DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 47

Bảy người một mèo nhìn nhau trong trầm mặc, bầu không khí nhất thời có chút quái đản.

Một giọng nói ngoài vòng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Vân Thôn!"

Thế rồi ngay dưới ánh mắt của mọi người, mèo báo nhỏ linh hoạt chui ra khỏi vòng vây bảy người, lấy đà một cái, nhẹ nhàng nhảy lên bả vai Vân Tử Túc.

Thiếu niên xinh đẹp và mèo con dễ thương vẽ ra một bức tranh trong trẻo đặc biệt, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào liên hệ bọn họ với các cao thủ chế ngự oán linh bạo tàn.

Sửng sốt hồi lâu, Phó Chí mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Tiền bối, đây là..."

Vân Tử Túc nói: "Đây là mèo tôi nuôi, tên là Vân Thôn."

Vân Thôn ăn đẫy cái bụng kêu một tiếng, coi như là chào hỏi với mấy thành viên đang trợn mắt há mồm của tổ giám sát.

Phó Chí vẫn còn khiếp sợ tại chỗ: "Con mèo này... nó có thể nuốt trọn oán khí hả?"

Vân Tử Túc đáp qua loa: "Thiên phú dị bẩm."

Không đợi Phó Chí tiếp tục truy hỏi, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa thận trọng. Người bên ngoài nghe ngóng hồi lâu không có động tĩnh gì, mà cũng mãi không nhận được chỉ thị của Phó Chí, bèn thử dò hỏi xem kết quả thế nào.

Phó Chí ra hiệu, một thanh niên bước đến mở cửa, để người bên ngoài vào. Cuối cùng thì căn phòng cũng thoát khỏi bầu không khí dị thường ban nãy.

Thành viên tổ giám sát phụ trách thu dọn hiện trường, Ngô Tuyết Lâm khóc thành tiếng, cô bé khóc đến nỗi toàn thân lẩy bẩy run, nếu không phải có Hàn Dĩ Long đỡ lấy cô, e rằng đứng cũng chẳng thể đứng vững.

Dáng vẻ người cha hiền từ yêu thương mà Ngô Bân thể hiện ra suốt mười mấy năm trời, ầm ầm sụp đổ chỉ trong một buổi tối, khiến cho cô bé khó lòng nào tiếp nhận.

Thời điểm Hàn Dĩ Long rối rít an ủi cô, Vu Hiểu Như bị tạm giam bên kia cũng bước vào.

Vừa nhìn thấy Nhậm Trù, Vu Hiểu Như tức thì đoán ra điều gì, sau khi Hàn Dĩ Long tóm tắt sự việc một lần, sắc mặt nàng cũng cực kỳ khó coi.

Người của tổ giám sát vẫn phải nghĩ xem nên xử lý chuyện sau này của Ngô Bân ra làm sao. Mặc dù oán linh biến mất, lời nguyền trên người Ngô Bân giờ cũng không còn, những chiếc miệng quái đản cũng tán loạn, nhưng âm khí quấn quanh ngày qua ngày thì không phải nói tan là tan đi được, hơn nữa tinh khí trên người Ngô Bân cũng đã bị rỉa cho lộn xộn rách nát, nhìn cái thân sáu bảy chục tuổi này của gã, e là cũng chẳng sống thêm được bao lâu.

Lời ủy thác ban đầu tổ giám sát nhận được là do Ngô Bân chưa hôn mê nhờ vả, tiền thưởng gã báo giá cũng rất cao. Đối với tổ giám sát, giải quyết Nhậm Trù là việc công, sau khi báo cáo sẽ được xem là thành tích; mà chữa trị cho Ngô Bân là việc tư, liên quan đến chuyện bọn họ có cầm được tiền thưởng hay không.

Tuy người tu hành có sức mạnh khác với người thường, nhưng tài nguyên của huyền môn khan hiếm, tư liệu tu luyện vô cùng đắt đỏ, coi tiền như rác chỉ là chuyện xảy ra trong tưởng tượng. Vị trí trong tổ giám sát phải tranh cướp mới vào được, còn phải sát hạch kiểm tra tầng tầng lớp lớp, nguyên nhân một phần cũng là vì những nhiệm vụ khả quan thường ngày.

Tuy nhiên hiện giờ, tổ giám sát chưa chữa khỏi cho Ngô Bân. Mặc dù nói thật, sau khi nghe rõ ngọn nguồn, tổ giám sát cũng chẳng mấy tình nguyện cứu giúp Ngô Bân, nhưng cứu gã lại là nội dung ủy thác, ủy thác chưa thành, tổ giám sát sẽ không nhận được tiền.

Trong lúc Phó Chí thương lượng với mấy người thanh niên, Vu Hiểu Như một bên đã nói thẳng: "Khoản tiền Ngô bân hứa hẹn khi trước sẽ do tôi trả, chuyển trực tiếp vào tài khoản của đội trưởng Phó, nơi này không còn gì cần làm phiền các vị nữa, nếu còn có vấn đề, mời các vị cứ tự nhiên."

Khi nàng nói chuyện, Ngô Bân trên giường đã từ từ tỉnh lại, gã hôn mê thời gian dài, vẫn chưa thể hiểu rõ tình huống hiện giờ, đang định gọi người, lại bị giọng nói khàn khà già khọm của mình hù dọa.

Vu Hiểu Như nhìn gã một cái, rồi lại quay đầu nhìn Phó Chí.

Phó Chí vẫy tay: "Kết thúc công việc."

Tà linh đã tán, chuyện còn dư lại, bọn họ có dính thêm vào cũng không gặt hái được kết quả hay ho gì.

Tổ giám sát mang thi thể Nhậm Trù rời đi, thuận tiện phát lời mời cho Vân Tử Túc.

Nhậm Trù đã được giải quyết, sương xám trên người Ngô Tuyết Lâm cũng sẽ không tiếp tục gia tăng, vu tảo bên trong vòng tay đủ để hấp thụ tất cả sương xám còn lại, sau khi dặn dò Hàn Dĩ Long một tuần sau cầm vòng tay về, và nhắc nhở Ngô Tuyết Lâm nhớ mang an thần phù bên người, Vân Tử Túc rời đi.

Phó Chí mời Vân Tử Túc đi cùng, là bởi có người muốn gặp cậu, mặc dù Vân Tử Túc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lời.

Trên đường trở về, một nhóm người của tổ giám sát phụ trách xử lý thi thể Nhậm Trù, một nhóm người khác thì phải về trau chuốt báo cáo vụ án, tiện báo cáo câu lạc bộ của Ngô Bân. Gần đây đội ngũ thi hành luật pháp trong thành phố đang thi đua thành tích, các đồng chí bên các đơn vị liên ngành đều đang lăm le nơi này, Ngô Bân kéo ra chuyện này, tuyệt đối có thể coi như tặng cho bọn họ một phần lễ lớn.

Những người còn lại tản đi tứ tung, cuối cùng, đi cùng Vân Tử Túc chỉ còn lại một mình Phó Chí. Điểm đến của bọn họ là một quán trà, đường đi không gần lắm, lái xe mất hơn nửa tiếng.

Vân Tử Túc ngồi hàng sau, ôm Vân Thôn trong ngực, cậu vừa xoa bụng cho con mèo báo nhỏ no kềnh, vừa cúi đầu tán gẫu với Hàn Dịch qua điện thoại.

Phó Chí ngồi ở vị trí phó lái, xuyên qua kính chiếu hậu, y nhìn thấy con mèo con màu vàng vòng cái đuôi qua cổ tay thiếu niên, nó nằm trong lòng Vân Tử Túc, yên tâm lộ cái bụng cho người ta sờ soạng. Theo từng động tác vuốt ve, cái tai của nó thỉnh thoảng còn giật giật mấy cái, trông vừa ngoan vừa vô hại.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, đảm bảo Phó Chí sẽ không tin con mèo này lại có thể nuốt trọn cục oán linh hung tàn.

Sau khi đến quán trà, hai người một mèo bước vào cùng nhau. Phó Chí trao đổi ánh mắt với người trước quầy, tức thì có một người bồi bàn ăn mặc phong cách cổ xưa tiến lên dẫn đường, đưa bọn họ đến một căn phòng trống trên tầng.

Bồi bàn rời đi ngay sau đó, Phó Chí cũng không ngồi xuống, y nhấn mấy cái vào một chỗ tối mờ trên tường, một cánh cửa ngầm hiện ra phía sau bức tranh treo tường. Thông qua cánh cửa ngầm, hai người tiến vào một dãy hành lang, khung cảnh xung quanh càng thêm cổ kính, thẳng đến cuối hành lang, bọn họ mới gặp một căn phòng thanh tịnh đẹp đẽ.

Không ngờ, người đang chờ trong căn phòng nọ, Vân Tử Túc lại quen biết.

Trước kia bọn họ còn chung đụng nhau mấy ngày trời.

"Vân tiền bối." Nhìn thanh niên mỉm cười nhã nhặn, Vân Tử Túc cũng chào hỏi người ta một câu, "Thẩm Thu Vãn tiên sinh, đã lâu không gặp."

Thẩm Thu Vãn cười nói: "Lúc ấy tôi vừa nghe anh Phó miêu tả, đã cảm thấy hẳn là tiền bối rồi. Bây giờ xem ra, quả nhiên không sai."

Phó Chí dẫn đường rất ngạc nhiên, y không ngờ hai người bọn họ lại quen biết. Thẩm Thu Vãn giải thích đơn giản một lời, chỉ nói trước kia hai người từng gặp mặt, rồi thì cảm ơn Vân Tử Túc hỗ trợ một phen.

Thời gian bữa trưa đã hết, nhưng Phó Chí và Vân Tử Túc đều chưa dùng bữa, Thẩm Thu Vãn bèn cho người bưng lên không ít đồ lót dạ. Bánh ngọt của quán trà này mùi vị không tệ, Thẩm Thu Vãn chu đáo, còn chuẩn bị một phần ruốc cá cho mèo báo nhỏ.

Ăn bánh ngọt vị trà nhàn nhạt xong, Vân Tử Túc bèn hỏi tại sao mời cậu đến.

"Giải quyết vụ án oán linh nguyền rủa này," Thẩm Thu Vãn giải thích, "Tiện tâm sự một chút."

Ba người ngồi ba cạn bàn vuông, Phó Chí đặt một chiếc hộp vuông đánh số thứ tự lên mặt bàn. Hộp vuông được mở ra, bên trong là một khối đá trong suốt. Vân Tử Túc nhìn lướt qua, trong đá có linh khí, còn có mấy sợi sương xám vừa xuất hiện ở phòng bệnh.

Thẩm Thu Vãn chủ động nói: "Đây là linh thạch mà tổ giám sát dùng để ghi chép vụ án, bên trong chứa hơi thở âm linh từ mỗi vụ án khác nhau, và cả những tài liệu liên quan khác."

Phó Chí lấy một chiếc máy tính bảng, mở video giám sát phòng bệnh ra, vừa giơ máy cho Thẩm Thu Vãn vừa giải thích.

Thẩm Thu Vãn xem lướt qua, ngoại trừ đoạn Nhậm Trù đọc lời nguyền rủa thì nhìn thêm mấy cái, còn lại đều tua nhanh, không mất bao lâu đã xem hết toàn bộ đoạn clip.

Ngay cả hình ảnh mèo báo nhỏ một ngụm ăn sạch oán linh, Thẩm Thu Vãn cũng không để lộ bao nhiêu biểu cảm kinh ngạc.

Sau khi giải thích đầu đuôi ngọn nguồn, Phó Chí lại nói, hôm qua tổ giám sát đã điều tra thông tin về Nhậm Trù. Tứ trụ bát tự của cô ta thuộc âm, mệnh cách thiên nhẹ, rất dễ bị âm khí quấy nhiễu. Trước kia Nhậm Trù vẫn luôn sinh sống tại làng quê ngoại ô Lâm thành, đến khi em gái xảy ra chuyện mới vào thành phố.

Tuy nhiên do thời gian gấp rút, bên Phó Chí tạm thời chưa tra ra Nhậm Trù học hạ chú từ bao giờ.

Thẩm Thu Vãn nói: "Không cần tra nữa."

Anh ta giơ máy tính bảng cho hai người, trên màn hình là khuôn mặt Nhậm Trù cứng ngắc, giọng nói rét lạnh---- "Từ nhỏ tao đã nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy. Vừa đến Lâm thành là tao biết cần phải làm gì."

Nhậm Trù vừa dứt lời, Thẩm Thu Vãn liền dừng màn hình.

Vân Tử Túc bắt được điểm mấu chốt: "Vừa đến Lâm thành?"

Thẩm Thu Vãn gật đầu.

Sắc mặt Phó Chí hơi trầm xuống: "Có lẽ vụ án này là một trong những sự kiện mây đen."

Vân Tử Túc tò mò: "Sự kiện mây đen?"

"Hơn nửa tháng trước, Lâm thành đột ngột ngợp trời mây đen, mưa như trút nước suốt ba ngày trời," Phó Chí giải thích, "Sau trận mưa xối xả này, số sự cố tà ma xảy ra trong Lâm thành tăng gấp mấy lần thường lệ, những vụ án âm linh ấy được gọi chung là sự kiện mây đen."

"Trước tiên không vội nói chuyện này," Thẩm Thu Vãn nói, "Nếu đã mời Vân tiền bối đến, vậy thì bàn bạc vụ án này trước đã."

Phó Chí gật đầu, sau đó tua lại phân cảnh đọc lời nguyền, mãi đến lúc hai người bọn họ chăm chú nghiên cứu khẩu hình của Nhậm Trù, Vân Tử Túc vẫn luôn cảm thấy có gì sai sai rốt cuộc mới nhớ ra đám mây đen mang ý nghĩa gì.

Hơn nửa tháng trước, đấy không phải là lúc cậu vừa mới tu thành thân thể thuần linh, gây ra hiện tượng kỳ lạ ở Lâm thành à?

Chẳng lẽ... sự xuất hiện của những vụ án này lại là do cậu?

Vân Tử Túc còn chưa nghĩ ra, đã nghe thấy Thẩm Thu Vãn hỏi: "Tiền bối thấy thế nào?"

"...Hm?" Vân Tử Túc không nghe được cuộc thảo luận lúc trước của hai người.

Thẩm Thu Vãn lặp lại một lần: "Bọn tôi đoán rằng, hẳn là oán khí của Nhậm Trù quá nặng, bị oán linh đang tìm thức ăn ký sinh vào, nên mới có thể mượn sức mạnh của oán linh mà nguyền rủa Ngô Bân."

Vân Tử Túc hỏi: "Sao hai anh biết cô ấy bị ký sinh?"

Vân Tử Túc có thể sử dụng linh thức trực tiếp nhìn thấy oán linh trong cơ thể Nhậm Trù, nhưng hai người trước mặt đều là Luyện khí kỳ chưa mở linh thức. Ấn tượng đầu tiên của người bình thường hẳn sẽ là oán khí của Nhậm Trù sâu thành chấp niệm, thế nhưng Thẩm Thu Vãn lại nói thẳng đến bước suy đoán ký sinh.

"Tại vì thủ đoạn gieo nguyền của Nhậm Trù quá rườm rà," Thẩm Thu Vãn giải thích, "Xét trên mức độ thương tật của Ngô Bân, nếu Nhậm Trù có sức mạnh lớn như vậy, cô ta hoàn toàn không cần rườm rà đến thế."

"Ban đầu cô ta dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Ngô Bân, rồi lại trăm phương ngàn kế đạt được mầm lá, sau khi nguyền rủa Ngô Bân, còn phải đích thân xuất hiện bên cạnh ông ta đọc một đoạn nguyền rủa cuối cùng, mới hoàn thành toàn bộ quá trình." Thẩm Thu Vãn nói, "Điều này chứng tỏ cô ta cũng bị thứ gì đó khác thao túng."

Trừ suy đoán này, còn có ví dụ là toàn bộ những người bình thường gây án sau sự kiện mây đen đều bị ký sinh. Thế nên Thẩm Thu Vãn và Phó Chí mới nghĩ ngay đến chuyện bị oán linh bám vào.

Vân Tử Túc bẵng một nhịp mới gật đầu một cái, như đang bận suy nghĩ điều gì.

"... Quả thực là oán linh ký sinh."

Phó Chí nói: "Chỉ là hiện giờ oán linh đã bị con mèo nhỏ nuốt mất, bọn tôi cũng không tiện tra xét tiếp..."

Thẩm Thu Vãn khoát tay một cái: "Oán linh đã làm hại hai người thì không thể khinh thường được, tiêu diệt hoàn toàn vẫn tốt hơn hơn là thả oán linh ra ngoài gây hại cho người khác. Manh mối dư lại của vụ án này thì cứ tìm trên thi thể Nhậm Trù là đủ rồi, không cần truy cứu chuyện oán linh nữa."

Anh ta nói xong, lại nhìn về phía Vân Tử Túc.

Không truy cứu chuyện oán linh bị ăn, cũng là vì tiếp theo bọn họ sẽ lôi kéo thiếu niên này.

Mỗi tội Vân Tử Túc cũng chẳng phát hiện ra tầm mắt Thẩm Thu Vãn, dường như vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ.

"Vân tiền bối," Thẩm Thu Vãn gọi một tiếng, "Phong ba Lâm thành chẳng bình lặng, không biết Vân tiền bối có bằng lòng giúp bọn tôi một tay hay không? Chiến dịch mây đen đã được chỉ thị trên toàn khu vực Hoa Đông, nếu có thể giải quyết thuận lợi, Ngũ đại tông môn và tổ giám sát thủ đô sẽ trả thù lao phong phú."

Khi nói ra lời này, Thẩm Thu Vãn cũng không chắc chắn được bao nhiêu. Hành trình Tây Tạng, điều kiện trao đổi mà Vân Tử Túc đưa ra lại chính là sau này không được phép truy hỏi thân phận của cậu và Hàn Dịch, rất rõ ràng, Vân Tử Túc cũng không muốn quan hệ nhiều với bọn họ.

Tuy nhiên lần này số phận sắp đặt, Thẩm Thu Vãn mới đến Lâm thành không lâu đã gặp được đối phương, anh ta thật sự không muốn từ bỏ cơ hội này, cũng chỉ đành gửi gắm hy vọng vào phần thưởng phong phú có thể lay động Vân Tử Túc.

Những phần thưởng này không chỉ là đồ dùng và tiền mặt mà người bình thường có thể hưởng thụ, mà còn có các loại tư liệu tu luyện của huyền môn, đối với vô số đệ tử huyền môn lăm le chuẩn bị nhận nhiệm vụ, vế sau mới là kho báu quyến rũ.

Nghe Thẩm Thu Vãn nói, Vân Tử Túc cũng không nghĩ đến phần thưởng gì. Cậu còn đang nghĩ đến ba ngày trời mưa như trút nước, nếu quả thật những vụ án này xảy ra do cậu, vậy thì cũng nên do cậu giải quyết. Đạo trời có mắt, nhân quả tuần hoàn, tự tiện làm bậy hay mang con bỏ chợ tuyệt đối không phải hành vi lý trí.

Hơn nữa, mười kinh mạch còn lại của Hàn đại thiếu cũng cần sớm giải quyết---- Vân Tử Túc vẫn phải đi tìm nguồn linh khí khác.

Vậy nên, cậu không do dự nhiều đã trực tiếp đồng ý lời mời của Thẩm Thu Vãn, thành ra còn khiến cho Thẩm Thu Vãn sinh ra mấy phần bất ngờ và mừng rỡ.

Sắc trời đã muộn, tài liệu và nhân chứng bên kia cũng chưa tìm đủ được, nhiệm vụ mây đen chưa phải hoàn thành vội ngay trong ngày. Sau khi hẹn xong thời gian gặp mặt lần tới, Phó Chí bèn gọi điện thoại cho người chuẩn bị lái xe đưa Vân Tử Túc trở về.

Trước khi đi, Vân Tử Túc do dự một hồi, cuối cùng vẫn tìm cơ hội ở riêng hỏi chuyện Thẩm Thu Vãn.

"Lúc Nhậm Trù nguyền rủa Ngô Bân, các loại tìm thời cơ tiếp cận kia thì tôi vẫn hiểu được... Nhưng mà tại sao cô ta lại muốn đặc biệt lấy đi tinh dịch của Ngô Bân?"

Vì chuyện này, cô ta còn cống nạp chính mình.

Vân Tử Túc không biết người bình thường phản ứng thế nào trước oán linh, chỉ có thể hỏi Thẩm Thu Vãn: "Là vì muốn truy tìm liên kết máu mủ à?"

Có vẻ Thẩm Thu Vãn đã bị sửng sốt một chút, tuy nhiên anh ta vẫn trả lời rất nhanh: "Không phải, là để có thể lần mùi của Ngô Bân chính xác."

"Máu đầu ngón áp út, máu đầu lưỡi, máu tâm khẩu, đều là máu thuần khiết, ngoài ra, t*ng trùng cũng là một loại máu mủ thuần chất trong cơ thể con người." Thẩm Thu Vãn giải thích, "So với những loại khác, số lượng t*ng trùng lớn, dễ dàng lấy được, lấy một lần cũng không để lại di chứng gì nhiều, cũng không dễ bị phát hiện, vậy nên Nhậm Trù mới chọn thứ này."

Vân Tử Túc nhíu mày, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm mất hồn ban nãy.

Thẩm Thu Vãn hỏi: "Vân tiền bối còn có câu hỏi gì khác không?"

Vân Tử Túc lắc đầu, nói một tiếng cảm ơn, rồi ôm lấy Vân Thôn, đi theo Phó Chí vừa đến báo xe đã có mặt dưới tầng.

Vì lời ủy thác của Hàn Dĩ Long mà kế hoạch dọn sang nhà mới của bọn họ bị hoãn mất mấy ngày. Khi quay lại nhà họ Hàn đã là chạng vạng tối, Hàn Dịch và Hàn Dĩ Long chưa trở về, ăn cơm tối xong, Vân Tử Túc lên phòng cưới, cậu ngồi trên ghế đậu tu luyện, thế nhưng tinh thần mãi chẳng thể nào bình ổn được.

Vân Thôn nằm vất vưởng trên đùi cậu nghển cổ nhìn, kêu "meo" một tiếng.

Vân Tử Túc sờ đầu nó một cái, thở dài thườn thượt.

Đến đêm Hàn Dịch mới trở về, lúc hắn bước ra từ phòng tắm, vẫn thấy tư thế và vẻ mặt cậu con trai y hệt như lúc trước khi vào phòng tắm: ngẩn người nhìn chằm chằm bức tường.

"Sao vậy?" Hắn khẽ hỏi.

Vân Tử Túc hoàn hồn, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt anh tuấn còn mang hơi nước của Hàn đại thiếu. Cậu tiện tay làm khô tóc cho đối phương, trong lòng vẫn còn xoắn xuýt.

Cậu vẫn chưa quyết định được có nên dùng phương pháp song tu trao đổi khôi linh giúp Hàn Dịch hay không.

Lời của Thẩm Thu Vãn nhắc nhở cậu, bất kể là người phàm hay tu sĩ, t*ng trùng đều là vật dẫn hàm chứa lượng lớn tinh khí. Nói một cách lý trí, khôi linh ẩn nấp rất nhiều tai họa trong tương lai, còn không biết sẽ gây tổn thương cho Hàn đại thiếu đến mức độ nào, Vân Tử Túc cần mau chóng giúp người dọn dẹp, có thể tìm được cách thức nhanh lẹ, lẽ ra cậu nên thấy mừng còn chẳng kịp.

Chỉ có điều không biết tại sao, vừa nhắc đến song tu, Vân Tử Túc lại sinh ra một nỗi kháng cự vô hình, phản cảm, thậm chí là...

Ghét bỏ và tức giận.

Song tu giữa tu sĩ dùng cách thức giao hoan, được phân chia thành nhiều loại dựa trên hiệu quả bất đồng. Có loại song tu có thể giúp hai người cùng tăng cấp, có loại chỉ cho một người tăng, thậm chí là... một tăng một giảm.

Tu linh giới có tu sĩ coi hợp hoan là đạo, có ma tu dùng giao hoan để cướp đoạt tu vi của người khác, cũng có người trời sinh là lô đỉnh, hoặc sau này bị cải tạo mà thành.

Vân Tử Túc sống qua hai thế giới, trong trí nhớ chưa từng song tu với ai, nhưng không biết tại sao, vừa nhắc đến phương pháp này, đáy lòng cậu lại dấy lên một nỗi khó chịu.

Thậm chí cảm giác tiêu cực vô hình ấy còn gây cản trở mong muốn một lòng hấp thu khôi linh cho Hàn Dịch của cậu.

Vân Tử Túc xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn kể chuyện này với Hàn Dịch.

Thẩm Thu Vãn đã nói, một giọt tinh bằng mười giọt máu. Nếu dùng song tu để trao đổi khôi linh, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn những phương pháp khác.

Chỉ là Vân Tử Túc không ngờ rằng, cậu còn chưa thẳng thắn nói ra ác cảm mơ hồ của mình đối với song tu, Hàn Dịch đã trực tiếp ngắt lời cậu.

"Không được."

Giọng người đàn ông trầm và lạnh, như đinh đóng cột.

"Anh không đồng ý chuyện này."

Vân Tử Túc thoáng ngạc nhiên.

Dường như phát hiện ra giọng mình quá lạnh lẽo, Hàn Dịch nhanh chóng xoa lên mái tóc đen mềm mại của người trong ngực.

Hắn thả chậm giọng điệu, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.

"Tiểu Túc, em còn nhỏ tuổi, tạm thời không cần nhắc lại chuyện này."

Vân Tử Túc chớp mắt một cái: "Cái này có liên quan đến tuổi tác à?"

Cậu cũng hơn ba trăm tuổi rồi chứ bộ.

Hàn Dịch khẽ nhấp cặp môi mỏng: "Liên quan đến thái độ của em đối với chuyện này."

"Thái độ?" Vân Tử Túc vẫn nghe không hiểu lắm.

Hình như người đàn ông đang ôm lấy cậu vừa thở dài rất nhẹ.

Lúc Vân Tử Túc ngước mắt nhìn lên, lại phát hiện vẻ mặt đối phương không có gì khác lạ.

Tiếng thở dài kia cứ như là ảo giác.

"Dùng nó làm đường tắt tu luyện, và dùng nó để thể hiện tình yêu, là hai thái độ bất đồng."

Hàn Dịch cúi người, ôm Vân Tử Túc trên ghế trở về giường.

"Không nói chuyện này nữa, Tiểu Túc, mình nghỉ ngơi thôi."

Vân Tử Túc chỗ hiểu chỗ không đắp chăn, nằm thẳng.

Đèn đã tắt, căn phòng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.

Sau khi kết hôn cùng Hàn Dịch, buổi tối Vân Tử Túc không vào Vô Tự Ấn nữa. Thân xác của cậu đã dung hợp với thân thể thuần linh, không vào Vô Tự Ấn cũng tu luyện được, ở bên Hàn đại thiếu khi đêm về, còn có thể hấp thu một chút khôi linh cho đối phương.

Nằm cạnh Hàn đại thiếu, Vân Tử Túc mau ném suy nghĩ rối loạn về song tu của mình, nhắm mắt ngủ mất.

Giấc ngủ này, lại đột ngột kéo cậu vào giấc mộng.

Trong mộng, linh lực xung quanh dư thừa, Vân Tử Túc còn đang ở Tu linh giới. Chỉ là thế giới quen thuộc này cũng không mang lại cảm giác mấy tuyệt vời. Đi kèm với linh khí dồi dào bọc quanh, chính là nhiệt độ toàn thân nóng bừng đã hai ngày hôm nay.

Thân thể Vân Tử Túc nóng rẫy, chỉ có đáy mắt và đáy lòng là lạnh lẽo. Cậu mang tấm thân bị người cưỡng ép nhét thuốc chạy suốt hai ngày, cơ thể đã sớm đạt đến cực hạn, từng giây từng phút trôi qua, tinh thần và lý trí đều bị ngọn lửa hủy thêm một chút.

Cậu không thể ngừng chân, càng không thể gục ngã. Không biết bao giờ những kẻ kia sẽ đuổi đến, Vân Tử Túc chỉ có thể cố gắng chạy càng xa càng tốt, mong sẽ tìm được lối thoát.

Lo lắng vị trí của mình bị kẻ truy tìm phát hiện, mà thậm chí cậu còn không dám vận dụng linh thức trong phạm vi lớn, chỉ có thể gian nan lần mò từng chút một. Chờ đến khi rốt cuộc cậu cũng tìm được một điện thờ hẻo lánh bỏ hoang, trời cũng đã đen kịt.

May là nơi đây rất hiếm dấu vết con người, tiện cho việc ẩn núp. Vân Tử Túc ở lại nghỉ ngơi chốc lát, còn chưa kịp thử dùng linh lực hóa giải khó chịu toàn thân, đã đột ngột phát hiện bên ngoài điện thờ xuất hiện một bóng người khác.

Vân Tử Túc lạnh lòng, may mắn duy nhất là, người này cũng chỉ có một mình. Cậu đang lo lắng không biết giải quyết rắc rồi này thế nào, thì nhận ra hơi thở trên người đối phương không hề xa lạ.

Nắm roi xích trong tay, Vân Tử Túc cẩn thận bước ra ngoài hai bước, khác với sự thận trọng của cậu, nhịp bước của đối phương lại gấp gáp bất thường.

Mười bước, năm bước, ba bước, rốt cuộc, dung nhan của người đến cũng lọt vào tầm mắt, mặt mày người này lạnh lùng, hơi thở rét lạnh trước nay không đổi vẫn đọng trên khuôn mặt.

Thế mà lại thật sự là người quen...

Cuối cùng trái tim căng thẳng hai ngày trời của Vân Tử Túc cũng được thả lỏng đôi chút, chỉ là còn chưa chờ cho cậu nếm mùi mừng rỡ, quẫn bách khôn kể đã dâng lên như thủy triều.

Ngay cả một nụ cười gượng cậu cũng chẳng nặn ra được, sa chân vào bẫy, bị người nhét thuốc, đúng vào lúc này, gặp phải người bạn tri kỷ cùng nổi danh nhiều năm, sớm có lòng so tài cao thấp, nhưng trước sau vẫn bất phân thắng bại...

Tại thời điểm chật vật nhất, lại cứ cố tình đụng phải người mà mình không muốn đối phương nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình nhất.

Đọc truyện chữ Full