DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Tôn Cũng Muốn Biết
Chương 55: Ta muộn mất rồi

Bách Lí Khinh Miểu không chú ý tới váy đã bị Ân Hàn Giang rạch ra mấy vết rách. Nàng hồi tưởng những trải nghiệm trong một năm qua, phát giác khoảng thời gian này nàng như bị ai đó khống chế. Ngoài suy nghĩ "sư huynh đã muốn giết ta, chi bằng ta đi chết cho sư huynh vừa lòng" ra thì không còn ý niệm gì khác, cả người mất đi ý chí chiến đấu, một lòng treo cổ trên thân Hạ Văn Triều, thỉnh thoảng có tư tưởng khác dâng lên cũng sẽ rất nhanh bị ý muốn kết liễu bản thân đè xuống.

"Không," nàng nghiêm túc phản bác Ân Hàn Giang, "Tu giả bình thường chẳng ai muốn phát điên, trừ khi bản thân hắn đã không bình thường, lý trí bị tâm ma ăn mòn, trong đầu chỉ còn lại "dục", tâm ma mới có thể đục khoét chui vào."

Ân Hàn Giang từng chút từng chút dời ánh mắt từ Phá Quân Thích sang Bách Lí Khinh Miểu, cười im tiếng:

"Ngươi nói đúng, là ta cam tâm tình nguyện."

"Hử? Ta?" Bách Lí Khinh Miểu ngây thơ chớp chớp mắt.

Ân Hàn Giang từ từ đứng dậy nói:

"Ta không rõ lắm rốt cuộc đâu mới là sự thật, nếu đã không rõ, chi bằng không phân biệt nữa."

"Phân, phân biệt cái gì?"

Lúc này Bách Lí Khinh Miểu mới loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không ổn, nàng muốn chạy trốn nhưng vừa đề khí thì đan điền đau đớn, căn bản không sử dụng được chân nguyên.

Nàng chỉ có thể chậm rãi lùi vào mép trong giường, túm chăn cuộn quanh mình, nhìn vừa nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Tươi cười trên mặt Ân Hàn Giang không biến mất, y nói:

"Thật ra cẩn thận ngẫm lại, ta đâu có cần phân biệt cái gì đúng, cái gì sai. Bởi có một việc không thể thay đổi được, đó là Tôn thượng đã..."

Y không thể nói tiếp, y không muốn nói ra.

"Văn Nhân tiền bối vì cứu ta, đều là lỗi của ta, hu hu hu..."

Bách Lí Khinh Miểu nghe Ân Hàn Giang nói, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.

"Cho nên những gì ta phải làm chỉ có hai việc. Thứ nhất, báo thù cho người. Thứ hai, gửi xuống thứ mà có lẽ người sẽ thích." Ánh mắt Ân Hàn Giang dừng trên người Bách Lí Khinh Miểu, "Gửi xuống rồi, có thích hay không sẽ do chính Tôn thượng quyết định, ngươi thấy sao?"

Trong lúc nói, y từ từ giơ Phá Quân Thích lên, ánh sáng lạnh do kim loại chiết xạ khiến đôi mắt của Bách Lí Khinh Miểu phát đau.

"Khiêm thấy không nên."

Đúng lúc đó, một giọng nói từ cửa truyền đến.

Ân Hàn Giang vẫn duy trì tư thế giương vũ khí, quay đầu thấy "Văn Nhân Ách" tóc trắng che mắt đứng trước cửa, mỉm cười với mình. Y biết người trước mặt là Chung Ly Khiêm, nhưng y không nhìn ra.

Phía sau Chung Ly Khiêm ló ra một cái đầu, là Túc Hòe, nó nhìn Ân Hàn Giang nói:

"Ân Tông chủ, mắt của người bị thương rồi, ta cố ý mời Chung Ly tiên sinh đến trị thương mắt cho người."

"Hóa ra là thế."

Ân Hàn Giang sờ sờ vết máu đã bị gió hong khô trên khóe mắt mình, nhàn nhạt nói, "Không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ khỏi hẳn thôi."

"Ít nhất cũng nên lau máu đi." Chung Ly Khiêm không nhanh không chậm nói. Y lấy ra một vuông khăn, như không nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu đã tỉnh, ngồi xuống mép giường nhờ sự chỉ dẫn của Túc Hòe, nhẹ nhàng giúp Ân Hàn Giang lau vết máu, thuận tiện bôi chút thuốc.

Khi y muốn băng lại thì bị Ân Hàn Giang cự tuyệt:

"Che đôi mắt lại sẽ không nhìn thấy hắn."

Chung Ly Khiêm cũng không hỏi "hắn" là ai, nói sang chuyện khác:

"Lịch sử Huyền Uyên tông lâu đời, Khiêm cần chút thời gian mới có thể tiếp nhận Tổng đàn, đứa nhỏ Túc Hòe này hoạt bát lanh lợi lại thích không khí của Huyền Uyên tông, ta muốn cho nó tới Tổng đàn giúp việc, mong Ân Tông chủ cho phép."

"Túc Hòe là Thượng..."

Bách Lí Khinh Miểu đang định mở miệng thì Chung Ly Khiêm ném một cái ngọc giản vào tay nàng cắt ngang lời nàng rồi nói:

"Bách Lí Khinh Miểu là đệ tử của Cừu hộ pháp, cũng coi như nửa người của Huyền Uyên tông. Nàng và ta tâm ý tương thông, đợi thương tốt hơn cũng muốn điều nàng đến hỗ trợ, Ân Tông chủ thấy thế nào?"

"Không được," Ân Hàn Giang nói, "Để nàng ta lại còn có chỗ cần dùng."

Cần dùng? Dùng thế nào? Dùng vào việc gì? Mí mắt Chung Ly Khiêm giật mạnh, y tuy không nhìn thấy nhưng trong lòng sáng tỏ, tình trạng của Ân Hàn Giang hiện tại không ổn chút nào.

Y có thể kịp thời chạy tới cứu Bách Lí Khinh Miểu ít nhiều nhờ khi Túc Hòe khiêng Cừu Tùng Tuyết đến tìm Chung Ly Khiêm có nhắc tới việc tình cờ gặp được Ân Hàn Giang, còn giản lược kể lại đối thoại của nó với Ân Hàn Giang và vết thương trên mắt, Chung Ly Khiêm nghe xong thầm nói không tốt. May sao Tổng đàn Huyền Uyên tông cho phép phi hành mà Ân Hàn Giang dường như cũng đang có chút do dự, Chung Ly Khiêm mới kịp đuổi đến, chưa thành đại họa.

Lúc này, vì trấn an cảm xúc của Ân Hàn Giang, Chung Ly Khiêm nói:

"Ngoài công việc Tổng đàn ra, Khiêm còn có một chuyện muốn bẩm báo với Tông chủ. Ân Tông chủ từng nói giữ ta lại Huyền Uyên tông là để ngăn cản người khuấy đảo Tu chân giới, gây trở ngại cho kế hoạch của Văn Nhân tiên sinh, đúng không?"

"Đúng." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Ân Hàn Giang chưa từng rời khỏi Bách Lí Khinh Miểu, bàn tay cũng không buông Phá Quân Thích.

Ân Hàn Giang pháp lực cao cường, nếu y muốn giết Bách Lí Khinh Miểu ai cũng không ngăn cản nổi. Lời nói và hành động của y hoàn toàn trái ngược cho thấy nội tâm vẫn đang đấu tranh.

Không thể miễn cưỡng, Chung Ly Khiêm suy tư rồi nói:

"Ân Tông chủ còn nhớ rõ không, Văn Nhân tiên sinh vẫn luôn muốn tìm hiểu về bí mật trên người Bách Lí cô nương."

"Không rõ lắm." Ân Hàn Giang đáp.

Chung Ly Khiêm lờ đi dị trạng của y, tiếp tục nói:

"Khiêm và Bách Lí cô nương từng cùng du lịch ba mươi năm, phát hiện trên người nàng có hai điểm đáng ngờ. Thứ nhất, dường như Bách Lí cô nương có sức hút bẩm sinh với các loại thiên tài địa bảo, động thiên phúc địa, cho dù gặp nguy hiểm đến mức nào cũng có thể biến nguy thành an. Thứ hai, Khiêm và Văn Nhân tiên sinh vẫn luôn nỗ lực giúp Bách Lí cô nương thoát khỏi tình nghiệt. Lúc mới rời khỏi Thượng Thanh phái, tình huống của nàng còn rất tốt, sau mỗi lần thiên kiếp tiến giai lại kém đi nhiều. Cũng may Khiêm và Bách Lí cô nương trúng đồng tâm cổ, có thể dẫn dắt tình cảm của nàng, nàng mới chịu đựng được ba mươi năm không quay về môn phái."

"Vậy thì sao?" Ân Hàn Giang vươn tay, túm cổ chân Bách Lí Khinh Miểu, muốn lôi người lại.

"Khi ở U Minh Huyết Hải, hai điểm trên đều xảy ra thay đổi."

Nghe thấy mấy chữ "U Minh Huyết Hải", cuối cùng Ân Hàn Giang cũng có phản ứng, y buông Bách Lí Khinh Miểu ra, chăm chú nhìn Chung Ly Khiêm.

"Lại nói, chuyện này cũng có phần sơ sẩy của Khiêm. Khi Hạ Văn Triều đưa Bách Lí cô nương đến U Minh Huyết Hải ta đã sớm biết, dù sao đây cũng là việc ta và Văn Nhân tiên sinh thương nghị trước rồi. Lúc ấy sở dĩ ta đồng ý với kế hoạch này là bởi Khiêm biết thể chất của Bách Lí cô nương đặc biệt, cho rằng nàng sẽ không bị thương ở U Minh Huyết Hải, có khi còn đạt được một ít cơ duyên, há ngờ nàng lại bị thương nặng như vậy, đến pháp bảo bản mạng cũng mất theo."

Chung Ly Khiêm thở dài, trên mặt tràn đầy hối hận, "Ta càng không ngờ tới, sau khi từ U Minh Huyết Hải trở về, Bách Lí Khinh Miểu quyết chí muốn chết, mê muội chỉ nghĩ đến chuyện tự sát, ta cũng không áp chế nổi, có gì đó thực không ổn."

Ân Hàn Giang nghiêm túc lắng nghe.

Bách Lí Khinh Miểu nói:

"Ta cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, lúc trước đầu óc cứ hỗn loạn, dường như người làm những việc đó không phải ta."

"Khiêm cho rằng, trong U Minh Huyết Hải chắc chắn có thứ gì đã ảnh hưởng tới Bách Lí cô nương, sở dĩ Văn Nhân tiên sinh chấp nhận rủi ro xông vào tử địa, ngoài vì muốn giải quyết chuyện Huyết tu ra, hẳn là có việc khác cần điều tra."

"Lúc nãy khi ta chạm vào chân ngươi thấy làn da rất nóng, đang sốt à?" Ân Hàn Giang đột nhiên hỏi.

"Đó là do ta không phải," Chung Ly Khiêm giải thích, "Ta nhờ Sư đàn chủ lây bệnh khí cho Bách Lí cô nương, để nàng sốt cao hôn mê, đỡ khăng khăng đòi chết."

Bách Lí Khinh Miểu:...

Trong lòng hiểu Chung Ly Khiêm cũng là có ý tốt, nhưng sao vẫn cảm thấy kì cục quá vậy?

Chuyện về Sư đàn chủ, Ân Hàn Giang nhớ rất rõ. Những kí ức bị xáo trộn của y đều chỉ liên quan đến Văn Nhân Ách.

Nghe thấy Sư đàn chủ lây bệnh cho Bách Lí Khinh Miểu, y lắc đầu:

"Không đúng, bệnh khí của Sư đàn chủ không thể tác động đến nàng."

"Vì sao?" Chuyện này Chung Ly Khiêm chưa biết thật.

Ân Hàn Giang vươn một ngón tay chạm lên bịt mắt của Bách Lí Khinh Miểu, động tác đột ngột, Chung Ly Khiêm kinh hãi trượt tấm thẻ trúc từ trong tay áo ra, sợ ngón tay y ấn vào một cái là con mắt đó của Bách Lí Khinh Miểu đi đời.

Cũng may ngón tay Ân Hàn Giang chỉ dừng im trên bịt mắt, y nói:

"Sư Tòng Tâm không hạ được chú cho Bách Lí Khinh Miểu, chỉ phế một con mắt này rồi dừng tay. Bệnh khí của hắn sao có thể truyền sang nàng, còn ốm những hơn một năm?"

Chung Ly Khiêm không rõ việc này lắm, sau khi nghe Ân Hàn Giang giải thích lập tức nói với Túc Hoè:

"Đi mời Sư đàn chủ."

"Không cần."

Ân Hàn Giang tuỳ tay vẽ một tấm phù đưa tin, nội dung phù đưa tin là: "Cút qua đây!"

Chung Ly Khiêm:...

Ân Hàn Giang trước mắt và Ân Hàn Giang y quen lúc đầu đã như hai người khác nhau.

Sư đàn chủ nhận được tin chạy tới thật nhanh. Y sợ hãi nghe Chung Ly Khiêm thuyết minh sự việc từ đầu chí cuối xong nói:

"Thật ra khi Chung Ly đàn chủ trình bày yêu cầu, thuộc hạ cực kì khó xử. Đêm chăm sóc Bách Lí cô nương ấy, ta chưa từng tới gần nàng, vẫn luôn ngồi một góc."

Sư đàn chủ chỉ chỉ góc cách xa Bách Lí Khinh Miểu nhất.

"Ngươi không cố tình lây bệnh cho nàng thì tại sao ngày hôm sau nàng lại bị sốt?" Chung Ly Khiêm hỏi.

Sư đàn chủ càng run rẩy hơn:

"Là tự nàng cướp lấy! Buổi tối hôm đó nàng bị Cừu hộ pháp đánh ngất, nửa đêm đột nhiên mở bừng mắt, đi đến trước mặt ta chủ động hút bệnh khí của ta."

"Cái gì?" Bách Lí Khinh Miểu không tin nổi nói, "Ta hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này."

"Ta, ta cũng không biết tại sao mà!" Sư đàn chủ khép chặt áo ngoài, "Cô không thấy dạo này ta không ho khan nữa rồi sao? Phân nửa bệnh khí bị cô hút mất, công lực của ta tụt xuống, sợ bị người khác phát hiện, khi Miêu đàn chủ và Nguyễn đàn chủ mượn sức ta ta cũng đâu có dám ra tay!"

Mọi người nghe Sư đàn chủ nói cảm thấy rất khó hiểu, lại không biết trong khi họ đang tra hỏi Sư đàn chủ, ở U Minh Huyết Hải đã xảy ra biến hoá cực đại.

Vì là nơi Thiên Sinh Thần phong ấn mười tám vạn Ma Thần, không trung trên U Minh Huyết Hải bị Ma khí ảnh hưởng vẫn luôn xám xịt. Tầng sương xám này không phải là mây mà là năng lượng cắn nuốt do Lực hỗn độn và Ma khí dung hợp thành. Luồng năng lượng ấy chặn mặt trời và mây đen lại, khiến cho thời tiết trong phạm vi trăm dặm quanh U Minh Huyết Hải suốt hàng triệu năm nay không có bất kì một thay đổi nào.

Mà hôm nay, một đám kiếp vân định ngưng kết trên không Huyết Hải, mấy lần chuẩn bị thành hình đều bị năng lượng cắn nuốt hấp thu, nó yếu ớt phóng ra chín tia hoa lửa lụn vụn rồi biến mất.

Trong nháy mắt kiếp vân tứ tán, mặt biển sóng gió mãnh liệt bỗng có lốc xoáy cuộn lên. Một người tay cầm trường kích màu đen từ lốc xoáy bay ra.

Hắn lại coi thường hạn chế không thể phi hành trên không U Minh Huyết Hải, một bước xông lên vách núi.

Người ấy nhắm mắt lặng nghĩ, dường như đang tiếp nhận kí ức và trải nghiệm trong suốt khoảng thời gian qua. Khoảng mười hai canh giờ trôi đi, hắn mới từ từ mở mắt.

Người hắn chỉ mặc một tấm áo trắng đơn, trên áo toàn là lỗ thủng do bị pháp bảo đâm. Hắn vung tay một chiêu, một chiếc áo khoác màu xám tro choàng lên người hắn, xuất hiện cùng với áo bào còn có ba quyển sách và một viên đá màu đỏ.

Người ấy trước cầm "Diệt thế thần tôn - Quyển I" lật lật, thấp giọng nói:

"Một năm rưỡi đã trôi qua, ta muộn mất rồi."

Đọc truyện chữ Full