*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Hoang Tiên Quân vừa đến, Thu Mâu, Vân Dao và Mạc Vô Thanh liền trở nên căng thẳng.
Mặc dù có Phượng Ổ ở đây, nhưng Vô Hoang Tiên Quân thành danh đã lâu, tiên vực cũng lớn hơn của Phượng Ổ nhiều, không ai biết trong tay lão rốt cuộc có bao nhiêu con bài chưa lật. Ngộ nhỡ xảy ra sự gì thì e rằng không ai trong bọn họ có kết cục tốt.
“Nhiều năm không gặp, phong thái của Phượng Ổ đạo hữu vẫn như xưa, thật khiến lão phu hâm mộ.” Vô Hoang Tiên Quân chắp tay với Phượng Ổ, vẻ mặt tiêu sái, động tác lưu loát, chỉ nhìn hành động của lão, nếu không biết thì thật sự còn tưởng hai người có giao tình tốt đẹp.
“Quá khen.” Phượng Ổ lạnh nhạt nhìn Vô Hoang Tiên Quân, giả ngu nói, “Không biết Vô Hoang Tiên Quân đến đây có việc quan trọng gì? Với ánh mắt của các hạ thì hẳn phải chướng mắt nơi này mới đúng chứ.”
Thấy Phượng Ổ thận trọng như vậy, Vô Hoang Tiên Quân cũng chẳng sốt ruột, “Phượng Ổ đạo hữu nói gì vậy? Nghe nói bản thể của Tú Kim Cát Tường Hoa là một tu sĩ cấp bậc Tiên Quân đỉnh phong, tu vi hơn xa ngươi và ta, biết đâu nơi này có thứ gì tốt thì sao. Lão phu rảnh rỗi nhàm chán, mới nghĩ chi bằng đi gặp bạn cũ. Nếu đã tình cờ gặp được Phượng Ổ đạo hữu, hay là cùng đi thám hiểm nhé?”
Khốn nạn!
Nhìn nụ cười của Vô Hoang là bọn họ đã thấy ghét rồi, nếu còn cùng nhau hành động, lỡ đối phương bất ngờ đánh lén thì bọn họ còn sống được không đây?
“Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ nếu hai người kia đánh nhau thì ai có khả năng thắng cao hơn?” Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn Phượng Ổ và Vô Hoang một hồi lâu, khá là nhàn nhã, trong tình huống như vậy mà còn có tâm tư buôn chuyện với Tạ Chinh Hồng.
Haiz.
Đi cùng nhiều người thế này làm y và tiểu hòa thượng không thể quang minh chính đại làm rất nhiều chuyện.
Văn Xuân Tương hơi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy mình rất may mắn. Dù ở Tiên giới thì người có đạo lữ vẫn là số ít, những cặp ân ái như y và tiểu hòa thượng thì càng là số ít trong số ít. Văn Xuân Tương cũng không phải người mù, sao có thể không nhận ra sự hâm mộ trong mắt người khác được chứ?
“Năm mươi – năm mươi.” Tạ Chinh Hồng chớp mắt trả lời, “Tiền bối rất để ý cái này sao?’
“Đương nhiên không phải rồi.” Văn Xuân Tương nói, “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, kiếm đề tài bắt chuyện với ngươi ấy mà.”
Tạ Chinh Hồng nhoẻn miệng, “Phượng Ổ Tiên Quân hẳn sẽ không thua đâu, ta thấy trên đầu Vô Hoang Tiên Quân này có không ít khí ứ đọng, chắc không phải ở thời kỳ đỉnh phong, Phượng Ổ Tiên Quân thân kinh bách chiến, gần như không có sơ hở, đến lúc ấy thắng bại tự nhiên sẽ rõ ràng.”
“…..Tiểu hòa thượng quan sát cẩn thận nhỉ.” Văn Xuân Tương im lặng một lát rồi nói.
“Không cẩn thận bằng Thu Mâu cô nương quan sát tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc đáp.
Linh Đế đứng bên cạnh nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng mắt đi mày lại, thầm lấy làm lạ.
Nếu nói hai người bọn họ đang không nói chuyện thì nhất định không thể, nhưng kỳ lạ là y không hề nghe thấy gì.
Đây rốt cuộc là bí pháp gì mà có thể không lộ dấu vết như thế?
Càng quan sát hai người, càng cảm giác hai người này có nhiều bí mật.
Bên kia, không khí giữa Vô Hoang Tiên Quân và Phượng Ổ Tiên Quân không được tốt lắm.
“Thế nào, Phượng Ổ đạo hữu muốn từ chối lão phu sao?” Sắc mặt Vô Hoang Tiên Quân đã chùng xuống, ánh mắt nhìn Phượng Ổ cũng không còn thân thiện như trước.
“Vô Hoang đạo hữu nói gì vậy chứ.” Phượng Ổ giải thích chẳng chút hoang mang, “Chỉ là mấy người đồng đội đi cùng ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, e là sẽ chống đối Vô Hoang đạo hữu, đến lúc đó sẽ sinh ra nhiều bất tiện. Vẫn nên tách ra thì hơn.”
“Không sao, nếu thực sự nảy sinh mâu thuẫn thì lão phu sẽ giúp ngươi dạy bảo.” Vô Hoang khẽ cười.
“Xem ra Vô Hoang đạo hữu cố ý không chịu đi.” Phượng Ổ lạnh lùng nhìn Vô Hoang Tiên Quân.
“Lòng vòng mãi như thế, biết rõ rồi còn cố hỏi làm gì?” Vô Hoang cuối cùng cũng hết kiên nhẫn lấp lửng tiếp với Phượng Ổ, “Ta tới đây vì mục đích gì, Phượng Ổ đạo hữu hẳn rất rõ ràng. Chỉ cần một câu là lão phu sẽ lập tức đi ngay, chỉ xem đạo hữu có nói hay không thôi.”
“Nếu ta không nói thì sao?”
“Vậy thì lão phu chỉ đành ỷ lớn hiếp nhỏ, đấu một trận với Phượng Ổ với đạo hữu tranh tài cao thấp!”
Lời không hợp ý, hai người nhìn nhau, đồng thời tung ra một đạo thần thông đối chọi nhau.
“Bọn ta đi trước nhé!” Vân Dao nhìn thoáng qua Phượng Ổ và Vô Hoang rồi lập tức dời mắt, hô lên với đám Thu Mâu, “Bọn ta đợi Phượng Ổ đại ca ở phía sau!”
Đám Thu Mâu biết thực lực của mình không giúp được gì cho Phượng Ổ, chi bằng tránh đi xa, không chừng còn có thể đánh lén tên Vô Hoang kia, giúp ích cho Phượng Ổ.
“Muốn chạy à, không có dễ vậy đâu!” Vô Hoang cười lên, tay áo tung bay, phóng ra vô số linh quang, linh quang rơi xuống hóa thành những song sắt cắm xuống đất, chặn đường đám người Thu Mâu.
“Ư, đau quá!”
Thu Mâu rụt tay lại, trên bàn tay nõn nà xuất hiện một vết thương rõ ràng.
Nàng đã đặc biệt dùng thần thông rồi mới dám đụng vào những cọc sắt này, không ngờ chạm vào vẫn bị thương, đây rốt cuộc là bảo bối gì?
“Đây là pháp bảo Ma giới.” Linh Thành tiến lên xem xét song sắt, nói.
“Vô Hoang tốt xấu gì cũng là Tiên Quân, lão muốn vài món pháp bảo Ma giới cũng chẳng phải việc gì khó.” Sắc mặt Mạc Vô Thanh có chút khó coi, “Xem ra lão ta đến có chuẩn bị, quyết không nể mặt chúng ta. Ta thật sự không hiểu làm vậy để làm gì?”
Chính Vô Hoang cũng không biết vì sao mình đột nhiên muốn trở mặt với Phượng Ổ.
Nhưng sau khi đến đây, cảm giác bất ổn trong lòng lại mỗi lúc một nhiều, khiến lão mất đi sự trấn định ngày xưa. Lão biết, nếu mình ra tay với đám thuộc hạ tâm phúc của Phượng Ổ thì sẽ hoàn toàn trở mặt, chỉ tạo thêm cho mình một đối thủ mạnh. Nhưng nỗi bất an trong lòng cứ không ngừng lan tràn.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!
Nếu Vô Hoang Tiên Quân dám đến đây thì cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hiện tại chẳng qua là đập nồi dìm thuyền mà thôi.
(Đập nồi dìm thuyền: nghĩa là phá hết đường lui, quyết phải thắng bằng được. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
“Ngươi làm cái quái gì thế hả?” Mặt Phượng Ổ phát lạnh, hiển nhiên không ngờ Vô Hoang lại xuống tay với đám người Vân Dao. Đây không phải phong cách của lão!
“Ngươi giết thuộc hạ của ta, ta giết thuộc hạ của ngươi, công bằng quá còn gì?” Vô Hoang dường như rất hưởng thụ khi thấy bộ dáng này của Phượng Ổ, “Đằng nào cũng đến nước này rồi, loạn thêm một chút cũng chẳng sao.”
Phượng Ổ khẽ cắn môi, đẩy nhanh động tác, công kích càng dữ dội hơn.
“Vạn Nhận Phá Tiên Lung của ta không thể bị phá vỡ, bên trên có độc tố chỉ có ở Ma giới, dù Đại La Kim Tiên gặp phải cũng khó thoát. Đáng tiếc nó không có tác dụng gì với Tiên Quân, không thì đã đem ra đối phó với ngươi rồi.” Vô Hoang lắc đầu tiếc nuối, “Ta đã trả nhiều tiền cho một Ma tu để đối lấy nó, cuối cùng cũng có tác dụng.”
“Thu Mâu, muội làm sao thế?’ Vân Dao thấy người Thu Mâu đột nhiên mềm nhũn thì vội đến đỡ nàng, nhìn thấy cổ tay nàng phủ đầy hắc khí, hiển nhiên là bị ma khí nhập thể, khiến nàng khó chống đỡ được.
“Cái lồng sắt này lại động đậy kìa!” Văn Xuân Tương nhìn chằm chằm mấy song sắt hồi lâu, “Tiểu hòa thượng, có lẽ thân phận Phật tu của ngươi sắp không giấu nổi nữa rồi.”
Trên song sắt này có đồ của Ma giới.
Nhưng Ma tu và Phật tu là thiên địch, tu vi của Tạ Chinh Hồng hiện là Kim Phật, sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng.
Song nghĩ tiểu hòa thượng sẽ vì thế mà bại lộ thân phận, Văn Xuân Tương lại thấy không vui.
Không phải y sợ cái gì, chỉ là một khi thân phận Phật Tu của tiểu hòa thượng bại lộ, việc y và hắn là đạo lữ song tu sẽ nhanh chóng rước tới ánh mắt khác thường của đám người Phượng Ổ.
Y không thích những người đó nhìn tiểu hòa thượng với vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Như thể tiểu hòa thượng chọn y là tội ác tày trời vậy.
“Tiền bối yên tâm.” Tạ Chinh Hồng cất bước tiến lên, đang định phá hủy song sắt này, trời đất lại bỗng nhiên rung chuyển.
“Sao…. Sao thế này?” Vân Dao dìu Thu Mâu lên, lại suýt nữa té ngã xuống đất.
Phượng Ổ và Vô Hoang ở bên kia mặc dù cũng sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng quay trở lại cuộc đấu pháp.
“Chắc là hai vị Tiên Quân đấu pháp khiến nơi này chú ý.” Sắc mặt Mạc Vô Thanh hơi đổi, “Mọi người hãy cẩn thận, trước kia chúng ta chưa từng gặp phải tình huống này, không biết vẫn lạc chi địa rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?”
Mạc Vô Thanh vừa dứt lời, như để xác minh độ xác thực của lời hắn nói, khu vực này bất đầu nổi lên sương mù mông lung, bao phủ toàn bộ chung quanh.
“Hừ!” Thấy sương mù sắp tràn về phía mình, Vô Hoang lập tức vung tay xua đi, nhưng màn sương này này nhất quyết không tha, trực tiếp nuốt chửng lấy Vô Hoang.
“Không xong rồi!” Phượng Ổ thấy thế thì quay đầu ngay lại, một mảng sương lớn cũng đang hướng về phía hắn.
Chỉ chốc lát sau, cuồng phong trỗi dậy, thổi sạch sương mù.
Nhưng trên mặt đất lại trống trơn, như thể chưa từng có tiên nhân xuất hiện.
Khi sương mù nổi lên, Tạ Chinh Hồng liền túm chặt tay Văn Xuân Tương, quyết không buông ra. Sau khi sương tan đi, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng vẫn nắm chặt tay nhau, chỉ là đã đi đến một nơi xa lạ.
Văn Xuân Tương nhìn xung quanh, không cảm nhận được dấu vết của trận pháp hay tiên khí.
Lạ thật.
“Tiền bối, ngươi có phát hiện thấy chỗ nào không ổn không?” Thấy Văn Xuân Tương quan sát chung quanh, Tạ Chinh Hồng bèn hỏi.
“Chỗ nào cũng không ổn.” Văn Xuân Tương im lặng một lát rồi nói, “Tiểu hòa thượng, tiên khí ở nơi này rất nhiều, ngươi có nhận thấy không?”
(Cho mấy bạn đỡ nhầm lẫn, VXT bảo không cảm nhận thấy dấu vết “tiên khí” tức là pháp bảo ấy, còn “tiên khí” này là khí, hơi nha.)
Tạ Chinh Hồng gật đầu.
“Tiên khí nhiều như thế, nhưng dưới đất lại mọc cỏ.” Văn Xuân Tương khom lưng, nhổ một cọng cỏ, nắm ở trong tay, “Đây là cỏ mà ở thế gian mọc đầy rẫy ngoài đường, không thể chịu được tiên khí nặng như vậy.”
“Ý tiền bối là……?”
“Có lẽ chúng ta đã đi lạc vào trung tâm nơi Tú Kim Cát Tường Hoa bỏ mạng.” Văn Xuân Tương mỉm cười nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, ngươi trước sau vẫn may mắn ghê, dịch chuyển bừa mà cũng đến được nơi tốt như vậy.”
Nếu Văn Xuân Tương đoán không nhầm thì màn sương mù kia là cấm chế mà Tú Kim Cát Tường Hoa bố trí trước khi thân tử đạo tiêu để phòng ngừa nơi an táng của mình bị phá hoại. Một khi có hai tiên nhân cấp bậc Tiên Quân đấu pháp ở trong này, sương mù sẽ xuất hiện để tách những người đó ra.
Phượng Ổ và Vô Hoang tuy không đấu pháp lan ra phạm vị rộng, nhưng chỉ cần sơ sót là có thể phá hủy toàn bộ nơi này. Để tránh cho mình chết rồi còn không được yên bình, Tú Kim Cát Tường Hoa mới làm như vậy. Chỉ là y không ngờ rằng, sương mù bao phủ Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, chẳng những không truyền tống bọn họ ra ngoài mà lại đưa đến nơi trung tâm nhất.
“Là tiền bối may mắn chứ.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói, “Ta theo tiền bối đến đây tìm đồ mà. Tiền bối nói đây là trung tâm của nơi Tú Kim Cát Tường Hoa bỏ mạng, vậy thì ta đi chung quanh xem, kiếm lấy một vài thứ ngươi có thể dùng được.”
“Cũng được” Nghe Tạ Chinh Hồng nói, lòng Văn Xuân Tương càng thấy ngọt ngào, đi vào núi báu mà tay không trở về không phải tác phong của y.
“Cơ mà Tiên giới có rất nhiều ta không biết, nên để cho chắc thì chúng ta cứ lấy mỗi thứ một ít đi.” Nhìn thảo nguyên mênh mông vô bờ trước mắt, Văn Xuân Tương bình tĩnh nói.
“Được.”
Nếu Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đã ra quyết định thì đương nhiên phải đi làm.
Nơi này trông giống như một vùng thảo nguyên xanh um tươi tốt, mà trên đồng cỏ thật sự sinh trưởng không ít thứ.
Có khi là một tảng đá, có khi là một nhúm cát sao, cũng có khi xuất hiện muôn vàn đóa hoa vàng nhỏ xinh xắn, nhưng vì những thứ này có thể sinh tồn ở tầng trời nặng tiên khí như vậy, cho nên Văn Xuân Tương chẳng chút do dự, mỗi thứ đều chọn lấy một ít bỏ vào trong động thiên của mình.
Nhìn thảo nguyên loạn thất bát tao như vậy, còn có mấy thứ loạn thất bát tao này, ờm….. Cùng là Linh tu, Văn Xuân Tương có thể hiểu được suy nghĩ của Tú Kim Cát Tường Hoa.
Có lẽ nó sinh ra ở một vùng thảo nguyên, cho nên khi ngã xuống cũng tạo cho mình một vùng thảo nguyên rộng lớn, đặt những thứ tốt của mình ở trên thảo nguyên này để làm bạn với mình. Biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ một lần nữa bén rễ nảy mầm, sống lại ở nơi đây.
Ở trong này không biết bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng đi hết thảo nguyên.
Khi vượt qua biên giới thảo nguyên này, bọn họ liền đi tới một nơi khác.
Nếu không phải trong động thiên của hai người chất đầy đồ đạc thì bọn họ suýt còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
“Tiếc quá, không thể nhìn thấy hình dáng của Tú Kim Cát Tường Hoa.” Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng với vẻ tiếc nuối, nhưng ánh mắt vẫn ngậm cười.
“Không sao, về sau sẽ còn có cơ hội mà.” Tạ Chinh Hồng chẳng hề để ý tới ánh mắt của Văn Xuân Tương.
“Đúng vậy, cuối cùng sẽ có cơ hội thôi.”
Giỡn hả, làm sao có thể cho ngươi cơ hội đi gặp đóa hoa khác được?
Văn Xuân Tương cười thầm trong lòng, lại nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng.
Chẳng biết vì sao, sau khi đến Tiên giới, mình mà không nắm tiểu hòa thượng thì cứ thấy không yên tâm, như thể chỉ chớp mắt là tiểu hòa thượng sẽ bay đi vậy.
Cảm giác ấy cứ quanh quẩn trong lòng Văn Xuân Tương kể từ ngày đến Tiên giới, chỉ khi nắm tay Tạ Chinh Hồng, y mới cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng đột nhiên dùng sức, kéo Văn Xuân Tương vào lòng.
Còn chưa kịp chú ý thì Văn Xuân Tương đã thấy chỗ mình đứng nứt vỡ, lộ ra một khoảng trống khổng lồ.
Nếu bị đánh trúng thì y ít nhất cũng đổ chút máu.
“Lợi hại!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Cái nơi vốn vắng tanh dần dần hiện ra một bóng người, lão vừa vỗ tay vừa dùng ánh mắt toan tính để đánh giá Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Không ngờ lão phu giấu kín như vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện.” Vô Hoang Tiên Quân lắc đầu, cười tự giễu, “Đúng là già thật rồi. Đầu năm nay tân nhân lợi hại đến thế sao, thật khiến lão phu mở rộng tầm mắt.”
“Là ngươi?”
Văn Xuân Tương căm giận ngẩng đầu, “Đường đường là Tiên Quân mà lại đánh lén hai tân nhân, ngươi còn có lý không?”
Có cần mặt mũi nữa không thế?
“Nếu muốn lấy mạng các ngươi thì chiêu thử vừa rồi không chỉ có chút ấy uy lực thôi đâu.” Mắt Vô Hoang Tiên Quân lấp lánh ánh sáng, lão cười nói, “Tuy nhiên lão phu rất vừa lòng với kết quả của thử nghiệm. Thỉnh thoảng lão phu cũng nổi hứng muốn bồi dưỡng tân nhân, chỉ là tân nhân không đủ tố chất, lão phu khó mà để mắt tới.”
Vô Hoang Tiên Quân nói đến đây thì dừng lại.
Lão tự tin rằng dù mình không nói tiếp, hai người kia cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Đối với tân nhân mà nói, được một Tiên Quân đích thân mời chào chính là vinh dự to lớn, huống còn là một đôi đạo lữ, một đôi đạo lữ ân ái.
Dù không cân nhắc vì mình thì cũng phải cân nhắc vì người kia.
Vậy nên Vô Hoang nắm chắc bảy tám phần rằng hai người sẽ đáp ứng mình.
“Hai người chúng ta hẳn còn chưa đáng để Tiên Quân đích thân ra tay.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng kéo tay áo Văn Xuân Tương, nhìn về phía Vô Hoang hỏi.
“Các ngươi xem nhẹ mình quá rồi.” Vô Hoang Tiên Quân cười lớn, “Các ngươi có biết trong bốn hồ phi thăng mỗi thế kỷ có bao nhiên tiên nhân phi thăng không? Bét nhất cũng phải vài chục vạn! Phụ cận mỗi hồ phi thăng đều ứng với ba ngàn thế giới, thường hay có người phi thăng vào lúc mà ngươi chẳng hay biết. Nhưng trong mấy chục vạn người ấy, chỉ hai phần mười có thể đạt tới tu vi Thiên Tiên. Mà số đạt tới tu vi Linh Tiên tầng thứ ba thì chỉ có ít ỏi trăm người.”
“Trong trăm người ít ỏi này, đa phần là tán tiên cửu kiếp thành tiên, hoặc là lão tổ một phái tích lũy nhiều, tuổi tác cao. Trẻ tuổi như hai ngươi là rất hiếm. Nếu ta nhớ không lầm thì hai các ngươi cũng được Nam Minh Tiên Quân mời chào, vì mượn sức các ngươi mà không tiếc nhường cả động phủ ở tầng chín cho các ngươi ở, đúng là chịu bỏ vốn lớn!” Khi nhắc tới Nam Minh Tiên Quân, Vô Hoang Tiên Quân không nhịn được lộ ra vẻ mỉa mai, hiển nhiên rất bất mãn với hắn.
Nghe đến đây, sắc mặt Văn Xuân Tương có hơi cổ quái.
Quanh co lòng vòng mãi, thì ra lão Vô Hoang này có địch ý với bọn họ không phải vì Phượng Ổ, mà là vì Nam Minh, còn là vì tòa tiên phủ Nam Minh tặng cho bọn họ?
Văn Xuân Tương thật chẳng biết nên nói gì.
Lão Vô Hoang này tốt xấu gì cũng là Tiên Quân, cần gì phải nhăm nhe vào hai người bọn họ?
Nhưng tu sĩ Tiên đạo lại thường đâm vào ngõ cụt ở chỗ ngươi chẳng tưởng tượng nổi, ở Tu Chân giới cũng thế mà ở Tiên giới lại càng thế.
Văn Xuân Tương thật chẳng biết nên nói gì.
“Tiên Quân quá khen.” Tạ Chinh Hồng chắp tay nói.
“Các ngươi gia nhập với Phượng Ổ, chắc cũng là chủ ý của tên Nam Minh kia chứ gì.” Thấy Tạ Chinh Hồng chẳng tỏ vẻ gì là phẫn hận, Vô Hoang thầm khen quả là một kẻ thông minh, “Chỉ cần các ngươi nói ra kế hoạch của Nam Minh, giúp ta bắt được Phượng Ổ, lợi ích mà Nam Minh hứa trả cho các ngươi, ta sẽ trả gấp ba!” Vô Hoang thong thả giơ ra ba ngón tay, mỗi động tác đều như đã nắm chắc phần thắng.
Trước mắt hai tân nhân, lão thật sự chẳng cần giữ lớp vỏ ngụy trang của mình.
Dù bị nhìn thấu thì sao?
Vô Hoang muốn mời chào hai người kia, phần nhiều là vì coi trọng thân phận của bọn họ.
Bọn chúng vừa quen Nam Minh vừa quen Phượng Ổ, nếu nội ứng ngoại hợp với mình thì không ai có thể ngờ được hai tân nhân như vậy sẽ trở thành mũi dao sắc để ám sát hai Tiên Quân! Sau này nếu cảm thấy chúng vướng bận thì cứ giao cho chúng mấy nhiệm vụ một đi không trở lại là xong.
Có lẽ mình còn có thể lợi dụng bọn chúng để cho Phượng Ổ và Nam Minh một cú đả kích.
Hai tên đó chẳng phải tự nhận là lòng dạ rộng lớn sao?
Vậy thì để cho hai tân nhân đi khiến chúng trọng thương đi!
“Nhưng nếu thứ Nam Minh cho chúng ta, ngươi căn bản không trả nổi thì sao?” Văn Xuân Tương bình tĩnh đứng dậy từ trên người Tạ Chinh Hồng, sâu kín nhìn Vô Hoang Tiên Quân, khóe miệng nhếch lên.
“Ồ? Có thứ gì mà lão phu không trả nổi?” Vô Hoang ung dung hỏi.
“Mạng của ngươi!”
Linh Thành bấm đốt tay tính toán, cảm giác không thể tiếp tục dây vào mấy việc vặt vãnh này nữa.
Cùng là Linh tu, Linh Thành vẫn mang thái độ tôn kính đối với những thứ Tú Kim Cát Tường Hoa làm ra, y không cần đồ vật trong này, chỉ muốn chơi với bọn họ một chút thôi. Năm xưa y từng mời Tú Kim Cát Tường Hoa gia nhập Linh Tu Thiên của y, tiếc là Tú Kim Cát Tường Hoa từ chối lời mời của y, bái sư gia nhập vào môn phái của hắn ở thế gian.
Linh tu đa phần đều trọng tình, có phản ứng như vậy không hề kỳ lạ.
Linh Đế mặc dù lấy làm tiếc, song cũng đành thôi.
Đáng tiếc Tú Kim Cát Tường Hoa lại chẳng có một tông môn tốt.
Ở Tu Chân giới, tu vi của hắn cao nhất, không ai dám chọc hắn, tông môn đương nhiên cũng tận tâm tận lực với hắn, sợ hắn làm ra chuyện gì bất lợi đối với tông môn. Nhưng đến Tiên giới thì lại bất đồng.
Ở đây, một Linh tu phi thăng thành tiên như hắn tượng trưng cho một con đường thăng tiến vững chắc.
Chỉ cần ăn hắn là sẽ có vô số tiên khí tẩm bổ, tu vi cũng có thể tăng thêm một tầng. Dù kỳ hoa dị thảo ở Tiên giới có nhiều đến đâu, nhưng sao mà sánh được với Tú Kim Cát Tường Hoa hóa thân thành tiên nhân?
Tú Kim Cát Tường Hoa ở trong tông môn lâu, kẻ nổi tà tâm đương nhiên cũng nhiều lên.
Về sau, Tú Kim Cát Tường Hoa trốn chạy, rồi nhanh chóng trở thành Tiên Quân, bấy giờ mới xem như báo được mối thù năm xưa. Nhưng cũng chính vì hắn sát nghiệt quá nặng, sau này lại thay đổi bản tính, cuối cùng Đạo Tâm bất ổn, tu vi Tiên Quân đỉnh phong, khi chỉ kém một bước là có thể đột phá, hắn lại thân tử đạo tiêu, chọn đây làm nơi an nghỉ cho mình.
“Nếu Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng may mắn thì không chừng có thể lấy được vài thứ tốt.” Vì cẩn trọng nên Linh Thành đương nhiên không đuổi đến chỗ của hai bọn họ trước. Tốt xấu gì cũng nên đợi mấy ngày, sau đó chạm mặt thì mới hợp lý.
Nếu kế tiếp y phát hiện hai người không gặp vấn đề gì lớn thì sẽ tự hiện thân, mang bọn họ về Linh Tu thiên cung.
Một hạt giống tốt như Văn Xuân Tương, không thể tùy tiện lãng phí được.
Nếu là tu Phật thì cùng lắm y đi tìm Kim Bà La Hoa ở Phật giới, để Kim Bà La Hoa trao đổi Phật đạo với Tạ Chinh Hồng là xong, có khi còn kéo Kim Bà La Hoa ở lại Linh Tu thiên cung lâu ấy chứ!
Theo lý thì Kim Bà La Hoa cũng thuộc Linh tu bọn họ, nhưng xưa nay vẫn tu Phật đạo, y sao tranh được với một đạo thống hoàn chỉnh như Phật giáo?
Linh Thành đang định rời đi, nhưng chớp mắt đã thấy Phượng Ổ Tiên Quân chắn trước người mình.
“Ngươi muốn đi đâu?” Phượng Ổ cầm bảo kiếm trong tay, kiếm chĩa vào Linh Thành.
“Tiên Quân làm cái gì thế?” Nụ cười của Linh Thành cứng đờ, y và Phượng Ổ Tiên Quân hình như đâu có ân oái gì.
“Ta không biết ngươi là ai, vì sao lại tiếp cận chúng ta, nhưng trực giác mách bảo ta rằng ngươi rất nguy hiểm, ngươi chắc chắn không chỉ là Đại La Kim Tiên!” Phượng Ổ nhìn chằm chằm Linh Thành, một bước cũng chẳng nhường. Ngay cả lúc đối chiến với Vô Hoang hắn cũng không rút bảo kiếm ra, nhưng khi đối mặt với Linh Thành, hắn lại trực tiếp nắm tiên kiếm ngũ phẩm này ở trong tay!
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Đại vương, Thanh Đao đạo trưởng và Thanh Thu đạo cô cầu kiến ạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhanh nhẹn đi qua, khiến đám yêu quái thủ vệ trố mắt nhìn.
“Cho bọn họ vào.”
“Vâng.”
Nhiếp Tiểu Thiến gật đầu, đi đến trước núi mời hai vị cố nhân tiến vào.
Tính ra thì cũng sắp trăm năm rồi bọn họ chưa gặp nhau.
Nhiếp Tiểu Thiên hiện tại là tổng quản của Hắc Sơn, Hắc Sơn lão yêu lớn nhất, nàng thì xếp nhì, thậm chí không ít người cho rằng nàng là phu nhân của Hắc Sơn lão yêu. Nhưng thực ra không phải thế, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ quen làm bạn với đám yêu quái, không quen làm người, bây giờ tu hành Quỷ đạo, lại có Hắc Sơn lão yêu chỉ điểm và các loại đan dược bổ trợ, sở hữu đạo hạnh tương đương ngàn năm.
Gương mặt Thanh Đao và Thanh Thu vẫn có chút dáng dấp ngày xưa, song vẫn khác tráng hán và thiếu nữ ríu ra ríu rít đi theo sau Thanh Dương quan chủ năm nào.
Từ ngày Thanh Dương quan chủ mất đến nay cũng gần ba trăm năm rồi.
Vẫn còn rõ ràng trước mắt, như chỉ mới hôm qua thôi.
Năm ấy sau khi Thanh Dương quan chủ ổn định ma khí trên người Hắc Sơn lão yêu, Nhiếp Tiểu Thiến cũng lưu lại đây. Đám yêu tinh trong đạo quan đều ngây thơ đáng yêu, Nhiếp Tiểu Thiến ở cùng bọn nó, cảm giác mình cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Bọn họ trải qua chuỗi ngày bình yên trong Thanh Dương quan.
Dần dà, danh tiếng của Thanh Dương quan mỗi lúc một lớn, hàng yêu phục ma cùng ngày càng nhiều, Đạo môn đại hưng, vô số người trèo đèo lội suối tìm đến chỉ để xin làm đệ tử trên danh nghĩa của Thanh Dương quan. Nhưng quan chủ tuyển chọn người rất khắt khe, chỉ thu nhận vài người, đại hán và thiếu nữ đương nhiên cũng hành lễ bái sư, trở thành đệ tử nhập thất.
Chẳng bao lâu sau, sư phụ của quan chủ đắc đạo thành tiên, bạch nhật phi thăng, khiến thanh danh của Thanh Dương quan càng lan xa.
Nhưng đồng thời, ngày càng nhiều yêu quái tin trong Thanh Dương đạo quan của bọn họ có giấu tiên đan ăn vào có thể phi thăng, liền kéo đến hết tốp này đến tốp khác.
Bây giờ nhớ lại những ngày tháng ấy, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn phát run.
Nhưng có quan chủ ở đó.
Quan chủ xuất sơn, đại chiến bảy ngày bảy đêm với đám yêu quái kia, cuối cùng độ hóa hàng phục vô số yêu quái, uy danh hiển hách. Khi ấy mọi người đều cảm thấy quan chủ có thể lập tức phi thăng thành tiên, làm đại tiên quan. Chẳng ai ngờ rằng, sức khỏe của quan chủ lại ngày một yếu đi, hắn trẻ tuổi như vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở nên già nua.
Nửa năm sau, Hắc Sơn lão yêu đột nhiên lên núi, bảo Nhiếp Tiểu Thiến và các yêu quái khác sửa soạn rồi đi cùng hắn.
Hắn nói đây là ước định giữa hắn và quan chủ, ngày hôm đó cũng là ngày quan chủ cưỡi hạc về Tây.
“Ta và sư muội cũng sắp sửa phi thăng rồi. Lần này tới đây là để nói lời từ biệt với các vị.” Thanh Đao và Thanh Thu nói với Nhiếp Tiểu Thiến và Hắc Sơn lão yêu, “Đại vương lựa chọn ở lại nhân gian có lẽ lại đúng, Tiên giới nhiều quy củ, chắc ngươi ở cũng không quen.”
“Đúng vậy.” Hắc Sơn lão yêu gật đầu, “Các ngươi đi rồi, nhân quả giữa ta và Thanh Dương quan cũng sắp hết hoàn toàn.”
“Đến tận bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao năm ấy sư phụ lại suy nhược nhanh như thế.” Thanh Đao trầm mặc một lát, “Sau này ngẫm lại, có lẽ sư phụ đã biết trước thọ mệnh của mình. Hoặc cũng có lẽ là người căn bản không muốn thành tiên.”
“Chuyện này trừ bản thân hắn ra thì không ai biết rõ được. Đã là chuyện ba trăm năm trước rồi.” Hắc Sơn lão yêu ngáp một cái, “Nếu như có duyên, có lẽ còn có thể gặp lại.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 238: Muốn mạng của ngươi
Quyển 4 - Chương 238: Muốn mạng của ngươi