DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Ngọc
Chương 65: Nàng đã trở lại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Miri

- ----------------------------------------------------

Sau biến cố đó, ba người biết tối nay Việt Tư Nam sẽ không trở lại, liền nhắm mắt, từng người bắt đầu bình yên đi vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ đến sáng sớm, bên ngoài liền truyền vào tiếng đập cửa. Thượng Quan Minh Ngạn đứng dậy đầu tiên đi mở cửa, sau đó thấy tiểu nhị khách điếm đứng ở cửa, mặt đầy sợ hãi, hai chân run rẩy, lắp bắp: "Ba...ba vị...Phó...Phó phu nhân thỉnh ba vị...tới đại đường nói...nói chuyện."

Phó Trường Lăng vẫn còn ngủ, nghe thấy tiếng gã thì ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, không kiên nhẫn nói: "Để bà ta chờ. Minh Ngạn," Dứt lời, Phó Trường Lăng bò ra từ trong ổ chăn, tức giận nói, "Đóng cửa, tiễn khách."

Nói xong, Phó Trường Lăng liền bắt đầu rửa mặt.

Thượng Quan Minh Ngạn thò qua sát Phó Trường Lăng, bất an hỏi: "Thẩm huynh, ngươi nói xem, bọn họ muốn gì? Phó phu nhân tìm chúng ta làm gì?"

"Còn làm gì nữa?" Phó Trường Lăng tức giận cười một tiếng, "Tìm người ném nồi chứ làm gì."

Nói xong, hắn xoay đầu đi về hướng Tần Diễn đang ngồi đả tọa, hô to một câu: "Đúng không, sư huynh?"

"Ăn nói cẩn thận."

Tần Diễn nhàn nhạt mở miệng, Phó Trường Lăng quay sang Thượng Quan Minh Ngạn nhún nhún vai.

Phó Trường Lăng thức dậy muộn nhất, hắn rửa mặt sạch sẽ xong rồi, ba người liền ra cửa phòng, đi về hướng đại đường.

Vừa ra cửa, bọn họ lập tức phát hiện tình huống có dị. Phó gia người đi dọc theo hành lang ra thẳng bên ngoài, cứ mười bước sẽ có một người đứng canh, có thể nói là canh gác nghiêm ngặt.

Trong ngoài khách điếm đều là người bọn họ, Phó Trường Lăng ôm kiếm, nhè nhẹ gõ xuống cánh tay, quan sát xung quanh, đi phía sau Thượng Quan Minh Ngạn đang sóng vai với Tần Diễn.

Đi vào đại đường, Phó Trường Lăng liền thấy người bên trong đã bị đuổi đi hết, chỉ còn lại người Việt gia đứng ở bên trong. Việt Tư Hoa ngồi ở giữa, đang uống trà chờ ba người.

Thượng Quan Minh Ngạn mỉm cười ngoài mặt, nhỏ giọng nói: "Xem ra là Hồng Môn Yến."

*Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử quan trọng của chiến tranh Hán - Sở, được dùng ý bảo bề ngoài là khách sáo vui vẻ, nhưng thật chất lại là bẫy rập.

Phó Trường Lăng không nói gì, ngồi theo Tần Diễn ở phía trước. Tần Diễn ngồi đối diện Việt Tư Hoa, Phó Trường Ngôn đứng ở một bên rót rượu cho Việt Tư Hoa, lúc rót còn không quên ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng vui vẻ ở sau lưng Tần Diễn sau lưng le lưỡi trêu ghẹo Phó Trường Ngôn. Phó Trường Ngôn ngẩn ra một lát, sau đó lập tức giận sôi lên, nhưng ngại Việt Tư Hoa nên cũng không dám làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuống sau khi rót rượu xong.

"Phó phu nhân."

Tần Diễn hành lễ với Việt Tư Hoa, Việt Tư Hoa im lặng, Tần Diễn cũng không nói. Nàng uống một ngụm rượu, từ tốn hỏi: "Tần tiểu hữu không có gì cần giải thích với ta?"

"Giải thích gì?"

Tần Diễn hỏi lại thẳng mặt, Việt Tư Hoa tức giận cười cười: "Chuyện đêm qua, thật sự không cần giải thích chút gì?"

Tần Diễn giương mắt, bình tĩnh nói: "Nói thẳng."

Việt Tư Hoa nhất thời bị làm cho nghẹn họng, Phó Trường Lăng nhịn không được, ở phía sau bật cười thành tiếng. Việt Tư Hoa nhíu mày, cả giận nói: "Đêm qua có người muốn ám sát bổn tọa, ngoài cửa phòng cửa ta có vết tích của các ngươi. Ngươi không lo giải thích cho bổn tọa?"

"Đó là vì bảo hộ phu nhân."

Tần Diễn có nề có nếp, ăn ngay nói thật. Việt Tư Hoa cười ra tiếng châm chọc: "Ngươi ta không thân không quen, tại sao phải bảo hộ ta? Chỉ sợ muốn bảo hộ là giả, mưu hại là thật."

"Mưu hại bà còn phải tốn công tốn sức như thế?" Phó Trường Lăng ở phía sau Tần Diễn lạnh lạnh mở miệng, Tần Diễn cúi đầu uống trà, cũng không can gián hắn. Việt Tư Hoa giương mắt nhìn qua, liền thấy Phó Trường Lăng chỉ chỉ nàng, "Bà, một Hóa Thần," nói xong, Phó Trường Lăng lại chỉ chỉ mình cùng Tần Diễn, "Chúng ta, hai Hóa Thần, nếu thật sự muốn động thủ với bà, thì cứ trực tiếp động thủ là được, còn cần phải bày mưu sao?"

"Là vì các ngươi sợ bị bại lộ!"

Phó Trường Ngôn tức giận: "Đừng vội ỷ mình tu vi cao cường, Hóa Thần hèn mọn thôi, Phó gia chúng ta có rất nhiều."

"Chậc chậc chậc," Phó Trường Lăng bật cười, "Khẩu khí lớn ghê nha. Chúng ta cũng sợ người nhà hai vị lắm."

Nghe vậy, sắc mặt mọi người ở đây hơi buông lỏng, Phó Trường Ngôn hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường nói, "Coi như ngươi thức thời......"

Nhưng còn chưa dứt lời, Phó Trường Lăng liền nói tiếp: "Nhưng nếu thật sự muốn động thủ, ta giết hết người liên quan đến các ngươi là xong, liệu sẽ có ai biết ta giết không?"

"Ngươi!"

Phó Trường Ngôn giận tới mức hét lớn, Việt Tư Hoa giơ tay, ngăn Phó Trường Ngôn sắp mở miệng mắng người, chỉ nói: "Vị tiểu hữu này nói năng có đạo lý, vậy thỉnh tiểu hữu giải thích một chút, tại sao các ngươi lại biết phải bảo vệ ta?"

Lời này làm ba người hơi nghẹn họng, nụ cười trên mặt Phó Trường Lăng vẫn giữ nãy giờ, vội nghĩ cách thoái thác. Nhưng hắn chưa kịp nói gì đã nghe Tần Diễn bình tĩnh nói: "Tô thiếu chủ bảo chúng ta đến."

Lúc y nói câu đó, mặt không hồng khí không suyễn, nghiêm trang vô cùng. Phó Trường Lăng không khỏi khiếp sợ nhìn qua y. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Diễn vậy mà cũng sẽ nói dối.

Người thành thật nói dối, tất nhiên sẽ đáng tin hơn nhiều một kẻ ngày ngày không đàng hoàng như hắn. Y nói xong, Việt Tư Hoa liền nhíu mày: "Tô thiếu chủ tính ra ta sẽ gặp nạn ở đây?"

Tần Diễn gật đầu, Việt Tư Hoa vẫn hơi không tin: "Tại sao y không báo thẳng cho ta?"

"Mệnh tinh." Tần Diễn nhắc nhở, "Ta là người có thể phá giải kiếp nạn này, phu nhân không thể tự phá."

Tần Diễn nói vô cùng tự nhiên, thậm chí còn mang theo cảm giác ngụ ý Tô Vấn Cơ cao thâm khó đoán. Việt Tư Hoa nghe xong, nhất thời không thể tìm ra lý do phản bác, nàng trầm mặc trong chốc lát, không khỏi nói: "Vậy Tô thiếu chủ có tính được kiếp nạn của bổn tọa lần này là gì không?"

"Khó nói được."

Tần Diễn thẳng thừng phủ nhận, Việt Tư Hoa nghe vậy lại cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi đang lừa ta?!"

Đúng thế, lừa bà đó.

Nhưng Phó Trường Lăng sao có thể để nàng nghĩ như vậy được, hắn cười cười nói: "Có phải đang lừa phu nhân hay không, chẳng lẽ trong lòng phu nhân còn chưa rõ?"

Nói xong, Phó Trường Lăng nghiêng nghiêng đầu, cười cong mày: "Cố nhân tới thăm, Phó phu nhân không nên hỏi bản thân xem liệu mình có thiếu nợ ai không à?"

Nghe vậy, sắc mặt Phó phu nhân nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng hổn hển: "Ngươi là ai?!"

Phó Trường Lăng không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục hỏi: "Kỳ thật có một vấn đề, ta muốn hỏi phu nhân hồi lâu. Thái Bình trấn này, phu nhân vào bằng cách nào?"

"Hỏi vào bằng cách nào là ý gì?"

Phó Trường Ngôn nhíu mày, làm vẻ khó hiểu: "Nơi này cũng không có kết giới gì trở ngại, cứ việc đi vào thôi."

"Vậy ngươi sai rồi." Phó Trường Lăng giương mắt nhìn về phía Phó Trường Ngôn, cười nói, "Nơi này, chúng ta tới không dễ dàng gì. Mười chín năm trước, Thái Bình trấn đã biến mất ở đây. Chúng ta trước đó tìm được một vị từng tới Thái Bình trấn có cầm một địa đồ. Sau khi tới Thái Bình trấn rồi, có người đã dùng thủ thuật che mắt giấu đi thành trấn. Chúng ta phá thủ thuật che mắt mới vào được. Nhưng các ngươi lại tới dễ dàng như vậy, ngươi nói xem, các ngươi vào Thái Bình trấn, có phải giống như đóng cửa đánh chó, gậy ông đập lưng ông?"

Nghe đến đó, sắc mặt Việt Tư Hoa càng trở nên âm trầm.

Đúng lúc này, một người hầu vội vàng đi vào, sắc mặt trắng bệch, biểu tình hoảng loạn, cứ như đã thấy quỷ, hoàn toàn không có tư thái trầm ổn của một người hầu thế gia. Gã hoang mang rối loạn vọt vào, bổ nhào dưới chân Việt Tư Hoa, dồn dập bảo: "Không ổn rồi, phu nhân!"

"Nói!"

Việt Tư Hoa quát chói tai, người hầu run rẩy giơ tay chỉ hậu viện: "Việt Minh......Việt Minh......"

"Hắn làm sao?" Phó Trường Ngôn sốt ruột mở miệng, người hầu dùng thanh âm run rẩy, cứ như đã dùng hết toàn lực, gào rống, "Việt Minh đã chết!"

Việt Tư Hoa bật dậy, hoảng sợ mở miệng: "Chết như thế nào?!"

Hỏi xong lời này, Việt Tư Hoa nhận ra tên nô bộc kia chắc cũng không biết, đành tự mình đi tới hậu viện, lạnh giọng ra lệnh người phía sau: "Đi!"

Phó Trường Lăng ghé sát vào Tần Diễn, thì thầm: "Sư huynh, đi sao?"

Tần Diễn gật đầu, đứng dậy, làm như bản thân cũng là người Việt gia mà đi theo Việt Tư Hoa phía trước.

Việt Tư Hoa tâm loạn như ma, căn bản mặc kệ ai đi theo mình, vội vàng vào phòng Việt Minh. Nàng lấy một chân đá văng đại môn, sau đó liền thấy một nam tử bị đinh ở trên tường, một khuỷu tay bị bẻ cong lên, một khuỷu tay khác lại cong xuống dưới trở ra bàn tay, một chân uốn gối nâng lên với mũi chân duỗi thẳng, chân còn lại chỉ hơi uốn lên, bày ra một tư thế quỷ dị giống như bích họa phi thiên*.

* Mị kiếm mãi không ra cái bức phi thiên (bay lên trời) nào mà giống giống mô tả trên, suýt tí tính vẽ người que luôn nhưng mà cái này chắc tương tự, khác cánh tay thôi.



Da trên người gã nhăn nhúm, đã trở nên xanh trắng, cứ như lớp huyết nhục dưới da đều đã bị gặm cắn tan nát, chỉ còn làn da lỏng lẻo đắp trên xương cốt. Dưới chân gã đều là máu tươi, lớp máu dính nhớp trên lòng bàn chân lúc này vẫn còn nhỏ giọt rơi xuống, phía sau lưng có một chữ to được viết bằng máu, nhìn xa cứ như một cái trận pháp khổng lồ, là chữ "Nam".

Mặt Việt Tư Hoa nháy mắt mất đi huyết sắc, kinh sợ lui về phía sau, toàn thân đều mềm xuống. Cũng may là còn có Phó Trường Ngôn đỡ lấy nàng, hoảng hốt kêu lên: "Nương!"

Việt Tư Hoa nhìn vết tích trên tường, run rẩy ra tiếng: "Nàng đã trở lại......"

"Nương?" Phó Trường Ngôn nhìn thoáng qua vách tường, đỡ Việt Tư Hoa, lại hoảng lại loạn, "Ai đã trở lại?"

"Nàng nói nàng sẽ về," Việt Tư Hoa run rẩy nói, nước mắt trào ra, dường như đang rất sợ hãi, "Nàng nói nàng trở về, ta sẽ chết, nàng quả nhiên đã trở lại......"

"Nương, nương đừng sợ!" Phó Trường Ngôn thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn mình, nhất thời có chút không nhịn được, nhỏ giọng nói, "Nhiều người đang nhìn như vậy, nương, nương thanh tỉnh một chút!"

Nhưng mà Việt Tư Hoa cứ như đã hoàn toàn không thể nghe thấy gì, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm chữ "Nam" trên vách tường, không ngừng lẩm bẩm "Nàng đã trở lại".

Tần Diễn không nhìn không nổi nữa, y đi về phía trước, giơ tay đặt gần vào đầu Việt Tư Hoa. Một tia sáng chui thẳng vào đầu nàng. Việt Tư Hoa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, ngã vào lòng ngực Phó Trường Ngôn. Phó Trường Ngôn vừa sợ vừa giận, vội la lên: "Ngươi làm gì?"

"Phó công tử tạm thời đừng nóng nảy," Thượng Quan Minh Ngạn đi lên từ phía sau, giải thích, "Hiện tại lệnh đường hoảng sợ quá độ, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ tổn hại đến tâm thần. Sư huynh vừa rồi đã cho lệnh đường một đạo chú giúp ngủ ngon. Phó công tử vẫn nên đỡ lệnh đường trở về nghỉ ngơi, nơi này để bọn ta lo, được không?"

Phó Trường Ngôn không nói câu nào, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Diễn, suy tư mặt lợi mặt hại.

Một người hầu đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Công tử, vị tiên sư này nói đúng đấy ạ, trước hết vẫn nên đỡ phu nhân về phòng đi."

"Các ngươi đưa nương ta về trước đi," Phó Trường Ngôn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn giao Việt Tư Hoa cho thị nữ, quay đầu nhìn Tần Diễn nói, "Ta muốn ở lại giám thị các ngươi!"

"Tùy ngươi."

Phó Trường Lăng nhún nhún vai, sau đó cũng mặc kệ những người khác, đi thẳng vào trong.

"Ê!" Phó Trường Ngôn thấy Phó Trường Lăng không quan tâm, rống to, "Ngươi còn chưa được ta cho phép, không cho đi vào!"

"Phó công tử," Thượng Quan Minh Ngạn tiến lại giữ chặt Phó Trường Ngôn, cười cười, "Nếu tra không rõ chuyện này, người chết vẫn là các ngươi, tin tưởng chúng ta một chút."

Phó Trường Ngôn cứng người, Thượng Quan Minh Ngạn kéo hắn đi sang bên cạnh, khuyên bảo: "Tới tới tới, chúng ta vào nhìn một chút."

- ------------------------------------

Lời Editor:

Ahaha Lăng à, Tần Diễn diễn xuất cũng không kém em đâu ở đó mà khiếp sợ-

Btw, mình vẽ người que cho trạng thái ông người hầu bị hút máu này, sợ để ở trển mấy bạn cười tụt quần, hết thấy căng thẳng. Tư thế này tương tự Nguyệt Hoa ở mấy chương đầu bị chết á.

Đọc truyện chữ Full