Đệ tử Thanh Dịch tông vẫn tiếp tục thu dọn tàn cục, tiến triển tổng thể của bọn họ có thể coi là chậm chạp. Hai đoạn cầu thang dài dẫn xuống lòng đất làm giảm đáng kể tốc độ ra vào, chưa kể số lượng lớn pháp khí ở sảnh trung gian, chỉ là giải cứu những tu sĩ bị nhốt dưới lòng đất thôi, đã đủ để họ lao lực một phen.
Sau khi điều tra một vòng địa lao, phát hiện không có đầu mối gì khác, Vân Tử Túc mới trở lại sảnh trung gian cùng Hàn Dịch. Cậu cũng kéo cả Thẩm Thu Vãn lên, dẫu sao chuyện hạc linh vẫn còn nhiều điều chưa nắm rõ.
Do cứu người quan trọng, nên bên trong sảnh trung gian chỉ để lại vài đệ tử trông coi. Vân Tử Túc lia qua một lần, rồi đi thẳng đến tủ gỗ một bên.
Các đệ tử mới xuống không biết cậu, thấy cậu đến gần pháp khí, tức thì treo đầy hai chữ cảnh giác lên mặt. Đến khi Vân Tử Túc thò kéo ngăn tủ, có hai đệ tử trực tiếp vây lại, định ngăn cản hành động của cậu.
"Đừng nghịch ngợm! Không được chạm vào!"
Thẩm Thu Vãn đang gọi điện cho Hạ Không Sơn, không đi qua, không có người giải thích với những đệ tử này, Vân Tử Túc chỉ đành tạm thu tay.
Chỉ có điều cậu thu tay cũng không phải vì hai người cản trở, mà vì muốn ngăn cản hành động của Hàn đại thiếu bên mình.
Cậu đã sớm ra mắt chiêu thức vĩ đại một phát bay người của Hàn đại thiếu, dẫu sao nơi này cũng là địa bàn của Thanh Dịch tông, dù gì cũng nên để mặt để mũi cho một người ta một chút.
"Không sao, để em nói chuyện với bọn họ."
Đè Hàn Dịch lại xong, Vân Tử Túc mới ngẩng đầu nhìn hai người.
"Tại sao không thể chạm vào?"
Một người cướp lời mở miệng: "Mấy thứ này đều phải kiểm kê tịch thu, người bình thường không được tự ý động vào, nếu không sẽ phải luận tội theo quy củ!"
Bọn họ đang nói dở, một vị trưởng lão đã tiến lại gần.
Hai người đệ tử nhanh chóng khom lưng: "Triệu lão."
Vân Tử Túc nhớ vị Triệu trưởng lão này, lúc nãy y vẫn luôn đi không xa lắm phía sau tông chủ.
Triệu trưởng lão nhìn hai người một cái, sau đó nói với Vân Tử Túc: "Nếu tiền bối cần thứ gì, cứ lấy dùng tùy ý."
Hai đệ tử mới nãy còn đang tận tụy với công việc trong nháy mắt cho rằng tai mình bị lỗi.
Vân Tử Túc nhìn y, ánh mắt nghiền ngẫm.
Triệu trưởng lão không đổi sắc mặt: "Thanh Dịch tông đã nhận lời từ trước, nếu tiền bối đồng ý, tất cả tài nguyên ở đây, toàn bộ đều thuộc về tiền bối. Tông môn sẽ chỉ hỗ trợ kiểm kê, tuyệt đối không tự tiện thu dùng."
Tầm mắt hai người bên cạnh nhìn trưởng lão đã bắt đầu chuyển thành ngờ vực rốt cuộc đối phương có bị giả mạo hay không.
"Chuyện đó, chúng ta có thể từ từ bàn bạc." Vân Tử Túc không để ý, "Tuy nhiên bây giờ tôi cần lấy mấy món đồ ở đây trước đã."
Lúc nói chuyện, cậu vẫn luôn quan sát thái độ của đối phương.
Mà Triệu trưởng lão còn hào phóng hơn so với cậu tưởng tượng: "Tiền bối lấy thoải mái."
Thậm chí y còn muốn để hai tên đệ tử tìm đồ phụ Vân Tử Túc, sau cùng vẫn bị Vân Tử Túc khéo léo chối từ. Vân Tử Túc và Hàn Dịch chia nhau đi tìm, rất nhanh sau đó đã bới lên toàn bộ những thứ cậu cần tìm.
Vân Tử Túc dùng túi vải gói ghém đồ vật, đếm cẩn thận một hồi.
Một hai ba... bao gồm cả thứ lấy được lúc đánh nhau với Cận Đan ở Lâm thành, tổng cộng mười sáu tấm pháp ấn.
Dưới ánh mắt bàng hoàng của bè lũ đệ tử, Vân Tử Túc xốc túi vải lên, giống như lữ khách vác bao tải về thăm quê cũ, chất đầy pháp ấn hoặc bằng ngọc hoặc bằng kim loại đắt tiền, cứ thế ung dung vác đi mất.
Đa phần pháp ấn đều là thể lập phương to cỡ bàn tay, mặc dù thể tích không lớn, nhưng trọng lượng không nhỏ, chớ nói chi là gần hai chục khối chụm chung một chỗ. Mới đầu Vân Tử Túc còn chưa đỡ chắc, túi vải tuột xuống khỏi vai cậu, mọi người xung quanh thấy vậy mà trái tim như nhảy cả ra ngoài.
Báu vật bên trong túm bừa một cái cũng giá trị kinh hoàng!
Vân Tử Túc thì hay biết gì. Khiêng trên vai có vẻ không tiện lắm, cậu còn đang tính xem có nên trực tiếp kéo lê luôn không, may thay đồ trong tay đã được người bên cạnh đỡ lấy.
Do khiêng đồ giúp, mà cuối cùng Hàn đại thiếu cũng chịu buông Vân Tử Túc kè cặp cả đường ra. Tuy nhiên sau khi nhận xong hắn lại dễ dàng xách bằng một tay, thế rồi tay phải tiếp tục thò qua ôm người.
Ba con người một con hạc đi dọc theo cầu thang trở lên mặt đất, trong trạch viện của Cận Đan có người đang xem xét kiểm kê. Thẩm Thu Vãn đặt Hạ Các lên sofa phòng khách, anh ta đã gọi điện báo với Hạ Không Sơn, Hạ Không Sơn đã trở về Hồ thành tỏ ý sẽ lập tức đến Bắc thành, đang trên đường tới.
Nhưng vấn đề Thẩm Thu Vãn lo lắng nhất bây giờ, vẫn là Hạ Các một mực không tỉnh lại
"Tiền bối," anh ta không nhịn được nói, "Tôi đã truyền không ít linh lực cho sư huynh, nhưng linh căn của bọn tôi khác nhau, tôi cũng không dám giúp đỡ quá nhiều. Có phải lúc ở cầu thang sư huynh vẫn còn tỉnh không? Tại sao bây giờ cậu ấy vẫn hôn mê?"
Trên người Hạ Các không có ngoại thương nổi bật, bề ngoài mười năm không đổi của cậu ta đã là vấn đề lớn nhất ở đây. Vân Tử Túc dùng linh thức kiểm tra, phát hiện đối phương đang ở trung kỳ Luyện Khí, không khác biệt lắm so với trạng thái khi mất tích theo lời Thẩm Thu Vãn đã kể, cậu chỉ hơi bất ngờ ở chỗ, Hạ Các là đơn linh căn.
"Kinh mạch cậu ta đều bị phong bế, nhưng trong cơ thể không có thương tích nào hoàn toàn nổi trội, còn hôn mê hẳn là vì mệt mỏi lao lực quá mà thôi." Vân Tử Túc nói, "Nhưng mà, tôi nghi ngờ Cận Đan đã từng làm thí nghiệm gì đấy trên người cậu ta..."
Bởi vì đặc tính hạc linh trong cơ thể Hạ Các hoàn toàn không xuất hiện. Tuy nhiên có lẽ Thẩm Thu Vãn cũng không biết thân phận thật của sư huynh anh ta, Vân Tử Túc tạm thời không nói chi tiết.
"Anh nhớ tôi từng nói kế hoạch đoạt xác của Cận Đan có khả năng được lên kế hoạch từ rất sớm chứ?" Vân Tử Túc nói, "Rất có thể A Dịch không phải mục tiêu đầu tiên của lão."
Gần đấy thời gian các tu sĩ bị giam trong địa lao, họ đều bị hành hạ thương vong nặng nề, nhưng Hạ Các nhìn qua trông như không chút hao tổn. Cậu ta bị nhốt chục năm, hiển nhiên, Cận Đan giữ cậu ta lại là vì mục đích khác.
Vân Tử Túc nhìn Hạ Các đang mê man: "Có lẽ, cái cậu đơn linh căn bị giữ riêng ra này mới là mục tiêu đoạt xác ban đầu của lão."
Nói xong, cậu lại ngẩng đầu nhìn Hàn Dịch bên người.
Hàn Dịch không mở miệng, nghĩa là ngầm thừa nhận cách diễn giải này.
Thẩm Thu Vãn siết chặt nắm đấm
"Anh chăm sóc cậu ta cẩn thận, chờ cậu ta hồi phục là sẽ tỉnh lại." Vân Tử Túc vừa nói, vừa tiện tay nhấc một chiếc hộp lông ngỗng trên tủ bên cạnh, trong hộp đặt một chiếc mặt dây chuyền, cậu cầm mặt dây chuyền, đặt lên ngực Hạ Các.
"Đây là vòng tụ linh, hợp dưỡng thân." Vân Tử Túc nói, "Nếu không có chuyện gì, tốt nhất anh nên để cậu ta ở đây, nơi ở của Cận Đan là vị trí đầy đủ linh lực nhất, cũng có lợi nhất trong việc hồi phục của Hạ Các."
Thẩm Thu Vãn gật đầu.
"Đúng rồi, em trai cậu ta sắp đến phải không?" Vân Tử Túc hỏi, "Người đến thì báo với tôi một tiếng, tôi có lời muốn nói với người này."
Huyết mạch của tộc hạc linh tiếp tục kéo dài, nhưng nhân số thì lại thưa thớt, trong một thế hệ có thể thấy được hai người đã là hiếm lạ. Hơn nữa kỳ diệu ở chỗ, mặc dù hạc linh có thiên phú hóa người, nhưng đa phần hình người đều là song linh căn, Hạ Các có một người em ruột, bản thân cậu ta là đơn linh căn, vậy thì có lẽ... người tên Hạ Không Sơn còn lại kia cũng là đơn linh căn nốt.
Trước kia Thẩm Thu Vãn vừa nghe có thuật pháp bí hiểm, liền lập tức đi nhờ Hạ Không Sơn điều tra, có lẽ người tên Hạ Không Sơn này sẽ nắm giữ không ít thông tin hữu dụng đối với Vân Tử Túc.
Sắp xếp chuyện của Hạ Các xong xuôi, Vân Tử Túc đang định đến nơi khác kiểm tra, thì lại bị Hàn Dịch bên cạnh kéo thẳng đi mất.
"Ế? A Dịch, mình đi đâu thế?"
Hàn Dịch vẫn không mở lời, hắn dẫn Vân Tử Túc đến một nơi hẻo lánh trong căn nhà. Lúc mới đầu, xung quanh xuất hiện không ít đệ tử, càng đi vào sâu lại càng tĩnh mịch.
Bọn họ đi khoảng mười mấy phút, bắt đầu chuyển từ trong nhà ra vườn tược, xuống lòng đất rồi lại tiếp tục tiến vào một khu vực trong nhà đầy đủ tiện nghi. Vân Tử Túc cũng không ngờ nơi này sẽ lớn đến vậy, cơ quan và khóa cửa đau đầu nhức óc, may mà Hàn đại thiếu nắm giữ trí nhớ Cận Đan, nên mới có thể đi đứng thuận lợi giữa chốn đường xá quanh co này.
Hơn hai mươi phút sau, rốt cuộc hai người mới đến nơi cần đến, lúc đi ra khỏi một ngã rẽ lòng vòng, tầm mắt Vân Tử Túc bỗng nhiên được trải rộng, thậm chí còn có chút không tin vào mắt mình.
Bày ra trước mắt bọn họ, chính một chiếc hồ ngầm có thể nói là nguy nga hùng vĩ.
Hồ ngầm nằm bên trong một hang động, hang động cao chừng bảy tám người, không gian vô cùng khoáng đạt mênh mông. Vân Tử Túc lập tức hiểu được đây là một chiếc linh hồ, linh khí quanh quẩn không ngừng trên mặt hồ, có lẽ linh khí của toàn bộ Thanh Dịch tông, đều bắt nguồn từ nơi này mà ra.
Trước khi đến được đây hai người đã phải trải qua cửa ải chồng chất, xem ra, ngọn nguồn linh lực quý báu nhất cũng đã bị Cận Đan chiếm đoạt.
Nhìn từ xa, giữa hồ còn được xây dựng một hòn đảo nhỏ nhân tạo, hai người bước đến thông qua cầu bắc, sau đó phát hiện trên hòn đảo này đã sắp xếp đầy đủ trang thiết bị.
Tụ linh trận tầng tầng lớp lớp, lồng phòng ngự kéo xuống từ đỉnh động, và cả các loại pháp khí được đặc biệt sử dụng để dẫn thiên lôi...
Vân Tử Túc lướt qua một vòng, tức thì nhận ra: "Đây là nơi Cận Đan chuẩn bị cho lão kết Anh à?"
Hàn Dịch gật đầu.
Cận Đan đã sớm chuẩn bị chu đáo cho thời khắc kết Anh, dù gì thì, chỉ có bước vào Nguyên Anh mới có thể đột phá tuổi thọ năm trăm năm, tiếp tục mạng sống dài lâu của mình.
Mỗi tội việc tu luyện của Cận Đan lê lết chậm rãi, thời gian ngày càng suy cạn, hành động của lão ngày càng điên rồ, cuối cùng bỏ mạng trong chính mưu đồ đoạt xác của mình.
Dụng ý của Hàn đại thiếu khi dẫn cậu đến đây không nói cũng rõ. Nơi này hiện giờ, cuối cùng lại do Vân Tử Túc chiếm hời.
Linh hồ cung cấp linh khí sung mãn, xung quanh sắp xếp đầy đủ dụng cụ hỗ trợ. Vân Tử Túc tìm mấy khối linh thạch ném vào trận địa, rất nhanh sau đó, tụ linh trận bị bỏ xó đã lâu lại được phát huy tác dụng.
Vân Tử Túc bước vào tâm trận, ngồi xếp bằng, ý thức chìm sâu trong linh đài.
Vạn sự chu đáo, cơ duyên vừa vặn, cậu cũng đã có kinh nghiệm một lần. Quá trình kết Anh lần này còn thuận lợi hơn cậu tưởng tượng, thuận lợi đến mức bản thân Vân Tử Túc cũng phải giật mình.
Ánh sáng bao quanh Kim Đan từ từ nở ra thành một quả cầu ánh sáng, Kim Đan thể rắn hóa thành dòng chất lỏng trong veo, rồi chậm rãi bốc hơi thành thể khí, làm đậm thêm làn ánh sáng khi tỏ khi mờ.
Không chỉ có diễn biến bên trong cơ thể thuận lợi, thiên lôi bên ngoài cũng không mấy quấy rầy Vân Tử Túc, cậu tu luyện công pháp che giấu từ nhỏ, lại có kinh nghiệm và thể chất thuần linh giúp đỡ, cuối cùng thậm chí đến cả những pháp khí Cận Đan chuẩn bị kia cậu cũng không cần động tay.
Ánh sáng hắt ra chói mắt, sau cùng ngưng thành một vật tròn tròn, khi viên sáng giống như hình người thu nhỏ xuất hiện trên linh đài một lần nữa, Vân Tử Túc còn dấy lên một loại cảm giác thoảng như đã cách cả một đời.
Giống như... cậu vẫn còn đang ở Tu linh giới, mở mắt ra sẽ thấy nơi tu luyện quen thuộc nhất của mình.
Chậm rãi đè nỗi ưu tư phức tạp xuống đáy lòng, Vân Tử Túc nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kinh mạch mở rộng, Nguyên Anh đã kết, linh lực trong cơ thể cũng sung túc dồi dào. Cậu chuyển linh lực còn thừa trong cơ thể đến bên linh đài, để Nguyên Anh tiếp tục từ từ hấp thu.
Việc lớn hoàn tất, Vân Tử Túc đang định kết thúc trận kết Anh này, nhưng ngay khoảnh khắc cậu sắp rời đi, Nguyên Anh vốn đã thành hình trên linh đài lại nặng nề ngã xuống.
Viên sáng gục trên linh đài, linh lực phân rã quá nửa. Ánh sáng dao động kịch liệt, đột nhiên sắp tan vỡ.
Tình hình biến chuyển bất ngờ, thậm chí Vân Tử Túc chưa kịp phản ứng, đau đớn tê liệt từ bên trong đã cuồn cuộn như nước lũ xé nát ý thức của cậu.
"Không..."
Vì sao, vì cớ gì?! Rõ ràng cậu đã hoàn thành kết Anh!
Trong lúc hoảng hốt, Vân Tử Túc đột nhiên nghĩ đến một giấc mơ rời rạc.
Cảnh trong mơ mông lung không rõ, nhưng lại sắc bén như dao, đâm xuyên viên sáng từng chút từng chút, cắt nó ngả nghiêng rời rã, không còn hình dạng.
Tuyệt vọng và phẫn nộ tàn nhẫn hơn thiên lôi, đánh tan Vân Tử Túc.
Không...
Chớp sáng tàn dần, ngay cả linh đài cũng xám xịt không còn ánh sáng. Ý thức của cậu tiêu tán như chiếc lá cuối cùng giữa mịt mù mưa bão, chỉ chờ thêm một hạt mưa rơi xuống nữa, cậu sẽ điêu tàn trong làn gió lạnh.
Bỗng nhiên, một luồng năng lượng hung hăng và ác liệt xông thẳng về phía linh đài.
Mặc dù năng lượng này ngang ngược, nhưng không hề có ý chiếm đoạt, linh lực ngọt dịu ấm áp, nhẹ nhàng và chậm rãi ôm lấy vầng hào quang đã tản, từ tốn mà liên tục ngưng hợp Nguyên Anh thêm một lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, cũng có thể chỉ mới qua một lần chớp mắt, Vân Tử Túc chợt lấy lại ý thức, mà trên linh đài của cậu, Nguyên Anh ngập tràn ánh sáng đã ổn định lại từ lâu.
Nếu không phải là kinh mạch và tâm khẩu còn lưu lại linh lực quen thuộc, cậu còn cho rằng trận xáo động vừa rồi chẳng qua chỉ là tưởng tượng.
Lần này Vân Tử Túc không vội rời đi, cậu kiên nhẫn củng cố Nguyên Anh và linh đài, thẳng đến khi kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn bền vững, mới mở bừng hai mắt.
Không rõ bây giờ cách thời điểm mới vào bao lâu, Vân Tử Túc không kịp thể hội thân thể thăng lên Nguyên Anh một lần nữa, chỉ chăm chăm đi tìm Hàn Dịch, muốn chia sẻ tin mừng với đối phương ngay tức thì.
Hàn Dịch cũng không đi xa, nhưng tầm mắt vừa chạm đến nơi, Vân Tử Túc đã sững người.
Từ sau khi mất kiểm soát, Hàn Dịch vẫn luôn thể hiện dáng vẻ mạnh mẽ và đáng tin cậy trước mặt cậu, mà Vân Tử Túc cũng thích ứng với trạng thái không chút chập chờn của hắn, tựa như bọn họ đã chung sống như vậy từ rất lâu về trước.
Mà bây giờ, sắc mặt Hàn Dịch tái nhợt, hô hấp rối loạn, khuôn mặt anh tuấn cũng phơi bày tình trạng yếu ớt không thể đè giấu.
Thậm chí tình trạng của hắn còn tệ hại hơn lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Vân Tử Túc ngây ngẩn một giây, sau đó cậu bật dậy khỏi tụ linh trận, gần như trực tiếp nhào đến trước mặt Hàn Dịch, đặt tay lên lồng ngực đối phương,
Mà Hàn Dịch không thể tránh thoát.
Linh thức tản ra bén nhạy hơn trăm lần so với trước đó, Vân Tử Túc nhìn thấu hết thảy chỉ qua một cái liếc nhìn.
Chỉ là cậu đã lặp đi lặp lại vô số lần, mà vẫn không dám tin những gì mình thấy được-----
Trong cơ thể Hàn Dịch, Nguyên Anh đơn thuần mà ngang ngược, đã từng ôm ấp Kim Đan của cậu ba lần, giờ phút này đang mơ hồ có xu thế tán loạn.
Thông qua linh lực trào vào cơ thể khi hỗ trợ, Vân Tử Túc đã lập tức nhận ra ai là người chìa tay giúp đỡ, nhưng cậu không nghĩ rằng, cái giá phải trả của đối phương sẽ trầm trọng như hiện tại.
Cơ thể Hàn Dịch vẫn còn rất nhiều khôi linh, xung quanh linh hồ cũng dạt dào linh khí, nhưng Hàn Dịch vẫn sử dụng linh lực của mình, thậm chí không ngần ngại làm tổn thương đến căn cơ.
Vân Tử Túc hoảng hốt sợ hãi, giọng nói của cậu còn xen lẫn mấy phần giận dữ hoang mang.
"Tại sao anh phải làm như vậy?!"
Hàn Dịch đã mở mắt, Vân Tử Túc nhìn vào đôi mắt âm trầm u tối, nhưng vĩnh viễn chỉ nhìn duy nhất cậu mà thôi.
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, không còn là âm thanh truyền âm lạnh lẽo, mà là từng câu từng chữ cô đọng thành lời.
Sức nặng của câu nói này rất lớn, nhưng hắn nói ra lại thật dửng dưng-----
"Đây là ta nợ em."
"Bây giờ... trả lại cho em."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 77
Chương 77