DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 288: Chất vấn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

901

Tạ Chinh Hồng mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình lại lần nữa ngồi ở trong không gian mà chỉ khi nhập định mới xuất hiện.

Không gian này vẫn mang đến cảm giác như cũ, song lại có một điểm bất đồng. Những con chữ trôi nổi trong không gian đã biến mất, mà người ngồi ở nơi sâu nhất trong không gian cũng đã thấy rõ được bộ dạng.

Ngoại hình tăng nhân áo trắng thoạt trông rất giống với Tạ Chinh Hồng, song nhìn kỹ thì lại có chút cảm giác của Tống Thanh. Tạ Chinh Hồng đối chiếu bộ sáng kiếp trước mà mình nhớ với dáng vẻ của người trước mắt, có thể tìm ra một vài điểm tương tự.

Tạ Chinh Hồng gõ gõ đầu mình, đây là tướng của mình, Phật có ngàn tướng, dù tăng nhân áo trắng này và bọn họ không có điểm nào giống nhau thì cũng không sao.

“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Thân thể tăng nhân áo trắng từ không trung hạ xuống, mỉm cười nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nhìn tăng nhân áo trắng, nở nụ cười, “Có thể gặp được các hạ, tiểu tăng cũng cảm thấy vô cùng may mắn.”

Tăng nhân áo trắng cười bảo, “Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, cảm thấy gì chứ?”

Tạ Chinh Hồng chỉ im lặng cười không nói. Trong mắt hắn, bọn họ tuy là một thể, nhưng vì trải nghiệm khác nhau nên chung quy vẫn sẽ có điểm khác biệt.

“Ta chờ ngươi ở đây đã lâu.” Tăng nhân áo trắng dường như chẳng quan tâm Tạ Chinh Hồng trả lời ra sao, “Trước khi luân hồi hạ giới, phong ấn của Đạo Tổ đã hơi buông lỏng. Đạo Tổ là người từ bi, xuống tay cũng không quá nặng. Ta có nỗi nghi hoặc trong lòng, cho nên khi Pháp Ấn vỡ nát, liền để lại một phần thần niệm ở trong người, để tránh sau này luân hồi sẽ bị mê hoặc bởi hồng trần.” Ngay khi Tạ Chinh Hồng ngỡ rằng đối phương định nói đến chuyện của Văn Xuân Tương, tăng nhân áo trắng lại chuyển đề tài, “Ngươi rất tốt.”

Tạ Chinh Hồng không biết tăng nhân áo trắng này rốt cuộc muốn nói điều gì, nhưng chỉ cần không lấy tiền bối ra làm cớ thì hết thảy đều dễ bàn.

“Mười vạn năm, cũng đến lúc phải kết thúc rồi.” Tăng nhân áo trắng thở dài, “Ta đợi ở nơi đây, chỉ vì muốn nhờ ngươi giúp ta làm một việc.”

“Việc gì?” Tạ Chinh Hồng hỏi.

Tăng nhân áo trắng cười bảo, “Không vội, ngươi từ từ nghe ta nói.”

Ầm!

Nghe Phục Hổ La Hán nói như vậy, bàn tay Văn Xuân Tương nắm Nhất Điểm Tú Sinh Đao vung nghiêng sang phải, thế đao hung hãn mang theo sức mạnh không tưởng bổ tới hướng đó.

Ánh sáng đỏ bừng lên, chiếu rực cả bầu trời.

Đường đao từ trên không trung chém xuống, hằn cả vào mặt đất.

Trong đất trời truyền đến tiếng vỡ vụn, bầu trời và mặt đất xuất hiện một vết đao khổng lồ sâu không thấy đáy, phạm vị ngàn dặm chung quanh lặng ngắt như tờ, chẳng có lấy một chút tiên khí nào.

“Các người tưởng nói vậy thì ta sẽ tin ư?” Trán Văn Xuân Tương lấm tấm mấy giọt mồ hôi, giọng nói càng trở nên khản đặc tựa như đang đè nén thứ gì đó.

“Chúng ta lừa ngươi làm cái gì.” Phục Hổ La Hán cả giận nói, “Đúng, chúng ta không thể đi tìm Phật Tử, nhưng chúng ta cũng đã đợi mười vạn năm. Ngươi chỉ bỏ ra một ngàn năm mà đòi cướp Phật Tử khỏi tay chúng ta, thật đáng ghê tởm đến mức nào? Chẳng lẽ vì chúng ta là đệ tử Phật giáo nên không thể tức giận, chỉ có thể nhìn các ngươi tiêu dao, bỏ mặc bao nhiêu đệ tử ư? Nếu chỉ vì bản thân chúng ta thì trước kia chúng ta đã mặt dày mày dạn rời đi cùng Phật Tổ rồi!” Nói xong, Phục Hổ La Hán cảm thấy mình có hơi nặng lời, bèn đợi một lúc cho bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp, “Phật Tử xuất thân từ Phật giáo chúng ta, bẩm sinh đã có khí vận kết nối với Phật giáo ta, ngài không trở về thì đương nhiên chẳng thể tiếp tục hưởng thụ khí vận của Phật giáo nữa. Tầng trời thứ ba mươi không mở thì cuối cùng sẽ có lúc thọ nguyên kết thúc.”

“Nói tái nói hồi, các ngươi chẳng qua là sợ chết mà thôi.” Văn Xuân Tương hừ lạnh, “Cho dù có là Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa đi chăng nữa thì cũng khó thoát khỏi cái chết, huống chi là ông với ta? Nếu tiểu hòa thượng chết thì ta theo cùng hắn là được, ta sợ gì chứ?”

“Văn thí chủ, trước tiên ngươi hãy buông đao xuống đi.” Văn Thù Bồ Tát khẽ thở dài, “Nhất Điểm Tú Sinh Đao sẽ hấp thu quá độ sức mạnh trong cơ thể ngươi.”

Dứt lời, Văn Thù Bồ Tát lại nhìn về phía Văn Xuân Tương với hai con mắt đỏ thẫm, ông thu hồi con dấu Trấn Ma đã vỡ thành hai nửa, véo một góc con dấu Trấn Ma vo thành bột phấn, vung vào người Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương không tránh né, bột phận rơi lên người y, sắc đỏ rực trong mắt y nhanh chóng biến mất, khôi phục về hình dạng ban đầu.

“Chậc, đồ hòa thượng già xen vào việc người khác.” Thân đao Nhất Điểm Tú Sinh Đao rung rung, y bay ra khỏi tay Văn Xuân Tương, phút chốc liền hóa thành hình người, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương, “Chẳng mấy khi muốn ăn no một bữa mà cũng chẳng được toại nguyện, haiz, ta thật thảm quá mà.”

Văn Xuân Tương nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao với ngoại hình hao hao Quý Hiết nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, trong lòng có phần bực tức, “Ý ngươi là sao hả?”

Nhất Điểm Tú Sinh Đao duỗi người, ngáp một cái rồi bảo, “Ta giúp ngươi phá con dấu Trấn Ma, ta hấp thu tu vi của ngươi, giao dịch rất có lời mà.”

Nói rồi, Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại ngoảnh sang Văn Xuân Tương, cười bảo, “Hương vị chân nguyên của ngươi cũng không tệ lắm, vừa nặng vừa thông thấu, ta không ngờ chân nguyên kết hợp của Phật đạo và Ma đạo lại ngon lành đến thế.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao quan sát đánh giá Văn Xuân Tương một phen, ánh mắt có vẻ ái muội, “Cơ mà chân nguyên Phật đạo này không thuần, chắc là do nhiễm chân nguyên của đạo lữ ngươi.”

Ngay lập tức, Văn Thù Bồ Tát, Hàng Long Phục Hổ La Hán và cả tứ phương Thiên Đế đồng loạt nhìn về phía Văn Xuân Tương.

Thẩm Phá Thiên đằng hắng một tiếng, vô thức dời mắt đi. Cái chuyện này, hắn cũng có biết một chút.

Nhưng đối với mấy người Văn Thù Bồ Tát thì lại chẳng khác nào sấm giữa trời quang.

“Ngươi…… Ngươi và Phật Tử đã…… song tu rồi?” Hàng Long La Hán ngỡ ngàng hỏi.

Văn Xuân Tương nhìn biểu cảm của ông mà buồn cười, y lấy ngón tay cuốn cuốn tóc, cười như không cười, “Ta và hắn là đạo lữ song tu, việc mà đạo lữ song tu phải làm, đương nhiên là đã làm rồi.”

Y vừa dứt lời, sắc mặt Hàng Long La Hán liền xám xịt như tro tàn.

Vẻ mặt của Văn Thù Bồ Tát cũng không khá hơn là bao.

Bọn họ cứ tưởng hai người này tuy có danh nghĩa là đạo lữ song tu nhưng không có làm đến bước kia. Cho dù song tu thì cũng không nhất thiết phải làm chuyện âm dương giao hòa, có thể chỉ là đơn thuần tu luyện truyền công cho nhau thôi. Song nghe câu trả lời và xem biểu hiện của Văn Xuân Tương thì e rằng đã song tu thực sự rồi.

Mấy người Văn Thù Bồ Tát vắt óc nghĩ mãi vẫn không hiểu, xưa kia Phật Tử nổi tiếng là vô tình vô dục, ngoại trừ đối với Phật Tổ và vài Phật tu thì còn dễ gần một chút, bình thường ngài không tu luyện thì cũng đi tụng kinh, ấy thế mà Phật Tử lại song tu với một Ma tu, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi!

Văn Thù Bồ Tát nhớ lúc trước từng gặp Tạ Chinh Hồng, dáng vẻ rõ ràng cũng rất cấm dục, sao…… sao lại làm ra chuyện như thế chứ?

Tuy Phật giáo không yêu cầu đệ tử nhất định phải giữ thân nguyên dương, nhưng Phật Tử xưa nay luôn là biểu tượng của thanh tâm quả dục……

Thật đúng là đau đầu mà!

“Sao thế, các người cảm thấy tiểu hòa thượng song tu với bổn tọa rồi thì không xứng làm Phật Tử của các người nữa à? Thế thì khéo quá, để bổn tọa đón hắn đi thôi.”

“Không được.” Văn Thù Bồ Tát lắc đầu nói, “Phật Tử không thể đi theo ngươi.”

“Văn Thù Bồ Tát, bổn tọa kính trọng ông nên mới gọi ông một tiếng Bồ Tát, thế nhưng ông cũng đừng có quá đáng.” Ánh mắt Văn Xuân Tương trở nên lạnh lùng, “Con dấu Trấn Ma đã vỡ, dù ta có liều cái mạng này thì cũng phải cầm Nhất Điểm Tú Sinh Đao đập nát cái chốn này của ông!”

“Văn thí chủ, xin thứ lỗi.” Văn Thù Bồ Tát vẫn lắc đầu.

“Ông!”

Văn Xuân Tương quả thực sắp bị mấy người này chọc tức đến bật cười, cái này không chịu cái kia cũng không chịu, rốt cuộc muốn thế nào thì mới vừa lòng?

“Ta thấy hai vị bên nào cũng cho là mình đúng, bên nào cũng có lý lẽ riêng, vậy thì chi bằng đợi Phật Tử đi ra, hỏi ngài ấy là xong mà.” Bắc Phương Thiên Đế buộc phải đứng ra giảng hòa. Văn Thù Bồ Tát mà thua dưới tay Văn Xuân Tương thì dù tiếp theo có đấu thêm hai trận nữa, Văn Xuân Tương có lẽ vẫn là người thắng……

Bắc Phương Thiên Đế nói xong, vẻ mặt mấy vị La Hán bên cạnh cũng hơi thay đổi, Thẩm Phá Thiên lập tức hùa theo, “Nếu Văn thí chủ thật sự có thể gây ảnh hưởng đến tâm cảnh của Phật Tử, chi phối quyết định của Phật Tử, thế thì cũng chứng minh thời cơ trở về của Phật Tử vẫn chưa đến, cứ để bọn họ rời đi cũng không sao. Nếu như Phật Tử nguyện ý ở lại để phá giải phong ấn, vậy thì cuộc đấu này cũng không cần tiếp tục nữa. Vả lại Phật Tử đã song tu với vị Văn thí chủ này rồi, quan hệ nhân quả sẽ chẳng dễ gì mà chặt đứt, chư vị đại sự hà tất phải uổng công sắm vai kẻ ác?”

Thẩm Phá Thiên là Đông Phương Thiên Đế, lời hắn nói ra cũng được ba vị Thiên Đế khác phụ họa. Tứ phương Thiên Đế đều ở đây, tình thế của Đạo gia cũng tốt hơn lúc trước có mỗi Thẩm Phá Thiên nhiều.

“Nếu như có thể thì đâu ai muốn làm kẻ ác chứ?” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả thở dài nói, “Mấy người chúng ta vẫn đợi được, chỉ là rất nhiều Phật tu hậu bối rõ ràng có cơ hội tiến xa hơn một bước, nhưng vì tầng ba mươi đóng kín, khuyết thiếu vài ba vật liệu mà cuối cùng dẫn đến thất bại. Mười vạn năm qua, ví dụ như vậy nhiều chẳng kể xiết. Trong thiên hạ này, ai có thể cam đoan bản thân mình tuyệt đối sẽ không đi sai bước? Rõ ràng có cơ hội nhưng lại buộc phải tu luyện lại lần nữa, kẻ càng mạnh thì ngay cả cơ hội tu lại còn chẳng có. Chúng ta đã thấy quá nhiều, cũng không mong muốn chuyện như vậy lại xảy ra nữa, cho nên mới dồn ép. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chúng qua đã quá sốt ruột rồi.”

Ban đầu, đâu phải người Phật giới không đặt hi vọng ở nơi Phật Tử.

Nhưng một vạn năm qua đi, hai vạn năm qua đi, tam giới nổ ra chiến tranh, bao kẻ chết và bị thương, Phật Tử vẫn chưa trở về. Chờ mãi đến bây giờ đệ tử Phật giáo đã đổi bao nhiêu lứa thì mới thấy bóng dáng Phật Tử, sao bọn họ không sốt ruột cho được?

Mười vạn năm, không phải tiên nhân nào cũng kiên nhẫn chờ đợi được lâu như vậy.

Văn Thù Bồ Tát thu nhận vài đệ tử, tất cả đều là những người tu Phật có tư chất xuất sắc. Nếu Phật Tổ còn ở đây và tầng ba mươi vẫn đang mở thì hoàn toàn có thể cứu bọn họ trước khi thăng cấp thất bại. Đáng tiếc thời gian chẳng đợi chờ ai, khi Văn Thù Bồ Tát muốn cứu đệ tử của mình về thì bọn họ đều đã thân tử đạo tiêu rồi. Mười vạn năm qua, không biết bao nhiêu đệ tử ưu tú đã chết ở nơi đây. Nếu như có thể, bọn họ cũng đâu muốn sau này Phật Tử biết được hết thảy rồi sẽ căm ghét bọn họ. Văn Thù Bồ Tát thậm chí tình nguyện phá giới, nhưng vẫn không thể.

“Thôi.” Văn Thù Bồ Tát ngẩng đầu, nhìn về phía tứ phương Thiên Đế và Văn Xuân Tương, “Cứ làm theo lời Đông Phương Thiên Đế nói đi, chúng ta ở đây chờ.”

“Bồ Tát.”

“Bồ Tát!”

“Không cần nói nhiều làm gì.” Văn Thù Bồ Tát cười bảo, “Thời giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên làm công việc buổi chiều thôi.”

Bầu không khí chìm vào im lặng.

Các Phật tu ở một bên niệm kinh, các Pháp tu ở bên cạnh yên lặng nhìn, Văn Xuân Tương và Nhất Điểm Tú Sinh Đao cùng mấy ma vật thì ở một bên nghỉ ngơi. Thoạt trông còn có vẻ êm đềm ấm áp nữa chứ. Chỉ có điều từ đầu chí cuối, chẳng ai mở miệng nói một lời.

À, đương nhiên là trao đổi thần thức với nhau thì chẳng hề ngừng một phút nào.

Chẳng hạn như Thẩm Phá Thiên.

Hắn là vị Thiên Đế đầu tiên tới nơi này, lại còn quen biết với Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, cho nên tất nhiên trở thành đối tượng để ba vị Thiên Đế khác tra hỏi.

“Ta nói này Tiểu Đông, ngươi như vậy là không được đâu nha.” Nam Phương Thiên Đế nở nụ cười giả lả, “Lúc trước bốn người chúng ta đã nhất trí là ai tìm được Phật Tử thì phải báo cơ mà. Thế mà ngươi cố ý giấu diếm, thật là hết nói nổi. Nếu không phải sự tình sắp thoát khỏi tầm khống chế của ngươi thì ngươi sẽ chẳng tốt bụng kêu ba bọn ta đến đâu nhỉ?”

“Trước đó ta chưa dám chắc Tạ Chinh Hồng có phải Phật Tử hay không.” Thẩm Phá Thiên cãi lại, “Hai người họ chỉ là tân nhân mới phi thăng, cũng chẳng có điểm nào đáng chú ý. Vì sao ta lại đi nghi ngờ bọn họ chứ? Hơn nữa bên phía Phật giới cũng không có động tĩnh gì, cho nên đương nhiên ta cho rằng Phật Tử còn đang ở hạ giới.”

“Vả lại, bây giờ Tạ Chinh Hồng vẫn chưa xuất quan, hắn rốt cuộc có phải Phật Tử hay thì còn phải chờ xem xét.”

“Văn Thanh Đắc Quả tôn giả và Văn Thù Bồ Tát đều đến cả rồi, còn có thể là giả nữa chắc?”

“Có gì mà không thể?” Thẩm Phá Thiên hỏi ngược lại, “Tầng ba mươi còn chưa mở thì chúng ta vẫn không thể xác định Phật Tử rốt cuộc là ai, không phải sao?”

“Già mồm cãi cố!”

“Ba vị đạo hữu cũng đâu có tìm được Phật Tử, ta không cảm thấy ta làm không đúng.” Thẩm Phá Thiên đùa giỡn vô lại. Đây là bản lĩnh hay ho mà hắn học được sau khi hạ giới. Tứ phương Thiên Đế đều là môn hạ của Chuẩn Thánh, tâm cao khí ngạo, xem thường nói mấy lời vô nghĩa. Mà Thẩm Phá Thiên muốn bảo vệ mình, muốn đảm bảo quyền phát biểu của mình sau khi Tạ Chinh Hồng xuất quan, vậy thì buộc phải xạo sự một phen.

Văn Xuân Tương tò mò ngó sang phía Thẩm Phá Thiên, tuy rằng bọn họ không hé răng nói chữ nào, thế nhưng bầu không khí giữa bốn người lại chẳng hề yên bình gì. Văn Xuân Tương suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Mặc dù Thẩm Phá Thiên không thể đứng ở phe họ giống như thưở còn ở hạ giới, thế nhưng hắn cũng đang dùng cách của riêng mình để cố gắng gìn giữ tình nghĩa hữu nghị này.

Cho nên mới nói, tiểu hòa thượng quả là may mắn.

Văn Xuân Tương thầm cười trong lòng, khi nhìn về phía Đăng Thiên tháp, ánh mắt y cũng chứa đựng sự dịu dàng mà người khác chưa từng gặp.

“Kìa, Đăng Thiên tháp chấn động kìa!”

Mọi người ngoảnh nhìn về phía Đăng Thiên tháp, thấy trong Đăng Thiên tháp tức tốc bắn ra một tia sáng, rồi tia sáng nọ chậm rãi hóa thân thành hình người.

“Đó chính là Phật Tử sao?” Tây Phương Thiên Đế thì thào.

Văn Xuân Tương nhìn sang, sự vui vẻ hiện lên trong mắt lập tức tắt ngúm, đây không phải tiểu hòa thượng của y!

“Xin…… Xin hỏi danh hào của chư vị tiền bối?” Một tiên nhân tu vi Tiên Quân bước ra từ tia sáng, sự hân hoan trên gương mặt chưa rút đi, ánh sáng vừa biến mất thì chợt thấy đối diện mình là những đại năng cao thâm, chỉ nhìn vài lần là cảm giác toàn thân nhũn cả ra.

Thế này…… Thế này là thế nào?

Chẳng lẽ Tứ Phương Thiên Hội đột ngột có thay đổi gì ư?

“Thì ra là thí sinh tham dự Tứ Phương Thiên Hội.” Bắc Phương Thiên Đế thở dài, không đợi Tiên Quân nói gì, liền vung tay áo ném vị Tiên Quân đầu tiên đi ra còn đang ngơ ngác kia ra khỏi nơi này.

Tứ Phương Thiên Hội à……

Văn Xuân Tương nghiêng đầu suy nghĩ, cảm giác từ này cách y có hơi xa. Nhưng thực ra thì chẳng hề xa tẹo nào. Tính ra thì hình như mới chỉ là chuyện vài chục năm trước đây thôi.

Vậy ra, y đã nhiều năm như vậy chưa nhìn thấy tiểu hòa thượng, thảo nào lại nhớ hắn đến thế.

Các tu sĩ trong Đăng Thiên tháp lục tục đi ra, biểu cảm ai nấy đều sợ hãi. Trong đó có mấy người có gia thế cao từng gặp đại năng nào đó ở đây, từ đó phỏng đoán đẳng cấp của những người bên cạnh đại năng này, thế là ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám. Còn người không quen biết thì vừa mới vất vả thăng cấp thành Tiên Quân, đang lúc đắc chí mãn nguyện, mới ra khỏi tháp liền thấy một đống đại năng nhìn mình chằm chằm, không ngất ngỉu đã là định lực hơn người rồi.

“Đã ra mấy người rồi, sao Phật Tử còn chưa ra?” Nam Phương Thiên Đế nhìn thấy người đi ra cũng không phải Phật Tử thì đã bắt đầu sốt ruột. Cứ tiếp tục thế này thì hắn cảm giác mấy hòa thượng Phật giáo và người của Ma giới lại sắp đánh nhau một trận quá.

“Gấp cái gì, Phật Tử thân phận bất phàm, đương nhiên phải ra muộn một tí chứ.” Bắc Phương Thiên Đế liếc hắn, “Sao ngươi không nhìn Bồ Tát kia kìa, bọn họ bình tĩnh biết bao nhiêu.”

“Hừ, không chừng trong lòng bọn họ còn sốt ruột hơn cả chúng ta ấy chứ?” Nam Phương Thiên Đế đáp.

“Nếu tầng ba mươi mở ra thì đối với ngươi hay ta đều có ích.” Bắc Phương Thiên Đế bình tĩnh nói, “Biết đâu khi chúng ta tiến lên cấp Chuẩn Thánh thì có thể đến hư không vô tận để kề vai chiến đấu với sư môn. Ta từng nhiều lần hối hận năm xưa ở sư môn vì sao không chịu cố gắng tu hành để giờ phải canh giữ từ tầng ba mươi trở xuống, chờ đợi tin tức của bọn họ.”

“Mọi người đều như nhau mà.” Thẩm Phá Thiên xen lời, “Đợi nhiều năm như vậy rồi, không cần nóng vội nhất thời làm gì.”

Văn Xuân Tương đang nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng mở mắt đứng lên.

Nhất Điểm Tú Sinh Đao ở cạnh cười bảo, “Đến rồi đến rồi.”

Những người dù đã từng gặp hay chưa từng gặp Tạ Chinh Hồng, giờ phút này đều chẳng nén nổi lòng hiếu kỳ, không hẹn mà cùng dõi mắt hướng về phía Đăng Thiên tháp.

Một người mặc áo cà sa trắng thong thả bước ra từ tầng cao nhất của Đăng Thiên tháp, bước chân không nhanh không chậm, dường như đang nhàn nhã tản bộ mà đồng thời vừa xuất trần chẳng lạc phàm trần. Mái tóc đen như mực của hắn không gió vẫn tự phất phơ lay động, mềm mại rủ xuống hai bờ vai, kết hợp với màu cà sa trắng, chẳng hề tạo nên cảm giác không hài hòa mà ngược lại còn rất có mỹ cảm. Trên tay hắn đeo một chuỗi phật châu, thoạt trông không có vẻ gì kỳ lạ, gương mặt hắn cũng mang nét cười nhàn nhạt, tựa như thể vạn vật trên thế giới này ở trong mắt hắn đều chẳng có bao nhiêu khác biệt.

Khoảnh khắc hắn bước ra, những người chưa từng gặp Tạ Chinh Hồng đều có chung một suy nghĩ, người này chắc chắn chính là Phật Tử.

Mà những người từng gặp Tạ Chinh Hồng thì lại càng sửng sốt, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi mà khí thế của Tạ Chinh Hồng đã mạnh đến nhường này ư?

Tạ Chinh Hồng không nhìn chung quanh mà chỉ chăm chú nhìn vào Văn Xuân Tương ở phía trước.

Văn Xuân Tương cũng chăm chú nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau như vậy, dù không ai nói gì nhưng cũng hơn cả ngàn lời vạn chữ.

“Tiểu hòa thượng, ngươi…… ngươi đi ra rồi.” Văn Xuân Tương không phát hiện thanh âm của mình hơi run run, song y vẫn lấy làm mừng vì sự thay đổi của Tạ Chinh Hồng. Y cứ nghĩ mãi, nếu tiểu hòa thượng khôi phục toàn bộ ký ức thì hắn còn nhớ đến Văn Xuân Tương chăng? May mà Tạ Chinh Hồng không hề quên mất y!

Khụ khụ…… Lúc ấy hấp thu Khí Vận Xích Châu cũng không phải y cố ý quên mất tiểu hòa thượng, vụ xem đông cung đồ mới nhớ lại quả thực là lịch sử đen tối của y, tuyệt đối không được để cho tiểu hòa thượng biết được!

“Tiền bối, ngươi vất vả rồi.” Tạ Chinh Hồng nhoẻn miệng cười, “Ta ra rồi đây.”

Vừa dứt lời, Văn Xuân Tương đã dịch chuyển đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, kéo tay hắn bảo, “Đúng là có hơi vất vả, nhưng mà lúc ta đang hấp thu ma khí, ngươi cũng ở bên ngoài bảo vệ cho ta, ta đều biết cả.” Hiện tại chẳng qua là bọn họ hoán đổi vị trí cho nhau mà thôi.

Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ ban đầu gắn bó bầu bạn một trăm năm, sau này y và tiểu hòa thượng vẫn cứ bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cứ mỗi khi cảm giác tương lai sẽ thuận lợi thì cuối cùng đều xuất hiện đủ thứ chuyện cản trở. Nhưng giữa y và tiểu hòa thượng không hề có khoảng cách, xưa nay vẫn đều như thế. Có tiểu hòa thượng bầu bạn, y chịu khổ một chút cũng chẳng là gì.

Tạ Chinh Hồng nắm chặt tay Văn Xuân Tương, “Ừm.”

Cứ tiếp tục thế này thì chỉ e hai người bọn họ sẽ triền miên quyến luyến đến vĩnh viễn luôn mất.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào Thẩm Phá Thiên.

Thẩm Phá Thiên ngớ ra, nhìn mọi người với vẻ khó hiểu, vì sao lại là hắn chứ?

Chỉ có ngươi là thân với bọn họ nhất, không phải ngươi thì là ai? Người khác lập tức trừng mắt nhìn lại.

Thẩm Phá Thiên hết sức bất đắc dĩ, song cũng không thể chối bỏ trọng trách này, rốt cuộc hắn tới đây làm chi vậy? Chẳng phải là muốn khiến một người trong đôi đạo lữ này đi trước, chính là ngăn bọn họ gặp nhau đó sao. Nói vậy thì khoảng thời gian tiếp theo đây, Tạ đạo hữu chắc sẽ không thèm nhìn mặt hắn mất.

“Tạ đạo hữu.” Thẩm Phá Thiên chắp tay nói với Tạ Chinh Hồng, “Chúc mừng ngươi lên cấp Phật Tôn.”

Hiện tại tu vi Tạ Chinh Hồng đã tăng lên hai cấp, trở thành Phật Tôn.

“Đa tạ Thẩm đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Trong lúc tu hành gặp được chút cơ duyên, tình cờ tiến vào bí cảnh thời gian, ở trong đó gần một ngàn năm mới có được tu vi thế này.”

“Vậy thì cũng là do Tạ đạo hữu có nhiều phúc lành.” Thẩm Phá Thiên cười nói, “Xin được chúc mừng một lần nữa.”

Tạ Chinh Hồng cười trả lễ.

Trò chuyện với Thẩm Phá Thiên xong,  Tạ Chinh Hồng mới nhìn sang phía Phật giáo, “Đệ tử Thần Tú, kính chào chư vị Bồ Tát, chư vị La Hán.”

“Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Hàng Long Phục Hổ La Hán vội xua tay nói, đồng thời cũng âm thầm lau mồ hôi.

Quái lạ, trước kia Thần Tú chỉ giống Phật Tử một nửa, thế nhưng bây giờ thì khí thế chẳng hề kém cạnh. Nhớ khi xưa Phật Tử nhìn đám Bồ Tát La Hán bọn họ giống như thể nhìn hoa cỏ ven đường, bây giờ Tạ Chinh Hồng đều đặt bọn họ vào tầm mắt, thế nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác còn đáng sợ hơn Phật Tử năm xưa nhiều.

Sau khi trông thấy bộ dáng Tạ Chinh Hồng, Văn Thanh Đắc Quả tôn giả và Văn Thù Bồ Tát càng dám chắc Tạ Chinh Hồng chính là Phật Tử.

“Không biết Thần Tú có nhớ lại chuyện trước kia chưa?” Văn Thanh Đắc Quả tôn giả thử hỏi.

Bộ cà sa mà Thần Tú đang mặc rõ ràng chính là bộ mà xưa kia Phật Tử khoác trên người, nó là độc nhất vô nhị, lục khắp cả ba mươi ba tầng trời cũng chẳng tìm thấy bộ thứ hai. Nếu Tạ Chinh Hồng chưa nhớ lại hết thảy thì bộ cà sa này không thể trở về trên người hắn được. Nhưng nếu đã nhớ lại hết thảy thì biểu hiện của hắn lại có vẻ hơi kỳ lạ.

“Tất cả mọi chuyện khi còn là Thần Tú, ta đều nhớ rõ.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười trả lời.

“Thật ư?” Nhóm người Văn Thù Bồ Tát mừng rỡ nhìn Tạ Chinh Hồng, nếu đã nhớ lại toàn bộ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Văn Xuân Tương nắm tay Tạ Chinh Hồng, nhiệt độ bàn tay tiểu hòa thượng vẫn hệt như trước kia, cho dù nhớ lại tất cả, hẳn cũng không có vấn đề gì đâu. Y không nên nghi ngờ tiểu hòa thượng.

“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng gật đầu nói.

“Vậy Phật Tử có nhớ được sứ mệnh không?” Phục Hổ La Hán tiếp tục hỏi.

“Là việc mở ra tầng ba mươi sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi lại.

“Tất nhiên.”

“À, nhớ chứ.”

“Vậy……” Phục Hổ La Hán đang muốn hỏi nữa thì chợt thấy ánh mắt Tạ Chinh Hồng trở nên lạnh nhạt.

“Hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp để mở tầng ba mươi, tiểu tăng tạm thời không muốn quản việc này.” Tạ Chinh Hồng xua tay nói.

“Vì sao?” Giờ đã quay trở về, mở ra tầng ba mươi là đại sự công đức vô lượng phải làm ngay lập tức cơ mà.

“Tầng ba mươi không thể mở ra trong một sớm một chiều được.” Tạ Chinh Hồng từ tốn nói, “Tiểu tăng bất tài, trước khi đi ra đã tính rồi, trong vòng hai trăm năm kế tiếp, sẽ không có Phật tu nào thân tử đạo tiêu vì tầng ba mươi không mở cả, một khi đã vậy thì không cần phải vội.”

“Vả lại, tiểu tăng cũng rất hiểu lập trường của chư vị Bồ Tát, đầu sỏ gây nên hết thảy mọi tội lỗi này là tiểu tăng, chư vị Bồ Tát đại từ đại bi, việc các vị làm không thể nói là sai được. Thế nhưng tiểu tăng vẫn khó lòng bình tĩnh nổi.” Tạ Chinh Hồng nhìn về phía nhóm người Văn Thù Bồ Tát, tay nắm chặt tay Văn Xuân Tương, “Chọn ai làm đạo lữ, có muốn làm đạo lữ hay không, tất cả đều là việc của chính tiểu tăng, muốn trở về làm Phật Tử hay không, mở hay không mở tầng ba mươi sẽ nhận nhân quả tội nghiệt như thế nào, tiểu tăng đều sẽ dốc hết sức gánh chịu. Tiểu tăng thật sự không rõ, từ đầu chí cuối đây đều là chuyện của tiểu tăng và chư vị Bồ Tát, cớ sao lại phải kéo đạo lữ của tiểu tăng liên lụy vào?!”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

“Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng lão gia và phu nhân, là một vị thiếu gia ạ!”

Đám hạ nhân hồ hởi chạy tới bao tin mừng, tin vui chẳng mấy chốc đã truyền khắp cả dinh thự.

Văn gia nhiều đời là thế gia tu chân, có thể xưng là một thế lực lớn ở tiểu thế giới này. Đáng tiếc người con trai duy nhất của gia chủ đời này lại mất sớm, bỏ mạng dưới tay một Ma tu trong lúc đang du lịch bên ngoài. Nếu không phải người vợ đang mang thai thì không chừng Văn gia bọn họ đã tuyệt hậu ở đời này rồi!

Tu sĩ muốn sinh con đẻ cái là hết sức khó khăn, vất vả lắm mới sinh được đứa cháu này, Văn gia đương nhiên dốc hết lòng bồi dưỡng nó. Còn nữ tu sinh hạ được đứa cháu thì đã rời đi sau khi nhận một lượng tài nguyên lớn.

Nữ tu có chí hướng sao lại chịu tiêu hao tu vi của mình để sinh con đẻ cái? Bọn họ tu chân vấn đạo vốn là để cầu tiêu dao tự tại. Chỉ là nàng mang thân phận thấp hèn, linh căn lại không tinh thuần, bởi vậy cho nên mới gả cho thiếu chủ Văn gia. Hiện giờ đã sinh con xong rồi, nàng cũng có một quyển công pháp tuyệt hảo, đương nhiên là rời đi mà chẳng có vướng bận gì.

Dưới tình huống ấy, Phật Tử lại nghênh đón cuộc đời của mình ở một kiếp sống nữa.

“Thiếu gia thiếu gia, đến giờ kiểm tra linh căn rồi ạ.” Thư đồng lười biếng gọi Phật Tử.

Ai cũng biết, tiểu thiếu gia của Văn gia hết sức tốt bụng, ngay cả phàm nhân cũng được cậu tôn trọng. Có lẽ vì từ nhỏ không có cha mẹ nên tiểu thiếu gia từ tấm bé đã hiểu chuyện, khiến người ta vừa thương lại vừa đau lòng.

Lúc chào đời tiểu thiếu gia không khỏe mạnh, không chịu được kiểm tra. Mấy năm qua không ngừng điều dưỡng, đến năm nay cuối cùng cũng khôi phục, có thể tiến hành kiểm tra linh căn. Chỉ là ngoại hình tiểu thiếu gia chẳng giống vị thiếu chủ đã khuất cho lắm mà lại giống mẫu thân hơn. Thêm nữa sức khỏe không tốt, vậy nên người ta luôn cho rằng cậu rất có thể là tạp linh căn.

Tuy chỉ có trận bàn chuyên kiểm tra linh căn mới có thể tra ra được, nhưng mọi người từng trải nhiều nên cũng nhìn ra được đôi chút. Người có linh căn tốt thì dù sức khỏe ra sao, trên người luôn có một luồng linh khí, nhìn vào sẽ thấy tràn đầy sức sống, ngược lại, người u ám già dặn thì dù cơ thể có tráng kiện đến mấy đi nữa, linh căn thường sẽ chẳng xuất chúng là bao.

Vừa khéo, tiểu thiếu gia Văn gia chính là cái kiểu “ông cụ non” này.

Đọc truyện chữ Full