*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn là một buổi chiều tối cuối tuần, hơn nữa lại còn là đoạn đường tập trung nhiều người qua lại, sau tiếng ré kinh động lòng người của thanh niên đeo kính, không ít người đều để ý đến bên này. Mà bản thân cậu ta không những không vì thế mà ngại ngùng ngưng lại, trái lại còn ra sức vùng thoát khỏi cản trở của Hàn Dịch, nhào về phía Vân Tử Túc còn đang hãi hùng.
"Em yêu, em yêu em nhìn anh đi! Em thật sự không cần anh nữa ư!"
Thanh niên mắt kính còn rất trẻ, nếu không phải trạng thái quá mất mặt, thì chính ra ngoại hình cũng coi như một cậu sinh viên thanh tú ưu nhã. Cậu ta gọi đến tan nát cõi lòng, âm thanh nức nở, nghe vào tai vô cùng xúc động, chỉ trong chớp mắt đã có không ít người hóng hớt xúm lại, nhìn về phía ba người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trong đám dân tình náo nhiệt có một người không kiềm được cất tiếng: "Chàng trai, các cậu đây là có chuyện gì thế?"
Chẳng đợi Vân Tử Túc và Hàn Dịch mở miệng, thanh niên đeo kính đã chủ động đáp: "Đây là Đình Đình bạn gái cháu, cô ấy và cháu cãi nhau, bèn giận dỗi chạy đi tìm người đàn ông khác."
Dứt lời, cậu ta lại dùng giọng điệu van xin nói với Vân Tử Túc: "Đình Đình, đừng giận anh được không, anh không thể không có em được!"
Người bốn phía vây xem kín mít, không ít ánh nhìn tò mò dán tới, rồi lại tò mò đánh giá Vân Tử Túc.
Đây không phải là một cậu con trai à?
Cơ mà nếu nói cậu ta là một cô gái... hình như cũng không đến mức không thể nào tin được.
Biết đâu người ta thích mặc đồ phong cách trung tính thì làm sao, chẳng phải bây giờ còn lưu hành xu hướng mặc áo sơ mi của bạn trai còn gì.
Vân Tử Túc: "..."
Cậu căn bản không quen người này, hơn nữa quét mắt qua, trên người đối phương cũng không có các loại tà ma dở trò.
Thế nhưng lời của người này khó tránh khỏi có chút kỳ dị.
Nghe đến từ "bạn gái", Hàn Dịch không khỏi khẽ nhíu mày. Hắn nhấc tay muốn hất thanh niên ra, thế nhưng đối phương lại túm chặt tay hắn lại, dường như đang cố dùng hết sức lực.
Lời nói của cậu ta không mạch lạc, nói nào là "em yêu", nào là "anh yêu em", nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ cầu xin và sợ hãi không dễ dàng nhận thấy.
Cho dù có Vân Tử Túc bên cạnh, một thân khí thế âm u lạnh lẽo của hắn vẫn tỏa ra rõ ràng, lúc hai người rảo bộ, mặc dù có rất nhiều người ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng không có ai thật sự tiến lên bắt chuyện, dù rằng thỉnh thoảng vai lướt qua vai, người đứng gần cũng cách Hàn Dịch xa xa một cách vô ý thức.
Thế mà lúc này thanh niên đeo kính lại chẳng ngó ngàng gì mà giữ chặt Hàn Dịch, dường như hoàn toàn không bị khí thế của Hàn Dịch ảnh hưởng đến.
Vân Tử Túc và Hàn Dịch cũng nhận ra có điều bất ổn, mắt thấy mọi người xúm lại càng ngày càng đông, thậm chí còn có người cầm di động bắt đầu chụp ảnh. Hai người nhìn nhau một cái, Hàn Dịch quay đầu lạnh lùng nói với cậu thanh niên: "Đổi chỗ khác nói chuyện."
Có lẽ thanh niên còn muốn nói điều gì, nhưng Hàn Dịch không muốn lằng nhằng thêm nữa. Vân Tử Túc đi trước dẫn đường, Hàn Dịch xách thanh niên đeo kính nối gót theo sau, đảm bảo cậu ta không tùy tiện xông bừa lên người Vân Tử Túc.
May là hàng ăn muốn đến không xa nơi này, không mất bao lâu, ba người đã đến nơi, tầng hai còn phòng trống, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ lên thẳng tầng trên.
Vào phòng xong, cậu thanh niên trực tiếp kiệt sức trượt ngã xuống ghế. Sau khi cửa phòng đóng kín, cậu ta mới run giọng nói: "Vừa nãy thật sự... thật sự xin lỗi, cảm ơn, cảm ơn hai anh đã cứu em."
Vân Tử Túc còn đang tò mò với lời giải thích của cậu ta, đã nghe thấy Hàn Dịch cất tiếng: "Gọi đồ ăn rồi nói."
Thanh niên gật đầu rối rít, Hàn Dịch mở cửa một lần nữa, gọi người phục vụ tới.
Khi hai người gọi đồ ăn, thanh niên đeo kính chạy ra góc phòng gọi một cú điện thoại. Chờ cho thức ăn được lục tục bưng ra, cậu ta mới quay trở về.
Cậu thanh niên chủ động nói: "Bữa nay em trả, thật sự rất cảm ơn hai anh đã ra tay cứu giúp."
Vân Tử Túc nhìn cậu ta một hồi, thế rồi bày tỏ: "Vẫn là thôi đi."
Cậu thanh niên thoáng sửng sốt: "Tại, tại sao?"
Có tiếng nói lạnh lùng của Hàn Dịch từ bên cạnh truyền tới: "Sợ cậu mời không nổi."
Hắn vừa dứt lời xong, đã thấy người phục vụ gõ cửa bước vào, hai người phục vụ mỗi người bưng một chiếc khay lớn, đồ ăn bên trên cả bát cả đĩa, tổng cộng chín món.
Sau khi đồ ăn được bày biện đủ đầy, người phục vụ nói một tiếng: "Xin các anh chờ một chút, những món còn lại sẽ được đưa lên ngay lập tức."
Thanh niên đeo kính: "..."
Chờ đến khi đồ ăn được bày lên hết, thanh niên liền bị một bàn đầy bát đĩa dọa cho ngây người.
"Còn, còn có người khác tới nữa ạ?" Cậu ta lắp bắp hỏi.
Vân Tử Túc đáp: "Nào có."
Hàn Dịch khóa kỹ cửa phòng rồi quay lại, nói với cậu thanh niên: "Nói chuyện chính."
Ngay kế tiếp, hắn quay đầu nói với Vân Tử Túc: "Em ăn trước."
Mặc dù đều là ba tiếng, nhưng giọng điệu hai câu này hoàn toàn khác biệt.
Vân Tử Túc gật đầu một cái, vừa ăn cá sốt chua ngọt, vừa nghe thanh niên giải thích.
"Chuyện ban nãy thật sự xin lỗi, em tên là Lâm Vũ, là sinh viên khoa báo chí đại học An thành." Lâm Vũ vừa nói, vừa lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra cho hai người nhìn, "Em đang thực tập cho một công ty truyền thông mới, gần đây đang làm một bài báo cáo, điều tra tình hình của hậu viện mèo*. Em vốn định chụp trộm tình cảnh của những người buôn mèo trong đấy, sau lại bị phát hiện, cực chẳng đã mới phải tìm tới hai anh xin giúp đỡ."
(*trại phối giống mèo không có giấy phép, không khoa học, thường là vì mục đích kiếm lời)
Lâm Vũ nói, cứ điểm của những kẻ buôn mèo ở cách đây không xa trong một con hẻm nhỏ. Cậu ta giả bộ làm người mua mèo, trước đó đã ghé qua nơi này hai lần, quay được không ít thứ, nhưng vẫn luôn thiếu chứng cứ mấu chốt. Lần này lại đến, dường như những người đó đã sinh lòng hoài nghi với cậu ta, đặc biệt là một gã đàn ông xăm mình mặt đầy dữ tợn, một mực nhìn chằm chằm túi máy quay phim của Lâm Vũ.
Lâm Vũ cảm thấy không ổn, nhân lúc mấy người họ đi xách lồng mèo lại, bèn xoay người bỏ chạy. Linh tính của cậu ta xuất hiện vô cùng đúng dịp, chờ đến lúc mấy kẻ kia đuổi ra, trong tay bọn họ đều cầm gậy bóng chày to bằng cánh tay người lớn.
Con hẻm ngoằn ngoèo rối rắm, muốn chạy ra bên ngoài cũng không dễ dàng gì, Lâm Vũ chỉ có thể ẩn nấp bên trong các xó xỉnh, vừa chạy vừa nấp, tránh né tiếng bước chân ngày càng gần. May là hai lần trước lúc đến đây cậu ta cũng đã chú ý địa hình, vả lại vận số không tồi, mới may mắn không bị kẻ xấu túm được tại chỗ.
Lâm Vũ toàn tâm toàn ý chạy thẳng ra đường lớn hy vọng có thể cầu cứu người đi đường. Không ngờ lúc trốn trong góc khuất bên cạnh một căn nhà, cậu ta lại nghe thấy tiếng trò chuyện của những kẻ đi ngang qua ngã ba gần đó.
"Em nghe có người nói, "Nếu thằng nhãi đó chạy ra đường lớn thì làm sao? Mình sẽ rất khó bắt được nó." Kế tiếp một người khác nói, "mày đi gọi chị Hồng, những người còn lại tiếp tục truy lùng, nếu nó chạy ra ngoài, vậy để cho chị Hồng chạy ra mắng nó ngoại tình phụ lòng người, rồi mình bắt nó lại, đến khi ấy chẳng ai dám xía vào, báo cảnh sát cũng vô dụng.""
Khi thuật lại đoạn này, giọng nói của Lâm Vũ có chút run rẩy, hiển nhiên là chưa thể hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi sợ hãi.
"Thế rồi cuối cùng em cũng chạy được ra khỏi con hẻm, chạy một hồi, vừa ngoảnh đầu lại, đã nhìn thấy đám người vọt ra từ trong ngõ, trong đó còn có một người đàn bà mặc váy đỏ. Em cố tình chọn nơi nhiều người mà chạy, nhưng bọn chúng vẫn bám theo không dứt. Em sợ báo cảnh sát cũng vẫn bị bọn chúng đuổi theo dùng cớ ngoại tình bắt em trở lại, bèn nhân lúc vừa mới chạy qua một khúc rẽ, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy, mà há miệng hô hào, thu hút sự chú ý của mọi người."
Vân Tử Túc gắp một miếng chân giò đông, nghe vậy có chút hiếu kỳ: "Tại sao lại là bọn tôi?"
Lâm Vũ giải thích: "Em không dám tìm con gái, sợ liên lụy đến người ta, vả lại bọn chúng đã đuổi đến nơi, em không dám chậm trễ, đúng lúc gặp hai người đàn ông hai anh, bèn, bèn xông thẳng đến..."
"Thế nên chuyện vừa rồi, thật sự vô cùng cảm ơn hai anh." Lâm Vũ chắp tay nói cảm ơn với hai người, đoạn lại nói, "Từ lúc em đến chỗ hai anh, nhìn về sau cũng không thấy những người kia nữa, hẳn là bọn chúng không nghĩ em sẽ có mặt giữa đám lộn xộn, bèn qua chỗ khác truy tìm."
Người trên đường không hề thưa thớt, tiếng hò hét của Lâm Vũ kéo tới không biết bao nhiêu người xúm lại. Hơn nữa khi ấy âm thanh cậu ta quả thực nát ruột nát gan, lại vẫn luôn núp bên cạnh Hàn Dịch, nếu không phải vòng người trong cùng, thực sự rất khó nhận ra cậu ta là kẻ nào.
"Em đã gọi điện cho người phụ trách, anh ấy bảo lát nữa sẽ cho người đến đón em, bảo em tạm thời chờ ở đây trước." Lâm Vũ kể lại, "Nếu hai anh lo lắng, lát nữa có thể rời đi cùng em luôn."
Vân Tử Túc cũng không lo lắng cái này, nếu cậu chỉ có một mình, đối mặt với đám côn đồ cầm hung khí có lẽ còn có chút chật vật, nhưng có Hàn Dịch ở bên, Vân Tử Túc có thể chuyển hóa khôi linh thành linh lực đánh ngã bọn chúng ngay tại trận.
Tính ra thì, cậu lại có hứng thú với một từ khác mà Lâm Vũ nhắc tới hơn.
"Cậu nói cậu đang làm báo cáo, điều tra hậu viện mèo..." Vân Tử Túc hỏi, "Hậu viện mèo là cái gì?"
"Thực ra hậu viện mèo chỉ là một cách gọi chung chung, thứ em điều tra là hậu viện mèo mà lũ con buôn dùng để buôn bán mèo. Bọn chúng sẽ tùy tiện phối giống những chủng loại mèo khác nhau, không rõ xuất xứ, tiếp đó sẽ mua đi bán lại đời con của bọn nó, thuận tiện kiếm chác ít lời." Nói đến đề tài này, Lâm Vũ lại bắt đầu căng thẳng, "Những con mèo được phối giống bừa bãi không chỉ không giữ được dòng máu thuần chủng, mà đa phần đều sẽ có bệnh di truyền hoặc dị dạng. Mặc dù giá cả của mèo ở hậu viện rẻ hơn mèo chính quy, nhưng người mua thường xuyên phải bỏ ra số tiền cao gấp mấy tiền mua để chữa bệnh cho mèo, bất kể là người mua hay chính bản thân con mèo, đều là một loại gánh nặng vô cùng mệt mỏi."
"Mặc dù hiện nay có rất nhiều thông tin phổ cập khoa học cảnh báo sự nguy hại của hậu viện mèo, nhưng vẫn có khối người không biết sự thật này, tiếp tục mua mèo ở hậu viện. Bởi vậy nên sau khi em phát hiện việc buôn bán này xong, liền muốn viết báo cáo, vạch trần hành vi của bọn chúng."
Lúc Lâm Vũ kể chuyện, Hàn Dịch đang tách vỏ một con cua bùn, đặt cái càng và phần thịt đã được bóc gọn gàng vào trong đĩa, đoạn hắn đưa tay tráo đổi đĩa có cua với đĩa trống không trước mặt Vân Tử Túc.
Sau khi cởi găng tay xuống, Hàn Dịch mới lên tiếng: "Vậy, hôm nay cậu qua đó lần thứ ba là muốn chụp chứng cứ quan trọng gì?"
Hiển nhiên, Hàn Dịch vừa mở miệng đã đánh thẳng vào điểm chính, Lâm Vũ thoáng do dự, nhìn Vân Tử Túc một cái mới đáp: "Em, em lo là em nói xong, có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng ăn cơm của hai anh."
Vân Tử Túc đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với con cua vừa được đưa tới, sau khi xác nhận Hàn Dịch quả thực là đưa cua cho cậu ăn, cậu mới nhấc một cái càng lên.
"Không đâu, cậu nói đi." Vân Tử Túc còn không quên nói một tiếng với Hàn Dịch, "Cảm ơn Hàn tiên sinh."
Lâm Vũ chú ý đến hành động của hai người, tuy nhiên cậu ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong kinh hoảng, nghĩ tới những hình ảnh mình vừa mới thấy, sắc mặt lại trở nên tái mét.
Cậu ta từ từ giải thích: "Bằng chứng ấy em đã nhìn thấy từ lần ghé đến thứ hai, khi đó em cho rằng mình đã quay chụp xong hết, để đảm bảo, bèn cất máy quay lén đi. Chẳng ngờ rằng lại thấy được sự kiện càng... trực tiếp hơn nữa. Em nghe bọn họ bảo gác lại đợi nốt chứng cứ cụ thể rồi mới đăng, nên mới muốn đi thêm một chuyến nữa."
"Đám buôn mèo này chủ yếu buôn bán mèo Bengal. Mèo Bengal là hậu duệ sau bốn đời lai giống giữa mèo báo hoang dại và mèo nhà, vì vừa có bề ngoài xinh đẹp của mèo báo, vừa có tính cách ngoan dịu của mèo nhà, giá cả giao dịch theo đó vô cùng đắt đỏ, lời lãi cũng cực kỳ khả quan."
"Nhưng kỳ thực tập tính của mèo báo hoang rất hung dữ, không thích hợp thân cận với con người, lại còn là động vật được bảo tồn cấp hai của quốc gia, không cho phép tư nhân nuôi dưỡng. Bọn người này chẳng những không biết bắt được một nhóm mèo báo hoang từ đâu ra, lại còn buộc chúng nó giao phối với mèo nhà. Chỉ có điều mèo Bengal đạt chuẩn cần phải trải qua bốn lần phối giống sinh sản mới có thể lựa ra những cá thể ưu tú thích hợp làm vật nuôi, bọn chúng không kịp đợi đủ bốn lần, muốn lập tức bán những con mèo báo chưa lai giống thành công ấy đi."
Lâm Vũ hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục nói.
"Mèo báo không phối giống thành công chắc chắn sẽ còn tồn đọng dã tính tự nhiên, bản năng mèo báo đã có khả năng đi săn ghê gớm, mèo nhà bình thường căn bản không thể so được với nó. Lũ người ấy đối xử với mèo cực kỳ thô lỗ, đúng lúc có một con mèo báo con vừa mới sinh ra không được bao lâu bất chợt vùng lên cào người, cào xước mắt một gã con buôn..."
"Lần thứ hai em đến, gặp đúng lúc gã buôn mèo xước mắt kia trở về từ bệnh viện, vì gã bị thương, mà nóng nảy vô cùng, vừa trở lại liền lập tức xách con mèo báo đó ra. Cảnh tượng sau đó bọn chúng không để em chứng kiến, nhưng trước khi em rời khỏi, có nghe gã đó to nhỏ phải chọc mù mắt con mèo con, rồi sẽ cắt đứt bốn cái chân của nó, từ từ tra tấn nó đến chết, rồi xuyên xác nó trên cọc gỗ..."
"Hôm, hôm nay em, quả nhiên nhìn thấy nó trong sân..." Lâm Vũ đè kín đôi mắt, không chịu nổi mà quay đầu, giọng nói khẽ run, "Lần đầu tiên em thấy nó, nó vẫn còn năng động, một con mèo con xinh đẹp lạ thường. Nhưng ngày hôm nay trong sân, lại chỉ nhìn thấy, một khối thịt đỏ hỏn bị lột sạch da, còn bị xuyên trên cọc gỗ..."
______________________
Mình không chắc về tên chính xác của các món...
- cua bùn
- cá chua ngọt
- giò heo đông
- mèo Bengal
Dạo này đam mê nghe truyện Ma thổi đèn, thành ra mình vừa nghe vừa dịch, mình đã kiểm tra một lượt lại rồi nhưng nhỡ có đoạn nào bỗng xuất hiện cái tên lạ thì mọi người nhắc mình với nhé!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 15
Chương 15