*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hoa Giá tỷ, có chuyện gì sao?” Văn Xuân Tương tiến lên chào đón, miễn cưỡng nở nụ cười tươi.
Tạ Chinh Hồng cũng hành lễ với Hoa Giá, tỏ vẻ hoan nghênh.
Tuy hắn và tiền bối hơi xấu hố vì mọc thêm một nụ hoa, song với hai người mà nói thì đấy chẳng qua là thứ điều hòa cuộc sống. Còn về việc của Hoa Giá, Văn Xuân Tương đương nhiên kể hai năm rõ mười cho Tạ Chinh Hồng.
“Ta đem vài thứ từ chỗ mình đến cho hai người phòng thân, dùng được thì dùng, nếu không dùng thì cứ mang theo bên người để ngừa bất trắc.” Hoa Giá cười bảo, dứt lời rồi sắc mặt lại là trầm xuống, “Trên đường đến đây, ta cũng nhận được một ít tin tức không tốt lắm.”
Văn Xuân Tương biết Hoa Giá không phải người nói năng linh tinh, nếu nàng đã bảo vậy thì chỉ e thật sự không tốt.
“Xin Hoa Giá tỷ cứ nói rõ.” Văn Xuân Tương chắp tay nói.
“Giữa đệ với ta, ta nào có giấu diếm gì?” Hoa Giá xua tay, “Lúc trước Bích Thanh đi ra ngoài dò la tin tức, Tứ Phương Thiên Hội lần này hình như định chơi thật, không biết vì sao. Bên phía Ma giới có vẻ định điều động không ít cao thủ, hơn nữa danh sách những tiên nhân tham dự Tứ Phương Thiên Hội ban đầu cũng thay đổi hơn phân nửa, đổi thành những tiên nhân vốn không nên tham gia.” Sắc mặt Hoa Giá nghiêm trọng, “Hẳn hai người hiểu ý ta chứ.”
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương trịnh trọng gật đầu.
Ý tứ của Hoa Giá rất rõ ràng.
Tứ Phương Thiên Hội vốn là một cơ hội tốt để các thế lực phô bày lứa đệ tử môn nhân trẻ tuổi, cũng thuận tiện tiến hành một cuộc tranh đấu nhỏ một cách quang minh chính đại. Như vậy ý nghĩa của thiên hội không nằm ở tu vi của đệ tử bọn họ ra sao, mà là đại diện cho cuộc đọ sức của các đệ tử kiên trung giữa thế lực với thế lực, giữa đạo thống với đạo thống suốt mấy vạn năm kế tiếp. Cho nên Tứ Phương Thiên Hội giới hạn tu vi của tiên nhân, thế là vừa có thể bồi dưỡng tân nhân, vừa giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng hiện tại, vài mống người đi cho đủ nhân số lại thay hết thành tinh anh, cửa ải ban đầu bỗng chốc nâng cao độ khó lên mấy lần, thậm chí một ít tu sĩ vượt quá cấp độ cũng muốn chen một chân vào.
“Hoa Giá tỷ, vì sao lại có thay đổi như vậy?” Văn Xuân Tương hỏi.
Y và tiểu hòa thượng trải qua nhiều chuyện kiểu này rồi, đã sắp thành quen.
“Thực ra cũng có liên quan một chút đến đạo lữ của đệ.” Hoa Giá thở dài liếc Tạ Chinh Hồng.
“Liên quan đến bần tăng ư?” Tạ Chinh Hồng ngơ ngác.
“Đúng thế.” Hoa Giá nghiêm túc gật đầu, “Lúc trước ngươi xuất hiện quá nổi bật, nhiều thế lực cảm thấy cần phải không áp chế sự nổi trội ngươi. Nguyên nhân trực tiếp hơn là, ngươi và Văn Xuân Tương vẫn là tân nhân chưa hết kỳ bảo hộ ngàn năm, bỗng dưng truyền ra tin đồn là có thể vị đại năng nào đó chuyển thế luân hồi chưa quay về.” Bởi vậy nên những thế lực đó đương nhiên càng không muốn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương dùng tư cách lớp già để đi tranh miếng ăn với lớp trẻ.
“Sao lại đồn đãi như thế chứ?” Văn Xuân Tương nhíu mày nói.
“Dễ hiểu thôi mà.” Hoa Giá trả lời, “Vốn dĩ việc đệ là đệ tử Linh Tu thiên cung chúng ta đã khiến không ít người chú ý rồi. Hơn nữa năm ấy khi đệ và đạo lữ phi thăng đã gây ra xáo động không nhỏ, chẳng khó mà điều tra được. Một khi bọn họ không tra được cụ thể về hai người thì cũng rất dễ liên tưởng đến chuyện chuyển thế trùng tu. Mấy năm nay có không ít đại năng lục tục trở về, với tình hình của hai người, bị liên tưởng như thế cũng là bình thường.”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu sự việc đã phát triển như thế thì chúng ta cứ nghênh đón thôi.” Tạ Chinh Hồng cười nói, chẳng hề để ở trong lòng.
“Đúng thế, đương đầu khó khăn mới là đúng lẽ.” Hoa Giá càng nhìn càng thấy vừa lòng về Tạ Chinh Hồng, cảm thấy Văn Xuân Tương có thể tìm được một đạo lữ như vậy quả thực chẳng dễ dàng.
Lúc Văn Xuân Tương tiễn Hoa Giá đi, Hoa Giá còn kéo tay áo y lại, cẩn thận dặn dò, “Đạo lữ của đệ tốt như thế, đệ phải đối xử tử tế với hắn, không thì sau này sẽ có người đến tranh mất đấy.”
Có lẽ là trong mắt nhiều người, Văn Xuân Tương mạnh bạo hơn Tạ Chinh Hồng rất nhiều.
Văn Xuân Tương thì sĩ diện, đương nhiên không muốn nói với người khác thực ra Tạ Chinh Hồng mới là bên mạnh bạo, có khổ có đau thì cũng chỉ có thể tự mình chịu thôi.
“Vâng ạ.”
“Haiz, đệ đấy.” Hoa Giá tức giận lườm Văn Xuân Tương, “Có đạo lữ là phúc khí, phải biết quý trọng nghe chưa.”
“Biết ạ biết ạ.” Văn Xuân Tương xua tay bảo.
Y cũng chỉ khó chịu được một lúc mà thôi, chờ tiểu hòa thượng đến dỗ dành là bỏ qua liền.
Khụ khụ.
Ưu thế duy nhất khi mọc thêm một nụ hoa, có lẽ chính là lúc song tu mình hưởng thụ được lạc thú gấp bội.
Nhưng mà tiên nhân sao có thể đắm chìm trong loại khoái cảm này chứ? Ây dà, phải tiết chế mới được.
Chuỗi ngày tiêu dao ấy không kéo dài bao lâu, Linh Đế triệu tập các đệ tử Linh Tu thiên cung, tuyên bố muốn dẫn người đến tham gia Tứ Phương Thiên Hội, ngoại trừ Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương thì còn có vài đệ tử Linh tu nữa đi cùng.
Sau chuyện lần trước, Lôi Tuyền trở nên ổn trọng hơn, cũng dần được các hộ pháp coi trọng, lần này hắn cũng nằm trong đội ngũ tham dự.
“Lần trước ta trọng thương bị ném đến tiên vực của Nam Minh Tiên Quân, may nhờ có Tiên Quân ra tay cứu mạng ta, cũng làm phiền đệ tử bên cạnh Tiên Quân chăm sóc ta rất nhiều. Nghe nói đệ tử kia và hai vị đạo hữu là bạn tốt, sau khi tỉnh lại tại hạ còn chưa nói được lời cám ơn, nếu hai vị có gặp Nam Minh Tiên Quân thì xin nhờ chuyển lời giùm ta nhé.” Lôi Tuyền chủ động đến nói với Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.
“Việc nhỏ ấy mà.” Văn Xuân Tương đáp ứng thoải mái.
Trông Lôi Tuyền thế này, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không ra khỏi Linh Tu thiên cung, chỗ Nam Minh Tiên Quân dường như cũng khiến hắn thương tâm, nếu không có việc gì thì sẽ không đến nữa. Bị hảo hữu chí giao phản bội, Lôi Tuyền không thể nào không thèm để ý được.
“Lần này đến Tứ Phương Thiên Hội khó khăn chồng chất, ngoại trừ những đệ tử đi cùng ta, các đệ tử còn lại cũng phải cố gắng tu hành, không được chểnh mảng.” Linh Đế bình thản nhìn chung quanh, nghiêm túc nói.
Mọi người vội vâng dạ.
“Các đệ tử tham gia Tứ Phương Thiên Hội ở lại, những người còn lại hãy trở về tu hành đi.” Linh Đế nở nụ cười, “Lúc trước ta đã nhờ hảo hữu bỏ thêm mấy thứ vào trong động phủ của các ngươi, sau khi Tứ Phương Thiên Hội kết thúc, ta sẽ kiểm tra thành quả đấy.”
Lời ấy khiến các đệ tử Linh tu chuẩn bị rời đi nghe mà choáng váng, bệ hạ nói vậy là sao?
“Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, có đôi khi vẫn cần tạo cho các ngươi một ít áp lực.” Vẻ mặt Linh Đế hết sức nghiêm túc, “Nếu sau khi trở về mà phát hiện có đệ tử nào không đạt kết quả mong muốn, vậy thì chớ trách ta tàn nhẫn với các ngươi.”
Các đệ tử không hẹn mà cùng rùng mình, còn định hỏi thêm nữa nhưng đã bị Linh Đế phất tay xua ra ngoài.
“Mấy người các ngươi còn hai, ba năm nữa, trở về chuẩn bị cho tốt.” Linh Đế nói với đám người Tạ Chinh Hồng, “Ta chỉ phụ trách dẫn các ngươi đi thôi, một khi Tứ Phương Thiên Hội bắt đầu thì ta không thể nhúng tay vào nữa. Tạ Chinh Hồng hiện tại là đệ tử của Linh Tu thiên cung ta, con người hắn thận trọng đáng tin cậy, các ngươi tham gia Tứ Phương Thiên Hội, nếu có chuyện gì thì có thể nghe Tạ Chinh Hồng định đoạt.”
“Vâng.” Nhóm người Lôi Tuyền đương nhiên không dám cãi lệnh Linh Đế, hơn nữa Tạ Chinh Hồng quả thực đáng tin cậy hơn bọn họ, cho nên ai nấy đều thoải mái đồng ý.
“Các ngươi đi đi, ta sẽ phái người gửi tin tức tìm hiểu được đến cho các ngươi, các ngươi hãy xem cho kỹ. Lần này các ngươi cần đề cao cảnh giác.” Linh Đế ung dung liếc nhìn bọn họ, “Các ngươi không chắc có thể trở về toàn bộ đâu.”
“Vâng thưa bệ hạ.”
Sau khi nói thêm mấy câu đơn giản, Linh Đế mới tuyên bố giải tán, cho phép các đệ tử dự thi lui đi.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương bàn bạc một hồi, chọn lấy những món tiên khí thuận tay bỏ vào trong không gian. Trước kia đi cùng Kim Bà La Hoa, Tạ Chinh Hồng nhận được không ít quà tặng quý giá, món nào cũng là thần binh lợi khí hiếm có. Văn Xuân Tương dung luyện chúng một lần nữa, khiến chúng phát huy được hiệu lực mạnh hơn. Ở Tiên giới, tiên khí thích hợp cho Linh tu thật sự không nhiều, bình thường các Linh tu đều thích dùng một bộ phận cơ thể của mình để luyện chế.
Văn Xuân Tương suy nghĩ rất lâu, muốn bứt đóa mẫu đơn trắng của mình đem đi luyện khí, tuy nhiên đều bị Tạ Chinh Hồng ngăn cản.
Thực ra Văn Xuân Tương cũng chỉ nói trong bụng mà thôi.
Hồng châu và ma châu của y không biết vì sao lại chui vào nụ hoa mẫu đơn trắng, giấu còn kỹ hơn cả không gian của y nữa, nếu y muốn phá hủy mẫu đơn trắng thì trước tiên phải phá hủy được hồng châu và ma châu đã.
Như Lai Thần Chưởng xuất hiện cũng khiến Văn Xuân Tương rất hào hứng, không ngờ thứ mà ở Tu Chân giới không thu thập đủ được, khi đến Tiên Giới lại có thể chạm tới. May mà trình độ Đại La Kim Tiên vẫn dùng được mấy công pháp ngoại đạo này. Sau khi lên cấp Tiên Quân thì phải ngưng đọng đạo của mình, tác dụng của công pháp ngoại đạo sẽ dần ít đi, chỉ có nguyên công pháp do mình sáng tạo là thực sự dùng được, bởi vậy cho nên yêu cầu đối với tiên nhân cũng cực cao.
Tỷ như Linh Đế, đạo thuật mà y sử dụng hầu như là tự sáng tạo, sở hữu sắc thái cá nhân độc đáo, vừa nhìn là biết ngay y làm, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương rồi cũng sẽ có ngày đạt đến trình độ đó.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nghiên cứu kỹ càng Như Lai Thần Chưởng trong thiền trượng, cuối cùng tinh luyện ra chiêu thức.
Từ khi đến Tiên giới, có lẽ vì gặp gỡ nhiều thần phật cho nên Tạ Chinh Hồng cũng dần có chút tâm đắc đối với chiêu Vạn Phật Triều Tông mà trước kia xem không hiểu, chiêu “Nghênh Phật Tây Thiên” mới luyện được cũng cho hai người không ít gợi ý.
“Đi thôi.” Văn Xuân Tương cầm tay Tạ Chinh Hồng, nói, “Nghe nói trong Tứ Phương Thiên Hội lần này, người xuất sắc sẽ được tặng một hạt giống ngộ đạo, ta cảm giác nó nhất định rất thích hợp với ngươi.”
Hạt giống ngộ đạo có thể giúp tiên nhân có một cơ hội lĩnh ngộ sấu sắc đạo thống của mình, nó cực kỳ hiếm có, nghe nói là vật trân quý được truyền ra từ tầng ba mươi. Việc nó được đem ra làm phần thưởng cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người, lần này số lượng tinh anh tăng nhiều cũng có phần công lao của hạt giống ngộ đạo.
Linh Đế dẫn các đệ tử đến Tứ Phương Thiên Hội, còn chưa đi được nửa đường thì liền thấy Kim Bà La Hoa tôn giả đợi sẵn từ trước.
Kim Bà La Hoa trở về từ chỗ Hưu Tức tôn giả không bao lâu, thấy Tạ Chinh Hồng thì ánh mắt có phần là lạ, sau đó lại nhìn sang tu sĩ mặc pháp bào đen trắng bên cạnh Tạ Chinh Hồng, gương mặt dần lộ vẻ sửng sốt.
Hả, chẳng lẽ y chính là Văn Xuân Tương?
Editor: Vì có nhiều người ưng ý cách dịch “đệ” hơn nên mình để là “đệ” nha <3. Phần tiếp theo sẽ là Tứ Phương Thiên Hội, rất là dài, mười mấy chương lận. Cố lên, 36 chương nữa là hoàn chính văn rồi.
Dạo này mình thay kính nên mắt rất nhức, không dùng máy tính nhiều được, do đó sẽ up chương hơi chậm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 255
Quyển 4 - Chương 255