Lời vừa dứt, trong khoảnh khắc bốn phía chỉ còn lại âm vọng của câu nói vừa rồi.
Đúng lúc này tiếng rung và tiếng chuông điện thoại reo lên, nhưng không ai tiếp máy.
Vân Tử Túc chờ đợi gần như cố chấp, rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời giữa tiếng chuông chói tai.
"Là Bùi Dịch."
Cậu hơi run một chút, nhanh chóng đứng vững, tiếp điện thoại đã vang rất lâu.
"A lô, tiền bối? Tông chủ của Ngũ đại tông môn đã đến đông đủ, sẽ bắt đầu ngay lập tức, tiền bối tiện đến không?"
Vân Tử Túc đáp một tiếng, ra khỏi biệt thự không quay đầu lại.
Cuộc họp diễn ra trong đại sảnh lớn nhất Thanh dịch tông, tông chủ năm tông môn đều tề tựu, còn có các trưởng lão đồng hành, chiến trận lần này, thậm chí còn long trọng hơn buổi gặp định kỳ toàn giới năm năm một lần.
Tu sĩ tiến vào Trúc Cơ kỳ mới có thể giữ cho ngoại hình không tiếp tục già đi, vậy nên đưa mắt bốn phương, bên trong đại sảnh một mảng màu hoa râm, còn có cả các cụ già đầu đã trắng bạc, tông chủ Thanh Dịch tông đã có thể coi là người trẻ tuổi nhất. Đi cùng với tình cảnh này, buổi hội đàm diễn ra vô cùng trang trọng, thậm chí đã đến trình độ máy móc.
Thân phận của Vân Tử Túc đã sớm bị truyền ra, khi cậu bước vào, không ít tầm mắt đều dõi về phía cậu.
Suy cho cùng, trong huyền môn, quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay tu sĩ cấp cao. Thế nên mặc dù bề ngoài Vân Tử Túc trẻ tuổi, mặc dù vừa xảy ra sự kiện rúng động khiến huyền môn suýt chút nữa đã bị chôn vùi, nhưng người của ngũ đại tông môn vẫn thể hiện thái độ hoàn toàn khách khí đối với Vân Tử Túc.
Thanh Dịch tông chủ trì buổi gặp mặt này thì càng khỏi cần phải nói, bọn họ hao tâm tổn sức muốn lôi kéo Vân Tử Túc, Vân Tử Túc vừa tiến đến, đã được nhường lại ghế trên, vị trí này cơ bản là ngang hàng cùng năm vị tông chủ.
Thế nhưng Vân Tử Túc không đi đến, cậu bước vào đại sảnh, kéo bừa một chiếc ghế mà ngồi xuống, đừng nói trưởng lão, nhiều đệ tử còn ngồi trên cơ cậu.
Đệ tử dẫn đường có chút chần chừ, song đã bị tông chủ Thanh Dịch tông tiến lên nghênh đón cản lại.
Vân Tử Túc lạnh mặt, khí thế quanh thân cũng khó đến gần hơn trước rất nhiều.
Hội nghị nhanh chóng bắt đầu, mặc dù buổi gặp này cũng đã cắt bỏ khá nhiều thủ tục rườm rà, nhưng có nhiều tu sĩ Trúc Cơ lớn tuổi ở đây, cũng khó có thể đi thẳng vào vấn đề ngay được.
Vòng vòng vo vo hết một hồi, mới có kẻ nhắc đến Vân Tử Túc, thái độ bọn họ vẫn rất khách sáo, nói là tình cảnh nguy cấp, không thể chậm một giây, Phàm tục giới bây giờ gần như đã cùng đường, không chịu dằn vặt thêm được nữa, cũng không chịu nổi thêm một Cận Đan nào.
Bọn họ chờ xem thái độ của Vân Tử Túc, nhưng Vân Tử Túc chỉ gật đầu, không nói chữ nào.
Trưởng lão đại diện lên tiếng nhìn năm người trên ghế trên, hắng giọng một tiếng, lại hỏi: "Không biết tiền bối có rõ hài cốt Cận Đan ở nơi nào không?"
Lão giải thích: "Khi ấy đội đặc nhiệm tông môn đã nhìn thấy qua, nhưng đến khi định thu xếp, lại không thấy thi thể đâu nữa. Dù sao Cận Đan cũng là lão tổ Kim Đan, nếu không tiêu diệt linh thể của lão, lão có thể ẩn náu đợi thời cơ tìm trở lại thân thể của mình, khi đấy tình hình sẽ không tốt."
Lần này rốt cuộc Vân Tử Túc cũng mở miệng.
"Thi thể của lão bị tôi đánh thành khói bụi, hồn phi phách tán rồi."
"..."
Đại sảnh yên lặng trong nháy mắt, vị trưởng lão kia thuận theo liên tục mấy câu, lập tức chuyển sang đề tài kế tiếp.
Trong toàn bộ buổi họp mặt, lời Vân Tử Túc đã nói tính được trên đầu ngón tay. Cận Đan đã bị giải quyết, cậu không còn hứng thú với cuộc đọ sức giữa các tông môn sau này.
Dù chưa từng tiếp xúc với giới quan lại cao tầng Phàm tục giới, nhưng ba trăm năm ở Tu linh giới Vân Tử Túc cũng không phải đóng cửa ẩn mình, bất kể Ngũ đại tông môn chống đối, lợi dụng, hay nịnh nọt cậu, dưới tình huống thực lực hoàn toàn nghiền ép, cậu cũng lười bận lòng để ý.
Mãi đến khi nhắc tới tài nguyên và bí cảnh Cận Đan để lại, Vân Tử Túc mới nhấc mí mắt.
Bí cảnh là do Thẩm Thu Vãn giới thiệu. Dựa theo những gì sách vở ghi lại, bí cảnh là một không gian cỡ nhỏ độc lập với Phàm tục giới, bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng cũng cất giữ rất nhiều báu vật chưa từng xuất hiện ở Phàm tục giới.
Bí cảnh cần pháp ấn để mở ra, mấy nghìn năm qua, pháp ấn mở bí cảnh thu thập được vốn do Ngũ đại tông môn chung tay nắm giữ. Mà sau đại nạn lần nọ, Cận Đan may mắn sống sót đã trực tiếp lấy đi tất cả pháp ấn, đồng thời thiêu hủy toàn bộ ghi chép liên quan, chỉ giữ lại một phần cất trong kho cho mình.
"Đến giờ, chúng tôi tra được tổng cộng ba mươi mốt bí cảnh, trong đó có tổng cộng mười chín nơi có giá trị khám phá, trừ pháp ấn cần thiết, các chú ngữ mở bí cảnh đều giống nhau."
Nhắc đến pháp ấn, không ít tầm mắt đều rơi trên người Vân Tử Túc, người đã khoắng đi một bao tải pháp ấn.
Vân Tử Túc chậm chạp mở miệng: "Chú ngữ?"
Thẩm Thu Vãn gật đầu: "Phải, nhưng cụ thể ra sao tạm thời bọn tôi chưa tìm được. Theo như lời Cận Địch khai báo, trước kia mỗi lần vào bí cảnh đều do Cận Đan tự mình mở ra, lão lợi dụng bí cảnh lục tìm bảo bối, hoặc để cầm tù tu sĩ trẻ tuổi bị bắt đến.
Vân Tử Túc không nói lời nào.
Tông chủ Thanh Dịch tông hỏi: "Một số bản ghi chép đã bị Cận Đan tiêu hủy, cho nên việc tra tìm chú ngữ tạm thời chưa có tiến triển. Không biết Hàn tiền bối có thông tin gì không? Trước đó không phải cậu ấy đã lấy hơi thở Cận Đan..."
Vân Tử Túc nói thẳng: "Các ngài có thể đi hỏi hắn."
Mấy người trong Thanh Dịch tông trố mắt nhìn nhau.
Sao giọng điệu của Vân Tử Túc lại nghe không đúng lắm, không phải trước đó hai vị này còn nửa bước không rời à?
Vân Tử Túc không muốn trả lời, những người khác cũng không thể bắt ép. Chuyện bí cảnh tạm thời được gác lại, tiếp tục thảo luận hạng mục khác, buổi họp này kéo thẳng đến buổi chiều.
Khi tan cuộc rời đi, Vân Tử Túc cũng không ở lại tham gia dạ tiệc. Cậu ra khỏi đại sảnh, vừa bước ra, đã nhìn thấy Hàn Dịch đứng cách cửa không xa.
Thật ra dù không nhìn, Vân Tử Túc cũng đã cảm nhận được vị trí của đối phương từ sớm. Nhưng cậu không tiến lên nói chuyển với Hàn Dịch, mà chặn đường Hạ Không Sơn, ngay trước mặt mọi người.
"Anh có thời gian không."
Hạ Không Sơn đang đứng cùng Thẩm Thu Vãn, hình như hai người đang định đi thăm Hạ Các, bị Vân Tử Túc ngăn lại, Hạ Không Sơn cũng thoáng sửng sốt.
Cậu ta gật đầu rất nhanh: "Có."
Hai người đến một gian phòng chờ bên cạnh, Thẩm Thu Vãn tiếp tục đi xem Hạ Các, Hàn Dịch cũng không thể theo vào.
Đóng chặt cửa phòng, thiết lập kết giới, Vân Tử Túc đi thẳng vào vấn đề: "Cậu là hạc linh?"
Dù Hạ Không Sơn có chuẩn bị tâm tình nhiều hơn nữa, cậu ta cũng không ngờ thân phận của mình sẽ bị nhìn thấu chỉ trong chớp mắt như vậy.
Nhìn vẻ kinh ngạc rõ ràng trên mặt cậu ta, Vân Tử Túc nói: " Không cần quanh co, hẳn cậu đã biết kết cục của Cận Đan, nếu cậu không muốn mở miệng, hoặc cố tình lừa gạt, tôi sẽ trực tiếp sưu hồn."
Hạ Không Sơn mau chóng chỉnh đốn tâm trạng: "Tôi có thể nhìn ra, tiền bối không hứng thú với chuyện huyền môn, tôi cũng sẽ không ngạo mạn đến mức cho rằng bản thân có đồ gì đáng giá để tiền bối nhớ nhung."
"Tuy nhiên việc liên quan đến tộc hạc linh, tôi cũng mong tiền bối hiểu giúp, câu hỏi của tiền bối tôi sẽ giải đáp tất cả những gì tôi biết, chỉ xin một điều, hy vọng tiền bối có thể thay tộc tôi giữ kín bí mật này."
Vân Tử Túc còn thoải mái hơn cậu ta tưởng tượng.
"Được."
"Không biết tiền bối muốn hỏi điều gì?"
Hạ Không Sơn dứt lời, đã nghe thấy Vân Tử Túc sâu kín nói: "Tôi biết hạc linh có thuật pháp ngôn linh, tuy nhiên, tác dụng của thuật pháp này hẳn là qua lại lẫn nhau."
Hạ Không Sơn cứng đờ.
"Tôi đồng ý giữ bí mật." Vân Tử Túc xòe bàn tay, bây giờ cậu không có tâm trạng vào đề dài dòng, "Cậu có thể bắt đầu. Không phải hạc linh đều là dòng độc đinh song linh căn à, tại sao cậu lại có người anh Hạ Các này?"
Sống lưng cứng ngắc chậm rãi thả lỏng, Hạ Không Sơn cười một tiếng.
Cậu ta cũng biết điều, lập tức đưa câu trả lời thẳng thắn nhất.
"Tôi và Hạ Các không tính là anh em, thật ra chúng tôi là cùng một người. Chẳng qua là không biết vì cớ gì, lại trời xui đất khiến mà biến thành hai. Tuy nhiên ý thức của bọn tôi luôn là một thể."
"Sau khi Hạ Các mất tích, Cận Đan muốn tìm thông tin hữu dụng trong ý thức Hạ Các, để phòng ngừa tin tức về hạc linh bị lộ ra ngoài, tôi chỉ có thể thu hồi ý thức, trở về cơ thể Hạ Không Sơn, thế nên vẫn luôn không cứu Hạ Các ra ngoài."
Vân Tử Túc hỏi: "Hai cậu có chung ý thức với nhau?"
"Nói một cách chính xác, bọn tôi là một người thao túng hai thân xác tồn tại độc lập."
Vân Tử Túc cau mày: "Linh căn của hai người không giống nhau."
"Đúng vậy," Hạ Không Sơn gật đầu, "Tâm pháp và vũ khí của hai thân thể này không giống nhau, thậm chí giọng điệu và hành vi đều khác biệt, nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật bên trong."
"Cậu là đơn linh căn, tại sao Cận Đan không bắt cậu?"
"Sự mất tích của Hạ Các giúp tôi tăng cao cảnh giác," Hạ Không Sơn nói, "Thu Vãn cũng là đơn linh căn, tôi ngăn cản không ít lần tấn công nhằm vào cậu ấy, lo lắng điều tra quá sâu sẽ bị phát hiện, nên mới không tiếp tục truy tìm người đứng sau. Tuy nhiên tách bọn họ ra là đã đủ rồi."
"Nếu ý thức của Hạ Các bị thu hồi, tại sao cậu ta có thể trốn ra khỏi địa lao?"
"Tôi vẫn luôn thử dò tìm vị trí Hạ Các, sau khi Cận Đan chết, hạn chế của Hạ Các được nới lỏng, tôi bèn phân một phần ý thức đến tìm cậu ấy."
Hạ Không Sơn nói, "Có điều thân thể này bị thương quá nặng, sau khi bị tiền bối công kích không thể phản ứng, thế nên khi biết tôi có mặt, cậu ấy mới hoàn toàn tỉnh lại."
Vân Tử Túc nói: "Tộc hạc linh của các cậu, thường xuyên xảy ra tình trạng một hồn hai xác à?"
"Không, bọn tôi là trường hợp đặc biệt đầu tiên từng được ghi chép."
Sư phụ và Bùi Dịch đều không phải hạc linh, Vân Tử Túc hỏi: "Ngoại trừ hạc linh, còn chủng tộc nào khác có thể làm điều này?"
Hạ Không Sơn thẳng thắn: "Chuyện này tôi cũng không nắm rõ. Thật ra nếu không phải chuyện này rơi trên đầu tôi và Hạ Các, tôi cũng không biết hạc linh vốn luôn đơn truyền lại có thể chia thành một hồn hai thể."
Vân Tử Túc khép mắt: "Tôi hiểu rồi."
Qua một hồi, thấy cậu không có thêm nghi vấn gì, Hạ Không Sơn do dự một chút, nói: "Hy vọng tiền bối... đừng nhắc đến chuyện này với Thu Vãn."
Vân Tử Túc nhìn cậu ta, gật đầu.
Sau khi thu hồi kết giới, hai người rời khỏi phòng chờ, sắc trời đã muộn, Vân Tử Túc trở lại biệt thự một mình, đèn trong nhà đã được mở sẵn.
Vân Tử Túc trực tiếp vào phòng ngủ.
Khóa kĩ cửa xong, cậu cũng không vào Vô Tự Ấn, nhớ đến Vân Thôn bên trong, Vân Tử Túc mới nhớ ra, mình không mang thức ăn trở lại.
Từ khi lên Nguyên Anh, cậu chưa vào xem Vô Tự Ấn, cũng không biết đồ lưu trữ bên trong có đủ cho nhóc con ăn uống hay không.
Mấy thứ đồ này đều do Vân Tử Túc tích góp đồ ăn nhằm tiết kiệm linh lực, giờ nghĩ lại, phảng phất như đã nhiều năm trôi qua.
Trong biệt thự không có thứ gì, giờ ra ngoài chưa biết chừng sẽ gặp Hàn Dịch, Vân Tử Túc nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp tiến vào Vô Tự Ấn.
Vừa mới đặt chân vào, cậu đã nhận ra nơi này thay hình đổi dạng.
Vô Tự Ấn vốn chỉ có phòng tu luyện và phòng trữ vật, còn lại đều trắng xóa mịt mù. Mà bây giờ, trước mắt đã là đồng bằng mênh mông vô tận, trên đồng bằng là một linh điền (ruộng) nằm ngay ngắn, bên cạnh còn có một mái nhà nhỏ bằng gỗ thanh lịch.
Nếu không phải nhìn thấy linh tuyền quen thuộc bên cạnh nhà gỗ, Vân Tử Túc còn phải cho rằng mình đi lộn chỗ.
Nước chảy róc rách, phong cảnh như tranh. Vân Tử Túc quan sát xung quanh một hồi, mới trông thấy Vân Thôn nhào tới sau khi phát hiện mùi hương của cậu.
Không biết nhóc con đã lăn lộn ở đâu, trên đuôi còn dính vụn cỏ nhỏ. Nó chúi cái đầu dính cỏ vào lòng Vân Tử Túc, cọ cọ cậu đầy vui sướng và thân mật.
"Đã lâu không vào xem mày," Vân Tử Túc áy náy vuốt vuốt cằm nó, "Có đói bụng không?"
Vân Thôn meo một tiếng, đưa cho Vân Tử Túc thứ nó đang cuộn trên đuôi.
Vân Tử Túc nhận lấy nhìn một cái, nhận ra đây là một quả dâu tây trắng căng mập, dâu tây tỏa hương thơm thanh mát, trông rất mê người.
Dưới ánh nhìn chờ mong của Vân Thôn, Vân Tử Túc cắn một miếng, chờ cho vị ngọt tan ra giữa răng môi, cậu mới hỏi nó: "Đây là do mày tìm đến à?"
Cậu đã sớm thấy được, linh điền trên đồng bằng rất hoàn chỉnh, trên đó còn trồng đủ các giống cây.
Hẳn là do cậu đã tiến vào Nguyên Anh, thế nên Vô Tự Ấn cũng được cùng thăng cấp. Vân Tử Túc nghĩ bụng, chắc là các loại cây trồng này cũng tự mình mọc lên.
Kết quả Vân Thôn lại "méo" một tiếng.
Vân Tử Túc ngờ vực: "Hm? Ai hái giúp mày?"
Lời còn chưa dứt, cậu đã phát hiện một hơi thở.
Thân thể cậu bất chợt cứng đờ, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước.
Cách đấy không xa, một người đàn ông đứng bên cạnh nhà gỗ đang nhìn cậu.
Người này có y phục đen và mái tóc dài, dung nhan sáng ngời và tài hoa, khí thế lạnh lùng và nghiêm nghị, rất giống một lưỡi kiếm sắc được tuốt khỏi vỏ, ánh sáng bén ngọt tỏa ra tứ phương.
"Meo!"
Vân Thôn kêu một tiếng, nó bị siết đau.
Nó ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra người ôm nó đang run rẩy.
Vân Thôn vội vàng vòng cái đuôi qua cổ tay người, một bụng nghi ngờ đọng đầy trong tiếng kêu non nớt: "Miao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 81
Chương 81