa, đương nhiên lập tức chạy theo, muốn nhìn ngắm kỹ chậu hắc mẫu đơn tuyệt thế này.

Không ngờ khi trông thấy chủ nhân của cây hoa này, lại cảm giác chủ nhân còn trân quý hơn cả mẫu đơn.

Văn Xuân Tương lẳng lặng nằm trong chậu, nhìn lão già này tươi cười hớn hở trò chuyện với tiểu tiểu hòa thượng mà lòng vô cùng nghẹn khuất.

Gã nào thế này, không thèm nhìn hắc mẫu đơn tuyệt sắc là y đây, lại còn cứ hỏi tới hỏi lui chuyện của tiểu hòa thượng là sao? Đừng tưởng trên người có long khí thì hay lắm, trước đây ta nhấc ngón tay một cái là có thể hủy luôn quốc gia của ngươi đấy.

Văn Xuân Tương tuyệt đối không thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi.

Tiểu hòa thượng chẳng nói chẳng rằng với y lâu như vậy, ấy thế mà lại nói cười với phàm nhân này, người ta hỏi cái gì đáp cái nấy, thái độ đừng có đối lập rõ ràng như vậy chứ.

Đáng tiếc dù Văn Xuân Tương oán khí ngút trời, y cũng chỉ có thể ở trong chậu hoa nhìn Tạ Chinh Hồng cười với người khác.

Ở trong mộng y còn có thể động tay động chân với tiểu hòa thượng, đó cũng là nhờ sức mạnh của khế ước. Nếu dựa vào chính y thì đừng nói là hóa thành hình người, ngay cả vươn cành đập vào mỏ tên hoàng đế này y cũng không làm được.

“Thần Tú muốn đi đâu vậy?” Hoàng đế dẫn Tạ Chinh Hồng đến chỗ tri phủ địa phương, đặc biệt chọn một tiểu viện cho bọn họ, rồi phái người dâng trà cho Tạ Chinh Hồng, cười hỏi hắn.

“Trước đây có một vị Liễu Phàm đại sư muốn ta theo ông ấy đến Hộ Quốc tự. Song trên đường tại hạ có chút việc trì hoãn nên đã để Liễu Phàm đại sư đi trước.” Tạ Chinh Hồng trả lời.

“Liễu Phàm đại sư, Hộ Quốc tự?” Hoàng đế im lặng chốc lát, “Thì ra ngươi là linh đồng mà Liễu Phàm tìm được.”

Hoàng đế thở dài, “Vị Liễu Phàm đại sư đó quả là có con mắt tinh tường.”

“Thượng đại ca có vẻ khá hiểu biết về Hộ Quốc tự.” Tạ Chinh Hồng mân mê chèn trà, hỏi, “Có chỗ nào không ổn sao?”

“À….. Chỗ không ổn thì cũng có, nếu Thần Tú sẵn lòng nghe thì ta nói cho ngươi cũng không sao.” Hoàng đế nói, “Thực ra ta chưa từng gặp trụ trì của Hộ Quốc tự bao giờ. Nhưng gia mẫu rất tín nhiệm ông ta, có thứ gì tốt đều phải dâng tặng ông ta. Hơn nữa nghe nói từ khi gia mẫu còn trẻ, tuổi của ông ta đã không nhỏ rồi. Trên thế giới này, lẽ nào thực sự có người có thể trường sinh ư?”

“Có lẽ vậy chăng.” Tạ Chinh Hồng không nói chắc.

Kỳ thực, khi nhìn thấy hoàng đế, Tạ Chinh Hồng phát hiện trên người ông ngoại trừ long khí thì còn có một luồng hắc khí nhàn nhạt. Có điều hoàng đế đang trẻ khỏe, lại là quân vương được đất trời phù hộ, cho nên chút hắc khí kia không làm gì được ông. Song hoàng đế rồi sẽ già, khi các hoàng tử lớn lên, long khí cũng sẽ phai dần, đến lúc đó hắc khí sẽ ảnh hưởng thế nào đến hoàng đế, Tạ Chinh Hồng cũng không dám phỏng đoán.

Theo những gì Tạ Chinh Hồng nghe được về quốc sư, hắn cho rằng quốc sư này cũng là một tu sĩ, song tu vi có lẽ không cao, hiện tại thọ nguyên sắp hết nên muốn nghĩ cách kéo dài thọ mệnh của mình. Về chuyện tìm linh đồng, hẳn phải nói là tìm trẻ con có tư chất đơn linh căn thì chính xác hơn.

Liễu Phàm cũng có linh căn, ít nhất cũng là song linh căn.

Ở nơi linh khí mỏng manh thế này, tu sĩ song linh căn quả thực rất hiếm. Liễu Phàm nói rằng, tổng cộng có bốn người có tư cách đi tìm linh đồng giống như ông. Nói cách khác, có bốn người sở hữu song linh căn.

Nhưng vị quốc sư kia có lẽ không muốn tư chất song linh căn này, ông ta muốn tìm người mang đơn linh căn để tiến hành đoạt xá, nhưng cơ thể và tu vi của ông ta đã không cho phép ông ta đi tìm đứa trẻ mang đơn linh căn, cho nên chỉ có thể phái bốn người đệ tử này đi, hơn nữa còn bảo bọn họ tìm theo tâm ý của mình. Linh khí ở nơi này tuy yếu, nhưng phản ứng của người có linh căn với người cũng mang linh căn sẽ khác với người thường, nhất là tư chất tốt như song linh căn.

Đương nhiên, đây chỉ là một phỏng đoán của Tạ Chinh Hồng mà thôi. Tình huống cụ thể ra sao thì còn phải đợi nhìn thấy phương trượng kia mới biết được.

Tạ Chinh Hồng nhớ trước khi chuyển thế, nhục thân của hắn sau khi viên tịch đã ngưng kết thành mấy viên xá lợi, chắc hẳn đang ở chỗ Nhan Kiều. Nếu có thể lấy lại xá lợi, hắn sẽ có thể nhanh chóng khôi phục tu vi trước kia. Đồng thời, thiên kiếp qua đi, cánh hoa mà Văn Xuân Tương lưu lại cũng ở cùng một chỗ với xá lợi. Với linh khí ở đây, chẳng biết phải đợi bao nhiêu năm tiền bối mới biến hóa được, nếu không thể trở lại Tu Chân giới thì sẽ hết sức rắc rối.

May là, phương trượng của Hộ Quốc tự rất có thể là tu sĩ.

Nếu ông ta là tu sĩ thì trên người chắc chắn có linh thạch, cũng có thể biết con đường đi đến Tu Chân giới, Tạ Chinh Hồng nhất định phải đi tìm ông ta.

Khi ở Đạo Xuân trung thế giới, Tạ Chinh Hồng vừa xuất sơn đã là tu sĩ kỳ Kim Đan, giờ đây hoàn toàn biến thành một phàm nhân, dù tu luyện cũng chỉ là kỳ Luyện Khí, cuộc sống thế này cũng có chút thú vị. Nhưng thú vị thì thú vị, ngày nào hắn chưa khôi phục được tu vi thì ngày ấy tiền bối khó mà biến hóa, vẫn cần phải cố gắng mới được.

Tuy nhiên việc này, tạm thời không cần nói với tiền bối.

Y tâm cao khí ngạo, nếu biết mình không những phải đối phó với một tu sĩ kỳ Luyện Khí hoặc Trúc Cơ nho nhỏ mà còn phải liều cả tính mạng của hai người, hẳn sẽ khó mà chấp nhận được. Đến lúc ấy với kiểu suy nghĩ của tiền bối, e rằng lại cảm thấy y làm liên lụy đến mình.

“Bên ngoài lúc nào cũng đồn đãi lời hay ý đẹp.” Nhắc tới Hộ Quốc tự, sắc mặt hoàng đế không được tốt lắm, “Chẳng qua những lời đồn không hay đều bị ém đi thôi. Phương trượng của Hộ Quốc tự rất thông minh, chưa bao giờ ở phụ cận kinh thành, cũng rất ít ra tay với gia quyến của đại quan quý nhân. Nhưng theo ta điều tra được thì, không ít gia đình thờ phụng Hộ Quốc tự đều bị mất trẻ con!”

“……Trẻ con?” Tạ Chinh Hồng có chút hứng thú, “Bao nhiêu tuổi?”

“Mười một, mười hai tuổi.” Hoàng đế thở dài nói, “Trẻ con tuổi này không thể nào bị bắt cóc dễ dàng, nhưng chúng thật sự bị mất, sống không thấy người chết chẳng thấy xác. Chỉ biết là bọn chúng đều từng đến Hộ Quốc tự, sau đó chẳng thấy bóng dáng đâu. Trong Hộ Quốc tự cũng từng điều tra, không hề thấy tung tích những đứa trẻ kia. Lũ trẻ mất tích đều đến từ gia đình bình thường, lại không ở kinh thành, hầu hết đều bị ém xuống. Nếu không phải…… Nếu không phải do tình cờ, thì ta cũng chẳng biết là còn có chuyện như vậy.”

“Vậy Thượng đại ca có dám chắc là việc những đứa trẻ này mất tích có liên quan đến Hộ Quốc tự không?”

“Không dám chắc.” Hoàng đế lắc đầu, “Dù là mệnh quan triều đình hay phu nhân của bọn họ, thậm chí cả thái hậu và công chúa trong hoàng cung, hầu như đều thờ phụng Hộ Quốc tự, trụ trì bình thường lại cực ít xuất hiện, còn từng cầu mưa vì quốc gia, có công lao to lớn, không thể dễ dàng điều tra được.”

Ông tự thấy mình là một hoàng đế không tệ, chẳng thể vì những điều mơ hồ đó mà giam giữ trụ trì Hộ Quốc tự được, chỉ có thể âm thầm điều tra nghe ngóng. Nhưng Thần Tú không quyền không thế, trong nhà lại chẳng còn ai, nếu thật sự là do trụ trì kia gây nên, chỉ sợ cậu cũng khó thoát được độc thủ. Hoàng đế là người ái tài, Thần Tú còn trẻ mà đã có tài học như thế, lớn lên nhất định sẽ là trụ cột đất nước, ông sao có thể nhẫn tâm để cậu đến Hộ Quốc tự chịu chết?

“Thượng đại ca, chi bằng để ta đến đó xem sao.” Tạ Chinh Hồng cười bảo, “Thượng đại ca chớ thấy ta cao mà tưởng nhầm, năm nay ta mới mười hai tuổi thôi.”

“Ngươi mới mười hai?” Hoàng đế ngạc nhiên, nói Thần Tú mười bốn mười lăm ông cũng tin.

Ánh mắt Thần Tú trở nên nhu hòa, tận lực thả lòng vẻ mặt của mình, nhẹ nhàng chắp tay nói với hoàng đế, “Đúng là thế.”

Ngay cả giọng nói cũng thay đối.

Hoàng đế nhìn Thần Tú, ánh mắt trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ, gương mặt còn mang nét tinh nghịch và ngây thơ, trông kiểu gì cũng chỉ là một đứa nhỏ mười một mười hai tuổi!

Hoàng đế dụi dụi mắt, nghĩ có khi nào mình nhìn lầm.

Nhưng ông không thể nào nhìn lầm được.

Đúng là khiến người ta kinh sợ.

Thấy Tạ Chinh Hồng quyết đi, hoàng đế cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt để điều tra Hộ Quốc tự, ông bèn thương lượng với Tạ Chinh Hồng một lát, sau đó sai người chuẩn bị phòng ở cho Tạ Chinh Hồng, mời hắn ngủ lại, sự tình cụ thể còn phải bàn bạc tiếp.

Chính bản thân hoàng đế cũng lấy làm lạ, sao mình lại nói việc quan trọng như vậy cho một thiếu niên xa lạ? Nhưng ông tin tưởng ánh mắt của mình không sai, đây có lẽ chính là duyên phận mà mọi người thường nói chăng.

Sau khi hai người đi nghỉ ngơi, các hạ nhân mới đến dọn dẹp.

“Đây là trà hoa hảo hạng, ngay cả bệ hạ cũng không nỡ uống, bao nhiêu đại thần cầu còn chẳng được, thế mà người tên Thần Tú này lại chẳng uống lấy một ngụm?” Đại cung nữ thắc mắc nhìn chén trà hoa nguội lạnh. Trà này thơm nức mùi hoa, là trân phẩm trong trân phẩm, dù là người không biết nhìn hàng thì cũng có thể nhận ra chất lượng.

“Chắc là do căng thẳng đấy.” Một cung nữ khác cười bảo, “Ở trước mặt bệ hạ, có mấy ai dám an tâm uống trà?”

Đại cung nữ chỉ nhìn lướt qua Thần Tú, cảm thấy đối phương cũng đâu đến mức đó, nhưng lại chẳng tìm được lý do hợp lý hơn nên đành thôi.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Tiểu Hồ tung ra toàn bộ bản lĩnh để hóa trang cho Yến Xích Hà và Phật Tử.

Trong Lan Nhược tự toàn là nữ quỷ hút tinh khí của nam tử. Bọn họ thích nhất là mấy công tử nhẹ nhàng và thư sinh yếu ớt, không thích tráng hán huyết khí phương cương, thẩm mỹ thiên hướng về tiểu bạch kiểm.

Yến Xích Hà cạo râu chải tóc, dặm thêm chút phấn, đổi sang bộ đồ chỉnh chu hơn chút, trông cũng rất có khí chất công tử. Có điều Yến Xích Hà lần đầu tiên mang trên người lắm thứ loạn thất bát tao như vậy, cho nên đi đường rất mất tự nhiên, đành phải thả chậm tốc độ, nhìn vào hết sức dọa người.

Về phần Phật Tử, Tiểu Hồ suy nghĩ đắn đo, cuối cùng quyết định hóa trang biến quan chủ của bọn họ thành một mỹ nhân “thanh lãnh cao ngạo”.

Đôi khi nam nhân cao ngạo như vậy cũng kích thích ham muốn chinh phục của phụ nữ.

“AAAA, quan chủ của chúng ta thật là đẹp quá đi, ta muốn sinh một bầy khỉ con cho ngài ấy quá!” Hầu yêu thét lên.

“Cút đê, lần trước ngươi còn bảo muốn sinh con cho Mĩ Hầu vương của Hoa Quả sơn cơ mà!”

“QAQ Nhưng mà Tề Thiên Đại Thánh chằng còn ở đây từ lâu rồi, giờ ở Hoa Quả Sơn không biết là Mĩ Hầu vương đời thứ bao nhiêu nữa.”

“Quan chủ là của ta, muốn cướp là ta vung kiếm chọc chết các ngươi!” Lang yêu không chịu yếu thế.

Thấy đám tiểu yêu tinh này sắp đánh nhau đến nơi, đại hán đằng hắng giọng, trừng mắt nhìn bọn nó, bọn nó lập tức tỉnh táo lại.

Tiền tiêu vặt của bọn nó đều là do đại hán phụ trách phát cho, cho nên không dám trái lời!

“Trương đạo hữu, thế này thật sự được sao?” Yến Xích Hà buồn bực nhìn bộ đồ hoa hòe lòe loẹt của mình, lại nhìn sang Phật Tử ăn mặc đơn giản lịch sự, bèn hỏi.

“Ờm…..” Phật Tử đang định lên tiếng thì liền thấy vẻ mặt “Mau khen ta đi” của Tiểu Hồ và Thu nữ, “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”

Yến Xích Hà há miệng câm nín, đành phải chấp nhận.

“Vậy thì đi thôi.”

Nói rồi, Yến Xích Hà và Phật Tử liền cưỡi ngựa chạy về hướng Lan Nhược tự.

Editor: Hơn một tuần mới nặn ra chap mới, xin lỗi mn…….

Đọc truyện chữ Full